Bốn loại huyết thống
← Ch.108 | Ch.110 → |
Tuy rằng ấp ra một chú chim xám xám, hơn nữa mặt mũi còn hung tợn thực không phải loài chim tốt gì, nhưng dù sao cũng là mình dùng hồn lực toàn thân mới ấp ra được, cho nên chú chim xám này hiển nhiên trở thành một thành viên trong đám Tư Lăng, đồng thời cũng coi như là "con trai" Tư Lăng. Vì thế, cái vị không có năng lực đặt tên nào đó liền ra sức suy nghĩ, cuối cùng đặt cho chim xám một cái tên vô cùng chính xác cũng vô cùng khiêm tốn: Tiểu Khôi. (Khôi là màu xám)
Tiểu Khôi là một chú chim có huyết thống có chí khí, tất nhiên không thích cái tên phổ thông tựa như "Tiểu Cường" kia, bèn kháng nghị một phen. Vì thế Tư Lăng lập tức chữa lại, chờ nó lớn, có thể thay cái tên khác, gọi là: Đại Khôi.
Chim xám nhỏ lập tức ngã lòng khuất phục. Trọng Thiên đập móng vuốt đồng ý. Mà Tiểu Yêu Liên thì vui vẻ rạo rực mà nghĩ, rốt cục có đồng bạn.
Để có thể hấp thu linh lực và hồn lực vào đan điền, Tư Lăng cần đả tọa khôi phục, cho nên đem Tiểu Khôi điểu vừa chào đời giao cho Tiểu Yêu Liên chăm sóc, bản thân thì chạy đi bế quan. Tư Hàn thấy không còn việc gì nữa, tự nhiên cũng theo thói quen đi tu luyện, vì thế trong phòng khách chỉ còn lại ba đứa yêu thú yêu thực không bị người quản.
Như vậy qua mấy ngày, Tiểu Khôi điểu lớn hơn một chút đã rốt cục không chịu được đói bụng, không chịu ăn nước linh quả mà Tiểu Yêu Liên dốc lòng chuẩn bị nữa. Nó bắt đầu nhìn chằm chằm thịt nướng của Trọng Thiên, đồng thời vô cùng hung tàn mà dám kêu gào cướp đồ ăn với Trọng Thiên.
Trọng Thiên là ai chứ? Đó chính là cái tên vừa kiêu căng lại ngang ngược, bảo vệ thức ăn chính là bản năng, Nguyệt Thiên Dạ chỉ ăn một mâm thịt nướng của nó mà nó đã quyết định ghi hận một đời một kiếp, đời nào cho phép một con chim nhỏ tạp chủng đến cướp đồ ăn của nó? Vì vậy Trọng Thiên không chút khách khí mà dùng một vuốt đánh bay Tiểu Khôi điểu dám đến cướp đồ ăn.
Tiểu Khôi điểu tuy rằng bản tính hung tàn, nhưng dù sao cũng vừa mới phá vỏ, đang ở thời kỳ trẻ sơ sinh, làm sao đấu lại Trọng Thiên? Chỉ riêng thể tích mà nói, Trọng Thiên đặt mông cũng có thể đè chết nó. Vì lẽ đó, mấy ngày này, kết quả hành động ngu ngốc của Tiểu Khôi điểu chính là bị Trọng Thiên dùng mọi cách dằn vặt, nhưng không biết có phải sức sống quá ngoan cường hay không, thế mà "Càng ngăn cản càng dũng cảm".
Hai con đánh nhau mãi nên kết quả không ngoài ý muốn là trở thành oan gia đối thủ, ngứa mắt lẫn nhau. Cũng vì thế chỉ khổ Tiểu Yêu Liên, Tiểu Yêu Liên nhát gan lại mít ướt thật không cách nào ngăn cản hai cái đứa hung tàn này được. Lần nào cũng chỉ có thể trốn ở trong góc cắn khăn rưng rưng nước mắt, trong lòng luôn kêu gào Tư Lăng đang bế quan. Tuy rằng Tư Lăng thỉnh thoảng sẽ bắn bay nó, nhưng cũng là nhân vật then chốt có thể liên kết đám người và yêu bọn họ, đặc biệt là thời điểm cần người xui xẻo đi hòa giải mâu thuẫn, Tư Lăng nên ra trận.
Lúc Tiểu Yêu Liên kêu gọi trăm nghìn lần, Tư Lăng rốt cục mặt mày hồng hào mà xuất quan.
Thời điểm Tư Lăng mở cửa phòng, liền nhìn thấy Tiểu Yêu Liên ôm một trái tim hiền lành dịu dàng đang chuẩn bị nước ép linh quả cho Tiểu Khôi điểu. Ai ngờ cái con chim xám xám mặt mày hung dữ kia lại vỗ đôi cánh xám, trực tiếp quất bay chén nước ép linh quả, sau đó hướng về Tiểu Yêu Liên kêu líu lo một hồi. Ai mà hiểu thú ngữ sẽ biết nó nói như vầy: Lão tử muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt! Ăn thịt! Thịt!! Thịt!!!
Tiểu Yêu Liên vẻ mặt đau khổ, nhưng vẫn rất tốt tính mà giải thích: "Tiểu Hồng là Yêu Liên, không biết làm thịt nướng."
"Chiếp chiếp!" Vậy ai biết làm?!
"Chỉ có Tư công tử biết làm thôi, nhưng mà Tư công tử đang bận bế quan."
"Chiếp chiếp!" Mụ mụ không ở đây, vậy ngươi làm đi!
"Tiểu Hồng quá nhỏ, không xê dịch nổi khối thịt lớn, cũng sợ lửa..."
"Chiếp chiếp chiếp!" Thật vô dụng! Phế vật!
"Tiểu Hồng... Tiểu Hồng... Hu oa oa oa... Tiểu Hồng rất hữu dụng đó, Tiểu Hồng không phải phế vật..." Tiểu Yêu Liên khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
"Chiếp chiếp chiếp..." Chỉ có phế vật mới khóc lóc um sùm, đừng khóc nữa...
"Tiểu Hồng... Cũng không muốn khóc, nhưng ngươi nói chuyện thật quá đáng, Tư công tử còn khen Tiểu Hồng là nhà vườn giỏi, trồng cây cất rượu đều lành nghề... Hu hu hu..."
"Chiếp..." Chỉ cần ngươi không khóc, cái gì cũng được hết...
Nhìn Tiểu Yêu Liên khóc lóc như mưa, Tiểu Khôi điểu bị cái đứa mít ướt nói khóc liền khóc kia làm cho mất hết khí lực mà gục xuống bàn phờ phạc, còn có Trọng Thiên một bộ dạng đại gia đang ngồi dưới ánh mặt trời, trong lòng Tư Lăng không khỏi cảm thán: Những ngày tháng này thực sự là con mẹ nó hài hòa!
"Khụ, các ngươi đang làm gì?" Tư Lăng rốt cục lên tiếng nhắc nhở ba con yêu.
Nghe được tiếng nói của hắn, Tiểu Khôi điểu sắp hấp hối cùng Tiểu Yêu Liên đều vô cùng kích động. Tiểu Khôi điểu trực tiếp vỗ hai cánh nhỏ hướng về phía Tư Lăng, mạnh mẽ bay đến đụng vào trong lồng ngực của hắn, một trận líu lo mà kêu lên. Tiểu Yêu Liên cũng nhảy xuống bàn, nhào tới lôi kéo ống quần Tư Lăng, phun nước mắt kể lể sự mong nhớ của nó với Tư Lăng.
Chỉ có Trọng Thiên lười biếng ngồi dậy, nhảy đến trên bả vai Tư Lăng, sau đó khinh thường mà liếc nhìn Tiểu Khôi điểu chỉ có một đôi cánh nhỏ kia. Nó có tới hai đôi cánh lận nha, còn nhiều hơn một đôi so với Tiểu Khôi luôn. Bất quá bình thường nó luôn thu cánh vào trong cơ thể, cho nên mới không nhìn thấy thôi.
Đang nằm nhoài trong lòng "Mẹ" cầu vuốt ve, Tiểu Khôi điểu dường như cảm giác được sự khinh bỉ của Trọng Thiên, nhanh chóng mà bò lên một bên vai khác của Tư Lăng, hướng về phía Trọng Thiên hung tàn mà kêu chiêm chiếp. Trọng Thiên gào gừ đáp lại hai tiếng, sau đó lại là một trận líu lo.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc, tiếng gào gừ, tiếng chiêm chiếp không dứt bên tai.
Bị ba con yêu dính vào làm Tư Lăng cảm giác đầu sắp nứt ra, lập tức quát một tiếng, "Đừng ầm ĩ nữa, nếu không thì tất cả đều đi ra ngoài."
Vì vậy, Tư Lăng hiếm khi khí phách oai phong được một lần, còn thật sự đè ép được ba đứa nó, toàn bộ âm thanh đều ngừng.
Sau một lát, Tư Lăng bệ vệ mà ngồi xuống, tự rót cho mình ấm trà Xuân Sơn Xuân Vũ, tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp, thỏa mãn mà nâng chén trà thưởng thức, cảm thấy những ngày tháng này cả thần tiên cũng không thoải mái bằng.
Tiểu Yêu Liên bắt đầu báo cáo với Tư Lăng những cực khổ mà nó trải qua mấy ngày nay, tuy rằng chỉ nói là chuyện của chính mình, nhưng Tư Lăng cũng từ đó hiểu được nó không dễ dàng. Quả nhiên là con gái thì tỉ mỉ và biết chịu cực chịu khổ hơn so với hai đứa con trai chỉ biết ồn ào ganh đua nhỉ? Vì thế Tư Lăng dành sự cổ vũ yêu thương cho Tiểu Yêu Liên đã luôn cực khổ, để nó không ngừng cố gắng! (Tiểu Hồng: >__< Tiểu Hồng không muốn không ngừng cố gắng nữa đâu!!)
"Tiểu Khôi có thể ăn thịt sao?" Tư Lăng kinh ngạc nhìn Tiểu Khôi điểu, xách nó lên xem xét một chút. Lông dài hơn một tí, thân thể cũng béo hơn, vừa nhìn thì tựa như quả cầu lông xám xám mềm mại. Hắn không khỏi khen ngợi Tiểu Yêu Liên: "Tiểu Hồng muội muội quả là cô bé ngoan, Tiểu Khôi được ngươi nuôi dưỡng rất tốt."
Tiểu Yêu Liên ngượng ngùng, cả thân thể đều ửng hồng lên, làm Tư Lăng không nhịn được bắt lấy nó xoa nắn một trận. Tiểu Khôi nhìn thấy thế thì thực sự khó chịu, nó chiêm chiếp kháng nghị với Tư Lăng.
Tiểu Khôi điểu có lẽ do Tư Lăng dùng hồn lực của bản thân ấp ra, vì thế hết sức thân cận với Tư Lăng; lại bởi vì người đầu tiên nó nhìn thấy lúc mới sinh chính là Tư Lăng, hiển nhiên coi Tư Lăng là mẹ của nó; cho nên có một ham muốn chiếm giữ cực bá đạo đối với Tư Lăng, không cho phép chia sẻ "mẹ" với người khác. Nếu không phải thời gian trước Tiểu Yêu Liên cực cực khổ khổ chăm sóc nó, chuẩn bị thức ăn cho nó, nó đã sớm dùng cánh quạt bay.
Ngoài ra, kẻ mà Tiểu Khôi điểu không vừa mắt nhất đó chính là Trọng Thiên. Rõ ràng Trọng Thiên mới là người phát hiện ra sự tồn tại của nó, hơn nữa cũng bởi vì một phút sai sót của Trọng Thiên mới cứu nó về từ chút hơi tàn, nhưng ai ngờ Trọng Thiên lại không trở thành chủ nhân của nó, cũng không trở thành ân nhân, trái lại còn chán ghét lẫn nhau. Tư Lăng suy xét, Trọng Thiên là con đực, Tiểu Khôi điểu cũng là con đực, chẳng lẽ cùng giới tính nên bài xích, hoặc là chim và thú là không hợp?
Nghe kể Tiểu Khôi điểu lại to gan lớn mật dám cướp thịt nướng với Trọng Thiên, Tư Lăng kinh ngạc không thôi. Ngay cả hắn mà còn không dám chống đối với Trọng Thiên về mặt ăn uống, không ngờ con chim xám nhỏ này lại có gan trộm, Tư Lăng lập tức cho rằng Tiểu Khôi là con chim có chí khí, sau này nhất định sẽ có tạo hóa to lớn. Thấy nó có thể được Trọng Thiên chọn trúng trong ngàn vạn trứng hỏng là hiểu rồi.
