Vay nóng Tinvay

Truyện:Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ - Chương 100

Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ
Hiện có 145 chương (chưa hoàn)
Chương 100
Bối chủ, xem náo nhiệt!
0.00
(0 votes)


Chương (1-145 )

Siêu sale Shopee


Edit: Zenzi

Beta: Feiyang

(Sally: Truyện đã được 100 chương rồi, Mn tung bông nào).

Thái hậu kéo Đinh Tử, quan sát nàng một lúc, thở phào nhẹ nhõm nói: "Không bị thương đi."

Đinh Tử cười lắc đầu, trên mặt mang cảm kích: "Cám ơn Thái hậu quan tâm, là do vi thần không cẩn thận, lại làm Thái hậu lo lắng cho vi thần, vi thần tội thực sự đáng chết vạn lần."

Thái hậu nhìn sắc mặt Đinh Tử không tệ, triệt để yên tâm, kéo Đinh Tử qua một bên lại nói: "Cái gì lo lắng hay không lo lắng, ngươi là người ta chọn trúng, đương nhiên Ai gia phải để bụng, đừng xem Ai gia lão thái bà này như vậy, kỳ thực mắt rất độc, Ai gia nếu như chướng mắt ai, đem kiệu tám người tới ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn. Ngươi có điểm tốt của mình, đừng tự coi nhẹ bản thân."

Đinh Tử thi lễ nói: "Thái hậu ưu ái, vi thần khắc trong tâm khảm."

Thái hậu cười gật đầu, quay đầu nhìn thấy bên kia đang bận, Lam Thanh Lăng dỏng tai nghe lén, ý vị thâm trường cười.

"Hoàng tổ mẫu, cá nướng đã xong, cũng ướp gia vị, ngài nếm thử." Lam Thanh Lăng cầm hai xâu cá to mọng, nướng chín vàng, hương cá xông vào mũi, Đinh Tử dùng tay tiếp nhận, dùng ngân châm tỉ mỉ kiểm tra một phen, lại phá bụng cá, gắp hai khối thịt cá chuẩn bị ăn thử độc, đột nhiên Lam Thanh Lăng đi tới cầm cánh tay Đinh Tử, đối phương cùng Thái hậu đều hướng đầu ánh mắt nghi hoặc, Lam Thanh Lăng mới đột nhiên cảm thấy hành vi của hắn có chút thất lễ.

Ánh mắt Lam Thanh Lăng liếc qua chỗ khác, xanh mặt, lạnh lùng nói: "Thử độc cẩn thận, Tổ mẫu không thể xảy ra chuyện gì."

Đinh Tử gật đầu nghiêm túc nói: "Thế tử xin yên tâm, đối với Thái hậu, vi thần tuyệt không dám khinh thường." Nói xong liền gắp thịt cá bỏ miệng, nhai hai cái, cảm thấy lưu hương, thịt cá rất ngon lại thơm ngào ngạt, không ngửi thấy mùi cá, Đinh Tử không khỏi gắp thêm một ngụm, càng cảm thấy con cá này nướng thực sự rất ngon. (ta thèm cá nướng...ai ăn ta đi mua.... , thái hậu chưa ăn ĐT đã ăn trước, đúng là ăn trên đầu thái hậu nha...)

Một chén trà sau, Đinh Tử cảm giác thân thể không có chỗ kỳ dị, trái lại cảm thấy miệng bị thiếu cái gì, có điểm tham: "Thái hậu, con cá này không có độc, thịt cá rất tươi cũng rất thơm, còn nóng, Thái hậu mau nếm thử." Nói xong Đinh Tử gắp một đũa ngay gò má cá đưa cho Thái hậu, Thái hậu ăn xong cũng gật đầu tán thưởng.

"Vị quả thật không tệ, không ngờ Thanh Lăng còn có tay nghề đến mức này, không tệ không tệ." Thái hậu cười híp mắt hưởng thụ thịt cá, bên kia Lam Trác và thị vệ đem những thứ khác lần lượt nướng xong, Đinh Tử thử độc, lập tức bắt đầu hưởng dụng, mắt hơi híp lại, tươi cười ngọt ngào.

Lúc này Lam Thanh Lăng lại lo lắng nói: "Lúc còn nhỏ, rảnh rỗi buồn chán thèm ăn nên tự học, kỳ thực chỉ cần xử lí gia vị cùng điều chỉnh lửa tốt, muốn nướng ra mùi vị này cũng không khó."

Thái hậu im lặng một chút, quanh thân nhất thời lạnh mấy phần, trong mắt cũng mang theo vài phần sát ý, khẩu khí nói: "Ngươi học một chút tay nghề cũng không sai, đó là nghề phụ, lúc ngươi gặp nạn cũng sẽ không bị đói, nghệ nhiều không áp thân, Hoàng tổ mẫu tự hào vì ngươi."

"Tôn nhi biết."

Đinh Tử nắm gậy gỗ trong tay, đột nhiên cảm giác tựa như có chút nóng, Thái hậu cùng Lam Thanh Lăng đối thoại nhìn qua thì không có gì, nhưng nàng tổng cảm thấy trên người Lam Thanh Lăng cất giấu rất nhiều bí mật, cái bí mật kia đồng dạng làm Thái hậu căm hận, Rốt cuộc là cái gì đây? Bí ẩn trong hoàng thất, quả nhiên không ít.

Ba người vây cùng một chỗ vừa ăn cá nướng, vừa tán gẫu, đương nhiên đa số là Thái hậu nói, Đinh Tử ăn cũng cười theo, mà Lam Thanh Lăng cũng không phải là người nói nhiều, cũng chỉ phụ họa mà thôi.

Thái hậu nói nói, không biết thế nào đã nói tới thơ từ, thì thào niệm hai câu, đột nhiên chỉ vào bụi cỏ cách đó không xa nói, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng đồng thời nghe một hồi: "Thế thái muôn vàn sắc thái, đều không thể thay đổi số phận, nhưng có đôi khi, có vài người hiểu được tính toán lâu dài, hắn nhìn xa liền được nhiều, mà có vài người chỉ vì lợi ích trước mắt, cuối cùng rất dễ hao binh tổn tướng. Các ngươi nhìn hai đóa hoa kia."

Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng đồng thời nhìn lại, trên một mảnh cỏ xanh, ngay hỗn độn nở ra hai đóa hoa, mặc dù là hoa dại, nhưng màu sắc xinh đẹp, xung quanh toàn màu xanh, trong đó có một mạt đỏ tươi, lại cực xinh đẹp. Bất quá hai đóa hoa dại này, một đóa nở cực kì đẹp, một đóa khác chỉ có nụ hoa, nói ra còn xấu hổ, so với đóa hoa dại đỏ thẫm kia, nhưng thật ra thiếu một ít vị đạo, bình thường hơn.

Lúc này Thái hậu thì thào nói: "Khuyên quân đừng tiếc kim lũ y, khuyên quân tiếc thủ thiếu niên. Hoa nở kham chiết thẳng cần phải chiết, đừng đãi vô hoa không chiết chi."

"Sưu, sưu!" Thái hậu lời nói vừa mới rơi, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng đều nghe thấy hai tiếng xé gió vang lên, trong lòng hai người kinh hãi đang muốn phòng bị, lại nhìn thấy phụ cận cỏ xanh, tùy thị, thị vệ thái hậu Vũ Văn thị vệ ôm kiếm đứng hơi nghiêng, hướng về phía Đinh Tử, Lam Thanh Lăng gật gật đầu, hiển nhiên mới vừa rồi là hắn làm, hai người thở dài một hơi, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ đến lời nói của Thái hậu.

Lúc này Thái hậu lại nói: "Vốn chỉ là một đóa hoa, nhưng không nở ra đúng thời điểm, như vậy nó vĩnh viễn không có cơ hội nở ra, không ra tay ở thời gian thích hợp nhất, khả năng liền hối hận cả đời a. Thật đẹp, Vũ Văn thị vệ, đem đóa hoa đỏ thẫm kia lấy đến."

"Vâng." Vũ Văn thị vệ cẩn thận mang hoa giao cho Thái hậu, Thái hậu lại nhìn Đinh Tử cười, trên mặt mang theo thân thiết, trong mắt là tinh quang lóe ra, "Đem nó buông tha thật là đáng tiếc, hôm nay ngươi vừa lúc một thân tĩnh (đơn giản), từ đầu tới đuôi cũng không có màu sắc tiên diễm, nếu nói về thứ thích hợp tuổi tác đối với nữ tử như ngươi, chính là đóa hoa này, mang đi." Nói, thế nhưng tự mình cắt gốc hoa, chỉ để lại cành, Thái hậu tự tay đeo lên đầu Đinh Tử.

Trong lòng Đinh Tử lại đại chấn, có chút không dám tin tưởng nhìn Thái hậu, Thái hậu chỉ cười nói: "Bên cạnh nhìn nhiều hấp dẫn, Ai gia lão thái bà này, cho tới bây giờ không nhìn lầm người cùng vật, vậy cũng là đúng lúc chiết lấy đi." Dứt lời, Thái hậu còn vỗ nhẹ vai Đinh Tử, sau đó lại tiếp tục ăn cá nướng, một bên uống trà, biểu tình trên mặt đều là cười híp mắt.

Chỉ là lúc này Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng cũng không có tâm tư ăn cá, trên mặt hai người một trận thanh một trận bạch, nửa ngày cũng không tiêu hết.

Biểu hiện trên mặt Lam Thanh Lăng nhất thời thay đổi, kỳ thực chân mày chỉ hơi nhướng, trong mắt có chút chớp động, bất quá bởi vì sắc mặt càng ngày càng hồng, làm cho vẻ mặt của hắn cùng sắc mặt đều tươi lên, cuối cùng hắn ho nhẹ lên, liếc mắt nhìn đóa hoa trên đầu Đinh Tử, trong mắt chớp động nhanh nói: "Rất đẹp mắt."

Đinh Tử tự tay sờ sờ đóa hoa, gật gật đầu, trong lòng lại phiên giang đảo hải, ý tứ Thái hậu, rốt cuộc là gì? Trên đời này không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, chỉ có đối mặt lợi ích mà bắt đầu sinh các loại thủ đoạn mà thôi.

Nàng vẫn luôn biết, quan hệ nàng cùng Thái hậu là lợi dụng lẫn nhau, Thái hậu cần y thuật của nàng để đối phó địch nhân, nàng cần Thái hậu làm chỗ dựa vững chắc để thực lực của chính mình càng thêm cường đại hơn, có năng lực tự bảo vệ mình cùng bảo hộ Trí nhi.

Nhưng ý nghĩ hiện tại của Thái hậu, đã làm Đinh Tử không thể không đếm xỉa, nàng muốn chính là... Muốn Đinh Tử tiến vào hoàng thất?

Hoàng thượng, Thái tử, các hoàng tử khác, hay là Lam Thanh Lăng...?

Nếu là khả năng này, Đinh Tử sớm đã trải qua, kiếp trước thân phận đại công chúa mang đến rất nhiều chuyện, nàng không muốn tham gia hoàng thất tranh đấu, thế nhưng hiện thực so với người cường, tựa hồ đã định trước nàng cùng hoàng thất thoát không khỏi liên quan. Cả đời này hôn sự tự do chỉ là mộng tưởng, sợ là muốn tan vỡ.

Nhưng nếu như có khả năng, nàng cũng không muốn vào cung, lúc quay đầu nhìn về phía Lam Thanh Lăng, Đinh Tử phát hiện Lam Thanh Lăng cũng đang quay đầu nhìn nàng, hai người nhất thời sửng sốt, trong lòng đều có tia khác thường xẹt qua, hồi lâu chỉ là nhìn nhau như vậy, ai cũng không có lên tiếng.

Thái hậu ăn xong cá, ăn bánh ngọt khác, uống trà, nhất thời thoải mái, tiếu ý trên mặt không giảm, bình tĩnh quan sát hai người Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng.

Chuyện này ai cũng không có miệt mài theo đuổi, mọi người ăn uống xong, đội ngũ một lần nữa lên đường, bất quá lần này Đinh Tử ngồi ở trong xe ngựa, tâm sự lại nặng nề thêm.

Thị lang phủ.

Hôm nay nhị tiểu thư Đinh Tĩnh hồi phủ thăm người thân, đầu tiên là cấp Đinh Bằng cùng Vương thị hành lễ, mọi người không mặn không nhạt nói chuyện, tự nhiên có nhắc tới cuộc sống Đinh Tĩnh bên ngự sử phủ, đối phương chỉ cười nói rất tốt, sau đó đi Lãm Nguyệt viện gặp Mã di nương.

Vừa thấy Mã di nương, Đinh Tĩnh liền ôm nàng khóc rống: "Nương, ta thật khổ a, tên hỗn đản căn bản không trở về nhà, tình hình ta ở trong phủ, còn không bằng thiếp thất cùng thông phòng mà hắn sủng ái. Nương, ta làm sao bây giờ a!"

Mã di nương ngồi ở trên giường khoát tay chặn lại, An ma ma bảo hạ nhân trong phòng phái đi xuống, trở lại trong phòng, Mã di nương đã nắm tay Đinh Tĩnh, hai mẹ con gạt lệ, lập tức An ma ma khuyên nhủ: "Di nương, Nhị tiểu thư, các ngươi thực sự là vất vả chịu ủy khuất, thế nhưng bây giờ thương tâm có phải là quá sớm hay không, chúng ta còn có rất nhiều việc có thể làm đây."

"Bây giờ còn có thể làm cái gì, nương bị hại nằm ở trên giường, ta gả tiến ngự sử phủ cũng không được sủng, nửa điểm căn bản nói cũng không thể nói rõ, đồ cưới đã tìm thất thất bát bát, chúng ta còn có thể thế nào?" Trong khoảng thời gian này Ðinh Tĩnh nghẹn khuất, lúc này mắng chửi An ma ma, ý nghĩ toàn bộ phát trên người nàng.

An ma ma cũng hiểu rõ tình cảnh của Đinh Tĩnh, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng nô tỳ cũng không thể có sắc mặt cùng chủ tử, liền cười nói: "Nhị tiểu thư không nên gấp, muốn đả kích đại tiểu thư không phải là không có biện pháp."

"Biện pháp gì, ta muốn nàng thân bại danh liệt! Ta muốn nàng ai cũng có thể làm chồng! Ta muốn làm cho nàng biến thành dâm phụ, ta muốn nàng bị thiên phu sở chỉ! Vạn dân phỉ nhổ! Này cũng đều có biện pháp không?" Đinh Tĩnh cười lạnh.

Trong khoảng thời gian này nàng ở ngự sử phủ không phải sinh hờn dỗi, đang suy tư chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, đột nhiên Đinh Tử thông minh như vậy, Đinh Tĩnh cảm thấy đây là có cao nhân tương trợ, cao nhân lão nhân bên người nàng cũng chính là Lâm ma ma, chẳng lẽ là Lâm ma ma dùng biện pháp gì, làm tính tình Đinh Tử không xúc động nữa?

Đồng thời Đinh Tĩnh đối An ma ma cũng có ghi hận, Mã di nương cùng Đinh Tĩnh ở trong phủ mọi việc đều thuận lợi, trong đó cũng có không ít là An ma ma cho các nàng ra chủ ý ác độc.

Nếu nói trong khoảng thời gian này Mã di nương bị trừng phạt đúng tội, kia An ma ma chính là tội đáng chết vạn lần.

Trong khoảng thời gian này An ma ma lại xin nghỉ về nhà thăm người thân, Đinh Tử lại tại thời gian này biến hóa, thậm chí Đinh Tĩnh lớn mật suy đoán An ma ma có phải hay không bị Đinh Tử thu mua, mới đột nhiên ly khai, mặc dù nàng rất nhanh bỏ đi, thế nhưng nàng đối tín nhiệm An ma ma hiển nhiên đã không như dĩ vãng...

Trên mặt An ma ma xẹt qua tia nan kham (khó khăn, khó chịu), vẫn cười nói: "Làm chuyện đó không phải không thể, bất quá sự tình mấu chốt bây giờ, không phải là đem đại tiểu thư một gậy đánh chết, mà là gạt bỏ chỗ dựa của nàng."

Mã di nương sửng sốt, Đinh Tĩnh lại thất thanh thét chói tai: "Ngươi muốn ám sát Thái hậu? Ngươi không muốn sống nữa!"

An ma ma cả kinh, vội vã giải thích: "Không phải không phải, nô tỳ tuyệt đối không có ý tứ kia, nô tỳ tuyệt đối không muốn ám sát Thái hậu. Chỉ là nô tỳ vừa mới hỏi thăm ra một tin tức, Tam tiểu thư chết ở Bạch Vân am, kỳ thực có ẩn tình khác, ngày đó lão phu nhân thật ra là gặp lão phu nhân An quốc hậu phủ Bạch lão thái quân, thời gian Tam tiểu thư chết, Bạch lão thái quân vẫn tới thân thiết an ủi lão phu nhân."

Mã di nương mắt trừng lớn: "Ý của ngươi nói, lão phu nhân đem đại tiểu thư gả đến An quốc hậu phủ làm hậu phủ phu nhân! Bọn họ đang âm thầm trù tính cái hôn sự này."

An ma ma gật đầu nói: "Sợ là không sai."

Đinh Tĩnh lại khí hận nói: "Vật gì tốt đều là Đinh Tử, tuyệt đối không thể để cho nàng thành công, nam tử như Tiết Vũ, Đinh Tử làm sao có thể gả cho hắn, ta muốn cho nàng thân bại danh liệt, An ma ma ngươi có biện pháp nào không?"

An ma ma lạnh lùng cười: "Di nương, nhị tiểu thư, nô tỳ có một đồng hương hầu hạ ở An quốc hậu phủ, nghe nói Hậu phu nhân Mộc thị cũng là người kiêu ngạo, mắt cao hơn đỉnh, ỷ vào mình xuất thân gia tộc lớn, vẫn khinh thường nhân gia so Hộ Quốc hậu phủ thấp. An quốc hậu mặc dù đối với nàng lễ có thừa, bất quá tính tình Hậu phu nhân thực sự không tốt, sinh hạ tiểu hậu gia Tiết Vũ, An quốc hậu phủ cũng không thường nghỉ ngơi ở chỗ nàng, những năm gần đây Mộc thị lại không sinh nữa. Đối với tiểu hậu gia Tiết Vũ, nàng kỳ vọng rất cao, mà hôn sự này đại tiểu thư tuy chức là nữ quan, nhưng lại sinh ở Thị lang phủ, dựa vào điều nô tỳ nhìn thấy, Hậu phu nhân sẽ không thích."

Trên mặt Mã di nương sáng ngời, lập tức cười nói: "Ngươi nghĩ cách nào có thể phá hư hôn sự Đinh Tử cùng Tiết Vũ, còn có thể làm cho Đinh Tử thân bại danh liệt."

An ma ma cười, hướng bên tai Mã di nương, Đinh Tĩnh cũng lập tức nhảy qua, An ma ma vừa nói xong, Mã di nương cùng Đinh Tĩnh đều vui vẻ, ngẫm lại cái tình cảnh kia, nhắc tới có bao nhiêu vui vẻ.

"Tốt, cứ làm như vậy, An ma ma làm xong, ta tuyệt đối không bạc đãi được ngươi!" Đinh Tĩnh cười mang theo vui sướng khi người gặp họa, Đinh Tử ngươi liền ở bên ngoài vui vẻ đi, chờ khi ngươi trở về thanh danh liền thối lạn đường cái, Thái hậu cũng vì thế mà phiền chán ngươi, ta xem ngươi còn đắc ý thế nào, chỉ biết ngươi so với ta còn không bằng.

Trong lòng hiểu rõ sự tình mấy phần, Đinh Tĩnh hài lòng cùng Mã di nương nói chuyện một hồi, liền muốn mang Mẫu Đơn ly khai, đột nhiên Mã di nương kéo tay Đinh Tĩnh nói: "Tĩnh nhi, Phùng Ngọc Hoa chẳng qua là tên sắc quỷ, muốn bắt được tim của hắn không khó, nhưng ngươi trước lưu lại người của hắn, mới có thể được hắn sủng ái, hiểu không? Mẫu Đơn là người rất tốt, không ngại trước lợi dụng một hai."

"Nương, tại sao tiện tỳ kia có thể giành đàn ông với ta!" Đinh Tĩnh lập tức hận nói.

"Tĩnh nhi, ngươi thế nào vẫn không rõ. Ngươi bởi vì hiểu lầm mới tiến ngự sử phủ, ngươi muốn thay đổi thái độ của Phùng Ngọc Hoa đối ngươi, không cần thủ đoạn phi thường sao được. Ngươi ở ngự sử phủ đứng không vững chân, ngươi còn có biện pháp nào đối phó Đinh Tử, giúp đỡ ta đây." Mã di nương thực sự là tận tình khuyên bảo.

Đinh Tĩnh trầm mặt, nhưng vẫn gật đầu ly khai, xuất môn nhìn thấy Mẫu Đơn im lặng ở một bên chờ, thấy nàng một thân hoàng sam mềm mại, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn luôn có ba phần xinh đẹp nho nhã, thật đúng cái tiểu tiện nhân câu người: "Đi thôi."

Mẫu đơn gần đây đối Đinh Tĩnh âm tình bất định đã sớm tập mãi thành thói quen, hai cánh tay nàng đều nhanh bị Đinh Tĩnh đánh phế đi, âm thầm cắn răng, biểu hiện dịu ngoan như trước.

Trở lại ngự sử phủ, Đinh Tĩnh đem Mẫu Đơn gọi vào bên cạnh: "Mẫu Đơn ngươi ở bên cạnh ta cũng mấy năm, những năm gần đây ta đối với ngươi như vậy, tâm ngươi đều biết, ta cho tới bây giờ không quên ăn mặc chi phí của ngươi, ngươi nên rõ ràng ngươi có địa vị đại nha hoàn hôm nay, cũng là do tiểu thư ta mang đến, ngươi làm thế nào để cảm ơn ta đây."

Mẫu Đơn trong mắt ẩn hận ý cúi đầu ẩn ở trong bóng tối, Đinh Tĩnh đối với nàng có bao nhiêu hảo, nàng từng món một đều ghi ở trong lòng đây, nàng ta đối nàng rất tốt a, một người vì nam nhân đối phó tỷ muội của chính mình, làm nha hoàn mình bồi nhân tình dâm phụ thấp hèn, còn dám nói đối nàng hảo, thật làm cho người buồn nôn. Mẫu Đơn nhịn xuống hận ý trong lòng, cúi đầu dịu ngoan nói: "Nô tỳ cho tới nay đều rất cảm tạ tiểu thư ưu ái, vẫn muốn tận tâm hầu hạ tiểu thư, để báo đáp ân đức tiểu thư."

Đinh Tĩnh cười: "Bản tiểu thư hiện tại liền cho ngươi một cơ hội báo đáp."

Mẫu Đơn sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn Đinh Tĩnh cười quỷ dị, trong lòng thấy lạnh cả người, liền nghe Đinh Tĩnh nói: "Mẫu đơn, ngươi có thể ở bên cạnh ta làm đại nha hoàn kiêu ngạo, là nô tỳ như ngươi vậy có thể bò lên địa vị cao rồi. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội làm chủ tử, ngươi nên cao hứng. Ta muốn ngươi vào lúc Phùng Ngọc Hoa hồi phủ, nghĩ hết biện pháp lưu hắn, được hắn yêu thích, sau đó tiểu thư tự nhiên sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt, điểm này ta biết ngươi có thể làm được, ngươi đã không phải là thiếu nữ. Thân thể ngươi như vậy, chính phải gả thằng nhóc sợ là cũng khó, ngươi tuy giấu giếm quá khứ của ngươi, thế nhưng lúc ngươi hành phòng lừa như thế nào được, đến lúc đó ngươi sẽ sống không tốt. Tiểu thư cũng lo ngươi chịu khổ, tiểu thư muốn giúp ngươi tìm một nhà khá giả, thế nhưng tình huống của ngươi, tiểu thư cũng không có cách nào, ngươi theo thiếu gia, tương lai hầu hạ thật tốt còn có thể ngồi vị trí di nương, tỷ muội chúng ta sau này ngang vai ngang vế, tại trong phủ cũng tốt chiếu cố nhau một hai, ngươi nói phải không?"

Trong lòng Mẫu Đơn một mảnh lạnh lẽo, Đinh Tĩnh thế nhưng muốn lợi dụng nàng để được sủng ái, còn nói đường hoàng như thế, nàng ta cảm giác cho tới bây giờ không phản kháng qua, đối với chuyện nàng ta đã làm sẽ duy mệnh là uổng công sao! Giờ khắc này trong lòng Mẫu Đơn bị hận ý lấp đầu, trong lòng hận không thể trực tiếp xé Đinh Tĩnh cho xong việc.

Đinh Tĩnh thấy Mẫu Đơn hồi lâu không nói, mặt lập tức trầm xuống: "Mẫu đơn ngươi nên biết rõ thân phận của mình là gì, chuyện chủ tử phân phó, chính là quên mình cũng phải hoàn thành, ngươi nên hiểu rằng ta thật quan tâm ngươi, nếu không ngươi sẽ trải qua cuộc sống càng thê thảm, ngươi nên cảm tạ ta."

"Nô tỳ... Nô tỳ cảm tạ tiểu thư ơn tri ngộ... Nô tỳ hiểu..."

Mẫu đơn là thế nào ra khỏi phòng nàng cũng không biết, nàng chỉ cảm thấy mệnh chính mình không xong, các nha đầu trong phủ coi thường nàng, không đẹp bằng nàng, tài nghệ cũng thua nàng, nàng vốn dĩ có thể gả cho nhi tử quản sự trong phủ, nàng vì sao lại bị hại thuần khiết, còn bị ép vì chủ tử làm công cụ.

Không thể nói Mẫu Đơn không muốn vinh hoa phú quý, chỉ là nàng quá rõ ràng, hiện tại Đinh Tĩnh dùng nàng, nếu Đinh Tĩnh vì nàng được sủng ái, được Phùng Ngọc Hoa sủng ái, Đinh Tĩnh sẽ là người thứ nhất xử lý nàng, nàng làm việc cho Đinh Tĩnh, đoạt nam nhân của nàng ta, kết quả cuối cùng cũng chỉ là chết!

"Phanh!" Mẫu Đơn mờ mịt đi ở trên hành lang, trên chân lảo đảo, giẫm hụt một bước, liền ngã xuống, trên người Mẫu Đơn cực đau, nàng cũng không quản đây là nơi nào, ngồi dưới đất liền anh anh khóc lên.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Mẫu Đơn nghe thấy trên đầu một đạo trầm thấp vang lên: "Ngươi ở viện nào, tại sao lại ở chỗ này khóc?"

Mẫu Đơn bị dọa lập tức ngẩng đầu, tất cả trên mặt đều là nước mắt, hai mắt hồng hồng bắt mắt, môi dưới anh môi đỏ mọng cắn chặt, đỏ hồng, thế nhưng cũng có chút câu người, nam tử sửng sốt, trong mắt hiện lên khác thường, mà Mẫu Đơn nhìn thấy người này cả kinh lên, lập tức quỳ xuống thỉnh an: "Lão gia xin thứ tội, nô tỳ... Nô tỳ có tội." Mẫu Đơn ủy khuất, càng làm cho Phùng Thiệu Nguyên nhìn Mẫu Đơn nhiều hơn.

Tuổi Mẫu Đơn không lớn lắm, những năm gần đây vẫn làm đại nha hoàn Đinh Tĩnh, cũng không làm việc nặng gì, trên khuôn mặt mềm mại, hiện tại phiếm thượng một tia đỏ ửng, như trái táo đỏ mê người, muốn cho người cắn lên một ngụm.

Phùng Thiệu Nguyên ôn thanh hỏi: "Vì sao khóc, bị ủy khuất ở đâu, ngươi ở viện nào, ta thế nào chưa thấy qua ngươi."

Mẫu Đơn cúi đầu tự hỏi, đột nhiên đầu óc hiện lên một tia sáng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn người vừa hồi phủ, Phùng Thiệu Nguyên một thân bạch sam nho nhã, tướng mạo cũng rất đoan chính, nghĩ đến Đinh Tĩnh cưỡng bức, nàng âm thầm hạ một quyết định: "Hồi lão gia, nô tỳ là nha hoàn hồi môn tân thiếp của thiếu gia, di nương cho nô tỳ đưa đồ vật, nhưng nô tỳ... Nô tỳ lạc đường." Ánh mắt Mẫu đơn lóe ra, rõ ràng đang nói hoảng, Phùng Thiệu Nguyên làm quan trong triều đã lâu, sao lại nghe không hiểu ý tứ của Mẫu Đơn, Đinh Tĩnh muốn hại nàng?

"Ta biết, ngươi đi về trước đi." Trong lòng Phùng Thiệu Nguyên hiện lên tia thất vọng, nghe thấy là người trong viện Đinh Tĩnh, tóm lại là hạ nhân di nương nhi tử, hắn làm cha nếu coi trọng, còn có thể hướng con dâu xin người sao, quá kỳ cục.

Phùng Thiệu Nguyên nói xong quay người lại, nhưng Mẫu Đơn có chút nóng nảy, lập tức trả lời: "Vâng, thật cảm tạ lão gia không trách, nô tỳ... A!" Mẫu đơn chạy mau một bước, trên chân cố ý vừa trượt, toàn bộ thân thể trực tiếp va vào Phùng Thiệu Nguyên, bộ ngực mềm mại trực tiếp chạm vào phía sau lưng của Phùng Thiệu Nguyên.

Phùng Thiệu Nguyên hít sâu, lúc xoay người lại ôm lấy Mẫu Đơn, Mẫu Đơn kinh hô một tiếng, thân thể nhất thời đụng trong lòng Phùng Thiệu Nguyên, bộ ngực mềm mại trực tiếp đụng vào ngực Phùng Thiệu Nguyên, lòng hắn lập tức rung động: "Khóc làm mắt đều sưng lên rồi, trở lại sẽ làm chủ tử tức giận, ta có dược ngươi trước thoa một chút lại trở về đi."

Mẫu Đơn giãy giụa muốn ly khai ôm ấp của Phùng Thiệu Nguyên, lại phát hiện hắn ôm rất chặt, Mẫu Đơn đỏ mặt khước từ: "Không, không, nô tỳ sẽ dùng hết dược tốt của gia, nô tỳ trở lại dùng nước một chút thì tốt rồi, nô tỳ phải đi về hầu hạ tiểu thư, nô tỳ đi về trước."

Đột nhiên Phùng Thiệu Nguyên lạnh mặt quát: "Lớn mật, ngươi dám trái lệnh chủ tử sao!"

Mẫu Đơn kinh hãi, hơi run giải thích: "Không không không, nô tỳ tuyệt đối không dám." Thân thể run run, ma sát ngực của Phùng Thiệu Nguyên, càng làm hắn cảm thấy tâm viên ý mã.

Bên ngoài Phùng Thiệu Nguyên vẫn tỏ vẻ công chính, duy trì hình tượng đại công vô tư, nhưng hắn thật sự như thế nào có ai rõ ràng đây. Vì danh thanh, nữ nhân trong phủ hắn rất ít người, cùng nhi tử quả thực là hai thái cực, nhưng Phùng Thiệu Nguyên chính trực tráng niên, nhu cầu càng nhiều, loại người như Hoàng thị, sớm nhìn chán, cũng do Mẫu Đơn thừa cơ đúng lúc, sớm một chút trễ một đêm, có thể không được sao.

Phùng Thiệu Nguyên kéo mẫu đơn trở lại viện, không lâu sau trong phòng liền truyền ra tiếng rên rỉ mị người.

Buổi chiều, Hoàng thị mặt lạnh đến viện Đinh Tĩnh, mới vừa vào phòng, Đinh Tĩnh còn chưa có thỉnh an, Hoàng thị liền "Ba" một tiếng hung hăng quăng nàng một bạt tay.

"Phu nhân, ngài đây là." Đinh Tĩnh mở to mắt, không dám tin tưởng Hoàng thị không phân tốt xấu liền đánh nàng bạt tai.

"Tiện nhân, chính ngươi không được sủng, thế nhưng cho hạ nhân đi câu dẫn lão gia, ngươi không biết cảm thấy thẹn, câu dẫn Hoa nhi, bây giờ còn muốn đối phó ta, tốt, hôm nay ta để ngươi xem một chút, cái nhà này có hay không có chủ. Người tới a, thân là di nương của Hoa nhi thế nhưng không biết tôn ti với phu nhân còn hô to gọi nhỏ, không hiểu tôn kính, vả miệng, ta không nói dừng liền không được dừng lại!" Hoàng thị ra lệnh, lập tức có thô sử ma ma qua đây lôi kéo Đinh Tĩnh.

Đinh Tĩnh đầy mình ủy khuất, căn bản không biết Hoàng thị đang nói cái gì, kêu to: "Phu nhân, tiện thiếp rốt cuộc làm cái gì, ngươi nói cho rõ, vì sao không hỏi nguyên do mà đánh tiện thiếp, trong phủ này không có quy củ sao, tiện thiếp lúc nào bất kính ngài!"

Ma ma bên người Hoàng thị lập tức lạnh mặt nói: "Đinh di nương thực sự là không hiểu quy củ, ngay trước mặt nô tỳ chúng ta dám hướng về phía phu nhân rống lớn kêu to, thượng không tôn hạ bất kính, bây giờ còn muốn chất vấn chủ tử, bạt tai đều là nhẹ. Lại vả miệng!"

"Các ngươi... Các ngươi, oan uổng... A!" Đinh Tĩnh không kịp biện giải, bàn tay đã hướng qua đây, cho tới bây giờ Đinh Tĩnh cũng chưa nghẹn khuất như thế, hoàn toàn không biết vì sao bị đánh oan uổng, đau so với trước kia đều đau, nàng cảm giác tâm rơi trên mặt đất, đang không biết bị người nào giẫm lên, nàng hận chết!

Chờ mặt Đinh Tĩnh bị vả sưng lên, thô ma ma lại lấy cây thước dài nhỏ đến, hung hăng trừu miệng Đinh Tĩnh, sau một lúc, miệng Đinh Tĩnh bị trừu phá, nàng đau khổ cầu xin tha thứ, không ngừng phun máu, thước kia lại một không ít.

Đinh Tĩnh bị đánh co quắp trên mặt đất, trong lòng Hoàng thị hận vẫn là khó tiêu: "Hừ! Mẫu Đơn hầu hạ lão gia rất tốt, người ta phải đi, ngươi chờ cho ta, dám tính kế ta, chúng ta chờ xem. Ta nếu muốn lộng chết ngươi, so với bóp chết con kiến còn dễ." Dứt lời Hoàng thị mang người hấp tấp ly khai.

Đinh Tĩnh nằm trên mặt đất, đầu đại chấn, trách không được Hoàng thị tức giận như vậy, sợ là nàng ta tưởng nàng phái Mẫu Đơn đi câu dẫn Phùng Thiệu Nguyên a! Tiểu tiện nhân, đã vậy còn tính kế nàng, đáng trách, nhất định nàng sẽ không bỏ qua Mẫu Đơn!

Nhưng mà sự tình xa xa không có đơn giản như suy nghĩ của Đinh Tĩnh như vậy, này, mới chỉ là bắt đầu...

Theo kinh thành đến Hà Bắc, trên đường đi gặp hai cái thành, dọc theo con đường này Thái hậu lại không cho đoàn xe ngừng lại ngoại trừ bình thường nghỉ ngơi ngoài rừng, năm ngày sau liền tới Liễu thành, Thái hậu du lịch cũng không cố ý giấu giếm hành tung, vì thế đoàn xe vừa mới đến cửa thành, liền nhìn thấy một đám người thủ ở nơi đó chờ đợi xa giá của Thái hậu, vì chính là phụ lão cùng huyện lệnh liễu thành ngũ phẩm Thủy Tự Đắc, phía sau quan viên trong thành, còn có thật nhiều phú quý thương nhân xếp hàng ngăn nắp.

"Vi thần huyện lệnh Liễu thành Thủy Tự Đắc, cung nghênh Thái hậu, An vương thế tử, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Vi thần... Cung nghênh thái hậu, An vương thế tử, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Thảo dân... Cung nghênh thái hậu, An vương thế tử, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Lam Thanh Lăng cưỡi ngựa đến trước xe, nhìn xuống trên mặt những người này rõ ràng mang theo thấp thỏm lo âu, nhàn nhạt gật đầu: "Đứng lên đi, Thái hậu đi đường hơi mệt nhọc một chút, trước chuẩn bị địa phương cho Thái hậu nghỉ ngơi đi."

"Hồi An vương thế tử, vi thần đã sai người chuẩn bị biệt viện cho Thái hậu, An vương thế tử nghỉ ngơi. Thái hậu cùng Thế tử đi lâu như vậy khả năng đã đói bụng, vi thần đồng thời cũng chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, không biết là hiện tại có cần chuẩn bị đồ ăn cho Thái hậu, An vương thế tử hay không?" Thân hình Thủy tự đắc hơi mập, cười rộ lên cộc lốc, làm cho ấn tượng đầu tiên cũng không phải tốt.

"Ừ, trước dùng bữa đi, ngươi đi chuẩn bị."

"Cung nghênh thái hậu, An vương thế tử."

"Cung nghênh thái hậu, An vương thế tử."

"..."

Thủy Tự Đắc vì Thái hậu an bài biệt viện, nha môn Liễu thành cách đó không xa, nha môn phái người bảo hộ, mặc dù người của bọn họ so với người Lam Thanh Lăng kém không phải một ít, bất quá Thủy Tự Đắc vẫn không thể không an bài, một là tỏ tâm ý, hai cũng coi trọng, không phái người tội mới lớn.

Viện là tam viện, xung quanh xanh um tươi tốt, liễu xanh thành âm, hoa nở khắp nơi, bốn vách tường dây vờn quanh, có vài phần nho nhã xinh đẹp, thái hậu vì du ngoạn, tiểu viện này đặt mua nhưng thật ra được tâm ý.

Tiến viện, cung nữ ma ma bọn thị vệ bắt đầu khuân đồ, mà Thái hậu, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử thì được mời vào trong phòng khách, nếu nói ngoại viện là điền viên tiểu tạ, nội sảnh chính là ưu nhã tinh mỹ, cái bàn đều làm từ gỗ lim tinh điêu chế tạo, đối diện cửa là hai bình hoa cẩm thạch cao to bằng một người, càng bắt mắt, bất luận bốn phía bộ cụ trà bày biện mặc dù không thể nói rõ cực phẩm, nhưng cũng rất tốt.

Trong mắt Lam Thanh Lăng chớp động, đương nhiên Thủy Tự Đắc là vì lấy lòng bọn họ, thế nhưng viện này rất hao tiền, tuyệt đối xài không ít đi.

Trên bàn, một bàn sơn trân hải vị đã được bày trên bàn, các món song long hí thủy, kỳ lân hoa chi, đàn long vây cá hí ngọc châu, cá chỉ bạc, nhìn qua màu sắc hương vị đều câu toàn, Đinh Tử tính giản lược một chút, bàn này sợ không có hai ba trăm lượng thì khó có được a, hơn nữa bàn thứ nhất liền tốt như vậy, nếu như Thái hậu ở lại đây, Thủy Tự Đắc cũng sẽ tiếp tục chuẩn bị như vậy, đây chính là đại công phu, tốn thật nhiều tiền!

Thủy Tự Đắc lập tức cười nói: "Thái hậu, An vương thế tử, bàn thức ăn này là vi thần cố ý mời tửu lâu tốt nhất trong thành Lâm đại trù làm, Lâm đại trù nấu ăn rất chuyên nghiệp, mong rằng thái hậu An vương thế tử sẽ thích."

Lưu ma ma đỡ tay Thái hậu ngồi chủ vị, tự nhiên Lam Thanh Lăng ngồi vị trí bên trái chủ vị, Thái hậu nhìn Đinh Tử đang đứng ở một bên nói: "Ngươi một đường chiếu cố ta, cũng cực khổ, mau ngồi xuống cùng nhau dùng đi, thức ăn này cũng không phải tệ, Thủy đại nhân có ý."

Thái hậu chiếu cố đối với Đinh Tử, cũng lập tức làm Thủy Tự Đắc cảnh giác, nhìn kỹ lại, hắn không khỏi thấy Đinh Tử thật là kinh diễm, hơn nữa nhìn phong thái cô gái này ưu nhã thong dong đại khí bất phàm, cũng không phải xuất thân bình thường, Thủy Tự Đắc cẩn thận hỏi: "Thái hậu nói đúng, vì thái hậu cống hiến sức lực là phúc trạch của vi thần, cũng không biết vị quý nhân này là ai?"

Đinh Tử đứng lên hướng về phía Thủy Tự Đắc khẽ gật đầu, dựa theo phẩm cấp, nàng không cần hành lễ với Thủy Tự Đắc chỉ có chức quan ngũ phẩm, nhân tiện nói: "Bản quan là hoàng thượng đặc biệt phong nhị phẩm nữ quan Tùy thị thái hậu, Thủy đại nhân có lễ."

Thủy Tự Đắc lập tức cười chào: "Thì ra là Đinh đại nhân, vi thần thực sự là mắt vụng về, thất lễ thất lễ, đã sớm nghe nói Đinh đại nhân y thuật tuyệt hảo, lại có thiên nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên làm cho vi thần mở mắt."

Đinh Tử mỉm cười: "Thủy đại nhân khen ngợi, bản quan chỉ muốn một lòng hầu hạ thái hậu, bản quan học y còn thấp, trong viện thái y nghiên tập y thuật nhiều năm, còn có thật nhiều đáng giá học tập, y thuật bản quan không tính tốt. Thiên nhân chi tư lại không dám nhận."

"Đinh đại nhân thực sự là khiêm tốn, hạ quan thụ giáo." Thủy Tự Đắc lộ vẻ cười, trong mắt lại hiện lên dị quang nào đó, quá mau làm cho người ta bắt không được.

"Thủy đại nhân cũng rất bận rộn còn chưa có ăn đi, cùng nhau ngồi xuống dùng thiện đi." Vẻ mặt Thái hậu hiền lành, cười rất khó làm cho người ta cự tuyệt.

Thủy Tự Đắc liên tục chối từ, lại do Thái hậu nói thỉnh hai hồi, lúc này mới ngồi nửa mông, sau đó vỗ tay một cái, ngoài cửa mười nữ tử thanh xuân nối đuôi nhau đi tới, mười nữ tử này đều mặc y sợi nhỏ, sam y thập phần trong suốt, chỉ là nội y cùng màu sắc thiếp thân trường sam, sẽ không quá bại lộ, nhìn qua sẽ thấy mười thiếu nữ này vóc người quyến rũ, eo thon kiều đồn, nhìn khuôn mặt đẹp kia nữa, chính là tinh tế tuyển qua.

Mặt mỗi người thập phần trắng nõn, bộ dáng đều thuộc hạng thượng đẳng, tư sắc mỗi người mỗi vẻ, có xinh đẹp nho nhã thanh tú, có kiều mị, có xinh đẹp đáng yêu, có lành lạnh diễm lệ, có nhu tình như nước, muốn chọn cái dạng gì cũng có.

Đinh Tử nhìn đám thiếu nữ này, tính phản xạ nhìn về phía Lam Thanh Lăng, rất rõ ràng, những thiếu nữ này toàn là hướng về phía Lam Thanh Lăng An vương thế tử này đi.

Chỉ là lúc này sắc mặt Lam Thanh Lăng lại đen kịt, thấy đám thiếu nữ kia đang muốn hướng đến gần hắn, trên mặt hắn càng đen, đồng thời nhìn thấy được ánh mắt Đinh Tử quan sát, trong mắt hiện lên sát ý, vừa mới muốn nói gì, lại nghe Thái hậu nói: "Thủy đại nhân còn có thể tìm được nữ tử tư sắc tốt như vậy, xem ra thực sự là mất không ít công phu, ở trong cung, mỗi người mỗi vẻ, hình dạng xinh đẹp như thế đều không dễ dàng."

Sắc mặt Thủy Tự Đắc lại biến đổi, phía sau lưng rất thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn trên mặt Thái hậu tiếu ý càng đậm, mắt mang thần tình chất vấn, nhất thời cảm giác một cỗ mồ hôi lạnh tỏa ra ở phía sau, vội vã giải thích: "Hồi Thái hậu, kỳ thực những cô nương này cũng không phải vi thần sai người tìm, các nàng đều là nữ nhi gia trong thành, bởi vì nghe nói Thái hậu du lịch, may mắn đi ngang qua liễu thành, bọn họ sợ tiểu vật liễu thành không như hoàng cung, sợ chiếu cố không chu toàn. Liễu thành là do vi thần tương đối quen thuộc, luôn muốn chiếu cố đỡ hơn một chút nên tìm mấy nữ nhân trong sạch trong thành, vi thần không dám có tâm tư khác."

Thái hậu chỉ là gật gật đầu, trên mặt không có thay đổi gì, cũng không biết lời này nàng nghe lọt mấy phần, ngược lại làm Thủy Tự Đắc càng thêm bất an.

Lúc này Thái hậu lại nhìn đồ ăn trên bàn, ánh mắt đảo qua, Đinh Tử lập tức hiểu ý nàng, Thủy Tự Đắc thấy vậy, trong lòng tuy là không thoải mái, lại nhất quyết phất tay một cái, làm cho mười thiếu nữ tách ra đứng ở phía sau Thái hậu, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử, cười nói: "Sao lại bắt Đinh đại nhân tự mình chia thức ăn, chuyện này đều là việc của các nàng, Đinh đại nhân nên nếm thử món Bát trân bao này, đây chính là món ăn nổi danh ở Liễu thành của chúng ta."

Mười thiếu nữ, bốn người bộ dáng đứng đầu đứng ở phía sau Lam Thanh Lăng, sáu người khác phân hai người đứng ở sau Thái hậu, Đinh Tử còn có Thủy Tự Đắc, Thủy Tự Đắc vừa nói, thiếu nữ sắc mặt đáng yêu đứng ở phía sau Đinh Tử, lập tức trì đũa vì nàng, chỉ là thiếu nữ này trát động mắt to, thừa dịp thời gian, nhìn kỹ Đinh Tử mấy lần. Thấy tướng mạo Đinh Tử thực sự là tìm không ra khuyết điểm, trong mắt hiện lên không vui, chỉ là nháy mắt động một cái liền lui sang một bên.

Ba cái thiếu nữ khác, cũng lần lượt vì Thái hậu, Lam Thanh Lăng, Thủy Tự Đắc chia thức ăn, Thủy Tự Đắc không ngừng giới thiệu các đồ ăn tồn tại trên bàn cùng ưu điểm, Thái hậu, Lam Thanh Lăng, Đinh Tử đều yên lặng ăn, thỉnh thoảng gật đầu nói mấy câu, bầu không khí gian phòng vẫn yên tĩnh. Chỉ là phía sau Lam Thanh Lăng luôn luôn vang lên thanh âm vật liệu may mặc, bốn nữ tử kia, hai chen chúc tại một tả một hữu Lam Thanh Lăng, trên mặt càng ngày càng hồng, trong mắt tinh hỏa tỏa ra.

Đinh Tử đè nén chán ghét xuống đáy lòng, Thủy Tự Đắc nói những cô gái này là nữ nhi phú thương trong thành, rốt cuộc là đại gia khuê cát hay là thanh lâu kỹ nữ, còn chưa là gì, bởi vì chia thức ăn thế nhưng âm thầm tranh đoạt nhau, chẳng lẽ nữ nhân phú thương đều là như vậy?

Hai mắt Đinh Tử nhìn phía Thủy Tự Đắc dần dần phát sâu, nếu như Lâm Hổ bọn họ tra tin tức không có sai, Thủy Tự Đắc chỉ sợ là người Lâm vương gia Lâm Đông Vân, bọn họ biểu hiện không có gì tiếp xúc, thế nhưng Lâm vương gia năm đó hồi kinh, đã từng vô ý cứu một thư sinh vào kinh đi thi, điểm tiểu ân tiểu đức ấy, thậm chí có khả năng Lâm vương gia cũng không phải xuất phát từ thật tình cứu giúp, lại bị thư sinh này để ở trong lòng, mà người này chính là Thủy Tự Đắc.

Về sau Thủy Tự Đắc thi đậu, lại không có tới cửa tìm Lâm vương gia tạ ơn, nhưng thật ra lúc hoàng thượng phân công nhiệm vụ, cuối cùng bị an bài vào làm quan phụ mẫu Liễu thành, là yếu địa tiếp cận kinh thành, ngũ phẩm ở đây, nhưng so với rất nhiều tứ phẩm đô đốc còn mạnh hơn.

Đinh Tử rất hoài nghi, Lâm vương gia thật không có cùng Thủy Tự Đắc tiếp xúc sao? Hôm nay hắn làm những chuyện này chỉ vì lấy lòng Thái hậu cùng Lam Thanh Lăng?

Buổi tối, Đinh Tử ở trong phòng mở nửa cánh cửa sổ, nghiêm túc liếc nhìn sách thuốc, đột nhiên bên ngoài truyền ra tiếng ồn ào.

"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Ngọc Du ngươi đi xem."

"Vâng, chủ tử!" Ngọc Du canh giữ bên người, lập tức ra kiểm tra, chỉ chốc lát liền trở lại gian phòng, biểu tình trên mặt có chút âm tình bất định nói, "Chủ tử, bốn nữ nhân Thủy đại nhân vì An vương gia chuẩn bị đang ở trong phòng đánh nhau, thanh âm huyên náo không nhỏ."

"Nga, bốn nữ nhân đánh nhau, nhưng thật thú vị, Thế tử xử trí như thế nào?" Đinh Tử cười lạnh, sợ là tranh nhau ai bò lên giường Lam Thanh Lăng trước đi.

Biểu tình của Ngọc Du càng quái: "Thế tử không có ở trong phòng, lúc thuộc hạ trở lại vừa vặn nhìn thấy Thế tử mang theo Lam Trác trở về, nói là bầu trời hôm nay rất đẹp, ở bên ngoài tìm địa phương luyện kiếm một chút, nghe nói bốn nữ tử làm loạn trong phòng hắn, tức giận vội vã trở về."

Đinh Tử sửng sốt, tùy ý cười, nàng đem sách thuốc khép lại, đứng lên nói: "Thế tử mới trở về, nhất định là không biết tiền căn hậu quả, việc này sợ cần điều tra một chút, ta xem chuyện náo nhiệt này, chúng ta cũng đi xem đi."

"Vâng, chủ tử." Hai người ra phòng, Lưu Đình đứng ở bên ngoài coi chừng, ba người liền đi viện Lam Thanh Lăng, còn chưa tới gần, liền nghe một hồi gà bay chó sủa trong viện.

Ba người vừa tiến viện, nhìn Lưu ma ma bên người Thái hậu đã ở, xem ra việc này là cũng đem Thái hậu kinh động.

Phòng khách quỳ bốn nữ tử y sam có chút mất trật tự, Lam Thanh Lăng xanh mặt ở một bên sát kiếm, mà lúc này Thủy Tự Đắc cũng bị truyền đến, đầu đầy mồ hôi xông tới.

Đinh Tử tùy tiện tìm nơi ngồi xuống, xem cuộc vui!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-145 )