Phát tài nhỏ
← Ch.090 | Ch.092 → |
Vốn định về sau càng phát đạt, mới đến cảm ơn cô, nhưng vừa nghe nói cô phải đi, liền lập tức đến, đồng thời hắn cũng không có quên phải báo ân, kết quả hắn mang theo một số lượng lớn người ngựa, ở ngoài thành chờ khi xe của Côn Sơn cùng Bảo Châu đến, thiếu chút nữa hù dọa Bảo Châu và Côn Sơn.
Trên trăm người ăn mặc quân trang, trong tay còn cầm súng, cầm đầu ngăn chặn đường của bọn họ, còn lại bao vây bốn phía, đem bọn họ vây chính giữa, gọi người như thế nào không sợ hãi?
Côn Sơn trong lòng cảm thấy, có phải do chuyện chính mình cướp tài sản của tham quan, bị bại lộ hay không?
Cho nên những người này tới bắt hắn?
Lập tức từ trong túi móc súng ra, kết quả đám quân nhân vây quanh bọn họ, đột nhiên chỉa họng súng xuống, không có lại hướng về phía bọn họ, sau đó tách ra hai bên, chỉ thấy cách đó không xa có người, hướng phía bên trái cửa xe của bọn họ đi tới, cũng mặc một thân quân trang, người nọ đi tới, cười đối với Bảo Châu nói: "Lục phu nhân, chúng ta lại gặp nhau, hôm nay tôi tới là muốn đặc biệt cảm ơn cô, mời cô xuống xe một chút, đây là một phần lễ vật nhỏ tôi tặng cho cô, trên đường ăn!"
Chu lữ trưởng vừa nói xong, chỉ thấy hai binh sĩ bê một con dê nướng tới, đặt xuống trước cửa xe.
Bảo Châu lập tức nước miếng đều muốn chảy xuống, cách cửa xe cô đã ngửi thấy được mùi thơm rồi, cô nhìn thoáng qua Côn Sơn, thấy Côn Sơn gật đầu, lập tức xuống xe, ánh mắt không có rời khỏi con dê.
Chu lữ trưởng lại để cho người đưa qua một cây dao nhỏ, đưa cho Bảo Châu; "Đây là cho cô, tôi còn chuẩn bị những vật khác nữa."
Chu lữ trưởng chỉ chỉ một chiếc xe hơi đậu cách đó không xa: "Tôi còn chuẩn bị rượu và bánh bột ngô, đều trên xe, các cô nhiều người như vậy ngồi một chiếc xe quá chật, để cho xe của tôi đưa các cô đi Quảng Châu."
Côn Sơn cũng không muốn ngồi xe của tình địch, từ chối nói: "Chúng tôi chen chúc là có thể ngồi, không cần làm phiền anh."
"Không cần khách khí, Lục phu nhân là ân nhân của tôi, tôi chỉ là muốn báo đáp ơn cứu mạng của Lục phu nhân mà thôi! Cậu không cần sợ hãi. Nói sau, tôi cũng không phải đưa cho cậu."
Hắn vừa nói như vậy, Côn Sơn không thể nói thêm gì, chỉ có thể để cho Bảo Châu nhận.
Chu lữ trưởng thấy Bảo Châu nhận, nói: "Tôi thiếu nợ tiền của cô, hôm nay tôi hoàn trả gấp trăm lần, trên xe có một vạn đồng tiền mặt, xin cô nhận lấy."
Bảo Châu đương nhiên nhận, cô không có gì phải xấu hổ, nàng đối với khái niệm tiền tài không lớn, chỉ biết là số tiền kia, đoán chừng có thể chất đầy một phòng, vui rạo rực nhận lấy. Nghĩ thầm về sau ai tìm mình vay tiền, mình đều cho mượn, lợi tức này so với ngân hàng cao thiệt nhiều a!
Chu lữ trưởng nói xong, nhìn về phía Côn Sơn, nói: "Kỳ thật cậu không cần đi, cậu có muốn vào quân của tôi hay không? Tôi sẽ không bạc đãi cậu."
"Ý tốt của anh, tôi nhận trong lòng là được rồi." Côn Sơn lắc đầu, tạm không nói đến, hắn là rất muốn đi Quảng Châu, cho dù không muốn đi, hắn cũng sẽ không tiếp nhận công việc do tình địch cung cấp, mất mặt quá!
Chu lữ trưởng cũng không miễn cưỡng, đem thành công bày ra ở trước mặt kẻ thất bại, vốn chỉ muốn khoe khoang, hắn không thật sự có ý định như vậy, cho nên cũng không bắt buộc: "Vậy mong các người thuận buồm xuôi gió, nếu Bảo Châu có gặp khó khăn gì có thể tìm tôi."
"Ah!" Bảo Châu ôm nguyên con dê nướng thơm ngào ngạt lên xe, cắt một miếng đưa cho Côn Sơn, sau đó đưa cho Tiểu Hoàng một chân con dê, Tiểu Hoàng bây giờ đang ở giai đoạn trưởng thành, ăn đặc biệt nhiều.
Côn Sơn vừa ăn thịt dê nướng, vừa lấy rượu ra uống, cảm giác vô cùng sung sướng, không giống như đi nhậm chức, mà là đi du lịch.
Chờ bọn họ đến Quảng Châu, đã là buổi tốt ngày thứ ba, Côn Sơn vốn định mua một căn nhà dàn xếp tốt mới đưa tin về, lúc đến đã là ban đêm, trước hết đi tìm một khách sạn, ngủ một đêm ngày mai nói sau.
Kết quả bọn họ vừa mới đến ở trong một khách sạn nằm trong địa bàn của Trí Đường, còn chưa nằm xuống, một người phục vụ mang bình nước ấm đến gõ cửa: "Xin hỏi khách nhân nghỉ ngơi chưa? Tôi đưa nước đến cho ngài đây."
"Còn chưa." Côn Sơn nghĩ đến vạn nhất nửa đêm Bảo Châu khát nước, mở cửa để cho người tiến vào.
Vị phục vụ kia đặt bình nước xuống, sau đó dùng góc độ Bảo Châu không nhìn tới, thủ thế đánh vài đường quyền thành thạo chỉ thành viên trong Trí Đường mới biết cho Côn Sơn xem.
Côn Sơn lập tức biết rõ đối phương nhận ra hắn là người một nhà, cũng thủ thế cho hắn xem.
Đối phương hai mắt tỏa sáng, đối với hắn nói: "Tiên sinh, chúng tôi có thuốc lá cao cấp, ngài có muốn nhìn xem hay không."
"Nhìn xem."
"Mời xuống lầu."
Côn Sơn gật đầu, đối với Bảo Châu nói: "Em ngủ trước, tí nữa anh sẽ ngủ."
"Đã biết." Bảo Châu nói xong tiếp tục cúi đầu trêu chọc Tiểu Hồng, Tiểu Hồng ngồi xe có chút chóng mặt, buổi tối không có ăn cái gì, Bảo Châu rót chút nước sôi, ngâm gạo kê cho nó ăn.
Côn Sơn đóng cửa lại, đi theo người nọ tiến vào một gian phòng, người nọ đối với hắn hành lễ: "Hoan nghênh phó đường chủ đến Quảng Châu."
"Miễn lễ, cậu quá khách khí, làm sao cậu biết là tôi?"
"Đại danh của ngài, tiểu đệ tự nhiên nghe qua, đường chủ đã sớm nói, nếu như mấy ngày nay có người mang theo một nhà già trẻ tới đây an cư, hơn phân nửa chính là ngài." Tổng đường chủ tự mình sai người tới, bọn họ tự nhiên không thể khinh thường, nghe nói Lục Côn Sơn ở Sơn Tây có mua bán lớn, thậm trí còn được làm thị trưởng, hơn nữa rất được dân chúng ủng hộ, cho nên bọn họ đối với người này, cũng ngưỡng mộ đã lâu.
"Khách khí, trên đường chậm trễ một ít thời gian, hôm nay mới đến. Giúp tôi hỏi thăm đường chủ, ngày mai tôi tìm một căn nhà nhỏ, dàn xếp tốt xong, sẽ đi đến nội đường đưa tin."
"Tìm nhà? Không cần, đường chủ đã chuẩn bị xong nhà ở cho phó đường chủ, khu đông phố mười ba số 37, biệt thự xinh đẹp, ngài cùng phu nhân đến ở là được rồi."
"Như vậy thật ngại."
"Không có việc gì, nhà là sở hữu của nội đường, ngài cứ yên tâm ở đấy, khu đông phố mười ba, biệt thự trên đường đó, cơ bản đều là người của Trí Đường ở, những nhà kia, đều là từ một thương nhân Nhật Bản lấy được, một phân tiền không tốn!" Đối với những người Nhật đáng giận kia, phải dùng thủ đoạn phi thường, bọn họ chèn ép dân chúng, Trí Đường sẽ chèn ép bọn họ, sau đó lại đem tiền phân cho người nghèo, số còn thừa sẽ tự tiêu.
"Cao minh." Như vậy hắn an tâm rồi, vốn mua nhà ở Quảng Châu cũng là một chuyện rất mạo hiểm một, phải biết hiện tại cả nước thế cục rất loạn, hôm nay mua nhà, ngày mai nếu khởi chiến, khả năng sẽ trở thành một đống phế tích, không đáng một đồng.
Nhưng nếu cắm rễ lâu dài ở chỗ này, thuê nhà ở sẽ không thích hợp, đặc biệt là nhà hắn lại nhiều người như vậy, có một chỗ rộng rãi mỗi tháng không cần thu phí, mới có thể ở lại an tâm.
"Vậy sáng sớm ngày mai ngài đi nội đường một chuyến a! Lấy chìa khóa có thể lập tức vào ở rồi."
"Cảm ơn."
Thấy Côn Sơn không ngạo mạn kiêu căng, người nọ cũng nói thêm vài câu với hắn.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |