Gió lốc
← Ch.162 | Ch.164 → |
Lôi Dận bước đến, ánh mặt trời theo cửa sổ thủy tinh trong phòng hắt vào. Hắn như được bao phủ bởi ánh mặt trời, bộ âu phục sang trọng càng tôn lên vẻ lạnh lùng nơi hắn, bên môi cũng đượm ý cười lạnh. Vẻ lạnh như băng dưới ánh mặt trời này khiến hắn càng giống như dòng suối nước lạnh, cho dù ánh dương có chói lòa đến đâu cũng không thể che đi nổi sự lạnh lẽo kia.
Đi theo phía sau hắn là mấy viên cảnh sát, trong đó có một người chính là cảnh sát Cain thường xuất hiện trên TV.
Mấy người vừa xuất hiện, phóng viên liền nhanh chóng chĩa máy ảnh về phía cửa. Bằng trực giác của một phóng viên, họ đoán hôm nay sẽ có một chuyện cực kỳ trọng đại xảy ra.
Lôi Dận kiên định bước về phía trước. Âm thanh máy ảnh càng ngày càng nhiều, gần như bọn phóng viên chỉ muốn chụp rõ ràng từng góc cạnh khuôn mặt Lôi Dận vậy.
Lôi lão gia đứng trên bục phát biểu, ánh mắt khép hờ lại, đồng thời ánh ra một vẻ thâm trường khó đoán. Ngay sau đó, ông khôi phục lại vẻ tươi cười, chủ động bước xuống phía dưới...
Đến chính giữa phòng họp, hai cha con không bước nữa, mặt đối mặt đứng yên một chỗ!
Một lão luyện, lõi đời.
Một thâm trầm, lạnh lùng.
"Nếu hôm nay mày đến đây để quấy rối, tao sẽ gọi bảo vệ đuổi mày ra ngoài!" Trên mặt Lôi lão gia vẫn là vẻ tươi cười, nhưng ông lại dùng giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ hai người mới nghe được để cảnh cáo.
Lôi Dận nở nụ cười, bên môi thoáng gợn lên vẻ tàn nhẫn...
"Hôm nay, người phải quấy rối cũng không phải là tôi."
Ánh mắt Lôi lão gia quắc lên, bất mãn nhìn Lôi Dận một cái, rồi lại nhìn Cain đứng bên cạnh thì chủ động vươn tay...
"Phó cảnh trưởng Cain? Tôi có xem mấy bài viết về ngài trên báo, không ngờ hôm nay có thể được ngài đại giá quang lâm đến đây, thật vinh hạnh!"
"Thật ngại quá, Lôi lão gia, tôi nghĩ ông cũng không biết tôi đã được lên cảnh trưởng, nếu không thì cũng không gọi sai hàm cấp của tôi." Cain cau mày, không bắt tay cùng ông, ngược lại giơ thẻ ra...
"Ba năm trước đây tôi đã được thăng lên chức cảnh sát trưởng."
Sắc mặt Lôi lão gia hiện lên vẻ xấu hộ, lại vội vàng cười huề.
"Lôi lão gia, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến vụ án mưu sát, đầu cơ tích trữ vũ khí đạn dược, quan trọng nhất là ông đang có hành vi tẩy tiền phi pháp! Ở đây đều có lệnh bắt của viện kiểm sát. Lôi lão gia, thật ngại quá, lần đầu gặp mặt đã chào hỏi ông bằng cách này, ông... đã bị bắt!" Cảnh trưởng Cain hơi có ý cười, cuối cùng lấy lại vẻ nghiêm túc, đưa lệnh bắt ra trước mặt Lôi lão gia!
Tất cả mọi người trong phòng họp đều ồ lên, giới truyền thông lại sôi nổi, thậm chí là nhảy ra khỏi khu vực cho phóng viên, vây quanh vị trí kia, tiếng máy ảnh 'tách tách' không ngừng vang lên.
Sắc mặt Lôi lão gia vẫn không thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng cười, lại nhìn về phía Lôi Dận...
"Dận nhi, chỉ vì anh bất mãn khi tôi trở về ban quản trị nên mới đùa giỡn với cha anh như vậy hả? Anh cũng biết hôm nay là ngày gì rồi phải không? Cổ đông Lôi thị đều ở đây, còn có nhiều bạn bè giới truyền thông, anh còn muốn làm loạn đến đâu nữa, bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích bày scandal?"
Lôi Dận đến gần ông, chóp mũi cao gần như sát vào ông, hắn gằn từng tiếng: "Đương nhiên là tôi biết hôm nay là ngày gì. Vì muốn cho mọi người nhớ kỹ ngày hôm nay nên tôi đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều tiết mục hấp dẫn!"
"Mày có ý gì?" Ánh mắt Lôi lão gia lạnh lại.
Lôi Dận nhếch môi, "Tôi nghĩ những lời này ông nên hỏi cảnh trưởng Cain thì tốt hơn."
Lôi lão gia cố nén lửa giận trong lòng, quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng Cain, "Cậu không có quyền làm như vậy! Hơn ba mươi năm trước, tôi đã là nhân vật nổi danh được nhiều người biết đến. Nếu cậu không có bằng chứng xác thực, tôi sẽ không để cục cảnh sát điều tra, tôi sẽ gọi luật sư của tôi đến bàn chuyện với mấy người!"
"Lôi lão gia, ông yên tâm, chúng tôi là cảnh sát, sẽ không bỏ qua một người xấu nào đâu, đương nhiên cũng không thể để một người tốt bị oan!" Cain nói xong, lại kéo Lôi Dận đến một bên, thấp giọng nói: "Lôi Dận, lần này tôi cũng chỉ làm theo lời người của cậu nói. Cậu cũng biết lần này chỉ là triệu tập tạm điều tra, nếu không có chứng cứ xác thực, tôi sẽ bị cậu hại chết."
"Yên tâm. Tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi." Ánh mắt Lôi Dận kiên định, hắn lại đi đến bên cạnh Lôi lão gia, vẻ tươi cười mang theo sự tàn khốc...
"Tôi nghĩ, luật sư của ông cũng sẽ không giúp gì được cho ông đâu."
"Mày..."
"Các vị..." Lôi Dận quay người lại, thân mình cao lớn hướng về phía các cổ đông cùng toàn thể phóng viên, "Đại hội các vị tham gia hôm nay không phải là để ký tên đơn thuần, mà là người này..." Một tay hắn chỉ vào Lôi lão gia, hắn cười lạnh: "Mục đích ông ta hy vọng các cổ đông bỏ tiền túi chính là rửa tiền của chính mình mà thôi! Trước khi diễn ra đại hội, ông ta đã ngầm hợp tác cùng tổ chức rửa tiền, việc ký tên cho hạng mục chỉ là để che giấu mục đích mà thôi "
Các cổ đông đều kinh hãi...
"Cái gì?"
"Điều này, sao có thể?"
"Lôi tiên sinh, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"
"Lôi Dận!" Ánh mắt Lôi lão gia nổi lên vẻ tức giận, "Rốt cục là mày đang nói bậy gì đấy?"
Lôi Dận cười lạnh, "Tôi có thể nói bậy, đáng tiếc là chứng cứ thì không thể nói bậy! Ông thực sự là con cáo già, có thể giấu cái đuôi kỹ như vậy. Có điều, cuối cùng thì ông trời cũng rủ lòng thương, để cho tôi có thể tìm được căn cứ chính xác chứng minh ông rửa tiền! Ưng Diêm!"
Kỳ Ưng Diêm bước đến. Hôm nay nhìn gã không còn vẻ cà lơ phất phơ mọi ngày, bộ âu phục sang trọng khiến hắn trông nghiêm túc, trầm ổn, đúng chất của một nhân viên ngành luật. Gã đưa tập văn kiện trong tay cho Cain...
"Đây chính là hợp đồng mà Lôi lão gia đã ký cùng tổ chức xã hội đen, trong thỏa thuận có ghi rõ là sau hội nghị ngày hôm nay sẽ chính thức bắt đầu việc rửa tiền."
Cain cầm lấy, lập tức giở văn kiện ra, nội dung bên trong rõ ràng mồn một...
"Lôi lão gia, nếu không nhìn nhầm, thì đây là chữ ký của ông?"
Vẻ mặt Lôi lão gia tối sầm lại, ông ta lạnh lùng nói, "Cain, cậu làm nhiều án kiện bao năm nay, không biết trên đời này còn có chứng cứ giả hay sao? Cậu xem rõ ràng trên đó cũng không phải tên tôi, hơn nữa con dấu kia là tên tuổi của vị hảo hán nào đó. Có liên quan gì đến tôi?"
Trên hợp đồng nhìn qua có một con dấu rất kỳ lạ, trên con dấu còn có cái tên: "Sa Ước"!
Cain giật mình...
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng...
Lôi Dận cười cười, lấy bản hợp đồng lại, "Đương nhiên, nếu muốn giải thích ý nghĩa đích thực của chuyện này đúng là khá mỏi mồm. Có điều hôm nay phải làm cho xong, tôi muốn xem lão cáo già ông còn có thể giấu đuôi được bao lâu nữa!"
Lôi lão gia cau mày, trừng mắt với Lôi Dận...
"Đồ khốn! Đúng là không hiểu phép tắc gì cả, chỉ biết nói bậy! Người đâu, đưa lũ người này ra khỏi phòng họp!"
Một tiếng mệnh lệnh, lại không hề có một tên vệ sĩ nào chấp hành!
"Các ngươi..."
"Ông cho là họ có thể làm gì giúp ông? Họ ăn cơm Lôi gia, đương nhiên chỉ nghe lời người của Lôi gia!" Lôi Dận lạnh lùng nói, toàn thân hắn cũng tản ra hơi lạnh.
Ánh mắt Lôi lão gia có vẻ căng thẳng, ngữ khí dần chuyển sang lạnh lẽo...
"Nếu mày không nhớ lầm, hẳn là biết tao là cha mày! Đồ khốn, cho dù mày muốn đoạt quyền cũng không thể ra tay độc ác như vậy với cha mày!"
"Tôi khốn? Tôi khốn hay ông khốn? Cái đuôi của ông đã giấu hơn ba mươi năm nay rồi, nếu bàn về tâm kế, không ai có thể so bì với ông!" Lôi Dận nói tới đây, ánh mắt hiện lên hàn ý như màn sương dày đặc trong đêm. Hắn lại gằn từng tiếng nói: "Ông nói xem có đúng không, tiên sinh Sa Ước?"
Một câu "Sa Ước tiên sinh" khiến tất cả cổ đông đều mở to hai mắt nhìn, thậm chí còn có cổ đông đến trước mặt Lôi Dận, chỉ vào mặt Lôi lão gia...
"Cậu vừa gọi ông ta là gì? Sa Ước?"
Lôi Dận cười lạnh, "Tôi tự nhận là mình phát âm rất chuẩn!"
"Cái gì?" Các cổ đông nhìn Lôi lão gia như nhìn thấy quỷ, hoàn toàn không thể tin nổi. Sao Lôi lão gia lại tên là Sa Ước? Không đúng!
Lôi lão gia nghe thấy vậy thì lạnh lùng cười, "Sa Ước? À, chính là cái tên trên hợp đồng. Anh bạn Dận đùa cũng quá trớn rồi, ở đây mọi người đều biết tên tao là gì!"
"Không sai! Ở đây đúng là rất nhiều người biết ông là Lôi lão gia, bởi vì tất cả cổ đông đều là từ ba mươi năm trước mới bước vào Lôi thị!" Đáy mắt Lôi Dận là một khối băng không thể tan nổi, khi nhìn mọi người, giọng nói hắn cao hẳn lên...
"Nhắc tới tên của cha tôi hẳn là mọi người đều rất quen thuộc, nhưng đối với cái tên 'Sa Ước' này mọi người không có ấn tượng gì, bởi vì người có tên như vậy, năm đó chẳng qua chỉ là một gã quản gia cho cha tôi mà thôi!"
Lý do này không thua kém gì một quả bom, mang theo một sức nổ mạnh mẽ, khiến mọi người đều hoàn toàn bất ngờ, không thể nào đoán nổi.
"Lôi tiên sinh, ý của cậu nói, người này không phải là cha cậu, mà là... quản gia của cha cậu?" Cain nghi ngờ. Kỳ thật, đối với chuyện cụ thể gã ta không biết gì, chỉ nhận được thông báo rằng chỗ này sẽ có một vụ án nghiêm trọng, thậm chí ngay cả viện kiểm sát cũng tiến hành điều tra.
Nếu đã vậy thì chuyện này nhất định không hề đơn giản, nếu không thì không thể nào mà ngay cả kiểm sát trưởng cũng can dự.
"Chuyện này, phải hỏi Sa Ước tiên sinh mới được." Lôi Dận nhìn về phía Lôi lão gia, vẻ mặt đóng băng như đá, ánh mắt sắc bén đủ để khiến người ta run rẩy.
Cain quay đầu lại...
"Sa Ước tiên sinh, tôi thấy hôm nay ông nên giải thích rõ ràng một chút mới được!"
Lôi lão gia nhíu mày, lại cười lạnh, "Giải thích? Tôi phải giải thích cái gì? Tôi chính là đời thứ hai của Lôi thị, là người thừa kế thứ hai, hôm nay lại bị chính đứa con của mình gọi là quản gia. Chỉ cần là người có con mắt tinh tường sẽ biết, tất cả chẳng qua là nó nói dối để đoạt lại vị trí chủ tịch!"
"Lôi tiên sinh, ngài luôn miệng nói ông ấy là quản gia của cha mình, có gì chứng mình không?"
"Lôi tiên sinh, ngài đang hoài nghi Lôi lão gia đây không phải là cha đẻ của ngài sao?"
"Lôi tiên sinh, ngài đã nói Lôi lão gia này là giả, vậy thì Lôi lão gia thật đang ở đâu?"
Các phóng viên thật sự không nhịn được, huyên náo hỏi dồn, tiếng máy ảnh lại vang lên không ngừng!
Đối mặt với sự bất mãn của Lôi lão gia cùng vẻ điên cuồng của lũ phóng viên, Lôi Dận không hề hoảng hốt, chỉ hơi nhếch mép...
"Mọi người không nên gấp gáp, nếu mọi người đã quan tâm đến chuyện của Lôi gia như vậy, chẳng thà tôi làm thuận nước giong thuyền, kể cho mọi người nghe một chuyện xưa. Sau khi nghe xong câu chuyện, tự nhiên mọi người sẽ hiểu..." Nói đến đây, hắn quay đầu, đôi mắt sắc bén liếc qua vẻ mặt tối sầm của Lôi lão gia...
"Không biết người cha đáng kính này của tôi có lòng dạ mà nghe tôi kể chuyện hay không đây."
Bàn tay Lôi lão gia nắm lại, hai hàm răng cũng cắn chặt...
"Tao thật muốn nghe cái chuyện xưa mà mày muốn kể!"
Lôi Dận cười lạnh, lại đưa ánh mắt đảo qua những người đang khiếp sợ cùng hồ nghi, hắn thản nhiên lên tiếng...
"Cha của tôi đúng là đời thứ hai của Lôi thị, người thừa kế thứ hai, là một thương nhân thành công. Thủ đoạn kinh doanh của ông ấy rất ngoan tuyệt, tuy rằng đắc tội với không ít đồng nghiệp nhưng vẫn luôn vì địa vị toàn cầu của Lôi thị. Từ quyền thế của Lôi thị, của cải tăng càng ngày càng nhiều, nghiễm nhiên sẽ có kẻ sinh tà niệm! Người hiểu cha tôi nhất, đồng thời là người cha tôi tín nhiệm nhất, trợ thủ đắc lực nhất chính là quản gia Sa Ước! Ông ta theo cha tôi hai mươi năm, đương nhiên sẽ biết rõ thói quen cùng phương thức làm việc của cha tôi. Người như vậy mới có cơ hội hại chết cha tôi!"
Lôi lão gia vẫn giữ vẻ lạnh lùng mà lắng nghe, một chút biểu cảm cũng không có, một lúc sau mới cười lạnh...
"Mày nói tao là quản gia Sa Ước. Được, nhà của Lôi gia có mấy người làm lâu năm, mày có thể hỏi họ xem Sa Ước đang ở đâu, còn nữa, hỏi xem Sa Ước trông như thế nào!"
"Lôi gia đúng là còn có vài người già cả, nhưng mà đáng tiếc, bọn họ đều sống dở chết dở, thật là đáng thương. Đến khi tôi tra hỏi thì chỉ nói với tôi rằng, Sa Ước đã bị rơi xuống núi!"
Lôi lão gia biến sắc...
"Không phải sốt ruột, người đó nói cũng không biết rõ ông thế nào cơ mà." Lôi Dận cười một cách quỷ dị, nói xong câu đó, cửa phòng họp mở ra.
Trong đám nhân viên lại có một ông lão ngồi trên xe lăn. Phía sau ông là người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi. Trông anh ta khá cường tráng, chân tay thô sần, vừa đẩy xe của ông lão đến nơi thì anh ta cung kính cúi đầu...
"Lôi tiên sinh, đây là cha tôi, Diesfeld."
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia không phải ai khác, chính là tài xế ba năm trước đã gây tai nạn cho Mạch Khê – Kenny. Lúc trước anh ta luôn sống đúng pháp luật, có vợ và ba đứa con. Từ sau khi được Lôi Dận cho một khoản tiền, chẳng những anh ta có công việc chính thức mà còn có thu nhập ổn định, các con cũng có thể đến trường bình thường. Cũng kể từ đó, anh ta đã thầm thề rằng, nhất định sẽ phải trả mối ân tình này cho Lôi Dận, cho dù Lôi Dận có bảo anh ta phải chết anh ta cũng không do dự!
Sau này anh ta có đi theo Lôi Dận vài lần, mục đích cũng chỉ vì muốn làm gì đó cho Lôi Dận. Lôi Dận lại phái tay chân đưa anh ta đến, bảo anh ta chăm sóc gia đình cho tốt, chăm sóc các con. Anh ta vốn tưởng rằng cả đời này không thể báo đáp Lôi Dận, không ngờ ba năm sau, Lôi Dận lại chủ động phái người tới tìm anh ta, nhưng lại đưa ra một yêu cầu kỳ quái. Yêu cầu đó chính là đưa người cha già cỗi đang ở Miami đến phòng hội nghị quốc tế ở Lôi thị.
* Miami là một thành phố ở tiểu bang Florida, Hoa Kỳ.
"Lôi Dận, mày đưa nguyên cổ đông Diesfeld đến đây làm gì? Thân thể ông ấy không được khỏe, rốt cuộc mày vẫn muốn gây sức ép sao?" Lôi lão gia quát rống lên...
"Thì ra ông còn biết vị này là nguyên cổ đông của Lôi thị cơ đấy." Đôi mắt Lôi Dận tràn vẻ trào phúng, hắn cúi người...
"Bác Diesfeld, hôm nay đưa bác từ Miami đến đây đúng là hơi đường đột, tôi chỉ muốn chính bác nói ra những chuyện bác biết từ ba mươi lăm năm trước đây."
Diesfeld ngẩng đầu, đôi mắt gần như híp lại thành một đường, lại như đang nghe ngóng giọng nói Lôi Dận rất lâu. Hồi sau, ông mới run rẩy kéo bàn tay Lôi Dận lại, thử hỏi, "Cậu là...Lôi Dận ư?"
"Tôi là Lôi Dận!"
Ông lão gật đầu, có vẻ rất kích động, "Tôi có thể nghe thấy giọng nói cậu, có thể nghe được, có thể nghe được qua TV, thằng nhóc Kenny này cũng nói cho tôi biết, đúng là giọng nói cậu rồi."
Ánh mắt Lôi Dận hơi tối lại, hắn nhìn về phía Kenny, "Mắt cha cậu bị làm sao vậy?"
"Ông ấy đã gần mù rồi. Mấy ngày trước đây chỉ là không nhìn rõ đồ vật nhưng hôm nọ bị tuyết rơi vào mắt, lại thêm ánh nắng lúc đó quá gắt nên dần dần chuyển thành chứng mù tuyết." Kenny lo lắng nói.
* Mù tuyết: Bệnh mắt do tia cực tím hay các tia sáng khác.
Lôi Dận gật đầu, giữ chặt lấy cánh tay Diesfeld, vỗ nhè nhẹ, "Bác là cổ đông cũ của Lôi thị, vậy tôi muốn hỏi, bác còn nhớ rõ chuyện liên quan đến cha tôi ba mươi lăm năm trước không?"
"Cha cậu? Lôi lão gia? Ông ấy, hiện giờ còn khỏe không?" Diesfeld nhẹ giọng hỏi.
Lôi Dận cười lạnh, nhìn thoáng qua Lôi lão gia đang im hơi lặng tiếng bên cạnh, rồi hắn thản nhiên nói, "Không tốt, ông ấy đã chết rồi."
"Cái gì?" Diesfeld khiếp sợ, lại rất đau buồn, "Tôi chỉ biết sẽ như vậy, sẽ như vậy... Ba mươi lăm năm trước tuy nói là cha cậu gặp đại nạn không chết nhưng cũng sẽ bị thương thành người không bình thường. Sau khi tôi rời khỏi ban quản trị Lôi thị thì cũng có nhận được tin tốt lành, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy cha cậu không qua được lâu đâu."
"Lời này là thế nào? Cha tôi năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Lôi Dận liền vội vàng hỏi.
"Năm đó à, à, hẳn là ba mươi lăm năm trước, tôi nhớ rất rõ ràng, lúc ấy cậu vừa mới sinh ra. Vừa khéo khi ấy cha cậu lại gặp phải tai nạn, xe lao thẳng xuống vách núi. Lúc ấy cảnh sát cũng nói xe nát vụn ra. Lôi thị khi đó cực kỳ hỗn loạn, đều rất lo lắng cho tình hình của cha cậu, nhưng trong lòng thì nghĩ đến tám chín phần là có tin tức xấu. Nhưng không ngờ, cảnh sát lại tìm được cha cậu. Ông ấy thật may mắn, lúc xe rơi xuống thì bị mắc trên cành cây. Lúc chúng tôi chạy đến bệnh viện thì toàn thân cha cậu đều là băng gạc, cắm đủ thứ dây trên người. Ngẫm lại cảnh tượng đó tôi vẫn còn chua xót. Có điều cũng may mắn có Thượng Đế phù hộ, cho cha cậu vượt qua thời kỳ nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng. Nhưng sau đó lại có tin tức mẹ cậu vì khó sinh mà qua đời..." Nói tới đây, Diesfeld tiếc nuối lắc đầu, "Một người đàn ông sao có thể trải qua nhiều chuyện như vậy cơ chứ. Thân thể cha cậu sau này có dần bình phục, lúc đó vì tôi không được khỏe nên không thể không rời khỏi Lôi thị. Sau đó tôi di cư đến Miami, cuộc sống rất tĩnh lặng. Nếu không phải nghe con trai tôi Kenny nhắc đến chuyện ba năm trước đây, tôi hoàn toàn không thể tin được tôi với cậu lại có duyên phận đến vậy."
Lôi Dận gật gật đầu, có đôi khi duyên phận kỳ diệu không sao tả nổi. Không ngờ, ba năm trước đây hắn buông tha cho một gã tài xế, mà cha anh ta lại chính là cổ đông cũ của Lôi thị.
"Bác Diesfeld, trước lúc cha tôi rơi xuống vách núi, có phải có rất nhiều cổ đông đã rời khỏi công ty không?"
"Đúng vậy, lúc ấy có đi một số, thời gian cha cậu an dưỡng ở bệnh viện thì có rất nhiều, cuối cùng còn lại bao nhiêu tôi cũng không rõ. Lúc ấy các cổ đông đều cho rằng cha cậu không còn hy vọng, ở lại Lôi thị cũng chẳng có cơ hội kiếm tiền, haiz..." Diesfeld bất đắc dĩ lắc đầu.
Lôi Dận rốt cục cũng hiểu, lời nói của Diesfeld hoàn toàn hóa giải vấn đề mà hắn nghĩ mãi không ra!
"Lôi Dận à, cha cậu... sao ông ấy lại qua đời?" Trên khuôn mặt Diesfeld nổi rõ bi thương.
Lôi Dận còn chưa lên tiếng, Lôi lão gia liền nói...
"Diesfeld, tôi ở đây, ông đừng nghe con trai tôi nói bừa..."
Diesfeld vừa nghe thấy thì liền kích động, cũng có vẻ khiếp sợ, nghi ngờ...
"Lôi, Lôi tiên sinh... chuyện này, có chuyện gì vậy?" Ông vẫn giữ cách xưng hô trước kia.
Lôi lão gia bước đến cạnh Diesfeld, "Chẳng qua là con trai tôi nói đùa thôi, tôi khỏe lắm, ông yên tâm. Năm đó đúng là thân thể tôi rất yếu, cũng bởi vậy mà mất đi nhiều cổ đông, trong đó có cả ông nữa. Nhưng sau này tôi đã bình phục lại, chỉ là thân thể với bộ dáng có thay đổi một chút, nhưng tôi vẫn kiên trì đưa Lôi thị vào hoạt động!"
Lôi Dận cười lạnh...
"Diesfeld, bác xác định ông ta là cha tôi sao?"
"Đương nhiên, giọng nói của Lôi tiên sinh tôi nhớ rõ cả đời, tôi sẽ không nghe nhầm đâu!" Diesfeld hơi bất mãn mà nói, "Tuy rằng mắt tôi không nhìn được nhưng cái lỗ tai này rất thính. Lôi Dận à, sao cậu lại đùa kiểu này chứ?"
"Ba..." Kenny cúi người xuống nói nhỏ, "Lôi tiên sinh làm như vậy nhất định là có mục đích của ngài ấy."
"Bác Diesfeld, không biết bác còn nhớ quản gia Sa Ước luôn đi cạnh cha tôi không?" Thế nhưng Lôi Dận lại không vội vàng hoảng hốt. Đối với chuyện ngoài ý muốn khi Diesfeld bị mù, hắn cũng không cảm thấy có chút thất vọng nào, biểu cảm lại càng thêm bình tĩnh, thâm thúy.
Diesfeld cẩn thận nhớ lại, "Sa Ước... Sa Ước, à, nhớ rồi, viên quản gia đó à, nhớ rõ nhớ rõ. Ông ta rất trung thành và tận tâm với Lôi tiên sinh, ông ta hầu hạ bên cạnh cha cậu hai mươi năm. Muốn kể về người này thì một ngày một đêm cũng không xong. Tóm lại, cha cậu cực kỳ tin tưởng ông ta, còn ông ta thì chưa bao giờ khiến cha cậu thất vọng. Những chuyện của công ty, chẳng những ông ta có thể làm tốt mà còn có ý kiến tham mưu rất tốt. Dần dần, thậm chí cha cậu còn giao hết việc công ty cho ông ta. Tuy rằng ông ta có xuất thân là quản gia nhưng năng lực làm việc thì không thua kém gì nhân viên cao cấp của công ty này. Trong công ty có mấy người đã từng gặp Sa Ước đều nói rằng ông ta là anh em với Lôi tiên sinh, nguyên nhân là chẳng những nhìn hai người rất giống nhau mà ngay cả phương thức xử lý công việc cũng giống nhau. Quan trọng nhất là, lão quản gia này còn có trái tim rất sâu sắc, ngày nào cũng cười nói vui vẻ. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, Sa Ước chắc cũng đã mất rồi."
Lôi Dận nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng cười, "Bác Diesfeld, cám ơn bác có thể đến đây hôm nay. Kenny, tôi đã chuẩn bị khách sạn cho hai người ở lại, giờ cứ về nghỉ ngơi trước đi, người của tôi sẽ bảo vệ cho hai người."
Kenny có thể đoán được tình hình lúc này, chần chừ một chút rồi thấp giọng nói: "Lôi tiên sinh, tôi muốn ở lại giúp ngài."
"Chăm sóc tốt cho cha cậu đã là giúp tôi rồi, cứ về đi." Lôi Dận ra lệnh.
Kenny đành phải gật đầu, đưa cha rời khỏi đó.
Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc. Rốt cục là có chuyện gì, lúc thì là Lôi lão gia, lúc lại là Sa Ước. Ánh mắt họ đều dừng trên Lôi Dận, tò mò không biết trong 'hồ lô' của hắn có gì nữa.
"Lôi Dận, mày làm loạn thế đã đủ chưa?" Lôi lão gia tức giận nói, "Mày muốn kể cho mọi người một chuyện xưa? Tìm một lão cổ đông cũ của công ty để chứng minh tao không phải cha mày ư? Thật sự là buồn cười! Lời Diesfeld nói vừa rồi mọi người đều nghe thấy, tuy rằng mắt ông ta không thấy nhưng vẫn có thể nghe được. Ông ta sẽ không dễ quên đến mức giọng nói của tao mà cũng không phân biệt được!"
Cảnh trưởng Cain cau mày, "Lôi Dận, đến tột cùng là cậu đang làm cái quỷ gì thế?"
Đáy mắt Lôi Dận ẩn một vẻ châm chọc, "Ông yên tâm, chuyện này còn phấn khích hơn nữa. Bởi vì ông ấy đã nói đến chuyện của hơn ba mươi năm trước, à, không, nói đúng ra thì so với ba mươi năm còn nhiều hơn. Trong một thời gian dài như vậy mà tỉ mỉ lập kế hoạch, đương nhiên cần sức lực cực lớn mới có thể được thấy kết cục!"
Lôi lão gia vung tay lên, "Lôi Dận, trong mắt tao mày chỉ là đang quấy rối mà thôi!"
Lôi Dận hừ lạnh, khi nhìn lại về phía các cổ đông thì giọng nói cực kỳ kiên quyết...
"Nếu không gặp được Diesfeld, trong lòng tôi vẫn còn mối nghi vấn. Có điều, nếu người trước mặt đây đúng là Sa Ước, như vậy những người làm già sao lại không biết? Sau khi ông ta ngồi ở vị trị trong ban quản trị, sao lại có thể thuận lợi như vậy? Đến giờ thì mọi chuyện đều đã rõ!" Đôi mắt lạnh lẽo của hắn lóe ra ánh nhìn vô cùng sắc bén...
"Chính như Diesfeld đã nói, Sa Ước là quản gia đắc lực nhất của cha tôi, luôn chăm lo cho chuyện ăn uống cũng như sinh hoạt hằng ngày, còn có thể nghiễm nhiên xử lý công việc của công ty. Có lẽ có một việc mọi người không rõ ràng cho lắm, nhưng qua điều tra, tôi mới biết được, ông nội tôi lúc trước cũng không phải chỉ có mình cha tôi là con. Trước cha tôi còn có một người anh trai, tình cảm giữa hai người rất sâu sắc. Chỉ thật đáng tiếc, bác cả đoản mệnh, tuổi còn trẻ mà đã qua đời. Từ đó về sau, cha tôi có một thói quen là tất cả những người ông thuê, thậm chí là trợ lý cũng đều phải có một phần bóng dáng bác tôi trong đó. Điều kiện này quá hà khắc, nhưng cuối cùng Sa Ước lại là người phù hợp nhất với yêu cầu của cha tôi. Nhìn ông ta chẳng những tương tự bác cả tôi, thậm chí còn giống cha tôi hơn. Bắt đầu từ khi đó, Sa Ước thành người của Lôi gia. Cũng bởi mối tình cảm của cha tôi với bác cả nên đương nhiên ông sẽ dồn hết phần tình cảm này để tín nhiệm Sa Ước, đồng thời coi ông ta như trụ cột cho công việc của mình!"
"A?"
"Trời ạ..."
Các cổ đông đều đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời không thể phân rõ ai đúng ai sai.
Lôi lão gia bất đắc dĩ lắc đầu, "Lôi Dận à Lôi Dận, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Thế này đã là gì? Màn phấn khích còn ở phía sau kìa!" Lôi Dận cười lạnh, tiếp tục nói: "Vào thời điểm của cải của Lôi thị tăng đến mức khổng lồ, Sa Ước cũng bắt đầu nổi dã tâm. Ông ta thường xuyên giúp cha tôi xử lý công việc, đương nhiên sẽ hiểu được Lôi thị đạt đến tầm cỡ 'phú khả địch quốc' như thế nào. Ông ta bắt đầu tìm cơ hội, thậm chí mượn sức mấy người chủ chốt. Rốt cục, ông ta cũng có một cơ hội ngàn năm khó gặp, chính là mẹ tôi mang thai! Cha tôi rất yêu mẹ tôi, nhưng trong lòng ông vẫn mang tư tưởng của người Hoa, trọng nam khinh nữ. Bởi vậy khi biết mẹ tôi mang thai con trai thì ông không rời mẹ tôi nửa bước. Cứ như vậy, Sa Ước cũng có thời gian ủ âm mưu của mình kỹ hơn."
Hắn xoay người nhìn về phía Lôi lão gia, theo dõi ánh mắt ông ta...
"Có một chuyện Diesfeld nói sai. Đó là lúc ấy đúng là cha tôi gặp tai nạn xe, nhưng trong xe không phải chỉ có một mình ông! Còn có mẹ tôi nữa. Lúc tôi vừa mới đầy tháng, cha mẹ tôi muốn mua một món quà cho tôi. Trên đường đi, xe đột nhiên nổ mạnh, cha mẹ tôi đều qua đời trong tai nạn đó. Còn ông ta lại giả mạo làm cha tôi bị mắc trên cành cây, rồi mua chuộc được bác sĩ, lừa được tất cả cổ đông cùng cảnh sát, sau lại tuyên bố với bên ngoài là mẹ tôi vì khó sinh mà chết. Bởi vì khi ấy cha tôi định đợi tôi đầy tháng xong mới báo tin vui ra bên ngoài, không ngờ như vậy lại tạo thuận lợi cho Sa Ước! Người ngoài cũng không hề hoài nghi lời Sa Ứơc, cũng tin mẹ tôi vì khó sinh mà qua đời. Cuối cùng, ông ta có thể độc chiếm của cải Lôi thị, không ghê tay mà hạ thủ với một đứa bé mới đầy tháng. Có điều, trăm nghìn lần ông ta không thể ngờ rằng, thủ hạ ông ta phái đi còn có lương tâm hơn ông ta, không đành lòng mà nhìn một đứa nhỏ chết oan nên đã lặng lẽ đưa tôi vào rừng, hy vọng có người qua đường sẽ đem tôi về nuôi!"
"Lôi tiên sinh... Sự lên án này của cậu thật sự là hơi quá rồi, chuyện này..." Một gã cổ đông thật sự không nhịn được nên đã lên tiếng.
Lôi Dận lãnh đạm cười, cũng không để ý tới lời gã kia...
"Về sau chính như Diesfeld nói, ông ta thành công giấu giếm được tất cả các cổ đông. Nhưng ông ta cuối cùng thì vẫn phải xuất hiện. Ông ta vốn âm thầm lấy danh nghĩa của cha tôi để hãm hại một số người biết mặt ông ta, đồng thời tuyên bố với bên ngoài rằng bộ dạng ông ta có đôi chút thay đổi sau tai nạn. Thứ nhất ông ta có thể có càng nhiều thời gian để lừa được toàn bộ cổ đông, thứ hai, cho dù ông ta với cha tôi có đôi chút khác biệt nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đó là vì phẫu thuật chỉnh hình! Còn tôi, người mà ông ta muốn thu dọn hậu duệ Lôi gia, chẳng những không chết, ngược lại còn được mẹ sói tha đi, rồi lớn lên trong bầy sói, cho đến khi... tôi bị Huyết Xà phát hiện ra!"
"Kế tiếp thế nào?" Có phóng viên không kìm được bèn hỏi.
"Tôi bị đưa về tổ chức Ảnh. Thời gian tôi ở lại Ảnh hẳn là truyền thông các vị đã có được thông tin không ít, mà còn là tin chính xác nữa! Tôi ở đâu, lớn lên thế nào, thậm chí cả chuyện giết Huyết Xà rồi ngồi lên vị trí của hắn! Có điều, cho tới bây giờ tôi mới rõ nguyên nhân đích thực tôi ra tay giết Huyết Xà!"
"Phải nói là do ông ban tặng nhỉ, Sa Ước tiên sinh?..." Hắn nhìn về phía Lôi lão gia, giọng nói lạnh như băng.
Lôi lão gia không nói gì, khóe miệng lại thầm rúm lại.
"Cũng là sau này, tôi mới biết được người sáng lập ra tổ chức Ảnh, thì ra chính là cha tôi! Ông ấy là người đàn ông có dã tâm, trong thế giới của ông chẳng những phải có cạnh tranh mà còn phải đổ máu cho nên một tay ông lập nên tổ chức Ảnh. Còn Huyết Xà chính là người lộ diện thay cha tôi xử lý thủ tục trong bang. Huyết Xà cũng không hề phát hiện ra việc Sa Ước giả mạo cha tôi. Khi ấy, hắn ta cũng phải được Sa Ước cho phép nên mới điều động được nhiều thủ hạ đi truy sát như vậy. Đương nhiên, Sa Ước cũng có tư tâm, bởi vì bất an sẽ không diệt tận gốc với tôi. Nhưng tôi đại nạn không chết, được Hoắc gia cứu. Hoắc phu nhân biết tôi chính là người thừa kế bị mất tích của Lôi gia nên đã chủ động đưa tôi về Lôi gia."
Rồi hắn bắt đầu kể chuyện giết mẹ kế...
← Ch. 162 | Ch. 164 → |