Truyện:Trèo Cao - Chương 08

Trèo Cao
Trọn bộ 25 chương
Chương 08
Chương 8
0.00
(0 votes)


Chương (1-25)

Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua phần bụng nhô ra của cô ta, biểu cảm chán ghét trên mặt thậm chí còn vụng về và giả tạo hơn cả diễn xuất của cô ấy.

“ Chậc ~ thật là ngán c. h. ế. t mất. ”

“Hahahaha! An... An Tuân, cậu buồn cười quá, sao lại hài hước như vậy chứ?”

“Hahahaha, chẳng phải thế sao? Bánh bao nhà họ Dương chẳng phải đều tràn đầy dầu mỡ sao... ”

Tiếng cười lần này còn lớn hơn lúc trước. Đứng trước mặt tôi, sắc mặt Dương Vân lúc đỏ lúc trắng, rồi lại tái xanh, vô cùng xuất sắc. Sau khi thưởng thức màn đổi sắc mặt thần tốc như kịch Xuyên của cô ta một lúc, tôi thậm chí còn có tâm trạng ôm quyền cảm ơn những bạn học xung quanh vì đã dành sự khen ngợi cho mình.

Chờ đến khi Dương Vân trừng mắt giận dữ lườm tôi hai cái rồi bỏ đi, những học sinh đến xem náo nhiệt cũng dần tản ra. Tôi cuối cùng cũng cảm thấy mãn nguyện, xoay người đi lên tầng trên của lớp 12. Nhưng ngay khoảnh khắc quay đi, tôi vô tình bắt gặp một ánh mắt từ phía cửa sổ phòng học.

Tưởng Nghiên Chu không chỉ có một khuôn mặt đẹp, mà còn có một đôi mắt cũng đẹp không kém. Chỉ là khi đôi mắt ấy nhìn về phía tôi, nó luôn lạnh lùng, vô cảm, giống như một con búp bê Tây Dương đặt trong tủ kính cao nhất ở trung tâm thương mại—tinh xảo, xinh đẹp nhưng không có sức sống.

Cái kiểu ánh mắt ấy khiến người ta không khỏi nghi ngờ—rốt cuộc hắn đang nhìn tôi, hay đang quan sát một vật thể vô cơ không có sự sống? Hoặc là... hắn chỉ đơn giản đang nhìn xuống đống rác rưởi dưới chân mình. 🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Mặc dù nghĩ vậy, tôi vẫn cười thật tươi với hắn. Có lẽ nụ cười đó chẳng đẹp đẽ gì, bởi vì hắn lập tức dời mắt đi ngay.

Thấy vậy, tôi cũng chỉ bĩu môi, xoay người rời đi.

Thị trấn của chúng tôi không lớn, nhưng trường học lại khá có quy mô, học sinh từ mấy thị trấn lân cận cũng đến đây học.

Buổi chiều, tôi cắn răng, đi đến quầy tạp hóa mua một chai nước, dự định ra sân thể dục ngồi canh Tưởng Nghiên Chu học thể dục. Nhưng còn chưa kịp đi đến đó, tôi đã thấy một cảnh tượng bất thường.

Những nữ sinh mà bình thường ghét thể dục đến mức chỉ xuống sân khi có tiết, hôm nay lại tụ tập rất đông trên sân thể dục. Trong tay họ, ai nấy đều cầm đủ loại đồ uống khác nhau.

Tôi cúi đầu nhìn chai nước khoáng trong tay mình. Thật là... Nếu không nhờ đám người kia, có lẽ tôi còn không biết thị trấn nhỏ này có nhiều loại đồ uống đến vậy.

Xem ra con đường này có vẻ không phù hợp với tôi rồi. Biết thế đã chẳng tốn tiền làm gì, đúng là lãng phí. Tôi nhìn chai nước khoáng còn chưa bóc tem, do dự không biết có nên mang nó đi trả lại không.

Nghĩ kỹ thì, gia đình Tưởng Nghiên Chu chắc chắn không thiếu tiền, càng không thiếu mấy đồng bạc lẻ để mua nước uống. Nhưng số tiền nhỏ nhoi đó đối với tôi lại rất quan trọng. Có lẽ chỉ với một chai nước khoáng, tôi chẳng thể lấy lòng được hắn.

Nếu vậy thì... hay là đi hỏi thử xem hắn có cần một tiểu đệ chạy vặt không nhỉ? Bắt đầu từ tình huynh đệ rồi dần dần tiếp cận? Nhưng nếu thực sự trở thành huynh đệ rồi, sau này muốn đổi sang quan hệ khác có phải sẽ rất khó không?

Nghĩ đến đây, tôi bỗng bật cười, nhận ra mình đúng là đầu óc linh hoạt thật đấy, ngay cả những kế hoạch mất mặt như vậy cũng có thể nghĩ ra.

Lần tiếp cận thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại, thậm chí còn chưa kịp gặp mặt. Nhưng tôi cũng không nản chí, chỉ mở nắp chai nước khoáng, vừa chậm rãi uống vừa quay người rời đi.

Trên đường về, tôi lại bắt gặp vài người miệng cười hì hì nhưng trong mắt không che giấu nổi ác ý, gọi tôi là "An đại tiểu thư". Tôi vẫn cười đáp lại như thường lệ, thậm chí còn giơ tay vẫy chào, hoàn toàn thể hiện thái độ "đại tiểu thư" mà họ gán cho tôi.

Phần lớn những người gọi tôi như vậy đều là nam sinh— mặt ngoài thì đùa giỡn, nhưng thực chất lại có ý châm chọc. Nữ sinh thì thu liễm hơn một chút, nhưng vẫn có người không kìm được mà bật cười khi nghe thấy, giống như đang đứng trên cao nhìn xuống, xem tôi như trò cười để mua vui.

Bọn họ thích lấy cái gọi là "sự hồn nhiên tuổi thiếu niên" để ngụy biện cho những trò đùa ác ý, không chút kiêng dè mà chọc vào vết thương của người khác.

Nhưng mà, vết thương dù có bị chọc thế nào, theo thời gian rồi cũng sẽ đóng vảy.

Mà một khi đã có sẹo rồi, dù có bị chọc thêm một chút, cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.

Chương (1-25)