← Ch.052 | Ch.054 → |
Kể từ sau show diễn thời trang đó, mấy đêm nay nó rất hay mất ngủ. Nói đúng hơn là dù ngủ rất muộn nhưng kể cả lúc mệt mỏi nhất nằm xuống nó cũng không tài nào khép mắt lại được. Chính vì vậy khả năng nó thức nguyên đến sáng là rất cao. Vác đôi mắt thâm quầng thành vệt đến lớp, nó lúc này lúc nào cũng đang trong tình trạng ngủ say không biết trời đất sao trăng gì. Kể cả lúc ra chơi, Hà My hay Thùy Trâm đều cố gắng hết sức vực nó dậy để lôi xuống cangteen nhưng không lần nào thành công cả. Đáp lại sự cố gắng nỗ lực của hai cô nàng đều là một tiếng chẹp khó chịu, hay là có những lúc nó đã tỉnh dậy rồi nhưng vẫn giả vờ ngủ say như chết. Kết quả, Thùy Trâm và Hà My tức giận, đùng đùng bỏ xuống cangteen với ba người bọn hắn. Còn nó, nhân vật chính vỗ tay reo hò trong lòng rồi một lúc sau lại gục mặt xuống ngủ tiếp.
Minwoo ngồi đằng sau thấy vậy cũng cảm thấy nó khá kỳ lạ. Trước đây, không có việc gì là cậu thấy làm cho nó mất ngủ được, kể cả lúc người đó mất nó đều khóc và thiếp đi trong giấc mộng. Một suy nghĩ giễu cợt chợt lóe lên ngang đầu cậu. Là cậu vẫn đang quan tâm đến nó sao? Thật là nực cười, trong thâm tâm cậu luôn có hai phần nội tâm giằng xé. Một là ghét chính con người nó, cố tình làm lơ đi hoàn toàn và hai lại là mong muốn có thể cùng nó vui vẻ giống như ngày xưa. Cái khoảng thời gian tuyệt vời, vô tư không một chút ưu lo. Nhưng có lẽ khoảng nội tâm thứ nhất là điều cậu mong muốn hơn cả, vẻ bên ngoài đều là một mặt khinh thường, khiến cho người ta nghĩ cậu căm hận nó đến tận xương tủy nhưng có ai hiểu được nỗi lòng của cậu ở bên trong, ngay cả nó cũng vậy vẫn thờ ơ, lạnh lùng như ngày nào. Cậu đã chuyển về căn biệt thự có tên Flower đó tính ra đã được hơn ba ngày. Nhưng sau cái hôm nói chuyện với nó ở phòng khách, cho đến nay hai người dù có ở chung dưới một mái nhà vẫn chưa nói chuyện với nhau câu nào. Thậm chí còn tệ đến nỗi mỗi khi đi lướt qua nhau, lại giả vờ như mình không quan tâm và không nhìn thấy đối phương ở trước mặt.
Ở trên thế giới này luôn tồn tại kẻ đứng trong bóng tối và người đứng ngoài sáng. Sau này, nghĩ lại chuyện này nó mới cảm thấy tự buồn cười. Những năm trước đây, dù bất luận gì nó luôn luôn chính là kẻ đóng vai nhân vật phản diện đứng sau bóng tối với vai trò là một nữ hoàng bóng đêm, một sát thủ giấu mặt lừng danh thực hiện giúp ba những phi vụ bất chính như giết một số ông trùm hay đại loại là giúp cha thực hiện những vụ việc đặt bom, hay cướp những lô hàng nguy hiểm. Bây giờ tình thế đảo ngược, nó lại là người đứng ngoài sáng còn kẻ kia lại chính là người đứng trong tối rắp tâm một mực muốn gây sự hãm hại nó. Nhưng có một điều chắc chắn là không nằm trong kế hoạch của hắn, là ngay từ lần đầu tiên đảm vai người bị hại đứng ngoài sáng nó đã phát hiện ra kẻ đứng sau tất cả.
Vụ việc thứ nhất bắt đầu được diễn ra vào ngay ngày hôm sau khi nó đến lớp.
- Hello - thông thường đây chính là câu đầu tiên mà nó nói với năm người kia khi vào lớp. Cái từ mà nó cho là chào lố bịch chỉ có bọn trẻ con mới làm nay lại được nó miễn cưỡng nói ra. Dù rằng không muốn. Nhưng đây đã là một thói quen khó bỏ được kể từ khi nó phải đóng kịch và vào cái lớp này cho đến nay.
- Vẫn giận - nó nhìn thái độ của Thùy Trâm và Hà My thở dài, hai người này sau vụ hôm qua rõ ràng là vẫn còn đang giận nó đây mà. Ngồi xuống cười cầu hòa ra vẻ hối lỗi xin lỗi hai nàng. Ngoài mặt là thế nhưng bên trong nó, Bảo Nhi nghĩ gì thì chỉ có trời mới hiểu "" Hai cô nếu không phải còn giá trị lợi dụng thì đừng có hòng nói chuyện với tôi hơn nữa lại còn để tôi tự biến mình thành một con ngốc đi xin lỗi hai cô như thế này "".
- Cái gì mà giận dữ vậy. Bây giờ tôi phải làm thế nào thì hai người mới tha lỗi cho tôi hả?
- Rất đơn giản - Thùy Trâm chỉ đợi có thế, trên mặt xuất hiện vài nụ cười gian. Nó thấy thế thì mặt hơi nổi mấy vạch đen thầm hối hận vì những gì mình vừa nói ra nhưng vẫn cố cười gượng gạo gật đầu mạnh miệng nói "" Cứ nói ra, bọn mày không cần phải ngại "".
- Ok - Hà My nhanh nhảu, cười gian tà - Từ nay đến hết năm học, giờ ra chơi phải xuống cangteen chen lấn mua đồ ăn chờ bọn này.
Nghe đến đây, khuôn mặt nó khẽ giật liên hồi. Trong lòng đang không thầm mắng chửi, để tiểu thư ta phải chen lấn đi mua đồ, mấy người đúng là gặp phước 70 đời đó.
- Tao đưa tiền nhờ người đi mua hộ nha. Chen vào mệt lắm!
- Nói một là một. Không đưa tiền nhờ người đi mua gì cả. Không mệt gì cả, tự mày chen vào cho nó giảm mỡ nghe chưa! - Hà My phũ cho nó một câu, đây là lần đầu tiên có người nói nó béo cần phải giảm mỡ đó nha.
Thấy nó gật đầu, đạt được mục đích Hà My và Thùy Trâm quay lên đập tay với nhau như kiểu vừa làm được chuyện gì đại sự lắm không bằng.
Vào tiết, lớp 11A1 vẫn sống theo cái châm ngôn cũ. Như thường lệ, mấy ngày hôm nay nó đều đến lớp đeo tai nghe và ngủ. Tìm trong cặp không thấy mỗi cái máy nghe nhạc không thấy tai nghe đâu nó khẽ hừ lạnh bực bội. Gì chứ, làm sao mà có chuyện mất được rõ ràng là tai nghe nó vẫn luôn để trong cặp mà. Nó chọc chọc tay vào lưng Thùy Trâm ở trên, cô nàng thấy thế quay xuống nhìn nó tò mò.
- Chuyện gì vậy? Động đất à? Hôm nay là lần đầu tiên mày chủ động gọi tao đó.
- Rách việc! Có thấy cái tai nghe của tao đâu không? - nó hỏi Thùy Trâm, tay và mắt đều đang đảo một lượt, lục một vòng trong cặp.
- Không thấy, thử tìm dưới ngăn bàn xem nào.
- Chắc chắn là không có đâu. Hôm qua tao nhét vào cặp rồi mà. Thảm rồi cái này là được người tặng mới chết chứ - nó tuy nói thế, nhưng tay bây giờ đã cho vào ngăn bàn tìm quanh, thấy thế ai đó trong lớp nở một nụ cười gian xảo.
Vật sáng, sắc nhọn trong ngăn bàn khẽ lóe lên. Mu bàn tay nó khẽ sượt qua, theo bản năng nó khẽ run người giật tay lại. Trong phút chốc, bàn tay nó ẩm ướt như vừa nhúng xuống nước hoàn toàn, cơn rát khẽ truyền đến từ lòng bàn tay. Đoán được chuyện gì đã xảy ra nó khẽ cười khẩy khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, lộ ra một vẻ lãnh lẽo đến ghê người, Thùy Trâm quan sát nó không khỏi giật mình. Khuôn mặt này thay đổi nhanh quá, nhanh đến mức chóng mặt khiến cô không khỏi ngây người. Rõ ràng là vừa cười nói với cô cơ mà, sao bỗng chốc khuôn mặt này lại thay đổi lạnh lùng đến bức người như vậy? Con người này tuy mới làm bạn được không lâu nhưng thật khiến cô cảm thấy tò mò. Hà My từ đầu đến giờ không hiểu cái mô tê gì hết, nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người cô quay xuống thấy biểu hiện của nó và Thùy Trâm kéo kéo mép áo của Quang Anh hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Nó mấy máy môi. Khuôn mặt khẽ vẽ lên một nụ cười ma mị.
- Không có gì cả. Chỉ là có đứa chơi xấu thôi - câu nói của nó không to nhưng vang thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp. Ngay cả hai người trầm tính và lạnh lùng như Bảo Nam và Thiên Vũ cũng cảm thấy tò mò mà quay lại nhìn nó. Thản nhiên, nó rút bàn tay ướt đẫm đang để trong ngăn bàn ra.
Thùy Trâm và Hà My, mặt mày đại biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Máu, bàn tay nó đang nhuốm một màu đỏ tươi như vừa giết người. Từng giọt, như không có điểm dừng chảy đầy lên mặt bàn, rơi xuống người nó, cuối cùng là theo thành ghế chảy như mưa dưới đất. Mặt nó đang hồng hào đột nhiên tái xanh lại khiến kẻ chủ mưu nhìn thấy vừa mừng vừa sợ. Đúng rồi, sao lại có thể quên được chứ. Con nhỏ Bảo Nhi này chính là bị chứng Hemophilia (máu không thể đông được), chết tiệt tại sao lại có thể sơ suất như vậy chứ?
- Tanh thật, sao máu của chính mình lại cảm thấy thật ghê tởm như vậy chứ? - nó nhếch môi, câu nói nó vừa thốt ra khiến cho không khí dường như đông cứng lại. Mọi người trong lớp bây giờ đều run sợ nhìn nó hệt như đang nhìn thấy quỷ. Một cô gái, đã thế lại còn bị thương tại sao lại có thể nói ra những lời đó chứ? Rốt cuộc là người hay là quỷ vậy? Bảo Nhi có biết đau, biết sợ là gì không vậy?
Thiên Vũ bên cạnh khẽ nhíu mày.
- Đừng để mùi máu dơ bẩn của cô làm ảnh hưởng đến tôi. Mấy người gọi ngay lao công đến đây. Còn cô đi xuống phòng y tế mau.
- Thiên Vũ, sao anh lại có thể nói ra những lời đó được. Cô ấy đang bị thương đó - Hà My khẽ tức giận đi về phía bàn nó - Con nhỏ này, mày là quỷ à không biết đau sao? Theo tao xuống phòng y tế sơ cứu vết thương ngay lập tức.
- Không cần, tự đi được rồi - Nó nói sáu từ. Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ lên vẻ lạnh lẽo. Đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp bình thản đến lạ lùng đôi mắt này nhìn vào không ai có thể nắm bắt được cảm xúc của chủ nhân nó. Nó dùng bàn tay còn lại xách cặp lên đi ngang qua HÀ My. Mặc dù bàn tay chảy máu đang bị thương kia vùi chặt vào áo nhưng máu không biết từ đâu ngày càng ra nhiều hơn thấm đẫm cả áo khoác đồng phục theo dòng nhỏ xuống sàn. Mỗi nơi nó đi qua lại để theo một vệt máu. Cặp mắt màu nâu lạnh lùng trước khi đi ra ngoài lớp khẽ đảo mắt nhìn một người làm kẻ đó run sợ chợt biến sắc. Không phải là cô ta phát hiện ra điều gì rồi chứ? Không đúng đâu, làm gì có chuyện đó, rõ ràng là đã làm rất cẩn thận rồi mà!
Lát sau, có hai lao công đi vào lau nhà, các vệt máu trên sàn cũng dần dần được biến mất. Không ai biết, Thiên Vũ. Hoàng tử Idol của trường nổi tiếng là tàn nhẫn kia đang để tay dưới ngăn bàn. Bàn tay khẽ di chuyển sang phía phần ngăn bàn của nó, chạm đến chỗ máu tươi vẫn còn ướt át hắn khẽ hốt hoảng nhưng khuôn mặt lại không hề có chút biểu cảm đó. Cuối cùng, bàn tay mạnh mẽ chạm vào hai lưỡi lam bóng loáng, sắc bén, không dùng một chút sức lực nào hắn đã có thể bẻ cong hai lưỡi lam đó, hiển nhiên không trầy xước hay chảy máu. Đôi con ngươi tinh anh khẽ lóe lên sự tàn bạo, tức giận và khát máu khác thường.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |