Vay nóng Tima

Truyện:Trò Chơi Nguy Hiểm – Tổng Tài Tội Ác Tày Trời - Chương 069

Trò Chơi Nguy Hiểm – Tổng Tài Tội Ác Tày Trời
Trọn bộ 181 chương
Chương 069
Phóng túng nơi vũ trường
0.00
(0 votes)


Chương (1-181)

Siêu sale Shopee


Đêm biểu diễn thành công tốt đẹp, điều này chỉ cần qua phản ứng của người xem đều có thể thấy được. Mà tiết mục kinh diễm của Mạch Khê thì như rồng thêm mắt cho đêm diễn, chỉ trong một thời gian ngắn tên tuổi của cô được nhiều người yêu âm nhạc nhớ đến.

Truyền thông bắt đầu đổ xô đưa tin. Ngoại trừ các tờ báo cùng tạp chí giải trí co thông tin chậm hơn một chút, còn internet đã nhanh chóng đưa tin rầm rộ về buổi biểu diễn lần này, nhất là tiết mục tuyệt mỹ kiều diễm trên sân khấu của Mạch Khê, rồi từ đề tài này dẫn sang cô. Thái độ của truyền thông đã có bước chuyển biến. Từ một tấm ảnh chụp, cô bị đánh giá thấp kém, nay lại chuyển biến thành "Tài nữ" của thế hệ mới, "Thiên sinh lệ chất" (Trời sinh ra chất đẹp đẽ), "Thiên âm mỹ nhân". Vậy nên bây giờ có nhìn thấy Mạch Khê cùng Kim Min Jong kia đứng chung một chỗ, ngôn luận không còn thái độ dè bỉu như trước.

Tiệc chúc mừng cũng là tiệc chia tay, RTY đã diễn xong ở đây, phải tiếp tục đi đến nơi kế tiếp.

Buổi đêm hoàn mỹ, tiếng đàn vilolin thanh nhã truyền trong bầu không khí của bữa tiệc tối xa hoa. Bên ngoài thính phòng là bãi cỏ xanh mướt càng tôn lên những chiếc bàn tròn phủ khăn trắng tinh, mang lại cảm giác dễ chịu cùng vui mắt, đồng thời cũng toát ra nét thời thượng quý phái, cùng với hoa tươi lại càng tăng thêm sức hút.

Ánh trăng trong như thủy tinh chảy xuống đài phun nước, ánh lên chất lân tinh sáng bóng. Bên cạnh đá cẩm thạch trên sàn xếp dài khăn trải bàn màu vàng nhạt. Trên bàn ăn thật dài để những bộ đồ ăn bằng bạc, khay thủy tinh. Không một vật gì không có nét cao quý sang trọng. Những người phục vụ mặc đồng phục trắng như tuyết xuyên qua những ngôi sao ca nhạc đang cười như hoa bên trong, tất thảy đều sang quý như vậy.

Phóng viên truyền thông được phép vào khá nhiều, đủ để có thể tường thuật sinh động như thật cho buổi thịnh yến này.

Cầu thang cao cao, thảm màu vàng, nam nữ nhân vật chính của yến hội chậm rãi bước vào tầm nhìn của mọi người...

Kim Min Jong cùng ca hậu Phỉ Tỳ Mạn bước vào hội trường, Mạch Khê cùng hai thành viên RTY khác cũng theo sau.

Diện một bộ lễ phục màu bạc được thiết kế tinh xảo, sợi tóc dày dưới ánh đèn thạch anh phát ra ánh sáng lấp lánh, trong đêm nay, Kim Min Jong nhìn qua càng lúc càng giống vương tử cao quý, lại cùng với bộ váy đỏ của ca hậu hòa hợp, càng tăng thêm sức hút. Ngay cả nụ cười đối với truyền thông báo chí cũng có vẻ hài hòa như vậy.

Hai thành viên khác xuất hiện cũng đoạt mắt người khác. Dáng người cao gầy khỏe mạnh, thái độ hờ hững, luôn luôn là một biểu tình chẳng có gì cả. Làn da họ trắng trẻo, ngũ quan tinh tế giống như được khắc, mày như kiếm, hai tròng mắt như sao, mũi huyền đảm (một loại tướng mũi), môi mỏng hơi hơi nhếch lên dường như đang cười.

Không thể không nói, ba người bọn họ chính xác giống như vương tử quý tộc đang bước ra từ thế giới nào đó, toàn thân tràn ngập khí chất khiến người ta không có cách nào bỏ qua được.

Mà điều làm cánh truyền thông hưng phấn là, đêm nay Mạch Khê xinh đẹp như tiên nữ ánh trăng. Cô đi giữa hai thành viên, vì phối hợp với bọn họ, mái tóc quăn thật dài được vấn cao thành kiểu tóc tao nhã. Chóp mũi thẳng tắp, đôi mắt đẹp mang theo ý cười trong suốt, hàng mi dài như che khuất đôi mắt to trong veo như nước. Cô mặc chiếc váy lụa mỏng màu trắng như cánh bướm đang chấp chới bay lên, giày cao gót trong suốt phát ra thanh âm thanh thúy.

"Kim Min Jong, Mạch Khê, xin hỏi hai vị hôm nay sao không cùng nhau đến yến tiệc?" Bọn họ vừa có mặt, phóng viên liền ào ào xông tới, bắt đầu thăm dò tin tức nhảm nhí.

"Kỳ thật hai vị nhìn rất xứng đôi nha..."

"Đúng vậy, Kim Min Jong là nhóm trưởng của RTY, lần hợp tác cùng Mạch Khê rất thành công, anh có nghĩ tới lần bắt tay tiếp theo không?"

Truyền thông, luôn bảy miệng tám lời không buông tha cho từng ngóc ngách của vấn đề.

Bên môi Kim Min Jong có ẩn chứa ý cười, nhẹ nhàng trả lời với phóng viên, "Tôi đúng là có tâm ý muốn mời tiểu thư Mạch Khê đây tiếp tục hợp tác, chỉ là, cần phải xem ý tứ của tiểu thư Mạch Khê nữa."

Đôi mắt anh lúc nhìn về phía Mạch Khê chợt trở nên ôn nhuận dịu dàng, như một mảnh ngọc thạch chìm trong nước. Mạch Khê nhìn thấy rõ ràng tình cảm trong đáy mắt Kim Min Jong, không kiêng dè xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, mỉm cười nhìn về phía phóng viên bên này.

"Tiểu thư Mạch Khê, xin hỏi cô đã có kế hoạch gì chưa? Có muốn cùng RTY thêm một bước hợp tác nữa không?" Phóng viên vứt vấn đề sang cho Mạch Khê.

Mạch Khê cười tươi như hoa, dịu dàng lễ phép đáp, "Về điều này, tôi không tiện trả lời, cũng không có ý tứ gì cả."

"Vậy xin hỏi hai người có hay không như tấm ảnh chụp đấy? Lần trước báo chí đã chụp được tấm hình hai người đang vui vẻ dùng cơm?"

"Thì phải hỏi người chụp ảnh rồi. Chính xác hơn, lúc ấy có rất nhiều người cùng dùng cơm, không hiểu vì sao lên mặt báo lại biến thành hai người. Tôi nghĩ vấn đề ở đây là góc độ chụp. Các bạn thực có khiếu làm mai mối." Mạch Khê trả lời rất kiên quyết.

"Kim Min Jong, tiểu thư Mạch Khê xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ anh một chút cũng không động lòng hay sao?" Phóng viên không chịu từ bỏ bám riết.

Kim Min Jong mỉm cười nhìn nụ cười tươi tắn bên môi Mạch Khê như tỏa nắng, anh như hạ quyết tâm, nói: "Kỳ thực tôi đối với Mạch Khê..."

Lời anh nói chưa xong, cửa phòng của yến tiệc đột nhiên vang lên một tràng xôn xao truyền tới mọi người, đương nhiên cũng thu hút nốt sự chú ý của phóng viên truyền thông...

Bầu trời đêm yên tĩnh, ánh sáng chiếu trên người đàn ông. Loại ánh sáng mộng ảo như biến gương mặt của anh giống như một bức tranh thủy mặc chậm rãi lan tòa, hình dáng mơ hồ...

Mái tóc gọn gàng khéo léo, khuôn mặt anh tuấn ôn nhã, trên người là chiếc áo sơ mi cắt may rất vừa người, quần dài bao lấy hai chân thon dài khiến cho dáng người anh càng thêm cao lớn, tràn ngập vẻ nam tính quyến rũ.

Thần thái thoải mái, thanh tao lịch sự lại phóng khoáng, đôi con ngươi đen của anh như ngập ý cười dừng trên Mạch Khê đang cách đó không xa.

Một người thanh niên như vậy xuất hiện, nhất thời khiến phần đông nữ ngôi sao bật thốt, trong mắt vẻ bất ngờ và vui mừng không cần nói cũng biết.

Mạch Khê đang bị phóng viên vây quanh, nhìn người tới sau, rồi đột nhiên hoan hô một tiếng. Cô không chút để ý đến hình tượng chạy tới người thanh niên kia, ngay sau đó, như là một đứa trẻ lao vào vòng ôm của anh...

"Anh Thiên Luật, người ta còn nghĩ hôm nay anh sẽ không đến nha."

Giọng nói nhẹ nhàng lại tràn ngập vẻ làm nũng của con nít, không thể che giấu được niềm vui to lớn của mình.

Phí Dạ vẫn một mực yên lặng bảo vệ cho Mạch Khê hơi lui qua một bên, khóe môi mang theo ý cười nhìn hành động trẻ con của Mạch Khê.

Phóng viên nhất thời nổ tung, tất cả đều nhận ra người mới đến đúng là Nhiếp Thiên Luật thì sôi sục hẳn lên. Nhất là ca sĩ mới Mạch Khê vừa nhìn qua đã thấy rất quen thuộc với anh, vừa muốn ào lên phỏng vấn thì người chủ trì đã thông báo chấm dứt thời gian cho phóng viên, vội vàng giơ máy ảnh lên chụp tới tấp.

Nụ cười Nhiếp Thiên Luật thật ấm áp, nhẹ nhàng như vậy, khiến tâm người khác chợt trở nên thoải mái. Anh giơ ngón tay thon dài búng cái trán trơn bóng của Mạch Khê, nhẹ giọng nói, "Lúc em vui anh đương nhiên phải chia sẻ một chút rồi. Hôm nay biểu hiện rất khá đấy."

"Phải không đó?"

Mạch Khê mừng rỡ cười toe toét. Người khác khen thế nào cô cũng không để ý, nhưng chỉ cần được nghe Thiên Luật khích lệ đơn giản vậy, cô cũng sẽ vui, rất, rất vui.

"Anh Thiên Luật cũng thích bài hát này sao?"

"Thích, nhưng mà..." Nhiếp Thiên Luật nhún nhún vai, bổ sung một câu, "Ca từ không thích hợp với em cho lắm, nghe khiến người ta đau lòng."

Mạch Khê thè lưỡi. Với buổi biểu diễn rơi lệ kia cô cũng không giải thích được, bản thân cô cũng không hiểu tâm tình vì sao lại trở nên đau thương như vậy, có lẽ là do chịu ảnh hưởng của ca từ.

"Mạch Khê, vị này chính là Tổng Giám đốc Nhiếp thị, Nhiếp Thiên Luật tiên sinh?"

Phía sau Mạch Khê, giọng nói trầm thấp của Kim Min Jong vang lên. Đôi mắt trong trẻo nhìn thấy động tác thân mật của hai người cũng ảm đảm đi chút ít.

Mạch Khê quay đầu, nhìn anh, cười cười, rồi gật gật, "Phải, anh ấy là..."

"Tôi là bạn trai của Mạch Khê!"

Nhiếp Thiên Luật không kiêng dè ôm lấy bờ vai của Mạch Khê, duỗi bàn tay lớn với Kim Min Jong, "Hân hạnh được gặp anh, ca sĩ Kim Min Jong!"

Kim Min Jong rõ ràng bị mối quan hệ của hai người làm bất ngờ. Anh nhìn Nhiếp Thiên Luật, lại nhìn về phía Mạch Khê, sửng sốt một lúc lâu mới có phản ứng mà nắm lấy bàn tay lớn của Nhiếp Thiên Luật.

"Kim tiên sinh, cảm ơn anh gần đây luôn luôn quan tâm tới Mạch Khê, cô nhóc này trước nay đều không tim không phổi." Nhiếp Thiên Luật cưng chiều nhìn thoáng qua Mạch Khê, nhẹ giọng nói.

"Anh Thiên Luật, người ta không có vô tâm phế gì hết nha." Mạch Khê bất mãn kháng nghị, miệng nói toàn những câu làm nũng.

"Còn không phải hả?"

Nhiếp Thiên Luật đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, cười nói, "Chỉ vội vội vàng vàng tập luyện, lại không nhớ mà gọi điện cho anh biết gì cả."

"Tại người nào đó bận rộn nhiều việc quá chứ bộ, nhưng mà, em luôn đặt anh Thiên Luật trong lòng đó thôi." Mạch Khê cười tựa vào ngực anh, hoàn toàn giống một đứa trẻ.

Nhiếp Thiên Luật nhẹ nhàng mỉm cười, như dung túng một đứa nhỏ nghịch ngợm, không vạch trần âm mưu nho nhỏ ở đáy mắt cô.

Kim Min Jong nhìn cảnh tượng này, tâm hoàn toàn tan nát...

Anh nhàn nhạt cười khổ, nhìn về Mạch Khê thật lâu, giọng nói trầm thấp mang theo một tia chờ mong, "Chẳng lẽ, anh một chút hy vọng cũng không có?"

Nụ cười Mạch Khê dần dần nhạt hẳn, nhìn về phía Kim Min Jong, trên gương mặt đầy vẻ áy náy, "Thực xin lỗi, chúng ta thật sự không có khả năng quen nhau, người tôi yêu là... anh ấy." Cô nhìn thoáng qua Nhiếp Thiên Luật, trong mắt là ngàn vạn dịu dàng.

Đáy mắt Kim Min Jong hiện lên chút khổ sở, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, "Anh hiểu được. Mạch Khê, em phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc..."

Cuối cùng anh nhìn cô thật sâu một lần nữa, rồi có ý rời đi, bóng dáng cao lớn mang chút cô đơn...

Mạch Khê nhìn bóng dáng người con trai kia đang dần dần khuất lấp, cảm giác có lỗi trong đáy mắt càng thêm nồng đậm, "Có phải em rất tàn nhẫn hay không?"

Nhiếp Thiên Luật nghe vậy xong, cười cười, nhẹ giọng chất vất, "Em muốn nói tới anh ta, hay là tới anh?"

"Hả?"

"Nhóc con này, vừa mới thâm tình chân thành xong, anh là thật đấy." Đáy mắt Nhiếp Thiên Luật hoàn toàn là nét cười xa cách, tựa hồ còn chút trêu chọc.

Mạch Khê nghiêng đầu, hai mắt vụt sáng lên, cố ý hỏi, "Anh thật tình sao?"

Nhiếp Thiên Luật ra vẻ suy nghĩ sâu xa, lo lắng nói, "Có lẽ vậy."

Mạch Khê cười, một lần nữa tựa vào lòng anh, nhẹ nhàng nói, "Được người con trai dịu dàng như anh Thiên Luật yêu nhất định là rất hạnh phúc, nhưng đáng tiếc nha, trong lòng anh Thiên Luật đã có người khác, em đây cũng chỉ dám xem anh là anh trai thôi. Nhưng mà anh Thiên Luật thực sự đi guốc trong bụng em á, phối hợp rất hoàn hảo."

"Nhóc con, nói được như vậy cũng khẳng định em hiểu tâm tư anh rồi?" Nhiếp Thiên Luật điềm đạm cười nhẹ.

Mạch Khê ngẩng đàu nhìn anh, như đang cẩn thận quan sát, ra vẻ thần bí nói, "Em cảm thấy trong lòng anh Thiên Luật luôn luôn có một cô gái nha, nhưng cô gái này là ai? Dáng vẻ như thế nào? Anh nhất định là rất yêu, rất yêu cô ấy..."

Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật chợt trầm xuống một chút, nhưng vẫn che giấu sự ảm đạm trong đáy mắt, hỏi ngược Mạch Khê, "Vậy còn em thì sao? Có lần nào quan sát tâm mình một chút hay không?"

Mạch Khê sửng sốt, nụ cười trở nên cứng ngắc, nhìn anh thật lâu mới mở miệng, "Em không rõ ý tứ của anh là gì hết."

Người thanh niên cười cười, như thể đã thấy rõ hết thảy, ôm nhẹ thân mình cô vỗ về, "Hiểu, một ngày nào đó rồi em sẽ hiểu ý anh. Em là một cô gái thông minh."

Trong lòng Mạch Khê có cái gì đó đang đổ sập xuống.

"Anh Thiên Luật, anh muốn làm em khóc sao?"

Nhiều ngày như vậy cô luôn cố nén bi thương của mình lại, cho nên mới liều mạng dùng luyện tập như một loại ma túy đánh lừa bản thân. Cô sợ chỉ cần một phút giây trầm tĩnh lại, đau thương sẽ quật ngã mình.

Nhưng, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra.

Nên quên, không nên quên, cô đều nhớ rõ tất cả!

"Cô nhóc ngốc nghếch này..."

Nhiếp Thiên Luật nhìn thấu sự yếu ớt trong mắt cô, "Bây giờ em muốn khóc nhè anh cũng sẽ không phản đối, nhưng mà sẽ bị đồng nghiệp chế giễu đấy. Bao nhiêu cô gái khác đang nhìn chằm chằm em kia."

Tổng Giám đốc Nhiếp thị đại giá quang lâm, đã khiến người chủ trì buổi tiệc cùng phần đông nữ minh tinh đều hưng phấn không thôi. Mà Mạch Khê lại chủ động yêu thương nhung nhớ thế này càng khiến bọn họ mở rộng tầm mắt. Họ to nhỏ đoán quan hệ hai người là yêu đương, không thể nghi ngờ. Giờ khắc này, cả hai đang là tiêu điểm của sự chú ý.

"Em không thèm quan tâm đến ánh mắt của họ." Mạch Khê ngẩng đầu nhìn anh, "Anh Thiên Luật, em có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh."

Anh ấy nhất định là biết chuyện liên quan tới mẹ cô, Bạc Tuyết. Nếu hỏi Phí Dạ không ra, như vậy còn anh Thiên Luật. Anh ấy thương cô như vậy, nhất định sẽ kể cho cô sự thật.

Trong mắt Nhiếp Thiên Luật thoáng qua một tia lo lắng...

"Anh Thiên Luật, em muốn hỏi anh chuyện liên quan tới..."

"Mạch Khê, Mạch Khê, không ổn rồi..."

Đang lúc Mạch Khê mở miệng hỏi, một nữ nghệ sĩ vội vã chạy lên phía trước, giữ chặt lấy tay cô, "Trợ lý của cô cùng trợ lý Yana của Phỉ Tỳ Mạn đang gây gổ trong phòng rửa tay kìa. Ron với Phỉ Tỳ Mạn đều qua đó hết rồi, cô mau đi xem một chút đi."

"Cái gì?"

Mạch Khê giật mình, quay đầu nhìn về Nhiếp Thiên Luật, "Anh Thiên Luật, ngàn vạn lần đừng đi, em chút nữa sẽ quay lại, có chuyện quan trọng cần hỏi anh."

Vừa nói xong, cô vội vã cùng nữ nghệ sĩ kia đến toilet.

Nhiếp Thiên Luật đứng nguyên tại chỗ, đôi môi luôn luôn mỉm cười có chút ngưng trệ...

"Mấy lời này nếu Lôi tiên sinh biết, tiểu thư Mạch Khê sẽ gặp phiền phức."

Người luôn luôn yên lặng bảo vệ Mạch Khê - Phí Dạ, rốt cuộc cũng bước tới đứng đối diện với Nhiếp Thiên Luật, trầm thấp mở miệng. Ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía bóng dáng vội vã của Mạch Khê.

Nhiếp Thiên Luật nhìn về phía hắn, mỉm cười, "Ánh mắt của cậu tôi giống như dao vậy. Tâm tư của tôi trong mắt cậu một chút cũng chưa hề che giấu, vậy nên, cậu mới cho phép tôi mở miệng 'chiếm tiện nghi' một chút. Nhưng thật ra Phí Dạ anh, tôi trước kia không bao giờ có thể nhìn thấu tâm tư anh được, giống hệt như tâm tư cậu tôi... không thể hiểu nổi. Chỉ có điều, ánh mắt ngày hôm nay của anh có quá nhiều biến hóa, ngay cả tôi cũng có thể nhìn thấy được. Mà cậu tôi, luôn là kẻ có khả năng quan sát người khác hết sức cẩn thận. Anh nói xem cậu có thể nhìn thấy hay không?"

Mi tâm Phí Dạ nhíu chặt lại, nhìn về phía anh, lại không nói gì. Khuôn mặt cương nghị để lộ ra sự ẩn nhẫn...

"Tôi rất ngạc nhiên, Nghi trượng mặt lạnh Phí Dạ khi động lòng với một cô gái sẽ thế nào đây? Anh ở bên cậu nhiều năm như vậy, có thể hay không bởi thế mà có thay đổi nào đó?" Bên môi Nhiếp Thiên Luật mang theo ý cười nhàn nhạt cùng độ ấm xa lạ, nhưng ngôn từ lại không có một chút ý thù địch nào.

Ánh mắt Phí Dạ chợt trở nên nghiêm túc...

"Mạng của tôi là Lôi tiên sinh cho, bất cứ chuyện gì, bất cứ ai cũng không có thể thay đổi được quan hệ giữa tôi và Lôi tiên sinh."

Nhiếp Thiên Luật ngưng mắt nhìn hắn thật lâu mới nói tiếp, "Tôi tin tưởng."Anh lại hỏi Phí Dạ, "Mạch Khê hẳn là muốn hỏi tôi chuyện về mẹ cô ấy?"

"Hẳn là vậy." Phí Dạ gật đầu.

"Anh nói như thế nào?" Nhiếp Thiên Luật nhìn về phía hắn, điềm đạm hỏi.

Ánh mắt Phí Dạ vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, "Bây giờ chưa phải là lúc thích hợp để tiểu thư Mạch Khê biết nhiều việc."

Nhiếp Thiên Luật gật đầu, "Vậy nên chỉ cần qua loa là được, tôi cũng sẽ không ở lại đây lâu lắm."

"Tiểu thư Mạch Khê biết cậu đi sẽ rất thất vọng." Phí Dạ luôn nói chuyện ngắn gọn trực tiếp.

"Chẳng bằng anh thay cô ấy thu dọn cục diện rối rắm này một chút." Nhiếp Thiên Luật cười nhìn hắn, đôi mắt chăm chú hướng về toilet có ý chỉ.

Phí Dạ hơi hơi nhếch môi, "Yên tâm, đã xử lý rất tốt."

——————————

"Chị Apple, các chị... đây là như thế nào?" Khi Mạch Khê vừa đi đến toilet cũng nhìn thấy một khoảng hỗn độn.

Ron đóng ngay cửa toilet lại, tránh cho ánh mắt bên ngoài soi mói.

"Tốt lắm, hai người các cô đều ở đây, nhìn xem trợ lý của mình đi, lại ở trong đây đánh nhau như con nít? Có lầm không đó? May mắn là bọn phóng viên kia đã đi hết rồi, bằng không quăng ra ngoài kia thì làm sao bây giờ hả?" Ron đã không muốn nghĩ đến nơi này là toilet nữ, tức giận đến mức gương mặt cũng biến hình, lớn giọng rống.

May mắn nơi này cách âm hiệu quả, nếu truyền ra ngoài thì không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào.

Phỉ Tỳ Mạn cao ngạo đứng ở một nơi, hai cánh tay vòng lại, hừ lạnh một tiếng, "Chuyện ngày hôm nay tôi cũng muốn làm cho rõ ràng. Yana, cô thật đủ để làm cho tôi mất mặt, âm thầm ở trong này đánh nhau?"

"Không có, là Apple gây sự trước. Còn nói chuyện khẩu khí lạnh nhạt. Cô ta còn nói tiền bối Phỉ Tỳ Mạn làm hại nghệ sĩ đàn dương cầm không lên được sân khấu, tôi chỉ là tức quá thôi." Yana là một cô gái mang quốc tịch Pháp, mái tóc đỏ nhạt gợn sóng, vô cùng ủy khuất mà nhìn Ron.

"Phải là tôi tức mới đúng!"

Apple điên tiết, tức giận lớn tiếng, "Cô ta ỷ mình là trợ lý của tiền bối Phỉ Tỳ Mạn, cố ý hô to gọi nhỏ với tôi. Còn lời sau tôi chỉ nói sự thực mà thôi."

Ron nhíu mày, "Sự thật gì?"

Apple dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn Phỉ Tỳ Mạn, cúi đầu nói tiếp, "Chính chị ta động tay động chân mà thôi..."

"Chị Apple..." Mạch Khê bước lên kéo cánh tay cô, "Nói như vậy không tốt."

"Chị..."

"Chuyện này có ai tận mắt nhìn thấy Phỉ Tỳ Mạn làm không? Cô chỉ là một trợ lý nhỏ thôi, có tư cách gì nói chuyện ở đây hả?" Ron quả nhiên là bị chọc tức, chỉ trích Apple.

"Tôi..."

"Mạch Khê, cô cho rằng tôi làm chuyện này?" Phỉ Tỳ Mạn một mặt khinh thường nhìn cô, gọn gàng dứt khoát hỏi cô luôn.

Mạch Khê nhìn cô ta một cái, vẻ mặt không kiêu căng không siểm nịnh, "Chuyện này chưa có chứng cứ chứng thực, tôi sẽ không có kết luận gì."

Phỉ Tỳ Mạn bước tới phía trước cô, nhìn cô chằm chằm, "Mạch Khê, tôi muốn nói, cô đôi khi cũng rất thông minh. Không sao cả, nhưng cô cho rằng tôi làm chuyện này thì thế nào? Cô chỉ là một người mới mà thôi, tôi không cần đến sự tin tưởng của cô."

"Nếu là chị Apple nói oan cho chị, tôi nguyện ý thay chị ấy giải thích với chị, nhưng mà... tôi nghĩ có một số việc rõ ràng thì sẽ tốt hơn chăng?" Sóng mắt Mạch Khê bình tĩnh, giống như một hồ nước lạnh tĩnh lặng, lại để lộ một sức mạnh kiên quyết.

"Không sai, kết quả là chuyện gì xảy ra, các cô đều nói rõ ràng cho tôi!"

Ron nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn, "Cô làm sao biết được chuyện của nghệ sĩ dương cầm đó? Mọi chuyện từ trên xuống dưới đều phải nói rõ ràng."

"Nói rõ ràng?"

Phỉ Tỳ Mạn như gặp chuyện hết sức buồn cười nhìn Ron, "Anh không cần giỡn như vậy được không? Tôi tới tham gia yến hội lần này đơn giản là cho công ty chút mặt mũi mà thôi. Anh ở đây muốn tôi giải thích cái gì? Còn muốn tôi giải thích với những người như thế này? Có lầm không đó?"

"Ai da, Phỉ Tỳ Mạn..."

Ron bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Mọi chuyện đã loạn hết lên cả rồi, cô đừng khiến cho nó loạn thêm nữa được không?"

Phỉ Tỳ Mạn trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, "Anh còn biết đây là cái vòng luẩn quẩn? Vậy hẳn là cũng rõ loại chuyện này mỗi ngày đều xảy ra trong cái giới này, có cái quái gì phải tò mò chứ? Nếu thực sự muốn tôi giải thích, tôi chỉ có một câu thôi. Tôi sở dĩ biết bởi vì chính tôi nhìn thấy khuôn mặt không hay ho của người đàn dương cầm kia. Chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Nhưng là..."

"Ron, anh xem năng lực tôi lại kém cỏi đến như vậy? Nếu tôi thực sự làm, tôi còn muốn đối chất với Mạch Khê?" Phỉ Tỳ Mạn phiền lòng vung tay lên.

Ron á khẩu không trả lời được, đây đúng là có lý mà.

Mạch Khê suy nghĩ thật kỹ, rồi nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn, kiên định hỏi, "Theo lời tiền bối vừa nói, hẳn chị biết ai là người đã làm việc này?"

Phỉ Tỳ Mạn này luôn luôn tâm khí cao ngạo, nói gì cũng "cả vú lấp miệng em", bộ dáng lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng thực ra con người không xấu. Có đôi khi thậm chí ăn nói có chút chua ngoa nhưng tâm cô ta lại mềm giống đậu phụ vậy. Nếu đúng là như vậy, cô ấy hoàn toàn có thể không đồng ý diễn tiết mục dành cho khách mời.

Phỉ Tỳ Mạn nghe xong, hừ lạnh một tiếng."Tôi nói rồi, cô là đối tượng khiến người ta rất muốn chọc phá. Chẳng qua người đó thật bất hạnh, cô thực sự là người không thể động vào được, đương nhiên, không phải bởi vì năng lực của cô, mà do người đàn ông sau lưng cô!"

"Chị...có ý gì?" Tâm Mạch Khê nghẹn một cái.

Phỉ Tỳ Mạn cười lạnh một tiếng, đột nhiên cúi đầu xuống, kề sát môi bên tai cô, "Tổng Giám đốc Lôi thị, cũng là ông chủ của chúng ta... Lôi Dận!"

Thân mình Mạch Khê đột nhiên run lên, hơi lùi về phía sau một chút. Phỉ Tỳ Mạn ngẩng đầu, bên môi toàn là ý cười lạnh lùng...

"Tôi nói không sai chứ? Chuyện này tuy nói mọi người ai cũng biết, nhưng tốt nhất vẫn là trong lòng hiểu không nên nói ra. Có đôi khi nói nhiều sai cũng nhiều, không phải sao?"

"Chị rốt cuộc muốn nói gì?" Mạch Khê sắc bén nhìn cô.

"Rất đơn giản, tôi lần này muốn khuyên cô một chút, sự tình không nên chỉ nhìn bề ngoài của nó. Mượn sự kiện lần này, tôi hại cô có ý nghĩa gì không? Lấy thời gian cô nhìn tôi còn không bằng nghĩ xem nếu cô không lên sân khấu, ai có lợi nhất?"

Giọng nói Phỉ Tỳ Mạn không mặn không nhạt, dáng vẻ hoàn toàn là chuyện không liên quan đến mình, "Cô không lên sân khấu thì không có cách nào hát bài hát mới, ngày phát hành đương nhiên sẽ chậm lại. Với ca sĩ trong công ty này, còn có ai cùng thời gian phát hành bài hát mới với cô? Tôi nói như vậy thôi, người thông minh như cô, hẳn rõ ràng cả rồi."

Sắc mặt Mạch Khê cùng Ron đều thay đổi, bởi cả hai đều cùng nghĩ đến một người duy nhất... Elyse. Đây chính là người cùng Mia tranh chấp trong toilet với Mạch Khê lần trước. Kết quả Mia bị cắt hợp đồng, Elyse còn ở lại công ty...

Mạch Khê vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng con gái hét chói tai bên ngoài, sau đó cửa toilet bị đẩy ra, một bàn tay lớn ném mạnh Elyse vào trong. Thân xác và tinh thần xụi lơ ngồi luôn trên mặt sàn, mái tóc vốn tinh tế chải chuốt cũng trở nên hỗn độn, chật vật vô cùng.

Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, như thể vừa gặp quỷ vậy.

Mọi người giật mình. Người kéo Elyse đến toilet không ai khác, chính là Phí Dạ bên người Lôi Dận. Sườn mặt cương nghị của hắn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Nhìn hắn, trong chớp mắt Mạch Khê lại đột nhiên nghĩ tới... Lôi Dận!

Hệt như Lôi Dận!

"Phí Dạ tiên sinh, chuyện này..." Ron thấy được cảnh này, giật mình mất hồn mất vía.

"Nữ ca sĩ này hạ thuốc xổ trong thức uống của nghệ sĩ đàn dương cầm. Anh là người phụ trách, giao cho anh xử lý!" Phí Dạ lạnh như băng nói.

"Tôi...tôi không có, không phải tôi, thực sự không phải..."

Elyse cuống quýt giải thích, gian nan đứng dậy kéo tay Mạch Khê, "Mạch Khê, xin cô tin tưởng tôi, chuyện này thực không phải tôi làm mà..."

"Elyse, cô..."

"Đây là băng theo dõi lúc đấy."

Phí Dạ lấy ra một cuộn băng ném xuống đất. Elyse khi nhìn thấy cuộn băng, trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng.

Tất cả mọi người đều không thể đoán được, thì ra trong mỗi góc cũng có camera theo dõi...

Trái tim Mạch Khê băng giá nhìn Elyse, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng tuyệt tình, "Elyse, tôi thực sự đã cho cô một cơ hội, sao cô còn làm chuyện này nữa?"

"Mạch Khê, tôi..."

"Ron, mọi sự đều rõ ràng cả rồi, anh là người đại diện, xử lý đi..."

Mạch Khê có chút mệt mỏi, sau đó nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn, cúi thấp người, "Thực xin lỗi, tiền bối Phỉ Tỳ Mạn."

Apple biết tội, cũng vội vàng cúi xuống.

"Quên đi, sự tình rõ ràng là tốt rồi, rôi còn bề bộn nhiều việc, bị mấy sự nhỏ nhặt như thế này làm chậm trễ!"

Phỉ Tỳ Mạn như không đoán được Mạch Khê đã nói là sẽ làm, sắc mặt cũng hòa dịu một chút, mất tự nhiên mà lạnh lùng nói.

"Yana, còn không đi?"

"Vâng vâng..."

Hai người rời khỏi toilet.

"Phí Dạ, tôi muốn rời khỏi đây, mệt quá..."

Mạch Khê thở dài một hơi, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa thái dương. Biết hết chân tướng sự việc, thân mình cô như sợi dây bị kéo căng bỗng trở nên mềm oặt mất sức.

Thấy sắc mặt cô có chút không tốt, Phí Dạ gật đầu, không nói gì nữa, đưa cô rời đi...

Bóng đêm kéo về, một chút ánh sáng hồng nhạt cuối trời bừng lên, rồi biến mất. Từng chấm sáng nhỏ trên bầu trời cũng tựa hồ mất đi vẻ đẹp vốn có. Bóng đêm bao phủ toàn bộ thành phố phù hoa...

Cửa sổ xe kéo xuống làm hiện ra cảnh vật một bên đường. Mạch Khê tựa thân mình vào ghế xe phía sau, váy lụa trắng thật dài dừng ở mắt cá chân. Cô cởi đôi giày cao gót ra, đôi chân nhỏ đẹp đẽ như ngà voi sáng bóng, đầy nét mê người.

Ngồi ở vị trí lái xe, Phí Dạ nhìn cô qua kính chiếu hậu, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói, "Tiểu thư Mạch Khê, sắc mặt của cô quả thực không ổn lắm."

Từ lúc trong phòng tiệc đi ra, cả người cô đều không còn sức lực.

Mạch Khê nghe xong, đôi mắt đẹp không chớp mắt nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng nói, "Ngay cả anh Thiên Luật cũng không chịu nói sự thật cho tôi biết..."

Phí Dạ nghe cô nói, đáy mắt có chút đau lòng, "Tiểu thư Mạch Khê hiểu lầm rồi, thiếu gia Thiên Luật nhận được điện thoại khẩn, phải về công ty xử lý công việc, không phải muốn trốn tránh vấn đề của cô."

Mạch Khê hạ tầm mắt xuống, dừng trên người Phí Dạ, kiên định nói, "Anh ấy nhất định biết rất nhiều việc về mẹ tôi! Tôi không ngu ngốc, anh ấy chỉ đơn giản không muốn nói cho tôi biết!"

"Tiểu thư Mạch Khê..."

"Quên đi, sớm muộn gì tôi cũng hỏi được!" Mạch Khê khoát tay, đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên nét ưu thương.

Phí Dạ thở nhẹ một tiếng, "Tiểu thư Mạch Khê, thời gian không còn sớm nữa."

"Anh muốn dẫn tôi trở về tòa thành, phải không?" Mạch Khê thông minh mà hỏi.

Buổi biểu diễn chấm dứt cũng là lúc tự do của cô chấm dứt theo!

"Lôi tiên sinh đang đợi tiểu thư Mạch Khê trở về."

Mạch Khê nghe vậy, ánh mắt hiện lên chút hận ý cùng đau đớn tột độ, ngay cả con ngươi đang co lại cũng loan đầy nước, khó chịu đến không tưởng.

"Tiểu thư Mạch Khê?" Phí Dạ thấy sắc mặt cô nhợt nhạt đến dọa người, thân thiết nhìn về phía cô hỏi.

Mạch Khê lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngoan ngoãn đáng yêu hết sức...

"Tôi có thể về trễ một chút không?"

"Chuyện này..."

"Tôi cam đoan sẽ quay về, chỉ là, tôi không muốn mất tự do nhanh như vậy. Chúng ta về trước mà, bữa tiệc còn chưa chấm dứt đâu..." Mạch Khê nhìn hắn khẩn cầu.

Ánh mắt yếu ớt của một cô gái đều dễ khiến đàn ông mềm lòng. Phí Dạ lại là một người đàn ông bình thường, tất nhiên không qua nổi cửa này, đành phải thở dài, nhẹ giọng hỏi...

"Tiểu thư Mạch Khê muốn đi đâu?"

"Tôi muốn đi..."

Mạch Khê nghĩ nghĩ, đột nhiên đầy hứng khởi mà bật dậy, nhướng cả thân mình hướng đến Phí Dạ cười ngọt ngào, "Tạm thời giữ bí mật nha, nhưng mà chỗ đó mình đến sau, bây giờ phải qua chỗ nay trước đã."

"Nơi nào?"

Phí Dạ dường như cũng được cảm xúc của cô lây lan, tâm trạng đang không vui cũng thoải mái hẳn lên.

Mạch Khê cười thần bí, "Shop quần áo nữ."

————————

Xe vòng vòng một lúc trên đường mới dừng lại trước một cửa hàng quần áo. Phí Dạ xuống xe, nhìn một cảnh trước mắt này, chợt ngẩn ra...

Đây là shop quần áo cô nói?

Mạch Khê thấy hắn giật mình, muốn cười lăn, nhưng cố nói, "Đây là shop bạn tốt của tôi hay ghé qua đó, cô ấy cũng thường hay mặc nữa, nhìn đẹp lắm ý."

Phí Dạ nhìn cửa hàng không có chút sang trọng cùng vị trí cao nhã, khẳng định chắc chắn đây là shop bình dân, vì thế gian nan mở miệng nói, "Tiểu thư Mạch Khê thực muốn tới đây mua quần áo? Nếu tiểu thư muốn mua quần áo mới, bên KY của Nhiếp thị sẽ đưa tới cho cô chọn."

Mạch Khê khoát tay chặn lại, "Mặc quần áo chưa hẳn phải mặc hàng hiệu mới đẹp. Với lại, quần áo của KY không thích hợp đến đó chơi..."

"Rốt cuộc tiểu thư Mạch Khê muốn đi chơi ở đâu?" Phí Dạ nghi ngờ nhìn cô.

"Tóm lại lúc đến anh sẽ biết, đêm nay tôi muốn thả lỏng một chút."

Mạch Khê hít sâu một hơi, kéo cánh tay Phí Dạ, "Đi thôi, đừng để ý nhiều. Đúng rồi..." Cô chợt nhớ ra điều gì đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên xấu hổ...

Phí Dạ đầu tiên bị hoảng sợ bởi bộ dáng của cô, sau đó thấy vẻ mặt xấu hổ kia, đột nhiên rõ ràng ý muốn của cô, nhưng lại cố ý cười cười, thấp giọng hỏi...

"Như thế nào?"

Mạch Khê cắn cắn môi, nhìn về phía hắn có chút mất tự nhiên, "Cái đó á...Đêm nay tôi không mang tiền theo..."

Xấu hổ chết được.

"Tiểu thư Mạch Khê thích cái gì cứ mua, tôi xin đài thọ." Phí Dạ cúi đầu nói, giọng nói trầm thấp dịu dàng.

"Cảm ơn!" Mạch Khê cười ngọt nào với hắn, chạy vào.

Nụ cười của cô khiến lòng Phí Dạ nhộn nhạo, ngay sau đó, bên môi hắn gợn lên ý cười nhàn nhạt, cũng bước theo vào.

Cùng con gái đi mua đồ, đối với Phí Dạ vẫn là lần đầu tiên. Cùng đi mua đồ, nhưng rồi còn chờ để thay bộ này bộ khác, Phí Dạ cũng là lần đầu.

Cũng là lần đầu... hắn lại không có cảm giác mất kiên nhẫn cùng phiền chán.

Trước tấm gương thử quần áo, Mạch Khê vui vẻ giống như tinh linh nhỏ. Bộ váy lụa trắng mặc trong yến hội đã sớm bị cô vứt sang một bên, cả đôi giày cao gót kia cũng bên trái bên phải lung tung. Đôi giày này, là Lôi Dận phái người mang về từ bên Pháp, trên cả thế giới này cũng chỉ có một đôi, làm theo yêu cầu.

Mà cô, giờ khắc này lại mặc bộ quần áo không thể đơn giản hơn của cửa hàng. Phía trên là áo thun trắng đơn giản, một cái quần bò, chân mang đôi xăng đan. Tuy rằng làm cũng có vẻ cẩn thận, nhưng giá trị cũng không bằng một góc so với đôi giày kia.

Nhưng mà...

Trang phục đơn giản như vậy khiến Mạch Khê tràn ngập sức sống hẳn lên.

Áo trắng ôm chặt lấy khuôn ngực đầy đặn, quần jean bó bọc lấy những đường cong ẩn hiện vô cùng khêu gợi, hai chân thon dài, mông tròn và đầy. Diện mạo ấy khiến phụ nữ cũng cảm thấy thua kém, đàn ông thì thực thèm khát khi nhìn.

Phí Dạ ngồi trên sô pha, nhẫn nại nhìn cô trước gương quay qua quay lại, ý cười bên môi lan tràn tới tận đáy mắt...

Nơi đây, vào một buổi đêm dễ chịu, trong cửa hàng quần áo, người đàn ông cao lớn cùng cô gái bé nhỏ xinh đẹp phải khiến người ta chú ý.

Chủ tiệm là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất khôn khéo, có khả năng bán hàng. Chị ta có một mái tóc vàng dài được buộc cẩn thận tỉ mỉ sau đầu. Vừa nhìn thấy đôi khách hàng này thân phận không tầm thường so với những người khác, chị đã nhanh chóng đuổi đám nhân viên luôn vây quanh Phí Dạ sang chỗ khác, tự mình ra trận.

Tạm thời không nói lúc bọn họ bước vào đây, chỉ cần nhìn cái xe sang trọng kia cũng đủ biết được. Vị tiểu thư trước gương này toàn thân cao thấp đều là phục sức đủ để người ta sống hết nửa đời người.

"Tiên sinh, bạn gái ngài mặc bộ quần áo này thực sự xinh đẹp vô cùng." Chủ tiệm khen từ tận đáy lòng.

Vị tiểu thư này dáng người đúng là chuẩn, cao gầy, , da thịt nhuận ngọc giống như được phủ một tầng sáng bóng, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.

Phí Dạ cũng không giải thích gì, chỉ đơn giản nhìn người trước gương kia, ý cười nhẹ nhàng. Nụ cười này như nắng ấm mùa xuân, rõ ràng mang theo ý tứ chiều chuộng.

Chủ tiệm tinh mắt thấy rất rõ ràng. Tuy phải nói rằng cô gái kia nhìn khá nhỏ, còn người đàn ông này lại rất nhiều tuổi, nhưng mà, tình yêu trong mắt người đàn ông này lại quá rõ ràng. Chị ta cũng là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ ánh mắt như thế này của người đàn ông biểu thị cho điều gì. Vì thế chị đảo đảo mắt, mỉm cười đề nghị...

"Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi cũng vừa mới về rất nhiều trang phục cho nam giới, ngài có muốn thử một bộ hay không?"

"Không cần."

Phí Dạ lạnh nhạt trả lời một câu. Cửa hàng này phong cách hơi quậy phá một chút, nhất là trang phục của nam gần như đều là phong cách hip-hop. Mà hắn, lại rất khó tưởng tượng dáng vẻ mình khi khoác lên mấy bộ đồ kiểu đó.

Mạch Khê nghe được lời chủ tiệm nói, bưng miệng cười, "Phí Dạ..."

Phí Dạ đứng dậy bước tới, thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cười của cô như sao đêm khuya, đúng thật rất mê người. Khóe môi cương nghị hơi hơi gợi lên, "Sao?"

"Tôi đột nhiên nghĩ, nếu anh thực sự mặc vào mấy bộ đồ đó thì sẽ thế nào nha." Mạch Khê cười đến ngửa tới ngửa lui, trong mắt hiện lên nét giảo hoạt.

"Cô đang giễu cợt tôi sao?"

Đôi mày anh tuấn của Phí Dạ hơi nhíu một chút, sự giảo hoạt trẻ con của Mạch Khê lay động hắn, khiến nội tâm hắn hơi hơi chấn động. Tiếng nói trầm thấp càng thêm dịu dàng, như đang nuông chiều người yêu bé nhỏ của mình.

Mạch Khê thè lưỡi, "Người ta chỉ là tò mò thôi ấy, tại luôn nhìn thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh như thế."

Phí Dạ không nói gì thêm, chỉ nhịn không được nâng tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, như đang vuốt ve một con mèo nhỏ, dịu dàng thuyết phục:

"Quần áo ở đây không thích hợp với tôi."

"Cũng đúng nha, nếu anh mặc mấy bộ kia thì..." Mạch Khê chỉ nói được một nửa thì buồn cười không thôi.

Phí Dạ lắc đầu cười, nhìn vẻ mặt có chút bướng bỉnh của cô.

"Thế nào? Bộ này đẹp không?" Mạch Khê đứng trước tấm gương lớn xoay một vòng, toàn thân tràn ngập vẻ xinh đẹp.

"Đẹp lắm."

Trong kính phản chiếu hình ảnh Phí Dạ ngưng mắt nhìn cô thật lâu, tỉnh cảm tràn đầy chậm rãi lan xuống, phủ lấy cô gái có lúm đồng tiền đáng yêu này.

"Khó chọn quá đi, mấy món này tôi đều thích hết, nhưng mà bộ kia cũng đẹp nữa." Mạch Khê đau đầu nhìn nhìn mấy bộ quần áo vừa thử qua.

Phí Dạ nhẹ nhàng cười, "Nếu cô thích thì cứ mua hết."

"Thật á?"

Mạch Khê đầy hứng khởi, không phải vì vấn đề tiền bạc, mà cô thực không nghĩ tới Phí Dạ chẳng hề ngăn cản cô mặc kiểu này.

"Đương nhiên" Phí Dạ nhìn cô trả lời.

Từ khi cô sống trong tòa thành, muốn mặc quần áo ra sao, muốn ăn thức ăn nào, muốn học cái gì đều do Lôi tiên sinh sắp xết hết thảy. Đương nhiên, chỉ cần cô thích, Lôi tiên sinh cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu đó, nhưng chỉ có một điều kiện duy nhất... sở thích ấy phải tương xứng với thân phận đại tiểu thư của Lôi gia mới được. Cô mới có mười tám tuổi, đúng độ tuổi thích ầm ĩ thích cười đùa, không nên giống một con rối bị người khác nắm giữ chặt chẽ, điều khiển trong tay.

Chủ tiệm quần áo là một người đàn bà thông minh, thấy thế, lập tức chọn thêm vài món quần áo nữa, bước lên cười tươi, "Tiểu thư thật là tốt số quá đi, bạn trai cô thương cô như vậy đó. Đây, mấy món này là hàng mới về của chúng tôi, cũng thử xem thế nào? Con gái trẻ đúng là tốt thật, mặc cái gì cũng đẹp hết."

Chị hoàn toàn nắm bắt được tâm lý cố hữu của những cô gái ở tuổi Mạch Khê, luôn luôn thích những thứ xinh đẹp như thế này.

Quả nhiên, Mạch Khê lời thứ hai cũng không nói, vui mừng túm lấy mấy bộ kia đi thử, thậm chí quên cả việc giải thích cho chủ tiệm hai người không phải là người yêu.

Phí Dạ mỉm cười cưng chiều, trong lòng hắn, cho tới ngày hôm nay chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy.

Như thể...thực sự cùng bạn gái đến mua quần áo vậy...

Một lúc sau, Mạch Khê từ trong phòng thử đồ đi ra, khiến mắt Phí Dạ lóe sáng, chân mày đồng thời cũng nhíu nhíu lại.

"Phí Dạ, bộ này thế nào? Tôi mặc đẹp chứ?"

Cô hưng phấn chạy đến trước gương lớn, vừa lòng nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.

Kỳ thực nói quần áo thì có chút hơi quá đi, chuẩn xác là chỉ mấy miếng vải đắp lên mà thành, đây chính là nguyên nhân khiến Phí Dạ nhíu mày.

Phần thân trên chỉ đơn thuần là 'một miếng vải' màu đen. Người thiết kế thật ra cũng rất tinh tế, trang trí thêm những hạt thủy tinh để bớt phần trống trước ngực. Bên dưới là một cái quần ngắn cũn cỡn, cùng màu đen phối hợp với 'áo' ở trên càng tăng thêm sức quyến rũ. Hai chân thon dài của Mạch Khê lộ ra trong không khí, giống như có ánh trăng chiếu trên đôi chân cô, toát ra một cảm giác mê hoặc quỷ mị, khiến đàn ông đều muốn phạm tội.

Phí Dạ giật mình sửng sốt một lúc lâu mới bước lên, cúi đầu nói, "Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh sẽ không thích cô mặc thành cái dạng này."

"Là tôi mặc, không phải ông ta mặc. Ông ta càng không muốn tôi mặc thì tôi càng phải mặc cho ông ta xem!"

Lời nói của Phí Dạ khiến toàn bộ tâm tình đang tốt của Mạch Khê bị xua tan trong chốc lát. Cô nhíu nhíu chân mày, xoay khuôn mặt mất hứng sang một bên nói, "Bà chủ, quần áo đó tôi mua hết, tính tiền rồi bỏ vào túi hộ tôi. Người này trả tiền."

Chủ tiệm vừa nghe xong, hưng phấn không thôi, chỉ chỉ bộ quần áo trên người Mạch Khê, "Kìa tiểu thư, còn bộ này?"

"Muốn, tất cả! Còn nữa, cắt hết mác cho tôi."

Mạch Khê chu môi, bắt đầu phát tiết tình tình "chị hai".

"Được được..."

Phí Dạ thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, bước lên nhẹ giọng khuyên bảo, "Quần áo mới ít nhất phải giặt qua một lần, bằng không đối với thân thể không tốt."

"Không cần, tôi bây giờ mặc luôn."

Ngực Mạch Khê phập phồng, nhất là khi nghĩ đến gương mặt lạnh giá ngàn năm của Lôi Dận, cô càng thêm khí thế.

"Tiên sinh, tiểu thư, cái này..."

"Cứ theo lời cô ấy làm đi."

Phí Dạ cũng không cưỡng ép, như thể đang dung túng một đứa nhóc bướng bỉnh.

Chủ tiệm thấy thế mới yên tâm, vội vàng nhanh tay nhanh chân cầm quần áo bỏ hết vào túi, lại lấy ra một cái hộp tinh xảo đưa cho Mạch Khê nói, "Quần áo lúc nãy của cô, tôi cũng bỏ hết vào đây rồi..."

"Không cần!"

Khuôn mặt lạnh của Mạch Khê cũng lộ ra một chút không thoải mái, đi đến trước mặt chủ cửa hàng, cầm váy cùng giày cao gót mình vừa mới mặc ném xuống mặt đất, khiến chủ tiệm giật mình...

"Cái đống này tôi không cần, chị có thể giữ lại bán, hoặc trực tiếp ném vào thùng rác bên ngoài cũng được!"

Ánh sát nhàn nhạt bao phủ gò má Mạch Khê, da thịt mềm mại đều toát lên chút khó chịu. Nói xong những lời này, cô xoay người đi ra khỏi cửa hàng.

Phí Dạ lắc đầu, trên mặt lại không hề có một tia không kiên nhẫn nào, nhận lấy mấy túi quần áo chủ tiệm đưa qua, theo sát cô rời đi.

Bà chủ cửa hàng giật mình đến líu lưỡi, rồi thở dài. Kẻ có tiền chính là kẻ có tiền. Quần áo chất lượng tốt xấu, cấp bậc cao thấp thế nào chị đây làm trong nghề bao năm, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn ra.

Bộ váy cùng đôi giày tuyệt vời như thế này mà không cần hả?

Chị ta cẩn thận và dè dặt nâng bộ váy lễ phục cùng giày cao gót từ mặt đất lên, không khỏi than ngắn thở dài. Bộ lễ phục này nhất định là từ tay của một Đại danh sư, chẳng những thế, đây cũng là hàng làm theo yêu cầu. Bất luận là chất liệu vải hay kiểu dáng chị cũng chưa gặp qua lần nào. Còn đôi giày trong tay này, thiết kế tinh xảo sang trọng, đá quý trên giày cũng vô giá...

Xem ra bộ này chỉ được mặc một lần, một chút xíu mòn cũ cũng không có. Thật sự quá phí tiền ...

___________________

Xe dừng lại trước một khu phố xa hoa trụy lạc. Vào ban đêm, bóng dáng của đôi nam nữ còn trẻ xuất hiện ở nơi này thật quá mờ ám.

Mạch Khê không chờ Phí Dạ mở cửa, cô chủ động mở cửa xe, vừa muốn đi vào Pub liền bị Phí Dạ từ phía sau túm lại...

"Chị hai Mạch Khê à, nơi này không phải là chỗ thích hợp cho cô đến."

Nếu cô muốn thả lỏng tâm tình, hắn có thể đưa cô đến một chỗ tốt hơn, nhưng cái nơi huyên náo này chỉ khiến người ta càng trở nên sa đọa, nhất là đối với cô gái mới đến tuổi mười tám này.

"Ai nói tôi không thể đến chỗ này chứ? Chỗ này thì sao? Rất nhiều ngôi sao đều tới đây ca hát, uống rượu, khiêu vũ đó thôi, còn tôi vì sao không thể chứ?" Mạch Khê không phục, nói.

Kỳ thực cô cũng đã gần như chính thức đến một lần để tìm Đại Lỵ. Có một lần cô nàng ấy ngàn dặm xa xôi chạy đến pub này chỉ vì mê một ngôi sao. Không nghĩ tới việc ngôi sao kia đâu chả thấy, lại còn quá chén. Kết quả, Mạch Khê đêm hôm khuya khoắt ngồi taxi, đi vài giờ mới tìm thấy cô nàng.

Nhưng mà đêm nay, không biết vì sao, cô thầm muốn mình được hoàn toàn phóng túng một lần. Hoặc ca hát, hoặc uống rượu, hoặc khóc lớn tiếng, cười thật to, tóm lại người đến nơi đây cũng chỉ có mục đích như thế. Cuộc sống của người khác có áp lực quá lớn, mà cô... áp lực tinh thần cũng chẳng thua kém.

"Bởi vì cô còn nhỏ!" Phí Dạ nhẫn nại thấp giọng nói, so với vẻ bất mãn của cô, hắn càng có nét trầm ổn bình tĩnh.

"Tôi đã mười tám tuổi rồi!"

"Tiểu thư Mạch Khê..."

Phí Dạ vừa muốn đưa tay ngăn cản, đã thấy một tay Mạch Khê tháo tai nghe trên tai hắn xuống...

"Đến đây không cần mang ba cái thứ này, mất hết cả hứng."

"Tiểu thư Mạch Khê, chỗ này rất rối loạn, cô đến chơi không hề an toàn." Phí Dạ không hề để ý đến cái tai nghe cô vừa lấy được, ngữ khí toàn bộ đều dồn trọng tâm vào cô, nhẹ nhàng nói tiếp.

Mạch Khê nghiêng đầu, nhìn hắn, đôi mắt to trong veo như thủy tinh chớp chớp vài cái...

"Chẳng lẽ... bằng bản lĩnh của anh lại để tôi có chuyện không may hay sao?"

Cao cao tại thượng như Lôi Dận, người của hắc bạch lưỡng đạo muốn giết hắn có cả đống, nhưng khi thường xuyên ra ngoài hắn cũng chỉ mang theo một mình Phí Dạ. Chắc chắn Phí Dạ này có đủ năng lực để khiến kẻ muốn giết Lôi Dận cũng phải tàn đời, hơn nữa bản thân Lôi Dận thân thủ không hề đơn giản, chỉ cần hai người bọn họ, hẳn sẽ khiến mấy người kia phải tránh xa.

Phí Dạ thấy bộ dáng giảo hoạt như con nít của cô, lại gặp sự tin tưởng vô cùng ấy, cúi đầu cười, bao dung mà nói:

"Đi vào chơi cũng được, nhưng phải đồng ý với tôi một điều kiện."

Mạch Khê thấy hắn không có thái độ cường ngạnh ép buộc, thì cao hứng vô cùng, liên tục gật đầu, "Được được, anh nói đi."

Phí Dạ thở dài một tiếng, "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, không được phép rời khỏi tầm mắt tôi là được."

"Ừ, tôi đồng ý!" Mạch Khê cười tươi như hoa, hưng phấn kéo kéo cánh tay hắn."Đi vào chơi thôi."

Phí Dạ mỉm cười, tùy ý để cô kéo mình vào pub.

————————

Ánh sáng hồng, xanh đủ màu không ngừng chớp đi chớp lại, chiếu toàn bộ sàn nhảy ở giữa, vào những cơ thể đang không ngừng uốn éo thành những vũ điệu. Tràn ngập trong không khí là mùi rượu cùng với tiếng hát và những âm thanh ồn ã.

Khi Phí Dạ cùng Mạch Khê vừa bước vào pub liền thu hút phần lớn ánh mắt của mọi người. Đương nhiên, Phí Dạ một thân tây trang giày da hoàn toàn không phù hợp với nơi này, cả người lộ ra sự trầm ổn cũng dụ hoặc, không biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo hắn nữa.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-181)