Nếu đã xuất quan, Tư Lăng không thể trách khỏi chuyện phải làm cơm cho Trọng Thiên và Tiểu Khôi. Hai đứa này đều là động vật ăn thịt, thịt nướng là không thể thiếu. Tư Lăng nhìn thân thể mập mạp chỉ to bằng bàn tay của Tiểu Khôi, nghĩ tới nó mới vừa chào đời được vài ngày, bèn quyết định lấy chút thịt tươi ra làm canh thịt băm thơm nứt cho nó ăn.
Quả nhiên thịt mới là vương đạo, hai con yêu lập tức gắng sức cắn nuốt. Trọng Thiên ngẫng mặt giơ cái miệng đầy dầu mỡ về phía Tư Lăng, sung sướng kêu một tiếng, bày tỏ thịt hôm nay rất ngon. Tiểu Khôi điểu cũng không muốn tỏ ra yếu thế, ngẫng đầu chim lên, mặt mũi dữ tợn kêu chiêm chiếp, trong thanh âm tràn ngập sung sướng.
Tiều Yêu Liên ngồi ở một bên ôm linh quả gặm cũng vô cùng sung sướng, quả nhiên Tư công tử phục vụ là tốt nhất, ngày như thế này mới đáng sống chứ.
Cho hai con yêu ăn no xong, Tư Lăng mới nhấc Tiểu Khôi điểu lên, hỏi: "Tiểu Khôi là tạp giao giữa loài nào với loài nào thế? Trọng Thiên ngươi có biết không?" Lúc Tiểu Khôi sinh ra, Trọng Thiên tuy rằng nhận ra nó là loài tạp chủng, nhưng lại không nói rõ là lai giữa loài nào với loài nào.
"Chiếp chiếp chiếp!" Do mẹ sinh mà! Tiểu Khôi vui vẻ kêu gào một trận với Tư Lăng.
Có lẽ con chim này là do mình dùng hồn lực ấp ra, Tư Lăng hiện tại lại có thể nghe hiểu Tiểu Khôi nói gì, ý của con chim này là nó do mình sinh ra---- --- Sinh cái đầu ngươi đó, hắn giờ là một nam nhân, còn là con người, sao có khả năng sinh ra trứng chim chứ?
Trọng Thiên gần đây luôn đánh nhau với Tiểu Khôi, cho tới giờ đều mang tư thế của người thắng cuộc, đồng thời cũng thăm dò được huyết mạch của Tiểu Khôi. Quả thật là một đứa tạp chủng, lại còn có tới 4 loại huyết thống.
"Bốn loại nào?" Tư Lăng cũng thấy kinh ngạc, nhanh chóng truy vấn.
Trọng Thiên không thèm đáp lới, lười biếng nằm sấp xuống, bất kể Tư Lăng xoa bụng vuốt lông thế nào nó cũng không chịu nói, trong đôi mắt nhỏ sáng ngời kia viết hai chữ "mang thù". Xem ra hành vi cướp thức ăn của Tiểu Khôi mấy ngày nay đã thực sự chọc điên nó, nghĩ rằng mình đã cứu về một con Bạch nhãn lang. Đại gia nó dứt khoát bỏ gánh mặc kệ, không quan tâm nó quậy phá kiểu gì.
Không hỏi được gì từ chỗ Trọng Thiên, Tư Lăng chỉ có thể nhấc Tiểu Khôi điểu trông như quả cầu xám kia lên ngó tới ngó lui. Dáng vẻ xám xịt, thực sự nhìn không ra bốn loại huyết thống nào. Nếu thực sự có 4 loại huyết thống cường đại, vì cớ gì lại xấu xí xám xịt như vậy?
Tư Lăng bên này đang rối rắm lo âu, con chim kia thế nhưng lại không tim không phổi, kiên trì cho rằng nó là do Tư Lăng sinh, đồng thời còn hết sức ngốc ngốc mà cọ cọ trên người Tư Lăng, bày tỏ mẹ là tốt nhất. Tư Lăng nhìn thấy mà khóe miệng giật giật, hoài nghi mình có phải thực sự đã ấp ra một tên khốn hay không?
Cuối cùng cũng không nghiên cứu ra được kết quả gì, Tư Lăng chỉ có thể thở dài một tiếng, đặt chuyện này sang một bên.
Lại bận rộn một trận, thời gian Thông Thiên tháp mở ra rốt cuộc đã tới rồi.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |