← Ch.100 | Ch.102 → |
Cũng không trách Giản Phong nói Hứa Lê đừng để vẻ ngoài của Hứa Vân Thâm lừa, quả thực Hứa Vân Thâm rất đẹp trai. Trước đó khi m. á. u của thây ma bôi đầy mặt thì không nhìn ra, sau khi rửa sạch thì có thể thấy được ngũ quan của anh rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, dịu dàng và trong trẻo, nhìn một cái là thấy rất có thiện cảm. Hứa Lê đã thề thốt với Giản Phong rằng cô cứu người không phải vì Hứa Vân Thâm đẹp trai nhưng nếu Hứa Vân Thâm quá xấu, cho dù Hứa Vân Thâm là túi kinh nghiệm biết đi, cô cũng sẽ không nảy ra ý định để Hứa Vân Thâm đi theo mình. Không phải chỉ là ít kinh nghiệm và điểm thôi sao, cùng lắm thì cô vất vả hơn một chút g. i. ế. c thây ma là được! "Anh còn người thân không? Anh có muốn đi tìm họ không?"
Hứa Lê hỏi tình hình của Hứa Vân Thâm trước.
⁄ "Không có."
Hứa Vân Thâm tắc đầu."Vừa hay, em cũng không có, vậy thì thế này, đợi đến căn cứ, anh ở cùng em nhé?"
Hứa Lê đề nghị. Hứa Vân Thâm cúi đầu, nhìn đôi chân của mình.
Anh ta đổi một chiếc quần đùi, có thể thấy chân anh ta đã được cố định, anh ta nói nhỏ: "Anh không muốn trở thành gánh nặng của em."
"Không phải gánh nặng."
Hứa Lê nghiêm mặt: "Em hy vọng anh có thể ở cùng em, một đứa trẻ như em tự sống cũng không tiện. Tất nhiên, em cũng không miễn cưỡng anh, anh có thể cân nhắc kỹ, hôm nay anh về với mọi người ở căn cứ trước vài ngày nữa em về rồi anh trả lời em cũng được, mấy ngày này anh cứ ở chỗ em trước đi."
Đùa à.
Cho dù Hứa Vân Thâm có ăn một ít đồ của cô nhưng cô nghĩ đến điểm và kinh nghiệm mà Hứa Vân Thâm có thể mang lại cho cô thì đây vẫn là một cuộc giao dịch công bằng.
Dù sao thì điểm và kinh nghiệm mà Hứa Vân Thâm có thể mang lại cho cô đều là cho không, tích tiểu thành đại, biết đâu có lúc cô lại thiếu mấy điểm này thì sao?
"Em thực sự cần tôi sao? Nhưng chân tôi..."
Hứa Lê nghiêng đầu: "Anh biết nấu ăn không?"
Hứa Vân Thâm: "Biết."
Hứa Lê vỗ tay: "Thế không phải được rồi sao? Em không biết nấu ăn, anh có thể giúp em nấu ăn, có thể giúp em trông nhà cũng rất tốt!"
Nhà... sao? Hứa Vân Thâm thoáng bối rối, anh ta có thể cảm nhận được sự thẳng thắn của đứa trẻ, cũng có thể cảm nhận được sự chân thành của đứa trẻ.
Anh ta phát hiện ra mình hình như... không muốn từ chối."
Được rồi, em cũng chuẩn bị xe lăn cho anh rồi, lúc đó anh mang theo chút đồ ăn về. Nhưng em cũng mới chuyển đến căn cứ nên không để gì ở đó, anh tạm thời ngủ ở đó, còn đồ ăn, lúc đó em sẽ thu dọn một ít mang về cho anh, em nhiều nhất là năm ngày nữa sẽ về, không lâu đâu."
Hứa Lê thấy Hứa Vân Thâm không phản đối, vui mừng khôn xiết, trực tiếp sắp xếp. Hứa Vân Thâm mơ hồ nhận ra tính bá đạo trong tính cách của Hứa Lê, nếu đổi lại là người khác sắp xếp như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý nhưng nếu là Hứa Lê... Anh ta nói: "Được."
Thực ra anh ta muốn trực tiếp đồng ý rồi nhưng dù sao cũng sợ mình sẽ liên lụy đến Hứa Lê. Hay là cứ xem xét trước đã. Cho dù anh ta không cần cân nhắc nữa, cũng phải cho Hứa Lê thời gian cân nhắc, cũng cho người khác thời gian khuyên Hứa Lê. Bây giờ đã là buổi trưa, lúc Hứa Vân Thâm hôn mê chỉ có Hứa Lê và Trương Hưng trông anh ta, Từ Dần bọn họ đã dọn dẹp xong khu vực gần trung tâm thương mại, hơn nữa người của căn cứ cũng đã đến, hiện đang ở bên trung tâm thương mại chuyển đồ lên xe.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |