← Ch.126 | Ch.128 → |
Khi vuốt sắc sắp đâm vào da thịt thì đột nhiên ngừng lại, đôi mắt tròn yêu dị kia trong nháy mắt trấn tĩnh lại, hoa văn yêu dị rút đi, khôi phục thành màu tím đen, bộ dáng dường như có chút ngây thơ, cứ như vậy sững sờ nhìn hắn.
Bất quá, chúng rất nhanh lại bị hoa văn yêu dị xâm chiếm, quái lạ kỳ dị vô cùng.
"Trọng Thiên!" Tư Lăng kêu một tiếng, trong lòng lạnh hơn nửa.
Đồng tử thú yêu dị, không còn linh hoạt nhìn hắn, vuốt thú sắc bén nháy mắt đâm vào da thịt.
Tư Lăng đau đến tay chân co rút, hồn lực điên cuồng chuyển động, muốn phản kháng loại áp chế đẳng cấp này, chống cự vuốt sắc đang hướng tới gần Kim Đan.
Ngay tại lúc vuốt sắc tới gần đan điền muốn bắt lấy Kim Đan thì đột nhiên một loạt đao băng nghiêng nghiêng đâm tới, khiến cho Trọng Thiên không thể không nhảy ra, móng vuốt vừa dài vừa bén nhọn rời khỏi thân thể Tư Lăng, rút về trong đệm thịt. Lại là từng hàng đao băng mang hàn khí dày đặc ập đến, Trọng Thiên rít lên, hai cánh dang rộng, rống giận phun ra yêu hỏa về phía hư không.
Một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện, đao băng mỏng manh xoay tròn quanh thân thể người nọ. Mỗi một thanh đao băng to như hai ngón tay nhập lại, đao băng tuy rằng ngắn nhỏ, lại tản ra khí tức nguy hiểm, làm cho người ta không dám khinh thường. Hơn nữa mỗi một thanh đao băng đều giống như có ngọn lửa Bạch Diễm đang lưu động, làm tôn lên nét "trường mi nhập tấn"[1] của người nọ, mắt sáng như ánh sao, càng lộ vẻ tuấn tú lạnh nhạt, phong thái ngông nghênh.
[1]*Trường mi nhập tấn" là cụm từ diễn tả dung mạo từ văn học cổ, rất thông dụng. Lông mi kéo thẳng tới huyệt Thái Dương.
Người nọ phất tay, đao băng tạo thành một bức tường băng dày đặc hướng về yêu thú giữa không trung mà công kích.
Yêu hỏa màu tím đỏ uy thế bừng bừng không ngừng công kích về phía người nọ, bóng dáng màu trắng như một đạo khói nhẹ không ngừng dịch chuyển. Mỗi khi yêu hỏa sắp chạm đến áo bào thì người nọ đã dời đến chỗ khác, yêu hỏa đi qua nơi nào, tất cả mọi thứ đều bị đốt cháy thành bột mịn rồi tan biến.
Bởi vì dị biến này, khiến cho những tu sĩ đang tranh đấu trong sơn động lập tức thanh tỉnh, ngạc nhiên nhìn một người một yêu chiến đấu giữa không trung. Uy thế của Băng Diễm cùng yêu hỏa làm cho người khác không thể không tránh né, mọi người đều cảm giác đến một loại nguy hiểm khiếp sợ, không dám đến gần dẫu chỉ một chút, sợ không cẩn thận lại bị cuốn vào hai ngọn lửa, vạ lây đến hài cốt cũng không còn.
Tư Lăng áp chế ngưa ngứa trong yết hầu, che vết thương phía dưới bụng đang máu chảy dầm dề, cố gắng ngồi dậy. Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn một người một thú giữa không trung, thần sắc vô cùng không tốt.
Tuy rằng không biết Tư Hàn sao lại xuất hiện, nhưng lúc này hắn không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tầng thứ sáu này thật vô cùng quỷ dị, dáng vẻ Trọng Thiên rõ ràng cho thấy đã bị cái gì đó khống chế tâm trí, mất đi lý trí, đây là chuyện chưa từng phát sinh.
Đột nhiên, Tư Lăng nghiêng đầu nhìn về phía nữ tu đột nhiên xuất hiện, Tuyết Y nghê thường[2]*, ôm một vũ cầm gỗ mun, một đôi mắt đẹp trong trẻo lo lắng nhìn Tư Hàn đang chiến đấu cùng yêu thú giữa không trung.
[2]Bộ y phục của thần tiên, mềm nhẹ, thướt tha, màu trắng.
La Thiên môn, Bạch Cầm Âm.
Tư Lăng hai mắt lóe lên, nhưng rất nhanh liền không quan tâm nữa.
"Đại ca cẩn thận!"
