← Ch.05 | Ch.07 → |
Vừa đi ra khỏi WC liền thấy hắn đứng ở cạnh cửa WC dựa vào vách tường, Tỉnh Vu Hiểu khinh ngạc sửng sốt, nhưng vẫn lễ phép đến trước mặt hắn, thật thành ý đối với hắn gật đầu nói cảm ơn. "Cám ơn WC của anh, tôi đi đây, hẹn gặp lại."
cô lui lại hai bước mới xoay người, vừa xoay người chợt nghe thấy tiếng hắn lạnh như băng. "Đứng lại!"
Cô rụt cổ, thật cẩn thận quay đầu nhìn hắn.
"Xin hỏi có việc sao?"
"Cô lần trước nói với tôi cô ở lầu tám, vì sao không trở về chính nhà cô đi WC, ngược lại chạy đến chỗ tôi mượn?"
hắn nhìn chằm chằm cô hỏi. "Bởi vì tôi bây giờ còn không thể về nhà."
cô vẻ mặt bất đắc dĩ. "Vì sao không thể về nhà?"
hắn truy vấn. "Bởi vì tôi......"
cô theo phản ứng bản năng mở miệng định trả lời hắn, trong một giây lại bối rối, "Tôi không thể nói."
thanh âm hàm hồ theo kẽ môi cô phát ra. "Vì sao không thể nói?"
ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên càng thêm lợi hại. "Bởi vì tôi đáp ứng Quan Hàm Tư không thể nói cho bất luận kẻ nào, cho nên không thể nói."
"Quan Hàm Tư?"
Viên Diệp nheo lại hai mắt, cả người lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới, "Hắn là ai vậy? bạn trai của cô?"
hắn cố ý lấy ngữ khí lơ lỏng bình thường hỏi, không cho cảm xúc chân chính hiện ra ngoài.
(~Tần Nhi:mùi gì chua quá ta?~~Diệp ca *trừng mắt*~~Tần Nhi *đập tay* ta biết, dấm a*chạy mất dép*) Tỉnh Vu Hiểu nghe vậy trừng lớn hai mắt, mãnh liệt lắc đầu.
"Không phải, đương nhiên không phải!"
cô kích động phủ nhận. Viên Diệp cũng không bởi vì câu trả lời của cô mà thả lỏng cảnh giới.
"Vậy hắn là ai vậy?"
"Hắn là bằng hữu của Vu Hi, ở lầu sáu này, sau đó......"
cô muốn nói lại thôi. "Sau đó cái gì?"
Cô do dự có nên nói với hắn hay không. Quan Hàm Tư muốn cô đáp ứng không mang chuyện bọn họ dự tính, cũng là bọn họ cả hai làm bộ kết giao, để kích thích Vu Hi nhìn thẳng vào tình cảm đối với hắn, nói cho bất cứ ai biết. Hắn nói đây là vì tránh phức tạp. Nhưng mà hắn thích Vu Hi là sự thật, hẳn là không có gì có thể phức tạp đi? "Quan Hàm Tư thích Vu Hi."
cô quyết định nói cho hắn. "Hắn thích em gái cô?"
"Phải."
Thấy cô vẻ mặt biểu tình thật sự, Viên Diệp thần kinh đang căng thẳng rốt cục thoáng trầm tĩnh lại.
Nguyên lai họ Quan mục tiêu là em gái cô nha, vậy không có gì phải lo lắng. Hắn đi đến bên người cô, dắt tay cô đi đến sô pha trong phòng khách, đem cô ấn xuống sô pha, chính mình thì ngồi xuống chỗ đối diện với cô. Hắn nhìn cô không chớp mắt, đột nhiên nói: "Viên Diệp."
"Sao?"
Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt mờ mịt.
Tay cô tựa hồ vẫn còn độ ấm của hắn, hắn vừa mới thật sự cầm tay cô sao? Hay là cô nằm mơ? "Tôi gọi là Viên Diệp, Viên thế khải viên, Diệp là chữ hỏa thêm một chữ hoa.
Nghe rõ rồi chứ?"
(ai da, các nàng nghe rõ rồi chứ, thứ lỗi cho ta chả hiểu gì *che mặt xấu hổ*) Cô chớp chớp đôi mắt to trong suốt, một hồi lâu mới hoàn hồn gật đầu. Thấy cô gật đầu, hắn tiếp tục nói: " Tôi năm nay ba mươi tuổi, phụ thân đã tạ thế, trong nhà có mẹ, chị gái cùng một em gái.
Chị tôi ba năm trước đã kết hôn lập gia đình, hiện tại cùng anh rể một nhà bốn người định cư ở bang Washington."
"Úc."
Thấy cô một bộ dáng ngây thơ, Viên Diệp hoài nghi cô có thật sự đem lời hắn nói nghe vào hay không.
Bất quá không nghe vào cũng không quan hệ, dù sao về sau trở thành người một nhà, này hết thảy cô tự nhiên sẽ nhớ kỹ. "Em còn muốn biết chuyện gì về tôi, có thể trực tiếp hỏi tôi."
Tỉnh Vu Hiểu mờ mịt nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu.
Cô nghĩ không ra có chuyện gì muốn hỏi hắn. "Em đối với tôi chẳng lẽ không có một chút lòng hiếu kỳ sao?"
hắn nhịn không được hỏi. "Lòng hiếu kỳ?"
cô vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Lập tức bảo cô nghĩ, cô thật đúng là không biết chính mình muốn hỏi hắn cái gì. "Được, em không có, tôi có."
Viên Diệp đáy mắt phát ra một tia sáng. Tỉnh Vu Hiểu không nói nhìn hắn. "Tôi rất muốn biết em đối với tôi có cảm giác gì, đối với kỹ thuật hôn cùng kỹ xảo làm tình của tôi có ý kiến gì không?"
(Hờ, phải nói ca là thẳng thắn hay là mặt dày biến thái đây)
Tỉnh Vu Hiểu cứng họng nhìn hắn, gương mặt nháy mắt đỏ lên."Anh làm sao có thể...... Anh...... Tôi......" cô xấu hổ, thẹn thùng không biết làm sao.
"Thế nào? Thời điểm em một mình, có phải hay không nghĩ tới tư vị tôi hôn em, nhớ lại hai chúng ta ở trên giường mây mưa thất thường, đổ mồ hôi đầm đìa, cảm giác giao cảnh ôm nhau?" (thẳng thắn cái nỗi gì ca, biến thái a)
Viên Diệp vừa nói chuyện vừa tới gần cô, khi hắn hỏi xong làm cho mặt cô hồng rực lên, xấu hổ đến sắp nổi điên, cả người hắn đã từ chỗ ngồi đối diện chuyển qua bên người cô, cũng kề sát cô mà ngồi, hai tay còn hữu ý vô tình khoát lên vai cô, làm cho cô cho dù muốn chạy trốn cũng không thể động đậy.
"Em nghĩ tới sao?"
Hơi thở hắn ấm áp nhẹ nhàng mà phả vào mặt cô, làm cho cô khẩn trương đến ngừng thở.
"Em nghĩ tới sao?" hắn càng tiếp cận cô gần hơn, lại lấy thanh âm gợi cảm trầm thấp nhẹ giọng hỏi.
Nhìn hắn gần ngay trước mắt, Tỉnh Vu Hiểu bối rối không biết làm sao.
"Tôi nghĩ qua." hắn nhìn cô không chớp mắt, tiếp theo bỗng nhiên hôn cô.
Tỉnh Vu Hiểu ngạc nhiên trợn to hai mắt, đầu lại trống rỗng.
Hương vị của cô với trong trí nhớ của hắn đều giống nhau, rất ngọt, chính là phản ứng ngại ngùng hơi cứng ngắc chút.
"Nhắm mắt lại." hắn hôn cánh môi cô, khàn khàn ra lệnh.
Tỉnh Vu Hiểu bất tri bất giác nghe theo mệnh lệnh của hắn, sau đó lập tức bị hắn nhiệt tình hôn mút, khiến cô chìm đắm trong xoáy lốc tình mê ý loạn. (phi lễ a, các nàng... mở to mắt ra mà nhìn...=)))
Qua hồi lâu, Viên Diệp rốt cục rời cánh môi cô, nhưng hai tay cô vòng qua vai ôm hắn lại vẫn như cũ lưu luyến ôm chặt hắn, tựa hồ muốn hắn lại lần nữa áp môi hôn cô. Bất quá so với cô vô ý thức hành động, hắn càng thích cô ngóng nhìn hắn ánh mắt sương mù, giống như mời hắn tiếp tục hôn mình.
Hắn chỉ do dự một chút, liền lại thuận theo khát vọng của chính mình cùng kỳ vọng của cô cúi đầu, hôn cô.
Đỏ mặt trở lại lầu tám, đêm đã khuya sắp mười hai giờ, trong phòng một mảnh trầm tĩnh tối đen, ngày mai Tỉnh Vu Hi phải đi làm, dĩ nhiên đã đi vào giấc ngủ.
Tỉnh Vu Hiểu rón ra rón rén vào nhà, khẽ khàng đóng cửa, lại rón ra rón rén đi trở về phòng mình, chỉ sợ đem Tỉnh Vu Hi đánh thức, sau đó truy vấn hành tung cô mấy giờ trước.
Trời ạ, cô tuy rằng sớm thừa nhận mình thực mơ hồ, nhưng mơ hồ cũng không có nghĩa là không có đầu óc nha, cô như thế nào mà một lần, một lần thành ba lần cùng lầu ba tiên sinh phát sinh quan hệ chứ? Chuyện này nếu để Vu Hi biết đến, cô khẳng định sẽ bị mắng đến thối đầu.
"Chị đã trở lại?"
Thình lình có thanh âm làm Tỉnh Vu Hiểu sợ tới mức nhảy dựng lên tại chỗ, cô nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Tỉnh Vu Hi tuy rằng mặc áo ngủ, nhưng vẻ mặt thanh tỉnh đứng ở cửa phòng nhìn mình.
"Vu Hi, em dọa đến chị. Em như thế nào còn chưa ngủ chứ? Chị còn nghĩ rằng em đang ngủ." cô vỗ ngực phập phồng không thôi hỏi.
"Chị còn chưa trở về, em làm sao có thể ngủ được đây?"
Tỉnh Vu Hiểu đột nhiên bất an."Vu Hi...."
"Xem ra hai người có nhiều chuyện tán gẫu, chị cảm thấy hắn như thế nào?"
"Hắn? Hắn là người nào?" Tỉnh Vu Hiểu bỗng nhiên sửng sốt.
"Đêm nay chị trừ bỏ cùng Quan Hàm Tư ở cùng một chỗ ở ngoài, còn cùng người khác gặp mặt sao?"
"Không, không có, đương nhiên không có rồi." cô tuyệt đối không thể để Vu Hi biết chuyện cô cùng Viên Diệp.
"Em nói tự nhiên là Quan Hàm Tư, chị cảm thấy hắn là người như thế nào?"
"Tốt lắm nha."
"Vậy chị cảm thấy hắn tốt thế nào?"
"Ân...... Hắn bộ dạng không tệ, vóc người lại đẹp, đối với cảm tình có thể kiên trì gặp mình, thoạt nhìn là một người chung tình."
Tỉnh Vu Hi bất động thanh sắc hỏi: "Chị thích hắn?"
"Tuy rằng gương mặt cùng bộ dạng của hắn khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng, cảm giác khó có thể thân cận, nhưng thật sự suy nghĩ một chút, hắn kỳ thật cũng không có làm ra hành động gì uy hiếp hoặc thương tổn người khác. Hắn hẳn là không phải người xấu đi?"
"Nếu hắn là người xấu, em sao lại có thể đem hắn giới thiệu cho chị nhận thức?"
"Cho nên em thích hắn?" Tỉnh Vu Hiểu đổi lại hỏi vấn đề này.
"Em...... em chỉ là cảm thấy hắn không tệ."
"Em đã cảm thấy hắn không tệ, vậy là tốt rồi." Tỉnh Vu Hiểu mỉm cười nói. Nhìn ra được Vu Hi tựa hồ thật sự có điểm thích mãnh nam tiên sinh lầu sáu.
"Có ý tứ gì?"
"Ý tứ chính là chỉ cần em cảm thấy tốt, chị thực hoan nghênh hắn trở thành người nhà của chúng ta."
"Cho nên ý của chị là, chị đã muốn quyết định muốn tiếp nhận hắn?"
"Bước đầu quyết định là như vậy, về phần về sau phải nhìn biểu hiện của hắn." nhìn hắn đối với em rốt cuộc có phải hay không thiệt tình.
Trầm mặc nhìn cô sau một lúc lâu, Tỉnh Vu Hi rốt cục gật gật đầu."Em đã biết." cô nói xong liền xoay người trở về phòng, sau đó nhẹ nhàng mà đóng lại cửa phòng.
"Phù!" trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Tỉnh Vu Hiểu há miệng hít mạnh, tay không ngừng vỗ nhẹ ngực.
Trời ạ, may mà tất cả sự chú ý của Vu Hi đều đặt ở Quan Hàm Tư, bằng không như bình thường, Vu Hi khẳng định đã chú ý tới phản ứng cứng ngắc mất tự nhiên của cô, thật là may mắn nha.
Bất quá nói lại, không nghĩ tới Vu Hi sẽ thích người đàn ông giống Quan Hàm Tư như vậy, bởi vì bọn họ hai người đứng bên nhau tựa như hai người của hai thế giới bất đồng, một sáng sủa, một lạnh lùng; một luôn tươi cười đầy mặt, mọi người đều hoan nghênh, một lại phụng phịu, rất giống bị người ta thiếu nợ mấy ngàn mấy trăm vạn dường như cùng người bảo trì khoảng cách, bởi vậy có thể thấy được góc bù tính cách cũng là điều hấp dẫn nhau.
Bất quá bỏ qua một bên bọn họ cá tính trống đánh xuôi, kèn thổi ngược không nói, hai người bọn họ diện mạo bên ngoài làm cho người ta cảm giác thật đúng là trời sinh một đôi. Nữ cao gầy xinh đẹp, nam tuấn suất hùng tráng. Thông minh mỹ nữ xứng soái ca mãnh nam thật đúng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, làm người ta trong lòng sinh hâm mộ nha.
Quan Hàm Tư thoạt nhìn mặc dù có điểm tứ chi phát triển, nhưng cũng không phải người suy nghĩ đơn giản, nếu không hắn cũng sẽ không tương kế tựu kế tìm cô hợp mưu dụ dỗ Vu Hi.
Đàn ông thông minh hẳn là đều thích phụ nữ thông minh đi, tựa như những người đàn ông thích Vu Hi vậy, không ai trong lúc thấy cô cùng Vu Hi lại lựa chọn thích cô.
Thích cô......
Tỉnh Vu Hiểu không tự chủ được nghĩ đến người đàn ông ở lầu ba kia hôn môi cô, ôm cô, âu yếm cô.
Viên Diệp thích cô sao?
Hắn sở dĩ hôn cô, ôm cô là vì thích cô, hay là bởi vì cô vừa vặn ngay tại bên người, nhân tiện dùng làm phương tiện quan hệ?
Hắn sẽ là đàn ông thích phụ nữ hồ đồ, mà không thích phụ nữ thông minh sao?
Nếu cô giống như Vu Hi khi giới thiệu Quan Hàm Tư cho cô nhận thức, đưa hắn giới thiệu cho Vu Hi, hắn liệu có giống Quan Hàm Tư không thay đổi suy nghĩ ban đầu, hay là là lập tức thay đổi lề lối theo đuổi Vu Hi so với cô thông minh, xinh đẹp hơn nhiều? Hắn sẽ có phản ứng như thế nào?
Nghĩ đến hắn cùng Vu Hi đứng chung một chỗ hình ảnh lại là một bức tuấn nam mỹ nữ đồ, Tỉnh Vu Hiểu liền cảm thấy ngực buồn bực rầu rĩ cực kỳ không thoải mái.
Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ cô bất tri bất giác đã thích người ta?
"Sẽ không." cô thì thào nói cho chính mình, quả muốn trốn tránh chuyện này thật, cô cảm thấy chính mình căn bản không xứng với người ta, lại có cái quyền gì có thể đi thích người ta đâu?
Lắc đầu, cô đem chăn lôi kéo, quyết định hảo hảo ngủ một giấc, cự tuyệt lại suy nghĩ chuyện này.
Con người thực sự là một loại sinh vật kỳ lạ, càng nói chính mình không được suy nghĩ về cái mỗ sự kiện, suy nghĩ càng không chịu khống chế từ bên trong chui ra, quả thực chính là mạc danh kỳ diệu(kỳ lạ khó hiểu) đến cực điểm.
Từ tối hôm qua đột nhiên ý thức được chuyện mình thích Viên Diệp, vô luận Tỉnh Vu Hiểu như thế nào kêu chính mình không được suy nghĩ về việc này nữa, đầu óc cô vẫn không nghe lời, khiến cho cô thiếu chút nữa nổi điên.
Cô nghĩ tới muốn dùng công tác dời đi lực chú ý, ai ngờ chị Trương vì cảm tạ cô lần trước dốc sức phối hợp cùng hỗ trợ, lại thiện phát (nổi lòng tốt) chủ trương quyết định cho cô một tháng nghỉ dài hạn, cho nên tạm thời không giao công tác cho cô làm.
Bất quá may mắn cô chỉ phiền não nửa ngày, buổi chiều bốn giờ liền nhận được điện thoại Quan Hàm Tư mời cùng nhau bữa tối, làm cho cô có có thể dời đi sức chú ý.
Một mình cùng một người đàn ông không quá thân thiết cùng ăn tối, chuyện này thật phi thường xấu hổ hơn nữa không được tự nhiên, nhưng chỉ cần thay đổi suy nghĩ, đem người đàn ông này trở thành em rể của mình, hết thảy sẽ khác hẳn.
Bọn họ rất tự nhiên cùng ăn bữa tối, đề tài cũng đều vòng quanh Tỉnh Vu Hi. Hắn hỏi cô rất nhiều chuyện về Vu Hi, mà cô tận tâm tận lực thỏa mãn những quan tâm của hắn đối với Vu Hi, hơn nữa còn đem phản ứng của Vu Hi tối hôm qua nói cho hắn nghe. Hắn nghe được thật cao hứng, mà cô nói được cũng thật cao hứng, hai người cũng không chú ý tới ở một góc khác của nhà ăn, có một người đàn ông đang cuồng nộ nhìn chằm chằm bọn họ.
Bồi bàn đem món điểm tâm ngọt sau cơm đưa lên, Tỉnh Vu Hiểu thích uống cà phê, đồ đưa lên tự nhiên là cà phê, nhưng khi cô thử qua hương vị cà phê, cảm thấy nó không đủ ngọt, lại thiếu chút nữa đem muối trở thành đường thêm cho vào cà phê, may mắn Quan Hàm Tư nhanh tay lẹ mắt ngăn lại động tác của cô.
"Chờ một chút." hắn giữ chặt tay cô lại.
"Làm sao vậy?" Tỉnh Vu Hiểu mờ mịt ngẩng đầu lên hỏi hắn.
"Bình này hẳn là muối ăn đi?"
"Thật vậy chăng?" cô lập tức đưa ngón tay chấm thử chút chất kết tinh màu trắng trong bình, đưa đến bên môi thử hương vị.
"Trời ạ, thật là muối ăn!" cô kinh ngạc kêu lên, vội vàng lấy vẻ mặt cảm kích ngẩng đầu nhìn hắn, "Cám ơn anh ngăn cản tôi làm cho bi kịch phát sinh, thật sự thực cám ơn anh."
"Nếu thêm sai rồi thì kêu một ly khác là được mà." cô phản ứng khoa trương như vậy làm cho Quan Hàm Tư nhịn không được lộ ra một chút đạm cười.
"Không được, cho dù thêm lầm rồi cũng phải uống xuống, không thể tùy tiện lãng phí."
"Cà phê mặn có thể uống sao?"
"Tuy rằng không ngon, nhưng vẫn là có thể uống."
"Cô từng uống qua?"
"Ân, còn rất thường uống, bởi vì tôi thường thường không cẩn thận nhầm muối ăn thành đường cát." Tỉnh Vu Hiểu cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói.
"Có câu tôi vẫn rất muốn nói, nhưng không biết nói ra có thể hay không đối với cô không lễ phép?" Quan Hàm Tư có chút đăm chiêu nhìn cô trong chốc lát, do dự mở miệng nói.
"Nói cái gì? Anh cứ việc nói không quan hệ."
"Cô thật là chị ruột của Vu Hi sao?"
"Ha ha!" Tỉnh Vu Hiểu nhất thời cười to hai tiếng, "Kiểu nói này tôi thường thường nghe được. Cô thật là chị gái của Vu Hi sao? Cô thật sự lớn hơn Vu Hi sao? Cô cùng Vu Hi là chị em ruột sao? Tôi thường bị mọi người hỏi như vậy, đã thành thói quen." cô một chút cũng không để ý.
"Cô khi đối mặt với chuyện này, có phải ở trong lòng vụng trộm nghĩ, chẳng lẽ cô đúng là trẻ hơn Vu Hi phải không?" xem cô bộ dạng trong sáng ngây thơ, Quan Hàm Tư nhịn không được cùng cô nói đùa.
"Anh làm sao mà biết?" Tỉnh Vu Hiểu tươi cười đầy mặt trả lời, nhưng giây tiếp theo lại chú ý tới một gương mặt làm cô khiếp sợ.
"Làm sao vậy?" Quan Hàm Tư theo tầm mắt của cô quay đầu nhìn xung quanh.
"Không, không có gì." cô vội vàng cúi đầu, trốn tránh thấp giọng đáp, giống như làm như vậy, Viên Diệp đang đi thẳng tới sẽ không nhìn thấy cô.
Đáng tiếc này căn bản chính là chuyện không tưởng.
"Không thể tưởng được lại khéo như vậy ở trong này gặp cô, Tỉnh Vu Hiểu tiểu thư." Viên Diệp đứng ở trước mặt cô mở miệng nói.
Tỉnh Vu Hiểu thong thả ngẩng đầu lên, xấu hổ đối hắn cười cười."Đúng vậy nha, thật sự thật khéo, không nghĩ tới anh cũng đến nơi đây ăn cơm. Anh đi một mình sao?"
Ánh mắt của cô nhìn về phía sau hắn, tận lực tránh cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Trời ạ, mới một ngày không gặp mà thôi, hắn như thế nào trở nên cao hơn, suất hơn trong trí nhớ của cô, không, cô nhất định là tẩu hỏa nhập ma, mới thấy như vậy.
"Phải, tôi cũng không giống cô mệnh tốt như vậy, còn có bạn trai đi cùng." Viên Diệp ngoài cười nhưng trong không cười.
Cô phút chốc đem ánh mắt di trở lại trên mặt hắn, ngạc nhiên nhìn hắn."Bạn trai?"
"Không phải sao? Tôi cũng không nghe nói qua cô có anh trai, đương nhiên rồi, làm anh trai cũng không biết chừng." hắn châm chọc khiêu khích mỉm cười nói.
"Không phải, hắn là"
"Cô không cần giải thích, dù sao tôi cũng không là gì của cô. Như vậy tôi sẽ không quấy rầy hai vị ước hội, chúc các vị ngoạn khoái trá." hắn mỉm cười đối bọn họ gật gật đầu, xoay người rời đi.
Tỉnh Vu Hiểu kinh ngạc ngồi yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Viên Diệp dần mất hút, mới mờ mịt thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Quan Hàm Tư đang ngồi đối diện.
"Hắn là không phải hiểu lầm anh là bạn trai tôi đấy chứ?" cô nháy mắt mở to, dùng giọng điệu không xác định được hỏi hắn.
"Hiển nhiên là vậy." Quan Hàm Tư không chút do dự trả lời, này căn bản chính là chuyện rõ như ban ngày, cô không có khả năng mơ hồ đến nỗi ngay cả điểm này cũng nhìn không ra đi? "Cần tôi đi giúp cô giải thích sao?"
"Giải thích cái gì?" cô khó hiểu hỏi lại hắn.
"Cô không phải thích anh ta sao?"
Tỉnh Vu Hiểu ngây ngốc nhìn hắn một lúc lâu, giây tiếp theo lại mở to hai mắt, kinh hoảng dùng sức lắc đầu, tựa hồ như vậy có thể phủ nhận cái chuyện mà ngay cả người bên ngoài liếc mắt một cái cũng biết là chuyện thật này.
"Anh, là ai nói với anh tôi thích hắn?" cô đứng ngồi không yên, ánh mắt mơ hồ.
"Chẳng lẽ cô không thích anh ta sao?" Quan Hàm Tư không đáp hỏi lại.
Cô chột dạ nhìn Quan Hàm Tư một cái, há mồm định phủ nhận, lại á khẩu không trả lời được, phát hiện chính mình hoàn toàn nói không nên lời trái lương tâm. Cô thích Viên Diệp, cô gạt được người khác, lại không lừa được chính mình.
Nhưng cho dù cô thừa nhận chính mình thích hắn lại như thế nào chứ? Hắn đối với cô căn bản là vô tình không phải sao? Nếu hắn đối với cô có một chút yêu thích, sẽ không bình tâm tĩnh khí cười chúc phúc cô cùng Quan Hàm Tư ngoạn khoái trá. Hơn nữa trọng yếu nhất là, cô căn bản không xứng với hắn.
Nghĩ vậy một chút, Tỉnh Vu Hiểu lại cảm thấy suy sụp cúi mặt.
"Làm sao vậy?" Quan Hàm Tư quan tâm hỏi, hắn có thể thực rõ ràng cảm thấy cô tâm tình chuyển biến.
"Thích thì như thế nào, tôi căn bản là không xứng với anh ấy." cô trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói.
"Cô cho rằng dạng phụ nữ nào mới xứng đôi với anh ta?" Quan Hàm Tư có chút đăm chiêu nhìn cô hỏi.
"Ít nhất cũng phải là người phụ nữ thông minh, gọn gàng, mà không phải giống như tôi vậy, phụ nữ mơ hồ, đến ngay cả bản thân mình cũng không tự chiếu cố tốt được." Tỉnh Vu Hiểu sửng sốt một chút, mới tự giễu trả lời.
"Cô có hỏi qua ý anh ta sao?"
"Loại sự tình này còn cần hỏi sao? Đây là nhân chi thường tình (suy nghĩ bình thường)." cô cười khổ.
"Nhưng loại tình cảm này, thường thường không thể dùng nhân chi thường tình để bình luận, huống chi theo ý tôi, mặc kệ cô cảm thấy chính mình xứng hay không xứng được với anh ta, anh ta cũng đã thích cô rồi."
Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn."Anh vừa mới nói cái gì?"
"Chẳng lẽ cô không cảm thấy được, anh ta vừa mới áp lực phẫn giận, mỗi một câu đều là giáp thương mang côn tràn ngập châm chọc sao?"
"Có sao? Thật vậy chăng? Tôi không chỉ mơ hồ, lại thực trì độn, cho nên không cảm giác được. Anh nói đều là thật vậy chăng? Anh ấy vừa mới thật sự vì hiểu nhầm quan hệ giữa tôi với anh mà tức giận sao? Anh ấy thật sự có một chút thích tôi sao? Anh không phải đang an ủi tôi đấy chứ?" Tỉnh Vu Hiểu kích động hỏi.
"Này chính là suy nghĩ của tôi thôi, nếu cô muốn biết đáp án chân chính, hẳn là nên giáp mặt hỏi anh ta."
"Anh muốn tôi trực tiếp hỏi anh ấy?"
"Cần phải tự mình giải quyết vấn đề. Nếu muốn biết hắn có thích cô thật không, giáp mặt hỏi trực tiếp hắn là nhanh nhất, hơn nữa khẳng định có thể đạt được đáp án chân thực nhất, không phải sao?"
"Nhưng là......" cô do dự mở miệng, lúc này điện thoại di động của Quan Hàm Tư lại đột nhiên vang lên.
"Thật có lỗi, tôi tiếp điện thoại." hắn giải thích với cô, lấy ra di động, liếc mắt nhìn màn hình hiển thị một cái, "Là Vu Hi." hắn nói cho cô, sau đó tiếp nghe điện thoại.
Tỉnh Vu Hiểu cũng không bởi điện thoại của Tỉnh Vu Hi gọi tới mà dời đi sự chú ý, vẫn đang tiếp tục cân nhắc nên hay không nên nghe theo đề nghị của Quan Hàm Tư, trực tiếp tìm Viên Diệp để hỏi rõ ràng, thẳng đến khi Quan Hàm Tư đột nhiên từ chỗ đối diện với cô đứng lên, cô mới phát hiện có chuyện khác thường.
"Làm sao vậy?" Tỉnh Vu Hiểu ngẩng đầu hỏi.
"Gia Quân đã chết."
"Cái gì? Như thế nào lại...?" Tỉnh Vu Hiểu vẻ mặt khiếp sợ nhảy dựng lên.
"Vu Hi hiện tại rất cần chúng ta." Quan Hàm Tư nhanh chóng cầm hóa đơn trên bàn cùng áo khoác đang vắt trên lưng ghế, vẻ mặt ngưng trọng vội vàng đi hướng quầy tính tiền.
"Vu Hi hiện tại ở nơi nào?" Tỉnh Vu Hiểu cũng nhanh chóng cầm túi xách cùng áo khoác theo sát ở phía sau hắn, trên mặt biểu tình tràn ngập sầu lo.
"Bệnh viện."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |