Có lẽ tất cả chỉ là “nếu”
← Ch.084 | Ch.086 → |
Ánh nắng chiều tà đổ đầy trên bầu trời, từng tầng từng tầng ráng chiều đỏ rực chiếu vào hồ nước. Mặt hồ xinh đẹp chầm chậm bốc lên làn sương mù lượn lờ, như những bông tuyết rất nhỏ bay lên cao, hình thành khói sương nhạt nhòa. Đây chính là vẻ đẹp của Bạc Tuyết Bảo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê nhẹ nhàng ngẩng lên, ánh mắt cô mang theo sự chất vấn mà nhìn về người đàn ông phía trước mình. Phía sau cô là một lớp sương mù mộng ảo, mà giọng nói cô lại mang theo sự lạnh lùng đau thương, như thanh âm hư ảo, như một khúc thải liên [1].
Ánh mắt cô mơ hồ phủ lên một tầng hơi nước. Hình ảnh này khiến Lôi Dận dâng lên một cảm xúc mơ hồ, như đã qua cả thế kỷ, hắn vẫn nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp của cô.
"Hết thảy tương lai của em, tôi sẽ sắp xếp hoàn hảo." Hắn nhìn cô, nhả ra từng chữ.
"Sắp xếp hoàn hảo? Muốn sắp xếp như thế nào, tôi cũng không thể rời khỏi tòa thành phải không?" Mạch Khê cười khổ một chút, đôi mắt long lanh có chút dao động.
"Em muốn cái gì, muốn làm gì, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cho em, đây là chuyện bình thường từ trước đến nay. Chỉ cần——" Lôi Dận ngừng một chút, ánh mắt lại trở nên bá đạo như trước.
Mạch Khê ngẩng đầu theo bản năng.
Lôi Dận thở mạnh một tiếng, bàn tay rộng lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, vỗ về nhẹ nhàng mái tóc dài, lời nói như là khát vọng phát ra tự nơi sâu nhất tận đáy lòng——
"Khê nhi, ở lại bên cạnh tôi. Cứ như vậy. Cả đời."
Thân mình Mạch Khê run lên một chút, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Lôi Dận, lại như rơi vào bên trong đôi mắt sâu thẳm ấy.
Người đàn ông trước mắt này tản ra một khí thế không thể cự tuyệt, trong sự cường ngạnh lại có chút gấp rút. Dáng người cao lớn dường như bao phủ hoàn toàn người cô, ngũ quan cương nghị đẹp đẽ mê hoặc nội tâm cô.
Lời hắn nói thật trực tiếp, lại như có chút bất đắc dĩ. Tại sao có thể như vậy?
Ngay lúc Mạch Khê đang sững sờ, Lôi Dận liền cúi người xuống. Ngay sau đó, cơ thể cô lại bất ngờ được kéo vào trong một cái ôm cực kỳ nóng ấm.
Nằm trong lòng hắn, khoang mũi cô toàn bộ là mùi hương nam tính đặc trưng của riêng hắn, giống như bản thân người đàn ông này, bá đạo lạnh lùng, khiến người ta say mê.
Nhưng người si mê không chỉ một mình cô, hắn cũng thế.
Thân mình xinh đẹp này thật mềm mại, mềm mại như không xương, trên người lại tản mát ra mùi hương của hoa, nồng nàn mà không cảm thấy khó chịu, lại là sự mê hoặc trí mạng!
Ánh mắt hắn tối sầm lại, hắn nâng hai cánh tay của cô lên, gương mặt tuấn tú cúi xuống, chiếm giữ lấy hai cánh môi đỏ bừng làm tù binh, cái lưỡi linh hoạt không chút khách khí luồn vào.
Sự quấn quít kia khiến Mạch Khê trong nháy mắt không thể không chấn động. Hơi thở bá đạo tựa như dời núi lấp biển của Lôi Dận bao phủ lấy cô, không cố kỵ len lỏi đến từng ngóc ngách, chiếm hữu lấy cô, tựa như muốn vây cả lý trí lại.
Trong nhất thời, Mạch Khê có chút hoảng loạn, có chút mê muội. Nhịp tim trong lồng ngực không tự chủ được mà tăng thêm. Nhưng giây tiếp theo đột nhiên bừng tỉnh lại, trong đáy lòng, sự sợ hãi đau đớn ập đến, cô vội vàng dùng sức đẩy người đàn ông này ra.
Sự giãy giụa của Mạch Khê càng kích phát bản tính dã thú trong Lôi Dận. Hắn nheo mắt lại, khóe môi khẽ cong lên rồi cả đôi môi hắn mãnh liệt giày vò cánh môi Mạch Khê. Đôi môi mềm mại như cánh hoa, ngọt ngào hương thơm, thực sự gợi tình. Mạch Khê không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể bất lực mà tiếp hợp với thân mình cao lớn của hắn.
Cô chưa từng bị động đến vậy. Thân mình bị giữ chặt, chân lại không thể đi nổi, nhưng cho dù vậy, người đàn ông này lại có thể dễ dàng khiến lý trí cô lung lay.
Mạch Khê thực sự sợ hãi!
Sự sợ hãi này cùng với động tác ngày càng không khống chế được của Lôi Dận mà thêm mãnh liệt.
Cô rất rõ bản thân mình đang sợ điều gì. Cô sợ, cô sẽ...chìm đắm trong đó!
"Đủ rồi!" Cô dùng hết khí lực để đẩy hắn ra, ánh mắt có chút kinh hãi, "Khi còn chưa xác định được rõ quan hệ giữa tôi và ông, xin ông tự trọng cho!"
"Tự trọng?" Lôi Dận trào phúng mà nhắc lại lời cô. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ nguy hiểm, lại rất nhanh giấu đi được cảm giác đau đớn...
"Đời này chưa bao giờ có người phụ nữ nào cự tuyệt tôi!"
Ánh mắt hắn trở nên có chút điên cuồng, như là đang đè nén cơn đau xuống. Hắn đẩy xe lăn cô tựa vào một bên gốc cây, bàn tay to lớn siết lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô, ôm lấy cả người Mạch Khê, đặt cô xuống thảm cỏ dày.
"Ông muốn làm gì?" Ánh mắt Mạch Khê đầy cảnh giác mà nhìn hắn. Khi thân mình cao lớn của hắn đè ép xuống, ngăn chặn thân thể mềm yếu mất sức của cô, Mạch Khê không có cách nào để nhúc nhích được nửa phần.
Người đàn ông này đột ngột lại nổi cơn điên khiến cô sợ hãi. Ánh mắt này cô chưa từng nhìn thấy, thật giống như một con dã thú hung dữ, đang chuẩn bị phá trời mà đoạt lấy một điều gì đó vốn không thuộc về mình!
"Tôi muốn em!" Lôi Dận nhìn thẳng vào đôi mắt trong như làn nước của cô, giữa đôi môi mỏng nhả ra ba chữ vô cùng kiên định.
Mạch Khê như ngừng thở. Cô cảm giác như ba chữ này như một cái khóa được luyện bằng sắt thép, khóa chặt tâm cô lại. Thân mình cô bị áp rất chặt, thậm chí một chút phản kháng cũng không làm được.
Nhưng là——
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể phát sinh quan hệ cùng với người đàn ông này.
"Ông không thể làm như vậy." Đôi môi đỏ của Mạch Khê hé mở, có chút khó khăn để nói ra câu chữ. Đây là sự phản kháng cuối cùng của cô, tuy rằng bản thân cô hiểu rõ, một kẻ phóng túng tự do như hắn sẽ không sợ hãi hay cố kị điều gì, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp, "Tôi, có khả năng là con gái ông!"
"Tôi không quan tâm!" Quả nhiên, Lôi Dận như thể vừa nghe được một câu chuyện cười, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ngón tay thon dài đầy yêu thương mà miết nhẹ cánh môi đỏ mọng.
"Chỉ cần tôi muốn, em là của tôi!"
Mạch Khê bàng hoàng, đột nhiên trừng lớn mắt. Một khắc này, cô lại thấy được sự thống khổ lướt qua đáy mắt Lôi Dận.
Không đợi Mạch Khê có phản ứng hay nói thêm điều gì, hắn cúi đầu, lại một lần nữa áp trên cái miệng nhỏ nhắn mê hoặc đang mở ra của cô.
Nụ hôn này thật dịu dàng say lòng người, lại bá đạo khủng khiếp. Hắn triền miên nhấm nháp, như muốn hút đi tất cả không khí trong miệng cô, khiến đầu óc cô choáng váng, mơ màng. Sự trống rỗng này khiến cô không tự chủ được mà chìm đắm trong đó, chìm đắm trong sự dịu dàng giả tạo này.
"Ưm..." Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận thấy bàn tay hắn đang chậm rãi trượt xuống, kéo làn váy mỏng của cô lên. Đôi chân thon dài, trắng nõn của cô lộ ra đến mê hoặc.
Làn gió mát bên hồ khiến Mạch Khê hơi khôi phục lại đôi phần lý trí. Cô hơi cựa quậy thân mình, lại không phát hiện ra hành động của mình càng khiến dục vọng của người đàn ông tăng thêm.
Hắn không nên làm như vậy!
Hay là, hắn đã biết điều gì đó?
Bằng không, sao trông hắn lại có chút gì đó khác lạ?
"Ông..."
"Khê Nhi, em thật sự là.... đáng chết, quyến rũ người ta!" Lôi Dận rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô, thở dài một hơi.
Một chút sức mạnh, lý trí cuối cùng của hắn bị phá bỏ. Bản báo cáo chết tiệt kia khiến hắn không hài lòng. Hắn muốn người con gái này, cho nên hắn không tin vào bản báo cáo kia. Cô có phải là con gái của hắn hay không, trong lòng hắn biết rõ ràng. Chỉ có hắn mới biết được, Bạc Tuyết căn bản không thể mang thai đứa con của hắn!
[1]: Khúc Thải liên 采莲曲. Thuộc đời Lương (Nam Triều), tác giả Tiêu Cương (蕭綱). Thuộc: Nhạc Phủ thi (汉乐府).
Nhưng mà, bản báo cáo chết tiệt kia...Hắn vốn muốn đưa cho nha đầu này bản kết quả để cô khỏi ầm ĩ lên với hắn. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại rẽ sang một lối khác!
Đáng chết!
Nha đầu này muốn rời khỏi hắn? Không được! Tuyệt đối không thể được!
Hắn——căn bản không hề tin vào kết quả của bản báo cáo khốn kiếp đó!
Nghĩ đến đây, Lôi Dận không đợi Mạch Khê trả lời. Ngón tay thon dài đẩy áo lót trắng ra, như vén ra bức màn thanh khiết để đến với cảnh đẹp kiều diễm, mơn mởn.
Hai gò tuyết trắng run lên, lộ ra hai điểm đỏ bừng. Dưới ánh tịch dương, cảnh xuân này trông lại càng diễm lệ. Lôi Dận lập tức mê muội, gấp gáp cúi đầu xuống ngậm lấy một nụ hoa, khẽ cắn mút, ngón tay thon dài không kìm được mà nắm lấy bên còn lại, nhẹ nhàng xoa vuốt.
"Đừng." Mạch Khê hít mạnh một hơi, lại không tự chủ được mà thở gấp, sau đó cắn mạnh môi dưới. Song, sự kích thích này lại khiến lý trí của cô tan thành mây khói, chỉ còn có thể vô thức mà cắn chặt môi, kháng cự sự xâm phạm của hắn.
"Khê nhi, mở to mắt nhìn tôi!" Lôi Dận ngẩng lên, nhỏ giọng ra lệnh.
Mạch Khê theo bản năng mở mắt, nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu lục quá mức đáng sợ kia. Mỗi lần nhìn vào tròng mắt hắn, suy nghĩ của cô luôn luôn quay trở về năm tám tuổi ấy. Một năm đó, đôi mắt hắn còn không rét lạnh như vậy. Ít nhất, lúc ấy, cô cảm thấy hắn là nơi chốn an toàn!
"Khê nhi, ánh mắt của em rất đẹp, bởi vì đơn thuần mà xinh đẹp, tựa như nước suối tươi xanh, không thể nào che giấu được hỉ nộ ái ố trong lòng. Ánh mắt trong veo như vậy, tựa như một con chim nhỏ." Lôi Dận chậm rãi nói xong, đôi mắt màu lục đoạt hồn nhiếp phách nhìn cô, gương mặt anh tuấn dựa vào gần, rất gần, dường như khiến cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang lướt nhẹ trên mặt.
Tim Mạch Khê đột nhiên rối loạn. Cô chợt cảm thấy bản thân trở nên bất lực cùng kinh sợ người đàn ông này, cứ như vậy không hề kiêng nể gì mà nhìn cô, không một chút gì là có vẻ che giấu!
Cho đến khi, bàn tay nhỏ bé của cô bị bàn tay rộng lớn của hắn nắm chặt lấy, Mạch Khê mới giãy giụa muốn thoát khỏi.
"Khê nhi, em sợ tôi? Cho đến bây giờ em vẫn sợ tôi sao?" Cảm giác được xúc cảm của cô, ý cười bên môi người đàn ông càng thêm sâu, "Nhưng mà, em không nên sợ tôi, không nên."
Giọng nói của hắn như thể đang thôi miên, lại mang theo chút đau đớn.
Hô hấp của Mạch Khê tăng thêm, tim càng lúc càng cuồng loạn. Cô không nên sợ hắn sao? Hoặc, hẳn nên thống hận hắn? Nhưng, người đàn ông này đã cho cô hết thảy, nhưng cũng đoạt đi hết thảy. Đối mặt với người đàn ông như vậy, tình cảm cô phải như thế nào mới đúng?
Lôi Dận khóa trụ vẻ mặt trốn tránh của Mạch Khê thật lâu, gương mặt anh tuấn tà mị khiến người ta run sợ, bàn tay to như một gọng kìm sắt giữ lấy mặt cô, tay kia càng thêm táo bạo luồn vào bên trong, để cho cả cơ thể của cô bị giam hãm bên trong hơi thở của hắn. Hắn không để tâm đến sự chống cự của cô, nói ra một câu vừa như ma chú, vừa như tuyên bố——
"Lôi Dận tôi, cả đời này là người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh em!"
Lời tuyên thệ vững vàng, ngữ khí tràn ngập tự tin khiến cô kinh sợ. Trong nhất thời, Mạch Khê quên giãy giụa, chỉ có thể mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn trừng trừng người đàn ông trước mặt, trong lòng có một sự rung động thật sâu.
Ánh chiều tà rơi xuống, ánh sáng trong hồ lay động, tạo thành những lớp sáng nhạt mềm mại đáng yêu.
Dường như bất mãn với sự ẩn nhẫn của cô, bàn tay to của Lôi Dận giữ lấy cổ tay Mạch Khê, kéo chiếc váy mềm mại xuống, ngón tay chậm rãi trượt theo.
Thân mình Mạch Khê run lên, theo bản năng khép chặt đôi đùi đẹp lại, bàn tay nhỏ bé để trong ngực hắn.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm em bị thương." Lôi Dận ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên, nói nhỏ. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh kia, trong đôi mắt hắn lại chợt có chút ý yêu chiều. Đôi môi mỏng nhả ra từng chữ chắc nịch, cùng với đó, ngón tay hắn tham lam mà vần vò ngực cô.
"Không!" Trước ngực truyền đến cảm giác vừa đau nhức lại vừa mê muội khiến Mạch Khê không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy bờ vai hắn, thân mình không tự chủ được mà hơi cong lên.
Đáy mắt Lôi Dận hỗn độn, lại có vẻ ẩn nhẫn. Hắn không kiềm chế được mà trượt một đường từ cần cổ trắng nõn của cô xuống tới bầu ngực đầy đặn, lưu lại từng nụ hôn nho nhỏ. Vùi đầu vào cảnh xuân mơn mởn, hắn lại ngậm lấy một nụ hoa phớt hồng. Nụ hoa nhỏ lây dính nước bọt của hắn, dưới ánh nắng nhẹ, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến trái dâu tươi non. (Jins: =. = / FY: ...)
Mạch Khê mất hết sức lực mà run run, cô hoàn toàn không chống cự được sự kích thích này. Thân thể càng căng cứng hơn, đôi môi đỏ mọng không ngừng thoát ra những âm thanh mị hoặc. Hai tay cô theo bản năng ôm chặt hắn, bàn tay lại đan vào mái tóc đen dày của hắn.
Mái tóc cô xõa bung xuống, vài sợi rủ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ. Vẻ hỗn độn này lại càng làm tăng lên nét kiềm diễm, khiến người ta không muốn rời tầm mắt.
Lôi Dận say đắm trong dung nhan tuyệt mĩ kia. Cánh môi cô hồng nhuận quyến rũ, đôi mắt long lanh, lúc này lại có vẻ mông lung, hoảng hốt, như ẩn chứa đầy những ai oán.
Ánh mắt thơ ngây, đáng yêu kia khiến hắn không nhịn được mà lại cúi đầu hôn lên môi Mạch Khê một lần nữa. Lần này, cô không hề chống cự, thậm chí đầu lưỡi mềm mại còn chủ động quấn lấy hắn. Hai người như giao hòa hơi thở với nhau, khiến lý trí đối phương lạc đi lối nào không biết.
Sự dịu dàng của người đàn ông khiến Mạch Khê một lần chìm đắm. Dần dần, cùng với hơi thở dồn dập của hắn, nỗi đau đớn như lật úp vào cô, hàng nước mắt trong suốt lại theo gò má chảy đến nơi hai đôi môi đang gắn bó. Giọt lệ này thật chua xót!
Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, chỉ là, càng thân mật cô lại càng bi ai.
Cô thà rằng nhìn thấy hắn lạnh lùng, còn hơn thấy hắn dịu dàng như thế này. Như thế chỉ càng khiến cõi lòng thêm tan nát. Nếu như lúc trước, hẳn là cô sẽ không đau?
Lôi Dận đột nhiên buông cô ra, lồng ngực rắn chắc vẫn còn phập phồng. Nhìn thấy hàng nước mắt của cô, đáy mắt hắn bỗng có chút đau lòng. Hắn nhìn cô chằm chằm, giờ khắc này, hắn hoàn toàn không đoán ra tâm tư của cô. Chẳng lẽ, hắn khiến cô chán ghét như vậy?
Bàn tay to đột nhiên áp lên má cô, đôi mắt sâu thẳm cũng che đi vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Thấy hắn dừng động tác lại, Mạch Khê nâng tay lau đi lệ ở khóe mắt, lại vuốt xuống mái tóc dài dày mềm. Đối diện với ánh mắt ma mị, cô cố giữ bình tĩnh nói...
"Đừng nhìn tôi, bằng không, tôi thật sự sẽ hận ông cả đời."
Lời nói của cô có sự kiên quyết lẫn cùng nỗi đau đớn khiến Lôi Dận đau lòng. Thân mình rắn chắc có chút run rẩy không dễ gì phát hiện. Rất lâu sau hắn vẫn không có hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không hề chớp mắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau một hồi, hắn mới nâng bàn tay to lên, bất ngờ sửa sang lại quần áo lộn xộn cho cô, khôi phục lại vẻ xinh đẹp, tươm tất. Hắn lau đi giọt nước mắt cho Mạch Khê, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn bên khóe môi cô, rồi lại không tự chủ được mà chăm chú nhìn tiếp. Một lúc lâu sau, hắn mới ôm cô dậy, đặt lại lên xe lăn.
Mọi việc cứ thể diễn ra trong yên lặng.
Xe lăn lại một lần nữa chuyển bánh dọc theo thảm cỏ, phía sau là tiếng bước chân trầm ổn.
Lúc này Mạch Khê mới mở mắt ra, đôi mắt trong suốt sáng như sao vẫn đẹp như mọi ngày nhưng nay lại xuất hiện đôi sự mâu thuẫn cùng đau đớn...
Màn đêm yên tĩnh một cách chết choc. Phía ngoài căn phòng u tối, mưa trút xuống không dứt.
"Chủ thượng, người của chúng ta đã điều tra được, đêm nay Lôi Dận sẽ đến chỗ giam tên lái xe kia để thẩm vấn."
"Hắn đi đường nào?" Trong thư phòng, giọng nói quái dị vang lên. Bóng dáng mơ hồ kia vào đêm mưa càng thêm phần hư ảo.
"Quốc lộ A."
"Dẫn theo bao nhiêu vệ sĩ?"
"Theo như người của chúng ta báo, chỉ đi cùng với Phí Dạ."
"Ừm!"
"Chủ thượng, chúng ta phải làm thế nào?"
Bóng dáng cách đó không xa hình như hơi giật mình. Chẳng bao lâu sau, tiếng cười ghê rợn vang lên...
"Dương Đông kích Tây!"
"Ý của chủ thượng là..."
"Lần trước chúng ta giết một tên Nghi trượng của hắn, chiếm được một phần thế lực ở châu Á. Lần này, ta muốn đánh lén, cướp thế lực của hắn ở Đông Á."
"Rõ rồi! Tôi lập tức đi bố trí!"
Trong thư phòng chỉ còn nghe thấy tiếng mưa táp vào cửa sổ thủy tinh, nhưng vẫn còn có...đôi mắt lo lắng kia!
________________
Trời đổ mưa rất to. Trên tuyến quốc lộ này chỉ còn lại dãy đèn hai bên đường bật sáng. Từng ngọn đèn chiếu xuống những hạt mưa rơi không ngớt, phía trước con đường gần như cũng bị màn mưa che mờ.
Xe chạy cực nhanh trên quốc lộ, xuyên qua màn mưa vào thẳng màn đêm u tối.
Lôi Dận có chút lười biếng dựa vào ghế xe, chậm rãi nhấm nháp ly rượu vang mà lúc trước Hoắc Thiên Kình cứ khăng khăng nhét vào xe. Đối diện hắn là Phí Dạ, giữa hai người là bàn cờ vua.
"Lôi tiên sinh, trời mưa lớn như vậy, chúng ta có cần chạy đường vòng không?" Tài xế là lái xe tư nhân, cũng là người lái xe cho Lôi Dận khá lâu. Nhìn thấy trời mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, anh ta thân thiết hỏi một câu.
Đêm nay, ngồi trong xe cũng chỉ có Lôi tiên sinh cùng Phí Dạ, phía sau cũng không có vệ sĩ đi theo.
Lôi Dận nhấp một ngụm rượu rồi nói, "Không cần, tiếp tục lái xe!"
"Vâng, Lôi tiên sinh!" Người lái xe tuy rằng miệng đáp vậy nhưng trong lòng vẫn không hiểu vì sao đêm nay Lôi tiên sinh lại không dẫn theo vệ sĩ. Hắn hẳn là phải biết rõ bản thân mình có nhiều kẻ thù chứ. Nếu thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì phải làm thế nào bây giờ?
Ngồi đối diện, Phí Dạ vẫn trầm mặc. Ngón tay hắn cầm một quân xe, nhìn qua như đang suy xét nước cờ tiếp theo, lại theo bản năng nhìn Lôi Dận một cái. Hắn cầm ly rượu, uống một ngụm, sau hạ quân cờ xuống.
Lôi Dận không ngẩng đầu, lại dường như nhìn thấu tâm tư Phí Dạ, hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu rồi đẩy quân mã, sau trầm thấp lên tiếng, "Cậu muốn nói ra suy nghĩ của mình?"
Nghe qua thì như câu hỏi nhưng kỳ thực cũng là câu khẳng định chắc chắn.
Phí Dạ dừng động tác, nhìn Lôi Dận rất lâu, sau đó mi tâm nổi lên sự nghi hoặc...
"Lôi tiên sinh, vì sao đêm nay không dẫn theo nhiều vệ sĩ một chút? Trên quốc lộ lại mưa, thực không ổn."
Khóe môi Lôi Dận khẽ cong lên, hắn xoay người lấy chai rượu vang...
"Từ khi nào thì cậu trở nên mê tín như vậy?" Vừa nói hắn vừa rót rượu cho Phí Dạ, hành động như không hề đối đãi với một thuộc hạ.
Phí Dạ thở dài một hơi, "Có một số việc, không thể không đề phòng."
Lôi Dận nghe vậy, bàn tay to vỗ bờ vai của hắn, để chai rượu lại chỗ cũ, "Đây là nguyên nhân khiến cậu cả đêm không yên tâm?" Nói tới đây, hắn lại đi một nước cờ, "Nhắc cậu một câu, bước tiếp theo, tôi sẽ chiếu vua của cậu!"
Phí Dạ mỉm cười, nâng tay rời quân tượng đi...
"Muốn ăn vua của tôi? Lôi tiên sinh, vua còn có tượng, thế này chạy lại càng xa."
"Phải không? Nhìn sự tình thì không thể chỉ nhìn bên ngoài." Lôi Dận ngay sau đó lại đi thêm một nước, nhấp một ngụm rượu rồi thong thả nói, "Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì. Cái chết của nghi trượng S đúng là đã khiến chúng ta mất đi một phần thế lực. Có điều, đêm nay tôi sẽ đòi lại từng thứ một."
Phí Dạ ngẩng đầu, ánh mắt hơi chấn động...
"Lôi tiên sinh, ngài cho rằng đối phương đêm nay sẽ có hành động?"
"Phí Dạ, không cần khẩn trương như vậy, còn chưa đến thời điểm giương cung bạt kiếm. Đêm nay, việc cậu phải làm là cùng chơi cờ với tôi mà thôi." Ánh mắt Lôi Dận thản nhiên dừng trên bàn cờ, dáng vẻ lười nhác cùng với ngữ khí của hắn hình thành hai cực đối lập.
"Con người thường là như vậy. Lúc đang đà thuận lợi thì sẽ lại càng muốn được nhiều hơn. Lần này, tôi phái một mình nghi trượng ở Đông Á đi, xem ra là cơ hội tuyệt hảo với đối phương. Đêm nay cũng là cơ hội tốt cho chúng ra tay. Nếu diệt được nghi trượng ở Đông Á, như vậy thì toàn bộ thế lực ở châu Á sẽ rơi vào tay đối phương."
"Đêm nay, ngài ra ngoài thẩm vấn người kia chỉ là bề ngoài, kỳ thực là muốn dụ rắn xuất đầu?" Mắt Phí Dạ sáng lên. Đối với hành động và quyết định của người đàn ông này, hắn luôn tin tưởng mà không một chút nghi ngờ.
Lôi Dận hơi nhếch môi, "Không, đối phương cũng cáo già, đâu có dễ dụ như vậy. Nếu dám công khai đối chọi với Lôi Dận thì chắc phải lắp thêm cánh đại bàng mất. Đêm nay, bọn chúng chỉ đơn giản là muốn dương Đông kích Tây thôi. Có điều, tôi đúng là muốn thẩm vấn tên lái xe kia."
"Nói cách khác, bọn chúng sẽ chia làm hai đám người, một bên trực tiếp đối phó với nghi trượng ở Đông Á, một bên xuất hiện trên quốc lộ?" Phí Dạ tiếp tục suy đoán theo lời nói của Lôi Dận.
Lôi Dận dựa thân mình vào ghế, chân trái vắt lên đùi phải, "Nói như vậy, nếu cậu là tôi thì sẽ làm thế nào?"
Hắn cho tới bây giờ sẽ không nói cái gì rõ ràng, nhất là đối với Phí Dạ, nhưng vẫn có thể khiến Phí Dạ hiểu rõ tâm ý của hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà Phí Dạ theo hắn nhiều năm như vậy.
Quả nhiên, Phí Dạ cũng gợn lên ý cười, có vẻ khoái chí mà đẩy quân tượng lên...
"Tôi sẽ tương kế tựu kế, chỉ có như vậy mới có thể 'thuận lý thành chương' (chỉ một điều đương nhiên)!"
Lôi Dận không nói nữa, chỉ cười nhẹ, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, bàn tay lại đi thêm một nước cờ chiếu thẳng vào quân vua của Phí Dạ...
"Ngoài tương kế tựu kế, còn phải dùng kế ——phản gián! Phí Dạ, tôi nói rồi, từng bước, tôi sẽ ăn vua của cậu. Cậu thua!"
Phí Dạ hiển nhiên không dự đoán được, giật mình sửng sốt một chút, nhìn bàn cờ thật lâu, lúc này mới có phản ứng lại, giơ vội ngón cái lên, nói tự đáy lòng: "Lôi tiên sinh, bước này thật sự cao tay! Tôi thực sự cảm thấy phục rồi!"
"Là cậu muốn thắng nhanh đấy thôi. Cũng giống như đối phương, nếu muốn thắng nhanh sẽ chỉ làm bản thân thất thủ nhanh hơn. Đêm nay, vào thời điểm đối phương đi, ta cũng sẽ đi, lại đi trước một bước. Cuối cùng đó là..."
"Tuyệt sát!" Phí Dạ mỉm cười, cùng Lôi Dận đồng thanh nói ra hai chữ này!
Khóe môi Lôi Dận càng cong đậm thêm, hắn cầm lấy ly rượu...
"Cụng ly!"
Hai ly rượu óng ánh trong suốt nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy. Cùng lúc, đôi mắt của hai người đàn ông sáng lên, cùng lóe lên vẻ cương nghị, ngoan tuyệt!
← Ch. 084 | Ch. 086 → |