Bị chơi xỏ
← Ch.206 | Ch.208 → |
Cửu U Khốn Ma trận nổi gió kéo mây, những ma đầu bị người trấn áp phía dưới trận kêu thê lương thảm thiết, dường như trải qua chuyện bi thảm nhất thế gian, người nghe khóc thảm, đều khó nhịn bi thương.
Giữa không trung, bốn người vẫn chưa bị ảnh hưởng.
Nguyệt Thiên Dạ nhanh chóng điều động Tinh Bàn hòng khống chế Cửu U Khốn Ma trận. Theo lý thuyết, Cửu U Khốn Ma trận đã nhận chủ thì phải tùy nàng khống chế, không nên xuất hiện tình cảnh không bị khống chế như thế, chỉ sợ là đã có người tìm được trung tâm trận điểm của Cửu U Khốn Ma trận, rồi phá hư nó.
Đột nhiên, Nguyệt Thiên Dạ hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tư Lăng, ánh mắt ẩn chứa giận dữ. Nàng rốt cuộc phát giác được thứ không bình thường. Cái con yêu thú nhỏ màu đen vẫn thích ngồi trên vai Tư Lăng không thấy. Chỉ sợ ngay khi tiến vào Cửu U Khốn Ma trận thì nó liền bắt đầu tìm kiếm tâm trận Cửu U Khốn Ma trận. Đáng giận là khi ấy trong mắt mình chỉ có Tư Lăng, một lòng muốn giết hắn nên quên mất con yêu thú quỷ dị kia.
Nguyệt Thiên Dạ tuy rằng trong lòng kinh sợ không thôi, trên mặt vẫn tỉnh táo nói: "Lâu thành chủ, bọn họ muốn phá Cửu U Khốn Ma trận, phiền toái giúp ta chắn đỡ một chút."
Lâu Vọng Tinh hơi nhướn mày, nhìn về phía nam nhân bạch y Tuyết Nhan cách đó không xa, trong lòng thầm than một tiếng "giang sơn đổi người tài". Kẻ này tuy rằng bị cảnh giới của hắn đè áp, nhưng sức chiến đấu lại không chút kém cỏi so với tu sĩ Hóa Thần, dù chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng ngay cả thần thông của tu sĩ Hóa Thần hắn cũng đã lĩnh ngộ vài phần. Nếu chờ đến ngày hắn tấn cấp Hóa Thần, chỉ sợ là một đối thủ khó dây dưa.
Tu sĩ cảnh giới Hóa Thần rất ít quản ân oán của tu sĩ cấp thấp, bởi vì Thiên Đạo trói buộc, nhân quả tuần hoàn, sau khi tấn cấp Hóa Thần sẽ mơ hồ biết được sự ám chỉ cảnh cáo của Thiên Đạo. Tu sĩ đã đi đến bước này thì cực coi trọng nhân quả mà bản thân phải gánh, nếu không phải thật sự "mười tội không thể không giết", thì rất ít khi ra tay với tu sĩ cấp thấp, rất sợ ngày khác phi thăng thì chết thảm dưới Thiên Đạo Thiên Kiếp.
Chỉ là Lâu Vọng Tinh nhận Nguyệt Thiên Dạ một cái ân tình, lại bởi thích nàng, mới có thể giúp nàng động thủ với huynh đệ Tư gia. Hôm nay nếu hắn không trừ diệt được huynh đệ Tư gia, ngày khác đợi bọn hắn trưởng thành là lúc chính mình trả nợ cho bọn họ. Lâu Vọng Tinh dù không muốn đấu cùng Tư Hàn, cũng hiểu được hạt giống đã trồng xuống, vì ngày sau của mình, giết hắn là lựa chọn tốt nhất.
Lâu Vọng Tinh hai tay bấm tay niệm thần chú, khẽ quát một tiếng. Lấy hắn làm trung tâm, một ngôi sao năm cánh sáng chói rực rõ tràn ra, ánh sáng tới chỗ nào là vạn tà không gần, Tư Lăng cùng Tiểu Khôi đều bị đánh bay ra ngoài, khí huyết dâng lên, oa một tiếng nôn ra một búng máu.
Tư Hàn hai tay áo tung bay, lui về sau vài bước mới dừng lại. Lấy hắn làm trung tâm, Thiên Lý Băng Phong, vạn dặm băng sương.
Hai loại năng lượng cực hạn giao hội ở không trung, toàn bộ không gian chấn động càng ghê gớm, phía dưới truyền đến các loại gào khóc thấu màng tai, thẳng để thức hải, làm cho người ta không đành lòng nghe, thống khổ khó chịu. Tư Lăng vội vàng dùng hồn lực bảo vệ thức hải, quát một tiếng, một đòn đánh vào không trung, Thiên Vạn Thủy Thế Giới tràn ra, ngăn cản ma đầu công kích.
