Cho không ông tiền?
← Ch.171 | Ch.173 → |
Bảo Châu nghe xong nổi giận, hướng về phía Tiểu Hoàng huýt sáo một tiếng.
Tiểu Hoàng nghe thấy Bảo Châu gọi, lập tức thay đổi trạng thái lười biếng ngủ không đủ, vỗ cánh, chuẩn bị hướng Bảo Châu bay tới, áo choàng trên người rớt xuống, cái mũ quả dưa cũng rơi theo, lông vũ màu vàng giương cánh bay lượn lập tức thiếu chút vọt vào con mắt tên lưu manh.
Hắn ôm không phải một đứa bé, mà là một con chim lớn, chim lớn như vậy có lẽ rất đáng tiền a!
"Phát tài!" Tện lưu manh thò tay bắt chân Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cho rằng tên lưu manh muốn chơi với mình, đáng tiếc hiện tại nó thật sự không có thời gian chơi với hắn, móng vuốt run lên bắn tay của người kia ra, bá khí bay lên tường, sau đó đứng bên cạnh Bảo Châu.
Bảo Châu sờ lên đầu Tiểu Hoàng: "Chúng ta đi vào thôi!"
Tiểu Hoàng rất có linh tính mở cánh ra, Bảo Châu nắm sấp lên lưng nó, Tiểu Hoàng chở từ tường vây Bảo Châu nhảy xuống, sau đó dừng trên đồng cỏ ở bên trong, an toàn chạm đất.
Đáng thương Cù thiếu đứng ở bên ngoài tường vây, cố gắng nhiều lần, đều không thể leo lên, khóc không ra nước mắt hướng về phía bên trong hô: "Thiếu phu nhân, tôi leo không được! Tôi về nhà gọi cứu binh cho cô!"
Bảo Châu khoát khoát tay, không để ý lắm nói: "Đi thôi! Lúc trở lại giúp tôi mang theo mấy cái màn thầu, tôi đói bụng."
Bảo Châu nói xong cùng Tiểu Hoàng hướng văn phòng đi đến, trên lầu lúc này rất yên tĩnh, bởi vì bên ngoài huyên náo làm lòng người bàng hoàng, mọi người từng người trốn trong phòng làm việc, không dám đi ra.
Quản đốc rất xa đã nhìn thấy một cô gái và một con chim lớn, biết là Lục phu nhân đến, trước kia hắn ở Vận Thành may mắn đã gặp mặt Lục phu nhân một lần, không thể tưởng tượng được đã lâu như vậy, Lục phu nhân còn cùng con chim to kia một chỗ.
Lập tức xuống lầu đón: "Lục phu nhân, cô đã tới, công nhân bên ngoài vẫn còn gây rối, tôi dẫn cô đi nhìn một cái a!"
"Được!" Sớm giải quyết một chút, không thể chậm trễ ăn cơm trưa.
Quản đốc đem cô đưa đến trước cửa sắt, cách hơn mười mét, quản đốc đối với bên ngoài nói: "Đây là phu nhân của Lục đổng sự chúng ta, các người có lời gì muốn nói thì nói với cô ấy a!"
Tên cầm đầu nhìn thoáng qua Bảo Châu thoạt nhìn rất đơn thuần, không phải rất tin tưởng: "Chỉ dựa vào cô? Cô có thể làm chủ?"
"Đúng a!" Bảo Châu gật đầu, Côn Sơn đã từng nói qua chuyện của em chính là chuyện của anh, chuyện của anh cũng chính là của em, anh có thể làm chủ, thì em cũng có thể làm chủ, đã tìm Côn Sơn, cho nên cô có thể làm chủ.
"Chúng tôi yêu cầu tăng tiền lương! Cô có thể làm chủ hay không?"
"Có thể a!" Bảo Châu nhìn về phía trên một bộ dáng rất dễ nói chuyện.
"Vậy thì tăng đi!" Người nọ thuận miệng nói.
Không nghĩ tới Bảo Châu vẫn gật đầu: "Được!"
Đám người kia vui vẻ, cô gái này cũng quá dễ nói chuyện đi nha!
Quản đốc đứng một bên nghe được lòng lại nóng như lửa đốt, ở bên cạnh giúp Bảo Châu giải thích nói: "Lục phu nhân, không thể tăng! Ông chủ Thẩm là người tốt, cho mọi người tiền lương không thấp, nhưng những người này không chịu thỏa mãn, cách một hai tháng lại kêu tăng lương. Thời điểm có ông chủ Thẩm ở đây, khuyên can chuyện còn có thể đè xuống, ông chủ Thẩm không ở đây bọn họ cứ làm ầm ĩ như vậy, quả thực là không có việc gì đi gây sự. Lại tăng lên, lợi nhuận của nhà máy sẽ không còn bao nhiêu."
Bảo Châu nghe xong hỏi người cầm đầu kia: "Tại sao phải tăng?"
"Trong nhà có vợ, có con, có cha, không tăng làm sao nuôi được bọn họ?" Ông đây thích đánh bạc, vợ thì thích trang điểm, con trai thì thích dùng tiền, nếu như không tăng lương đâu đủ tieu?
"Vậy bọn họ làm công sao?"
Người đàn ông lắc đầu, Bảo Châu nói: "Đó là ông không đúng, ông làm một phần việc, lấy một phần tiền công."
"Thế nhưng chút tiền ấy, tôi không thể nuôi bọn họ tốt được, cô có thấy chúng tôi đáng thương không?"
"Vợ ông có thể làm công a! Như vậy chẳng phải có hai phần rồi sao?" Giống như là trong nhà Thường bá và Thường tẩu, một người một phần công việc, nuôi cả nhà.
"Vợ của tôi không muốn làm."
"Không làm việc, không có tiền." Bảo Châu kiên định nói, lời này là cha Cha Phú Quý nói, người phải cần cù, không làm việc không có tiền, làm việc mới có tiền.
Quản đốc nghe gật đầu, đứng một bên thấm thía lời Bảo Châu nói: "Không làm việc, cho không cậu tiền? Cậu cho là chúng tôi mở nhà từ thiện sao? Có trả giá mới có thu hoạch."
Người cầm đầu nói: "Nhưng tôi nuôi không nổi cả nhà, tôi làm việc cho cô còn có ý nghĩa gì?"
Bảo Châu nghĩ rất đơn giản: "Vậy thì nuôi sống, tôi mở lều cháo, ăn không đủ no, có thể đi húp cháo, không thu tiền."
Có cháo uống, có lẽ sẽ không chết đói a?
Nhưng hắn dẫn đầu gây rối, như thế nào sẽ chỉ vì một chén cháo, hắn là có mục đích: "Húp cháo cũng không đủ no, dù sao không tăng lương, không cho tôi làm quản đốc, đừng mơ tưởng làm trở lại."
Bảo Châu nhìn hắn, lại nhìn quản đốc bên cạnh vẻ mặt đầy mồ hôi, suy nghĩ lựa chọn, cô chỉ quản đốc nói: "Chú này, tôi chọn chú."
"Cái gì?" Quản đốc không hiểu ý của cô.
Bảo Châu nói: "Bọn họ không làm, người khác cũng không làm sao? Bọn họ không làm thì không làm a! Chúng ta tìm người khác làm là được rồi!"
"Đúng vậy! Tôi như thế nào không nghĩ tới!" Quản đốc nghe xong, lập tức thở ra một hơi, dừng một chút đối với mọi người bên ngoài cửa sắt nói: "Người trong nhà ăn không đủ no, Lục phu nhân phát cháo miễn phí, nhưng không muốn làm việc, chúng ta không miễn cưỡng, các người không làm, còn rất nhiều người nguyện ý làm. Hôm nay bên trong không còn công nhân nữa, toàn bộ nghĩ làm, ngày mai làm lại, chuyện này, chúng tôi sẽ bỏ qua."
Quản đốc nói xong, lập tức có không ít người bắt đầu dao động, công việc này kỳ thật tiền lương xem như tốt rồi, nhưng người cầm đầu nói, hắn có thể hỗ trợ tăng thêm nữa..., cho nên bọn họ mới đi theo quậy phá, nếu ầm ĩ đến cuối cùng đem công việc bỏ đi, có thể sẽ thua lỗ lớn.
Rất nhanh có một công nhân đứng ra nhấc tay: "Tôi nguyện ý làm trở lại."
Quản đốc kêu người mở cửa nhỏ, đối với hắn ngoắc: "Nguyện ý thì chính mình tiến đến, vào trong làm việc. Không muốn, chúng tôi không miễn cưỡng."
Đợi lúc Cù thiếu đem màn thầu tới, lúc trước đường cái còn chen chúc không chịu nổi, hiện tại đã thông suốt, ngoại trừ còn một số người đứng bên ngoài không chịu làm trở lại cũng không chịu rời đi, đám công nhân bọn họ tuyệt đại bộ phận đã về nhà xưởng làm việc, nhà xưởng đã khôi phục vận hành.
Cù thiếu ba ba đi về nhà đưa không ít cứu binh tới, lại phát hiện Bảo Châu đang nhàn nhã ngồi ở nhà xưởng chải lông cho Tiểu Hoàng, kinh ngạc không khỏi hỏi: "Thiếu phu nhân, những người kia đâu?"
"Đi làm việc." Bảo Châu tiếp nhận túi màn thầu trong tay hắn, lấy ra một cái, chính mình ăn một miếng, xé một miếng cho Tiểu Hoàng ăn, động tác ưu nhã, tốc độ cực nhanh.
Bảo Châu cùng Tiểu Hoàng chia màn thầu ăn, vốn là chuyện rất bình thường, nhưng trùng hợp bị phóng viên đi phỏng vấn sự kiện bãi công chụp được.
← Ch. 171 | Ch. 173 → |