← Ch.047 | Ch.049 → |
- Chuyện gì?
- ""... "" - Cangteen giờ ra chơi khá ồn ào nên thanh âm ở đầu giây bên kia điện thoại dù có truyền ra bên ngoài cũng không thể lọt vào tai bất cứ người nào ngồi gần. Nhưng không thể che mắt mọi người được là cú điện thoại lần này có nội dung không mấy tốt đẹp cho lắm. Điển hình là ngay lúc này đây nó thấy Quang Anh mặc dù không lên tiếng, nhưng từ người lại tỏa ra sát khí đến đáng sợ, đến mức mấy nữ sinh ngồi đằng sau cách đó không xa cũng cảm thấy rõ ràng.
- Tự xử, Triệu gia không nuôi không một lũ vô dụng các người - Rõ ràng là câu nói này đã không chừa lại cho người ở đầu giây bên kia một con đường sống. Mặc dù cũng là kẻ máu lạnh vô tình nhưng trong lòng nó đang dành một phút mặc niệm cầu bình an cho mấy kẻ xấu số kia thoát khỏi cơn tức giận của chàng thiếu gia này.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi mà khuôn mặt của nó đã bày đủ ra mọi loại biểu cảm. Từ ngạc nhiên chuyển sang tò mò, từ tò mò rồi lại chuyển sang trầm ngâm rồi cuối cùng lại là thương cảm như đang cầu nguyện cho một ai đó khiến Thiên Vũ ngồi đối diện quan sát được mà suýt nữa sặc nước. Để lon nước xuống hắn không quên lườm xéo nó một cái, đang chìm trong suy nghĩ thì nó cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng mặt lên thì thấy tên đáng ghét đang lườm mình với một ánh mắt như muốn giết người. Cũng không vừa Bảo Nhi sẵn sàng tiếp nhận công việc đấu mắt với Thiên Vũ, vậy là chỉ trong chưa đến một phút phía bàn của các vị Idol đang ngồi xảy ra hai sự việc trước nay chưa ai từng thấy.
Thứ nhất là về Idol Quang Anh, người được các nữ sinh trong trường phong cho biệt danh là hoàng tử ấm áp hôm nay sau khi nghe xong cuộc điện thoại sát khí lại tỏa ra dày đặc làm run sợ bao trái tim của các fan nữ bé nhỏ. Sự việc thứ hai còn kinh khủng hơn đó là do bàn của các Idol ngồi ở vị trí trung tâm nên tất cả mọi người trong cangteen đã quan sát được cuộc đấu mắt của Idol Thiên Vũ với con nhỏ nhà nghèo khó ưa Bảo Nhi. Nói không ngạc nhiên vì hai sự kiện có một không hai này cũng lạ. Một người được mệnh danh là hoàng tử ấm áp hôm nay lại lạnh hơn tảng băng nam cực khiến cho không khí xung quanh đó xuống đến âm độ C. Còn một người thì từ trước đến nay luôn luôn vô cảm được mệnh danh là hoàng tử băng giá hôm nay lại bày ra một màn đấu mắt hết sức trẻ con. Ôi, ... đầy người trong lòng đang than thầm rằng "" Con người đúng là lúc nắng lúc mưa thay đổi còn nhanh hơn thời tiết. Xem ra nếu có ngày trái đất đang yên bình mà đùng một cái TV báo ngày tận thế đến thì chắc cũng không có mấy ai ngạc nhiên gì "".
- Sao vậy? - Hà My là người lên tiếng đầu tiên phá vỡ không khí kì lạ xung quanh cũng như phá vỡ màn đấu mắt giữa nó và hắn ngay bên cạnh. Lời nói của cô bây giờ cũng rất hợp lý, như một mũi tên trúng hai đích. Một là để hỏi Quang Anh về cú điện thoại vừa rồi, hai là để xua tan đi cái không khí quái dị mà từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ gây ra trong nhà ăn này.
Quang Anh khẽ thở dài mệt mỏi trả lời "" Mọi người còn nhớ miếng ngọc bội hôm trước không vậy? "" - Nó cũng thừa biết câu hỏi này không phải là dành cho mình nên chỉ im lặng quan sát sắc mặt của bọn Thiên Vũ. Thấy mặt ai cũng có vẻ hơi nghiêm trọng nên cũng đoán ra được một phần nào, và quả nhiên là như vậy, suy nghĩ của nó là hoàn toàn chính xác khi Quang Anh mở miệng nói câu tiếp theo.
- Vừa có người thông báo miếng ngọc bội bị lấy cắp rồi. Bây giờ mình phải sang Đức ngay - Quang Anh cầm áo khoác vắt ở thành ghế vội vã xoay người.
- Quang Anh - Hà My cẩn thận lấy giấy ăn lau mồm rồi nhìn Quang Anh mỉm cười, một nụ cười như có vẻ trấn tĩnh anh chàng - Em đi cùng anh!
Hà My và Quang Anh nhanh chóng rời khỏi ngôi trường cấp 3 Royal, bỏ lại những dấu chấm hỏi to đùng về sự ra đi vội vã của hai người cho những kẻ không hiểu chuyện.
Giờ ra chơi vẫn tiếp tục diễn ra nhưng có lẽ cũng sẽ mau chóng kết thúc.
Ở bàn ăn lúc này không khí ngày càng một quỷ dị im lặng hơn.
Về phần nó, sau một hồi quan sát cuối cùng nó đã phát hiện ra một điều hết sức mới mẻ. Bình thường không để ý lắm nhưng qua hành động của hai người hôm nay thì nó đã chắc chắn là Hà My và Quang Anh là một cặp. Như nghĩ ra điều gì đó nó nhìn Thùy Trâm rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Bảo Nam. Vậy chắc là hai người này cũng là một... Lại quay sang nhìn Thiên Vũ, một dấu hỏi to đùng lại hình thành. Vậy một nửa còn lại của tên này đâu. Tự cốc đầu mình nó tự nghĩ, cái bản mặt lạnh này yêu cái nỗi gì chứ, nói đúng hơn là ai yêu cho nổi... Suy nghĩ thú vị và bộ mặt nhiều biểu cảm của nó kết thúc khi Thùy Trâm lên tiếng.
- Này, mày hôm nay ốm à.
Nó ngẩn người, hôm nay nàng này bị chập à. Nó đang khỏe mạnh thế này thì ốm với đâu cái nỗi gì. Nhìn gương mặt ngu ngơ không hiểu chuyện gì, Thùy Trâm bật cười giải thích.
- Không ốm mà sao hôm nay mặt mày lại bày ra nhiều biểu cảm như vậy. Thường ngày là không có a! Hay là bị đập đầu vào đâu rồi.
May mà bây giờ nó không uống nước hay là ăn một thứ gì đó nếu không tình huống tiếp theo sẽ một là phun nước, hai là mắc nghẹn. Mặt nó mà lại có biểu cảm thế sao, từ bao giờ vậy? Lâu lắm mới nghe truyện tiếu lâm a. Hay cũng chính như từ khi ở Hàn Quốc về Việt Nam, con người Bảo Nhi cũng dần dần thay đổi mà chính cô cũng không biết.
- Thông cảm, thời tiết thất thường - Nó nhún vai đứng dậy.
- Đợi tao, mấy anh có lên không? - Trước khi đuổi theo nó Thùy Trâm quay sang hỏi Bảo Nam và Thiên Vũ. Nhận được cái lắc đầu từ hai người cô mới lon ton chạy về phía nó.
Nhìn Thùy Trâm như thế Bảo Nam mặc dù đến mấy cũng không khỏi bật cười. Trong thâm và trái tim của Bảo Nam, Thùy Trâm luôn là một người con gái đặc biệt. Chính sự hồn nhiên và trẻ con đôi lúc của cô đã giúp Bảo Nam tin rằng cuộc sống này không hoàn toàn là vô nghĩa. Cũng chính điều đó giúp cho tất cả hiểu được Thùy Trâm là một người vô cùng quan trọng nắm giữ và phá tan trái tim lạnh giá của Bảo Nam khỏi một vùng quá khứ tăm tối.
- Điều tra đến đâu rồi.
Nghe Thiên Vũ hỏi thế, Bảo Nam mới khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh thờ ơ như mọi ngày.
- Tối qua lúc mày chưa đến bar, Quang Anh đã đưa ra một bản thông tin - Rơi vào một khắc trầm ngâm hiếm có, Bảo Nam chậm rãi nói tiếp - Thông tin cá nhân của cô ta rất ít và hiếm, ngoài tên tuổi ra thì không có điều gì đặc biệt. Có lẽ nếu muốn điều tra thêm thông tin thì nên bắt đầu từ cái tên Park Hyun Young. Còn một điều này nữa, tao nghĩ mày cũng sẽ khá ngạc nhiên.
Thiên Vũ nhướn mày, có lẽ hắn nghĩ Bảo Nam sắp nói ra một thông tin quan trọng. Không nằm ngoài tính toán của hắn, theo thông tin hiếm hoi điều tra được con người đó năm nay không phải 17 tuổi giống như trong bản hồ sơ thông tin cá nhân của trường mà thực ra, tuổi tác thật của cô ta mới là 16.
- Nhảy lớp ư? - Thiên Vũ nhếch môi, ánh mắt không hiểu sao ngày càng thêm thâm trầm và có những tia lạnh lẽo. Nguyễn Ngọc Bảo Nhi, rốt cuộc con người của cô còn có bao nhiêu bí ẩn đây. Thực sự cô là người đầu tiên sau cô ấy làm tôi cảm thấy hứng thú.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |