← Ch.103 | Ch.105 → |
Đợi đến khi cuối cùng dừng lại, Hứa Lê vẫn còn hơi mơ hồ."Tiểu Lê, em không sao chứ?"
Trương Hưng nhìn vẻ mặt mơ hồ của Hứa Lê, rất lo lắng."Không sao... chỉ là không ngờ chúng ta lại thực sự chạy đến đây."
Đúng vậy, họ đã đến đích rồi. Giản Phong bị cô chọc cười: "Vẫn là nhờ em nhiều, nếu không chúng ta không dễ dàng đến đây như vậy."
Hứa Lê mím môi cười một cái. Giản Phong chậc một tiếng: "Bây giờ tôi mới hiểu tại sao lúc đó tại phải mang cho chúng tôi nhiều vũ khí như vậy."
Hứa Lê giả vờ không hiểu, cô vô đầu Đại Hùng: "Đại Hùng, em muốn xuống."
Cho dù cố gắng buộc cô thật nhẹ nhàng cẩn thận, dù sao cũng đã buộc nửa giờ, Hứa Lê cảm thấy chân đã tê rồi, cô xuống trước rồi ngồi nghỉ một lát, đợi chân hết tê mới hỏi Từ Dần: "Đội trưởng, người của đội một còn bao lâu nữa đến ạ?"
"Nhiều nhất một giờ."
Từ Dần trả lời.
Thực ra điểm tập hợp này ngược lại gần họ hơn một chút, chủ yếu là vì trong đội của họ có Hứa Lê, khi định điểm tập hợp đã cân nhắc đến sự an toàn của cô.
Nhưng đội một là đội mạnh nhất trong số các Dị chiến đội, gần như từ khi tận thế bùng nổ đã vào thành phố S, thậm chí rất nhiều lúc, vật tư đều tìm từ trong thành phố S, chỉ đến khi thực sự không tìm được vật tư bổ sung mới về căn cứ một chuyến, đợi vật tư đầy đủ, họ lại lập tức quay trở lại thành phố S.
Cho nên nói họ như cá gặp nước trong thành phố S cũng không có gì sai.
Nói là trong vòng một giờ, thực tế những người đó còn chưa đến nửa giờ đã đến.
Đội một là đội có chiến lực mạnh nhất, cũng là đội có số lượng ít nhất, trong đội của họ chỉ có bảy người, là đội hình nhỏ nhất.
Nhưng vừa nhìn thấy những người này, Hứa Lê đã biết họ không thể coi thường. Những người này trên người đều có khí thế từng trải trăm trận, hơn nữa trên người họ còn có sự uy h. i. ế. p và xâm lược của dị năng giả cấp cao hơn, Hứa Lê liếc mắt là có thể nhìn ra, trong số họ tuyệt đối có người dị năng cấp hai. Trong đầu Hứa Lê tiếng chuông cảnh báo lập tức vang lên. Đây mới là ngày thứ sáu của tận thế, dị năng của Hứa Lê tự nâng cao đã đủ nhanh rồi nhưng cô cũng mới chỉ chạm đến cánh cửa cấp hai.
Đội ngũ trước mặt này có dị năng giả cấp hai, chỉ có thể nói là thiên tài trong số thiên tài. Mặc dù Hứa Lê biết, cô chịu thiệt vì không ngâm mình trong đám thây ma nhưng mà cũng không phải là lý do. Tận thế chỉ xét mạnh yếu, không xét lý do. Phải cố gắng lên mới được.
Gần hai mươi người trưởng thành có mặt không biết Hứa Lê đang nghĩ gì, Từ Dần giới thiệu mình trước: "Đội trưởng đội chín, Từ Dần."
Trong số bảy người đối diện, người đứng đầu tiên là một người đàn ông cao to, mày kiếm mắt sáng, khí thế cường hãn cũng tự giới thiệu: "Đội trưởng đội một, Liên Dương Diễm."
Sau đó các thành viên trong đội lại giới thiệu lẫn nhau, Hứa Lê nhìn chằm chằm Liên Dương Diễm một lúc, cuối cùng xác nhận hơi thở của dị năng giả cấp hai chính là phát ra từ trên người anh ta. Ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy đương nhiên không thể bị Liên Dương Diễm bỏ qua.
Anh ta nhìn Hứa Lê, hiểu rõ: "Em chính là dị năng giả hệ không gian phải không?"
"Đúng vậy."
Từ Dần và Liên Dương Diễm cũng không quen nhau. Bọn họ vốn là quân đội được điều động sau tận thế, huống hồ trước tận thế, cô và Liên Dương Diễm không phải là binh chủng giống nhau. Lúc này anh ta hơi lo lắng Liên Dương Diễm sẽ có ý kiến với Hứa Lê.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |