← Ch.035 | Ch.037 → |
- Này bạn gì ơi. Bạn không sao chứ - chất giọng trong trẻo đó lại cất lên trong mơ hồ Minwoo có thể cảm nhận được.
Trí Long đằng xa vẫn chưa hiểu rõ sự tình tưởng cô bé làm ngơ mình nghiến răng ken két.
Thấy biểu hiện đó của cậu, người bên cạnh không khỏi cười thầm mà nhắc nhở.
- Hyun Young bảo chỗ đấy có người bị thương, thay vì ngồi đây sao chúng ta không ra xem thử! - nói rồi Hà Duy mở cửa xe đi ra bên ngoài.
- Rắc rối thật! - Trí Long ấm ức đi ra khỏi xe, vừa bước chân ra cậu đã lấy hai tay ôm chặt lấy người mình, không quên khó chịu lẩm bẩm một câu - Để thiếu gia ta phải chịu lạnh khổ sở thế này đây. Tí nữa về anh phải xử em một trận!
- Lạnh, ... lạnh quá - Minwoo hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê, rên rỉ từng đợt.
- Mấy anh giúp em đưa cậu ấy đến bệnh viện đi - thấy hai người rốt cuộc cũng đã chịu ra Hyun Young vội vàng phân phó.
- Tên nào đây? Chắc vừa bị bọn côn đồ trong trường dần cho nhừ tử đây mà. Mặc kệ đi, bé ngoan về thôi - Trí Long nhìn Minwoo hừ lạnh, cậu cũng đã sớm nhận ra đây chính là tên bị cậu ra lệnh tảy chay, dựa vào tên thấp hèn này mà có diễm phúc vào ngôi trường này ư? Đúng là hoang tưởng!
- Này, sao anh vô nhân tính thế hả? Chưa nghe câu cứu một mạng người bằng hơn xây bảy tòa tháp à - Hyun Young bất mãn.
- Rồi rồi bây giờ thì anh nghe em nói rồi đây. Bây giờ về được chưa?
- Giúp em đưa cậu ta đến bệnh viện đã rồi anh muốn đi đâu thì đi!
- Nhưng... - Trí Long khó chịu nghĩ cách chống chế thì bị Hà Duy chặn ngang lời.
- Thôi không nói nhiều nữa, nghe lời em ấy đưa cậu ta đến bệnh viện đi - nói rồi Hà Duy không ngại bẩn vì những vết máu trên người cậu ta mà cõng lên hướng ra phía chiếc xe sang trọng gần đó.
Huyn Young nhìn Hà Duy cảm kích rồi quay sang Trí Long chế giễu.
- Anh học tập anh Duy đi, anh ấy tốt hơn anh nhiều!
Trí Long trừng mắt vì lời nói đầy khiêu khích của Hyun Young, một bụng ấm ức đi vào xe ô tô.
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi ngôi trường cấp 2 theo lệnh của Hyun Young tiếng thẳng đến bệnh viện quốc tế thành phố.
Trên xe ô tô lúc này, không khí thật là ngột ngạt. Lại còn phảng phất mùi tanh của máu nữa khiến Long cau mày khó chịu quay sang hỏi Hà Duy.
- Đây không phải là tên được cậu chiếu cố cho vào trường chúng ta hay sao?
- Đúng vậy, năng lực học tập của cậu ta cũng không tệ.
- Nhưng xuất thân của cậu ta thì...
- Điều đó không quan trọng, cậu cứ xem như tôi là người chống lưng cho cậu ta đi. Nể mặt tôi thì ngày mai đi hạ lệnh tảy chay đi.
- Điều này mà cậu cũng biết sao? - Trí Long ngạc nhiên, đúng là xuất quỷ nhập thần, tên này cái gì cũng biết.
- Chơi với cậu bao nhiêu năm rồi? Tôi chẳng lẽ lại không hiểu rõ con người của cậu! - Hà Duy cười lạnh.
- Thì ra là anh hạ lệnh tảy chay hả, sao lại xấu xa đến mức độ thế chứ - Hyun Young quay xuống nhìn khuôn mặt nhởn nhơ vô (số) tội của Trí Long mà không khỏi tức giận. Thì ra tất cả các vụ tảy chay đánh đập học sinh ở trường học đều là do cái ông anh yêu quý này gây nên. Vậy mà lúc hỏi lại còn chối bay chối biến với cô.
- Gì chứ, bé ngoan à sao lại có một ngày em bày ra bộ mặt bất mãn với anh như thế chứ. Theo luật của trường mà, anh chỉ tuân thủ đúng quy định làm một học sinh tốt thôi - Cái này gọi là có tội mà không chịu nhận đấy nha, Trí Long cũng thật là khôn lỏi quá mà.
- Cho anh nói lại, nói dối mà không biết ngượng mồm à? Luật của trường hay là luật của anh hả?
- Thì vừa là trường cũng là vừa của anh?
Hyun Young nghe thấy thế thì khó hiểu hỏi.
- Là sao?
- Bé ngốc ạ, sao hôm nay em "" thông minh "" thế? Luật của anh đưa ra nhưng ông hiệu trưởng cũng có nói gì đâu, tức là ông ta đã nhầm đồng ý rồi còn gì. Mà đã ngầm đồng ý thì tức là bà ta đã coi như luật của anh là luật chung ở trường - Trí Long cố gắng cãi cùn. Nhưng anh chỉ làm cho Hyun Young thêm điên tiết lên thôi.
- Không phải chống chế, ngày mai anh đi dẹp ngay mấy cái luật tảy chay này cho em? Từ bây giờ các luật ở trường đều là em nắm quyền, nếu anh thắc mắc gì thì hỏi em hoặc lên hỏi ông hiệu trường. Ok! - nói rồi Hyun Young quay lên không thèm nói truyện với Trí Long nữa.
- Này, này gì chứ? Con người bình đẳng nha. Làm gì mà em lại phân biệt đối xử với anh như vậy được chứ - Trí Long tức giận.
- Con người bình đẳng đúng không? - Hyun Young quay xuống phục hồ lại bộ mặt thiên thần hỏi.
Ha, ha Trí Long lần này đã bị phù thủy nhỏ đưa vào tròng rồi, chưa nghĩ gì đã gật đầu nói đúng cái rụp.
- Vậy em hỏi anh con người bình đẳng, không được phân biệt đối xử vậy tại sao anh lại đối xử với cậu ta như vậy?
- Việc này thì... - Trí Long á khẩu, không cãi được luôn. Trong lòng không thầm mắng mình ngu là tại sao lại đi bắc mắc bẫy của con tiểu quỷ này.
- Thì sao? - Hyun Young chớp mắt ngây thơ giả bộ hỏi lại.
- Rồi thì hạ lệnh, rồi thì cho em nắm quyền toàn bộ. Được chưa? - Trí Long bị con tiểu quỷ này chọc đến cho tức giận thật sự rồi. Chưa bao giờ mà anh lại bị người ta bắt bẻ như thế. Mà người bắt bẻ lại là con nhóc 11 tuổi kém tuổi mình mới đau chứ!
- Tốt, tốt. Anh biết thế là ngoan rồi - Hyun Young quay lên cười sảng khoái. Cô bé còn đạp tay ngầm với Hà Duy nữa chứ. Hóa ra tất cả âm mưu đều là do hai cái đứa này bày ra. Không hiểu nếu Trí Long mà biết thì sẽ phản ứng ra sao nhỉ?
Một lúc sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng ở bệnh viện thành phố.
Huyn Young ngồi ở phía trước nhanh chóng nhảy xuống xe. Đội ngũ bác sĩ không biết là ai phân phó chạy vội lại chỗ chiếc xe, đặt Minwoo bị thương đến bất tỉnh lên băng chuyền chuyên dụng rồi đẩy, đi nhanh vào phòng cấp cứu.
- Em ở đây đợi cậu ta tỉnh dậy, mấy anh về trước đi - Huyn Young nói nhưng chẳng ai chịu nghe cả thấy cô bé chạy vào bệnh viện Trí Long và Hà Duy cũng vội vã đi theo.
Khu vực cấp cứu.
Ngồi ở hàng ghế chờ đã hơn 30 phút rồi mà chưa thấy động tĩnh gì. Chỉ là một trận ẩu đả nhẹ thôi mà, làm gì mà lại cấp cứu lâu đến thế chứ. Không phải là đã xảy ra chuyện gì bất trắc rồi đấy chứ. Hyun Young thấp thỏm lo lắng không yên.
Đúng lúc này, vị bác sĩ già nua từ phòng cấp cứu bước ra.
- Bác sĩ, cậu ấy sao rồi? - Huyn Young thấy ông bác sĩ ra vội vàng chạy lại hỏi.
- Tiểu thư, không sao. Cậu nhóc chỉ là bị bầm dập chút và bị gãy xương sườn nên hôn mê thôi, nằm viện một thời gian là sẽ ổn.
- May quá, cảm ơn bác sĩ - Hyu Young nghe thấy thế thì cười một nụ cười thật tươi, thờ phào nhẹ nhõm. Cô bé đâu có biết rằng đơn giản chỉ là một nụ cười nhưng đó đã hớp hồn của bao nhiêu người, kể cả vị bác sĩ già nua, Hà Duy vàTrí Long cũng nằm trong số những nạn nhân đó.
********
Minwoo trong mê man, sao mà thấy người mình vừa đau, vừa nặng trĩu. Mọi thứ xung quanh đều chỉ là một màu đen. Không phải cậu chết rồi chứ? Đây là đâu, thiên đường hay địa ngục?
Thật không muốn tỉnh dậy chút nào, nhưng có một động lực nào đó khiến cậu bắt buộc phải mở mắt.
Mở mắt ra, khung cảnh chỉ có một màu trắng toát. Khẽ đảo mắt một vòng, cậu đã nhận định được đây chính là bệnh viện, và còn là một bệnh viện cao cấp với các thiết bị máy móc hiện đại nhất. Cả mùi khử trùng đặc trưng càng làm cậu càng thêm chắc chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.
Khẽ cựa người, mu bàn tay phải của cậu truyền lên một đời đau nhói, thì ra là đang truyền nước. Nhăn mặt giật kim chuyền ra, Minwoo khó khăn muốn ngồi dậy nhưng không được. Thấy tình cảnh này, bỗng từ đâu một giọng nói trong trẻo nhưng tràn đầy lo lắng vang lên.
- Nằm xuống đi, anh bị gãy xương sườn rồi làm sao mà ngồi dậy được.
Hyun Young đi vào thấy một màn cảnh tượng như thế này hãi hùng lên tiếng, không phải là anh ta muốn xương sườn mình nứt thêm ra nữa chứ?
Giật mình vì tiếng nói quen thuộc đó, Minwoo nhận ra đây chính là giọng nói mà trong tiềm thức, lúc bất tỉnh mình nghe thấy.
Theo quán tính cậu ngẩng đầu lên thì thấy ba gương mặt đi vào. Hai trai và một gái. Không quá khó để cậu nhận ra ba người này. Đây chính là cô công chúa và hai chàng hoàng tử quyền lực nhất của ngôi trường cấp 2 Seoul mà mọi người ca tụng.
Khẽ cười lạnh, cậu nhìn ba con người trước mặt với ánh mắt chế giễu. Lại là một đám tiểu thư, công tử khinh người con nhà giàu. Nhưng thật đáng ngạc nhiên là mấy người này lại cứu cậu, không phải là họ chính là những người đã hạ lệnh tảy chay cậu hay sao?
Mặc dù có động tâm với lời nói đó nhưng Minwoo vẫn cố gắng ngồi dậy. Cổ nhân từng có câu " trên đời này không ai cho không bao giờ, tất cả đều có cái giá của nó " huống chi đám tiểu thư, công tử này lại đi giúp một kẻ như cậu sao? Thật là nực cười!
- Đây là thái độ cậu dành cho những ân nhân của mình hay sao? - Trí Long thấy thái độ quật cường của Minwoo thì không khỏi chướng mắt, chỉ ước cậu ta là cái bao gạo để mình có thể đá bật ra ngoài.
Minwoo không để ý đến lời nói của Trí Long vẫn cố gắng tiếp tục gượng dậy, điều này càng làm cho Trí Long thêm điên tiết hơn.
- Nên nhớ thân phận của cậu, nếu không muốn tôi tự tay bóp chết cậu thì ngoan ngoãn đi.
- Oh, từ bao giờ mà hoàng tử lại tốt như vậy? Tôi không phải bị đánh đến nỗi mắc chứng hoang tưởng rồi chứ? - Minwoo châm biếm hỏi lại. Một lũ giả tạo, không phải bọn chúng gián tiếp biến cậu thành ra như thế này hay sao? Còn bày đặt thanh cao giả nhân giả nghĩa.
- Thằng khốn này, mày thích chết rồi! - Minwoo bây giờ đã thành công trong việc chọc giận Trí Long. Cậu tức giận gầm lên một tiếng thật to, hận không thể giết chết tên khốn xấc xược này. Ngoại trừ Hyun Young, anh trai và bố mẹ ra thì không ai dám nói chuyện với cậu bằng thái độ và giọng điệu này. Và một khi kẻ ngu ngốc mắc phải sai lầm này thì chúng và gia đình chúng đừng hòng sống sót đên ngày mai.
- Đủ rồi, đây là bệnh viện không phải là nơi để cho anh làm loạn. Không có việc gì thì tốt nhất nên về nhà đi - Hyun Young tức giận mà quát to, không biết ngày hôm nay Trí Long đã bao nhiêu lần làm cho cô tức giận rồi!
Trí Long mặt hầm hầm sát khí không nói gì nữa đùng đùng tức giận bỏ ra về. Trước khi đi còn hừ lạnh liếc nhìn Minwoo.
Phòng bệnh chỉ còn ba người Minwoo, Hyun Young và Hà Duy.
- Đừng nhìn chúng tôi như sinh vật lạ như vậy. Cậu an tâm mà ở đây dưỡng bệnh cho tốt đi. Anh Long dù sao cũng đã về rồi - Hyun Young bật cười khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Minwoo.
- Rốt cuộc là các người có mục đích gì? Hạ lệnh tảy chay đánh cho tôi thương tích đầy mình rồi bây giờ cảm thấy hối hận sao? - Minwoo khinh thường nhìn hai người có thân phận quyền quý trước mặt.
Hyun Young nghe thấy lời nói này thì tái mặt tức giận. Sao cái cậu kia lại có thể nghĩ xấu về cô như thế chứ? Tuyệt đối bọn họ không phải là những con người như vậy.
Nhìn sắc mặt của Hyun Young, cuối cùng Hà Duy cũng phải lên tiếng.
- Muốn nghĩ sao thì tùy. Cậu nằm xuống mà nghỉ ngơi đi. Hyun Young về thôi cũng muộn rồi - nói rồi Hà Duy kéo tay Hyun Young đi.
Phòng bệnh cao cấp bây giờ thật chống trải, cũng chỉ còn một mình Minwoo.
Bật cười khổ, cậu tuy là một đứa nghèo khó thật nhưng không ngờ lại có một ngày chịu mang ơn kẻ khác, nhất là với những kẻ cậu đã cho là kẻ thù từ khi đặt chân vào ngôi trường cấp 2 quốc tế này. Thôi thì cứ mặc kệ vậy, số phận của cậu đáng thương sẵn rồi, cứ mặc cho nó ra sao thì ra.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hơn 1 tháng kể từ ngày cậu nhập viện. Hôm nay chính là ngày cậu thoát khỏi cái nơi lạnh lẽo đầy mùi khử trùng này. Dọn lại đống đồ lình kình của mình, cậu thấy xương sườn vẫn có chỗ đau nhức. Nhưng ông bác sĩ bảo biểu hiện này cũng không có gì đáng ngại và kì tích nhất chính là khung xương của cậu không giống như những người khác, hồi phục rất nhanh.
- Minwoo, anh đã chuẩn bị đồ xong rồi chứ?
- Rồi, chúng ta đi thôi - nhìn về phía Hyun Young, Minwoo mỉm cuời bước đi.
Hyun Young chạy lại phía Minwoo dựt túi đồ lình khình trên tay cậu bày ra bộ mặt hết sức đểu chạy về chỗ Trí Long.
- Anh Long, anh bê đồ đi. Bác sĩ bảo anh Minwoo thời gian này không nên cầm đồ nặng.
- Cái gì mà không cầm với chẳng cầm đồ nặng, em để cậu ta tự làm đi. Túi đồ này thì nặng cái nỗi gì? - Trí Long nhăn mặt.
Hyun Young thấy thế thì nói hết sức " ngọt ngào ".
- Bê không?
- Bê! - Trí Long nghe thấy giọng nói đó thì không tự chủ được nổi vài tầng da gà, cầm lấy túi đồ từ tay Hyun Young, bày ra bộ mặt hết sức bất mãn. Gì chứ thiếu gia ta đây đi bê đồ cho người khác là chuyện chưa bao giờ xảy ra nha. Vậy mà tên chủ nhân của túi đồ kia còn đứng nhơn nhơ ra mà cười nữa chứ, thật là đáng chết mà!
- Đi thôi, anh Hà Duy đang đợi chúng ta ở cổng bệnh viện kìa - Hyun Young tâm trạng tốt đến nỗi còn vừa đi vừa huýt sáo.
Đi theo Hyun Young và Trí Long, Minwoo cảm thấy thật tốt. Có lẽ ban đầu cậu cũng thật có lỗi, đã nghĩ xấu cho họ rồi.
Hôm đó, cậu nói những lời tổn thườn làm cho họ tức giận bỏ đi ở bệnh viện. Lúc đó cậu càng ngày càng cảm thấy ghê tởm bởi chính con người của họ.
Nhưng hôm sau, không vì những lời lẽ đó, Hyun Young không những không tức giận ngược lại còn tươi cười, nói chuyện với cậu ở bệnh viện. Không những thế, ngày nào cô ấy cũng tự tay mang đồ ăn đến. Ban đầu Minwoo không tin, nhưng càng về sau trong lòng cậu lại tự mách bảo rằng cô ấy đối với mình là thật lòng.
Hiển nhiên một điều, không chỉ Hyun Young mà Hà Duy và Trí Long cũng đối tốt với cậu vô điều kiện như vậy. Có lẽ ban đầu, người mà cậu ghét nhất là Trí Long vì cái tính kiêu căng ngạo mạn rõ vẻ thiếu gia của cậu ta. Nhưng khi chơi và tiếp xúc lâu cậu đã nhận định ra suy nghĩ của cậu về họ là hoàn toàn sai lầm. Hyun Young không hề khinh người như cậu nghĩ, cô ấy rất quý trọng những người nghèo khó. Bằng chứng là đối với cậu và khi tiếp xúc với cô ấy, chính bản tính trẻ con, đôi lúc giận hờn như con nít làm cậu cảm thấy rất buồn cười. Trí Long cũng thế, cậu ta không hề kiêu căng, ngạo mạn chút nào lại còn là một con người rất hài hước. Nói chuyện với cậu ta, Minwoo không biết đã bao lầm bị chọc cho cười. Và cuối cùng là Hà Duy, cậu ấy không hề trầm tính như bề ngoài chút nào, cũng rất hay nói nhưng chỉ là ít nói với những người xa lạ thôi. Cuối cùng Minwoo tự rút ra một bài học quý báu cho mình đó là " Không nên đánh giá nội dung cuốn sách khi ta chỉ mới nhìn bìa của nó ".
Và cứ như thế trong suốt một tháng cậu đã trở thành bạn thân của ba người bọn họ. Là lần đầu tiên cậu cảm nhận được tình bạn chân thành, là lần đầu tiên cậu cảm thấy hạnh phúc khi những người bạn của cậu không vì gia thế mà bỏ rơi cậu. Cứ như thế có một sợi dây vô hình nào đó gắn chặt tình bạn của họ với nhau trong suốt hơn 1 năm. Nhưng cuối cùng cái ngày định mệnh ấy đã cướp đi tất cả...
********
Kết thúc hồi tưởng của mình mà Minwoo cảm thấy thật chua xót. Hyun Young của bây giờ khác xa so với Hyun Young của ngày xưa quá.
- Thiếu gia, tiểu thư đang đợi cậu - tiếng của quản gia Lâm cắt đứt dòng tâm trạn của cậu. Khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng của mình, cậu theo ông ta vào phòng khách.
So với tưởng tượng của cậu thì phòng khách của căn biệt thự này to và tráng lệ hơn nhiều.
Ngồi đối diện với Hyun Young, Minwoo nhìn người con gái trước mặt mà cố điều khiển tâm trạng. Cuối cùng lạnh lùng nói.
- Park Hyun Young cô mời tôi đến đây là có việc vì?
Nghe thấy Minwoo hỏi thế nó cũng không vòng vo ưu nhã nhấp một ngụm trà rồi đi thẳng vào vấn đề.
- Không có gì cả. Chỉ là từ bây giờ cậu sẽ sống ở đây và ngôi nhà này chính là ngôi nhà thứ hai của cậu.
- Hả? - Minwoo và quản gia Lâm đứng bên cạnh nghe thấy câu nói đó đều ngạc nhiên không thể tin nổi những gì mà tai mình vừa nghe thấy.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |