Củi mục biến thân
← Ch.022 | Ch.024 → |
Bảo Châu nghe xong cũng sốt ruột: "Côn Sơn không ở nhà, buổi tối mới trở về."
"Ah! Thiếu gia đi ra ngoài hả? Nếu không Thiếu nãi nãi cô đi với tôi một chuyến a!"
Tiểu Đông trong chuyện này không có hồ đồ, lão gia và đại thái thái từ trước đến nay không phải rất ưa thích thiếu gia, nếu Thiếu nãi nãi một mình đi qua, lão gia cùng đám bà lớn đem hỏa khí toàn bộ trút vào Thiếu nãi nãi, đợi thiếu gia trở về, nhất định sẽ lột da hắn. Hắn liền bước lên phía trước ngăn cản: "Không được, Thiếu nãi nãi không thể đi với cậu, cậu về trước bẩm báo ngũ thái thái, nói thiếu gia trở về rồi, cùng với Thiếu nãi nãi đang đi qua, còn lại đều không được nói."
Người nọ gật gật đầu, thiếu gia nếu không đi cũng là thiếu gia, hơn nữa thiếu gia hồ đồ vô cùng, hắn cũng không dám đắc tội, chỉ có thể nghe theo, một chuyến tay không trở về.
Bảo Châu có chuyện gì, qua một hồi thì quên ngay. Cô rãnh rỗi nhàm chán ở trong nhà, giữa trưa cùng Tiểu Đông ăn hết một ít đồ ăn thừa ngày hôm qua. Cơm nước xong xuôi Bảo Châu vừa muốn ngủ trưa, thì vị phụ nhân kia đến, còn gọi người mang một đống đồ vật đến, có bàn tính, vải bố, giá đỡ quần áo, vân...vân, đợi một tý.
Bảo Châu tò mò nhìn nhiều đồ đạc như vậy, hướng phụ nhân mỉm cười: "Bà đã đến rồi, còn khách khí như vậy, mang cho con nhiều lễ vật như vậy, nhiều vải thế con làm sao mặc hết?"
"Mặc không hết có thể bán, chồng của tôi vốn trước kia mở hãng buôn vải đấy, về sau ông ấy bị bệnh, không buôn bán được nữa, những vải bố này đặt trong nhà, tôi nghe nói cô có cửa hàng, lại còn không có buốn bán. Dù sao để đó cũng là để đó, không bằng mang lên quầy bán, nghe chồng của tôi nói ở đây vải Tây Dương vẫn có giá cao, chỉ là còn không có bán ra, ông ấy đã bị bệnh, tôi nghĩ đến có lẽ còn có thể bán được một ít tiền. Làm kinh doanh tôi đều biết, trước cũng thường hay giúp đỡ chồng của tôi quản lý hãng buôn vải, cô nghỉ ngơi, tôi ra bán là tốt rồi. Kiếm được tiền, một xu tôi cũng không lấy." Phụ nhân kia nói ra, đối với Bảo Châu, bà thật sự rất cảm kích, đời này sớm đã có ý định phải làm trâu làm ngựa cả đời cho cô, cũng không oán không hối.
Bảo Châu vốn cũng hiểu được từ chối sẽ làm người ta lúng túng, nên sảng khoái đồng ý: "Tốt! Cám ơn bà ah!"
"Tiểu thư, không! Thiếu nãi nãi, Thiếu nãi nãi cô đây mới là người giúp tôi, vậy giờ tôi đem vải mang lên." Phụ nhân kia nói xong đem một vài khúc vải đặt ở trên quầy.
Bảo Châu cũng đi theo hỗ trợ: "Đại thẩm, con tới giúp người."
Phụ nhân nói: "Thiếu nãi nãi về sau gọi tôi là thẩm mẹ a! Những vật này, tôi tự mình làm là được rồi, như thế nào lại không biết xấu hổ để cho cô động thủ."
Bảo Châu nhẹ gật đầu, gọi Tiểu Đông tới hỗ trợ thu xếp đồ đạc, toàn bộ những thứ này đều mang lên, cảm thấy ở bên trong cửa hàng không có vắng vẻ như trước, dễ nhìn hơn rất nhiều, cô rất hài lòng phủi tay: "Thật là đẹp mắt!"
Giờ phút này ở ngoại ô trong một cái sân nhỏ bề ngoài thoạt nhìn không đáng để mắt tới, vung đại đao luyện cả người mồ hôi Lục Côn Sơn ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh mặt trời đã dần đi, có lẽ không còn sớm, nghĩ đến vợ yêu trong nhà, đặt song đao trong tay xuống.
Lục Côn Sơn có thói quen hằng ngày khi dùng hai cây đại đao xong sẽ chà lau sạch sẽ, bỏ vào hộp gỗ chuyên dụng, ôm đi vào trong phòng ở hậu viện chuyên dụng cho đám đồ đệ bọn họ đặt binh khí, bốn phía trong phòng bốn đều là giá đỡ và ngăn tủ đựng binh khí. Binh khí của đệ tử nhất đẳng đặt ở trong tủ làm bằng gỗ lim bên tường phía đông, binh khí của đệ tử nhị đẳng đặt ở trên kệ phía nam, của đệ tử tam đẳng thì chỉ có thể đặt ở trên mặt đất lót rơm phía Bắc, phía tây thì không để binh khí, người giang hồ cảm thấy binh khí đặt ở phía tây là điềm xấu, có ý tứ là quy thiên.
Lục Côn Sơn với tư cách một trong ba đệ tử được Mộc lão tiên sinh thưởng thức nhất, binh khí tự nhiên là đặt ở trong tủ gỗ lim phía đông, ngăn tủ có chút cổ xưa, Lục Côn Sơn nhẹ nhàng đem hộp gỗ bỏ vào, đóng cửa tủ lại.
Từ phòng binh khí đi ra, trước mặt gặp được Mộc lão tiên sinh: "Sư phó."
← Ch. 022 | Ch. 024 → |