Không khỏi nở nụ cười
← Ch.025 | Ch.027 → |
Cô nói chuyện ngữ khí ngây thơ như cún, làm một đám nữ quyến không khỏi nở nụ cười, gần đây Bát phu nhân không gì kiêng kị cười đến run rẩy thắt lưng, đại bà bà! Thiệt chỉ có cô mới nghĩ ra được, nhìn đại thái thái tức đến nói không nên lời Bát phu nhân lập tức cảm thấy tiểu cô nương này thật đáng yêu.
"Cô..." Đại thái thái tức không thở được, lại không thể ở trước mặt mọi người phát tác, dù sao hôm nay là ngày đầu tiên tân nương tử vào cửa, dù cho lão gia chỉ thích con của mình là Lục Hoài Ninh, nhưng lão gia cũng chỉ có hai đứa con trai, đối với Lục Côn Sơn vẫn còn có chút quan tâm, bà cũng không thể làm quá mức, sợ tổn thương tình cảm vợ chồng.
Côn Sơn thấy bà chậm chạp không gọi Bảo Châu đứng dậy mà đau lòng đi qua, cũng bất chấp nhiều cấp bậc lễ nghĩa trực tiếp kéo Bảo Châu lên, dù sao hắn không có quy củ đã quen.
Không biết người hầu có phải sơ ý hay không, lại như thường ngày chỉ cấp hắn lưu lại một vị trí, Lục Côn Sơn để cho Bảo Châu ngồi xuống, còn mình tự nhiên là đứng, đầu gối nhỏ của cô khẳng định quỳ đau, đợi buổi tối phải xoa xoa cho cô mới được.
Một màn này Lục lão gia nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy tiểu tử này biết thương con dâu rồi, coi như là thành thục một ít, khóe miệng tạo nên một vòng tươi cười như ẩn như hiện, cũng không có trách tội nhiều
Vốn muốn nhìn lão gia bởi vì vậy mà quát lớn Côn Sơn đại thái thái thất vọng thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm bậc thang này chỉ có thể tự mình bước xuống, bà trong bông có kim (bề ngoài mềm mại, trong lòng nham hiểm) đối với Bảo Châu nói: "Đúng rồi, con vừa từ nông thôn lên, có lẽ không hiểu quy củ Lục gia ta a! Lục gia chúng ta mặc dù nhiều thế hệ kinh thương, nhưng cũng không phải cũ kỹ cổ xưa, bây giờ là thời đại mới rồi, con có thể gọi ta là bác gái, mà không phải mẹ a! Gọi mẹ, có chút quá hạn rồi, bất quá con mới tới, hôm nay cũng không trách con."
Bảo Châu gãi gãi đầu, vấn đề giấu ở trong lòng khó chịu, cô há to miệng hỏi ra nghi vấn của mình: "Thế nhưng mà đại nương và bác gái không phải cùng một ý nghĩa sao?"
Đám vợ bé cảm thấy trong lòng thật sự là thống khoái, bác gái và đại nương đều là từ hình dung những nữ nhân lớn tuổi, có nữ nhân nào chịu được điều này, đại thái thái trong lòng khẳng định bị đè nén cực kỳ, đáng đời! Ai kêu bình thường bà ỷ mình là chính thất khắp nơi chèn ép mấy người bọn họ.
Sắc mặt Đại thái thái đều thay đổi, đặt thật mạnh chén trà trong tay lên bàn, phẫn nộ mà nói: "Cô là có ý tứ gì? Cô đang ám chỉ tôi là hoa tàn ít bướm sao?"
"Hoa tàn ít bướm là cái gì? Con chỉ nghe nói qua rau cúc vàng." Bảo Châu vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn qua.
Lục Côn Sơn rất hối hận trước khi đến không có căn dặn cô đợi tí nữa không nên nói lung tung, lời này của Bảo Châu vừa nói ra, không khí càng trở nên cứng ngắc.
Đại thái thái tức đến nói chuyện đều không quá lưu loát, quay đầu, dùng tay ôm lấy đầu, đối với Lục lão gia nói: "Lão gia xem nó kìa, lão gia phải giúp thiếp làm chủ ah!"
Bát phu nhân được sủng ai mà kiêu căng, lá gan cũng lớn ra, địch nhân của đại thái thái là bằng hữu của nàng, người đầu tiên giúp Bảo Châu nói chuyện: "Lão gia, thiếp cảm thấy tính tình Bảo Châu đơn thuần, không đến mức có ý tứ sâu xa gì đâu, nếu nói là xúc phạm đại tỷ, cũng chỉ sợ là do đại tỷ chính mình suy nghĩ nhiều. Hơn nữa thiếp cảm thấy gọi mẹ cũng có chỗ tốt của gọi mẹ, nghe nhiều thân thiết ah! Không ảnh hưởng toàn cục a?"
Lục lão gia cũng hiểu được là do đại thái thái chuyện bé xé to, nhưng nếu như bỏ qua cho Bảo Châu như vậy, quay đầu lại sẽ bị đại thái thái ồn ào không ngớt, huyên náo trong nhà gà chó không yên. Ông đành phải quay đầu hỏi ý kiến của mấy vợ bé khác: "Các người cảm thấy thế nào?"
← Ch. 025 | Ch. 027 → |