Huynh đệ gặp lại
← Ch.169 | Ch.171 → |
Đợi Hứa Phiên Nhiên chào hỏi xong rời đi, Tư Lăng đột nhiên nói với Liễu Thành Phong: "Liễu đạo hữu, Tô đạo hữu, kế tiếp ta sẽ không đi cùng các cậu."
"Cậu đi ngay bây giờ à? Đi đâu?" Liễu Thành Phong có phần ngạc nhiên hỏi.
Tư Lăng mỉm cười, "Tự nhiên là đi tìm đại ca ta."
Liễu Thành Phong tay vịn trọng kiếm, lập tức nói: "Ta đi cùng các cậu thôi, dù sao đi theo bọn họ cũng chả vui gì." Thấy Tư Lăng lộ vẻ kinh ngạc, cười nói: "Cậu sẽ không cho rằng chúng ta là cùng một phe đó chứ? Bất quá là trùng hợp gặp được, lại gặp phải những tu sĩ Ma tộc kia nên mới liên hợp lại thôi. Ta còn không muốn đi cùng bọn họ đâu, nhìn đến liền bực bội." Nói xong, dùng một loại ánh mắt chán ghét nhìn Kỷ Trường Ca.
Chú ý đến ánh mắt của hắn, Tư Lăng bừng tỉnh, thiếu chút nữa quên mất cái tên Kỷ Trường Ca trước kia hình như là vị hôn phu của Tô Hồng Phi, hiện tại lại thành một người trong hậu cung của Nguyệt Thiên Dạ. Chẳng trách nam nhân sáng sủa rộng rãi như Liễu Thành Phong cũng có vẻ mặt chán ghét. Người thường mà dính phải loại chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ như hắn thôi.
Nếu đã quyết định, bọn họ cũng không dài dòng nữa, nghỉ ngơi một lát liền nhổm dậy chuẩn bị rời đi.
Thấy bọn hắn rời đi, đám Thu Mộ Quy đều có chút kinh ngạc, Nguyệt Thiên Dạ dùng một loại ánh mắt phức tạp mà lạnh lùng nhìn Tư Lăng, cũng không nói gì. Kỷ Trường Ca cùng Tiêu Trạc tất nhiên cũng sẽ không gấp gáp nói cái gì cùng bọn họ. Ngược lại thì Hứa Phiên Nhiên có chút không muốn, bất quá cũng biết sức chiến đấu của mình đích thực không mạnh, Tư Lăng cũng chưa từng biểu hiện thái độ gì là thích mình, tự nhiên nàng cũng ngượng ngùng da mặt dày tiếp cận. Ở trước mặt người trong lòng, cô nương được nuông chiều này ngoài ý muốn rất ngây thơ và thức thời.
Nhưng mà, kế hoạch theo không kịp biến hóa, ngay lúc mấy người chuẩn bị rời đi, đột nhiên vài luồng khí tức cường đại xuất hiện từ một phía rừng rậm. Mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nhổm dậy, nắm chặt vũ khí của mình, toàn diện đề phòng.
Đến khi những người đó vượt qua rừng rậm, càng ngày càng tiếp cận thì thần sắc tất cả mọi người đều trở nên hết sức khó coi, thậm chí có vài phần sợ hãi -- trong đó thế nhưng có một tu sĩ Ma tộc Hóa Thần!
Vị tu sĩ Hóa Thần kia là một nữ nhân vô cùng mĩ lệ, mặc một váy dài màu đen viền vàng bó sát người, lộ ra hai cánh tay ngọc mĩ lệ cùng hơn nửa bả vai, dáng người cực kỳ nóng bỏng xinh đẹp, nút thắt màu vàng trước vạt áo dường như sẽ bị đôi Ngọc Phong (ngực) kéo bật bất kỳ lúc nào. Lúc này, thân thể nàng biếng nhác nửa nằm ở nhuyễn kiệu (kiệu mềm) lộng lẫy quấn đầy châu báu do ma thú kéo giữa không trung. Với bối cảnh là bầu trời màu đỏ tối, cái Ma Mỵ phong tình cực độ cùng uy áp của tu sĩ cấp cao đó giống như ma nữ mị hoặc chúng sinh, làm cho người ta nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục dưới làn váy nàng.
Phía sau vị nữ tu Hóa Thần kia còn có mấy tên tu sĩ, trong đó có mấy người chính là tu sĩ Ma tộc lúc trước đuổi giết bọn hắn.
"Mấy con sâu bọ các ngươi, còn không ra?"
Thanh âm vô cùng mị hoặc vang lên bốn phương tám hướng, kích thích đầu óc, làm cho người ta nhịn không được muốn theo tâm ý của nàng ta mà đi ra.
Mọi người đều âm thầm kêu khổ, nhưng cũng biết dưới mí mắt của tu sĩ Hóa Thần, bọn họ khả năng khó thoát khỏi một kiếp. Bất quá may mắn bọn họ đều là đệ tử tinh anh các môn phái của đại lục Thương Vũ, dù ở tình huống bất lợi như thế cũng không đồng ý buông bỏ tôn nghiêm của mình, càng khó làm ra loại hành vi vẫy đuôi mừng chủ kia.
Thấy phía dưới không có động tĩnh, một trận cười duyên vang lên, ma nữ vung tay áo lên, ma khí ở trong rừng tàn sát bừa bãi, làm cho bọn họ không thể không chật vật bay ra khỏi rừng rậm.
Vị nữ tu Ma tộc kia không thèm nhìn bọn họ, tùy ý vuốt ve tiểu yêu thú lông nhung nhung như một con sói con trong ngực, không chút phản ứng gì với bọn họ. Chính xác mà nói, nàng ta đều không đem những Nhân tu này để ở trong lòng, cho nên cả bố thí một ánh mắt cũng lười, đây cũng là một loại miệt thị của tu si cấp cao đứng tại đỉnh cực với tu sĩ cấp thấp.
Ngược lại, mấy tu sĩ đứng bên nhuyễn kiệu nhìn thấy bọn họ thì vẻ mặt đầy thù hận, bất quá e ngại vị ma nữ kia nên không có hành động.
"Nghe nói, thằng nhóc Lưu Nguyệt kia coi trọng một nữ tu Nhân giới..." Thanh âm không chút để ý đột nhiên vang lên.
Nghe vậy, một tu sĩ Nguyên Anh đứng bên nhuyễn kiệu trả lời: "Bẩm Ám Hâm thần quân, nữ tu mà thiếu chủ coi trọng cũng ở nơi này, nghe nói nàng ta tên Nguyệt Thiên Dạ."
Nghe vậy, đám Nguyệt Thiên Dạ cùng Kỷ Trường Ca sắc mặt biến đổi, Nguyệt Thiên Dạ xoay người tránh thoát một luồng ma khí ập đến, thân thể bẻ cong thành một độ cong cực hạn. Đáng tiếc, còn chưa cho nàng ta thời gian phản kích, một luồng ma khí tạo thành bàn tay to màu đen bắt lấy nàng, trực tiếp kéo đến trước nhuyễn kiệu.
Ám Hâm thần quân nâng đôi mắt yêu mị lên, nhìn về phía nữ tu bị bắt đến trước mặt, quan sát một lát, đột nhiên phốc cười lên, "Ánh mắt Lưu Nguyệt đích thực không được tốt lắm nha, hơn nữa nguyên âm nàng ta đã phá, là Lưu Nguyệt phá sao?"
"..." Tu sĩ Nguyên Anh kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thanh âm cũng hơi khàn khàn, thấp giọng nói: "Thần quân, thuộc hạ không biết."
Bị người khác vũ nhục trước mặt mọi người như thế, với Nguyệt Thiên Dạ mà nói là lần đầu tiên, khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời giận dữ. Cả Kỷ Trường Ca cùng Tiêu Trạc sắc mặt cũng tái xanh, nếu không phải biết phía trước là vị tu sĩ Hóa Thần, không chừng họ đã sớm giết qua tới.
Ám Hâm thần quân cảm giác được sự tức giận của bọn họ, nhưng lại chẳng thèm nhìn thấy, chỉ bĩu môi nói một tiếng: "Không có gì thú vị!" Sau đó như ném rác rưởi mà vứt Nguyệt Thiên Dạ bị nhốt trong ma thủ (bàn tay ma khí) sang một bên, lại nói: "Ánh mắt Lưu nguyệt đích thực không được, làm thiếu chủ Ma Giới chúng ta mà lại bị một nữ tu Nhân Giới đùa bỡn trong bàn tay, nếu bị mấy vị trưởng lão biết được, phế hắn đi cũng là nên làm."
Lúc này, Nguyệt Thiên Dạ đã rất giận dữ, lại ngoài ý muốn lộ ra một nụ cười tươi, sau đó hai tay giương lên, một tấm phù màu vàng xuất hiện ở trong tay. Tấm kim phù kia ẩn chứa một loại sức mạnh đáng sợ, thế nhưng là một đạo thần thông do tu sĩ Hóa Thần phong ấn trong tấm phù. Nguyệt Thiên Dạ cười lạnh một tiếng, trực tiếp đánh kim phù về hướng Ám Hâm thần quân.
Ngay khoảnh khắc kim phù xuất hiện, Ám Hâm thần quân sắc mặt đại biến, nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, ngăn cản một kích nguy hiểm này.
Tu sĩ Hóa Thần sở dĩ không tuỳ tiện ra tay là vì bọn họ thần thông quảng đại, sức mạnh ẩn chứa mười phần nguy hiểm, động một cái là hủy thiên diệt địa, tiểu thế giới khó có thể thừa nhận. Lúc này hai loại sức mạnh va chạm nhau, toàn bộ không gian đều bị chấn động. Những tu sĩ bên cạnh Ám Hâm thần quân ngay tại một kích của kim phù đã lập tức biến thành bột mịn, rừng rậm phía dưới cũng tại nháy mắt hóa thành một vùng đất trọc.
Đám Tư Lăng cũng bị loại sức mạnh này bắn ngược, toàn thân đều bị hất tung ra ngoài, thân thể bị chấn thương.
Đợi hết thảy kết thúc thì Ám Hâm thần quân trực tiếp chống lại kim phù cũng bị thương không nhẹ, thần sắc nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ không còn thờ ở nữa, mà là vô cùng sắc bén đáng sợ, giận dữ nói: "Chẳng trách Lưu Nguyệt lại coi trọng ngươi, ngược lại thì có vài phần bản lĩnh, thế nhưng có Hóa Thần Yêu Tu không tiếc đem thần thông của mình phong ấn vào kim phù tặng ngươi bảo mệnh! Vốn còn muốn giữ lại cho ngươi một cái mạng, hiện nay không giết ngươi thì khó tiêu cơn giận trong lòng ta!"
Nguyệt Thiên Dạ cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi mà nghênh đón, quyền trượng trong tay vung lên, sao rơi đầy trời.
"Thiên Dạ tinh thần (nghìn ngôi sao đêm)?" Ám Hâm thần quân kinh ngạc nói, sau đó mắt lộ ra ngạc nhiên mừng rỡ, càng thêm khắc sâu ý niệm diệt trừ nàng ta.
Người bên ngoài có lẽ cũng không nhận biết Thiên Dạ tinh thần, cho rằng đây chỉ là một cây quyền trượng xinh đẹp, nhưng nàng lại biết lai lịch của Thiên Dạ tinh thần. Đây chính là tác phẩm đắc ý nhất của một vị đại năng thời kỳ Thượng Cổ, vượt ra khỏi uy lực của tiên khí, đã tiếp cận với thần khí. Chỉ tiếc lúc ấy xảy ra Tam Giới hỗn chiến, Thiên Dạ tinh thần này còn chưa được lên chiến trường phóng hào quang thì đã mất tích trong đường hầm thời không.
Thấy Nguyệt Thiên Dạ chống lại Ám Hâm thần quân, Tiêu Trạc liền cầm ra vũ khí, cất lên tiếng tiêu.
Kỷ Trường Ca cũng quay đầu hướng về đám người Tư Lăng nói: "Chư vị, nơi này là Ma Giới, Ma tộc đối đãi Nhân Tu thế nào các ngươi hẳn là rõ ràng, trong lúc nguy cấp này, xin các ngươi vứt bỏ hiềm khích lúc trước, đoàn kết đối địch, bằng không tất cả chúng ta đều chỉ có thể chết ở trong này."
Gân xanh trên thái dương Thu Mộ Quy nhảy thình thịch. Bọn họ đều không phải kẻ ngu, tự nhiên hiểu được lời của Kỷ Trường Ca, thế nhưng, bọn họ càng hiểu rõ vừa rồi nếu không phải Nguyệt Thiên Dạ mạo muội ra tay, vậy thì sẽ không chọc vị tu sĩ Hóa Thần kia giận dữ, vậy sẽ không đến mức không động thủ là không được. Bởi vì loại tu sĩ cao cấp này xưa nay khinh thường để ý tới chiến tranh giữa những tu sĩ cấp thấp, đủ loại hành động lời nói của nàng ta vừa rồi cũng đã chứng minh điểm ấy. Nhưng nữ nhân ngu xuẩn kia vì tranh một chút lời nói, nhất định đắc tội người ta, rõ ràng là kéo thù hận mà.
Bất đắc dĩ, mọi người dù hiểu được nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống ngụm máu mà liều mạng.
Ở phía trước, Nguyệt Thiên Dạ cùng vị tu sĩ Hóa Thần đánh đến khó phân, Nguyệt Thiên Dạ pháp bảo đông đảo, đặc biệt các loại át chủ bài bảo mệnh nhiều đến mức khiến người ta trố mắt nhìn. Hơn nữa Ám Hâm thần quân bị tấm kim phù kia làm bị thương, vết thương đích thực không nhẹ, tu vi rớt xuống khoản lớn, làm một tu sĩ Hóa Thần thế nhưng không thể làm gì được nàng ta.
Tình thế này cực tốt, khiến Thu Mộ Quy cũng sinh vài phần tin tưởng, không cầu có thể đánh bại nàng ta, chỉ cầu được một đường sống là tốt rồi.
Ám Hâm thần quân vốn chỉ đối phó với Nguyệt Thiên Dạ là được, nhưng ai biết đám tu sĩ Nhân giới đó lại như ruồi bọ dám tới khiêu chiến uy nghiêm của nàng ta. Hai mắt nàng trừng lớn, phất tay, vài luồng ma khí đánh qua, mấy người liền bị đánh bay ra ngoài, thậm chí là Tiêu Trạc lấy tiếng tiêu công kích cũng bị nàng ta trực tiếp dùng một chưởng đánh rớt xuống đất.
Tư Lăng cách ở khá xa, khó khăn tránh được luồng ma khí kia. Lúc nó sát qua bên người, cái nguy hiểm trong nháy mắt kia làm cho hắn sợ hãi, cũng cảm nhận được uy lực của tu sĩ Hóa Thần, cho dù lúc này bị trọng thương, nhưng vẫn không phải là người mà bọn họ có thể đối phó.
Đột nhiên, tu sĩ Hóa Thần kia giống như phát hiện chuyện khó thể tin, hai mắt hoảng sợ mở to, thậm chí ngay cả Nguyệt Thiên Dạ ở đối diện cũng không để mắt đến, trực tiếp bị một mảnh Tinh Huy của Thiên Dạ tinh thần đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi. Song nàng ta lại không để ý tới, vẩy ra một tấm phong vân phiên tế (cờ tế), Nguyệt Thiên Dạ bị đánh trúng bụng, phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài, mạnh mẽ rơi xuống đất. Mặt đất bị nàng đập ra cái hố to.
Ám Hâm thần quân cũng không để ý tới bất kỳ kẻ nào, hai mắt như rắn độc trừng nhìn đằng trước.
Mọi người theo ánh mắt đáng sợ của nàng ta nhìn lại, liền thấy được một gương mặt xinh đẹp như yêu nghiệt, khóe môi treo tơ máu nhưng lại làm tăng thêm một loại phong tình ma mị. Lúc này gương mặt hắn không biểu cảm nhìn về Ám Hâm thần quân, không ai biết sự khẩn trương dưới gương mặt đơ kia cả.