Đúng lúc này, Tinh Bàn trong tay Nguyệt Thiên Dạ rắc một tiếng, vỡ thành ngàn vạn mảnh. Nguyệt Thiên Dạ phun ra một búng máu, kêu thảm một tiếng, toàn thân bị đẩy lùi ra ngoài.
Lâu Vọng Tinh vẫy tay lại là một trận Tinh Huy (ánh sáng) bắn ra, dùng cái này ngăn cản tiến công của Tư Hàn, rồi vội bay tới đón lấy Nguyệt Thiên Dạ sắp rớt xuống trong miệng vạn ma phía dưới.
Tinh Bàn vỡ!
Cửu U Khốn Ma trận phá!
Tư Lăng trên mày hiện vui mừng, ánh mắt tra xét bốn phía, rất nhanh liền nhìn thấy con yêu thú đen đang nhảy tới nhảy lui trên đầu ngàn vạn ma đầu. Những ma đầu kia tựa như muốn kéo nó xuống địa ngục cùng chúng, dùng hết sức quấy rối. Trọng Thiên khả năng ăn quá no, chạy có chút khó khăn. Tư Lăng thấy thế vội ngưng tụ linh lực thành một cánh tay, kéo nó lên.
Trọng Thiên trở lại bả vai Tư Lăng, mệt như con chó thè lưỡi.
Mà nháy mắt khi Tinh Bàn bị vỡ, trên bầu trời xuất hiện một cái thông đạo lốc xoáy, Cửu U Khốn Ma trận vừa phá, thông đạo mở ra, bọn họ có thể đi ra ngoài.
Tư Lăng không chút do dự nhảy lên trên lưng Tiểu Khôi, kêu một tiếng: "Đại ca."
Tư Hàn ở phía trước ngăn cản Ngũ Mang Tinh (ngôi sao năm cánh) của Lâu Vọng Tinh, nghe xong gật đầu, lần nữa ném ra một cái Thiên Lý Băng Phong ngăn trở mảnh Ngân Huy sáng chói kia, sau đó đồng dạng nhảy lên lưng Tiểu Khôi.
Chim xám kêu vang một tiếng, dang rộng hai cánh như Côn Bằng viễn cổ, một cánh quạt xuống vút lên ngàn mây, lên như diều gặp gió, thế không thể đỡ.
Ầm một tiếng, toàn bộ Cửu U Khốn Ma trận rung động càng kịch liệt.
"Hỏng, ma đầu trong Cửu U Khốn Ma trận mất đi trấn áp rồi!" Tư Lăng cả kinh kêu lên, nói với Tiểu Khôi: "Tiểu Khôi, nhanh lên!"
Tiểu Khôi cũng cảm giác được oán khí của những ma đầu phía dưới, ngàn vạn ma đầu hóa thành một ma đầu viễn cổ cực lớn, gào khóc giương cái miệng lớn kinh khủng ập đến bọn họ. Tư Lăng hai tay kết ấn, tạo thành một cái Hồn Lực Bào cực lớn bảo vệ bọn họ. Tư Hàn rũ mắt nhìn ma đầu phía dưới, lại là một luồng băng giá đánh qua, ngăn cản ma đầu kia bay tới thôn phệ.
Thời gian giành giật từng giây, mọi người không rảnh để ý việc khác, chỉ có một ý niệm, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Tuy là như thế, Tư Lăng vẫn phân ra chút chú ý cho bọn Nguyệt Thiên Dạ. Với sự lý giải của hắn với Nguyệt Thiên Dạ, sợ là dù chính mình xuống địa ngục cũng phải kéo người khác chết chung, thà phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ nàng, mà trong lòng nàng, hắn tương đương với kẻ phụ bạc thay lòng, lần này lại phá hủy chuyện tốt của nàng, không giết hắn thì khó tiêu mối hận trong lòng nàng ta.
Quả nhiên như Tư Lăng suy nghĩ, Lâu Vọng Tinh ôm Nguyệt Thiên Dạ bay hướng về thông đạo thoát khỏi Cửu U Khốn Ma trận, chỉ phía sau bọn họ không xa, cách ma đầu gần hơn. Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt tái nhợt, vốn nàng chiến đấu cùng Tư Lăng một trận xong thì hai người đều bị thương, hiện tại Cửu U Khốn Ma trận bị phá nên bản thân cũng bị phản phệ, thương càng thêm thương, trong lòng hận ý ngập trời, hận không thể giết chết kẻ làm hư chuyện tốt của nàng.
Nguyệt Thiên Dạ ngước mắt nhìn phía hai người, một yêu phía trên lưng chim xám, chậm rãi thò ngón tay...
Tư Lăng không chút do dự xuất ra 500 tấm hồn phù vốn luyến tiếc dùng, đánh ra. Thất phẩm Hồn phù tương đương với uy lực của linh phù bát phẩm, thuộc về phù lục cao cấp, uy lực vô cùng. Hơn nữa số lượng 500 có chút khủng bố, cả Lâu Vọng Tinh đều nhịn không được mà sắc mặt đại biến.
Trước có hồn phù kinh khủng sau có ma đầu cắn người, dù là tu sĩ Hóa Thần cũng bị làm cho luống cuống tay chân, khí tức bị kiềm hãm. Mắt thấy sẽ bị ma đầu kia đuổi theo thôn phệ, động tác đang muốn đánh lén Tư Lăng của Nguyệt Thiên Dạ cũng chậm lại, ngưng tụ lại pháp lực chuyển hướng xuống dưới, ngăn cản tốc độ của ma đầu kia.
Hồn phù nổ tung, thanh âm ầm ầm vang không ngừng, không chỉ ngăn trở Nguyệt Thiên Dạ, cũng ngăn trở ma đầu kia, mà bọn Tư Lăng cũng thừa dịp tốt này bay vào lốc xoáy thông đạo.
***************
Trên không Mộ Thủy Sơn, đột nhiên xuất hiện một cái thông đạo lốc xoáy, một con chim xám mập với mấy sợi lông đuôi mĩ lệ đột nhiên bay ra. Trên người chim mập đứng hai người, một thú.
Đang lúc bọn hắn xuất hiện, toàn bộ Mộ Thủy Sơn đột nhiên bị bao vây, đội tuần tra Cực Thiên thành đã vây quanh Mộ Thủy Sơn, vô số luồng thần thức khóa bọn họ lại.
Chim xám dừng ở giữa không trung, hai người trên lưng chim không có bất kỳ phản ứng quá khích nào.
Một nam tử trung niên mặc phục sức của quản gia Phủ thành chủ Cực Thiên thành xuất hiện ở giữa không trung, cùng bọn họ xa xa giằng co.
"Tại hạ là Minh Phong - quản gia phủ Thành chủ Cực Thiên thành, không biết hai vị đạo hữu xưng hô thế nào?" Minh Phong khách khí nói, cái khách khí này là vì phát hiện trên lưng chim xám còn có một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Tư Hàn an nhiên không sợ hãi, Tư Lăng mặt không biểu cảm, chim xám dùng một đôi mắt cá chết nhìn bọn họ, nhìn đến đội tuần tra Cực Thiên thành phải trợn mắt nhìn -- ánh mắt này quả thực là quá kéo thù hận, hơn nữa bọn họ cao cao lơ lững ở giữa không trung, trên cao nhìn xuống, lại dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, là người đều muốn nổi giận.
Tư Lăng trong lòng khổ sở, Tiểu Khôi trời sinh có bộ dạng như vậy, hắn cũng không có biện pháp, thực lòng không phải khinh bỉ ai hết mà!
"Tư Hàn."
Tư Hàn đơn giản trực tiếp trả lời, không chút ý nghĩ che giấu tung tích.
Ánh mắt Minh Phong khẽ nhúc nhích, trong lòng kinh ngạc không cần nói. Mặc dù là loại đại thổ hào như Cực Thiên thành cũng đã được nghe qua danh của Tư Hàn. Không có biện pháp, gần một trăm năm nay chỉ phát sinh hai đại sự -- Thông Thiên tháp mở ra và Ma tộc xâm nhập, mà chúng cũng đã giúp Tư Hàn nổi danh ở toàn bộ Thương Vũ giới, kỳ danh thiên tài càng tăng lên, không ai dám khinh thường người này. Có lẽ nếu người nọ xuất thân từ vùng đất tài nguyên phì nghiêu, nơi có linh khí dư thừa như đại lục Trung Ương, mọi người cũng không xem trọng thanh danh của hắn, nhưng hắn lại là nhân vật kiệt xuất từ vùng đất hoang sơ linh lực mỏng manh như Tây Cảnh, vì thế liền làm lòng người khó chịu.
Đại khái loại tâm lý này chính là, cái thứ quê mùa ở nông thôn đến làm sao so được với thanh niên tài tuấn được trải qua giáo dục tinh anh ở thành phố lớn chứ? Nhưng người này đã lấy sự thật chứng minh hắn còn lợi hại hơn những tinh anh ở thành phố lớn, cũng khiến Thiên Tông phái nổi danh lan xa, chỉ mấy chốc đã nhảy vọt lên loại môn phái nhị lưu ở Thương Vũ giới. Nếu không phải Thiên Tông phái ở Tây Cảnh, chỉ riêng có một tu sĩ Hóa Thần, cộng thêm uy danh của Tư Hàn đã đủ trở thành môn phái nhất lưu.
Tư Hàn mang vinh quanh cho Tây Cảnh, nhưng sẽ khiến người ở địa phương khác khó chịu.
Cực Thiên thành cũng có loại này tâm lý.
Minh Phong khách khí nói: "Thì ra là Tư đạo hữu..."
ẦM!
Lời khách khí Minh Phong còn chưa nói xong, giữa không trung phát ra một tiếng nổ lớn. Một bóng người như sao rơi xuất hiện, mà phía sau hắn, từ trong thông đạo lốc xoáy, một ma đầu cực lớn cũng cùng theo ra.
Cửu U Khốn Ma trận bị phá, ma đầu bị nhốt trong trận cũng chạy theo ra ngoài.
Minh Phong sắc mặt đại biến, không còn lòng dạ để ý tới bọn Tư Hàn, vội vàng đối phó ma đầu kia, sợ nó thật sự chạy đến Cực Thiên thành giương oai, đến lúc đó toàn bộ Cực Thiên thành sẽ lâm nguy. Chỉ sợ lúc này, bọn người Minh Phong cực kỳ hối hận đáp ứng điều kiện của Lâu Vọng Tinh, chỉ một chút sơ sẩy đã đưa tới cái tai họa Nguyệt Thiên Dạ kia. Ai biết Nguyệt Thiên Dạ lại trực tiếp dùng tới Cửu U Khốn Ma trận chứ? Ai nào ngờ Cửu U Khốn Ma trận hung danh hiển hách thời kỳ viễn cổ lại bị phá, đem ma đầu trấn áp mắt trận bên trong thả ra ngoài chứ? Hối hận đến ruột đều xanh rồi có được hay không?
Người Minh Phong hận nhất lúc này chính là Lâu Vọng Tinh cùng Nguyệt Thiên Dạ. Nếu không phải Lâu Vọng Tinh chạy tới thương lượng cùng thành chủ bọn họ, đồng ý cho họ động thủ tại Cực Thiên thành, Cực Thiên thành cũng sẽ không chịu tai họa này -- tuy rằng ngay từ đầu cũng là bọn hắn muốn cho Vọng Tinh thành thiếu Cực Thiên thành một nhân tình, nhưng trả giá cho nhân tình này không khỏi quá đắt rồi, Cực Thiên thành bị lừa rồi! Hối hận thì đã muộn!
Lúc này, tất cả tu sĩ ở Cực Thiên thành đều bị ma đầu đầy oán khí đột nhiên xuất hiện trên không Mộ Thủy Sơn hấp dẫn. Loại ác khí oán khí từ ngàn vạn Ác Ma tràn ra khắp Cực Thiên thành, ăn mòn linh khí trong Cực Thiên thành. Tu sĩ tu vi thấp một chút đã bị oán khí ma đầu ăn mòn, thất khiếu chảy máu, ma khí vào cơ thể, thống khổ không chịu nổi. Toàn bộ Cực Thiên thành kêu thảm thiết không ngừng.
Lâu Vọng Tinh trong ngực còn ôm một người, nhìn có vẻ khá chật vật, nhưng nụ cười trên mặt vẫn cực kỳ mê người, cặp mắt ẩn tình nhìn Minh Phong, nhìn đến lão cúc hoa của Minh Phong căng thẳng.
"Minh Phong, thật sự là rất xin lỗi, khả năng phải nhờ thành chủ các ngươi đi ra khắc phục hậu quả." Lâu Vọng Tinh văn nhã nói, thanh âm thực thành khẩn, nhưng nội dung thực vô sỉ: "Ngày khác có cơ hội, ta sẽ lại đến thỉnh tội với Vũ Thành chủ." Dứt lời, trực tiếp xé toạt không gian, ôm Nguyệt Thiên Dạ tiến vào kẽ nứt không gian rời đi.
"..."
Thấy qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua kẻ nào vô sỉ như vậy!
Minh Phong trong lòng chửi ầm lên, đợi khi đảo mắt nhìn về phía huynh đệ Tư gia, nhất thời tức giận đến thiếu chút nữa bể phổi.
Tư Hàn cũng trực tiếp xé không gian, hai người, một chim, một thú tiến vào khe không gian, cùng nhau biến mất, đem cục diện rối rắm này ném cho Cực Thiên thành.
Mẹ nó! Cực Thiên thành cùng các ngươi không đội trời chung!
← Ch. 206 | Ch. 208 → |