Giải độc!
← Ch.066 | Ch.068 → |
Edit: Ms Halloween
Beta: Sally
Nghe thấy tin tức Thái hậu trúng độc, mọi người nhất thời kinh hãi, chắc hẳn không ai có thể tưởng tượng, nữ nhân cao quý nhất sẽ trúng độc. Ở trong nhận thức của các nàng, trúng độc tức là có người ác ý hãm hại, khó tin được Thái hậu cũng bị vị nương nương hậu cung nào hãm hại, phải biết rằng đương triều Thái hậu không chỉ có cái danh hiệu Thái hậu, địa vị này đại biểu cho thế lực phía sau Thái hậu, kẻ nào dám động người? Quả thực khiến người ta không dám tin!
Lúc này trong lòng mọi người nghĩ đều là chuyện Thái hậu trúng độc, nhưng mà càng nghĩ càng kinh hãi, hiện tại các nàng vẫn đang ở trong cung a, các đời lịch đại cũng có loạn thần tặc tử, Thái hậu đột nhiên trúng độc, chẳng lẽ có người muốn mượn cơ hội chống lại triều đình? Các nàng có thể còn mạng sống sao, các nàng còn có thể bình an xuất cung sao? Trong lòng mọi người kinh hãi, cước bộ chạy tới Trường Lạc cung càng nhanh, hi vọng nhìn thấy động thái mới nhất, ai còn để ý chuyện mấy người Đinh Tĩnh, Phùng Ngọc Hoa, Mã di nương cùng Đinh An bị phạt.
Mã di nương ngất đi, nằm ở trên mặt đất lạnh băng, lại không ai để ý tới ả, Đinh Tĩnh chăm chú siết y phục bên cạnh, hai mắt dại ra, một lát sau thế nhưng cười ha ha lên, tại gian phòng yên tĩnh quỷ dị có vẻ phá lệ dọa người. Cái lưng máu chảy đầm đìa khiến người nhìn khẩu vị nhộn nhạo, mặt nàng không còn chút máu, máu loãng đắp ở trên da thịt trắng tựa như quỷ, thực sự làm cho người ta liếc mắt nhìn đều cảm thấy sợ hãi, mà nụ cười lúc này càng làm cho lòng người phát lạnh.
Phùng Ngọc Hoa vội vàng mặc y phục, trong lòng đập thình thịch, hắn mang hài xuống giường vừa muốn đi qua, Đinh Tĩnh đột nhiên chợt ngẩng đầu, cặp mắt kia trống rỗng không có biểu tình gì, Phùng Ngọc Hoa nhìn mà bị dọa run run lui về sau mấy bước, bị dọa nhưng hung ý trong lòng lại tăng mạnh, nhấc chân hướng trên người Đinh Tĩnh đá tới, một đạp này làm cho trên người Đinh Tĩnh chảy máu càng nhiều, Đinh Tĩnh không những không trốn, trái lại cười híp mắt nhìn hắn, Phùng Ngọc Hoa nhìn trong lòng không hiểu sao lại hoảng sợ.
"Hoa nhi đi nhanh đi, cùng tiện nhân kia quấn quýt cái gì, chúng ta trước đi Trường Lạc cung nhìn!" Hoàng thị lạnh nhạt liếc nhìn Đinh Tĩnh, không đồng tình chút nào, chau mày. Nàng vạn vạn không ngờ sự tình sẽ phát triển thành cái dạng này, bất quá Đinh Tĩnh có Thượng thư phủ phía sau có thể hữu ích cho ngự sử phủ, cũng chỉ có thể nhận thứ nữ này.
Đương nhiên vấn đề mấu chốt hiện tại không phải chỗ này, lúc này mọi người toàn bộ rời đi thăm dò bệnh tình Thái hậu, nếu bọn họ không đi, chẳng phải làm cho người ta cho rằng bọn họ đối với Thái hậu bất kính, bất trung, bất hiếu. Phùng Ngọc Hoa hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại bỏ đi. Mặc dù bây giờ Đinh Tĩnh đã định là tiểu thiếp của hắn, nhưng Phùng Ngọc Hoa lại đối với nàng không có nửa điểm thương hại cùng đau tiếc, có chỉ là chán ghét, nghĩ đến sau này phải đối mặt với nữ tử đầy người đều có dấu vết, hắn liền buồn nôn muốn phun.
Đinh Tĩnh chỉ quỳ rạp trên mặt đất, căn bản không muốn dậy, không lên nổi, cũng không cần thiết đứng lên.
Yên tĩnh đối lập với Đinh An bên cạnh lúc này đang chậm rãi đến gần nàng: "Thật quá ngu xuẩn, ngươi hại ta bị phạt."
Trong mắt Đinh Tĩnh lại không có Đinh An, tựa hồ không nghe thấy lời của nàng ta, hết cười to lại nằm úp sấp yên tĩnh kỳ dị, Đinh An ngồi xổm người xuống: "Ta vốn muốn giúp ngươi, đáng tiếc a, chúng ta đều bị Đinh Tử đùa bỡn. Ngươi bây giờ đã bị phá hủy, cả đời ngươi đã bị phá hủy như vậy, ngươi cam tâm sao? Vốn Đinh Tử mới hẳn là người bị ngươi giẫm nát dưới chân, hiện tại ngươi thành đối tượng mọi người phỉ nhổ, dựa vào cái gì nàng ta có thể tiêu dao khoái hoạt sống, ngươi sai cái gì, ngươi vốn có thể so với nàng sống tốt hơn!"
Đinh Tĩnh ngơ ngác quay đầu, đôi mắt chăm chăm nhìn Đinh An, chớp cũng không chớp, như hai hạt châu thủy tinh không có linh hồn, Đinh An nhìn thấy cặp mắt kia đều cảm giác trong lòng chấn động, ép buộc chính mình nhịn xuống khác thường trong lòng: "Đinh Tĩnh, Đinh Tử làm cho ta đã bị trừng phạt như vậy, ta hận nàng, ngươi nếu hận nàng, nên cùng ta hợp tác, dù sao thanh danh chúng ta đã như thế, cũng không sợ càng kém hơn nữa. Đinh Tử nhất định phải chết, trước đó, nàng phải bị thiên phu sở chỉ*, bị vạn dân phỉ nhổ!"
* Thiên phu sở chỉ: bị tất cả mọi người chỉ trách, phỉ báng.
"Đinh An! Thì ra ngươi giấu sâu như vậy, đã vậy còn quá ngoan độc, ta đã nói con tiện nhân Bạch di nương kia sao có thể mềm yếu như vậy, thì ra các ngươi mới là ghê tởm nhất." Mã di nương chuyển tỉnh, thế nhưng nghe thấy lời nói này của Đinh An, đứa mà trước đây vâng vâng dạ dạ, thường làm cho người ta cho rằng không tồn tại - Đinh An!
Kỳ thực vốn Mã di nương đã cho rằng khăn tay kia chính là của Đinh Tử, Đinh An bất quá thuận tay giúp đỡ bọn họ mà thôi, hiện tại nàng ta nói lời này, ả thập phân rõ ràng Đinh An đã cố ý, thì ra Đinh An vốn cũng cố ý ám hại Đinh Tử nên mới trộm khăn tay của Đinh Tử, không phải lần này thì cũng sẽ là lần khác, chỉ là hiện tại đúng dịp nên làm mà thôi. Bọn họ biết Đinh Tử không ngoài ý muốn, bởi vì Đinh Tử vốn rất thông minh, cũng đối phó với họ nên nơi chốn đề phòng bọn họ là bình thường. Thế nhưng ai sẽ đề phòng đứa bình thường im lặng không gây chuyện như Đinh An đây, trước đây ả chỉ là chán ghét mẹ con Bạch di nương, chưa từng nghĩ qua bọn họ thậm chí có tâm tư như vậy, Mã di nương thực sự bị chấn kinh rồi!
"Vì thế Mã di nương cảm thấy Đinh Tử không nên chết đi sao?" Đối với Mã di nương đang kinh ngạc, Đinh An lại lơ đễnh, lạnh nhạt nói.
Mã di nương thần sắc thay đổi: "Nó đương nhiên đáng chết, ta tuyệt đối sẽ không để cho nó dễ chịu!"
Đinh An nhạt nhẽo cười, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình gì, Mã di nương nhìn thấy nụ cười này đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác có một luồng lạnh lẽo theo lòng bàn chân chạy lên. Đinh Tử, xem ra có người khác để đối phó ngươi, tiểu tiện nhân Đinh An này lại dám gạt ả lâu như vậy, liền cho các ngươi lưỡng bại câu thương đi!
Nhìn trong mắt Mã di nương lóe ra hưng phấn, Đinh An rũ mắt xuống, khóe miệng quyến rũ ra châm tia cười chọc cười.
"Được rồi, hiện tại Thái hậu trúng độc, chúng ta cũng nên đi xem."
Mã di nương nhíu mày mặc quần áo cho Đinh Tĩnh, để cho nha hoàn coi chừng bên ngoài không dám vào cửa đỡ Đinh Tĩnh đi ra ngoài, lúc đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Bạch di nương tĩnh tĩnh đứng thẳng, ả sửng sốt, đã không có cảm giác không thể tin tưởng ban đầu, mấy người lúc này mới chịu đựng đau đớn trên người đi hướng Trường Lạc cung.
Ngoài Trường Lạc cung là biển người, đầu người nhiều đến độ có thể đơn giản dùng từ rậm rạp để hình dung, mấy phu nhân tiểu thư ở hậu viện có thể nhận được tin tức thì tiền viện bên kia phải nói biết đến sớm hơn. Hoàng cung đều thuộc về Hoàng đế, cho dù làm dáng một chút, hắn cũng không có đạo lý không mang theo nam triều thần phía ngoài đến thăm, nói cho cùng, hôm nay mọi người chỉ là hướng về phía thọ yến Thái hậu mà đến. Ở ngày trọng đại như vậy mà nhân vật chính lại trúng độc, đây là một tình huống thập phần quỷ dị, càng như là đánh vào mặt Hoàng đế!
Vì thế người ở đây đông đảo lại chỉ dám nhỏ giọng nói thầm, kề tai nói nhỏ, thậm chí có chút ý muốn chính mình trở thành người trong suốt, vạn lần cũng không thể bị người bắt được nhược điểm khiến người ta phiền chán, nếu hôm nay Thái hậu xảy ra chuyện gì, những người đến đây tuyệt đối không thể tốt.
Đinh Tử chen chúc tại trong đám người, nhìn cung nữ thái giám cùng với các thái y ra ra vào vào, thần sắc vội vã, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng. Tuy nói độc này nàng hy vọng có thể do nàng đến giải, nhưng giải thế nào lại là vấn đề, chẳng lẽ tự đề cử mình như Mao Toại*. Vừa rồi ý nghĩ của nàng nóng lên chỉ muốn giải độc, bây giờ thoáng tỉnh táo lại mà nghĩ thì việc này sợ rằng không hoàn toàn đơn giản như nàng muốn như vậy.
*Sự tích Mao Toại tự đề cử:vietnamese. cri. cn/chinaabc/chapt... 160412. htm
Lúc trước ở Bạch Vân am, bởi vì nàng nghe được mùi hương của tử yên hoa nên bị hấp dẫn mới phát hiện Thái hậu trúng độc, rất hiển nhiên trong hậu cung này có người muốn khống chế Thái hậu. Ở Đại Tề, uy tín của Thái hậu cũng không kém so với Hoàng đế đương triều, tuy có Hoàng hậu nắm hậu cung trong tay cùng Hạ quý phi hỗ trợ quản lý, nhưng một câu nói của Thái hậu còn có trọng lượng hơn mười câu của các nàng. Như vậy ai không muốn khống chế Thái hậu, nếu lúc trước Thái hậu có thể bị hạ độc âm thầm, hiện tại có gì không thể? Nếu không phải Thái hậu chính mình hạ độc dẫn nàng đến đây, nàng tùy tiện ra chỉ sợ không chỉ giải không được độc của Thái hậu, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tình hình bị mất mạng, nhưng nàng hiểu rõ đây là cơ hội duy nhất, nếu nắm lấy thì...
Thái dương dần dần treo lên cao, trước Trường Lạc cung nhiệt độ coi như tăng vài độ, người đông nghẹt đứng chen chúc, phu nhân tiểu thư không ngừng vì mình cùng người nhà bên người đổ mồ hôi, quan viên mặc triều phục sớm đã nóng mồ hôi chảy kẹp bối, thống khổ không chịu nổi, lại không người dám có nửa câu oán hận, lại một nén hương thời gian trôi qua, một ít quan gia nữ quyến thân thể kém đã té xỉu, bị người rối ren nâng qua một bên nghỉ ngơi, các thái y của thái y viện ra ra vào vào càng nhiều lần, trên mặt càng phát ra ngưng trọng.
Đinh Tử song quyền nắm chặt, Thái hậu rốt cuộc trúng loại độc gì? Chờ đợi như thế không phải biện pháp a, thời gian trì hoãn cứu chữa càng lâu dài thì thời gian có thể cứu cũng đã chậm, thế nhưng những thái y hôm nay thận trọng như vỏ trai, vô luận đại thần trong triều cùng với nữ quyến hỏi thế nào, chính là không ai trả lời, như vậy càng thêm khiến mọi người tự suy đoán lung tung, cùng với âm thầm sợ hãi.
Ngay cả Đinh Tử cũng suy nghĩ có hay không nên xông vào, trong lúc đám người té xỉu đợt thứ hai vừa mới bị đưa đi chỗ râm mát nghỉ ngơi, Lưu ma ma đắc lực nhất bên người Thái hậu mặt không biểu tình đi ra Trường Lạc cung, lạnh nhạt nhìn các thái y trán đổ mồ hôi to như hạt đậu không ngừng ra vào, hừ lạnh một tiếng nói: "Nương nương thân thể nhiễm bệnh nhẹ, không biết ở đây vị nào biết một chút thuật điều dưỡng thân thể, không ngại đi vào chăm sóc, nếu làm thật tốt, Thái hậu nương nương, Hoàng thượng tự nhiên có trọng thưởng."
Phía dưới vang lên liên tiếp tiếng hút khí, sau đó lại rơi vào trong một mảnh vắng vẻ quỷ dị. Mọi người tựa hồ cũng ý thức được chính mình không nên tại đây, loại thời gian đột hiển chính mình, đều nghẹn khẩu khí, sợ người ta chú ý tới bọn họ, kéo đi làm người chết thế.
Đúng vậy, kẻ chết thay!
Nếu đông đảo thái y của hoàng cung đều không trị được, các nàng là phu nhân tiểu thư khuê phòng, mồm miệng thì hạng nhất, còn làm việc không để quan viên làm thì còn có thể có biện pháp nào? Trị thì có ân đức, trị không hết thì chính là tội mất đầu, đối với kết quả thứ hai bọn họ là chín phần chín chắc chắn, thái y cũng cứu không được thì đó là Thái hậu đã hết thuốc chữa, vì thế ai đi ra, vô tội chôn cùng đó chính là kết quả duy nhất của kẻ đó!
"Dân nữ muốn thử một lần." tiếng một nữ tử nhẹ giọng nói ở trong đám người nổ tung, 'Dân nữ muốn thử một lần' một câu nói kia xoay quanh bên tai không đi, cuối cùng biến thành từng tiếng cười nhạo cùng với châm chọc không biết sống chết.
Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!
Tại đây loại thời gian này mà xông về phía trước, rõ ràng chính là muốn chết!
Thân thể Lam lão thái quân nhất thời lay động, không thể tin tưởng mà nhìn lại, lại thấy một bóng dáng màu tím chậm rãi phiêu động, đi tới trước mặt Lưu ma ma thi lễ, lại lần nữa nói: "Dân nữ muốn thử một lần." Lam lão thái quân há to mồm, nhất thời lại không phát ra được tiếng nào, Tử nhi luôn luôn thông minh, làm sao sẽ làm ra sự tình tự chui đầu vào rọ như vậy?
Vân Hi Văn, Vân Hi Vũ, Lưu thị đồng dạng cũng có cái ý nghĩ này, bọn họ nhưng cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Đinh Tử biết y thuật a, dù là nàng muốn thay đổi hiện trạng, cũng không thể là hiện tại a, không còn mạng thì thay đổi hiện trạng lại có ý nghĩa gì a. Nàng làm thế này sẽ không mang lại một chút tiếng tốt mà ngược lại sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!
Mã di nương, Đinh An đều không ngờ, vừa nói một phen, hiện tại liền nghiệm chứng, Đinh Tử bị thắng lợi xông lên đầu sao, loại thời gian này không tranh thủ tránh đi, nàng còn hướng về phía trước! Ha ha, xông thật là tốt, liền nhìn ngươi chết như thế nào?
Đinh Bằng sắc mặt xanh đen, oán hận trừng mắt Đinh Tử, trước chuyện Đinh Tĩnh cùng Phùng Ngọc Hoa yêu đương vụng trộm, phía trước đã sớm truyền ra, Đinh Bằng cảm thấy gần đây phát sinh vài việc, so với nửa đời trước của hắn càng làm cho hắn mất mặt không ngóc đầu lên được nữa, hắn thậm chí không muốn gặp lại mấy nữ nhi trong nhà này, đơn giản chính là cho hắn thêm phiền. Đinh Tĩnh thấp hèn như vậy đã làm cho chức quan của hắn tràn ngập nguy cơ, Đinh Tử tại loại thời gian này vì làm náo động mà không để ý Thị lang phủ, quả thực không đem người cha như hắn nhìn ở trong mắt!
Việc này nhìn như chỉ là Đinh Tử xúc động mà thôi, nếu làm không tốt, Thái hậu chết ở trong tay Đinh Tử, nàng không chỉ thay thái y viện chịu tội, toàn bộ Thị lang phủ đều gặp tai ương. Sự việc này, một chuyện nhỏ đều có khả năng khiến cả nhà gặp họa lọt vào tội danh diệt tộc, hiện tại việc liên quan đến sinh tử của Thái hậu, càng đem Thị lang phủ đẩy vào vòng xoáy tử vong.
"Tử nhi, không được hồ nháo!" Vương thị đột nhiên gào thét lên, nguyên bản đối Đinh Tử mọc lên một chút vui mừng, lúc này khẩn trương thành hận ý, đồ ngu xuẩn, lấy Thị lang phủ để kiếm vinh dự cho ngươi, quả thực ác độc cực độ!
Lúc này ở trong lòng Vương thị, Đinh Bằng, Đinh Tĩnh cùng người tư thông không biết liêm sỉ cũng không đáng ghét bằng Đinh Tử, càng làm bọn họ hận không thể tự tay bóp chết!
Lưu ma ma nhướng chân mày, ý vị không rõ hướng về phía Vương thị nhìn nhìn, nhìn đến khi bà ta lùi lại hai bước mới yên lặng quay đầu, hướng về phía Đinh Tử nói: "Ngươi hiểu biết y thuật?"
"Hồi ma ma, dân nữ hiểu sơ một ít, từ nhỏ thích nhìn một chút sách thuốc."
"Xuy!" Trong đám người, phát ra một trận tiếng cười nhạo dày đặc.
Bất quá chỉ đọc hai cuốn sách bại hoại, nghe ý tứ này là còn chưa có từng trị bệnh vậy mà muốn trị độc cho Thái hậu, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ! Đinh Bằng, Vương thị sắc mặt xanh đen, Lam lão thái quân cùng người trong phủ sắc mặt cũng không tốt, Tử nhi làm sao mà vọng động như vậy, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Mã di nương, Đinh Tĩnh, Đinh An, Đinh Ninh Nhi cùng Đinh Tử có thù oán lúc này không thể ức chế lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, nụ cười trên mặt Lâm Giai Thiến kia lại càng ngày ngào ngạt, Lam Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng, càng khinh bỉ Đinh Tử không biết tự lượng sức mình.
Từng đạo tiếng cười nhạo vang lên càng ngày càng nhiều, thanh âm càng lúc càng lớn, toàn cảnh có chút không khống chế được, tầm mắt nhìn trên người Đinh Tử đủ để đem nàng hoàn toàn đâm thủng tại chỗ mà chêt, Lam lão thái quân vịn tay Vân Hi Vũ đang muốn đi lên phía trước cầu tình, Lưu ma ma lại ngẩng đầu, tầm mắt quét về phía mấy kẻ tự cho mình siêu phàm, tại thời khắc mấu chốt chỉ là kẻ vô ích mà người khác muốn xuất lực lại không cam lòng, lại hận không thể xuất đầu trước mọi người, diện vô biểu tình nói một câu: "Chư vị nói náo nhiệt như thế, chắc là có ý nghĩ giải độc cho Thái hậu, vậy thì mời đứng ra."
Dứt lời, mọi người đồng thời im tiếng, tiếu ý trên mặt Lưu ma ma càng đậm: "Tất nhiên không thể, chư vị xin mời câm miệng đi!"
Lưu ma ma nói khiến cho một loạt phản ứng dây chuyền, mấy người vừa châm chọc Đinh Tử đều bị xanh mặt, nhưng căn bản không dám phản bác vị ma ma đắc lực tâm phúc bên người Thái hậu này. Dù là Hoàng thượng thấy Lưu ma ma cũng không dám quá mức làm càn bất kính, bọn họ cũng chỉ là củ hành củ tỏi, đương nhiên không thể ghi hận Lưu ma ma, Đinh Tử lại không giống vậy, lại thấy ánh mắt mọi người hướng về nàng càng lợi hại. Sợ cái gì, dù sao nàng chắc là sẽ không chữa tốt cho Thái hậu, chỉ có chờ chết, lòng dạ bọn họ rộng như vậy, hà tất cùng một kẻ sắp chết tính toán đây!
"Vị tiểu thư này xin mời vào bên trong!" Lưu ma ma ngẩng đầu thỉnh người, Đinh Tử gật gật đầu theo nàng tiến vào Trường Lạc cung, trực tiếp về đi đến phía sau điện, mới vừa vào hậu điện, Đinh Tử liền có chút khẩn trương thấp giọng hỏi, "Ma ma, Thái hậu trúng độc sâu đậm??"
Lưu ma ma liếc mắt nhìn Đinh Tử một cái thật sâu: "Sâu, rất sâu! Thái y đều thúc thủ vô sách!" Hai người nhìn như đang nói về chuyện Thái hậu trúng độc, lại có ẩn huyền cơ khác.
Đinh Tử mượn cơ hội hỏi Thái hậu trúng độc thật hay giả, hai là cũng muốn hỏi một chút độc này có phải là cố ý hạ hay không, vậy người này có hay không giấu rất sâu, Thái hậu các nàng có hay không tra thấy là ai. Lưu ma ma nói làm cho trong lòng Đinh Tử chấn động, không người bị hoài nghi, hơn nữa còn là thực sự trúng độc, đồng thời tình huống không lạc quan. Ngẫm lại cũng đúng, thái y làm việc trong thái y viện lâu như vậy, cũng không đến mức là lang băm.
Đinh Tử cảm thấy tâm tư thập phần trầm trọng, vừa mới đi vào nội điện, lúc đi tới tẩm cung Thái hậu, mở cửa vừa tiến vào liền nghe mùi thuốc dày đặc xông vào mũi khiến nàng nhíu mày, bầu không khí trong phòng thập phần khẩn trương, trên mặt đất quỳ một đám lão thái y mồ hôi chảy ròng ròng, một bên thì một đám cung nữ quỳ vì tội hầu hạ không chu toàn, khiến cho Thái hậu lâm vào tình trạng trúng độc, nếu Thái hậu xảy ra vấn đề gì, bọn họ cũng lập tức phải chết theo. Những người này mặt xám như tro tàn, thân thể hơi run rẩy, một loại tuyệt vọng từ trên người họ truyền ra.
Trong giữa phòng đứng một đám cung phi mặc muôn hồng nghìn tía trang điểm yêu mị, lúc này các nàng lấy tú khăn bụm mặt, trên mặt lộ ra đều là vẻ lo lắng, có vài người thậm chí nhỏ giọng khóc lên. Gần bên giường Thái hậu có hai đại cung nữ hầu hạ, đó là hai nha hoàn Viên Nguyệt, Viên Uyển lúc trước đi theo hầu hạ tùy thân ở Bạch Vân am, các nàng so với mấy thái giám cung nữ đang quỳ xuống đất yên lặng rất nhiều, trên mặt ngoại trừ ẩn ẩn thoáng hiện lo lắng thì không còn cái khác, biết rõ Thái hậu gặp chuyện không may các nàng cũng không sống được, nhưng so với quỳ như những người đó, rõ ràng các nàng càng quan tâm không phải mệnh của mình là sống hay chết, mà là sức khỏe của Thái hậu. Lưu ma ma trong mắt hiện lên đau đớn, rất nhanh che giấu bước nhanh đi lên phía trước.
Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hạ quý phi đều ở gần bên ngoài sàng (giường), còn có một người ngoài ý muốn, dĩ nhiên là Lam Thanh Lăng cũng xanh mặt canh giữ ở bên giường, hắn một đôi bàn tay to bị bàn tay tái nhợt của Thái hậu cầm, Đinh Tử thầm sửng sốt, nàng tuy biết Lam Thanh Lăng là thân tôn của Thái hậu, thế nhưng không ngờ cảm tình của bọn họ lại sâu như vậy! Lam Thanh Lăng bình thường băng lãnh vô tình nhưng lúc này trong mắt tràn đầy oán giận cùng lo lắng, cũng không phải giả.
Đinh Tử lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế đương triều, một thân minh hoàng ngũ trảo kim long bào rất sống động hiển lộ hết uy nghiêm, hoa văn rồng thêu phảng phất như bay lên trời vô thượng cường giả, làm cho hắn thoạt nhìn oai hùng bất phàm, không giận tự uy. Hoàng đế thật ra trông còn thập phần trẻ tuổi, hơn bốn mươi tuổi lại có dáng dấp trẻ như người ba mươi tuổi. Mặt mày cùng Lam Thanh Trọng có ba phần tương tự, chỉ là so với Lam Thanh Trọng thì có khí độ vương giả hơn, xa xa vừa nhìn liền thấy một cỗ khí thế kéo tới, không hổ là người ngồi trên hoàng vị nhiều năm, lúc này Hoàng đế không ngừng ở trong phòng thong thả bước qua bước lại, mặt mày lóe lệ khí, trong mắt lóe lo lắng.
Đinh Tử không biết hắn lo lắng có bao nhiêu phần là xuất phát từ thật tình, nhưng một chút lo lắng là có thể có, Thái hậu nếu như không qua khỏi, phiền phức của hắn tuyệt đối không thể thiếu, hơn nữa còn là phiền phức thập phần đau đầu! Nhà mẹ đẻ Thái hậu trấn thủ biên quan tây nam Đại Tề, ngăn cản tướng lĩnh của Đại Liêu lớn mạnh, bởi vậy nhà mẹ đẻ mẫu tộc Thái hậu thập phần cường đại hưng thịnh.
Nhiều vị tướng lĩnh nổi danh của Đại Tề đều xuất thân từ nhà mẹ của Thái hậu, cũng chính bởi vì có Thái hậu trợ lực cùng với ca ca Lam Bạch Hoành, hai phe quân đội binh hùng tướng mạnh ủng hộ, năm đó Hoàng đế mới có thể thuận lợi kế vị, Thái hậu chết chính là thiếu đi một nửa quan hệ quan trọng, nhà mẹ đẻ Thái hậu đã đóng ở biên quan rất nhiều năm, hằng năm chỉ phái một hai danh tướng lĩnh đến đây tổ chức, đến lúc đó muốn tự lập là vua làm sao không thể.
Thái hậu không thể chết được, ít nhất là hiện tại, Hoàng đế tuyệt không hi vọng Thái hậu chết.
"Hoàng thượng, vị Đinh tiểu thư này muốn vì Thái hậu xem mạch trị liệu." Lưu ma ma trước đi vài bước cung kính nói, trong phòng mọi người toàn bộ ngẩng đầu, tầm mắt lợi hại toàn bộ nhìn sang, Hoàng đế híp mắt hổ lạnh lùng nhìn Đinh Tử.
Thấy Đinh Tử một thân y sam tím nhạt thể hiện một mặt thần bí phiêu dật lại thanh lệ của nàng, chân mày nhăn chặt hơn, trong mắt rõ ràng thoáng hiện sát ý. Khi hắn xem xét, Đinh Tử bất quá là thiếu nữ vô tri muốn nhân cơ hội lấy lòng hoàng gia mà thôi. Hoàng hậu, Hạ quý phi lúc nhìn thấy Đinh Tử trong mắt đều hiện lên kinh ngạc, đối với người ở trong điện làm lật úp ly trà còn có thể trấn định tự thân giải quyết khốn cảnh, muốn quên cũng khó đi.
Thiếu nữ này là thông minh không thể nghi ngờ, thông minh như nàng sẽ ở dưới loại tình huống này không biết nhân tố tự mời làm chẩn trị cho Thái hậu, khiến các nàng nghi hoặc không hiểu, tâm lại sinh cảnh giác. Ở thọ yến Thái hậu là có thể nhìn thấy Hoàng đế, nhưng cũng chỉ ở đại yến buổi tối được xa xa liếc mắt một cái, lúc này gặp lại là mặt đối mặt, tình huống thế nào tương đồng. Hai người đồng thời cười lạnh, nhìn Đinh Tử bằng ánh mắt bất thiện.
Các thái y quỳ trên mặt đất cười càng châm chọc, đến bọn hắn cũng không có cách nào, một nãi oa oa (ý nói một con nhóc vắt mũi chưa sạch) có thể có biện pháp nào, quả thực là hồ nháo! Kia là cự độc (kịch độc, chết độc mạnh)!
Ngay cả ánh mắt Lam Thanh Lăng nhìn Đinh Tử đều thối một cỗ lãnh ý, chỉ lạnh lùng nhìn cái nhìn khiến nhân tâm tê dại, sớm toát ra lệ khí.
Tinh tế điều chỉnh hô hấp, Đinh Tử thẳng sống lưng, tĩnh tĩnh tùy ý mọi người nhìn quét...
Sau một hồi, Hoàng đế trầm giọng mở miệng: "Ngươi nói vì Thái hậu trị liệu, ngươi có bản lĩnh gì vì Thái hậu trị liệu, những thái y này nổi danh y thuật cao siêu, với tình huống của Thái hậu cũng thúc thủ vô sách, ngươi dựa vào cái gì?"
Đối mặt hoài nghi hợp lý của Hoàng đế, Đinh Tử đầu tiên là quỳ trên mặt đất, cung kính vì Hoàng đế thỉnh lễ rồi ngẩng đầu nhìn thẳng áo bào Hoàng đế, bình tĩnh mở miệng: "Tiểu nữ lỗ mãng, nhưng Thái hậu là thái thượng quốc mẫu của quốc gia, cũng là căn bản ổn định một quốc gia, tiểu nữ đối Thái hậu tâm sinh kính ý, tinh thông một ít y thuật, tự nhiên hi vọng vì Thái hậu có thể an khang mà dốc hết sức lực."
"Tiểu nha đầu mạnh miệng, Thái hậu là thân thể thiên kim tôn quý, há là ai cũng có thể trị, ngươi nếu tận lực cũng không được mà lại ảnh hưởng tới Thái hậu, lại phải làm thế nào?"
"Tiểu nữ tử hôm nay dám đến đây, liền không muốn sống đi ra!"
"Lớn mật, mạng của ngươi há có thể so sánh cùng mệnh Thái hậu, ngươi muôn lần chết cũng không đủ để tạ tội, nếu đem bệnh tình Thái hậu trị nghiêm trọng hơn, há có thể đơn giản bỏ qua." Hoàng hậu trầm mày quát lên, nói rất hay cũng hợp tình hợp lý, kỳ thực đều là quy cư chó má, nếu bởi vì Thái hậu thiên kim tôn quý liền không cho người tùy tiện tiếp cận thì làm gì có đạo lý chữa cho tốt. Thái y nhìn chẩn đều xem mạch bằng sợi tơ, cao siêu thì dễ nói nhưng y thuật căn bản thiếu chút nữa không dám tùy tiện chẩn đoán hạ dược, tối đa khai một chút thuốc bổ còn giải độc thì bỏ qua, có thể chữa trị tốt Thái hậu mới có quỷ!
Đinh Tử cũng không đáp lời, chỉ là tĩnh tĩnh quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu chờ đợi Hoàng đế lên tiếng, Hoàng hậu thế nào cũng bất quá là con dâu Thái hậu, trong tình huống này, nàng ta căn bản không có quyền lợi cướp lời nói chuyện phía trước Hoàng đế, càng không là cái gì ảnh hưởng đến kết quả cùng quyết định.
Hoàng đế nhìn thiếu nữ trước mắt này sắc mặt yên lặng chờ đợi đáp án, nàng mặc dù chỉ cúi đầu, thế nhưng quanh thân trầm tĩnh cùng quý khí độc đáo hiếm có kia, dù là công chúa trong cung cũng khó có người địch nổi, quả thực giống như là trời sinh quý nhân, cái loại khí chất này đã sâu tận xương tủy. Rõ ràng nàng là người đang chờ đợi đáp án, lại như là đang chờ đợi một kết quả không cần suy đoán. Mẹ của hắn nguy ở sớm tối, vẫy Đinh Tử lui đi xuống, thế nhưng không chịu để cho nàng trực tiếp trị liệu thì chẳng lẽ hắn không muốn cho người vì Thái hậu chẩn trị, cho dù biết rõ không muốn, lúc này cũng nên ôm một chút hi vọng tìm nhiều người nhìn xem. Người thiếu nữ này có thể nghĩ tới tình cảnh này, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn?
Không, nàng chẳng qua là quá mức trấn định mà thôi!
"Tốt, trẫm cho phép thỉnh cầu của ngươi, chữa tốt cho Thái hậu sẽ có trọng thưởng, trị không hết thì muốn ngươi cùng toàn bộ gia tộc chôn cùng!"
Đinh Tử yên lặng quỳ làm lễ tạ ơn, trên mặt cũng không có mảy may khẩn trương, Hoàng đế nhìn lấy làm kỳ quái không ngớt. Uy hiếp như vậy, người thiếu nữ này thế nào coi như không có một chút phản ứng, là nàng quá tự tin hay là căn bản không quan tâm an nguy của toàn bộ gia tộc? Chẳng lẽ nàng không hiểu đạo lý có phúc cùng hưởng, nếu gia tộc che chở nàng không tồn tại thì còn có lý, nàng kia cái gì cũng không phải, chỉ có thể bị khi dễ a!
"Hoàng thượng, tiểu nha đầu này không hiểu mà giả bộ hiểu, nếu để cho nàng chẩn trị, Thái hậu bệnh tình sẽ nặng thêm." Thái y của thái y viện quỳ ở một bên lúc này lại phản đối nói.
"Đúng vậy đúng vậy, thái y xem đã đủ a Hoàng thượng, bất quá một nãi oa oa, sợ rằng cũng không có cách nào trị bệnh, thế nào để người như vậy chữa bệnh cho Thái hậu tôn quý a!"
"Đúng vậy Hoàng thượng..."
Hoàng đế lạnh nhạt nhìn ngược lại mấy thái y này, khóe miệng quyến rũ nụ cười lạnh, mấy vị thái y lập tức mất tiếng, bị dọa mất hồn mất vía: "Các ngươi dám nghi vấn quyết định của trẫm?"
"Không không không, vi thần không dám!"
"Vi thần tuyệt không có ý này!"
"Vậy câm miệng cho trẫm, từng người một không thể trị khỏi cho Thái hậu, để một tiểu cô nương đến đây nhìn chẩn, các ngươi không tự ti mặc cảm lấy cái chết tạ tội, còn tới cho trẫm lời vô ích, hôm nay Thái hậu mà xảy ra chuyện gì, các ngươi mỗi một người đều sẽ chôn cùng." Đại biểu cho sự thống trị tối cao của hoàng cung Đại Tề, mẫu thân của mình bị người hạ độc, mất mặt nhất chính là Hoàng đế. Hắn nuôi nhiều năm, mấy thái y này bình thường vuốt râu gật gù đắc ý, bây giờ lại cứu không được, đến thời gian mấu chốt còn phá hắn, chỉ làm cho Hoàng đế hắn càng tức giận!
Đinh Tử sớm đã không để ý tới những thứ ngôn từ khác, chỉ là đi tới giường lớn Thái hậu, vạch trần màn thật dày, một cỗ hơi nóng đập vào mặt, nàng nhìn mà nhíu mày, xoay người trầm mặc một tí, Lưu ma ma lập tức nhận ra: "Đinh tiểu thư xin phân phó nô tỳ, chỉ cần Thái hậu có thể chữa trị tốt, nô tỳ muôn lần chết đều cam nguyện." Lưu ma ma hạ thấp tư thái như vậy, dù là ai muốn nói cái gì, cũng phải nghĩ về phân lượng của mình.
Đinh Tử nhàn nhạt gật đầu: "Màn quá dày làm bên trong kín gió, Thái hậu dễ hít thở không thông, thỉnh ma ma ở bên giường đáp một tầng bình phong, kéo màn lên, mặt khác trong phòng mùi thuốc quá đậm, quá nhiều người, không khí khó có thể lưu thông, cũng không có lợi cho Thái hậu trị liệu, kính xin ma ma xử lý một chút." Nói xong nàng kéo tay Thái hậu bắt mạch, mạch tượng trầm lại yếu, gián đoạn, lúc mạnh lúc yếu, đúng là có hiện tượng trúng độc, lại quan sát thần thái Thái hậu, nhẹ nhàng ngửi, cảm giác được một tia mùi vị khác thường khiến Đinh Tử chăm chú nhăn mày lại.
Lưu ma ma lĩnh ý, ngoắc tay Viên Nguyệt, Viên Uyển lập tức đưa đến một bình phong ba khoan đại đóa-thọ-cúc kích thước lớn chặn tầm mắt mọi người. Lam Thanh Lăng sửng sốt, do dự nhìn Thái hậu liếc mắt một cái, mong mỏi nhìn Đinh Tử một cái, xoay người ra đứng bên ngoài bình phong cùng Hoàng đế, Hoàng hậu, Hạ quý phi chờ Thái hậu, cung nữ thái giám đều bị Lưu ma ma phái ra ngoài phòng quỳ, thái y bị đuổi ra hơn phân nửa, chỉ chừa mấy người có kiến thức sâu rộng để ngừa Đinh Tử ở đây thật đã hết cách thì cũng có thể cấp cứu Thái hậu một chút.
"Vì Thái hậu bài độc!" Đinh Tử sau đó phân phó, mấy thái y thủ ở bên trong phòng mặc dù cúi đầu, cười nhạo nơi khóe miệng kia thế nào cũng thu lại không được, Thái hậu là thân phận gì, phương pháp thô bỉ như thế sao có thể áp dụng, nếu làm được thì bọn họ đã sớm dùng.
Hoàng đế nghe xong cũng nhíu mày, nhưng không có lên tiếng, Hoàng hậu vốn muốn nói hai câu, thấy vậy cũng không dám nói thêm cái gì nữa. Một chậu tiếp một chậu nước trong bưng lên, Đinh Tử trực tiếp ép Thái hậu mở miệng rót vào, nhưng bởi vì Thái hậu đã hôn mê, có thể uống vào lại là cực nhỏ, nhưng thật ra đem tất cả chăn ga giường xung quanh đều tưới nước làm Thái hậu một thân chật vật, bất quá lúc này Đinh Tử lại không quản được quá nhiều. Viên Nguyệt, Viên Uyển mở to mắt hung hăng nhìn chằm chằm Đinh Tử, Lưu ma ma trong lòng không thoải mái lại không có ngăn cản.
Hơn bốn chậu nước trong, thân thể Thái hậu khẽ run, Đinh Tử vội nói: "Chuẩn bị thùng như ý, hai vị tỷ tỷ giúp ta nâng Thái hậu dậy" Viên Nguyệt Viên Uyển xanh mặt nhìn Lưu ma ma gật đầu, không tình nguyện nâng Thái hậu dậy, chỉ nghe "ào ào" tiếng nước chảy ra, trong phòng nhất thời vung lên một cỗ mùi tanh tưởi. Lưu ma ma lại nhìn chằm chằm thùng như ý lập tức kinh ngạc hô, "Đen như vậy?" Điều này nói rõ là bài độc a. Thái hậu như vậy giải kỷ phân và nước tiểu không có đen như vậy, Đinh Tử trầm ngâm một tiếng, nói "Đem đoản đao đến"
Mọi người kinh hãi, Hoàng hậu là người thứ nhất trách cứ: "Đao, ngươi muốn làm gì, ngươi dám đối Thái hậu động đao, ngươi là có ý gì, ta xem ngươi là ý định mưu hại Thái hậu! Người tới a! Đem nghịch nữ này bắt lại cho ta! Lăng trì xử tử!"
Lập tức có thị vệ xông tới muốn bắt Đinh Tử, Lam Thanh Lăng hai tay nắm lại, trán nổi gân xanh, trong lòng rất mâu thuẫn, thấy Đinh Tử hơi trầm mặt xuống nhìn Hoàng hậu có một tia chẳng đáng, lại đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn biết lúc này chỉ có thể tin tưởng nữ tử này, Hoàng tổ mẫu không thể chết được, tuyệt đối không thể!
Hoàng đế bước nhanh lướt qua bình phong tiến lên, hai mắt nhìn Đinh Tử lóe ra lửa giận vô biên, lại thấy Đinh Tử bình tĩnh nói: "Thỉnh đem đoản đao đến, ta muốn vì Thái hậu giải độc."
Lưu ma ma sắc mặt quỷ dị, vẫn là nghe lời mang chuôi đoản đao đến, Đinh Tử một phen nhận lấy xoay người mặt hướng Thái hậu, Hoàng hậu lại kinh ngạc: "Còn chờ làm gì, còn không ngăn cản độc nữ này, lập tức giết nàng cho ta. Cũng dám mưu hại Thái hậu, quả thực đại nghịch bất đạo, toàn gia toàn tộc đều nên chém đầu diệt cửu tộc, quá vô lý rồi!" Hoàng hậu quanh thân uy nghiêm hoàn toàn hiển lộ, những câu đều có thể đem Đinh Tử tru diệt tại chỗ, thần sắc phẫn hận càng nói không nên lời.
Hoàng đế vốn muốn động thủ cũng dừng lại, Đinh Tử xoay người, nhàn nhạt liếc mắt đảo qua mọi người một cái, cầm đoản đao không lưu tình chút nào "phập" một tiếng cắm vào trên cánh tay trắng nõn của nàng, không ngừng lại, đoản đao hung hăng rạch xuống một đường thật dài trên cánh tay, da thịt mở ra, máu nóng phốc phun ra, cách gần nhất Lam Thanh Lăng bị nhiễm một thân, huyết đỏ nhuộm trên huyền y của hắn, phiếm một tia màu sắc đẹp đẽ. Áo choàng minh hoàng của Hoàng đế cũng không cách nào tránh khỏi bị lây huyết đỏ. Nhưng trong phòng chật vật nhất lại là Đinh Tử, lúc này y sam của nàng đã bị máu loãng nhuộm đỏ hơn phân nửa, sắc mặt Đinh Tử tái nhợt không có chút huyết sắc nào, môi trắng như giấy, nhưng mà thần sắc của nàng yên lặng thần kỳ, thật đạm mạc tựa như một đao kia không phải đâm vào trên người nàng, mà nàng thờ ơ lạnh nhạt mặc kệ. Sợ là ở đây bất luận kẻ nào cũng không có cách nào tự mình hại mình như vậy, lại chẳng hề để ý!
Ở trong mắt mọi người Đinh Tử coi như là người điên, căn bản không cách nào làm cho người ta lấy tư duy suy nghĩ như người bình thường: "Thái hậu nếu có ngoài ý muốn, ta sẽ đi trước nàng một bước, không còn chút máu mà chết, mưu hại Thái hậu chẳng những là tội diệt cửu tộc, càng phải bị sự trừng phạt nghiêm khắc nhất. Nhân đạo luân hồi, ta dù vào địa ngục cũng sẽ thừa nhận chín chín tám mươi mốt loại cực hình, trọn đời không thể siêu sinh."
Đinh Tử từng câu từng chữ nói vang vang, nói năng có khí phách, chấn động thật lâu ở trong lòng mọi người, nguyền rủa chính mình như vậy, ai dám, ai muốn bị như vậy?
Đinh Tử xoay người, không để ý trên tay còn có máu tươi không ngừng ồ ồ phún ra ngoài, kéo ngón tay Thái hậu điểm ở trên đầu ngón tay, đầu ngón tay lập tức chảy ra một tia màu tím đen, máu loãng dần dần phiếm đỏ, lại lôi một cái tay khác ra, hai cái chân cũng làm như vậy, đến khi tứ chi máu loãng đều phiếm sắc đỏ, mới đưa đao cho Lưu ma ma.
Lưu ma ma nhìn cánh tay Đinh Tử phiếm máu, ở trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy nhìn đã quen nhưng bà cũng run toàn thân. Người thiếu nữ này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, sao có thể có người đối với mình tàn nhẫn như thế, không yêu tiếc chính mình như vậy. Hay là nói nàng cảm thấy sẽ không có người quan tâm nàng tự mình hại mình như vậy sao, hành vi như vậy làm cho Lưu ma ma thật sự rung động, người thiếu nữ này trước đây rốt cuộc trải qua cái gì, bà không dám tưởng tượng cuộc sống của nàng có thể gian khổ cùng nguy hiểm như thế nào mới có thể làm cho nàng đối đãi bản thân cũng lòng dạ ác độc vô tình như thế?
Lam Thanh Lăng hai tròng mắt trừng trừng, những năm gần đây không người nào có thể khiến cho hắn luống cuống như vậy, nhưng là tâm của hắn không thể ức chế kinh hoàng, nhìn trên tay Đinh Tử máu không ngừng chảy ra, hắn coi như cảm giác được sinh mệnh Đinh Tử cũng đang không ngừng trôi qua: "Mau cầm máu!"
Nhưng mà không ai trả lời hắn, càng không ai cử động. Hoàng đế trong mắt không che được khiếp sợ, thế nhưng không chút nào không muốn hạ lệnh cứu Đinh Tử, nếu như nàng cứ để như vậy có thể sẽ chết không sai, hắn cảm thấy người thiếu nữ này rất nguy hiểm, nguy hiểm làm cho hắn tỉnh ngủ. Hoàng hậu cùng Hạ quý phi là thật thật tại tại sợ ngây người, tay che miệng nửa ngày nói không ra lời.
Lam Thanh Lăng song quyền nắm chặt, cấp tốc ở trên áo xé xuống một miếng vải, chăm chú băng bó cho Đinh Tử, Đinh Tử không để ý đến động tác của Lam Thanh Lăng, những người khác không nói một lời chỉ lẳng lặng nhìn.
"Liệt nữ hoa, đóa hoa đỏ tươi, thưởng ngoạn thật tốt! Nhưng ít ai biết nó thậm chí chính là độc dược, độc tính mạnh, một khi tiến vào trong cơ thể lập tức lẫn vào máu, nếu toàn thân bắt đầu biến thành màu đen liền nói rõ đã hết cứu. Tưới thanh tràng (chắc là súc ruột á) giúp đỡ kích thích khí tạng toàn thân tự hành bài độc, cũng là thúc tiến máu rất nhanh chảy xuôi đem máu độc lúc trước bức tới tứ chi, lại tiến hành trích máu là giải được hơn phân nửa độc. Kế tiếp phối một bộ thuốc giải độc dùng nửa tháng, mới có thể triệt để giải độc." Thanh âm Đinh Tử thong thả nói biện pháp trị liệu, thái y nghe nửa ngày không khép miệng được, biện pháp hay như thế là bọn hắn văn sở vị văn (mới nghe lần đầu), dù là thật biết, bọn họ cũng tuyệt đối không dám sử dụng cho Thái hậu, tiểu oa nhi này lá gan thực sự là quá lớn!
Đinh Tử bắt đầu vì Thái hậu bắt đầu xoa bóp nơi ngực và tứ chi, tay nàng thủ pháp kỳ lạ, xoa bóp một chút đều thay đổi vài loại đa dạng, mà vốn tứ chi Thái hậu có chuyển biến lại bắt đầu ồ ồ chảy ra máu loãng đỏ phiếm đen: "Thái hậu lần này xuất huyết quá nhiều, kế tiếp ẩm thực cần phải chú ý phải dùng bổ huyết làm trọng, kỵ những thức ăn đầy mỡ..."
Đinh Tử chỉ nói như vậy, nhưng không biết vì sao, lời của nàng thật lâu vang vọng bên tai và trong lòng mọi người, nghe lâu, đột nhiên cảm giác trong lòng nhè nhẹ nổi lên vô tận hàn ý, một loại sởn tóc gáy làm cho toàn thân bọn họ nổi lên một tia nổi da gà.
Đinh Tử này quá kỳ quái, nàng là người điên! Nàng tuyệt đối không bình thường!
Lam Thanh Lăng nhìn cho dù đã băng bó nhưng máu tươi vẫn như trước không ngừng chảy ra cánh tay, trong lòng không ngừng siết chặt, đến hắn cũng không hiểu cảm xúc chậm rãi tích lũy ở trong lòng không đi, hắn lạnh lùng nhìn quét người ở trong phòng.
Xuyên thấu qua bình phong, hắn tựa hồ cũng có thể cảm giác được trên mặt mấy thái y quỷ dị khuất nhục không phục cùng với thống khoái, Hoàng hậu, Hạ quý phi trong mắt một tia ý sợ hãi, Hoàng đế diện vô biểu tình.
Hơi nhắm lại liếc mắt một cái, Hoàng tổ mẫu người mau tỉnh đi! Người nếu không rõ ràng, nữ hài liều mạng muốn cứu người này sẽ chết ở trước mặt người, người không phải vẫn thưởng thức nhất loại người không sợ cường quyền dũng cảm tiến tới này sao, trước mặt người bây giờ có một người, nhưng người nếu như không mở mắt ra, nàng sẽ chết, không bao giờ có thể hít thở nữa!
"Xoa bóp toàn thân như vậy, giúp đỡ máu lưu thông, tiến thêm một bước làm cho máu độc rất nhanh được bài trừ ra, sau đó sẽ phối hợp thuốc giải độc mới có thể hoàn tất, là biện pháp giải quyết nhanh nhất..." Đinh Tử còn đang nói liên miên cái gì đó, chỉ là bên tai mọi người tựa hồ cũng không nghe được thanh âm của nàng.
Bọn họ rõ ràng có thể nhìn thấy thân thể Đinh Tử bắt đầu khẽ run lên, dần dần là run run rồi run rẩy thật mạnh, toàn thân nàng da thịt trắng gần như trong suốt, hai mắt dần dần bắt đầu mơ màng rời rạc, thế nhưng động tác trên tay vẫn là không có ngừng lại, kia đã không phải là dùng thân thể để cử động, mà là dựa vào ý chí tiếp tục cử động, một khắc cuối cùng không được ngã xuống, tuyệt không thể yên tâm thả lỏng!
Thần sắc Hoàng đế cuối cùng cũng bắt đầu động dung, không thể tin tưởng nhìn Đinh Tử, thân thể đơn bạc kia hình như có lực lượng vô biên, khiến hắn kinh hãi không ngớt, thậm chí mang theo một loại cảm giác hưng phấn không biết tên.
Vốn đang có một số người thấy vui khi người gặp họa, lúc này trong lòng như bị ngăn chặn lại, nói không rõ cảm xúc, chỉ là yên tĩnh nhìn bóng dáng kia không ngừng lặp lại động tác vì Thái hậu trừ độc, kiên trì làm cho mọi người động dung!
Ở dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, người trên giường hai mắt đang nhắm chặt khẽ lăn một vòng, lông mi thưa thớt hơi rung động, sau đó từ từ mở ra, Lưu ma ma vui vẻ nói: "Thái hậu tỉnh, Thái hậu tỉnh!"
Một tiếng kêu này của bà đánh thức mọi người. Những thái y thái giám cung nữ quỳ ở bên ngoài chờ chết thật sâu thở dài một hơi, mà một đạo tin vui này rất nhanh lan truyền đến, oanh tạc đến ngoài Trường Lạc cung như một đạo sấm sét giáng xuống trong lòng quan viên gia quyến! Cái gì, độc Thái hậu được giải? Chất độc mà đám thái y kia thúc thủ vô sách, thế nhưng được Đinh Tử giải, điều này sao có thể?
Vốn kinh đảm lo sợ Vương thị, Đinh Bằng trước là không dám tin tưởng, kế tiếp là mừng như điên, Đinh Tử cứu được Thái hậu, đó là vinh quang vô biên bao nhiêu, Thị lang phủ không chỉ có thể che đi gièm pha của Đinh Tĩnh, còn có thể có một hồi phong cảnh thật to, chức quan của Đinh Bằng vô cùng có khả năng nhắc lại, có cái gì so với này hoàn hảo hơn sao?
Lam lão thái quân thở dài một hơi, nước mắt lại chảy ra không ngừng được, Tử nhi a Tử nhi, ngươi không làm ai thất vọng, lại một lần gặp dữ hóa lành, nhưng là làm người đau lòng như thế!
Lúc này trong tẩm điện Thái hậu, Đinh Tử hoàn thành xoa bóp cuối cùng, thân thể Thái hậu mặc dù suy yếu, thế nhưng tinh thần đã khôi phục, tròng mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Đinh Tử, quang mang kỳ dị trong mắt Lam Thanh Lăng rút đi, đứng yên tĩnh ở một bên.
Hoàn thành xoa bóp Đinh Tử quyến rũ ra tươi cười suy yếu: "Chúc mừng Thái hậu hồng phúc tề thiên, độc đã giải hơn phân nửa..." Lời còn chưa nói hết Đinh Tử đột nhiên mắt trợn trắng, im lặng ngã vào trên giường Thái hậu.
Thái hậu kinh hãi: "Nha đầu tỉnh, tỉnh, thái y mau qua tới cứu người cho ai gia, nhanh lên một chút!"
← Ch. 066 | Ch. 068 → |