Vay nóng Tima

Truyện:Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Chương 052

Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Hiện có 330 chương (chưa hoàn)
Chương 052
Huyễn Thiên bí cảnh (8) - Mực Quỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-330 )

Siêu sale Shopee


Cảm giác được lưỡi câu có phản ứng, Tư Lăng hất mạnh cần câu cá, một con cá lớn nặng chừng hai mươi cân toàn thân trắng bạc bị quăng lên. Sau đó, ngay tại lưỡi câu, con cá lớn này há mồm giơ ra một hàm răng sắc nhọn màu bạc sáng lấp lánh bổ nhào tới, Tư Lăng cũng giơ một nắm đấm ra nghênh đón, trên nắm tay bao bọc bằng hồn lực, chỉ một quyền liền đập vỡ hàm răng của nó.

Con cá lớn nọ "Rầm" một tiếng ngã trên boong thuyền, không có hàm răng sắc nhọn kia thì chỉ còn là con mèo không vuốt, không đáng để lo, chỉ có thể nhảy qua nhảy lại ở trên boong. Trọng Thiên chê nó làm đồ ăn mà còn không an phận, trực tiếp cho một móng vuốt cào tới, cá lớn liền nằm ngay đơ.

Tư Lăng buộc cần câu cá trên boong thuyền, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra các loại đồ dùng làm bếp cùng lò nướng. Hắn nhanh nhẹn giết cá, cắt thịt cá thành từng miếng, dùng gia vị tẩm ướp, rồi lại đem đầu cá ném vào nồi nấu canh. Sau khi ném một tấm linh phù thuộc tính hoả cấp 1 vào lò nướng, đậy vung bằng kim loại, bắt đầu nướng cá.

Trọng Thiên vây quanh Tư Lăng, cái đuôi hoạt bát vẩy liên tục, biểu đạt trọn vẹn tình yêu của nó với cá.

Trong khoang thuyền, Pháp Lãng cùng Truyền Sơ chẳng mấy chốc đã bị mùi hương hấp dẫn. Lúc nhìn thấy một người một yêu đang nhàn nhã nướng cá trên boong thuyền thì không khỏi lộ ra nụ cười.

"Các ngươi có muốn ăn cá không? Lại đây ngồi đi, sắp được rồi." Tư Lăng một bên vừa quét tương lên con cá được nướng đến vàng óng ánh, một bên vừa bắt chuyện với bọn họ.

Truyền Sơ và Pháp Lãng cười cười, cũng không khách khí mà sang đó ngồi xuống. Truyền Sơ thậm chí còn gọi Bách Biến Thú ra, chỉ là Bách Biến Thú vừa thấy được Trọng Thiên liền lập tức liền suy yếu, rụt lùi về phía chủ nhân. Tuy rằng Trọng Thiên giờ nhìn như một con yêu thú nhỏ yếu cấp thấp, nhưng tình cờ lúc Tư Lăng lấy đồ ăn của nó cho Bách Biến Thú ăn, Trọng Thiên không vui, khí tức vốn được kiềm hãm lập tức phóng ra. Loại huyết thống Đại Yêu thú đến từ viễn cổ đã doạ Bách Biến Thú, nó từ đây chỉ dám khuất phục cúi đầu, cũng không dám cướp đồ ăn của Trọng Thiên nữa.

Rất nhanh, cá nướng đã xong, mà canh cá cũng đã chín.

Tư Lăng trước tiên múc cho bọn họ mỗi người một chén canh cá. Canh cá màu trắng ngà, bên trên bồng bềnh lá cây hương thảo xanh biếc, vô cùng được người ta yêu thích, uống một ngụm, mùi vị vô cùng thơm ngon. Loại cá bạc mà Tư Lăng câu được này là yêu ngư phổ thông cấp 1 trong hồ, hàm răng sắc bén chính là vũ khí của chúng nó. Chất thịt non mềm ít xương, mang theo vị ngọt nhàn nhạt tươi mới, cắt thành lát cá sống ăn cũng rất tuyệt, lại còn được Tư Lăng dùng gia vị đặc thù tẩm ướp qua, càng tăng thêm hương vị mặn mà, khiến người ta khen không dứt miệng.

Truyền Sơ uống canh cá, nhìn Tư Lăng nhanh nhẹn mà đem cá nướng đặt trên bàn trước mặt con yêu thú màu đen, nàng không nhịn được nói ra: "Tư đạo hữu, tài nấu nướng của huynh thật tốt, phúc khí của Trọng Thiên cũng thật tốt. Như ta thì không có cách nào ngày ngày đều cho Tiểu Bách ăn ngon như vậy." So sánh với việc Tư Lăng thường làm đồ ăn ngon cho Trọng Thiên, Truyền Sơ đột nhiên cảm thấy mình làm chủ nhân còn chưa đủ, có thời gian rảnh cũng phải bắt chước Tư Lăng làm đồ ăn cho Tiểu Bách mới được.

Pháp Lãng thích đồ ăn thanh đạm, hương vị thơm ngon của canh cá rất hợp khẩu vị của hắn, cũng tán dương: "Ăn đồ ăn của Tư đạo hữu xong, sau này đồ ăn bên ngoài đều không còn hứng thú nữa rồi. Trọng Thiên đúng là có phúc lớn, Tư đạo hữu làm sao học được một tay trù nghệ này vậy?" Trong lời nói còn có ý muốn học tập.

Tư Lăng giật khóe miệng. Hắn vốn là quỷ, ký ức khi còn sống đã sớm quên hết sạch, chết rồi làm quỷ một trăm năm thì không cần ăn thức ăn, làm sao biết cái trù nghệ gì chứ? Bản thân những nguyên liệu nấu ăn và gia vị tại Tu Tiên Giới vốn đã ẩn chứa linh khí nhàn nhạt, so với giới trần tục thì tốt hơn không chỉ một chút; tùy tiện làm gì cũng đều ngon, chỉ cần cố gắng nghiên cứu một tí, vậy thì càng mỹ vị. Từ khi hắn biến thành người, có nhu cầu ăn uống, hắn quyết định không bạc đãi mình nên đương nhiên phải nấu ăn ngon một tí. Sau này lại bị cái tên tham ăn Trọng Thiên dính vào, Tư Lăng ở dưới sự uy hiếp của móng vuốt của nó, trù nghệ cũng tăng tăng tăng vùn vụt. Làm nhiều, quen tay hay việc, dĩ nhiên là ăn ngon.

"Quen tay hay việc thôi, làm nhiều thì các ngươi cũng biết."

Nghe được Tư Lăng giải thích, hai người rõ ràng có chút thất vọng. Pháp Lãng bình thường đều ném toàn bộ thời gian vào việc nghiên cứu trận pháp, cả tu luyện của bản thân cũng buông bỏ, nếu muốn tốn thời giờ đi luyện tập trù nghệ, đối với hắn mà nói là tuyệt đối không thể, liền tắt luôn cái ham muốn ăn uống này.

Con cá hai mươi cân tuy rằng nghe có chút nặng, nhưng cả một đám người cộng thêm một con yêu thú ăn rất năng suất, cuối cùng vẫn là không đủ. Vì thế Tư Lăng lại liên tục câu thêm mấy con, mỗi lần cá bạc vừa bay đến trên thuyền, Tư Lăng liền trực cho một quyền đánh nát hàm răng sáng lấp lánh của chúng nó, Trọng Thiên thì lười biếng cào cho một vuốt; Hai đứa phối hợp hết sức nhịp nhàng.

Sau mấy lần, Tư Lăng phát hiện làm như vậy rất có lợi cho việc khống chế hồn lực, cho nên trong khoản thời gian đi ra đảo giữa hồ này, ngoại trừ làm đồ ăn, Tư Lăng đều ở trên thuyền trêu chọc các loại yêu thú và yêu ngư trong hồ, xem chúng nó là đối tượng luyện tập. Có đôi khi động tác quá đẫm máu lại thô bạo, làm Truyền Sơ tránh ra thật xa, nhưng không thể phủ nhận hiệu quả vô cùng tốt, năng lực khống chế hồn lực cũng tăng cao.

Trước đây Tư Lăng chỉ một lòng tu luyện hồn lực, năng lực khống chế hồn lực thì chỉ như đứa bé tập tễnh mới biết đi, chiêu thức vô cùng thô sơ. Kể từ khi biết hồn lực xài tốt hơn linh lực, Tư Lăng mới bắt đầu nghiên cứu ứng dụng hồn lực, hơn nữa còn muốn nghiên cứu làm thế nào khống chế hồn lực một cách nhuần nhuyễn, trong lúc tác chiến cố gắng hết sức giảm thiểu chuyện phí phạm nó. Đó cũng giống như pháp quyết khống chế linh lực vậy.

Tư Lăng hiện tại đã tìm ra Hồn Lực Kiếm chính là vũ khí có tính sát thương to lớn nhất. Thanh quang kiếm này do hồn lực trắng ngưng tụ thành, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi nó công kích sự vật nào đó, lực phá hoại mạnh hơn nhiều so với linh lực, làm Tư Lăng đột ngột sinh ra một loại cảm giác đang giả vờ, "Phẫn trư ăn hổ". Chỉ có va chạm mới biết được sự lợi hại của nó, quá thích hợp để đánh lén có được hay không.

