← Ch.097 | Ch.099 → |
Bảo Nhi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, nó không để bụng đến biểu cảm phức tạp của Hà Ngọc Vy, ngồi thẳng người, tiếp tục chờ đợi.
Chỉ một lát sau, Bảo Nhi phát hiện quan sát thí sinh của lớp 12A1 đánh golf cũng là một lạc thú để giết thời gian. Cô ta bình thản phát bóng, không ngó không nghiêng, dõi mắt theo hướng đánh của mình, bộ dạng không nôn nóng cũng không hăng hái, tựa như cô ta biết mình chắc chắn chẳng thể nào vượt qua được hai người dẫn đầu nên mới yên vị hoàn thành nốt phần thi của mình, khí thế tranh đấu một chút cũng không nhìn ra.
Vừa rồi, Khúc Thảo Vân còn chẳng thèm quan sát, cô ta chán nản đánh bóng hướng khu vực green* (khu lỗ cờ) theo cảm tính, nghĩ bụng, chắc mình phải đến gậy thứ ba hoặc thứ tư mới vào được lỗ, nhưng khi cô ta nhấc chân, định đi đến nơi cô ta dự đoán có trái bóng thì ai mà ngờ từng đợt vỗ tay reo vang từ phía khán đài của khán giả lại như sấm vang lên. Khúc Thảo Vân tưởng bóng chỉ thuận lợi tiến đến gần lỗ, nhưng ai mà ngờ, khi cô ta nhướn mày nhìn màn hình quan sát gần đó thì từ lúc nào ""thần may mắn"" đã mỉm cười với cô ta. Không thể tin được, Khúc Thảo Vân cố ý đánh bừa mà lại dành trọn cú hole in one để đạt được ba điểm, không có kĩ thuật giống như Lý Uyển Chi, vậy mà cô ta lại may mắn đến mức như không thể nào may mắn hơn. Hiện tại, cô ta chỉ kém Bảo Nhi và Lý Uyển Chi có hai điểm, nếu trong lỗ cuối cùng cô ta dốc toàn sức, thì có khả năng cô ta sẽ dành được vị trí cao ngoài mong đợi. Trong phút chốc, ý chí của Khúc Thảo Vân chỉ có thể dùng bốn từ ""bừng bừng khí thế"" để hình dung.
Càng theo dõi càng tức giận, Lý Uyển Chi bóp chặt lon pepsi sắp hết khiến cho nó bị méo mó, biến dạng. Vừa nhìn thấy nụ cười của Khúc Thảo Vân, cô ta hận mình không thể chạy đến cào rách mặt của Khúc Thảo Vân để giải tỏa nỗi lòng. Chết tiệt, từ lúc biết nhận thức đến bây giờ, đây là lần đầu cô ta uất ức đến nỗi muốn bật khóc.
Bảo Nhi thu hết thái độ cố gắng kìm nén của Lý Uyển Chi, sự vui mừng tột độ của Khúc Thảo Vân, hay sự ngưỡng mộ của Bùi Như Ngọc vào đáy mắt, nó bất chợt đứng lên. Chờ bao nhiêu lâu rồi, bây giờ mới đến lượt nó thi đấu, ""Ngu ngốc, để xem hole in one là cần kỹ năng hay may rủi. "" Lời nói này, chẳng hiểu là Bảo Nhi muốn nói cho Lý Uyển Chi, Khúc Thảo Vân hay Bùi Như Ngọc nghe... Nhưng có lẽ, là đều dành cho cả ba người cùng có mặt ở đây.
Ba cô gái đều ngây ra, đồng thời áp chế lửa giận từ lời nói có ý khinh miệt rõ ràng của Bảo Nhi, quan sát từng bước đi của nó, họ đều có chung một ý nghĩ, ""Để xem cô làm được gì. ""
Bảo Nhi cười lạnh, vẻ mặt nó vẫn lạnh lùng chẳng khác mọi ngày là bao, như thể muốn nói, ""Chống mắt lên mà xem nhé. "" Tiếp đó, nó cầm lấy gậy golf, chậm rãi đi ra ngoài.
Bên ngoài là sự ồn ào, sôi nổi, có thể thấy mọi người đều đang thảo luận về cú hole in one may mắn nhất trong lịch sử đánh golf của trường. Nhưng bầu không khí đó chẳng còn tồn tại được lâu khi Bảo Nhi bước ra, bởi mỗi lượt đánh của nó luôn là điều được trọng tài lẫn khán giả ngóng trông nhất.
Trên bãi cỏ, sau khi quan sát kĩ càng lỗ số mười bảy, Bảo Nhi chọn vị trí hơi chếch sang phía tay trái để đặt bóng, sau đó nó xoay người, xét theo thế đứng, thì bóng đã ở ngay dưới bên trái của cằm. Trọng tài và những người hiểu biết sơ qua chuyên môn đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Bảo Nhi đang đứng chéo, đồng nghĩa với việc dồn thế đánh vào góc chết, đây là dụng ý hay nó muốn thử tìm vận may giống Khúc Thảo Vân?
Giống như giải đáp thắc mắc của nhiều người, Bảo Nhi vung gậy, một đường bóng xoáy dài cứ thế bay cao. Mọi người còn đang bận dõi theo quan sát bóng, đôi mắt nâu thờ ơ của nó đã xẹt qua ý cười châm biếm. Có điều, không thể trách họ vì suy nghĩ tiêu cực mà nó vừa đọc vì được, vì theo góc nhìn của nhiều người, kể cả trọng tài, thì đây đúng là một cú đánh tùy ý không hơn không kém. Nhưng có phải là tùy ý hay không, thì mình nó biết là được.
Nghĩ đến đây, Bảo Nhi kéo vành mũ thể thao xuống đến gần mũi, che khuất đi ánh nắng gay gắt đang hắt vào, như thể dự liệu mình chắc chắn sẽ chẳng phải thất vọng, nó bình thản quay lại chỗ nghỉ ngơi trước cái nhìn trợn trừng của ba người Lý Uyển Chi. Cái này... Cô ta đúng là tự tin thái quá rồi!
Lúc này, một trận tiếng ""oa"" nữa lại từ xa vọng về, Lý Uyển Chi và hai cô gái còn lại mở to mắt, đứng bật dậy, miệng như bị niệm chú lẩm bẩm câu, ""không thể nào. "" Đúng như ý của Bảo Nhi muốn nói, nó sẽ thực hiện một cú hole in one đúng nghĩa, chẳng cần dựa vào hai cái thể loại căng thẳng hay may rủi giống như các cô. Và nằm ngoài định liệu của tất cả, Bảo Nhi đã làm được, với một phong thái ung dung như đi tản bộ, thì đây chính là phong cách ""làm còn dễ hơn nói. ""
""Sao... sao chị làm được?""
Bảo Nhi cụp mi, khóe miệng thoáng ẩn hiện ý cười, thực ra, ban nãy nó chỉ hé mắt xem kĩ thuật đánh cú hole in one của Lý Uyển Chi, dù chỉ là một lần, nhưng nó đã lĩnh ngộ được, thậm chí nó còn tự mình sửa những lỗi sai cho phương pháp đánh không thành công của cô ta. Hôm nay là lần đầu tiên nó cầm gậy golf, vì sao nó lại nhường vị trí đánh đầu cho Lý Uyển Chi? Đơn giản là để vừa xem vừa học, từ đầu đến cuối, nó cũng không nghĩ mình càng đánh càng tiến bộ, càng đánh càng để mọi người lầm tưởng nó là một cao thủ chơi golf. Nhưng không ai biết rằng, từ trước đến nay, nếu đã chú tâm, thì nó học gì cũng nhanh. Bây giờ nghĩ lại, đúng như thời còn bé nó được chuyên gia trong gia tộc test IQ, thì cái đầu có chỉ số xấp xỉ 160 này đúng là không thể coi thường.
Không thấy có tiếng trả lời, Lý Uyển Chi cuộn tay thành nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt khiến mặt mày cô ta trắng bệch. Nhìn Bảo Nhi, đầu óc Lý Uyển Chi xẹt qua một suy nghĩ: Thì ra là cố tình không thể hiện, bởi Bảo Nhi biết, nếu từ đầu đến cuối nó đều ăn trọn các cú hole in one, thì bọn cô đừng hòng có cơ hội mơ tưởng đến ngôi vị quán quân.
Làm cho cô ta bùng lên ngọn lửa ý chí để rồi nhẫn tâm dập tắt nó trong một phút giây ngắn ngủi. Sau khi nhận ra, Lý Uyển Chi hiểu được, đây chính là sự trêu đùa độc ác mà cô ta phải nhận vì ngay từ đầu đã nhìn Bảo Nhi bằng ánh mắt có ý khiêu khích.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |