Theo đuôi
← Ch.126 | Ch.128 → |
Đàm Trử Bách liếm liếm đôi môi mỏng, gác luôn hai chân lên bàn, không một chút để ý rằng Lôi Dận đang ở đây, trưng ra một bộ dạng đầy tự tin...
"Anh cả của em, Đàm Trử Quân là nhà chế tác âm nhạc nổi tiếng. Bất cứ ca khúc nào lên hạng cao trên bảng xếp hạng thì luôn có tay anh ấy nhúng vào, đó chính là lệ. Anh hai em, anh đây, tài năng vũ đạo nổi danh như cồn, MV của em do anh biên tập. Cuối cùng, không thể không nói tới hậu trường của em, chính là ông chủ cao cao tại thượng Lôi Dận tiên sinh của chúng ta. Cha nuôi em, cũng có thể coi là người đàn ông... Ấy..." Nói tới đây, anh quay đầu nhìn thoáng qua Lôi Dận, hỏi, "Lôi tiên sinh, anh không ngại tôi đánh giá quan hệ của hai người như vậy chứ?"
"Không ngại." Lôi Dận hút xì gà, bình thản nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê đỏ lên, "Anh hai, anh cứ lòng vòng như vậy, rốt cuộc muốn nói cái gì nha?"
"Ý của anh là, phía sau em có một đống hậu thuẫn mạnh đến vậy, lên hạng cao thì có gì kỳ quái hả? Bởi vì em vừa mới trở về làng nhạc, bài hát mới mà lên hạng một thì sẽ có nghệ sĩ không phục, vậy nên trước mắt vẫn là bài của Phỉ Tỳ Mạn đứng nhất. Nhưng mà cũng sẽ không bao lâu nữa đâu, em yên tâm đi!" Đàm Trử Bách đầy tự tin, nói.
"Em chỉ muốn dựa vào thực lực của chính mình, nếu dựa vào quan hệ với mọi người, cho dù em có làm ca hậu gì đó cũng không xứng đáng."
"Nha đầu ngốc..." Lôi Dận trầm thấp mở miệng, chỉ thâm tình đối với mỗi Mạch Khê, "Trong giới giải trí này, thực lực đúng là quan trọng, nhưng chỉ dựa vào thực lực không thì chưa đủ. Để thực lực, tài năng được phát triển, không ngừng được rèn luyện, thì em còn phải có chỗ dựa. Em cho rằng, ca hậu chỉ đơn thuần dựa vào cổ họng của mình thôi sao? Không có quảng cáo, không có biểu diễn, không có truyền hình, không có con đường, thì cho dù là thần tiên cũng không có cách nào gây dựng được vị thế trong giới này."
"Được rồi được rồi nha, em biết các anh đều lợi hại hết. Không cần dùng mấy lời này ăn mòn tình yêu nghệ thuật của em." Mạch Khê đầy bất mãn, kháng nghị nói.
Lôi Dận yêu chiều nhìn cô, hơi mỉm cười.
Đàm Trử Quân hít một hơi thuốc lá cuối cùng, đặt tàn thuốc vào gạt tàn, trầm tư một chút nhìn về phía Mạch Khê...
"Em có tính hát lại bài hát đó hay không?"
Mạch Khê sửng sốt, "Bài hát nào?"
Đàm Trử Quân nhìn thoáng qua Lôi Dận, trịnh trọng nói, "Cấm khúc của Lôi tiên sinh đây!"
Mọi người giật mình, Lôi Dận đưa mắt, lạnh như băng nhìn Đàm Trử Quân.
Mạch Khê liền cảm giác được trong không khí bắt đầu có điều khác thường, liếm liếm môi. Nhưng cô chưa kịp mở miệng, Đàm Trử Quân đã bổ sung thêm một câu, "Mạch Khê, khi em biểu diễn bài hát đó, đã khiến cho toàn hội trường phải khiếp sợ. Hôm nay, sở dĩ anh muốn nhắc lại chuyện này cũng là vì em đã quay trở lại giới ca hát. Nếu như em có thể hát lại bài hát đó, anh dám đảm bảo, em nhất định sẽ có giải thưởng lớn.
"Em..." Mạch Khê chần chừ, theo bản năng nhìn về Lôi Dận bên cạnh.
Sắc mặt Lôi Dận hờ hững bình tĩnh, không thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn. Ánh mắt hắn xa cách nhìn Đàm Trử Quân cách đó không xa, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng, "Anh từng gặp qua người phụ nữ viết ca khúc này?"
"Đúng vậy." Đàm Trử Quân gọn gàng dứt khoát trả lời.
"Người phụ nữ đó rất đẹp?"
"Phải."
Lôi Dận nhìn anh ta, không đặt câu hỏi nữa, chỉ yên lặng nhìn, không hề chớp mắt...
Sống lưng Mạch Khê lạnh toát...
Vốn tất cả đều là chuyện cũ, nhưng khi Đàm Trử Quân nhắc lại một lần nữa, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không bình thường, nhưng cụ thể không bình thường chỗ nào, nhất thời cô không rõ được.
Ánh mắt Đàm Trử Quân cũng không hề lảng tránh, nhìn thẳng vào Lôi Dận, rất lâu!
Một lúc lâu sau đó, Lôi Dận rốt cuộc mới cười lạnh một chút, "Có thể!" Chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ, sau đó hắn đứng dậy rời đi.
"Dận..." Mạch Khê không rõ thái độ của hắn, lại thấy cái bóng lạnh lùng nhưng cô đơn đó, đau lòng muốn đuổi theo, thì Đàm Trử Quân gọi cô lại...
"Mạch Khê!"
Mạch Khê quay đầu, lại chỉ chỉ vào bóng Lôi Dận vừa biến mất ở cửa phòng họp, "Anh cả, anh ấy..."
"Cậu ta đồng ý, em có thể hát bài hát đó!" Đàm Trử Quân nhẹ giọng nói, "Yên tâm, chỉ cần em hát, nhất định sẽ thành công!"
"Vâng..." Mạch Khê cắn cắn môi, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Biểu hiện của Lôi Dận rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cô cảm thấy khó có thể nắm bắt được.
Nói chuyện với Đàm Trử Quân xong, Mạch Khê vội vàng chạy tới bãi đỗ xe của khách VIP, nhưng vừa mới nhấn nút thang máy, thì bị người khác kéo qua một bên.
Mạch Khê giật mình!
"Mạch Khê, là tôi..." Người đó vội vàng mở miệng, tựa như sợ cô hét lên sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.
Mạch Khê lúc này mới rõ ràng người trước mắt, "Fanny? Cô làm cái gì vậy?"
Cô ta muốn làm gì? Lạ nha, sẽ không muốn trả đũa cô ngay tại công ty chứ?
Fanny cười cười, vẻ kiêu ngạo ương ngạnh trước đây đều hoàn toàn biến mất, kéo kéo tay Mạch Khê, nhẹ giọng nói, "Mạch Khê, thực xin lỗi cô, hai ngày trước đều là do tôi xúc động quá, có mắt như mù. Tôi cùng cô đều là người mới trong công ty, là tôi không lấy đại cục làm trọng, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi nha."
Mạch Khê nhíu mày, đáy lòng tràn ra sự nghi hoặc...
"Cô...ngăn tôi lại là vì nói mấy điều này?" Cô ta thấy thế nào cũng không phải là người xuống nước nói chuyện, hôm nay sao trái gió trở trời thế này?
"Mạch Khê, tôi biết cô nhất định rất ngạc nhiên với thái độ của tôi." Fanny nhìn cô, vô cùng đáng thương, "Trong cái giới giải trí này là phải thế. Cô cũng biết tôi rồi, vậy nên mấy nghệ sĩ trong công ty không ai tôi để vào mắt hết. Lúc trước tôi cũng nghĩ cô chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ mà thôi, sau này mới biết được cô lại gần gũi với Lôi tiên sinh như vậy. Tôi là có mắt như mù, có thể đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với cô được."
Mạch Khê nghe vậy, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Cô biết đây là Fanny thật lòng nói, nhưng trong đó vẫn có vẻ châm chọc khó chịu. Nhếch môi cười, Mạch Khê lên tiếng, "Quên đi, không có việc gì. Kỳ thực, chúng ta làm nghệ sĩ cũng vì đam mê, cũng vì cuộc sống. Vậy nên không nhất thiết phải tạo kẻ thù. Giới giải trí này rất đắng, nếu cứ như vậy hoài thì không bao giờ là tốt cả."
"Đúng vậy đúng vậy, nên Mạch Khê à, xin cô đừng tránh tôi nữa được không? Còn nữa..." Fanny ấp a ấp úng, "Xin cô nói giùm tôi trước mặt Lôi tiên sinh nha? Dù sao đó mới là ông chủ, muốn cho ai lên thì là chuyện của ông chủ rồi. Đương nhiên, Mạch Khê, tôi không muốn tranh gì với cô, chỉ hy vọng có được vị trí nhỏ nhoi trong giới ca hát là mừng lắm rồi."
"Đừng nói như vậy...kỳ thực cô rất có năng lực đó." Mạch Khê đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng không khỏi sốt ruột. Lôi Dận vẫn còn chờ cô trong xe mà. Tính người này luôn cứng rắn như vậy, chỉ cần không thấy cô, nhất định sẽ không về. Hắn đã quen trở về thành bảo cùng với cô rồi.
"Mạch Khê, Mạch Khê?" Fanny thấy cô không tập trung, quơ quơ tay.
Ấy...
"Fanny, cô yên tâm, tôi cũng không phải là người keo kiệt như vậy, về sau chúng ta hòa bình mà chung sống thì tốt rồi." Mạch Khê cười cười, trong lòng lại như lửa đốt.
Fanny nghe xong, thả lỏng, "Thật tốt quá, chỉ cần cô không trách tôi là tốt rồi. Mạch Khê, hôm nay có thời gian không? Tôi mời cô ăn bữa cơm nhé?"
"Fanny, thực xin lỗi, tối nay tôi còn có việc. Hôm khác đi, hôm khác tôi mời cô." Mạch Khê nhẹ giọng nói.
"Này..." Fanny nghĩ nghĩ, sau đó sảng khoái đáp ứng, "Được, một lời đã định đó."
Mạch Khê liên tục gật đầu, chào vài câu, vội vàng chui vào thang máy...
Nhìn chữ số chậm rãi hạ xuống trên bảng điều khiển, nụ cười vốn có trên gương mặt Fanny cũng từ từ biến mất, đáy mắt cũng tràn ra ý lạnh hết sức rõ ràng...
Bãi đỗ xe của khách VIP quả nhiên chỉ còn xe của Lôi Dận, vài người vệ sĩ đứng rải rác ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Mạch Khê đã ào ào bước lên cúi người, "Tiểu thư."
Mạch Khê lại gật gật đầu, vội vã lên xe.
Trong xe, có mùi hương rượu nhàn nhạt quyện với khói thuốc mơ hồ. Mạch Khê thấy thế, bất mãn nhíu mày, "Ầy, Lôi Dận, tuổi anh cũng không còn nhỏ gì nữa nha, lại hút thuốc, lại uống rượu, anh muốn làm cái gì thế?" (FY: Đụng trúng nỗi đau của chú, tội =)))
Lôi Dận cười cười, trực tiếp ấn cửa sổ xe xuống, không khí nồng bên trong cũng tan đi khá nhiều...
"Anh...không sao chứ?" Mạch Khê lấy ly trong tay hắn, đặt vào giá rượu, cẩn thận nhìn.
Phản ứng hôm nay của hắn rất kỳ quái, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Lôi Dận đột nhiên ôm chặt thân thể mềm mại kia vào lòng. Ngay sau đó, đôi môi mỏng phủ lên, 'công thành đoạt đất' chiếm lấy môi cô, khiến cô suýt chút nữa không thở nổi.
Nụ hôn bất ngờ này khiến Mach Khê không hiểu gì cả, rất điên cuồng, rất bá đạo. Dần dần, Lôi Dận thả lỏng, nụ hôn gần như cường bạo này lại trở nên triền miên, dịu dàng, nhẹ nhàng chăm sóc, chơi đùa. Thậm chí hắn còn cắn cắn môi cô, khiến cô cũng nhiễm mùi hương rượu nhàn nhạt đó.
"Dận... cửa sổ xe không đóng kìa." Mạch Khê thấp giọng kháng nghị.
"Mặc kệ nó!" Lôi Dận trầm thấp mở miệng, đặt cô ngồi trên ghế, vầng trán cương nghị tựa vào trán cô, giọng nói dịu dàng mang theo hơi thở say mê quanh quẩn...
"Khê nhi... nếu có khả năng, anh thật muốn nhốt em vào trong phòng, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy. Chỉ có anh mới nhìn được em, ôm em, gần gũi em!"
"Dận..." Sự nhiệt tình của hắn khiến Mạch Khê bị dọa. Như thế nào đây? Sao lại đột nhiên nói ra những lời này?
Lôi Dận nâng mắt, yêu thương nhìn cô, đôi môi mỏng lại trượt dọc xuống, chậm rãi từ trán, như là nâng niu một trân bảo, trên sống mũi thanh tú thả xuống những nụ hôn liên tiếp, hắn trầm thấp, thâm tình nói, "Khê nhi... kỳ thực, anh rất sợ..."
"Sợ cái gì?" Mạch Khê giật mình nhìn hắn hỏi. Người đàn ông cao cao tại thượng này cũng có lúc sợ hãi hay sao? Hắn đang sợ cái gì? Trên đời này còn có chuyện khiến hắn sợ ư?
Lôi Dận nhẹ thở dài một hơi, nhìn cô, "Mỗi lần nhìn em, em đẹp như vậy, giống như hoa mới nở, như ánh sáng mặt trời. Mà anh, lại ích kỷ giữ em lại bên người. Tuổi anh lớn hơn em nhiều như vậy. Anh thật sự sợ, sẽ có một ngày em phát hiện em chẳng phải yêu anh, mà đó có lẽ là một thói quen, hoặc sự bồng bột của tuổi trẻ..."
Lời nói còn chưa xong, Mạch Khê liền chủ động dán đôi môi mình phong kín lại môi hắn...Thật lâu, sau khi cô rời đi, hai cánh tay quyến luyến ôm lấy cổ hắn, cô nhẹ giọng nói, "Dận, em không phải là con nít. Em yêu anh, em biết rõ là em yêu anh...Em thích nghe giọng anh, thích con người anh, thậm chí tính xấu em cũng thích. Mỗi lần nghĩ tới anh, tim em sẽ rất rất hạnh phúc. Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ cảm thấy an toàn, ngay cả đó là bóng dáng. Em biết mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này. Anh nói xem, làm sao em có thể yêu được người khác chứ?"
"Thật sao?" Ánh mắt Lôi Dận kích động, bàn tay to lớn yêu thương, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Mạch Khê gật đầu, cười khanh khách nhìn hắn, "Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Sắc mặt Lôi Dận cũng thay đổi, bàn tay to lớn cũng thuận thế giữ lấy hai vai cô, khẩn trương nói, "Không có trừ phi! Em là của anh, cho dù sau này em không thương anh, anh cũng không cho em rời khỏi anh nữa!"
Mạch Khê giật mình sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha. Người đàn ông này cũng đáng yêu quá đi, đây là lần đầu tiên cô thấy đó nha.
Lôi Dận chỉ ngây ngốc nhìn Mạch Khê đương cười rũ rượi, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, giữ thân mình cô, nghiêm mặt nói, "Nhóc con, em đang giễu anh hả?"
Vất vả lắm Mạch Khê mới ngừng cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú đương muốn dọa cô, hắng hắng cổ họng, "Em rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh lại phản đối em trở về giới giải trí như vậy đó. Thì ra, Lôi tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy cũng sẽ có lúc ghen, có lúc sợ hãi ha? Anh sợ em 'di tình biệt luyến' (yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới), sợ em chê anh già chứ gì?"
Mạch Khê muốn cười nhưng không thể cười tiếp, thực sự sẽ khiến hắn lại nhốt cô vào trong phòng thật thì xong.
"Được rồi được rồi." Cô làm nũng dựa vào lòng hắn, lại chủ động hôn hôn má hắn một chút, "Ai nói anh già hả? Anh nhìn còn trẻ như mấy người hai mươi mấy tuổi đó. Với lại, anh còn là kim chủ của em nha, em cũng không điên gì mà vất bảo bối này đi đâu, còn có một đống phụ nữ đang chờ đấy."
Lôi Dận nhíu mày, cũng không biết nha đầu này nói thật hay nói dối, "Lúc nãy em nói cũng chưa xong, trừ phi cái gì?"
Mạch Khê nhẹ nhàng cười, "Trừ phi... anh ghét em, không yêu em nữa." Câu cuối cùng đáng thương hết sức.
Lòng Lôi Dận mềm nhũn, hận không thể nhét cô vào thân thể mình, "Đứa ngốc, sao anh có thể ghét em được. Có trời mới biết anh có bao nhiêu lo lắng cho em. Đây là cảm giác anh chưa từng có. Nếu cho anh một ngày không có em, anh sống không bằng chết."
"Dận..." Mạch Khê chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng hắn. Thỏa mãn, cảm động!
Bên trong xe, hai người tình cảm ôm ấp; bên ngoài, cách đó ở một góc không xa là một đôi mắt tràn ngập ghen tị, phẫn hận!
Là Fanny! Cô ả đuổi theo Mạch Khê tới bãi đỗ xe của khách VIP. Bởi vì hai bên đều là vệ sĩ, cô ta cũng không dám liều mà tiến lên, nhưng cũng không khó để nhận ra chủ chiếc xe kia chính là Lôi Dận. Lại trùng hợp khi hạ cửa xe xuống, cô ta mơ hồ thấy được bóng dáng hai người đang hôn nhau! Tuy rằng không thấy biểu hiện của hai người, nhưng không khó để cảm giác được tình cảm sâu nặng của Lôi Dận...
Những ngón tay Fanny siết lại, cô ta hận không thể lao đến mà tách đôi nam nữ kia ra! Bọn họ quả nhiên có quan hệ! Thậm chí còn là loại quan hệ này! Dựa vào cái gì? Vì sao Lôi Dận chỉ độc coi trọng Mạch Khê? Cho dù con nhỏ kia có là con gái nuôi của mình cũng không tiếc?
Đáng giận!
Ta nhất đính sẽ không chùn tay! Nhất định không! Nếu ta không chiếm được, vậy thì đạp đổ! Fanny tình nguyện như vậy!
← Ch. 126 | Ch. 128 → |