Không gian quyển trục
← Ch.145 | Ch.147 → |
Tu sĩ Kim Đan ra tay, động một cái là dời núi lấp biển, uy thế kinh người, quả thực chính là vũ khí phá hư hoàn cảnh. Hơn nữa có thêm một con yêu thú chơi lửa, hiện trường quả thực chính là một mảnh địa ngục.
Ma tu đối diện không nghĩ tới năng lực người này lại kỳ quái như thế, bất ngờ không phòng bị nên ăn khổ, lập tức nhớ tới Bạch thiếu chủ từng nói, gặp được người này thì tuyệt đối không thể khinh địch, bảo bọn hắn phải cẩn thận với năng lực người này. Thanh kiếm mang ánh sáng trắng kia thoạt nhìn giống như là linh lực Quang linh căn, nhưng nếu tiếp xúc thì sẽ phát hiện căn bản không có tính nhu hòa chữa khỏi của Quang linh căn, khí tức ẩn chứa còn tàn bạo làm tổn hại hơn cả ma khí màu đen, tạo ra lực sát thương vô cùng ghê gớm.
Ma tu thu hồi lòng khinh thị lúc trước, phất tay liền là từng đợt từng đợt ma khí màu đen, hóa thành lưỡi đao gió quét đến. Tư Lăng nghênh chiến, kiếm mang bạch quang quét qua, va chạm với Phong Nhẫn (lưỡi đao gió), hai loại năng lượng giao nhau, phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Lúc Tư Lăng cùng ma tu giao thủ, Trọng Thiên cũng đã tập trung vào con ma thú kia. Con ma thú này thân hình cực lớn, giống như hổ, dài chừng năm mét cao hai mét, toàn thân đen kịn, trên đầu có một sừng cong ánh vàng, mũi nhọn của sừng vô cùng sắc bén, vũ khí là Phong Nhẫn. So sánh với con ma thú cao lớn uy mãnh kia, bản thể nhỏ nhắn của Trọng Thiên quả thực giống như trò cười, một vuốt của ma thú đã có thể đè nát nó. Bất quá trên thực tế, tình hình hoàn toàn ngược lại, Trọng Thiên tốc độ quá nhanh, hơn nữa vô cùng âm hiểm mà chuyên chọn những chỗ nhiều lông trên người ma thú để phun lửa, thiêu nó đến gào thét không dứt, nhưng lại không thể khóa chặt địch nhân, bị một con tiểu yêu thú đùa giỡn đến mờ mịt.
Bên này động tác quá lớn, không cẩn thận liền vạ lây bọn Trương Như Hiệp bên kia, Trương Như Hiệp không thể không mang theo Vu Tuyết tránh xa một ít, cũng nhân cơ hội giải quyết đám tu sĩ Điệp Diện. Hai người liên thủ, trong lúc nhất thời là chiếm thế thượng phong.
Chẳng mấy chốc, Tư Lăng bên kia lại bắt đầu bị vây vào hoàn cảnh xấu. Ma tu kia là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, ma lực dồi dào, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hiễn nhiên không phải Tư Lăng có thể so được. Tư Lăng vẫn ý thức được chỗ yếu của mình, quá trẻ tuổi, trải nghiệm không đủ, kỹ xảo chiến đấu cũng không đủ thuần thục, không có sư phụ chuyên môn chỉ điểm, đều dựa vào tự mình tìm tòi, nên bản lĩnh lúc khống chế địch khó tránh khỏi thua kém, vậy nên hắn vẫn tìm cơ hội rèn luyện chính mình, chỉ là rốt cuộc thời gian vẫn quá ngắn.
Tư Lăng ánh mắt đông lại, động tác chém hơi nghiêng một chút. Lúc ma tu kia cười lạnh hất Hồn lực kiếm ra thì đột nhiên lấy ra một xấp Hồn phù lục phẩm đánh tới. Hành vi quá giàu có này tất nhiên khiến người khác không kịp phòng bị, ngoại trừ những đệ tử thế gia môn phái thật sự có nội lực ở đại lục Trung Ương, có ai có thể ra tay bằng mấy xấp hồn phù lục phẩm được chứ, quả thực không nên quá thổ hào!
Uy lực Hồn phù Lục phẩm có thể so với linh phù thất phẩm, lập tức đánh cho ma tu kia mặt xám mày tro, cũng khiến Trương Như Hiệp cùng Vu Tuyết trợn mắt há mồm. Nếu không phải hiện tại thời cơ không đúng, Trương Như Hiệp thật sự muốn hai tay ôm mặt làm biểu cảm hò hét: Khốn kiếp, điều này không khoa học, Tư đệ đệ nhìn xinh đẹp như hoa như vậy sao có thể hung tàn như thế chứ? Hẳn là nên để tỷ tỷ đến bảo hộ hắn mới đúng!
Lúc này, Trọng Thiên đã phóng hỏa đốt sạch lông con ma thú kia, đặc biệt là chỗ mông, một mảnh trống trơn, hồng hồng mềm mềm, nhìn trông rất khôi hài, cũng làm con ma thú kia cảm thấy CMN nghẹn khuất, thẹn quá thành giận, nổi điên phát ra một trận rống giận rung trời. Miệng nó mở rộng phóng ra Phong Nhẫn kéo căng mang uy lực kinh người.
Lúc ma tu nhìn thấy Ma sủng của mình bị sỉ nhục như vậy, quả thực là giận dữ sôi gan, ra tay lại càng thêm lợi hại.
Đúng lúc này, Trọng Thiên nhào tới, móng vuốt sắc nhọn dài ngoằng từ đệm thịt lộ ra, vung trảo ra liền vạch trên thân thể ma thú một vết thương sâu thấy tới xương. Thừa dịp ma thú bị đau, Trọng Thiên nhào lên cắn cổ ma thú, móng vuốt kia cắm thật sâu vào trên đầu ma thú. Ma thú đấu tranh một lúc, chậm rãi tử vong.
Mà ma thú tử vong cũng làm cho ma tu bị ảnh hưởng, ông ta phun ra một búng máu, sắc mặt có chút tái xanh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tư Lăng lại hận không thể giết hắn, khàn khàn kêu lên: "Ta thay đổi chủ ý, ta muốn giết các ngươi!! Sau đó đem thi thể các ngươi mang về cho Thiếu chủ!"
Trọng Thiên giết con ma thú kia xong, trở lại trên vai Tư Lăng, liếm móng vuốt, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống ma tu, vẻ mặt như đang nhìn tên ngốc tử. Trọng Thiên bề ngoài nhìn rất đáng yêu, biểu cảm khinh bỉ không có thành công như Tiểu Khôi, bất quá ở trong mắt tên Ma tu mất đi Ma sủng thì đã đủ kéo thù hận.
Cảm giác Hồn lực đã tiêu hao khá nhiều, Tư Lăng vội nhân cơ hội lấy ra một lọ linh tửu uống vào, sau đó tránh thoát cơn lốc xoáy gào thét mà đến, lại không ngờ phía sau còn có một cơn gió xoáy khác giáp công, Tư Lăng tránh né không kịp, trực tiếp chịu một đòn. Sức mạnh xoắn ốc kia làm cho nội tạng hắn bị thương, phun ra một búng máu.
Nhịn xuống đau đớn, Tư Lăng liên tiếp biến ảo nhịp bước để né tránh lốc xoáy đuổi giết, liều mạng rót linh tửu cho mình, tiếp tục phất tay ra mấy xấp Hồn phù ném qua ngăn cản ma tu tới gần.
Ma tu kia cười lạnh nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ sắp chết giãy dụa. Lúc ông ta đang chuẩn bị ngưng tụ ma lực trực tiếp giết chết Tư Lăng thì đột nhiên con yêu thú màu đen kia cong người đánh tới chỗ ông ta. Tốc độ kia quá nhanh, một cánh tay chưa kịp né tránh lập tức bị đối phương dùng móng vuốt xé đứt. Cảm giác được thân thể nháy mắt bị tê liệt, phát hiện cánh tay bị cụt nhiễm phải một loại độc tố, ông ta cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng ngưng tụ ma lực bịt kín không để độc khí kia lan tràn.
Mà lúc này, Tư Lăng đem "Biến hình" biến ảo thành một cái khiên ngăn cản lốc xoáy cuốn xoắn kéo đến, thừa dịp ma tu bị thương thì bắn một trăm thanh Hồn lực kiếm mạnh mẽ xuyên qua.
"Nổ nổ nổ!"
Đất rung núi chuyển qua đi, ma tu kia bị nổ đến thân thể tan nát, rõ ràng bị thương rất nặng, cả cử động cũng là cố sức.
Ma tu trừng lớn đôi mắt, tơ máu che kín, nhìn tên nam tu lại giơ thanh quang kiếm chém xuống, cắn răng, vỗ túi trữ vật một cái, một cái Không gian quyển trục xuất hiện.
"Không tốt, hắn muốn chạy trốn!" Vu Tuyết kêu lên.
Tư Lăng vung kiếm qua, mục tiêu là cái không gian quyển trục kia. Hắn vốn là muốn trực tiếp phá huỷ Không gian quyển trục, ai biết ma tu lại tụ góp sức lực cuối cùng đỡ lấy một kiếm này. Sau đó trên mặt ông ta lộ ra một nụ cười quái dị, từ mặt đất đột nhiên xuất hiện một đôi tay do bùn đất ngưng tụ thành túm lấy Tư Lăng, không cho hắn cơ hội chạy thoát. Không gian quyển trục kia cũng cũng lúc nổ tung, thế nhưng trực tiếp xé toạt không gian, Tư Lăng và cả ma tu kia cùng nhau bị không gian cuốn vào.
"..."
Trương Như Hiệp cùng Vu Tuyết còn không kịp qua cứu giúp thì đã bị dư lực phát nổ của không gian quyển trục đánh bay. Dư chấn kia mạnh đến mức làm chấn động phế phủ hai người, máu huyết cuộn trào.
Đợi vụ nổ đi qua, hai người nhanh chóng bò dậy bay nhanh lại đây xem xét. Hiện trường chỉ còn một đống hỗn độn, rừng cây dãy núi bị sang bằng, đâu còn bóng dáng Tư Lăng cùng ma tu nữa.
Trương Như Hiệp trái tim hơi run, nháy mắt có loại cảm giác da đầu tê dại, trầm giọng nói: "Sư muội, sau khi không gian quyển trục bùng nổ, sẽ đưa người ta đến nơi nào?"
Vu Tuyết lắc đầu: "Muội cũng không biết, hẳn là sẽ không giống với vị trí định vị ban đầu của không gian quyển trục, thậm chí khả năng sẽ làm cho người ta lạc lối trong đường hầm thời không. Đương nhiên, nếu tình huống tốt một chút thì rất nhanh sẽ có thể ra khỏi đường hầm không gian. Quyển trục này chỉ là không gian quyển trục cấp thấp, uy lực cũng không lớn, có lẽ sẽ không truyền tống Tư đạo hữu đến nơi quá xa."
Trương Như Hiệp lập tức tràn đầy hi vọng nhìn nàng, "Ý là, Tư đệ đệ khả năng bị truyền tống đến một nơi không xa?"
Vu Tuyết mặt mày co rúm, không phá vỡ sự "lừa mình dối người" của sư tỷ nhà mình.
Trương Như Hiệp nhìn thi thể của những Điệp Diện kia mà nghiến răng nghiến lợi trong chốc lát, mới nói: "Sư muội, tiểu sư đệ nếu thành công Kết Anh, hẳn là rất nhanh sẽ xuất quan, đến lúc đó... Không tìm được Tư đệ đệ, chúng ta vẫn là đừng trở về sư môn nữa."
Vu Tuyết chau mày lại nghĩ nghĩ, lòng có ưu sầu, gật đầu đồng ý.
******************
Bắc Địa, Thiên Long quật (hầm, hang).
Trong cung điện rộng lớn xây bằng đá cẩm thạch màu đen, hơn mười người nữ tử ăn mặc xinh đẹp múa lượn nhẹ nhàng trong đại điện trung tâm, lụa mỏng mềm mại múa lượn, chuông vàng bên hông kêu lăng keng, uốn lưng lắc mông, lụa mỏng xoay tròn bay lượn, chỗ huyền bí nữ tính như ẩn như hiện, chọc người rung động.
Trên đại điện, hai nam tử ngồi đối diện nhau, ngồi bên cạnh bọn họ là nữ tu mặc trang phục vũ nữ, trên bàn bày quỳnh tương (rượu ngon), ngọc dịch, kỳ trân, dị quả.
Đang thưởng thức ca múa thì một tên nam tu đột nhiên đẩy cô nữ tu đang dùng bộ ngực đầy đặn chèn ép cánh tay hắn ra, nghiêm túc nhìn nam tu tuấn mĩ đối diện, nói: "Thiếu chủ, Tề Lâm chết."
Nghe vậy, thiếu chủ kia thần sắc lạnh lùng, hỏi: "Ai giết chết?"
"Ách, không biết." Sảng khoái trả lời xong, nam tu lại cà lơ phất phơ nghiêng người ngồi trở lại trên chỗ ngồi trải da yêu thú mềm mại, uống linh tửu cực phẩm mà nữ tu đưa tới bên môi, híp lại đôi mắt lóe lên ánh sáng khác thường.
Thiếu chủ kia cười lạnh nói: "Bất kể là ai giết chết, dám phá hư chuyện tốt của bổn tọa, bổn tọa để cho hắn sống không bằng chết."
"Tề Lâm phụng mệnh mai phục đến Tây Cảnh tìm hiểu tin tức, bản lĩnh ẩn thân của hắn là cực mạnh, ngay cả dưới mí mắt của Nguyên Anh tu sĩ cũng có thể thong dong trốn thoát, chết quả thật đáng tiếc." Nam tu mặt mũi tiếc nuối nói, trong tay xoay xoay chén ngọc, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn về phía nam tu đối diện, nói: "Thiếu chủ, ngài phái Tề Lâm đi Tây Cảnh là để tìm kiếm người nào?"
Nghe vậy, thiếu chủ kia sắc mặt lạnh lùng, trong mắt đã mang theo vài phần tức giận, uy áp Nguyên Anh sơ kỳ ép thẳng tới nam tu đối diện, thẳng đến nam tu kia sắc mặt có thay đổi mới thu hồi uy áp, lạnh lùng nói: "Đây không phải là chuyện ngươi nên biết." Nghĩ tới tên nam nhân trong trí nhớ kia, trong lòng hận không thể huỷ diệt cái tên có gương mặt còn xinh đẹp hơn nữ nhân kia, lại đem người nọ rút hồn luyện phách, thi thể vứt xuống trong huyết trì để nuôi Ác Ma.
Nhìn ra lửa giận trên gương mặt lạnh lùng của hắn, nam tu mặc dù hết sức hiếu kỳ, nhưng cũng biết không nên lại chọc giận hắn vào lúc này, chỉ là trong lòng có chút đáng tiếc không thể tìm Tề Lâm xác nhận một chút. Bất quá, Tề Lâm là ai giết, hắn thật ra là biết. Tề Lâm trước khi chết đã dùng một chút sức lực cuối cùng để khởi động Tàng Kính trên người, đem khuôn mặt người giết chết hắn phản hồi về để hắn nhìn thấy.
Khi nhìn đến dung nhan bên môi mang vết máu lại càng tăng thêm vẻ yêu dị tuyệt sắc trong gương kia, hắn vẫn là nhịn không được hơi run sợ trong lòng, kinh diễm vạn phần, sau đó phản ứng kịp thì nhịn không được kinh ngạc thán phục vận mệnh trùng hợp. Hắn thật ra không nghĩ tới sẽ là hắn ta... Nhưng nếu là hắn ta mà nói, có thể ép Tề Lâm đến nước này ngược lại cũng không kỳ quái.
Bất quá, xuất phát từ tư tâm, hắn vẫn là che giấu chuyện này, chỉ hi vọng người nọ có thể may mắn trốn thoát khỏi không gian đường hầm bạo loạn, nếu mà chết như vậy, sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.
← Ch. 145 | Ch. 147 → |