← Ch.127 | Ch.129 → |
Máy trị liệu nhỏ thì càng không cần phải nói, đúng như tên gọi, là dùng để chữa thương, chữa lành vết thương ngoài, còn có thể chữa một số vết thương trong, chỉ là sẽ tiêu hao nhiều năng lượng nhưng có thể dùng tinh hạch để nạp năng lượng. Súng năng lượng cổ cũng vậy, đây chính là loại s. ú. n. g mà Hứa Lê ở kiếp trước đã từng có được ở cấp ba, có thể hoàn toàn thích ứng với nhiều loại đạn có kích thước thông thường hiện đại, còn có thể dùng tinh hạch để nạp năng lượng làm s. ú. n. g năng lượng. Còn thuốc tăng cường thể chất sơ cấp ở dưới cùng thì càng không cần phải nói. Mặc dù Hứa Lê đã dùng một lần, nếu dùng lại thì hiệu quả sẽ giảm dần, có lẽ mỗi lần giảm khoảng hai mươi phần trăm, cho đến khi dùng năm lần thì thuốc tăng cường thể chất sơ cấp không còn tác dụng với cô nữa nhưng hai trăm điểm thôi mà, Hứa Lê cảm thấy mình có thể tiêu được. Hơn nữa, những thứ khác cũng có thể tích trữ, cô ấy không dùng được thì vẫn có người khác dùng được, chẳng hạn như Hứa Vân Thâm.
Ngoài những thứ hữu dụng này, Hứa Lê cũng muốn tích trữ một ít dưa hấu và rau. Đây chính là đại điện cho mức độ ăn uống sau này của côi Gạo và bột mì có thể tìm kiếm tích trữ trong thành phố nhưng rau tươi và trái cây tươi thì không dễ tìm như vậy.
Mặc dù một quả dưa hấu này chỉ có 10 điểm, chắc chắn là dưa hấu bình thường trên Lam Tinh nhưng do hệ thống sản xuất, một quả dưa hấu ít nhất cũng mười lăm cân, hơn nữa còn đặc biệt ngọt, vị dưa hấu cực kỳ đậm đà, không giống như sản xuất đại trà trong nhà kính.
Ngày mai về, vẫn phải nghĩ cách tích lũy một đợt điểm.
Hứa Lê vô thức mở không gian kho, nhắm vào những quả b. o. m và ống phóng tên lửa đó.
Suy tư. JPG
Hứa Lê quá phấn khích cuối cùng đã mua được khẩu s. ú. n. g năng lượng, tiêu hết một phần năm số điểm, mới ngủ ngon lành.
——
Ngày thứ tám của mạt thế.
Khi Hứa Lê thức dậy, các anh đã dậy hết rồi, thậm chí bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, là những thứ được bảo quản trong phòng thí nghiệm, những thứ này không nói đến hương vị nhưng cảm giác no bụng thì chắc chắn là có. Thậm chí người nọ còn mang một phần bỏ vào không gian, chuẩn bị mang đi. Đợi đến khi Hứa Lê tỉnh dậy, cô ấy cũng chỉ đóng góp một ít bánh bao và cháo nhưng về cơ bản đều được chia cho Giáo sư Nguỵ, Giáo sư Phương và để lại cho Hứa Lê tự ăn.
Ăn no uống đủ, đồ đạc cũng đã thu dọn xong, họ cũng chuẩn bị lên đường. Tình hình ở tầng âm sáu rất kỳ lạ, theo lời Giáo sư Nguỵ và Giáo sư Phương, tầng âm sáu vốn không thể có nhiều người như vậy, tự nhiên cũng không thể có nhiều thây ma như vậy, họ còn nhìn thấy một số khuôn mặt quen thuộc, dường như thây ma của mấy tầng khác đều tập trung đến tầng sáu. Tầng hầm có nhiều người như vậy, tất nhiên không chỉ có hai thang máy có thể lên xuống, thực ra cũng có cầu thang, chỉ là người không có thẩm quyền thường không mở được cửa mà thôi.
Tất nhiên, cầu thang ở đây chỉ từ tầng âm hai đến tầng âm sáu, không thông với bên trên. Cũng vì vậy, Liên Dương Diễm và những người khác đã loại trừ kế hoạch ban đầu là từ tầng âm sáu cõng Giáo sư Nguỵ và những người khác lên, quyết định thử leo cầu thang. Theo lời Giáo sư Nguỵ, trên lầu thực ra còn một số tài liệu, nếu có thể mang theo thì cũng rất hữu ích.
Tất nhiên, những tài liệu đó có hữu ích cũng có hữu ích, nói là phải có thì cũng không phải là phải có, vì vậy ý của Giáo sư Nguỵ là có cơ hội thì lấy, không có cơ hội thì cũng không cần, dù sao thì tài liệu và dữ liệu trước thời mạt thế, phần lớn chỉ có thể dùng để đối chiếu.
← Ch. 127 | Ch. 129 → |