Giơ cao đánh khẽ (4)
← Ch.114 | Ch.116 → |
Hạ Phù Dung tâm cao khí ngạo, một lòng muốn làm Hoàng hậu nương nương, sao lại chấp nhận Bộ Chiêm Phong, thậm chí cònmang thai trước khi kết hôn?
Trước khi trở thành vợ lẽ được Bộ Chiêm Phong coi trọng, Hạ Phù Dung rõ ràng đã gả cho Thất Hoàng tử, nghe nói lúc Thất Hoàng tử còn sống đối xử với Hạ Phù Dung không tệ.
Như vậy thì làm sao Hạ Phù Dung ở trước mắt Thất Hoàng tử vô cùng thông minh mà giấu diếm được rằng nàng ta đã bất trinh chứ?
Nghĩ tới đây, Hạ Trì Uyển lúc nãy ánh mắt còn sáng ngời lúc này lại có phần thâm trầm.
Nàng nghĩ không ra, nhưng lại chứng minh được rằng có hai người vô cùng lợi hại.
Một là Bộ Chiêm Phong, người kia là Thu di nương.
"Đại tỷ, thân thể của tỷ có chỗ nào không khỏe không?"
Từ sau khi thân thể Hạ Phù Dung bị thương, Hạ Vũ Hân và Hạ Phù Dung vô cùng thân thiết.
Hạ Vũ Hân thường xuyên tìm đến Hạ Phù Dung nói chuyện phiếm.
Dù là chỉ có Hạ Vũ Hân nói, Hạ Phù Dung cũng đều không trả lời, Hạ Vũ Hân cũng không để ý.
Vì thế Hạ Bá Nhiên không ít lần khen Hạ Vũ Hân hiểu chuyện, khuyên giải Hạ Phù Dung.
Sau khi bị thương, Hạ Phù Dung so với trước kia có phần trầm mặc ít nói, càng có vẻ buồn bực không vui.
" Đại tỷ, muội cũng tới trò chuyện giải sầu cùng tỷ"
Hạ Bá Nhiên khen Hạ Vũ Hân, Hạ Mạc Linh không chịu thua, tất nhiên cũng hùa theo, hằng ngày tụ tập cùng Hạ Vũ Hân ở một chỗ cùng phụng bồi Hạ Phù Dung.
Hạ Vũ Hân nhìn về Hạ Mạc Linh chú tâm trang điểm, trong lòng Hạ Vũ Hân mừng rỡ, xem ra Trịnh di nương cũng không ngu đến mức không thuốc nào chữa được.
Không chỉ Hạ Mạc Linh ăn mặc xinh đẹp, Hạ Vũ Hân vừa qua tám tuổi cũng ăn mặc xinh đẹp khả ái.
"Tam tỷ, trâm cài tóc này của tỷ nhìn thật đẹp!"
Hạ Vũ Hân khen.
Hạ Mạc Linh vui vẻ, sờ sờ cây trâm Chi Thái Phượng Phi trên đầu mình, kiêu ngạo nói:
"Đó là đương nhiên, đây là do Nhị tỷ tỷ đích thân chọn cho tỷ, ngày hôm nay đặc biệt cài lên để cho Đại tỷ nhìn một chút, dỗ choĐại tỷ vui vẻ."
"Tốt quá, muội cũng nghĩ thế"
Hạ Vũ Hân cười gật đầu nhưng trong lòng lại lo lắng, Nhị tỷ giúp Tam tỷ chọn một cây trâm xinh đẹp như vậy là cố ý.
"Đi, đi, các ngươi đi hết cho ta!"
Nhìn thấy hai biểu muội xinh như hoa, HạPhù Dung bị kích thích không nhỏ.
Nàng đã từng xinh đẹp hơn hai người họ gấp trăm lần!
Thế nhưng bây giờ tay phải bị phế, trên trán có vết thương lớn như vậy, còn không biết có để lại sẹo hay không.
Cho nên vừa nhìn thấy Hạ Vũ Hân và Hạ Mạc Linh ăn mặc xinh đẹp nhưu vậy, Hạ Phù Dung liền hận đến tột cùng.
Hạ Vũ Hân liếc về vạt áo lộ ra sau cửa, nhận ra là quần áo của Hạ Bá Nhiên, trong lòng cười một tiếng.
"Đại tỷ đừng nên tức giận, nếu tỷ không thích nhìn thấy bọn muội thì nói một tiếng, bọn muội liền rời đi, tỷ đừng chọc tức thân thể của mình."
Hạ Phù Dung nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vũ Hân thì càng chán ghét.
"Đừng đóng kịch trước mặt ta, ta không phải là Hạ Trì Uyển ngu ngốc đần độn, cho rằng ngươi là Ngũ muội thiên chân khả ái. Đi cho ta!!"
"Đại tỷ, tỷ sao lại nói muội như vậy."
Nghe được lời nói của Hạ Phù Dung, Hạ Vũ Hân ngay lập tức bật khóc.
Hạ Mạc Linh ánh mắt nhanh nhẹn cũng nhìn thấy góc áo của Hạ Bá Nhiên, sau đó cũng bật khóc.
"Muội và Ngũ muội muội đếnchỉ là muốn chọc cho Đại tỷ vui vẻ mà thôi. Đại tỷ chính là không thích, sao lại hiểu lầm tấm lòng chân thật của chúng muội."
← Ch. 114 | Ch. 116 → |