Ghen
← Ch.18 | Ch.20 → |
Triệu Nghị Nhiên trợn tròn mắt, nên biết có bao nhiêu nữ sinh nghĩ muốn cùng anh hợp tấu anh cũng không đáp ứng, hiện đang chủ động tới mời lại bị cự tuyệt?
Mắt thấy Kiều Đa Bảo đi như vậy, Triệu Nghị Nhiên đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình bị đả kích, anh vuốt vuốt mi tâm, trước bao nhiêu con mắt nhìn soi mói, thế nhưng -- đuổi theo! Nhìn thấy một đám nữ sinh tâm đều vỡ thành bảy, tám khối.
Triệu Nghị Nhiên đi nhanh vài bước, lại lần nữa ngăn cản trước mặt Kiều Đa Bảo, cản trở đường đi của cậu.
"Tôi chính là cái kia lần trước... Bị cậu đánh một quyền, sau đó lại bị bạn của cậu đánh một quyền... Cậu nghĩ đi?" Triệu Nghị Nhiên nghiến răng một cái, trực tiếp đem chuyện bí ẩn kinh người nói ra.
Nếu như không phải là biết rõ trí nhớ của cô kém vô cùng, anh tuyệt đối sẽ không chịu đem chuyện bị ủy khuất nói ra như vậy.
Phải nói Kiều Đa Bảo cho tới bây giờ cũng không nhớ được, nhưng đối với người bị cô đánh ở trên núi lại như kỳ tích có chút ấn tượng. Cô nhíu lại lông mày cố gắng suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ tới rốt cuộc bản thân mình là có đi qua vườnsinh vật, hơn nữa còn ở trên sườn núi lạc đường.
Nhớ tới lần đó không có kinh nghiệm gì, Kiều Đa Bảo liền khó chịu, bởi vì lần đó làm hại cô vừa bị lạc đường lại phải chen lấn giao thông công cộng, cô kiên quyết không nghĩ đến nữa, bây giờ lại có người đào lên liền không nhịn được.
"Đánh đó, đánh vậy thì thế nào? Cậu không phải là đều xong rồi sao?"
Triệu Nghị Nhiên không nói gì, đánh người còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, anh còn là lần đầu tiên nhìn thấy. Một bên, Long Phượng Kiều cũng nhìn không được, hết sức đồng tình vì Triệu Nghị Nhiên mà biện hộ.
"Tiểu Bảo, cậu nói như vậy cũng không đúng, đánh người liền phải nói xin lỗi chứ sao, hơn nữa người cậu đánh còn là.. hotboy được nữ sinh toàn trường yêu mến! Nếu là tin tức này lộ ra, cậu sẽ bị quần chúng tấn công nha."
Một câu cuối cùng, Long Phượng Kiều liếc ngắm Triệu Nghị Nhiên, thấp giọng ở Kiều Đa Bảo bên tai nói ra.
"Cắt, tớ sẽ sợ sao?"
Kiều Đa Bảo thập phần ngạo khí cùng tự tin 'tớ không sợ hãi chút nào' Long Phượng Kiều đạp chân mạnh, chỉ tiếc "rèn sắt không thành thép" kéo cô đến một bên xì xào bàn tán.
"Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là, cậu có thể cùng Triệu Nghị Nhiên có tiếp xúc, có rất nhiều chỗ tốt nha! Cậu nghĩ nha, hai người thường xuyên cùng một chỗ tập luyện hợp tấu, cậu có thể lừa anh ta mua cho ngươi đồ ăn vặt nha, BBQ nha, mời ăn cơm nha! Hì hì, đến lúc đó tớ cũng có thể ăn ké hưởng mỡ nha..."
Long Phượng Kiều bỉ ổi hề hề một cái mạnh mẽ khuyên bảo Kiều Đa Bảo, kỳ thật trong nhà cô cũng rất có tiền, bất quá bởi vì cô quá thích ăn các loại bát nháo đồ ăn vặt. Lần trước sau khi bị tràng vị viêm, cha liền cắt tiền tiêu vặt, hiện tại cô cùng Kiều Đa Bảo có điểm giống nhau, đã đã lâu chưa từng ăn đồ tốt. Hiện tại có người giàu có tại đây, hơn nữa còn là cấp bậc hot boy, đầu óc tối bỗng có vầng sáng, cơ hội này rất không cho phép bỏ qua.
Kiều Đa Bảo kinh ngạc, cái này chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ngồi cùng bàn nhau như khuyên bảo, mắt to thoáng cái bỗng sáng giống như vài chục ngói bóng đèn. Nhìn thấy, Triệu Nghị Nhiên một trận sợ hãi.
Kiều Đa Bảo theo Long Phượng Kiều giật giây liền đáp ứng, cũng không nhớ tới phải nói với Chu Tích Tiệp,
Cho đến ngày hôm sau cùng Chu Tích Tiệp ăn cơm mới ngẫu nhiên nhắc tới, kết quả chọc cho Chu Tích Tiệp giận tím mặt.
"Cái gì!? Cậu thế nhưng lại đáp ứng cái tên họ Triệu cùng nhau diễn xuất??"
Kiều Đa Bảo cắn chiếc đũa ngơ ngác nhìn không hiểu vì sao Chu Tích Tiệp tức giận, hồi lâu gật đầu nhẹ.
Chu Tích Tiệp nhìn cô, "Cậu cũng không biết cùng tôi bàn bạc?"
Kiều Đa Bảo nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi, "Này, muốn bàn bạc cái gì? Chỉ là đi đánh đánh đàn mà thôi."
Anh ta mời mọc cô chứ đâu phải cả hai, quyền quyết định là ở chính cô, hơn nữa cũng chỉ đi đánh đàn, hợp tấu một tý mà thôi, chút chuyện nhỏ này còn muốn thương lượng cái gì?
Chu Tích Tiệp vừa nghe trong lòng càng thêm tức giận cùng lạc lõng, kể từ khi ở vườn sinh vật kia cùng Triệu Nghị Nhiên gặp mặt một lần, biết hắn người như vậy, vốn cho là hắn cùng Đa Bảo không có ý gì, lại không nghĩ rằng sẽ có kết quả như vậy.
Cậu chăm chú nhìn Kiều Đa Bảo, hồi lâu mới lạnh lùng cười một tiếng, "Đúng vậy, cậu muốn làm gì tôi đâu được xen vào. Đâu còn cần thương lượng cái gì!" Nói xong, xoay người liền chuẩn bị rời đi.
Kiều Đa Bảo tay mắt lanh lẹ kéo lại tay của cậu, nhíu lại lông mày hỏi: "Cậu vì cái gì tức giận?!"
Chu Tích Tiệp cái gì cũng không nói, một phen bỏ tay Kiều Đa Bảo ra, một thân lạnh như băng bước đi ra căn tin, chỉ còn lại Kiều Đa Bảo hướng về phía bóng lưng của anh nhe răng nhếch miệng ở lại, còn may khi đó căng tin ít người nhưng không ai quan tâm chuyện ầm ĩ của bọn họ lắm.
Liên tiếp vài ngày Chu Tích Tiệp cũng không liên lạc với Kiều Đa Bảo, đây là lần đầu từ nhỏ đến lớn bọn họ nảy sinh mâu thuẫn lớn như vậy. Như lúc trước, chính là có chỗ tranh chấp bình thường ngày hôm sau liền không có chuyện gì.
Kiều Đa Bảo hết sức buồn rầu, cô không biết rõ làm sao Chu lão tam lâu như vậy lại còn không để ý tới cô. Cô lên lớp cũng không ngủ được, cơm cũng ăn không ngon (mặc dù nhà ăn món ăn vốn là ăn không ngon) sau đó ngủ một lát, cũng bị con muỗi cắn, mu bàn tay cũng bắt đầu đau...
Tan học, Kiều Đa Bảo vốn là muốn đi tìm Chu Tích Tiệp, kết quả đúng lúc gặp được Triệu Nghị Nhiên tìm cô muốn tập luyện.
Triệu Nghị Nhiên một thân áo sơ mi trắng noãn, mắt xếch mê người, góc cạnh rõ ràng mặt tuấn mỹ dị thường, chứa đựng thoáng nụ cười ấm áp, trong lúc vô hình để lộ ra vẻ cao quý cùng ưu nhã, giống như bạch mã hoàng tử nhất một loại hấp dẫn, cơ bản khiến nữ sinh cả lớp vây lại xem, nguyên một đám đè nén thét chói tai.
Kiều Đa Bảo vốn là còn suy nghĩ nịnh nọt Chu Tích Tiệp như thế nào, lại đột nhiên bị tiếng động lớn ầm ĩ cấp kinh hãi trước mắt thức tỉnh.
Triệu Nghị Nhiên mỉm cười đi đến, thanh âm có chấn động làm hôn mê nữ sinh xung quanh.
"Đi thôi. Tôi dẫn cậu đi tới nơi chúng ta tập luyện."
Kiều Đa Bảo mím môi nhìn thoáng qua cuối hành lang phòng học thứ ba, không nhìn thấy người quen, trong lòng hơi có chút lạc lõng, im lặng không lên tiếng theo sát anh ta đi xuống cầu thang.
Nhưng thời khắc cô xoay người trong nháy mắt, Chu Tích Tiệp đúng lúc đi ra khỏi phòng học, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía bóng lưng cô cùng Triệu Nghị Nhiên cùng nhau rời đi.
"Đây là Triệu Nghị Nhiên cấp ba, thật là đẹp trai a."
"Đúng vậy, lại còn được công nhận là hotboy."
"Uây, giống vương tử như vậy, so với minh tinh trong TV còn soái hơn a."
"Anh ấy như thế nào lại cùng nữ sinh sát vách a, giống như gọi Kiều cái gì đó?"
"Bọn họ là một đôi là đúng sao?"
"..."
Các loại xì xào bàn tán truyền vào trong tai Chu Tích Tiệp, cậu vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, chỉ là đôi mắt càng thêm lạnh như băng một chút, không nói một câu, xoay người rời đi.
Lâm Nguyệt Dung cũng biết Triệu Nghị Nhiên, đối với hot boy này cũng không xa lạ gì, ba cô cùng ba của Triệu Nghị Nhiên cũng là đối tác, hai nhà không ít lần lui tới. Lâm Nguyệt Dung nhìn bóng lưng Triệu Nghị Nhiên cùng Kiều Đa Bảo bọn họ đi ra rồi lại nhìn phía xa xa trên hành lang Chu Tích Tiệp lạnh lùng, trong mắt của cô lóe ra ánh mắt không rõ ràng, khóe miệng đột nhiên mỉm cười khơi gợi lên vẻ động lòng người.
Cô đứng người lên, đi theo đuôi Chu Tích Tiệp.
Triệu Nghị Nhiên cùng Kiều Đa Bảo sóng vai mà đi, đối với chung quanh các loại ánh mắt khác thường chú ý rồi thì thầm, một cái nhìn như đã quen lắm rồi, một cái phảng phất như không nghe thấy, tự nhiên lạnh nhạt, rất thản nhiên.
Triệu Nghị Nhiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt suy nghĩ tựa hồ như đang ngao du trên không trung của Kiều Đa Bảo, ôn hòa mỉm cười như phù dung sớm nở tối tàn, "Cậu đang suy nghĩ gì nghĩ đến nhập thần như vậy?"
Kiều Đa Bảo bừng tỉnh, nhìn anh một cái, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy không lên tiếng.
"Lần trước nam sinh kia, là anh trai của cậu sao?"
Kiều Đa Bảo lắc đầu, nhắc tới cậu, vô ý mím miệng, có chút tức giận lại có chút ủy khuất, "Cậu ta là Chu - lão - tam!"
Triệu Nghị Nhiên nghe vậy cười cười, biết rõ quan hệ bọn họ có thể tiến triển, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là mí mắt cụp xuống, che giấu sẫm màu.
Khi bọn họ đến, một không gian yên tĩnh vô ích trong phòng học đã có hai nam hai nữ ở bên trong bắt đầu tập luyện, hơn nữa đều là tuấn nam mỹ nữ. Bọn họ nhìn thấy Triệu Nghị Nhiên mang theo Kiều Đa Bảo xuất hiện, liền ngừng lại.
Giới thiệu lẫn nhau xong, Học tỷ trưởng nhóm cố tỏ ra than thiết, ngoại trừ mỹ nữ tóc dài vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, Kiều Đa Bảo giống như là không thấy được, đều hướng phía bọn họ cười cười, lộ ra hàm răng trắng, khóe mắt đột nhiên nhìn về phía bên kia.
Chỗ đó bày một cây đàn dương cầm màu trắng, cao quý trang nhã, mặt ngoài còn hiện ra ánh hào quang. Kiều Đa Bảo đi tới, duỗi ra ngón tay xẹt qua mấy phím đàn đen trắng, tiếng đàn thanh thúy dễ nghe trong vô hình nhắc nhở đây là một cây đàn dương cầm cao cấp.
Triệu Nghị Nhiên liền đứng ở sau lưng cô, nhìn Kiều Đa Bảo cử động, khẽ mỉm cười, tỏ ra vẻ phá lệ mê người.
"Đàn dương cầm này là ở trong nhà tôi, ba nghe nói tôi muốn tốt nghiệp diễn xuất, liền gọi người chở tới, bất quá tôi lại muốn kéo đàn vi-ô-lông, cho nên đàn dương cầm liền đưa cho cậu dùng."
Kiều Đa Bảo chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, đối với việc mình có thể đụng đến đàn dương cầm đắt tiền như vậy cũng không có bày tỏ bao nhiêu vui sướng.
"Khụ... Ừm, đây là chúng ta muốn bàn bạc hợp tấu, cậu ngồi xuống xem xét trước đi."
Triệu Nghị Nhiên cứng đờ, ho khan một tiếng liền lấy ra một tờ soạn đàn dương cầm đưa cho cô, Kiều Đa Bảo ngẩng đầu lên, đưa tay phải ra tiếp nhận, tiện tay lật nhạc phổ ra nhìn kỹ liền đứng lên.
Mà Triệu Nghị Nhiên khóe mắt lại trong lúc lơ đãng quét đến khối máu ứ đọng trên mu bàn tay, trên làn da trắng noãn tỏ ra phá lệ bắt mắt.
"Tay của cậu..." Triệu Nghị Nhiên nhướng mày, vô ý thức đưa tay nắm lấy mu bàn tay cô.
Lần đầu bị người khác cầm tay ngoại trừ Chu Tích Tiệp, Kiều Đa Bảo có chút ít không thích ứng, khẽ thoát ra khỏi tay Triệu Nghị Nhiên, cúi đầu liếc qua tay mình.
"Đụng một cái, không liên quan."
Ngày đó Chu Tích Tiệp tức giận kéo đẩy rồi rút tay cô ra, đúng lúc đụng phải mặt bàn, lúc ấy có chút đau nhưng một lát sau lại không có cảm giác, cô cũng không có lưu ý, không nghĩ tới dĩ nhiên cũng làm lưu lại máu.
Triệu Nghị Nhiên nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ mím môi, "Nếu không thì đi tới phòng y tế, dùng ít thuốc dược chữa chỗ đó đi."
"Mấy ngày nữa thì tốt rồi, tôi hiện tại lại không có cảm giác đau nhức."
Kiều Đa Bảo không quan tâm khoát tay áo, nghiêm túc bàn bạc, liền xoay người ngồi ở trước đàn dương cầm, bắt đầu vừa nhìn vừa bắt đầu đánh lên.
Triệu Nghị Nhiên thấy vẻ mặt không thèm để ý của cô đành phải thôi.
Tiếng đàn du dương trong trẻo, lượn lờ sống dậy, ngoại trừ mới đầu có chút gián đoạn bên ngoài, không đến nửa giờ liền bắt đầu lưu loát giống như đã được tập luyện trăm lần, căn cứ âm luật của nhạc phổ, thế nhưng trong tiếng đàn, mơ hồ thoát ra tia linh hoạt kỳ ảo xen lẫn một chút ưu thương.
Triệu Nghị Nhiên trong lòng thầm khen, nếu để cho anh tự mình đánh một bản nhạc mới sẽ không nhanh như vậy mà thuận tay, hơn nữa còn đánh hay được như vậy.
Nhưng đây là kết quả của việc Kiều Đa Bảo không quá chuyên tâm, ánh mắt của cô mặc dù nhìn đàn, tay đặt treeb phím đàn trắng đen, nhưng là đầu óc lại nghĩ đến việc nịnh nọt Chu Tích Tiệp như thế nào, tiểu tử kia cùng cô giận dỗi ước chừng ba ngày, lại không cùng nhau liên lạc, cô sẽ chết, còn là biết bị chết đói ---- phiếu ăn cơm mấy ngày đều nhanh không còn tiền a.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |