Quần ẩu
← Ch.112 | Ch.114 → |
Khóe môi Hàng Ương lộ ra một nụ cười khẩy, chờ đối phương tự chui đầu vào lưới. Nhưng mà, ngay khi khuôn mặt khiến hắn căm ghét không thôi áp sát đến, đột nhiên một luồng khiếp đảm nổi lên làm trong lòng hắn sợ hãi. Hắn bất chấp kẻ địch đã xông tới trước mặt, chật vật mà tránh né nguy hiểm phía sau, sau đó cảm giác được trên mặt bị thứ gì đó cắt trúng.
Mà lúc này, kiếm của Tư Lăng cũng vung tới, cắt trúng cái trường bào Hàng sắc kia, cắt rời một cái tay áo.
Hàng Ương đột nhiên lui lại, giơ tay sờ lên mặt một cái, bàn tay đầy máu tươi. Chất lỏng màu đỏ này khuất động trái tim hắn, lập tức đôi mắt đen như mực trở nên đỏ ngầu, khuôn mặt tinh xảo vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm con yêu thú màu đen trên bả vai Tư Lăng, "Lại... Lại dám tổn thương khuôn mặt mỹ lệ của ta..." Giọng nói run rẩy bất ổn, có thể thấy được đối phương đã không cách nào bình tĩnh tâm tư.
Ầm ầm ầm!
Hàng Ương bùng nổ dữ dội, Phong Linh lực khổng lồ bao phủ bốn phía, cả tòa cung điện giống như không thể chịu nổi mà rung động. Tư Lăng bị linh áp mạnh mẽ và cơn bão khủng khiếp này làm cho chật vật né tránh khắp nơi. Lúc này trong lòng Tư Lăng cũng hi vọng hắn ta lại nổi điên thêm chút nữa, tiêu hao thêm nhiều linh lực hơn một chút. Chẳng qua dù hắn lẩn trốn như hồ ly, nhưng vẫn không thể không dựng lên một cái Hồn lực bào để bảo vệ thân mình, đỡ cho bị Phong đao sắc bén kia cắt phải. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, Tư Lăng có thể cảm giác được cả không khí bất động xung quang cũng đã biến thành vũ khí của hắn ta, bèn bất chấp lãng phí hồn lực, tự tạo cho mình lá chắn an toàn.
Nhìn thấy Tư Lăng liên tiếp né tránh sự công kích của mình, Hàng Ương mâu sắc càng nặng nề, các loại Pháp Quyết không tựa như không cần linh lực mà đập về hướng Tư Lăng. Tu vi của hai người tuy rằng chỉ cách hai tiểu cảnh giới, nhưng đã không thể đánh đồng với nhau, ít nhất thì linh lực tích lũy giữa hai người là không thể giống nhau. Tư Lăng tránh né mãi cũng có chút nóng nảy, cắn răng, ném Trọng Thiên ra ngoài, trên tay cũng nghiêm túc mà đáp lễ.
Tư Lăng khinh bỉ hắn ta từ tận đáy lòng. Cái tên này có phải đàn ông hay không vậy, chú trọng dung mạo như thế, hơn nữa đâu phải không có linh đan chữa trị dung mạo, có cần phải cuồng loạn như vậy không? Thật là một kẻ vứt đi. Hơn nữa hắn ta cứ tiếp tục phát rồ như vậy, không gian này sẽ bị hắn làm sụp.
Trong lòng suy nghĩ, động tác trên tay lại không hề kém đi. Sau khi phát hiện linh lực của hắn đã hao tổn phải gần hết, Tư Lăng điều động tất cả hồn lực trong cơ thể, tạo ra một trăm thanh Hồn lực kiếm, hình thành một cái sát trận, tựa như không muốn sống mà ném về phía Hàng Ương.
Hàng Ương liên tục cười lạnh, trong lòng sát ý ngập trời, hai tay ngưng tụ Phong Tuyền (gió bão như dòng nước xoáy), chuẩn bị tặng cho Tư Lăng một đòn trí mạng.
Hai người tốc độ đều cực nhanh, nhưng mà nhanh nhất vẫn là Trọng Thiên. Nó gào thét một tiếng, phun ra một ngụm yêu hỏa, thừa dịp đối phương khiếp sợ tránh né, một móng vuốt đã cào qua, nham hiểm mà để lại vài vết vuốt đẫm máu trên khuôn mặt mà đối phương coi trọng như sinh mệnh kia. Mà lúc này kiếm trận hồn lực kiếm do Tư Lăng tạo thành đã gần ngay trước mắt, kiếm trận nhốt Hàng Ương ở bên trong, cả Phong Tuyền kia cũng đồng thời bị nhốt lại. Hai loại sức mạnh chạm vào nhau nổ tung, uy thế rung trời.
Tư Lăng bị đánh bay ra ngoài, kịp thời dừng lại ở giữa không trung, đè nén tanh ngọt trong cổ họng, trừng mắt nhìn nơi phát nổ. Cung điện bị phá huỷ một nửa, chỉ có một nam nhân cả người đẫm máu khó khăn mà đứng thẳng, ngũ quan tú lệ đã bị máu và bụi bẩn bao trùm, không nhìn ra thanh tú mỹ lệ lúc trước, chỉ có dáng người ngạo nghễ kia xem ra vẫn có mấy phần khí thế.
Phải thừa dịp này lấy mạng hắn!
Tư Lăng không cho hắn ta có cơ hội thả ra yêu sủng để trợ chiến, lại xông lên trên, trực tiếp cho một quyền đánh bay hắn. Trọng Thiên gào thét hưng phấn gia nhập trận vây đánh, hai chân đạp tới, ở trên người đối phương nhảy nhót mấy lần, mỗi một lần đều làm nội tạng bị thương của Hàng Ương lại thêm trọng thương một lần. Hai người một yêu bắt đầu đánh loạn không quy tắc, bởi vì hai bên đều hao tổn linh lực gần như cạn kiệt, hoàn toàn không có năng lực sử dụng Pháp Quyết pháp bảo nữa, cho nên lúc này là xem quả đấm của người nào mạnh.
"Chíp chíp ~~ "
Lại một khối xám xám bay ra, gia nhập vào trận vây đánh. Trong lúc nhất thời chim bay thú nhảy, náo nhiệt không thôi. Ba đánh một, Tư Lăng hoàn toàn chiếm thượng phong, đấm người như đánh bao cát. Bốn đứa quấn lấy nhau, nhìn trông căn bản không giống tu tiên giả cao ngạo, trái lại như mấy tên du côn lưu manh ở Giới trần tục.
"Dừng tay..."
Thanh âm yếu ớt biến mất ở một nắm đấm đập thẳng ngay giữa mặt, Tư Lăng nhìn khuôn mặt đã không nhìn ra tướng mạo ban đầu, trong lòng biết mình đẩy đã đối phương vào tuyệt cảnh như vậy, hắn ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình, vì để không lưu lại hậu hoạn, hắn vẫy tay một cái, linh kiếm ở trong tay, muốn trực tiếp giết chết tên này.
Con ngươi co rút dữ dội, Hàng Ương trừng mắt nhìn nam nhân giơ linh kiếm sát ý lẫm liệt kia, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác ép đến mức này, trong lòng căm hận, ngón tay thủ sẵn trên mặt đất, năm ngón tay mạnh mẽ mà xuyên xuống sàn nhà cứng rắn. Ngay khi linh kiếm hạ xuống, linh tiêu[1] trí mạng đã sớm chuẩn bị trong lòng bàn tay cũng lập tức bắn ra.
[1]Phi tiêu bằng linh khí
Nhưng mà, cục diện lưỡng bại câu thương không kịp xuất hiện, Tư Lăng cảm giác được lúc linh kiếm chỉ cách trái tim đối phương có mấy tấc, không gian đột nhiên vặn vẹo, cảnh tượng đã lập tức thay đổi, trước mắt là một mảnh rừng rậm mênh mông, cơn gió ấm ám nhè nhẹ nhấc lên tay áo loang lổ vết máu của hắn.
"..."
Tư Lăng thẫn thờ mà nhìn cây cổ thụ che trời trước mắt. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán lá rậm rạp chiếu xuống, rơi vào đám rễ cây thô rám nổi trên mặt đất; dây leo khô héo từ thân cây rủ xuống, nhẹ nhàng lay động trong gió; mặt đất ẩm ướt, rêu xanh mọc quanh thân cây, không khí trong lành, xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót thú gào, vô cùng bình yên.
"Đây là... Thông Thiên Tháp tầng thứ hai?" Tư Lăng có chút không hiểu ra sao, rõ ràng hắn chỉ thiếu một chút là có thể giết chết Hàng Ương, ai ngờ lại bị quăng tới nơi này, trong lòng cảm thấy thực sự có chút đáng tiếc. Tuy nói hắn trước đây là thiện quỷ, không thích giết chóc, bất quá cũng không phải chưa hề động thủ lần nào. Nếu đối phương đã muốn giết mình, sao có thể ngu ngốc đứng đó cho người ta giết? Kỳ thực bất kể là làm quỷ hay là tu tiên, cá lớn nuốt cá bé đã là chân lý bất biến từ xưa đến nay.
Phát hiện tay áo có chút nặng, Tư Lăng cúi đầu, liền nhìn thấy Tiểu Khôi điểu bay giữa không trung, ngậm tay áo hắn lắc lắc; hiển nhiên vừa nãy lúc chuyển đổi địa điểm, Tiểu Khôi điểu kịp thời ngậm y phục của hắn mới không bị bỏ rơi. Còn Trọng Thiên đại gia, nó đã vững vàng mà chiếm lấy vị trí trên bờ vai của hắn.
Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo Tư Lăng bò ra ngoài, trốn ở trong vạt áo Tư Lăng, liếc nhìn bốn phía, nói rằng: "Tư công tử, huynh đã được Linh khí Thông Thiên Tháp cho phép lên tầng thứ hai."
Nghe vậy, Tư Lăng hơi cau mày, "Lẽ nào Linh khí Thông Thiên Tháp không cho phép giết người ở trong tháp?" Cho nên đúng lúc hắn muốn giết chết Hàng Ương thì kéo hắn đi.
Vấn đề này ba con yêu đều không trả lời được. Tư Lăng nghĩ không ra nên cũng bỏ qua, tìm một hốc cây rộng rãi bày lên Cửu Chuyển Linh trận, mang theo ba con yêu vào trú, xem như chỗ nghỉ chân tạm thời.
Từ trong túi trữ vật lấy ra bình ngọc chứa linh tửu, Tư Lăng uống nửa bình linh tửu, cảm giác thương thế đang chầm chậm khôi phục, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười, sau đó bắt đầu đả tọa khôi phục linh lực.
Sau một ngày, Tư Lăng thu dọn đồ đạc tiếp tục lên đường.
Khu rừng rậm vô biên vô hạn này là tầng thứ hai của Thông Thiên Tháp. So với tầng thứ nhất, tầng thứ hai xem ra có khá nhiều người, đi nửa ngày đường cũng cảm giác được vài luồng khí tức, bất quá Tư Lăng đều cẩn thận né tránh, không đối mặt chính diện với bọn họ. Tư Lăng cảm thấy nếu Hàng Ương cũng đến tầng thứ hai, chắc chắn cũng tìm nơi khôi phục chữa thương giống như hắn, giờ Tư Lăng tuy rằng không e ngại hắn ta, nhưng cũng không muốn công khai đối đầu với hắn, chỉ lo hắn ẩn nấp ở đâu đó để tìm cơ hội đánh lén mình.
Tư Lăng cũng hiểu rõ, sau khi tiến vào Thông Thiên Tháp, mọi người đều bị Linh khí Thông Thiên Tháp giám thị, hành động gì cũng không giấu được nó. Mà khi tu sĩ tiến vào tầng thứ nhất của Thông Thiên Tháp, sẽ tùy ý bị đưa đến một cái tu di??? không gian. Sau khi đạt được thứ gì đó ở tu di không gian nọ, thì sẽ có thể được đi qua tầng thứ hai. Nếu Tiểu Không Gian đông đúc thì có hơn ngàn người, ít thì chỉ có một người. Mà người không thể đạt được thứ trong Tiểu Không Gian, cũng không trực tiếp bị đào thải, mà còn có một cơ hội khác, sẽ bị chuyển đến một không gian khác, tiếp tục chiến đấu.
Thông Thiên Tháp tầng thứ hai là một khu rừng rậm rạp, không giống với tầng thứ nhất, trong tầng này mọi người phải tìm được lối vào tầng thứ ba thì mới có thể đi đến tầng thứ ba. Còn lối vào ở nơi nào, không ai biết, tự mình tìm đi.
Tư Lăng không vội vã đi tìm lối vào, mà là bị Tiểu Yêu Liên lôi kéo đi tìm linh quả.
"Tư công tử, Thông Thiên Tháp quả nhiên là bảo vật Thượng Cổ, nơi này linh quả đều là giống quý hiếm, huynh sẽ không thiệt đâu~~" Tiểu Yêu Liên cười híp mắt nói.
Tư Lăng trên tay ngưng ra một thanh hồn kiếm, đâm thủng con yêu thú đang lén lút ẩn núp nhằm đánh lén hắn, không chút vui vẻ mà nói rằng: "Vâng vâng vâng, ta không chịu thiệt, ngươi cẩn thận một chút đi, lại có yêu thú tới kìa."
Khu rừng rậm này tuy rằng bảo vật nhiều, nhưng yêu thú cũng không ít, hơn nữa một số con còn có huyết thống của yêu thú Thượng Cổ, vô cùng khó chơi. Mà Trọng Thiên cùng với Tiểu Khôi, hai con cầm thú hiếu chiến kia đã sớm đuổi chim rượt thú khắp nơi, chẳng cần biết ngươi có đang muốn hái linh quả hay không, bất đắc dĩ, Tư Lăng chỉ có thể ở lại để bảo vệ người làm vườn Tiểu Yêu Liên.
"Rống -- "
Đột nhiên, một tiếng thú rống nặng nề vang lên, không chịu nổi đợt uy áp này, Tư Lăng trực tiếp rơi xuống đất, kinh hãi mà nhìn phương xa.
Tiểu Yêu Liên ngược lại thì không có chuyện gì, từ trên cây nhảy đến trên người Tư Lăng, vui mừng nói: "Tư công tử, là Trường Sinh Quả tồn tại từ thời kỳ Thượng Cổ, ăn vào có thể tăng hai trăm năm tuổi thọ, có người muốn hái trộm Trường Sinh Quả nên chọc giận thú cộng sinh của Trường Sinh Quả, đang đánh nhau rồi kìa."
Đến khi uy áp kia thu hồi, Tư Lăng mới đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên y phục, xem dáng dấp hưng phấn của nó, hỏi: "Ngươi rất muốn Trường Sinh Quả đúng không?"
"Ừ, muốn!" Tiểu Yêu Liên gật đầu như giã tỏi, "Tiểu Hồng tu luyện cần rất nhiều linh quả, linh quả càng cao cấp thì càng tốt."
Tư Lăng khóe miệng giật giật, chả trách nó thích ăn linh quả như vậy, mỗi lần gặp phải linh quả linh thảo cao cấp thì nhất định không buông tha, mà lần này cũng là muốn chết muốn sống đòi tiến vào Thông Thiên Tháp.
Tư Lăng quyết định đi nhìn một cái, để xem có cơ hội nào nhặt lậu được không.
Thổi một tiếng ám tiêu[2], Tiểu Khôi xám xám cách đó không xa liền lập tức bay trở về. Trọng Thiên cũng không biết chơi đùa ở đâu về, nhảy lên đứng vững vàng ở trên bả vai hắn, Tiểu Khôi điểu tự nhiên không cam lòng yếu thế mà chiếm lấy một bả vai khác của Tư Lăng. Tư Lăng vốn là muốn thu hồi Tiểu Khôi vào trong túi linh thú, cuối cùng bị nó kiên quyết từ chối. Nếu Tư Lăng thật sự phải thu hồi nó, nó liền lăn lộn khóc lóc om sòm, ồn ào làm hắn thực đau đầu, cuối cùng đành "ước pháp tam chương"[3]* với nó, vậy mới cho phép nó ở ngoài.
[2]暗哨: không rõ nghĩa, nhưng hẳn là loại còi câm, dùng siêu âm hay gì đó.
[3] là điển cố thời tam quốc. Ý nghĩa: Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản.
Uy áp của tiếng thú rống kia thực sự quá mức ác liệt, cảm giác tựa như yêu thú sắp hoá hình, vì thế hấp dẫn vô số tu sĩ đi tới. Tư Lăng gần đây kết thù hơi nhiều, lại không muốn đụng độ với Nguyệt Thiên Dạ, nên liền dán tấm Ẩn Thân phù trên người, yên lặng theo sau.
Đợi khi đi đến gần mục tiêu, Tư Lăng bỗng nhiên cảm thấy mình dán tấm Ẩn Thân phù này thực sự là quá đúng rồi.
Nguyệt Thiên Dạ, Thu Mộ Quy, Kỷ Trường Ca, Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi, Hứa Phiên Nhiên... cả đám người đều ở đây.
Tư Lăng nhìn ngó xung quanh, sao chưa thấy đại ca? Lẽ nào đại ca đã xông qua tầng thứ hai đi tới tầng thứ ba rồi?
← Ch. 112 | Ch. 114 → |