Mất mặt, ôi, mất mặt!
← Ch.203 | Ch.205 → |
Linh lực trong trời đất chậm rãi sôi trào, không khí cũng trở nên có chút xao động.
Một con hổ trắng nhỏ trông như con mèo con đang chơi đùa trong đại sảnh, móng vuốt nhỏ lông lông ném mạnh một cái đĩa, đợi lúc đĩa bị ném bay ra ngoài thì thân thể nhỏ màu trắng lập tức như cơn gió bắn qua, ngậm được cái đĩa đã ném, sau đó hoàn mỹ rơi xuống đất.
Bạch Hổ ngậm đĩa rất nhanh liền phát hiện linh khí trong trời đất khác thường, ngậm đĩa nghiêng đầu, ô ô vài tiếng, sau đó nhìn về phía một gian phòng tu luyện, bước chân ngắn chạy qua, dùng móng vuốt cào cào cửa phòng tu luyện, phát hiện phòng tu luyện vẫn đóng chặt như 20 năm qua.
Đang lúc Tiểu Bạch Hổ kiên nhẫn cào cửa thì gian tu luyện bên cạnh mở ra.
Tiểu Bạch Hổ xoay đầu nhỏ thì nhìn thấy một nam nhân mặc pháp bào màu trắng xuất hiện, lập tức vẫy cái đuôi nhỏ, vội chạy qua hướng hắn, vây quanh hắn kêu ô ô, trong thanh âm tràn đầy vui vẻ.
Nam tử dung sắc băng lãnh liếc mắt nhìn Bạch Hổ, khom lưng tiếp nhận cái đĩa trong miệng Bạch Hổ, tung ra ngoài. Bạch Hổ tựa như một trận gió bay qua, ngậm lấy, lấy một loại tư thế rất hoàn mỹ rơi xuống đất, rồi vui sướng ngậm đĩa trở về. Phần thưởng chính là được một viên Thiên Ngọc tinh.
Bồi Bạch Hổ chơi trong chốc lát, Tư Hàn ngẩng đầu ngắm nhìn không trung, tinh tế cảm thụ linh lực xao động trong không khí. Sau đó thần sắc nghiêm túc, hắn vung hai tay lên, trước mặt xuất hiện một đống linh thạch cực phẩm, ngón tay bắn ra, nhanh chóng đem linh thạch trong động phủ xếp thành một cái Tụ Linh trận khổng lồ.
Đợi bày bố Tụ Linh trận xong, Tư Hàn cũng không thu tay lại, thậm chí dù trong động phủ vốn đã có Khốn linh trận nhưng vẫn bày thêm một tầng trận pháp, lặng lẽ rút lấy linh khí trong linh mạch của Mộ Thủy Sơn. Cần phải kiếm đủ linh khí, để tránh người ở bên trong lúc toái Đan thành Anh thì linh lực không đủ mà thất bại.
Đợi này sau khi làm xong những thứ đó, Tư Hàn tự mình trấn thủ ở trước cửa, vì người ở bên trong hộ pháp.
Tiểu Bạch Hổ cũng biết lúc này người ở bên trong đang trùng kích Nguyên Anh ở thời khắc mấu chốt, thật không có quậy phá, vẫy đuôi nhỏ chạy đến bên người Tư Hàn, dùng đệm thịt kéo kéo pháp bào rũ đến trên mặt đất của hắn. Thấy nam tử kia vẫn nhắm mắt đả tọa như trước, dung nhan lạnh lùng như băng kia không có chút phản ứng nào, liền lớn gan kéo pháp bào tuyết trắng kia qua một bên, tự mình nằm lên, cùng hắn hộ pháp cho người bên trong.
Trong phòng tu luyện, Tư Lăng nhắm mắt ngồi thiền, ngón tay thật nhanh bấm niệm thần chú, Thủy linh châu ở giữa không trung xoay tròn thật nhanh, thủy linh lực dư thừa một lần lại một lần gội rửa khu Kim Đan của hắn.
Giống như người bên ngoài suy đoán, Tư Lăng lúc này quả thật đến thời điểm mấu chốt.
Kim Đan bạch kim đang nhanh chóng xoay tròn, rốt cuộc phịch một tiếng vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh vỡ, toàn bộ đan điền giống như một vũ trụ đè nén, mảnh vỡ Kim Đan là tinh cầu trong vũ trụ, hiện tại cần đem tất cả dung hợp thành một. Linh lực trong trời đất bắt đầu điên cuồng tụ tập, chờ rót vào từng lỗ chân lông, kinh mạch trong thân thể hắn. Vừa giúp cải tạo mỗi một kinh mạch, mỗi một tế bào, cốt nhục thân thể hắn, vừa tụ tập ở đan điền, nghiền nát Kim Đan đang bị linh lực ngưng tụ bao quanh, đè nén, đắp nặn thành hình.
Trong động phủ, lượng linh lực đã nồng nặc đến sắp đọng thành giọt, điên cuồng vọt tới phòng tu luyện, nhưng thân thể Tư Lăng lại như bình không đáy, nháy mắt đã hấp thu cạn, bổ sung linh lực mà đan điền cần.
Linh lực không đủ!
Tư Lăng mở to mắt, lật tay, một cái Bát Bảo bình ngọc xuất hiện ở trong tay, trong bình là linh dịch đã chuẩn bị từ trước. Hắn không chút do dự đem linh dịch trong Bát Bảo bình đổ vào miệng. Thẳng đến khi cảm thấy linh lực đủ mới ngừng, mà linh dịch trong Bát Bảo bình cũng không còn lại bao nhiêu, nếu Tiểu Yêu Liên biết, có lẽ lại khóc lóc xin đừng lãng phí như vậy.
Linh lực bổ sung hoàn tất, còn có linh lực trong linh mạch dẫn vào động phủ cuồn cuộn không ngừng bổ sung, cuối cùng không còn nổi lo không đủ linh lực. Tư Lăng hai tay bấm thật nhanh thần chú, hai mắt khép hờ, thần thức nhìn xuống trong đan điền, chỉ thấy một khối chất lỏng kim sắc được linh lực bao quanh đã bắt đầu biến ảo hình dạng dữ dội.
Bắt đầu Kết Anh.
Quá trình Kết Anh này mất tròn một tháng trời.
Suốt cả một tháng, trên không Mộ Thủy Sơn xuất hiện thiên tượng Kết Anh, khiến mọi người ở Cực Thiên thành đều biết lúc này có người đang ở Mộ Thủy Sơn Kết Anh, ngược lại hấp dẫn rất nhiều người tới đây vây xem. Đương nhiên, làm cho bọn họ có chút kỳ quái là, Mộ Thủy Sơn linh lực mỏng manh, tuy rằng lượng linh lực trong động phủ cũng không sai, nhưng so với địa phương khác thì vẫn kém xa, sao lại có người chọn Kết Anh ở đây chứ?
May mắn trong động phủ bố trí Khốn Linh trận, hơn nữa linh lực cũng là từ dưới linh mạch dẫn tới, dị tượng xuất hiện ở trong động phủ nên bên ngoài tuy cũng có linh lực điên cuồng kéo tới nơi này nhưng lại không khủng bố như lúc Kết Đan tại Nam Hải trước kia. Do đó mới không khiến mọi người hoài nghi.
Tư Lăng chọn nơi này là đúng. Dù người phụ trách quản lý động phủ ở Mộ Thủy Sơn phát hiện linh lực trong động phủ tiêu hao quá lớn, tuy rằng kinh ngạc đến trợn mắt, nhưng cũng bởi vì vấn đề nguyên tắc -- mặc kệ khách hàng hao tổn bao nhiêu linh lực, bọn họ sẽ không tùy tiện cắt đứt, cho nên cũng không nói gì.
Một tháng sau, trời giáng tiên nhạc, Long Phượng Trình Tường bay vòng quanh Mộ Thủy Sơn, cuộn quanh ngọn núi ba vòng, nửa ngày sau mới biến mất ở giữa không trung.
Nguyên Anh thành!
Rồng thuộc thủy, Phượng thuộc hỏa, Long Phượng Trình Tường, giúp cho mọi người biết kẻ Kết Anh có linh lực song thuộc tính. Song thuộc tính Kết Anh dùng một tháng thời gian, tuy rằng quá lâu, nhưng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm[1].
[1]有惊无险 - Hữu kinh vô hiểm. Giải thích: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Đám tu sĩ nhìn dị tượng trên bầu trời đang chậm rãi biến mất, lòng đều có sở ngộ. Đợi dị tượng Kết Anh rốt cuộc biến mất thì ào ào rời đi, muốn tìm địa phương chậm rãi cảm nhận.
Có người rời đi, cũng có người tìm lại đây.
Nữ tử với hồng y như lửa, đôi mắt lấp lánh như lửa, nhưng lại ngạo như Hàn Mai, lãnh diễm tuyệt luân, ánh mắt một chút quyến (nóng tính) cuồng (điên cuồng), làm cho người ta vừa nhìn liền biết nàng ta không dễ chọc. Hơn nữa uy áp của tu sĩ Nguyên Anh tiết lộ ra ngoài cũng khiến những tu sĩ phát hiện bọn họ đến Mộ Thủy Sơn đều nhanh chóng rụt đầu, tránh không cẩn thận chọc phải loại tu sĩ cấp cao này, biến thành kẻ chết thay dưới tay bọn họ.
Mọi người đều có nhận thức, so với tu sĩ Hóa Thần thì Tu sĩ Nguyên Anh càng không dễ chọc! Tu sĩ Hóa Thần không thường ra tay, không để ý tới xung đột ma sát giữa các tu sĩ cấp thấp, ôm phong độ của tu sĩ cấp cao, đều một tác phong là hình tượng cao nhân. Nhưng mà tu sĩ Nguyên Anh thì không phải, bọn họ đại khái là lúc ở kỳ Kim Đan bị đè nén quá nhiều, thành Nguyên Anh xong thì không còn gì kiêng dè, tựa như chó điên, ai dám trêu liền đánh kẻ đó thành tro. Nghe nói tu sĩ Nguyên Anh kỳ thật là hiếu chiến nhất trong tất cả các cảnh giới.
"Thiên Dạ, cô xác định vật cô cần đang ở dưới Mộ Thủy Sơn?" Một nam tu mặt mày như ngọc quan hỏi, hắn nghiêng đầu nhìn lại, một đôi mắt ẩn tình như mừng như giận. Chỉ cần liếc mắt nhìn, liền làm cho lòng người lay động, không thể kềm chế.
Hồng y nữ tử thản nhiên gật đầu, ánh mắt quét qua dưới chân núi Mộ Thủy Sơn, nói: "Ngay vạn trượng phía dưới."
Nam tử khuôn mặt nghiêm lại, trầm ngâm nói: "Dị bảo mỗi người đều muốn, kế sách hiện giờ là chúng ta thừa dịp người khác chưa phát hiện, đi trước an bài, thu phục nó."
Nghe xong, hồng y nữ tử như cười như không, giải trừ sầu lo của hắn, "Yên tâm, nó không phải là linh thảo linh thụ thông thường, đều có phương thức tự bảo vệ cho mình. Ngoại trừ ta, trên thế giới này có thể sẽ không có người thứ hai có thể nhận thấy được sự tồn tại của nó." Mặt nàng lộ vẻ tự tin, lòng sinh đắc ý.
Trong thế giới Tu tiên có linh tinh Tầm Bảo Thử giúp nhân tu tìm kiếm dị bảo, nhưng dù sao cũng có lúc chúng nó chịu thua. Có vài thiên tài địa bảo tự mang địa hạt bảo hộ, dù là loại yêu thú như Tầm Bảo Thử này cũng khó có thểđánh đồng cùng Thần Mộc Thượng Cổ. Đẳng cấp đều không cùng một cấp bậc, Thần Mộc nào chịu được một con Tầm Bảo Thử cấp thấp ngửi ra hơi thở của nó?
Nếu không phải khí linh không gian nói cho nàng biết, sâu vạn trượng nơi này có một tiểu thế giới sinh trưởng một gốc Thần Mộc, chỉ sợ chỉ khi Thần Mộc thật sự trưởng thành mới có thể làm cho người ta phát hiện sự tồn tại của nó.
Nam tử mắt chứa tình ý thắm thiết nhìn khuôn mặt tự tin của nàng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, làm cả bầu trời như phát quang, hăng hái nói: "Nếu Thiên Dạ muốn bảo vật dưới đó, ta sẽ trợ giúp cô một tay, Cực Thiên thành sẽ không trở thành gánh nặng của cô."
Nữ tử ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười với hắn, "Vậy thì đa tạ Lâu thành chủ."
***************
Tư Lăng lại một lần nữa ngẩn người với Nguyên Anh trong đan điền.
Phá đan thành Anh là quá trình mà ai cũng biết, sau khi Kết Anh có hiện tượng gì cũng là thường thức mà ai cũng rõ. Hắn cũng biết, sau khi thành Anh, thay thế vị trí Kim Đan trong đan điền sẽ là một bé mập giống bản nhân như đúc, đây là Nguyên Anh. Dù cho thể xác tử vong, chỉ cần Nguyên Anh không mất thì có thể đoạt xá trùng sinh như thường.
Nhưng Nguyên Anh của hắn hình như có chút không ổn. Đầu tiên, Nguyên Anh này bộ dạng mập phì, vừa nhìn chính là dinh dưỡng quá thừa, có lẽ là do Kim Đan lúc trước chiếm diện tích quá lớn. Năm đó Kết Đan thì Kim Đan của hắn cũng là béo núc, tuyệt đối là do ăn linh lực quá nhiều. Tiếp theo, Nguyên Anh này hình như giới tính không đúng rồi.
Chỉ thấy bé mập kia trong tay cầm Biến hình, nhắm mắt ngồi xếp bằng ở trong đan điền, khuôn mặt như họa, như yêu, nhưng lại cho người ta một cảm giác nữ tính. Chẳng lẽ là, nó đã biểu hiện ra là trạng thái hồn thể của hắn? Nhưng mà, khuôn mặt Nguyên Anh này lại giống gương mặt bây giờ của hắn như đúc, không chút tương tựu đời trước.
Cảm giác có chút giống nhân yêu[2]! Tư Lăng trong lòng có chút khổ sở, tuyệt đối không thừa nhận mình là nhân yêu!
[2]*Thuật ngữ trong Game: Nam chơi acc nữ.
Nghe nói toái (vỡ) đan thành Anh, có thể xưng là một lần trùng sinh của Nhân tu, thể xác được một lần nữa đắp nặn, càng thêm phù hợp cùng hồn phách nguyên thần. Lấy một thí dụ, một ít tu sĩ đoạt xá trùng sinh, lúc tu luyện đến Nguyên Anh kỳ thì có thể đắp nặn lại thể xác, khôi phục thành bộ dạng ban đầu, phù hợp cùng nguyên thần.
Tư Lăng vốn đã có chuẩn bị tâm lý, trong lòng cũng có chút thấp thỏm bất an, cho rằng đến lúc đó mình hẳn sẽ phát sinh biến hóa long trời lỡ đất, sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống như: khôi phục thành khuôn mặt thật vốn có của hồn thể; hoặc là dung hợp với hồn thể, pha trộn bộ dạng của cả hai người; hoặc là vẫn là bộ dạng này, không thay đổi.
Đương nhiên, hắn quả thật đoán trúng một loại trong đó, nhưng lại không đoán được việc sau khi thân thể nhàu nặn lại vẫn là bề ngoài của "Tư Lăng", Nguyên Anh cũng biến thành bộ dạng của Tư Lăng, chỉ là giới tính của Nguyên Anh giống như càng hướng về phía nữ tính... 囧 quá 囧.
Bình tâm lại, Tư Lăng lại một lần nữa suy nghĩ cẩn thận, rất nhanh liền nhớ tới < Luyện hồn quyết > có nói, tu luyện đẳng cấp càng cao, hồn thần càng khớp nhau. Lúc hắn tu luyện đến < Luyện hồn quyết > tầng thứ bảy thì đã tiêu trừ tất cả tiền căn hậu quả. Hắn đã thừa kế hết thảy của Tư Lăng, Tư Lăng chính là hắn, hắn chính là Tư Lăng!
Mà bây giờ, sau khi Kết Anh, < Luyện hồn quyết > một hơi vọt tới tầng thứ chín, rốt cuộc hoàn toàn dung hợp thể xác và hồn thể, giữa hai người xảy ra hiện tượng dung hợp. Cho nên, vốn có thể đắp nặn thân thể mới thành bộ dạng của kiếp trước, lại bởi vì hai người hòa hợp, khiến cho hồn thể cũng tùy theo đó mà biến thành bộ dáng của thể xác, chỉ có Nguyên Anh vẫn trung thực ngoan cố biểu hiện ra giới tính chân thật của hồn thể.
Tư Lăng có chút đau "trứng", loại chuyện này nói ra thật mất mặt nha! Tuyệt đối phải giấu kỹ, không thể để cho người khác biết!
Bỏ qua chuyện hết sức 囧 này, chuyện làm cho hắn cực kỳ cao hứng là, thần thức có thể nhìn được càng xa, khi thần thức tràn ra ngoài, có thể nhìn đến Tư Hàn cùng con Tiểu Bạch Hổ lấy pháp bào làm đệm trước cửa đang hộ pháp cho hắn. Lúc thần thức đi ngang qua thì Tư Hàn phát hiện trước tiên, nhìn lại. Tư Lăng vội đem thần thức dò xét ra bên ngoài. Trời cao đất rộng, toàn bộ Cực Thiên thành đều thu hết vào trong mắt. Đột nhiên giống như thấy được một bóng dáng hồng y như lửa -- Nguyệt Thiên Dạ? Đáng tiếc còn chưa để hắn nhìn rõ thì bóng dáng kia đã tiến vào trong một gian phòng, chỗ đó bố trí cấm chế ngăn cách thần thức, không thể xuyên qua.
Trong nháy mắt rhần thức phóng ra, toàn bộ Cực Thiên thành đều bị bao trùm ở trong đó, thậm chí thiếu chút nữa kinh động một tu sĩ Hóa Thần trong cấm địa phủ Thành chủ của Cực Thiên thành, may mắn hắn chạy nhanh, bằng không đã bị tóm.
Thần thức của hắn hiện tại đã có thể sánh cùng tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.
Đem thần thức thu về, Tư Lăng liền bắt đầu củng cố tu vi.
*********
Một tháng sau, khi Tư Lăng củng cố tu vi xong, khi mở mắt ra liền nghe được Tiểu Yêu Liên lo lắng không yên truyền âm: "Tư công tử, không tốt, Nguyệt Thiên Dạ đến cướp Thần Mộc, mau tới đây hỗ trợ!"
Tư Lăng: = 口 =! Quả nhiên hôm đó nhìn thấy cái bóng dáng nữ tử hồng y kia đúng là Nguyệt Thiên Dạ!
← Ch. 203 | Ch. 205 → |