Vay nóng Tinvay

Truyện:Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ - Chương 050

Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Hiện có 153 chương (chưa hoàn)
Chương 050
0.00
(0 votes)


Chương (1-153 )

Siêu sale Lazada


Bốn chiếc máy bay hạ cánh nhanh hơn dự định. Bầu trời phía Tây Berlin gió thổi to, dưới mặt đất cát bụi bay mù mịt đều là do tác động của các động cơ hiện đại.

Mảnh đất phía Tây Berlin khá gồ ghề địa hình có những sườn dốc lớn nhỏ, khung cảnh xung quanh nơi đây không thích hợp để xây một đường băng hạ cánh một chút nào. Thế nhưng, đối với trình độ khoa học kĩ thuật tiên tiến của con người không gì là không thể, không gì là không làm được.

Lúc chuẩn bị hạ cánh, qua ô cửa sổ nhìn đường băng mới hiện đại được xây không kém gì các đường băng hạ cánh của các sân bay quốc tế Hà My không giấu nổi ý nghĩ muốn đánh chửi người. Con mẹ nó, chính phủ bọn chúng xây cái đường băng hiện đại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này là muốn khoe của à, hay là muốn chứng minh đất nước mình thừa tiền với ai? Tất nhiên cái suy nghĩ giống như mấy bà bán cá đanh đá ngoài chợ này không bao giờ Hà My có thể hét to mà thốt ra bởi vì cô còn định hình kịp được cái cụm từ "" phải giữ ý tứ "" được viết như thế nào.

Khi đoàn người của Triệu Gia rời khỏi chiếc máy bay tư nhân, đã thấy một hàng xe và một hàng người của chính phủ quân đội đợi sẵn ở phía cuối đường băng. Nhân lúc bắt tay chào hỏi xã giao Hà My nở nụ cười tươi nói.

- Thật ngại quá, làm phiền đến các vị rồi. Vì chúng tôi không báo trước đến đây đột xuất mà các vị mới phải mở đường băng mới tiếp đón như thế này! Đây có được coi là vinh hạnh của Triệu Gia không? - Hà My khách sáo nói, người đối diện làm sao không nhìn thấy được trong ba câu nói của cô mười phần thì có chín phần là chế giễu. Mặc dù trong lòng đang phát hỏa, bực tức bởi một con nhóc vắt mũi chưa sạch châm biếm nhưng ông ta vẫn phải nhẫn nhịn nở nụ cười.

- Đinh tiểu thư khách sáo quá rồi. Đây là điều lễ nghi dễ hiểu khi chính phủ chúng tôi đón tiếp một vị khách quý! - Mẹ nó, nghe xong Hà My tiếp tục chửi thầm trong lòng. Vậy không phải là khách quý thì làm sao? Các ông cho chúng tôi hạ cánh ở bãi rác rồi đón tiếp ở nơi quản lý chất thải à? Đây bực rồi nha! Trong lòng đang phát hỏa nhưng ngoài mặt Hà My vẫn tiếp tục nở nụ cười nói.

- Ồ, chúng tôi được liệt vào hàng khách quý và đón tiếp theo kiểu khách sạn năm sao à? Vinh dự quá - Nhìn nụ cười cứng ngắt của người đối diện Hà My tiếp tục công kích - Lần sau chỉ cần làm theo kiểu một sao thôi, không cứ mỗi lần đến đây được đón tiếp long trọng như thế này mà không có gì để đền đáp thì chúng tôi ngại lắm!

- Đinh tiểu thư... - Raphael tức giận đến tím mặt. Trong vòng hơn hai mươi năm ông ta lãnh đạo toàn bộ đội quân cấp cao của chính phủ cũng chưa bao giờ phải chịu dạng sỉ nhục như thế này.

Thấy cục diện đang rơi vào thế bí, người của hai bên không khỏi toát mồ hôi lạnh. Bởi hơn hết họ hiểu, bây giờ một trong hai phe mà trở mặt thì tình hình sẽ không còn gì tồi tệ bằng. Nơi này 90% là sẽ có nổ súng, máu chảy. Trước khi căng thẳng leo thang đến đỉnh điểm, một giọng nói tuy băng lãnh phát ra những cũng làm cho sợi dây rối như tìm được nút thắt.

- Đại tướng Raphael thời gian không còn sớm! - Quang Anh bên khóe môi không giấu nổi ý cười lãnh đạm lên tiếng nhắc nhở. Anh làm sao mà không hiểu được tính của Hà My chứ, một khi không có anh lên tiếng thì cô vẫn sẽ tiếp tục mở miệng làm cho bọn họ tức chết mà thôi. Tuy Hà My, cô đã làm cho cục diện thêm ngày càng căng thẳng nhưng điều này không làm cho Quang Anh cảm thấy khó chịu mà ngược lại lại càng thêm hài lòng.

- À - Raphael như cá gặp nước quay sang Quang Anh cười - Triệu thiếu gia, Đinh tiểu thư mời! Xe đều đã được chuẩn bị sẵn cho các vị!

Quang Anh theo lệ cười nhạt đáp trả. Raphael và quân của ông ta đi trước, hoàn toàn không có ai chú ý đến ánh mắt của Quang Anh ở đằng sau.

Nhận được ánh mắt của thiếu gia đám người Khiết Phong và Khiết Vân ngầm hiểu ý, vậy là kế hoạch đã bắt đầu. Đám người Khiết Phong và Khiết Vân sau khi cúi đầu thì đi ngược lại với hướng của Quang Anh trở lại lên máy bay của Triệu Gia. Khiết Vân nhìn từ khoang lái, thấy bóng bốn người thiếu gia, tiểu thư, Khiết Lôi, Khiết Thanh đã đi xa lạnh lùng hướng về phía bộ đàm nói.

- Để mắt canh chừng đến lũ người bên ngoài, còn lại tăng cường lực lượng phòng vệ vũ khí chuẩn bị sẵn sàng. Hành động cẩn trọng không được để cho chúng phát hiện ra bất kì động tĩnh nào!

Đứng trước một hàng xe đen đều đã được mở cửa sẵn, Raphael nhìn người của Triệu Gia đi theo Quang Anh và Hà My chỉ có hai người (là Khiết Lôi và Khiết Thanh) thì không khỏi mừng thầm. Ông ta nói với vẻ mặt như mở cờ trong bụng.

- Triệu thiếu gia, Đinh tiểu thư mời lên xe!

Hà My nhanh chóng đi vòng qua bên trái, còn cố tình làm như không cẩn thận đụng phải Raphael ngồi ngay ngắn vị trí ghế lái khởi động khóa xe. Bỏ qua khuôn mặt nhăn nhó nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười của Raphael cô quay sang Quang Anh và hai người Khiết Lôi, Khiết Thanh cười cười nói.

- Xuất phát thôi!

- Đinh tiểu thư, cô lái xe? - Raphael nhìn Hà My không khỏi ngạc nhiên.

- Sao? Tôi lái xe liệu có vi phạm đến luật giao thông của quốc gia không? - Dùng bộ mặt tươi tắn hỏi thế nhưng Hà My biết chắc rằng mình 100% là vi phạm đến quy định giao thông từ trong nước lẫn ngoài nước. Đơn giản thứ nhất là vì cô chưa có bằng lái, điều đơn giản thứ hai là vì cô chưa đủ 18 tuổi - cái tuổi để lái xe ô tô. Nhưng mặc kệ, có ai mà để ý chứ cũng có ảnh hưởng đến nền kinh tế nước nhà đâu!

- Đinh tiểu thư, vi phạm luật giao thông gì chứ? Tất nhiên là được rồi! - Raphael đơ người một lúc rồi trả lời nhanh, cho cô ta lái xe là chỉ có lợi chứ không có hại nha! Điều này cả đời ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Hà My gật đầu hướng phía Quang Anh nói "" Vậy tốt, ba người lên xe đi "".

Raphael đợi Quang Anh ngồi lên ghế phụ bên cạnh Hà My còn tỏ ra cung kính đến nỗi tự tay, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại rồi sau đó ông ta đi đến chiếc xe ở phía trước ngồi vào.

Chỉ đợi có vậy đoàn xe từ từ lăn bánh, mặt đất rung chuyển khói bụi mù mịt. Ai cũng nhận ra được điều bất thường đó chính là chỉ riêng mỗi xe của Quang Anh và Hà My đi ở giữa được sơn màu trắng, còn lại xe của tất cả bọn chúng là sơn màu đen trông vững chắc hơn chiếc màu trắng đơn độc kia rất nhiều. Nào có ai biết được chỉ người trong cuộc mới hiểu một âm mưu bẩn thỉu của bọn chúng sắp được bắt đầu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-153 )