Tư Lăng khẩn trương kêu lên. Khi yêu hỏa của Trọng Thiên sắp chạm đến trên người Tư Hàn thì thân hình Tư Hàn bỗng dưng trầm xuống, yêu hỏa kia ầm ầm công kích đến bức tường khảm Thiên Ngọc tinh kia. Trong ánh mắt đau lòng của mọi người, cả mặt tường đều bị thiêu huỷ, chỉ sót lại một mảnh sắc màu khét lẹt. Mà lúc Thiên Ngọc tinh bị hủy thì đôi mắt Trọng Thiên rốt cuộc khôi phục sắc màu vốn có, động tác cũng chậm chạp vài phần. Đúng lúc này, một đóa Băng Diễm Liên đã đập tới thân thể của nó...
"Gào -- "
Tư Lăng che mắt không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng lại có loại cảm giác sảng khoái kỳ lạ -- đáng đời! Ai bảo ngươi tâm chí không vững bị mê hoặc, giờ chịu khổ rồi hả? Băng Diễm của đại ca nhà hắn không phải loại thường đâu, đốt lông của ngươi coi như lợi cho ngươi rồi đó.
*************
Một lát sau, Tư Lăng được bố trí trên tảng đá lớn ở một nơi sạch sẽ trong sơn động, mặt mày tái nhợt ăn một viên Sinh Cơ Hoạt Huyết Đan. Sau khi cảm giác được mạch máu nơi bụng chậm rãi khôi phục, hắn lại lấy ra một bình linh tửu thêm linh dịch uống vào. Bởi vì hiện tại có người ngoài ở đây, cho nên hắn không dám ngang nhiên cầm linh dịch ra trị liệu.
Tư Hàn đứng ở trước mặt hắn, liền khởi động cho hắn một vùng trời an toàn. Phía đối diện là mấy tu sĩ mới vừa rồi còn đánh nhau đến khó thể chia tách, họ đang cảm kích nói lời cảm tạ với Tư Hàn. Nếu không phải huynh ấy đúng lúc xuất hiện, bọn họ cùng đồng bạn sẽ vì một ảo giác vô căn cứ mà tự giết lẫn nhau, ngẫm lại vẫn còn cảm thấy đáng sợ.
"Tư đạo hữu, quả thực là rất cảm ơn ngươi."
"Đúng vậy, nếu không phải Tư đạo hữu đúng lúc nhắc nhở, chúng ta vẫn còn vì đám Thiên Ngọc tinh không tồn tại mà tranh đấu, tự giết lẫn nhau, quả thực là..."
Một câu nói này nói ra làm mấy tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt áy náy. Từ lời của bọn họ có thể biết bọn họ là một đám bằng hữu có quan hệ cực tốt, từ lúc bắt đầu tu tiên vẫn luôn nâng đỡ ủng hộ nhau đến tận bây giờ, cảm tình không cần nói cũng biết. Lại không ngờ vừa đến nơi này, thấy được bức tường Thiên Ngọc tinh kia, không hiểu thế nào liền nổi lên lòng độc chiếm, cả tình cảm nhiều năm cũng vứt bỏ, thế nhưng muốn hạ sát thủ đối với bạn tốt bấy lâu.
Ngẫm lại đã thấy sợ, nếu không phải Tư Hàn lúc ấy đúng lúc ra tay, phá tan mê chướng, bọn họ vẫn sẽ bị rơi vào trận chiến liều chết cùng bạn tốt, không thể thanh tỉnh.
"Nơi này có một con Huyễn Thú cao cấp." Tư Hàn thản nhiên nói, cũng là giải thích hết thảy.
Nghe vậy, mấy tu sĩ kia đưa mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Huyễn Thú là một loại yêu thú cực kỳ hiếm lạ, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ai biết chúng nó có bộ dáng gì, nghe nói một Huyễn Thú cấp thấp đã có thể mê hoặc một tòa thành trăm vạn nhân tu, làm cho người khác không thể phát giác kỳ lạ, chậm rãi tử vong trong ảo giác. Mà bây giờ, khống chế nơi này lại là một Huyễn Thú cao cấp, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Chắc hẳn lúc bọn họ bước vào không gian này là đã tiến vào ảo giác do Huyễn Thú chế tạo, thậm chí làm cho bọn họ sinh ra một loại cảm giác đồng bạn chung quanh kỳ thật đều là hư ảo, là Huyễn Thú chế tạo ra để mê hoặc ý nghĩ của mình. Đáng sợ hơn là, người có tâm trí yếu ớt, ở dưới sự mê hoặc của Huyễn Thú thậm chí sẽ hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chính mình, tự phủ định bản thân rồi tiêu vong cả nguyên thần, giết người không dấu vết.
Quả nhiên, Thông Thiên tháp không hổ là thần khí thời kỳ Thượng Cổ, thế nên mới có năng lực cỡ như vậy, đến cả Huyễn Thú trong truyền thuyết như vầy mà cũng có.
Một đám người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám khinh suất như lúc mới vào tầng thứ sáu nữa, dường như đối với mọi thứ chung quanh đều tràn đầy hoài nghi.
Mấy người lại cảm tạ Tư Hàn một phen, nhìn thoáng một người một thú bị Tư Hàn ngăn ở phía sau, trong lòng có loại cảm giác cổ quái. Huyễn Thú có một thói quen, nó chỉ mê hoặc nhân loại, đối với yêu thú đồng bạn thì trước giờ đều sẽ không xuất thủ, nhưng mà vừa rồi, con yêu thú khí tức cường đại kia hình như đã bị Huyễn Thú khống chế.
Rốt cuộc là dạng yêu thú gì lại khiến Huyễn Thú vi phạm ý định ban đầu mà ra tay?
Tư Lăng tự nhiên không biết suy nghĩ của những tu sĩ kia, vừa đả tọa chữa thương vừa lắng nghe đối thoại của bọn họ, mới hiểu bản thân mình và Trọng Thiên vừa xuất hiện ở trong này thì đã tiến vào địa bàn của Huyễn Thú. Bọn họ giống như con rối mà hành động theo an bài huyễn cảnh của Huyễn Thú, nhất cử nhất động, thậm chí ý tưởng đều thuận theo ảo giác, quả thực là đáng sợ. Mà ảo giác của Huyễn Thú, đem chấp niệm và dục vọng trong lòngnhân loại phóng lớn vô tận; thú tính của Trọng Thiên, đạo niệm trong lòng hắn, đều bị phóng đại vô hạn vào lúc đó, tình nguyện thân tổn hồn tiêu cũng phải kiên trì tới cùng.
Tư Lăng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim nhảy loạn mấy nhịp.
Chẳng trách lúc ấy hắn lại không sợ chết mà nhất định phải ngăn cản Trọng Thiên, mà Trọng Thiên cũng không để ý tình nghĩa gần 20 năm làm bạn mà hạ sát thủ với hắn. Không phải hắn khoe khoang, Trọng Thiên là nuốt gần một nửa hồn thể của hắn mới tỉnh lại được, tuy rằng nó cường đại đến khó tin; nhưng nói tóm lại, về mặt tâm trí cùng tư tưởng, khi đó Trọng Thiên tựa như thú con mới ra đời, cái gì cũng đều phải học tập, hắn vừa làm cha vừa làm mẹ mà dưỡng nó lớn lên. Hơn nữa Trọng Thiên có huyết mạch của đại yêu thú Thượng Cổ, linh trí sớm mở, trí lực không khác nhân loại, cho nên vẫn có chút tình cảm đồng bạn với hắn, dù thế nào cũng sẽ không hạ sát thủ với hắn.
Nghĩ thế, Tư Lăng nhìn về phía con yêu thú đang ngồi xổm ngay bên cạnh. Lông mao đen bóng nay đã bị thiêu trụi như con chó ghẻ, quả thực là cực kỳ khó coi, nhìn trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười. Lúc này thần sắc nó mỏi mệt, đem đầu giấu dưới hai chân trước, hai tai mệt mỏi rũ xuống, tất cả đều thể hiện nó đang cảm giác không tốt, tản ra một loại khí tức hết sức phiền muộn. Ngẫu nhiên nó lại nhìn về hắn với ánh mắt mang theo một chút áy náy, lúc phát hiện Tư Lăng nhìn lại thì lập tức chôn đầu giữa hai móng, một bộ dáng đáng thương không mặt mũi gặp người nữa rồi.
Đại gia Trọng Thiên kiêu ngạo bấy lâu đã bao giờ có loại bộ dáng đáng thương này, lập tức khiến Tư Lăng vừa buồn cười vừa tức giận.
Đối với đại gia Trọng Thiên kiêu ngạo cường đại mà nói, bị con Huyễn Thú chết tiệt kia mê hoặc tâm trí mà xuống tay với Tư Lăng chính là sỉ nhục suốt đời nó, trong lòng đã lên kế hoạch bắt con Huyễn Thú chết tiệt kia tiến hành Thập bát sát.
Ở lúc hai đứa này không được tự nhiên thì mấy tu sĩ kia đã cáo từ rời đi, hiện trường chỉ còn lại mĩ nhân ôm đàn, bạch y như tuyết.
Nói thực ra, hai người đều là hệ "bạch y", Tư Hàn băng lãnh cấm dục, Bạch Cầm Âm xinh đẹp trong trẻo tuyệt tục, đứng chung một chỗ, thật là tổ hợp tuấn nam mĩ nữ, không có gì hoàn mỹ hơn. Đáng tiếc, ca ca Tư gia là loại nam nhân mà gọi hắn là "tình thương mang giá trị âm" đều đã là một loại khen ngợi, trong lòng chỉ có hai thứ là tu luyện cùng đệ đệ ngốc; mặc cho ngươi có đẹp cỡ nào, ở trong mắt hắn cũng chẳng khác gì cục đá ven đường.
Tư Hàn lạnh lùng nhìn nàng, Bạch Cầm Âm im lặng không nói.
Tư Lăng tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện ánh mắt Bạch Cầm Âm nhìn về phía đại ca nhà mình thập phần u oán, sau đó than một tiếng, ôm cây đàn gỗ mun kia bước đi.
Chờ sau khi nàng ta rời đi, Tư Hàn nhân cơ hội bày một đạo cấm chế ở chung quanh.
Tư Lăng không hiểu làm sao, chờ đại ca hắn nhìn qua thì trực giác thẳng lưng lên, cả sợi tóc cũng không dám động đậy một chút. Đến cả Trọng Thiên đang giả chết một bên cũng run vài cái. Hai đứa một bộ dáng bé ngoan biết nghe lời, dưới sự lạnh lùng nghiêm nghị của đại ca mà nơm nớp lo sợ nhận sai.
Lúc này, thấy không còn ai nữa nên Tiểu Yêu Liên bò ra, hóa giải bầu không khí khẩn trương đầy khó hiểu này.
Tiểu Yêu Liên vừa nhìn thấy chủ nhân của nó lúc này bị thiêu đến giống như con chó trụi lông, lập tức run run, âm thầm thề sau này chọc ai cũng được, tuyệt đối không thể chọc Tư đại ca. Sau đó hảo tâm lấy ra Mộc Linh dịch đưa cho hai người chữa thương.
Uống Mộc Linh dịch xong, da lông bị đốt trụi trên người Trọng Thiên một lần nữa mọc ra, rất nhanh lại khôi phục thành tiểu ấu thú đáng yêu; mà vết thương của Tư Lăng cũng hoàn toàn khôi phục. May mắn lúc ấy Tư Hàn tới kịp, nên chỉ bị thương da thịt, không bị móc Kim Đan, bằng không lúc này có lẽ chỉ có thể đợi sau này đoạt xá trùng sinh, hoặc là trùng tố thân thể.
"Vết thương ổn rồi?" Tư Hàn hỏi, vươn tay điểm tại giữa chân mày hắn, sau khi kiểm tra một lượt khắp thân thể hắn, phát hiện nguyên thần cũng ngưng thật hơn rất nhiều so với tầng thứ tư, hẳn là mấy ngày này có cẩn thận tu dưỡng.
Tư Lăng nhìn hắn, lúc hắn rút tay lại thì đột nhiên phát hiện hơi thở của hắn bất ổn, dường như bị thương. Tư Lăng bắt lấy cổ tay của hắn, dùng linh lực dò xét, phát hiện đan điền Tư Hàn có dấu vết tán loạn, hoảng sợ.
"Đại ca, huynh bị thương!"
Tư Hàn cũng chẳng kiêng dè mà cho hắn biết, nói: "Huyễn Thú kia rất lợi hại, lúc trước ta vì thoát khỏi ảo giác của nó, bị phản phệ."
Nghe nói như vậy, Tiểu Yêu Liên vô cùng khẩn trương lấy ra bình ngọc đưa Tư Hàn ăn. Nghĩ nghĩ, tay nhỏ vung lên, mấy hạt sen nho nhỏ xuất hiện trong bàn tay nhỏ bé của nó. Hạt sen lóng lánh trong suốt, vô cùng khéo léo xinh xắn, giống như khắc bằng băng. Lúc hạt sen lấy ra thì nhiệt độ chung quanh lập tức hạ xuống, làm cho người ta cảm giác được một luồng hàn khí.
"Đại ca, đây là hạt của băng liên, có thể chữa thương." Tiểu Yêu Liên đưa chúng cho Tư Hàn.
Vừa nhìn hạt sen kia, Tư Lăng liền nhớ tới đây là băng liên đào được từ hồ băng ở đại lục Trung Ương, không nghĩ tới đã kết hạt. Băng liên là một trong ngũ Thánh Liên, cực có lợi đối với tu sĩ cùng yêu thú băng linh căn, cũng có thể dùng để chữa thương, tục ngữ nói, chính là đúng bệnh hốt thuốc, hiệu quả còn hoàn hảo hơn linh dịch.
← Ch. 126 | Ch. 128 → |