Tư Lăng bị loại ánh mắt như rắn độc kia nhìn làm da đầu run lên, cũng không biết vì quái gì đang đánh đánh, đột nhiên ma nữ kia như phát điên nhìn mình lom lom. Ánh mắt này không khỏi quá đáng sợ, làm cho hắn có chút đau trứng, trực giác chuyện này không tốt.
Đột nhiên, Ám Hâm thần quân phát ra một trận cười to hết sức chói tai, hoàn toàn không còn Ma Mỵ hấp dẫn như lúc trước, giọng căm hận nói: "Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! Ngươi nói thế gian này không có người mà người yêu, nhưng tên nghiệt chủng này là từ đâu tới?!" Hận thù lên đến đỉnh điểm, phong vân phiên (cờ) cuộn lên một trận bão táp màu đen, trực tiếp hướng về phía Tư Lăng.
Phong vân phiên kia tốc độ quá nhanh, Tư Lăng chỉ kịp ngưng tụ hồn lực bảo vệ tâm mạch, còn ngực vẫn bị đánh trúng, so với Nguyệt Thiên Dạ vừa rồi còn thảm hơn, cả kêu rên cũng phát không ra được. Toàn thân như diều đứt dây rơi xuống dưới. Nhưng mà, chủ nhân phong vân phiên lại không hề buông tha hắn, phong vân phiên lần nữa cuộn lên một trận bão táp, giết tới phía trước, tựa muốn trực tiếp giết chết hắn mới tiêu mối hận trong lòng.
Một loạt chuyện này phát sinh chỉ trong chớp mắt, quả thực là nhanh đến mức người ta phản ứng không kịp. Yêu hỏa của Trọng Thiên, trọng kiếm của Liễu Thành Phong, quyền phong của Tô Hồng Phi, cùng quỷ anh của Lâm Dương đều không thể ngăn cản phong vân phiên.
Ngay tại lúc phong vân phiên sắp cắt đứt sinh mệnh của Tư Lăng thì đột nhiên không trung bị xé toạt một khe hở, một người từ ké nứt không gian đi ra, đưa tay ôm lấy người rơi xuống. Người nọ lật tay vung lên, một ngọn lửa trắng như hoa sen trực tiếp đụng vào phong vân phiên.
Ầm Ầm ầm--
Đất rung núi chuyển, khí tức bạo loạn không chịu nổi, toàn bộ không gian bị uy lực khi hai loại vũ khí đụng nhau sinh ra biến thành bình địa, cả tu sĩ chung quanh cũng ép bởi loại uy lực này, bay ra ngoài vạn mét.
"Phốc --" Ám Hâm thần quân lại một lần nữa phun ra ngụm máu. Lại bị thương lần nữa khiến cho sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, không còn loại xinh đẹp yêu mị như trước.
Đồng thời, tu sĩ đột nhiên xuất hiện kia cũng lui vài chục bước mới dừng lại được, vết máu li ti từ khoé môi nhạt như sương chảy xuống, nhưng nhịp chân lại hết sức ổn định, thậm chí ngay cả dáng vẻ vẫn ngạo nghễ như tuyết, không có chút suy sụp.
Ám Hâm thần quân khó tin nhìn nam tu đột nhiên xuất hiện này. Rõ ràng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng lại cho nàng một loại cảm giác nguy hiểm như gặp được cường địch, đặc biệt pháp bảo bản mạng của hắn thế nhưng có thể đọ sức cùng Phong vân phiên của nàng, thật không phải vật phàm.
"Ngươi là ai?" Ám Hâm thần quân trầm giọng hỏi.
Người tới không hề nhìn nàng, chỉ nhìn người bị thương nặng trong ngực - cả người là máu giống một con búp bê rách, mi mắt như tuyết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Sau một lúc, người nọ mới ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lùng đáp: "Tư Hàn!"
← Ch. 169 | Ch. 171 → |