An tức hoa
← Ch.143 | Ch.145 → |
Một tháng sau, bọn họ đến Phi Thiên thành - biên giới giữa Tây Cảnh và Bắc Địa, tại Phi Thiên thành tập hợp tất cả đệ tử của môn phái.
Phi Thiên thành ở biên giới Tây Cảnh cùng Bắc Địa, trong thành tồn tại cả tu sĩ của hai khu vực, lại bởi vị trí địa lý, xưa nay dân cư lưu động rất nhiều, là Tu Tiên thành lớn nhất giữa khu vực phía Tây và phía Bắc. Mà bây giờ, toà thành Tu Tiên người đến người đi này đã trở thành chiến tuyến đầu tiên mà Tây Cảnh phải đối đầu với ma vật đến từ Bắc Địa. Trên tường thành cao cao nhuộm đầy vết máu, trong thành đã mở ra đại trận hộ thành. Ở ngoài Đại trận, tường đổ vách xiêu, máu chảy thành sông, máu nhân tu và máu ma vật hoà lẫn cùng nhau.
Ngoại trừ tu sĩ Thiên Tông phái, rất nhiều môn phái Tây Cảnh cũng phái đệ tử lại đây trợ giúp, không khí trong Phi Thiên thành khẩn trương mệt mỏi, nhưng cũng bởi vì bọn họ tới mà giảm bớt chút ít.
Lần này người dẫn đội của Thiên Tông phái là đệ tử thứ hai của Thanh Nguyên chân quân - Tần Ngô, địa vị tại Thiên Tông phái chỉ đứng sau Đại sư huynh Đường Lẫm Nhiên. Tần Ngô là nam tu lúc nào cũng mang theo nụ cười trên mặt, người ta thường gọi "Tiếu diện hổ", tu vi Kim Đan trung kỳ. Tuy rằng tu vi không phải cao nhất nơi này, nhưng lại là người có tâm tư tinh tế tỉ mĩ, rất được lòng người, ở phương diện đối ngoại thương lượng thì hắn là người được chọn tốt nhất, thực dễ dàng dẫn dắt người ta tiến vào bẫy của hắn mà không tự biết.
Đi vào Phi Thiên thành, bọn họ liền được đưa vào phủ Thành chủ. Thành chủ của Phi Thiên thành - Tằng Khởi tự mình ra nghênh tiếp, vô cùng cảm tạ bọn họ đến trợ giúp. Tần Ngô cùng Tằng Khởi hàn huyên vài câu rồi mang đệ tử Thiên Tông phái đến khách viện được phủ thành chủ an bài để nghỉ tạm.
Chập tối, Trương Như Hiệp cùng Vu Tuyết đến gõ cửa phòng Tư Lăng, nói cho hắn biết Thành chủ Phi Thiên thành đang mở tiệc trong Phủ Thành chủ nhằm chiêu đãi đón tiếp tu sĩ các phái tới Phi Thiên thành, thuận tiện thương thảo an bài công việc kế tiếp.
"Nhất định phải đi sao?" Tư Lăng mặt không thay đổi hỏi.
Trương Như Hiệp đang muốn mở miệng, Vu Tuyết nhanh chóng nói: "Tự nguyện là chính, nhưng không đi cũng được."
Lúc này, Trương Như Hiệp một tay khoác lên trên vai sư muội, vội vã mở miệng nói: "Ôi, Tư đệ đệ, nếu không có việc gì thì cùng tỷ tỷ đi lộ mặt một cái đi, vừa lúc có thể đi giết sạch mặt mũi của đám nữ nhân Hồng Tiên môn tự cho là mình rất cao kia, để cho mấy cô ấy biết, cái gì mới là mĩ nhân thiên tiên chứ. Các cô ấy mà so sánh với Tư đệ đệ, quả thực là một đám dong chi tục phấn[1], tầm thường không chịu được, còn không biết xấu hổ mà chạy đến làm đau mắt của người khác, dụ dỗ nam nhân có chủ!" Trương Như Hiệp há mồm chính là một trận lãi nhãi chặt chém, nói tới nói lui tất cả đều là châm chọc nữ tu Hồng Tiên môn.
[1]Nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa).
Vu Tuyết lúng túng, nàng vốn là muốn uyển chuyển ám chỉ với Tư Lăng, không cần để ý tới lời của sư tỷ, nhưng mà sư tỷ quá dũng mãnh, hoàn toàn không cho nàng cơ hội ngăn lại.
Nghe Trương Như Hiệp nói, Tư Lăng làm sao không hiểu được nguyên nhân mà đôi sư tỷ muội này chạy đến tìm hắn. Lúc trước vừa thu xếp ổn thoả, Trọng Thiên rảnh đến phát chán lại chạy đến phủ thành chủ nghiên cứu địa hình, rồi trở về kể rằng đệ tử Thiên Tông phái cùng Hồng Tiên môn phát sinh tranh chấp, cuối cùng tuy rằng hai bên hoà giải êm xui, nhưng người hai môn phái đều rất tức giận. Hắn không có lòng dạ thảnh thơi như Trọng Thiên, biết xung đột đã dập tắt thì không quan tâm tới nữa.
"Làm sao vậy?" Tư Lăng buột miệng hỏi một tiếng.
Trương Như Hiệp tất nhiên là không buông tha cơ hội mỉa mai Hồng Tiên môn, trong lòng biết với diện mạo cỡ này của Tư Lăng, quả thực là loại hình mà đám dâm phụ Hồng Tiên môn kia yêu nhất, sợ mình không chú ý một cái, Tư đệ đệ liền bị một nữ tu nào đó của Hồng Tiên môn trực tiếp cưỡng ép. Vì không để cho tiểu sư đệ sau khi xuất quan có cớ tìm bọn họ trách mắng, nói bọn họ không bảo vệ tốt huynh đệ của hắn, Trương Như Hiệp hiển nhiên muốn chuẩn bị toàn vẹn hoàn hảo, tuyệt đối không thể để cho Tư đệ đệ xinh đẹp như hoa rơi vào bàn tay của đám nữ tu Hồng Tiên môn kia.
Tư Lăng trước kia đã nghe nói Hồng Tiên môn là môn phái toàn là nữ tu, đệ tử nội môn phần lớn là tu tập một loại công pháp song tu đặc hữu, đệ tử trong môn đều là loại nữ tu có quan niệm trinh tiết khá lạnh nhạt, bình thường nếu nhìn trúng nam tu nào, sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để có được một đoạn nhân duyên mong manh ngắn ngủi, thông qua nam nữ giao hoan để gia tăng thực lực. Hồng Tiên môn tuy rằng cũng không gọi được tà môn ma đạo, nhưng với Đại đạo chính thống thì vẫn là rơi xuống hạ thừa, bị đông đảo nhân sĩ chính nghĩa khinh bỉ, đương nhiên khinh bỉ nhất chính là những đệ tử Hồng Tiên môn thường xuyên trêu chọc nam nhân đã có chủ.
Mà nguyên nhân hôm nay Thiên Tông phái cùng Hồng Tiên môn phát sinh xung đột là một vị tiên tử của Hồng Tiên môn ném mấy cái mị nhãn đùa giỡn vài câu với một nam tu của Thiên Tông phái, chọc tới sư muội của nam tu kia, vì thế liền cãi nhau, cuối cùng từ một trận cãi nhau nho nhỏ thiếu chút nữa bay lên đến hai phái đấu tranh. May mắn Tần ngô cùng Phi Vũ tiên tử cuả Hồng Tiên môn đều biết thời điểm này hai phái không thích hợp trở mặt, ngăn lại trận xung đột này.
Chỉ là, xung đột tuy rằng đã được kìm hãm, nhưng nhóm nữ tu Thiên Tông phái lại là triệt để tức giận với nữ tu Hồng Tiên môn, trong lòng phát điên: nam nhân Thiên Tông phái chúng ta mà các ngươi cũng có thể thông đồng sao? Dám thông đồng sư huynh (sư đệ) của ta, lột y phục của các ngươi vứt xuống ma vật, cho các ngươi đi mà dụ dỗ ma vật!
Nghe hiểu được là chuyện gì phát sinh thì khóe miệng Tư Lăng giật giật, không biết nói cái gì cho phải. Hắn đời trước là nữ nhân, tất nhiên biết chiến tranh giữa nữ nhân nói nặng nhưng lại nhẹ, bất quá sau khi đi đến thế giới này, thấy được giá trị vũ lực của đám tu tiên giả, cho dù là nữ nhân cũng không thể khinh thường, lực phá hoại rất đạt tiêu chuẩn, căn bản không muốn dính vào, lập tức cự tuyệt, quyết định an an phận phận ở trong phòng tu luyện.
Nghe được Tư Lăng quyết định, Vu Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Trương Như Hiệp lại thất vọng nói không nên lời, nàng còn chưa có buông tha ý định mời Tư Lăng đi ra tỏa diễm khí cho đám Hồng Tiên môn kia xem. Nàng cảm thấy chỉ cần "Tiểu Lăng Tử vừa xuất mã, một người chống mấy người"[2], quét ngang đám con gái Hồng Tiên môn không giải thích!
[2]là ở trong câu "Lão tướng xuất mã, nhất cá đính lưỡng" (老将出马, 一个顶俩): Lão tướng ra tay, một người chống mấy người.
Đợi sau khi hai người rời đi, Tư Lăng tiếp tục vẽ tấm phù vừa rồi chưa xong, hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
******************
Vào đêm, trong đại sảnh Phủ thành chủ đèn đuốc sáng choang, ăn uống linh đình.
Ngoài Đại sảnh, thị vệ tuần tra đi qua đình viện ánh trăng như nước, không phát giác điều gì khác thường, liền rời đi tiếp tục tuần tra.
Tư Lăng ở khách viện rất xa phòng khách chính, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của không khí náo nhiệt trong đại sảnh. Ở dưới dạ minh châu soi sáng, thần sắc nghiêm túc vẽ một tấm hồn phù lục phẩm.
Đột nhiên, trong không khí bay đến một mùi hoa thơm ngọt ngào như có như không, phù bút vốn đang lưu loát bỗng dừng lại, hồn phù sắp thành công bốc lên một trận khói xanh, tấm bùa này đã thất bại.
Tư Lăng tức giận nhìn ngoài cửa sổ, đè xuống cảm giác mờ mịt đầu óc bởi vì hút phải mùi thơi ngọt ngấy kia. Hắn đầu tiên là ngừng thở, cầm ra một hạt Giải Độc đan nuốt vào. Mà vốn đang nhàm chán nằm sấp trên bàn dùng móng vuốt đẩy đẩy Dạ minh châu chơi, Trọng Thiên lập tức như đánh máu gà mà bật người dậy, như một làn khói từ cửa sổ rộng mở nhảy ra ngoài.
Sau khi Tư Lăng cảm giác đầu óc được trấn tĩnh, cũng từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Đợi khi Tư Lăng đuổi tới một sân viện thì phát hiện trong bồn hoa giữa sân mọc thêm một đóa hoa trong suốt trắng nõn lớn chừng bàn tay. Đoá hoa không lá không thân, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, trên mặt đất trực tiếp mọc lên một đóa hoa. Trắng noãn dưới ánh trăng, thánh khiết mĩ lệ, tản ra mùi hương hoa mê người ngọt ngào.
Xoay chuyển ánh mắt, Tư Lăng nhìn phía xa xa, một bóng đen xuất hiện, lại thấy là Trọng Thiên ngậm một cành cây trở về, một đầu của cây treo một ma vật to gấp đôi thân thể nó. Ma vật này đã chết, từ tứ chi thì nhìn giống một con người, nhưng mà dáng người khô kiệt và cái đầu to gấp hai thân thể này, giống như một đứa bé dị dạng. Không thể nghi ngờ, từ khí tức hắc ám từ trên người nó có thể cảm giác được đây chính là ma vật cấp thấp.
Trọng Thiên trực tiếp đem nhánh cây kia vứt xuống đất, chạy đến ao nước trong viện rửa miệng, từ tiếng nước phun phì phì phì có thể biết nó ghét bỏ ma vật xấu xí kia cỡ nào, nếu không phải vì mang về cho Tiểu Lăng Tử xem xét, nó đã phun yêu hoả tiêu diệt thân thể kia ngay tại chỗ.
Tư Lăng vốn muốn dùng hộp ngọc chứa đựng đóa hoa kia, nhưng ai ngờ hoa kia cách đất thì nhanh chóng héo rũ, chỉ kịp dùng thuật đóng băng đông lại một đóa hoa sắp héo rũ. Tư Lăng học bộ dáng của Trọng Thiên, dùng nhánh cây móc thi thể ma vật xấu xí kia mang về trong sân bọn họ.
Trở lại trong phòng, Tư Lăng tự nhiên là tìm hiểu rõ ràng tình huống. Hoa này hắn không nhận biết, bất quá Tiểu Yêu Liên lại biết, là một loại hoa đến từ Thâm Uyên Ma Giới, tên là An Tức Hoa, rơi xuống đất thì nở hoa, cách đất thì lập tức khô héo, có thể phát ra một loại mùi hương ngọt ngào, làm cho người ta thần trí mơ hồ, rơi vào hôn mê. Người của Ma tộc dùng thứ này để đối phó nhân tu, tuy rằng có chút bỉ ổi, nhưng hiệu quả lại cực tốt. Loại hoa này rất ít người biết, một cái sơ sẩy liền sẽ bị nó lừa.
Nhìn đóa An Tức Hoa đã héo rũ kia, Tiểu Yêu Liên trong lòng có chút đáng tiếc, loại hoa này tại Ma Giới tuy rằng thường gặp, nhưng ở đại lục Thương Vũ lại không có, hơn nữa còn là một vị thuốc chế tác linh đan an thần. Nó thực hoàn toàn có thể lấn áp loại thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi kia, dùng nó để đối phó nhân Tu thực sự là xa xỉ.
"Tư công tử, chủ nhân nói, lúc nó đến thì ma vật này đang canh giữ bên cạnh An Tức Hoa. Sau khi nhìn thấy chủ nhân tới thì lập tức chìm xuống đất trốn, bất quá nó chỉ là tiểu ma vật thuộc tính thổ trong Ma Giới, không có sức chiến đấu gì, chỉ cần khóa chặt khí tức của chúng nó thì rất dễ dàng bắt được chúng." Tiểu Yêu Liên truyền lời thay.
Tư Lăng chau mày, từ chỗ này có thể hiểu được mấy tin tức, xem ra Phi Phượng Thành dù cho có trận pháp bảo hộ, cũng không nhất định an toàn, thế nhưng để ma vật trà trộn vào. Không, có lẽ là có người Ma tộc trà trộn vào, đưa tới ma vật.
Thẳng đến nửa đêm, yến hội mới tan. Tư Lăng trước tiên mời Tần Ngô cùng đám Trương Như Hiệp tới phòng mình, đem đóa hoa đóng băng kia và thi thể ma vật cho bọn họ xem, thuận tiện nói ra những gì mình thấy lúc trước.
Tần Ngô là người thông minh, cũng từ An Tức Hoa và tiểu ma vật mà phỏng đoán được rất nhiều tin tức, sắc mặt nhất thời có chút khó coi, trầm mặt nói: "Trong Phi Phượng Thành nhất định có người của Ma tộc trà trộn vào, xem ra tu sĩ biến mất gần đây trong Phi Phượng Thành có liên quan với chúng nó." Dứt lời, Tần Ngô chắp tay cảm tạ Tư Lăng, nói: "Tư đạo hữu, nhờ có cậu phát hiện sự tình này, bằng không hậu quả thật không tưởng nổi."
Tư Lăng cười cười, chỉ nói câu "trùng hợp".
Mặc kệ trùng hợp hay là cái gì, Tần Ngô lúc này lại tin tưởng thực lực của hắn, không hổ là Tư gia Song Tử, có huynh trưởng xuất sắc như vậy, đệ đệ tự nhiên cũng không kém.
Tần Ngô thu lấy An Tức hoa cùng thi thể ma vật, dặn dò bọn họ phải cẩn thận, liền đi ra ngoài.
Tuy đã nửa đêm, những người còn chưa nghỉ ngơi rất nhanh liền phát hiện thủ vệ Phủ thành chủ tăng cường gấp đôi, thậm chí một vài góc nhỏ đều phải tuần tra lặp lại mấy lần, không buông tha bất kỳ chỗ nào, rất nhanh thì phát hiện thêm được mấy đóa An Tức hoa. Có lẽ là Ma tộc mai phục ở trong thành biết hôm nay đệ tử các phái ở Tây Cảnh đến, muốn nhân cơ hội để làm suy yếu lực lượng của bọn họ, mới có thể vội vàng động thủ như vậy, lại không ngờ đêm nay còn có người không đi tham gia yến hội, ngược lại có lòng dạ thảnh thơi ở trong phòng vẽ bùa, mới phát hiện được âm mưu.
Đợi Tần Ngô rời đi, Trương Như Hiệp nhanh chóng hỏi Tư Lăng có sao không, dù sao không ai biết được thế nhưng lại có ma vật trà trộn vào trồng An Tức hoa, không cẩn thận cũng có thể nói là số phận. Trương Như Hiệp thật sự lo lắng cho Tiểu Lăng Tử, nếu Tiểu Lăng Tử thiếu cộng lông nào, tiểu sư đệ xuất quan ra trách cứ nàng không giúp hắn bảo vệ đệ đệ tốt thì biết làm thế nào?
"Ta không sao, đa tạ Trương sư tỷ quan tâm."
Bảo đảm chính mình không có việc gì, Tư Lăng lại pha linh trà cho hai người, hỏi kết quả thương nghị của yến hội đêm nay, còn có an bài công việc kế tiếp.
"Vốn kế hoạch ngày mai là chúng ta phải ra khỏi thành đi săn giết ma thú, bất quá đêm nay xảy ra loại chuyện này, Tằng thành chủ có lẽ sẽ đóng cửa thành, tra xét người trong thành, chúng ta cứ chờ đợi là được." Vu Tuyết tỉnh táo phân tích nói.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Tằng thành chủ liền trực tiếp phát lệnh toàn thành, đóng cửa thành, mọi người không được đi vào, sau đó phái tất cả thị vệ trong thành bắt đầu điều tra lục soát khắp thành.
← Ch. 143 | Ch. 145 → |