Ngoại trừ Hồn Lực Kiếm, hiện tại Tư Lăng cũng đang nghiên cứu Hồn Lực Tráo (áo choàng, áo khoác). Đây chính là thứ tốt, so với Linh Lực Tráo thì có năng lực phòng ngự mạnh mẽ hơn nhiều. Bất quá đáng tiếc chính là, muốn đem hồn lực ngưng tụ thành bộ quần áo bao trùm toàn thân, trong thời gian ngắn thì còn tốt, nhưng thời gian lâu dài thì quá tiêu hao hồn lực, Tư Lăng vẫn chưa cung ứng nổi. Chỉ còn cách lùi lại làm việc khác, ngưng tụ hồn lực thành một Quang Bào (bong bóng ánh sáng) mỏng manh, để người trốn vào bên trong cũng rất hữu dụng. Bất quá với trình độ hiện tại của Tư Lăng, ngưng tụ thành Quang Bào chỉ được bằng nắm tay, còn cần nỗ lực luyện tập.

Đại để là Tư Lăng dùng yêu ngư trong Song Tử Hồ luyện tập quá nhiều, ông trời cũng nhìn hắn không vừa mắt, sau hai ngày ở trên thuyền, rốt cuộc đưa tới con yêu thú lợi hại đến trả thù.

Lúc Pháp Lãng cùng Truyền Sơ cảm giác được thuyền bị lắc lư, lập tức ngưng đả toạ, chạy ra khoang thuyền kiểm tra. Mà lúc này, Tư Lăng đang điều khiển phi kiếm bay trên mặt hồ đánh nhau cùng một yêu thú màu đen to như con cá mập. Trọng Thiên ngồi xổm trên lan can boong tàu, vẫy đuôi lười biếng nhìn Tư Lăng tay không chiến đấu cùng con yêu thú kia.

Hai người đứng ở trên boong thuyền, đột nhiên cảm thấy không khí chung quanh lạnh buốt không thể giải thích, làm cho người ta có một loại cảm giác u ám không thoải mái, bài xích từ tận đáy lòng.

"Là Mực Quỷ." Truyền Sơ kiến thức rộng rãi, liếc mắt liền nhận ra tên gọi của con yêu thú đang chiến đấu với Tư Lăng.

Mực Quỷ cũng là một loại yêu thú, bất quá nhưng là một loại yêu thú khá khác biệt, coi như là một loại quỷ yêu trong yêu thú đi. Nó là một loại Yêu Thú Vong Hồn cấp 5 trong nước, yêu thích ăn nguyên thần của nhân tu, sợ hãi linh hỏa. Mỗi lần xuất hiện đều sẽ mang đến một trận chết chóc, làm nhân tu kiêng kỵ, là yêu thú yêu thích của quỷ tu.

Nhìn thấy Tư Lăng trực tiếp dùng tay không đối phó Mực Quỷ, Truyền Sơ cùng Pháp Lãng đều cảm thấy tên này gan to bằng trời.

Truyền Sơ thở dài nói: "Ta đột nhiên cảm thấy Tư đạo hữu kỳ thực rất dũng mãnh. Tu sĩ bình thường gặp Mực Quỷ đều sẽ công kích ở khoảng cách xa, chỉ sợ đến gần sẽ bị Mực Quỷ bất ngờ nuốt mất nguyên thần. Mực Quỷ thích ăn nguyên thần của tu sĩ, chỉ cần tu sĩ bị xúc tu của nó cuốn lấy, nó sẽ phát ra một loại sóng âm công kích nguyên thần, thừa dịp tu sĩ bị thương nguyên thần, nó sẽ nhanh chóng trực tiếp cắn nuốt nguyên thần tu sĩ, khiến người ta khó lòng phòng bị."

Pháp Lãng nhìn một chút, khóe miệng giật giật nói: "Kỳ thực ta cảm thấy cô đã đánh giá huynh ấy quá cao. Hẳn là huynh ấy vốn không biết sự lợi hại của Quỷ Mực thôi. Cô biết đó, Tư đạo hữu bình thường nhìn rất bình tĩnh, nhưng có đôi lúc thì có chút... Không nắm được tình huống." Tục xưng gọi là thiếu não (ngốc). [1]

[1]Từ gốc là 缺心眼儿 (thiếu tâm nhãn): có nghĩa là không có tâm kế, cơ trí; hoặc là trí lực phát triển không toàn diện. Ở đây hẳn ý chỉ đồ ngốc.

Truyền Sơ nhớ tới mấy ngày nay cùng Tư Lăng hành động, thỉnh thoảng nhìn thấy Tư Lăng trưng ra vẻ mặt đơ đơ, nhưng lại làm ra chuyện gì đó khiến người ta có chút cười sặc sụa, có chút tán đồng với Pháp Lãng. Đặc biệt, Tư Lăng rất thích đối chọi với Trọng Thiên, những lúc như thế thì rất khó duy trì bộ dạng mặt đơ, cứ như biến thành người khác vậy, lời nói và việc làm đều không giống với bình thường, khiến người ta cảm thấy rất ngốc.

Đang ngồi xổm ở trên lan can xem cuộc chiến, Trọng Thiên nghe được đối thoại của hai người bọn họ, không nhịn được lườm một cái. Tư Lăng đúng là có lúc rất thiếu não, vừa nhìn thấy Mực Quỷ xuất hiện liền giống như bị tuyệt thế mỹ vị gì đó hấp dẫn, hai mắt tỏa sáng, ào ào gấp rút chạy tới. Bất quá quan sát một lúc, Trọng Thiên cảm thấy Tư Lăng cũng không phải giống như bọn hắn nói, bởi vì không biết Mực Quỷ lợi hại nên mới nhào lên; ngược lại, hắn vì biết đó là Mực Quỷ nên mới đến. Mực Quỷ ở trong mắt hắn chính là vật đại bổ mà.

Trên mặt hồ, toàn thân Tư Lăng bao trùm một tầng hồn lực mỏng manh, dùng nó để tránh Mực Quỷ đụng chạm đến thân thể rồi công kích nguyên thần của hắn. Hắn nhanh chóng đánh một quyền lên một con mắt của Mực Quỷ. Giác mạc Mực Quỷ bị đánh rách, tia máu màu đỏ xông ra. Thừa dịp nó đau đớn gào thét giãy dụa, lại đánh vào con mắt còn lại, khiến nó hoàn toàn mất đi thị lực. Tư Lăng bay đến trước mặt Mực Quỷ, thừa cơ dùng linh kiếm chặt đứt một xúc tu của nó.

Mực Quỷ giãy dụa càng lợi hại, chín xúc tu còn lại múa loạn cả lên, nước trong hồ bị nó đánh văng tứ phía, sau đó ào ào ào rơi xuống, trông như trận mưa to vậy. Chín cái xúc tu này muốn cuốn lấy Tư Lăng nhằm công kích nguyên thần của hắn, nhưng Mực Quỷ hiện tại hai mắt không thể nhìn thấy gì, căn bản không biết Tư Lăng ở nơi nào, tấn công loạn khắp nơi. Tư Lăng linh hoạt tránh né, ngưng tụ hồn lực bao trùm trên tay, liên tiếp đấm vào khắc nơi trên cơ thể Mực Quỷ. Hắn không dám trực tiếp chuyển hồn lực vào trong thân thể Mực Quỷ, chỉ sợ cả yêu đan của nó cũng nổ mất, vậy thì mất nhiều hơn được.

Lúc Tư Lăng chém đứt cả mười xúc tu của Mực Quỷ thì con yêu ngư này cũng thoi thóp. Tư Lăng rất hài lòng với kết quả này, thừa cơ dùng một chiêu kiếm đâm vào thân thể của nó, phân thây. Chờ sau khi Mực Quỷ chết hẳn, Tư Lăng dùng linh kiếm xé đầu nó ra, từ bên trong móc ra một viên yêu đan màu đen to bằng nắm tay. Năng lượng phong phú bên trong yêu đan khiến Tư Lăng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn trực tiếp nuốt nó.

Mực Quỷ ở trong mắt tu sĩ là một loại yêu thú vô dụng, tu sĩ gặp phải chúng đa phần đều đi đường vòng, sẽ không phí sức giao đấu với chúng. Bởi vì loại yêu thú này bất kể là thi thể hay yêu đan, yêu lực bên trong đều không thích hợp để nhân tu tu luyện hoặc chế tác linh đan. Nhưng mà ở trong mắt Tư Lăng, bên trong yêu đan đều là hồn lực có thể hấp thu nha. Hết sức hấp dẫn người ta.

Sau khi kết thúc trận đấu, cả người Tư Lăng nhếch nhác bay trở về trên thuyền, Truyền Sơ Pháp Lãng vây quanh. Sau khi thấy hắn không có chuyện gì thì không khỏi kỳ quái nói rằng: "Tư đạo hữu, yêu đan của Mực Quỷ chỉ có lợi cho quỷ tu, huynh lấy nó làm gì?"

Tư Lăng sững sờ, hỏi, "Quỷ tu dùng để làm gì?" Đừng nói là hấp thu hồn lực trong yêu đan giống hắn chứ?

Truyền Sơ đáp: "Hình như quỷ tu dùng để tu luyện."

Quả nhiên như thế, Tư Lăng suy tư, hắn như vậy có tính là quỷ tu xen lẫn trong nhân tu hay không? Nhưng mà, tuy rằng cách thức của quỷ tu và nhân tu khác biệt, nhưng căn bản vẫn là giống nhau, vốn đều sử dụng linh lực chứ không phải hồn lực. Lẽ nào quỷ tu hấp thu yêu đan của Mực Quỷ xong thì có thể luyện hóa thành linh lực?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-330 )