← Ch.033 | Ch.035 → |
Ác quỷ có tồn tại không?
Nếu ai nói ác quỷ không bao giờ tồn tại thì điều đó là sai
Bởi vì tôi là một minh chứng cụ thể cho điều đó
Ác quỷ sống!!!
Loài động vật ghê tởm máu lạnh thật sự tồn tại trên thế giới này.
********
Vẫn căn phòng đó, luôn tồn tại một không khí lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ban ngoài, trăng đã lên cao, chiếu bóng xuống khung cửa kính làm tăng thêm vẻ huyền bí của căn phòng. Mây kéo đến, trăng dần dần bị che khuất. Cứ thế, như không, nó biến mất hoàn toàn trên bầu trời. Bầu trời đen kịt không một ngôi sao, ánh trăng đã tuej bao giờ biến mất để lại đây những âm u rùng rợn đến khó tả.
Căn phòng ban nãy còn có ánh sáng, ánh sáng nay đã hoàn toàn biến mất, bóng tối bao trùm tất cả. Ánh sáng nhỏ nhoi huyền ảo vẫn được phát ra từ chiếc latop, người con gái đó mặt lạnh hơn băng mắt nhìn chăm chú vào màn hình không lấy một tia dao động.
Nhìn những dòng chữ đầy dãy các thông tin, bất giác trên môi cô gái đó nở ra một nụ cười bán nguyện, giọng nói ma mị khẽ vang lên trong không gian như tiếng nói của tử thần.
- Quán bar Devil!
Chiếc điện thoại màu đen nằm trơ trọi trên mặt bàn không một tiếng động đột nhiên nhấp nháy. Cô gái đó liếc mắt nhìn chiếc điện thoại rồi nhàn nhạt bắt máy.
- Chị hai, chị đã nhận được giữ liệu chưa, em vừa gửi xong - giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên đầy kính cẩn. Đây chính là người con trai nhận lệnh lúc nãy.
- Rồi! - trả lời một cách cộc lốc, không đầu không đuôi. Đây là cách nó nói truyện với tất cả người ngoài, khí lạnh trong giọng nói không bao giờ dảm mà chỉ có thể tăng lên.
- Chị hai, bây giờ chị định làm gì, đến một trong số những quán bar hay vũ trường của bọn chúng à?
- Devil - vẫn cách trả lời cộc lốc khó hiểu, nhưng người ở đầu dây bên kia vì quá quen với cách trả lời này rồi nên cũng đủ thông minh để nhận ra!
- Chị hai, bar Devil cũng chính là căn cứ bí mật hoạt động của bang, người ngoài không ai có thể biết được đâu. Chị biết không em phải thu thập dữ liệu khổ lắm đó, moi mãi mới được thông tin này. Chị... - tên con trai ở đầu dây bên kia có vẻ mắc bệnh nói nhiều rồi, vẫn cứ thao thao bất tuyệt nếu như không có một giọng nói băng lãnh xen chút khó chịu chặn vào.
- Nói đủ chưa!
- Dạ, chị hai - đầu dây bên kai mí mắt cứ dật dật khi nghe thấy giọng nói này, anh chàng này quên nhất là chị hai ghét nói nhiều, im lặng một lúc lấy lại vẻ nghiêm túc anh ta nói tiếp - Chị hai, nếu chị đến đấy thì đợi em đến đón rồi cho em đi cùng với!
- Không thích, ở nhà đi - không kịp để đầu dây bên kia ú ớ gì, nó khó chịu dập máy rồi quăng cái phịch lên bàn. Hai tay đưa lên xoa xoa hai thái dương, nghe thằng kia nói chuyện một hồi nữa thì chắc nó cũng đến nước nổ tai quá.
Đứng dậy khẽ nhìn đồng hồ được hiển thị trên máy, có bốn con số 23h45". Còn sớm chán, chắc phải đến cái quán bar đó khảo sát tình hình một phen thôi.
Nghĩ là làm, đứng dậy tiến thẳng đến một gian phòng khác trong phòng của nó, nơi đây là căn phòng riêng đưngạ mấy tủ quần áo của nó. Không bật đèn, bước vào đưa tay lấy đại bộ quần áo ở gần nhất nó vào thẳng nhà vệ sinh để thay.
15 phút sau bước ra khỏi nhà vệ sinh, thay đi bộ váy ngủ nó mặc một bộ đồ bó sát màu đen đen toàn tập, gợi lên những đường con hoàn hảo cho cơ thể, trên cổ còn có đeo một sợi dây chuyền vàng phát sáng dày. Đi thêm đôi giày cao gót màu đen 15 phân nữa, phong cách kết hợp black and black hoàn hảo. Dây chuyền vàng như có phép màu trong bóng đêm lúc ẩn lúc hiện tạo nên một phong cách tuyệt vời nhưng cũng không kém phần quỷ dị.
Xuống đưới đại sảnh, đèn điện vẫn sáng trưng nhưng lúc này người làm trong nhà đã ngủ hết. Không muốn đánh thức họ, nó lẳng lăng xuống nhà xe để mô tô lấy chiếc xe ở ngay vị trí gần nhất rồi phóng ra khỏi căn biệt thự. Cánh cổng tự động mở ra rồi lại tự động đống vào không một tiếng động.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |