← Ch.040 | Ch.042 → |
Năng lực ổn định ở cấp một, giúp Hứa Lê có thể điều khiển hai con d. a. o găm dễ dàng hơn, cô cố ý dậy sớm, cũng đã chuẩn bị tâm lý tiêu tốn thời gian trên đường.
Hôm nay trên đường phố có nhiều thây ma hơn hôm qua nhưng Hứa Lê vốn cũng phải g. i. ế. c thây ma để tích điểm, cộng thêm năng lực của cô hồi phục lại nhanh, vì vậy tâm lý rất bình tĩnh, cô từng chút một dọn dẹp, từng bước đều đi rất chắc chắn, đợi đến khi năng lực tiêu hao gần hết, cô sẽ tìm một cửa hàng thích hợp dừng lại, dùng năng lực từ xa cho đến khi hết, vừa đợi năng lực hồi phục, vừa chọn một số thứ cô thích trong cửa hàng bỏ vào không gian.
Cũng vì không vội nên hai tiếng rưỡi trôi qua, Hứa Lê vẫn thong thả đi trên đường.
Sau đó cô phát hiện ra đàn thây ma.
Đàn thây ma này ít nhất cũng có hơn trăm con, Hứa Lê tự tin nhưng không cứng đầu, cô nhìn đàn thây ma chen chúc trên đường phố, rất nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên đi đường vòng hay không.
Hoặc là tiêu tốn nhiều thời gian hơn, từ từ dọn dẹp?
Nhưng con đường này vốn đã không giống với con đường cô đi ở kiếp trước, cô đi theo hướng chung trong trí nhớ, nếu lại đi đường vòng, có thể cô sẽ không thể tìm chính xác được điểm cứu hộ.
Vẫn đi con đường này thôi.
Hứa Lê thở dài trong lòng, quyết định nghỉ ngơi một chút để hồi phục năng lực, sau đó từ từ dọn dẹp thây ma.
Đổi một cách nghĩ khác, đó chính là một trăm điểm và kinh nghiệm bày ra trước mắt!
Bây giờ mới mười giờ, bên ngoài trời đã rất nắng, nhiệt độ cũng đã tăng cao, Hứa Lê lấy một chai nước đá ra uống một ngụm, lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái.
Uống hết nước rồi bỏ vào không gian để tránh mất hơi lạnh, Hứa Lê ngồi xếp bằng, lấy một gói mận ra xé, bỏ một quả vào miệng ngậm, chống cằm nhìn ra bên ngoài, bắt đầu ngẩn người.
Nhưng còn chưa ăn hết một quả mận, cô ấy đột nhiên nghe thấy tiếng xe nổ máy.
Cô vốn ngồi ở bên cửa, bây giờ chỉ cần thò đầu ra một chút là có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Một chiếc ô tô nhỏ màu đen chạy đến từ con đường mà cô ấy đi tới, phía sau còn có mấy con thây ma đuổi theo không kịp.
Hứa Lê nhìn chiếc xe đó, lại nhìn cánh tay chân nhỏ bé của mình, lặng lẽ dời mắt đi.
Sau đó lại dời mắt về.
Mặc dù bây giờ cô không thể lái xe nhưng nếu có xe thích hợp, thực sự có thể tích trữ một hoặc hai chiếc trong không gian, biết đâu khi nào có thể tìm được tài xế?
← Ch. 040 | Ch. 042 → |