138: Bình Minh Ở Tận Thế 9
← Ch.137 | Ch.139 → |
Trong ánh mắt đám người Lại Hiểu Vũ hoảng sợ, mấy người đàn ông nghe theo mệnh lệnh bắt người của anh Lưu trực tiếp bay ra ngoài, thân thể đập rầm trên mặt đất, ở thời tiết rét tháng ba, bị đập kiểu này chắc chắn gãy xương.
Vốn dĩ lén lút giải tán vì sợ hãi, người qua đường cũng giật mình há hốc miệng, cẩn thận quay lại phát hiện người mất mặt là "Lưu béo", thì ánh mắt nhìn nhóm Lâu Điện vừa kính nể lại thương hại, chẳng qua tỉ mỉ quan sát diện mạo của anh, trong lòng hiểu vì sao Lưu béo ra tay với hai người.
Có điều, họ đều biết, chọc vào Lưu béo tương đương đối mặt với đội dị năng giả mạnh nhất căn cứ —— đội dị năng giả Thiên Bưu, có thể đoán ra kết cục của hai người.
Anh Lưu cũng kinh ngạc đến ngây người, một tay đẩy Lại Hiểu Vũ đang ôm trong ngực cũng ngây dại giống ông ta, ngón tay nần nẫn như lạp xưởng chỉ vào Lâu Điện, sắc mặt tức giận đỏ bừng.
Lâu Điện lười biếng liếc ông ta, cúi đầu nhìn về phía người bên cạnh, hỏi: "Đi nghỉ trước không? Ngủ một giấc?" Đầu ngón tay xoa lên đôi mắt cô thâm quầng, sau đó bị Lâu Linh lườm lại, trong lòng cô nổi nóng, rốt cuộc là ai hại cô, đánh nhau thì không đánh lại anh, quá oan uổng.
"Được rồi, thuê phòng nghỉ ngơi trước." Lâu Linh gật đầu.
Thấy cô đồng ý, Lâu Điện kéo cô bỏ đi, không thèm coi Lưu béo vào mắt, thậm chí là sự ngạo mạn không quan tâm.
Với thực lực của anh bây giờ, có tư cách ngạo mạn này, như thế cũng tốt hơn loại người động một tí là đòi giết đòi đánh.
Có lẽ tại kiếp trước, từng bị người làm nhục, anh rất muốn giết chết tên béo kia, nhưng hiện tại... !Liếc Lâu Linh thần sắc bình tĩnh, anh cười nhẹ, cần gì vì tên béo đáng chết mà phá hỏng hình tượng tốt đẹp (???) trong lòng cô.
Không có gì quan trọng hơn việc xây dựng hình tượng của anh trong cảm nhận của cô, à còn một thứ: tâm trạng của cô cũng quan trọng.
Nhưng, sự ngạo mạn đó rất dễ kéo cừu hận.
Mặt anh Lưu đỏ bừng, đây là lần đầu tiên có người không nể mặt ông ta, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, cơ thể tròn vo như quả bóng lăn tới, chắn trước mặt bọn họ, giận dữ quát: "Hai người chúng mày, cho mặt mũi mà lên mặt! Chúng mày biết bọn tao là ai không? Bắt được chúng mày, xem tao có chơi đùa chết chúng mày ở trên giường không... !AAAAAA —— "
Tiếng hét thảm vang lên, tên béo tròn vo lết dài trên mặt đất.
Đến khi ông ta lăn ra ngoài năm mét, mấy tên đàn em có phản ứng, qua đỡ ông ta dậy.
Đám người Lại Hiểu Vũ, Du Quân không nói nên lời, đồng thời một sự lo lắng sợ hãi xông lên não.
Người đá là Lâu Linh, mặt cô đen sì, chưa nguôi giận, lao tới, đá một cái vào ngực tên béo kia.
Người định cản cô bị Lâu Điện giải quyết dễ dàng, để cô thoải mái làm chuyện mình thích.
"Đồ con lợn, ngoài dùng nửa người dưới suy nghĩ, mày không nghĩ đến cái gì khác à? Nếu thích dùng nó như thế, tao thiến!" Có gan làm ô nhục người đàn ông của cô, làm thái giám đi!! Tiếng nói vừa dứt, cô tàn nhẫn giẫm nát đũng quần lão ta, tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.
Miệng Lưu béo sùi bọt mép, hôn mê, địa phương bị thương nặng là một vũng máu mềm nhũn.
Mặc dù biết sau tận thế quan hệ nam nữ hỗn loạn, số lượng phụ nữ giảm nghiêm trọng, khiến cho đồng tính luyến ái trở thành trạng thái phổ biến, nhưng bị người ta ngang nhiên làm nhục, sao cô nuốt trôi cục tức này? Những người khác chứng kiến dáng vẻ cô dữ tợn, trong lòng phát lạnh, đặc biệt cánh đàn ông không tự chủ được kẹp chặt hai chân, cảm giác đau "bi" quá.
Còn chị em phụ nữ từng chịu đau khổ đồng loạt có vẻ mặt được trút giận.
Sau khi xả cục tức, Lâu Linh liếc xung quanh mình, mấy tên đàn em của Lưu béo đều bị Lâu Điện quật ngã.
Đám Lại Hiểu Vũ và anh Cường câm như hến, mà người qua đường dùng ánh mắt kính sợ và hưng phấn nhìn bọn họ.
Trong lòng Lâu Linh hiểu rõ.
Tên béo này vô dụng, nhưng có một cường giả chống lưng cho nên lão ta mới cáo mượn oai hùm ở trong căn cứ, làm cho người khác giận dữ mà đành bó tay.
Nghĩ đến bản thân có khả năng chọc tới vị cường giả này, Lâu Linh khẽ nhíu mày, trong lòng biết có đôi chút phiền phức, song không hề sợ hãi.
Chỉ coi đó là việc nhỏ, hai người không thèm để tâm tới đám đông, thản nhiên bước vào phòng tiếp đón dị năng giả.
Sau khi hai người đi, đám người anh Cường đưa mắt nhìn nhau, vội phối hợp với những người khác nâng tên béo bị hôn mê đi.
Chỉ có Du Quân đứng nhìn, vẻ mặt sốt ruột, kinh hoàng lúc đầu thay bằng nét kiên định, lùi về sau mấy bước, cậu hòa vào dòng người, sau đó chạy như điên.
Du Quân chạy thục mạng đến một dãy nhà bẩn thỉu, lụp xụp, không chút do dự đi sâu vào ngõ nhỏ đầy mùi thối đáng sợ, khắp nơi ngập nước.
Bước tới một căn phòng dùng ván gỗ, bìa các tông và mấy thứ khác tạo thành, mái hiên quá thấp, Du Quân cao 1m8 phải khom người mới có thể đi vào trong.
Lúc Du Quân đi vào thì trên giường ván gỗ duy nhất trong phòng có một người phụ nữ tiều tụy đang nằm.
Một người phụ nữ khác gầy gò ngồi trước giường, quay lưng về phía cửa, đang cầm một cái bát nứt, cẩn thận đút thứ nước vàng khè trong bát cho người đang nằm kia.
Hai người nghe thấy tiếng động, quay đầu ra cửa, khi nhìn thấy Du Quân thì đều kinh ngạc đến ngây người.
Du Quân lao tới, một bàn tay túm lấy tay người phụ nữ kia, nói: "A Nhã, mau đi theo anh!"
Khuôn mặt cô gái tên A Nhã hơi bẩn, tóc cũng bù xù, xoắn bết vào nhau, chỉ có một đôi mắt sáng thần kì.
Lúc này nhìn thấy Du Quân, cô không thể tin nổi, ngay cả tuột tay rơi chén xuống giường cũng không hay nên hiển nhiên không nghe cậu ta nói gì.
Cô như một con thú lao tới ôm chặt Du Quân, cố kiềm chế tiếng khóc.
Ánh mắt người phụ nữ trên giường đục ngầu khi thấy Du Quân thì lóe lên một luồng ánh sáng, chẳng qua nhanh chóng vụt tắt, bà lấy tay dụi mắt, lầm bầm cái gì đó.
Du Quân vỗ vỗ lưng A Nhã, bảo cô đừng khóc, nói với người phụ nữ kia: "Mẹ, chúng ta mau chuyển đi nơi khác, con lo lắng những người của Thiên Bưu sẽ tìm đến..." Dùng hai, ba câu tóm tắt lại việc anh trai đội trưởng đội dị năng giả Thiên Bưu bị người ta đánh trọng thương, không cần Du Quân nói tỉ mỉ, hai người cũng biết tình thế nghiêm trọng, có khả năng sẽ liên lụy đến Du Quân.
Thậm chí bất chấp thân thể suy yếu, cả hai vội nghe theo lời Du Quân, chuyển chỗ ở.
*****
"Lưu Bính Sinh bị người đánh?" Một giọng nói cứng ngắc hỏi.
"Vâng, thủ trưởng." Sĩ quan phụ tá đến báo cáo mặt mày hớn hở nói: "Hiện tại rất nhiều người ở căn cứ đã biết tin này, Lưu Bính Sinh bị người ta đánh liệt nửa người, rất đáng thương.
Nghe nói bị hai dị năng giả mới vào căn cứ đánh, trước kia chưa từng trông thấy họ ở căn cứ, có lẽ không biết địa vị của Lưu Bính Sinh nên ra tay tàn nhẫn như thế." Vẻ mặt anh ta hả hê vì được trút giận.
Lôi Hồng Minh hơi bất ngờ, không ngờ lần này cuối cùng Lưu béo đá trúng tấm sắt, suy nghĩ một lúc, anh dặn dò: "Đi thám thính hai người kia, nếu có thể, khi người của Lưu Thiên Toàn hành động thì giúp bọn họ một tay."
Sau khi sĩ quan phụ tá ra ngoài, Lôi Hồng Minh nhíu mày, anh muốn diệt sạch loại u nhọt này từ lâu, đáng tiếc không có cơ hội, anh không thể lấy toàn bộ an nguy của căn cứ để đánh đổi đội dị năng giả Thiên Bưu thiệt hại.
Tuy rằng nếu không làm như thế, thực lực của nhà họ Lôi sẽ bị suy yếu...
Rất nhanh, sĩ quan phụ tá của Lôi Hồng Minh trở về, lúc này vẻ mặt anh vui sướng, còn vui mừng hơn lúc nghe tin Lưu Bính Sinh bị đánh liệt nửa người, không đợi Lôi Hồng Minh mở miệng, anh nói luôn: "Thủ trưởng, đã tra rõ, ngài cũng biết hai người kia, là anh em nhà họ Lâu."
Hai mắt Lôi Hồng Minh sáng quắc nhìn anh, hỏi: "Chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn!" Sĩ quan phụ tá dõng dạc trả lời.
Sau một lúc lâu, người đàn ông lạnh lùng chậm rãi nở nụ cười, từ bàn làm việc đứng dậy, nói: "Hiếm khi bạn cũ đến chơi, cậu và tôi cùng đến gặp họ."
Sĩ quan phụ tá nghe thủ trưởng dùng "bạn cũ" để gọi anh em nhà họ Lâu, tuy hơi giật mình trong lòng, nhưng nhớ lại ba năm trước Lâu Điện từng giúp đỡ họ, anh nhanh chóng chấp nhận.
Đương nhiên, nếu anh biết bác Cả của Lâu Điện chính là người phụ trách căn cứ Tây Bắc, có lẽ sẽ không kỳ lạ khi Lôi Hồng Minh gọi họ là "bạn cũ".
******
"Đội trưởng, không tốt, anh Bính bị người ta đánh." Một giọng nói kích động vang lên ở căn nhà của đội dị năng giả Thiên Bưu.
Mọi người trong văn phòng nghe xong, kinh hãi nhìn về phía người chạy vào báo cáo.
Người nọ thở gấp, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sô pha hút thuốc, đối diện với cặp mắt sói giữa làn khói mờ ảo, không dám nhìn thẳng, tức giận kể: "Vâng, anh Bính được nâng về, bây giờ chưa tỉnh lại! Nghe đám đi cùng anh Bính nói, đánh anh Bính là một nam một nữ, dị năng của bọn họ cực kì cao."
Ánh mắt Lưu Thiên Toàn ngưng đọng, kìm nén sự tức giận, dụi điếu thuốc, hỏi: "Cao bao nhiêu?"
"Chỉ sợ vượt qua thượng tướng Lôi."
Đôi mắt Lưu Thiên Toàn vốn dĩ lo lắng nhất thời xẹt qua ánh sáng, lại hỏi: "Hai người kia thật sự một mình đến căn cứ? Không dẫn theo những người khác? Bọn chúng tên gì?"
"Nghe nói là đi cùng Triệu Cường và ả đàn bà dâm đãng Lại Hiểu Vũ trở về.
Triệu Cường chưa hoàn thành nhiệm vụ, đang quỳ ở bên ngoài nhận trừng phạt.
Đội trưởng, hình như, bọn nó đến phòng tiếp đón dị năng giả, có lẽ muốn thuê phòng..."
Lưu Thiên Toàn nghe xong, cười ha ha, hai mắt âm lệ xẹt qua hào quang khát máu, nói: "Tốt lắm, đánh anh của tao bị thương, đừng hòng lành lặn đào thoát.
Chúng mày đi cản hai đứa nó lại, mời đến đây! Ông đây tận tình tiếp đón!"
Những người khác ai không hiểu ý của từ mời, biết ngay mục đích của Lưu Thiên Toàn, thi nhau trở nên hưng phấn.
Đợi cấp dưới nhận mệnh lệnh đi hết, Lưu Thiên Toàn ngồi trên sô pha, thưởng thức số tinh hạch trong tay, đôi mắt si mê ngắm nhìn viên tinh hạch lộng lẫy như đá quý.
Cực ít người biết, tinh hạch trong tay hắn không phải là tinh hạch của zombie, mà là não hạch moi ra từ đầu dị năng giả, thậm chí càng thích hợp cho dị năng giả sử dụng hơn tinh hạch của zombie, giúp thăng cấp dị năng cực nhanh.
Lưu Thiên Toàn phát hiện ra bí mật này hai năm trước.
Khi ấy, hắn chỉ là dị năng giả hệ hỏa cấp một, một lần làm nhiệm vụ vì sinh tồn mà giết đồng đội, hắn phát hiện trong não đồng đội có thứ gì đó cực kì giống tinh hạch của zombie.
Số trời run rủi hắn hấp thu nó phát hiện sức mạnh bên trong còn phù hợp với nhân loại hơn tinh hạch của zombie.
Sau này, anh lại giết mấy tên dị năng giả, dị năng nhanh chóng bay lên, từng bước một trở thành cường giả, sau đó thành lập đội dị năng giả Thiên Bưu.
Giết chết mấy trăm đồng loại, trong đó có dị năng giả cấp ba, thậm chí còn có dị năng giả cấp bốn khiến hắn đột phá cấp bốn thành dị năng giả cấp năm.
Biết bí mật của tinh hạch dị năng giả, hắn không nói với ai, giấu rất kỹ, làm cho mình trở thành cường giả trong nhân loại.
Ngay cả Lôi Hồng Minh vốn dĩ được gọi là thiên tài hiện tại mới cấp bốn kỳ cuối thôi, đâu phải đối thủ của hắn?
Chẳng qua, cấp năm còn chưa đủ, anh muốn lên cấp, anh muốn đứng trên đỉnh của nhân loại, càng khát khao tinh hạch của dị năng giả cường đại.
Vừa rồi, nghe đàn em nói, hắn biết người mình cần đã xuất hiện, phái những thuộc hạ kia qua, chẳng qua là thăm dò một chút thực lực của người nọ, thuận tiện thử xem lực ảnh hưởng của đội dị năng giả Thiên Bưu ở căn cứ, giẫm nát nhà họ Lôi dưới chân.
Nghĩ tới tương lai huy hoàng, Lưu Thiên Toàn cười ha ha.
*****
Giao nộp năm mươi kg thịt thú biến dị, bọn họ thuê một căn nhà ở rìa ngoài căn cứ, kỳ hạn thuê chỉ có mười ngày.
"Năm mươi kg thịt thú biến dị đổi mười ngày? Quá đắt?" Lâu Linh nói thầm, chẳng lẽ sau ba năm, vật giá leo thang?
"Đắt cái gì?" Nghe cô lẩm bẩm, nhân viên công tác nhìn cô đầy vẻ khinh bỉ, trong mắt là sự khinh thường và ghen tị.
Người phụ nữ này vừa nhìn là biết được ăn ngon, bị nuông chiều, trắng trắng non mềm, tươi mát tự nhiên, nhất định là bị cường giả nào đó bao nuôi.
Cô khiến cho những người mỗi ngày vất vả làm việc chỉ đổi được ít bánh đỡ đói coi thường và vô cùng ghen ghét.
Nghe cô chê đắt, anh ta lập tức phun nước miếng: "Hiện tại căn cứ đều do anh Toàn quyết định, dù thích thuê hay không vẫn là theo giá này! Không muốn thuê thì đi chen chúc với đám người thường dơ dáy kia đi, nơi đó miễn phí."
Lâu Linh chưa từng rơi vào đường cùng, bị người ta miệt thị thì nổi giận, cười lạnh nói: "Cái gì mà anh Toàn định đoạt? Tôi không biết anh Toàn nào hết, tôi chỉ biết thượng tướng Lôi!"
"Ha, thượng tướng Lôi? Đừng mơ, không lâu nữa, căn cứ này chính là của đội dị năng giả Thiên Bưu, nhà họ Lôi nào có thực lực đó?" Sau đó coi khinh nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt lộ ra dâm tà, cười nói: "Rất sạch sẽ nhỉ, coi như là Điêu Thuyền trong đám heo mẹ có cần tôi giới thiệu cô đến chỗ anh Lưu không, đảm bảo cô được ăn sung mặc sướng!"
Sắc mặt hắn giống hệt tên ma cô!
Phòng tiếp đón dị năng giả vốn dĩ rất náo nhiệt, có điều khi nhân viên cao giọng mắng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người nhận ra nhân viên nam này là người của Lưu Bính Sinh, vì nắm bắt dị năng giả trong tay, lão ta nhét hắn vào phòng tiếp đón dị năng giả, mà hắn không phụ kỳ vọng khắp nơi giúp Lưu Thiên Toàn thu hút cừu hận.
"Anh Lưu?" Lâu Linh đột nhiên im bặt.
"Đúng, chính là anh Lưu - Lưu Bính Sinh! Anh ấy là đại ca của đội dị năng giả Thiên Bưu, đội trưởng Lưu đã là cường giả dị năng cấp năm, nhưng rất tôn trọng anh Lưu, chỉ cần cô ở với anh Lưu, nổi tiếng, uống —— "
Mấy lời phía sau không thể nói ra vì cả người anh ta bắn từ chỗ ngồi ra ngoài, tàn nhẫn đập ầm vào tường, lại bắn ngược trên mặt đất, cả người quỳ rạp trên mặt đất, miệng ra phun máu tươi, bất tỉnh nhân sự.
Phòng tiếp đón dị năng giả im lặng vài giây, sau đó khiếp sợ nhìn người đàn ông áo đen ra tay.
Đúng lúc này, ở đây xuất hiện một đám dị năng giả, người đi đầu chính là Hùng Khôn đội phó đội dị năng giả Thiên Bưu.
Tới rất đúng lúc, vừa vặn thấy Lâu Điện ra tay đạp bay nam nhân viên nọ đập vào tường.
Đôi mắt Hùng Khôn sâu thẳm, lạnh lùng nói: "Người không liên quan mau tránh ra! Anh ——" ngón tay chỉ Lâu Điện, "Cùng chúng tôi đi đến đội dị năng giả Thiên Bưu một chuyến, đội trưởng của chúng tôi muốn gặp anh!"
Im lặng một lúc, Lâu Điện cười khẽ, "Vừa vặn, tôi cũng muốn gặp đội trưởng của các anh!"
Nhìn nụ cười của anh hiền lành hơn cả Đức Cha, vốn không có trứng Lâu Linh cũng thấy nhau, đồng thời cô biết đội trưởng đội dị năng giả Thiên Bưu gì gì đó thật sự chọc giận anh, không chết cũng bị lột một lớp da.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: An phận thủ thường, làm người tốt!
Mục tiêu của Lâu Điện: Khắc chế bản thân, đắp nặn hình tượng!
← Ch. 137 | Ch. 139 → |