← Ch.036 | Ch.038 → |
Biết rõ Minwoo và quản gia Lâm sẽ phản ứng như thế nó cười khẩy.
- Cậu nghe rõ lời tôi nói rồi chứ?
Không hiểu sao, Minwoo bây giờ không kìm chế được cảm xúc, cậu kích động thốt lên, tay vô thức đập xuống bàn. Chén trà còn đầy và nóng bị tác động khẽ bắn lên bắp đùi của nó. Chưa tới năm giây sau, da của nó đã khẽ ửng đỏ, biểu hiện nhỏ của việc bị bỏng rát, đứng bên cạnh quản gia Lâm liền hốt hoảng.
- Bảo Nhi, cháu không sao chứ. Để ta đi lấy hộp y tế để sơ cứu vết thương! - Quản gia Lâm lúng túng định chạy đi, thì lại bị nó gọi giật lại.
- Không cần, chỉ là một vết thương nhỏ. Ông sai người chuẩn bị phòng cho cậu ta đi.
- Nhưng, thưa...
- Không cần phản bác. Lời nói của tôi là mệnh lệnh! - quản gia Lâm nghe thấy thế thì không biết nói gì nữa. Lo ngại về vết bỏng của nó dù nhẹ thôi nhưng đây là bậc thiên kim tiểu thư quý tộc nha. Từ khi sinh ra thì đã được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa làm sao biết được mùi vị đau đớn như thế nào. Đắng nhẽ như những cô tiểu thư khác bị mấy vết bỏng này thì đã tức giận mà khóc thét lên rồi nhưng tại sao nó lại không có một chút biểu hiện của sự đau đớn hay tức giận mà hành xử như vậy. Cô tiểu thư này thật có khí chất của bậc đế vương, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã biết cách hành xử, bình tĩnh trong mọi trường hợp đến lạ lùng. Ông thầm nghĩ thán phục cô chủ của mình trước mặt rồi chạy đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Phòng khách lúc này chỉ có sự hiện diện của hai người, Minwoo và nó.
Ánh nắng bên ngoài khẽ hắt vào, ngồi trước cửa sổ, tóc nó bị ánh nắng chiếu vào như, ánh nắng khẽ phủ nhạt như trêu đùa. Như một nữ thần được chiếu sáng, mái tóc màu đỏ rượu vang như càng thêm cuốn hút đến mị lực hơn với người đối diện. Càng nhìn vào thân ảnh trước mắt, Minwoo lại càng không khống chế được cảm xúc của mình, lại bị động tâm trước vẻ đẹp của người con gái ấy. Ánh mắt cậu thoáng qua có tia bối rối, nhưng rồi sợ ai đó nhìn thấy, cậu liền dời tầm mắt đi chỗ khác, khôi phục lại ánh mắt lãnh đạm như lúc ban đầu. Và tất nhiên những biểu hiện này dù có nhanh, có xảy ra chớp nhoáng đến mức nào thì cũng không qua khỏi nổi con mắt của nó. Thích thú với biểu hiện này, Bảo Nhi khẽ cười, một nụ cười tự nhiên không hề giả tạo hiếm thấy.
- Đang ngồi với tôi mà cậu lại đảo mắt đi chỗ khác. Thật tò mò a, căn phòng này có điểm gì mà lại thu hút được cậu chuyển tầm mắt vậy?
