← Ch.171 | Ch.173 → |
Lượt xem: 104
"Này, khăn mặt, lau khô tóc đi, chúng ta nói chuyện."
Hứa Lê đưa một chiếc khăn mặt qua. Hứa Vân Thâm do dự một chút, vẫn nhận lấy, anh ta ngồi xuống chiếc giường bên dưới, trông có vẻ hơi cục cựa ngoan ngoãn, mở to mắt nhìn Hứa Lê: "Em muốn nói chuyện gì với anh?"
"Trước đó em đã nói, emi hy vọng anh có thể sống cùng em, với tư cách là bạn đồng hành."
Hứa Lê nghiêm túc nói: "Tôi nghiêm túc đấy, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Tất nhiên, nếu anh không đồng ý cũng không sao, em sẽ không ép buộc anh."
Hứa Vân Thâm khẽ co ngón tay lại, anh ta nhỏ giọng hỏi: "Tại sao không nói chuyện này trước khi chữa chân cho anh?"
"Chữa chân cho anh đối với em mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, em thật lòng muốn anh làm bạn đồng hành của em, chứ không phải cưỡng ép."
Hứa Lê cười rạng rỡ: "Trong mắt em, vẫn là anh quan trọng hơn."
"Tại sao?"
Hứa Vân Thâm không hiểu."Không có lý do gì cả? Nếu phải nói thì là vì em thấy anh rất vừa mắt?"
Hứa Lê đương nhiên không thể nói ra lý do thực sự, t cô chống má phúng phính của mình: "Em nuôi anh vẫn rất dễ, hơn nữa nếu anh không muốn em nuôi, em cũng có thể tìm việc cho anh, tóm lại, em thấy làm bạn đồng hành với em không thiệt, anh thấy sao?"
Hứa Vân Thâm chìm vào im lặng.
Hứa Lê hơi căng thẳng.
Nếu Hứa Vân Thâm là bạn đồng hành củan cô, cô có thể quang minh chính đại chăm sóc anh, hơn nữa theo sự hợp tác hiện tại của cô và căn cứ, Hứa Vân Thâm sẽ được căn cứ bảo vệ tốt, sẽ không cản trở cô ra ngoài kiếm điểm.
Nhưng nếu Hứa Vân Thâm không đồng ý, cô chỉ có thể âm thầm chăm sóc Hứa Vân Thâm, lỡ như Hứa Vân Thâm xảy ra chuyện không may c. h. ế. t đi, cô sẽ mất đi một gói quà kinh nghiệm ổn định.
Hơn nữa Hứa Vân Thâm này cũng không đáng ghét, ít nhất là hiện tại vẫn không đáng ghét, cô thấy có một người bạn đồng hành giúp cô trông nhà cũng khá tốt.
"Thực ra từ khi em cứu anh, mạng anh đã là của em."
Hứa Vân Thâm run run hàng mi, anh ta nhỏ giọng nói: "Thực ra anh không phải là người tốt, em... sẽ ghét anh chứ?"
"Anh không đối xử tệ với em là được."
Hứa Lê xòe tay: "Thời kỳ tận thế có mấy người tốt? Em cũng không phải người tốt."
Hứa Vân Thâm sửng sốt, anh ta tập trung tầm mắt vào Hứa Lê, đột nhiên cười một cái: "Chỉ cần em không bỏ rơi anh, anh sẽ mãi mãi không phản bội em, sẽ mãi mãi đi theo em."
Câu cuối cùng đó Hứa Lê không nghe rõ, cô vô thức hỏi: "Cái gì?"
"Không có gì."
Hứa Vân Thâm nghiêm túc nói: "Anh sẽ nghe lời em, còn về công việc, anh muốn cân nhắc một chút, được không?"
"Được chứ."
Hứa Lê rất vui, cô lấy ra dưa hấu và táo, còn có hai chiếc bánh nhỏ: "Lại đây nào, ăn mừng anh gia nhập đội của tôi! Mặc dù hiện tại chúng ta chỉ có hai người, sau này cũng không biết có ai gia nhập không nhưng anh yên tâm, một mình tôi cũng có thể bảo vệ tốt anh!"
Hứa Vân Thâm nhìn sự vui mừng chân thành trên khuôn mặt đứa trẻ, một tia căng thẳng trong lòng anh ta đột nhiên tan biến. Anh ta từng nghĩ mình sẽ rơi vào bóng tối nhưng anh ta đã được cứu.
Không phải như trong mơ, anh ta trở thành nửa thây ma, sau đó... Mà là có một bóng hình nhỏ bé, phá tan mây đen, dẫn anh ta xông ra ngoài.
Ánh mắt Hứa Vân Thâm thuần khiết và kiên định: "Ăn mừng."
"Ăn mừng!!!"
——Ngày thứ mười một của thời kỳ tận thế.
Hứa Lê hiếm khi dậy muộn một chút.
← Ch. 171 | Ch. 173 → |