Quà sinh nhật
← Ch.043 | Ch.045 → |
Ở trong phòng nửa ngày, rốt cuộc Kiều Kiều cũng đi ra. Nhưng mặt của cô vẫn hồng hồng như cũ.
Thấy Giang Phóng vẫn duy trì tư thế lúc trước nhìn trộm mình, mặt Kiều Kiều càng đỏ.
"Sắc lang. Sao anh có thể nhìn lén em"
Giang Phóng nghe thấy Kiều Kiều nói chuyện, lúc này mới phục hồi tinh thần, cười đi tới, móng vuốt xoạch một cái liền đặt ở trên ngực Kiều Kiều.
"anh làm gì thế, sao tự nhiên lại như vậy" Kiều Kiều né người tránh thoát. Cách hắn thật xa.
"Kiều Kiều, rõ ràng em là bạn gái anh, sao còn không cho anh đụng một chút chứ!" Nhị Hắc và tiểu Bạch đều không như thế đâu, chỉ có hắn là chuyên tâm đợi cô lớn lên.
"anh là đồ sắc lang, em mới mười sáu tuổi thôi, sao anh có thể hạ thủ được chứ".
"Hắc hắc" Giang Phóng ôm lấy Kiều Kiều ngồi xuống, Kiều Kiều né hai cái, nhưng vẫn bị Giang Phóng kéo đến trên ghế sofa.
"Sao anh không về nhà? Mọi người đều đang ở nhà đợi anh đấy!"
Giang Phóng mở ti vi, "anh xem ti vi với em, ừ, hay đêm nay anh ngủ ở đây đi? Dù sao cha mẹ em cũng không có ở đây, lá gan em lại nhỏ, ở một mình sẽ sợ hãi"
"không được".
Nếu là lúc trước, có thể Kiều Kiều sẽ không nói hai lời liền đáp ứng, nhưng từ khi hai người quen nhau, Kiều Kiều cảm thấy có những lúc cần phải kiêng kỵ một chút, đặc biệt là hiện tại, người này, còn dám nhìn lén cô, cô không thể để cho hắn ở lại, nếu không phát sinh chuyện gì kia thì cô cũng không có chỗ mà ngồi khóc. cô không muốn làm một bà mẹ mười sáu tuổi đâu.
"Vì sao không được? Em không yên tâm anh sao? anh ngủ ở phòng khách còn không được sao? Ngoan, em ở một mình anh không yên tâm".
"anh ở đây em mới không yên tâm" Kiều Kiều cường ngạnh.
Giang Phóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tỏ ra nghiêm túc, móng vuốt sờ lên, "Kiều Kiều, em thật đẹp" nói xong, mồm heo đã muốn tới gần.
"anh đừng, anh đừng, Giang Phóng, sao anh lại như vậy".
"Kiều Kiều, hôm nay là sinh nhật của anh, những năm trước em đều tặng quà cho anh, năm nay tại sao lại lại không có gì cả" quà sinh nhật tốt nhất chính là để cho hắn hôn một cái, hắc hắc.
"Sao anh biết em không chuẩn bị quà?" Kiều Kiều hừ một tiếng. Nhảy xuống ghế sô pha trở về phòng.
"Em lấy tiền của em mua cho anh đấy! anh thử xem" Kiều Kiều mua cho Giang Phóng một chiếc áo sơ mi màu đen.
Giang Phóng liền cởi áo thử luôn, mặt Kiều Kiều lần nữa đỏ lên. thật ra trong đầu Giang Phóng đang suy nghĩ miên man, cái áo sơ mi màu đen này, làm cho hắn nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy nhìn được, nội y của tiểu nha đầu này, cũng là màu đen!
Vóc người Giang Phóng cao ngất, cân xứng, khi mặc chiếc áo sơ mi này vào nhìn rất đẹp.
Giang Phóng cười: "Sao ban nãy em không cầm nó tới nhà anh? Nếu như anh không đến đây, không đòi quà sinh nhật, thì em cũng sẽ không lấy ra tặng anh phải không?"
Kiều Kiều đỏ mặt, kỳ thật, trước kia cô cũng từng tặng hắn đồ, nhưng năm nay là không giống với những năm trước, cô cảm thấy xấu hổ cực kỳ.
"anh không thích thì trả lại cho em."
"Sao có thể như vậy! Kiều Kiều tặng cho anh, đương nhiên anh cần". Giang Phóng không cởi áo sơ mi đen ra, cứ mặc nguyên cái áo sơ mi đen này ngồi xuống cạnh Kiều Kiều trên ghế sofa. Quần áo ở nhà của Kiều Kiều làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
Giang Phóng chống cằm lên đầu cô, hai người mập mờ dựa sát vào nhau.
trên ti vi đang chiếu Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông, Y Bình và Thư Hoàn đang ôm hôn nhau.
Tay Giang Phóng cũng chầm chậm trượt xuống dưới. Thăm dò vào trong quần áo Kiều Kiều.
"anh, anh đừng như vậy".
Xoay người một cái, Giang Phóng áp Kiều Kiều dưới thân.
"anh làm gì thế, Giang Phóng, anh, anh đứng lên". Kiều Kiều kinh hoảng.
"Đừng động, Kiều Kiều, em đừng động". Em càng động, anh càng hưng phấn, cô nhóc!
Nhưng Kiều Kiều giống như không có nghe được tiếng lòng của Giang Phóng, cô cảm thấy không an toàn, Giang Phóng như vậy làm cho cô cảm thấy không an toàn, cô muốn đẩy hắn ra, không ngừng vặn vẹo.
"Ách". Giang Phóng cuối cùng không nhịn không được nữa, nắm chặt bàn tay đang vùng vẫy của nàng, miệng tới gần, cứ như vậy môi của hai người đan vào nhau. Kiều Kiều cảm thấy đầu óc mình ngừng hoạt động rồi, thật bối rối.
Giang Phóng nghĩ tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, từ nhỏ đã thích cô gái nhỏ đang nhu thuận nằm dưới thân thể hắn, còn hắn thì trằn trọc mút hôn cô. Dần dần, Giang Phóng cảm thấy còn chưa đủ thỏa mãn, hắn bắt đầu hôn xuống dưới, miệng trượt theo cổ của cô hôn xuống. Bất tri bất giác, nhiệt độ trong phòng bắt đầu nóng lên, Giang Phóng cảm thấy mình sắp bốc hỏa rồi.
Nhìn Kiều Kiều thuận theo mình, Giang Phóng buông tay ra, từ từ trượt đến nơi mà mình muốn nhất.
"Ân" Kiều Kiều cắn môi.
Giang Phóng đặt tay lên ngực cô, nhẹ nhàng xoa. không biết nút áo của Kiều Kiều đã bị cởi ra từ lúc nào rồi.
Hôn hồi lâu, Giang Phóng ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Kiều đang còn ngơ ngác. Tầm mắt quét xuống, da thịt trắng nõn, áo ngực đen ôm lấy đẫy đà, thiếu nữ trổ mã xinh đẹp vô cùng, quanh thân tản mát ra mùi thơm của cô gái trẻ. Giang Phóng cảm thấy máu trong người đang sôi lên. Cứ thế đưa miệng tới gần, điên cuồng gặm cắn, hôn mút ngực của Kiều Kiều. Tay cũng bắt đầu không thành thật.
Mặc dù đã là người của hai thế giới nhưng Kiều Kiều cũng không có nhiều kinh nghiệm, để thiếu niên trên người tùy ý trêu chọc, cho đến khi hắn làm đau cô, mới phát hiện ra thiếu niên đang điên cuồng gặp cắn mút hôn ngực mình.
Kiều Kiều ngăn cản, "Giang Phóng, thả em ra, chúng ta không được".
"Kiều Kiều. anh yêu em, anh sẽ đối xử tốt với em, anh, em cho anh được không?" Giang Phóng ôm hôn cô, không chịu dừng lại. hắn muốn cô, muốn cô, muốn cô!
"không được, Giang Phóng, anh bắt nạt thiếu nữ vị thành niên. anh đang bức em, em mới mười sáu tuổi, không được, không được".
"Kiều Kiều - - "
"không được, không được, không được". Thấy Kiều Kiều sắp khóc, Giang Phóng bất đắc dĩ đầu tựa vào cổ của cô.
"Được rồi, em ngoan ngoãn một chút, anh lập tức ngồi dậy".
Kiều Kiều thấy hắn như vậy, cảm giác được hắn sẽ không tiếp tục "bắt nạt" cô nữa nên đàng hoàng đợi.
Hai người cứ lẳng lặng nằm như vậy.
Hồi lâu sau, Giang Phóng ngồi dậy.
Thấy hắn rời đi, Kiều Kiều cũng ngồi dậy, hai tay run rẩy cài lại nút áo.
Thấy hai tay cô run run mãi vẫn không cài được nút, Giang Phóng tới gần. Thấy Giang Phóng tới gần, tay Kiều Kiều run càng lợi hại. Giang Phóng cười giúp cô mặc áo ngực, rồi cài lại nút áo. Ngực Kiều Kiều bị hắn gặm hồng hồng từng điểm từng điểm, thậm chí bên trên còn cố nước miếng của hắn.
Kiều Kiều cắn môi. Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng.
"Đừng cắn. anh sẽ đau lòng". Giúp Kiều Kiều mặc quần áo xong, Giang Phóng lôi nàng vào trong ngực, hai người dựa vào nhau ngồi trên ghế sofa, "anh rất yêu em, Kiều Kiều, đừng sợ, cả đời nafyy anh sẽ đối xử tốt với em".
hắn giống như biến thành một người khác vậy, không phải hắn là người lạnh lùng ít nói sao? Sao gần đây hắn hay dỗ ngon dỗ ngọt cô vậy! Khiến cho lòng cô hoảng hốt.
"Sau này anh không được làm như vậy nữa".
"Tại sao?" hắn khiêu mi hỏi.
Tại sao? hắn còn có mặt mũi hỏi tại sao?"anh, anh, anh bắt nạt thiếu nữ vị thành niên, còn như vậy nữa em sẽ không để ý đến anh".
"Kiều Kiều, anh đã mười tám tuổi rồi. Tiểu Bạch và Nhị Hắc đều cười nhạo anh".
"Em mặc kệ, em mới mười sáu, em nói không được là không được".
"Aiz, vậy em cứ lăn qua lăn lại anh đi, đến khi nào em mới cho anh chứ?"
"Cái đó không tính. Hừ".
"Nha đầu chết tiệt nhà em, bắt nạt anh. Cái kia..." tay Giang Phóng vẫn không thành thật như cũ. Kiều Kiều vỗ tay hắn một cái "Kiều Kiều, anh, anh có thể muốn một quà sinh nhật của em không?"
"Cái gì?" không phải cô đã đưa rồi sao?
"anh muốn một món quà đặc biệt của em, được không?" Giang Phóng cười, nhưng sao Kiều Kiều lại cảm thấy hắn đào sắn hố đang cố dụ dỗ cô nhảy vào chứ?
"Cái gì?" cô cảnh giác hỏi.
Giang Phóng nhếch khóe miệng. rõ ràng trong phòng chỉ có hai người nhưng hắn lại dán sát miệng vào bên tai Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói thầm với cô vài câu. một cảm giác tê dại từ tai lan tràn toàn thân.
"anh, anh, sao anh có thể bắt em làm vậy?" Kiều Kiều ngẩng phắt đầu lên.
"Kiều Kiều ngoan, Kiều Kiều tốt của anh, đáp ứng anh được không? Xin em, Kiều Kiều ~" Giang Phóng cọ sát vào Kiều Kiều.
Buổi tối hôm nay mặt của Kiều Kiều cứ hồng suốt, nóng rát.
"anh, sao anh lại nghĩ đến những chuyện đó chứ?"
"Đến, bảo bối, giúp anh một chút". Giang Phóng cầm tay Kiều Kiều, đưa vào trong quần của hắn "Sờ anh, em mau vuốt ve anh. Ha ~ Ha ~" Giang Phóng cầm lấy tay Kiều Kiều bắt đầu trượt lên xuống. Còn thoải mái rên rỉ ra tiếng.
Kiều Kiều cắn môi giựa lên người Giang Phóng, hô hấp dồn dập của hắn phả lên cổ cô, mang đến một chút cảm giác ngưa ngứa.
"Ân - - "
Trong phòng vang lên tiếng đàn ông thở dốc dồn dập.
Hồi lâu sau, "A!" Giang Phóng cảm thấy mình giống như đang ngồi trên mây, buông lỏng bàn tay nhỏ bé ra
Kiều Kiều cực kỳ thẹn thùng, cô cũng không hiểu tại sao lại để cho hắn tùy ý làm loạn như vậy. Thậm trí khi hắn buông lỏng tay, cô còn không biết phải làm thế nào bây giờ, còn bàn tay nhỏ bé của cô vẫn còn đang nắm lấy cự vật thô to cửa hắn. trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là mê man. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, Giang Phóng nâng mặt cô lên, hôn vài cái.
"anh thích em, cám ơn quà sinh nhật của em, đây là món quà tốt nhất mà anh nhận được. anh yêu em".
Tay nhỏ bé của cô làm cho hắn cực kỳ thoải mái. Cả đời này cô đều thuộc về hắn
Lấy bàn tay nhỏ trong quần ra, thấy cô không biết phải làm sao, Giang Phóng lại hôn cô thêm cái nữa.
"Giang Phóng, anh dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên, anh là đồ bại hoại". Kiều Kiều vội vàng vào nhà vệ sinh rửa tay. Ôi trời, thật bẩn.
đi theo cô vào nhà vệ sinh, Giang Phóng cười cười, hắn vừa chiếm được tiện nghi, giờ không nên chọc con nhóc này nha" anh chỉ xấu với một mình em".
Rửa tay đi ra ngoài, Kiều Kiều oán hận: "anh còn dỗ ngon dỗ ngọt em. Đúng là đồ xấu xa, nói, anh đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi?"
Giang Phóng đầu hàng: "Trời đất có thể làm chứng, anh chỉ có mình em, những người khác, đừng nói là người, ngay cả ruồi bọ, chỉ cần là con cái, anh đều cách thật xa, trong lòng của anh, chỉ có tiểu Kiều Kiều mà thôi, con nhóc hay nóng giận, hơi kỳ quái, tính tình trẻ con, hơi nóng nảy, nhưng rất đáng yêu, làm cho anh đau tận đáy lòng, yêu tận đáy lòng, con nhóc ấy chính là Kiều Kiều, tiểu Kiều Kiều của anh".
"Chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt". Mặc dù Kiều Kiều nói như vậy nhưng Giang Phóng có thể nhìn ra, khi nghe hắn nói như vậy Kiều Kiều rất vui vẻ.
"Vậy, đêm nay anh không đi được không? anh bảo đảm không làm loạn. Em nói xem, anh không làm gì cũng không được sao? Kiều Kiều...".
"Được rồi". Suy nghĩ một chút, Kiều Kiều cuối cùng cũng đồng ý: "Vậy anh gọi điện về nhà đi. Còn nữa, nhất định không được làm loạn".
"Tuân mệnh".
← Ch. 043 | Ch. 045 → |