Vay nóng Homecredit

Truyện:Trùm Lầu Ba - Chương 09

Trùm Lầu Ba
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Viên Diệp? Tỉnh Vu Hiểu không nghĩ tới mình còn có thể nghe thấy cái tên này, cô nghĩ sau khi hắn về Mỹ, hai người bọn họ kiếp này nhất định đã trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ có cơ hội cùng xuất hiện nữa. Cho nên mặc kệ Vu Hi phản đối thế nào, người khác lại dùng cái dạng ánh mắt thương hại cùng đồng tình đối đãi cô, cô đều kiên trì muốn lưu lại đứa nhỏ trong bụng.

Vì đứa nhỏ là ký ức rõ ràng nhất mà hắn lưu lại cho cô, cũng là đoạn ký ức cô từng yêu say đắm khắc sâu trong lòng. Cô nghĩ, cả đời này cô cũng sẽ không luyến ái nữa, bởi vì cô sẽ dành hết tình yêu cho đứa nhỏ trong bụng, nuôi dưỡng nó lớn lên, nhìn nó cưới vợ sinh con, nếu nó muốn biết phụ thân mình là ai, cô cũng sẽ nói cho nó nghe đoạn ký ức yêu say đắm mơ hồ này. Đứa nhỏ tuy rằng không có ba ba, nhưng sẽ có dì cùng dượng, cùng với có được nhóm cô dì chú bác ở tám lầu nhà trọ này yêu thương. Nó tuy rằng không có em trai, em gái, nhưng thời thơ ấu của nó tuyệt đối sẽ không cô đơn, bởi vì nó ít nhất sẽ có một em họ cùng tuổi bồi nó cùng nhau ngoạn, cùng nhau lớn lên. Nếu này còn chưa đủ, nó cũng sẽ có rất nhiều bạn tuổi gần gần mình, mà dì nó cũng có khả năng sẽ sinh thêm càng nhiều em trai hoặc em gái bồi nó. Cô đã nghĩ hết thảy mọi chuyện đều tốt lắm, cũng chuẩn bị tốt chuyện phải làm một người mẹ đơn thân khoái hoạt.

Lưu Dư các chị thậm chí bởi vì lo lắng cô tính tình mơ hồ không chiếu cố được trẻ nhỏ, mà sau khi đem Vu Hi chuyển đến lầu sáu liền giữ phòng lại không cho thuê, mục đích chỉ là để cho nhóm bọn họ thay phiên tới chiếu cố baby có gian phòng nghỉ ngơi. Sau khi đột nhiên nghe thấy cô mang thai, lại bị phụ thân đứa nhỏ, chính là kẻ mà các cô gọi là xấu xa đoản mệnh hỗn đản, vứt bỏ, nửa năm qua, mọi người ở đây đều đã chuẩn bị để làm cô, dì, chú, bác thật tốt. Cô thực cố gắng, mọi người cũng thực cố gắng đón nhận hết thảy, hơn nữa cũng đều đã thành thói quen, không thể tưởng được Viên Diệp cư nhiên tại thời điểm này lại xuất hiện, rốt cuộc là vì cái gì đâu? Là vì đứa nhỏ trong bụng cô sao? Hay là vì muốn cùng cô nối lại tình xưa, tái tục tiền duyên? Nếu là vì đứa nhỏ, hắn lại như thế nào mà biết chuyện cô mang thai? Tỉnh Vu Hiểu mất hồn mất vía tiễn bước Lưu Dư, liền một mình ngồi ở phòng khách ngẩn người nghĩ việc này. Cô trái lo phải nghĩ, chính là nghĩ không ra một cái đáp án thích hợp, hơn nữa tệ nhất là, cô phát hiện chính mình càng nghĩ càng khó có thể ngăn chặn nhớ tới hắn. Lưu Dư nói hắn đối Quan Hàm Tư tuyên bố "Tôi tuyệt đối không cho phép cậu khi dễ Vu Hiểu như thế"

, hơn nữa lý do hắn cùng Quan Hàm Tư ra tay quá nặng, vẫn là bởi vì hắn khó chịu chuyện Quan Hàm Tư hưởng tề nhân chi phúc.

Này hết thảy có phải hay không, hắn kỳ thật vẫn là để ý tới cô? Oa, phiền quá, phiền quá, đầu đau quá. Hắn rốt cuộc là tới làm cái gì, đáng giận! Tỉnh Vu Hiểu đem mái tóc dài buộc qua loa lại. Nghi vấn đầy đầu không chỗ giải, làm cho Tỉnh Vu Hiểu đứng ngồi không yên, cô bụng mang thai chín tháng, ở phòng khách đi qua đi lại, đi rồi ít nhất có hai mươi lần đã ra ngoài, nhưng vẫn không thể suy nghĩ bình tĩnh trở lại. Ngoài cửa sổ ráng màu đầy trời, tịch dương ánh chiều tà đẹp quá. Cô hướng ngoài cửa sổ nhìn trong chốc lát sau, bỗng nhiên xoay người đi ra cửa. Đi ra ngoài đi dạo đi, cô nói như vậyvới chính mình.

Có lẽ không gian rộng lớn, không khí lưu thông, ánh tịch dương đẹp đẽ có thể cho đầu óc của cô nghỉ ngơi một chút. Hai tuần nữa chính là ngày sinh dự tính của cô, cô có thể không suy nghĩ cho chính mình, cũng không thể không nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng. Giải sầu giải sầu, đừng miên man suy nghĩ tự tìm phiền não nữa, dù sao là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Ai, cách nói này giống như có điểm là lạ, giống như đang nói Viên Diệp là một tai họa nha. Bất quá, quên đi, dù sao hắn vốn chính là tai họa, hắn là nam họa của cô. Ngồi ở ô tô, Viên Diệp quyết định dùng phương thức ôm cây đợi thỏ để đạt được mục đích.

Hắn đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, hắn không tin tưởng như vậy còn không thấy được Tỉnh Vu Hiểu một lần. Tịch dương ánh chiều tà chiếu rọi ráng màu đầy trời, giống như nói cho hắn một ngày đã qua. Hắn ở trong xe vươn người, cầm lấy một chai nước khoáng uống lên mấy ngụm, hai mắt vẫn không quên nhìn chằm chằm cửa ra vào của tám lầu nhà trọ. Từ mười giờ sáng đến bây giờ, bỏ qua chuyện có mấy chiếc xe ra vào bãi đỗ xe, hắn thấy người ra vào tám lầu nhà trọ cơ hồ đều là người quen, cũng không có người nào kỳ quái chuyển tới đó ở, nhất là những người đàn ông lạ, điều này làm cho hắn cảm thấy thực vừa lòng. Bất quá nếu có thể đem cái kẻ vô sỉ hỗn đản hưởng tề nhân chi phúc kia đuổi ra khỏi nhà trọ này, hắn sẽ càng vừa lòng hơn. Thật không nghĩ tới Tỉnh Vu Hiểu ngu ngốc kia, lại làm ra chuyện ngu xuẩn cùng nữ nhân khác đồng sự nhất phu (chung chồng), mỗi lần nghĩ lại chuyện này, hắn liền phát hỏa, muốn bắt cô đến trước mặt, dùng sức lay động cô, hỏi cô rốt cuộc có biết chính mình đang làm cái gì hay không. Cho dù cô có thích tên hỗn đản nào, cũng không được ủy khuất chính mình như vậy, với điều kiện của cô, cô có thể tìm được một người đàn ông tốt, đầu óc cô ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Người phụ nữ ngu ngốc! Nếu không biết chuyện này thì không nói, hiện tại hắn đã biết, hắn không thể không quản. Hắn tuyệt không cho phép có người khi dễ cô như vậy, cho dù cái người khi dễ cô chính là cô đi chăng nữa. Hắn đem bình nước khoáng quăng xuống chỗ ngồi bên cạnh.

Đột nhiên trong lúc đó, hắn thấy một phụ nữ mang thai từ nhà trọ đi ra. Hắn trừng mắt nhìn lại lắc lắc đầu, nghĩ đến chính mình hoa mắt nhìn lầm rồi, nhưng hắn không có nhìn lầm, khuôn mặt kia rõ ràng chính là Tỉnh Vu Hiểu, cho dù tóc của cô để dài, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai người. Là cô! Nhưng bụng của cô vì sao lại lớn như vậy? Ngu ngốc cũng biết phụ nữ bụng lớn như vậy nguyên nhân là gì, cô mang thai! Viên Diệp kinh ngạc nhìn cô, bình thường phụ nữ có thai đều dùng ngoại bát tư thế đi đường.

Hắn luôn nghĩ không ra, vì sao phụ nữ mang thai, đi đường tư thế đều biến thành ngoại bát...... Nhưng này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô thế nhưng mang thai?! Hiện tại hắn rốt cục đã hiểu, rốt cục biết cô vì sao không ly khai cái tên hỗn đản bắt cá hai tay kia. Nguyên lai đây là nỗi khổ của cô, lý do của cô. Cô thật đúng là không có chuyển biến, đại ngu ngốc! Viên Diệp nổi giận đùng đùng xuống xe, đi nhanh đuổi theo Vu Hiểu đang đi phía trước hắn. "Tỉnh Vu Hiểu!"

hắn lớn tiếng gọi cô lại. Nghe thấy có người kêu mình, Tỉnh Vu Hiểu theo trực giác dừng lại cước bộ quay đầu xem, chính là vừa quay đầu, cô lập tức sợ tới mức ngừng thở. "Anh là ai? Tôi không biết anh."

cô nhìn người đàn ông đang nhanh chóng tới gần mình, hoảng sợ lui lại từng bước. Viên Diệp đột nhiên dừng lại cước bộ, khó có thể tin trừng mắt nhìn cô. "Tôi là ai, em không biết tôi?"

cô đã quên hắn nhanh như thế?!

"Tôi là Viên Diệp."

hắn nghiến răng nghiến lợi nói cho cô. "Viên Diệp?"

Tỉnh Vu Hiểu chốc lát trợn to hai mắt. Xem ra cô nhớ ra rồi. "Anh gạt người!"

cô có chút phẫn nộ kêu to. Phản ứng của cô làm cho Viên Diệp phi thường ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời nói không ra lời. "Viên Diệp anh ấy bộ dạng không giống như anh, anh đừng nói lung tung."

cô tiếp tục kêu lên. "Tôi nói lung tung?"

hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô, "Em nhìn tôi cho rõ, tôi làm sao bộ dạng không giống Viên Diệp?"

Tỉnh Vu Hiểu thực nghe lời, lấy thái độ mười phần cẩn trọng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó dụng lực lắc đầu nói: "Viên Diệp bộ dạng rất tuấn tú, anh lại lớn lên giống đầu heo, anh làm chi cứng rắn muốn nói anh là Viên Diệp? Anh còn nói như vậy, cẩn thận tôi báo người bắt anh nha."

Viên Diệp mãnh liệt hít sâu, áp chế ý niệm muốn đưa tay bóp chết cô trong đầu.

Hắn đã quên cô gái này có bao nhiêu ngốc nghếch, bao nhiêu mơ hồ, có thể dễ dàng khiến hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô quả nhiên là Tỉnh Vu Hiểu của hắn, đúng vậy! "Em nghĩ rằng tôi là vì ai mới biến thành đầu heo?"

hắn bất mãn mím mím môi. "Sao?"

Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn. "Tuy rằng bạn trai mãnh nam kia của em ra quyền thực mạnh, bất quá chỉ cần cho tôi một chút thời gian rèn luyện, quyền của tôi so với hắn tuyệt đối mạnh hơn."

Viên Diệp vuốt gương mặt của chính mình bị đánh cho biến hình, lạnh lùng nói. Tỉnh Vu Hiểu chậm rãi trợn to hai mắt, lộ ra biểu tình khó có thể tin, đưa tay chỉ vào hắn. "Anh...... Anh thật là Viên Diệp?"

Viên Diệp tức giận liếc mắt nhìn cô một cái.

"Tôi không phải đã sớm nói sao?"

"Nhưng mặt của anh như thế nào biến thành như vậy?"

"Tôi vừa mới nói xong, em chưa nghe thấy sao?"

hắn trợn mắt muốn quát to, nhịn không được đối với cô phát hỏa, cô lại bỗng nhiên đưa tay khẽ chạm vào mặt hắn, vẻ mặt đau lòng nhìn hắn. "Đau không?"

cô hỏi. Hắn bỗng nhiên nói không ra lời, nhìn cô, cảm giác trong lòng có chút mềm mại.

Hắn đưa tay chạm vào tay cô, nắm chặt bàn tay cô đang ở trên mặt hắn. "Đến."

hắn nhẹ nhàng mà lôi kéo cô. "Đi chỗ nào?"

"Tìm một chỗ có thể ngồi nói chuyện."

"Nhưng tôi không thể rời đi quá lâu."

"Vì sao? Sợ tên kia lo lắng sao?"

hắn dừng lại cước bộ quay đầu nhìn cô. "Tên kia?"

cô vẻ mặt nghi hoặc. "Bạn trai của em.

Em thật sự để ý hắn như vậy sao? Hay là vì đứa nhỏ trong bụng em, mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cùng hắn cùng một chỗ?"

"Anh rốt cuộc đang nói cái gì?"

biểu tình của cô càng lúc càng mê võng.

(như lạc vào mê cung) "Chúng ta đi chỗ khác nói."

Viên Diệp trầm giọng, áp chế cơn tức giận lần nữa dâng lên. "Tôi thật sự không thể chạy loạn, Vu Hi bọn họ sẽ lo lắng."

Tỉnh Vu Hiểu do dự nói. "Vu Hi? Em gái em sao? Gọi điện thoại cho cô ấy nói là được rồi."

"Nhưng tôi không mang di động theo."

"Di động tôi có."

"Nhưng tôi không nhớ số điện thoại của cô ấy."

"Em là không muốn?"

thấy cô ra sức khước từ, hắn rốt cục nhịn không được đối với cô rống giận. "Muốn cái gì?"

"Không muốn đi cùng tôi!"

hắn gầm nhẹ, "Được, em muốn đứng ở chỗ này nói cũng có thể."

hắn lấy ngữ khí ra lệnh nói: "Tôi muốn em rời đi tên kia, lập tức!"

Tỉnh Vu Hiểu ngạc nhiên nhìn hắn ba giây, sau đó chậm rãi nhíu mày. "Anh rốt cuộc đang nói cái gì, vì sao tôi đều nghe không hiểu?"

cô nghĩ mãi không thông. Viên Diệp trán gân xanh lập lòe, bộ ngực vì miệng há to hô hấp mà kịch liệt phập phồng. "Em là thật sự không hiểu hay là giả không hiểu?"

hắn cắn răng thốt ra. "Tôi thật sự không hiểu."

cô còn thật sự nói. "Được."

hắn gật đầu, tiếp theo lại trầm mặc không nói nhìn cô. Tỉnh Vu Hiểu lấy vẻ mặt chờ đợi cộng thêm biểu tình mờ mịt nhìn hắn, không biết hắn trong miệng "Được"

rốt cuộc ý tứ gì? "Tỉnh Vu Hiểu."

Viên Diệp đột nhiên kêu cả họ tên cô, trên mặt có loại vẻ mặt nghiêm túc làm người ta rung động, thoạt nhìn có một chút dọa người. Nhìn hắn, cô không khỏi trở nên nghiêm túc theo. "Nếu đứa nhỏ trong bụng em thật sự cần một phụ thân như vậy, như vậy, anh sẽ đảm đương."

hắn nhìn cô không chuyển mắt, trong ánh mắt thâm thúy có thể thấy được thâm tình đối với cô. Tỉnh Vu Hiểu bị lay động. Mọi người đều nói cô mơ hồ, phản ứng trì độn, ngay cả chính cô cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng tại lúc này đây, cô không biết chính mình vì sao đột nhiên biến thông minh, giống như là đột nhiên được người ta đả thông thần kinh não, bỗng nhiên hoàn toàn hiểu được ý tứ của hắn, hiểu được tình ý trong mắt hắn. Hắn yêu cô. Úc, ông trời, đây là chuyện trong mơ cô cũng không dám hy vọng xa vời nha.

Cô trước kia như thế nào lại ngu ngốc như vậy, trì độn như vậy lại không nhìn ra chuyện này, cô thật sự là ngu ngốc! Nước mắt dần dần mơ hồ hai mắt của cô, cô kích động vô cùng, liền ngay cả thai nhi trong bụng tựa hồ cũng cảm nhận được kích động của cô mà kịch liệt máy thai. "Ô......"

cô rốt cục không ngăn được niềm vui mà khóc. "Uy, em làm gì? Làm gì?"

Viên Diệp bị dọa đến chân tay luống cuống, này là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc, mà nước mắt cô cuồn cuộn không dứt khiến hắn sợ hãi. Đang lúc hắn không biết làm sao, không biết nên đem cô ôm vào trong lòng, hay là nên thay cô lau đi nước mắt, bờ vai của hắn bỗng nhiên bị người dùng lực chế trụ kéo lại phía sau, tiếp theo một tiếng bạo rống nổ tung bên lỗ tai hắn. "Mày.. đồ hỗn đản này!"

Theo sau tiếng quát là một quyền vừa nặng vừa chuẩn, khiến hắn ngã trên mặt đất, làm cho hắn nhất thời cảm thấy choáng váng, trước mắt thấy thật nhiều sao. Viên Diệp nhanh chóng lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn về phía kẻ vừa động thủ đánh hắn, chỉ thấy cái tên hỗn đản bắt cá hai tay kia đang đứng đó căm tức nhìn hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, thù cũ hận mới bừng lên, thiêu đốt lý trí của hắn, hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức nhảy dựng lên nhằm phía tên kia, hung hăng vung quyền. Cách nhau mới một ngày mà thôi, cùng một địa phương, hai người đàn ông lại lần nữa ở đường cái ra tay quá nặng, bất đồng là, lúc này nữ nhân vật chính đã ở hiện trường. Tỉnh Vu Hiểu bị biến đổi lớn thình lình xảy ra dọa mắt choáng váng, cô hai mắt mở lớn nhìn hai người bọn họ quá tay với nhau, trong hốc mắt thậm chí vẫn còn nước mắt vui mừng ban nãy chảy xuống. "Trời ơi, các người đang làm cái gì? Dừng tay, nhanh chút dừng tay!"

sau một lúc lâu cô mới hồi phục tinh thần lại kêu to, nhưng hai con mãnh sư đang nổi điên kia căn bản để ý cũng không để ý cô. "Dừng tay, Viên Diệp!

Dừng tay, Quan Hàm Tư!"

cô lớn tiếng quát to, nhưng vẫn không có người để ý tới cô. "Dừng lại, tôi bảo các người dừng lại, đừng đánh!"

Vô dụng, hoàn toàn vô dụng. Tỉnh Vu Hiểu đứng ở bên ngoài bối rối không có chủ ý, thấy bọn họ hai người càng đánh càng hung, đánh tới đều đổ máu, cô rốt cuộc quản không được nhiều như vậy, đi nhanh tới phía bọn họ, trực tiếp xông lên phía trước ngăn cản. "Dừng tay."

cô vừa kêu, vừa xông vào ngăn cản. Hai người đàn ông đều đánh đỏ mắt, không đem đối phương đánh gục, căn bản không thể dừng tay. Huy quyền, huy quyền, lại huy quyền, bọn họ tiếp tục ra quyền, trong khoảng thời gian ngắn đều đã quên cái người đang ngăn cản bọn họ đánh nhau là một phụ nữ mang thai, mang thai đã chín tháng. Ra quyền, thu quyền, ra lại quyền. Tỉnh Vu Hiểu còn không kịp chú ý tới phát sinh chuyện gì, bụng của cô liền đột nhiên bị đánh trúng một chút, đau đến mức cô muốn ngừng thở, cả người ngã về phía sau. "A!"

cô hoảng sợ khóc thét lên. "Vu Hiểu!"

hai người đàn ông trăm miệng một lời kêu to, đưa tay muốn đỡ cô, lại đều đã muộn một bước. Bọn họ nhanh chóng chạy tới bên người cô, hai người một tả một hữu ngồi xổm bên cạnh cô, gương mặt bị đánh cho biến hình đều tràn ngập vẻ sợ hãi, tái nhợt như giấy. "Vu Hiểu......"

Viên Diệp mặt không có chút máu, không biết làm sao nhìn cô, muốn đưa tay chạm vào cô, lại sợ làm đau cô nên lại thu tay. "Vu Hiểu, cô cảm thấy như thế nào? Bị thương thế nào, bụng có đau không?"

Quan Hàm Tư khẩn trương nhìn cô hỏi. "Tôi giống như vỡ ối rồi."

Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt thống khổ nói. "Cô nói cái gì?"

Quan Hàm Tư nháy mắt trợn to hai mắt, nhanh chóng đem ánh mắt chuyển qua mặt đường dưới chân cô đã bị ẩm ướt, "Ông trời của tôi."

hắn thì thào tự nói. "Làm sao vậy? Cô ấy làm sao vậy? Cái gì kêu vỡ nước ối? Nước ối vỡ thì thế nào?"

Viên Diệp vẻ mặt bối rối kêu.

Hắn chưa làm phụ thân, cũng còn không có chuẩn bị làm phụ thân, cho nên căn bản không biết nước ối là cái gì. "Vu Hiểu muốn sinh."

Quan Hàm Tư nói. "Cái gì?"

Viên Diệp hai mắt mở to, kinh hoảng kêu lên. 「......」 Trong khoa phụ sản bệnh viện, tiếng bước chân vội vàng theo cầu thang truyền đến, nhanh chóng hướng tới gần phòng sinh lầu hai. Quan Hàm Tư vốn đang ngồi trên ghế sô pha dài màu đỏ ngoài cửa phòng sinh lập tức đứng lên, quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau, hắn chỉ thấy lão bà đang mang thai sáu tháng xuất hiện trong tầm mắt, hắn bước nhanh ra đón, đưa tay ngăn cản cô đang vội vàng như đi hành quân. "Đi chậm một chút."

hắn nhíu mày đối với cô ôn nhu nói. "Chị hiện tại thế nào? Vì sao lại phát sinh chuyện này? Cách ngày sinh dự tính của chị ấy còn gần hai tuần lễ, không phải sao?"

Tỉnh Vu Hi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng. "Bác sĩ nói còn phải quan sát thêm một chút, mới biết được có cần mổ hay không.

Nếu có thể sinh tự nhiên đương nhiên tốt nhất, Vu Hiểu có vẻ có thể sinh tự nhiên."

"Cho nên chị ấy hiện giờ hoàn hảo?"

"Ân, em không cần lo lắng."

Tỉnh Vu Hi nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Ông trời, lúc anh gọi điện nói chị sinh non, hù em sợ muốn chết."

cô đối hắn nói, "Rõ ràng giữa trưa lúc em nhìn thấy, chị ấy một chút dấu hiệu muốn sinh đều không có, như thế nào không quá vài giờ, anh lại nói chị vỡ ối, muốn sinh? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao là anh đưa chị ấy đến bệnh viện? Em nghĩ đưa chị ấy tới bệnh viện hẳn là các chị mới đúng."

"Có chuyện ngoài ý muốn."

"Có ý tứ gì? Chuyện gì ngoài ý muốn?"

cô khó hiểu hỏi, bỗng dưng ngừng một chút, nhịn không được nhíu mày nhìn hắn.

"Lão công, vết thương trên mặt anh thế nào lại nghiêm trọng hơn so với buổi sáng, lại chảy máu?"

"Đây là chuyện ngoài ý muốn anh nói."

"Rốt cuộc là ý gì?"

Quan Hàm Tư nhìn cô một cái sau, dùng cằm chỉ chỉ phía cửa phòng sinh. Tỉnh Vu Hi theo hắn chỉ thị nhìn lại, một thân ảnh quen thuộc hiện ra trong mắt cô, cô nhanh chóng trợn to hai mắt, giây tiếp theo lập tức nổi giận đùng đùng hướng tên kia đi nhanh đến. "Tên hỗn đản này, anh lại đây làm cái gì?"

cô đem túi xách dùng sức đánh hắn một chút, tức giận hỏi. "Tránh ra."

Viên Diệp không kiên nhẫn ngay cả đầu cũng không quay lại. "Người phải đi là anh."

Tỉnh Vu Hi tức giận ngút trời lại đánh hắn một chút. Hắn lạnh lùng quay đầu liếc nhìn cô một cái.

"Cô là ai? Cút ngay."

"Tôi là ai?"

Tỉnh Vu Hi cười lạnh một cái, "Tôi là em gái của Tỉnh Vu Hiểu!"

"Em gái? Cô là Vu Hi?"

"Tiên sinh, xin hỏi anh là ai? Tôi và anh một chút cũng không quen, thỉnh không cần gọi thẳng tên của tôi."

nàng lãnh phúng (trào phúng lãnh đạm) nói. Viên Diệp nhìn cô, trong đầu nhanh chóng lủi qua một suy nghĩ nào đó, ý nghĩ nào đó khiến hắn hoảng sợ, cả người cứng ngắc. "Cô......"

hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía sau cô, cách chỗ bọn hắn đứng chừng ba bước xa, một người đàn ông đang chú ý tới bọn họ, Viên Diệp do dự một chút, mở miệng hỏi Tỉnh Vu Hi, "Hắn là ai vậy?"

"Anh ấy là ai có liên quan gì tới anh?"

"Hắn là bạn trai Vu Hiểu sao?"

Tỉnh Vu Hi khó có thể tin mở to hai mắt.

"Tên hỗn đản này đang nói cái gì?"

"Hắn là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng Vu Hiểu sao?"

Viên Diệp quyết định hôm nay không thể không biết rõ ràng quan hệ giữa bọn họ. Tỉnh Vu Hi sắc mặt đại biến, giơ túi xách trên tay hướng hắn lại là một trận loạn đánh tức giận mắng. "Tên hỗn đản này, vương bát đản, anh nói chuyện quái quỷ gì vậy? Quan Hàm Tư là lão công của tôi, em rể của chị tôi, đồ chết tiệt này, anh..."

Một đôi bàn tay to kiên định từ phía sau cô cầm hai tay cô đang kích cuồng loạn đánh, đem cô tiến vào một vòng ôm vừa cứng rắn, lại vừa ấm áp. "Anh ta nghĩ như vậy, là vì anh cố ý đánh lừa anh ta."

Quan Hàm Tư từ chậm chạp nói. Tỉnh Vu Hi đột nhiên quay đầu nhìn Quan Hàm Tư. "Đánh lừa?"

Viên Diệp nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt một mảnh, "Cho nên nói, đứa nhỏ trong bụng Vu Hiểu là......"

"Của anh."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)