Minwoo quay sang nhìn nó, đột nhiên bật cười chua chát. Nhìn nó lòng Minwoo lại nặng trĩu. Tình cảm anh dành cho Bảo Nhi khi xưa chắc có lẽ là chỉ xuất phát nhất thời. Nhưng tình cảm ấy tại sao bây giờ lại vẫn tồn tại vậy? Chỉ cần một thời gian nữa, anh sẽ quên đi vết thương lòng đã cất giữ xuất 5 năm qua, quên đi người con gái mà mình đã toàn tâm toàn ý đặt tình cảm vào. Không bao giờ anh có thể nắm bắt được trái tim của cô, trước cũng vậy và có lẽ sau này cũng vậy. Hà Duy ngày xưa là người mang lại hạnh phúc thật sự cho cô ấy, nhận ra điều đó cậu đã tự động rút lui, nhưng đến bây giờ thì sao, khi cậu ấy đã ra đi rồi thì trái tim của người con gái trước mặt này đã hoàn toàn nguội lạnh, không còn mở lòng với bất kỳ ai. Nhận thấy điều đó sớm, cậu đã chọn cách ra đi và cố gạt bỏ đi bóng hình của người mà mình đã từng yêu thương nhất. Nhưng số phận cũng trớ trêu thay, tại sao khi cậu sắp quên được hình bóng này, chấp nhận sự thật sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp cô ấy thêm một lần nữa. Chấp nhận sự thật sau này hai người dù có đi lướt qua nhau thì cũng sẽ không bao giờ có khả năng nhận ra nhau nữa, mãi mãi cũng không có khả năng gặp lại lần nữa... Nhưng bây giờ thì sao, cô ấy lại đang hiện diện ngay trước mặt của cậu khiến tâm cậu thật sự rất rối bời, lo sợ không thể nào kìm chế cảm xúc mà sẽ lao vào ôm chặt cô gái trước mặt vào lòng.
Đứng dậy, Minwoo lết tấm thân mà bây giờ đã như nặng trịch về phía cửa cố gắng không quan tâm đến người con gái đó nữa. Những lời nói mà Hyun Young nói với cậu lúc nãy, dường như cậu đã hoàn toàn quên khuấy mất. Bây giờ cậu chỉ có một ý định là đi khỏi căn biệt thự này càng nhanh càng tốt.
Nó thấy thế thì không khỏi tức giận. Minwoo không nghe nó nói gì sao, vẫn tiếp tục giả vờ bơ nó đi như vậy à. Cậu ta mấy năm nay không gặp lại, quả nhiên là từ một cậu bé nhu nhược bây giờ đã trở thành một con người cứng đầu rồi. Nhưng có lẽ cái bản lãnh này sẽ giúp đỡ nhiều cho Minwoo trong tương lai sắp tới, một tương lai mà nó cảm nhận được là đầy tăm tối.
- Đứng lại, tôi chưa cho phép cậu rời đi!
Minwoo nghe thấy giọng nói đó, như khỏi cơn mê vội tỉnh lại quay ra nhìn nó tức giận.
- Tôi không phải là con rối của cô để cho cô điều khiển.
Nó đứng dậy tiến về phía Minwoo, dừng trước mặt của cậu khoanh tay nhếch mép.
- Tôi đã bao giờ bảo cậu là con rối của tôi chưa? Là cậu tự ngộ nhận, còn bây giờ cậu phải ở lại căn biệt thự này.
- Cô mơ à? - bây giờ Minwoo mới sực nhớ ra lời đề nghị của Hyun Young lúc nãy.
- Tôi không có ngủ mà mơ, tôi nói cậu ở đây trong một trạng thái vô cùng tỉnh táo! - nó lạnh lùng nhìn Minwoo nhưng rõ ràng trong lời nói ấy pha đầy vẻ trêu chọc.
- Nhảm nhí - Minwoo đau đầu, quay bước rời đi. Cậu muốn xóa tan hình ảnh của người con gái này trong đầu. Có lẽ cậu sẽ lại tiếp tục chuyển trường rồi, nếu không chuyển đi thì cậu sợ rằng mỗi khi mình đụng mặt Huyn Young thì cái tôi mà cậu mấy năm nay đã gây dựng sẽ hoàn toàn gục ngã mà sụp đổ mất.
- Nếu không muốn Lee Michael xảy ra chuyện gì thì tốt nhất cậu nên nghe theo lời của tôi - mặc dù không muốn đả đụng đến điều này nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để nó đạt được mục đích bây giờ của mình.
Minwoo khựng lại, một tia sét chạy ngang qua đầu. Bên ngoài, trời không hiểu sao đang nắng lại đổ cơn mưa. Một cơn mưa rào rất to mà có lẽ không có lúc tạnh. Cơn mưa như báo hiệu cho sự việc không hay đang diễn ra bây giờ.
- Cô nói cái gì? - Minwoo nắm chặt quả đấm trong tay gằn giọng.
- Cậu đã nghe rõ, tôi không muốn lập lại lần thứ hai!
- Cô mà dám động đến cha tôi thì đừng trách sao tôi vô tình.
- Cậu đang đe dọa tôi sao? - nó nhướn mày - Nên nhớ, mặc dù thế lực của gia đình cậu rất lớn nhưng cũng chưa là gì so với gia tộc Nguyễn. Đừng nghĩ tôi liều quá nói quá, nếu cậu không ở lại đây thì đừng trách sao tôi khiến tập đoàn của gia đình cậu phá sản. Đến lúc đó thì đừng trách sao tôi không cảnh báo trước!
- Phải rồi Park Hyun Young, à không tiểu thư của gia tộc Nguyễn, Nguyễn Ngọc Bảo Nhi, cô giỏi lắm! - Minwoo cậu thật không ngờ Hyun Young bây giờ lại trở thành một con người bất chấp thủ đoạn như vậy? Hyun Young bây giờ lại đi lấy chính cha và tập đoàn của gia đình cậu để đe dọa sao?
- Hyun Young hiền lành đến ngu ngốc của ngày xưa đã không còn rồi. Cô ta đã bị nuốt chửng bởi con ác quỷ trong Bảo Nhi tôi - nói rồi nó đi ngang qua Minwoo vỗ vỗ vai cậu - Ngoan ngoãn ở đây đi, không thì con ác quỷ này sẽ không biết sẽ biến gia đình cậu nhất là Lee Minchael thành cái dạng gì đâu!
Nói xong câu đó, nó đi thẳng ra ngoài phòng khách bỏ lại Minwoo một mình trong căn phòng khách rộng lớn.
Không nhịn được, cậu đấm mạnh vào cái bình hoa cạnh đó khiến cho cái bình hoa vở toanh ra. Mảnh thủy tinh đâm vào tay cậu, máu chảy đầm đìa. Nhưng lại thay tại sao cậu lại không có cảm giác đau ở tay mà lại đau ở chính trái tim của mình vậy. Trái tim đau đớn như bị hàng ngàng mũi dao đâm vào đang chảy máu không ngừng.
- Thiếu gia Minwoo có chuyện gì vậy?
Minwoo giật mình, sự tức giận trong lòng bị tiếng nói làm cho gián đoạn. Ngẩn người vài giây, cậu mới nhận ra giọng nói này. Chính là giọng nói của người mà Hyun Young gọi là quản gia Lâm lúc nãy.
Cửa phòng khách đột ngột mở ra, bóng dáng của quản gia Lâm lộ rõ vẻ hốt hoảng chạy vào. Nhìn thấy bàn tay của Minwoo ứa máu và những mảnh vỡ cửa bình hoa quý ông cũng đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra,
- Thiếu gia, theo tôi. Tôi sai người sơ cứu vết thương cho cậu.
- Thiếu gia? - Minwoo nghi ngờ hỏi lại, vừa lúc nãy ông quản gia này vừa mới kêu cậu là cậu cơ mà, sao bây giờ lại thay đổi cách xưng hô cung kính nhanh như vậy? Nhưng cũng không thắc mắc nhiều, Minwoo nhìn xuống bàn tay đang chảy đầy máu của mình lãnh đạm nói - Không cần, tôi tự làm.
- Thiếu gia, cậu không cần thắc mắc về cách xưng hô của tôi. Từ bây giờ, cậu chính là chủ nhân thứ hai của căn biệt thự này. Còn bây giờ nếu thiếu gia không muốn tiểu thư nổi giận thì hãy mau đi theo tôi để băng bó vết thương! - quản gai Lâm cúi đầu giải thích.
Minwoo dù có muốn từ chối cũng không được, lại sợ nó nổi giận làm hại đến cha mình thì phải đi theo quản gia Lâm. Bây giờ, cậu mới có cảm giác đau nhói ở tay, nếu không muốn mất máu mà chết thì cậu phải đi theo ông ta mà băng bó vết thương thôi!
← Ch. 036 | Ch. 038 → |