Vay nóng Tima

Truyện:Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ - Chương 024

Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Hiện có 153 chương (chưa hoàn)
Chương 024
Cú lừa ngoạn mục
0.00
(0 votes)


Chương (1-153 )

Siêu sale Shopee


Đọc truyện online

Đăng ký

Đăng nhập

Thể loại

Truyện mới

Truyện Hot


Truyện update

Tin tức

Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ!!! / Chương 32 Cú lừa ngoạn mục:

Báo lỗiLưu bookmark

Chương 32 Cú lừa ngoạn mục:

13h trưa...

Giữa dòng người tấp nập ở sân bay, len lỏi của một hình ảnh cô bé mặc đồng phục, mái tóc xoăn nhẹ màu đỏ rượu vang bước đi vội vã, có thể va vào bất kỳ người nào nếu cố ý chặn đường.

Nó nhanh chân bước ra cửa sân bay. Chỉ chờ nó ngồi yên vị là chiếc xe siêu xe Maybach màu trắng sang trọng vội vàng lăn bánh.

Một lát sau, với vận tốc siêu nhanh của chiếc xe, cổng bệnh viện đã hiện ra ngay trc mắt nó. Bệnh viện, là nơi ko một ai mong muốn đến, nhưng sao hôm nay bệnh viện lại vắng ng tới mức này. Đứng canh cổng là hai hàng người mặt áo đen, chắp tay đứng.

Nó bước xuống xe với dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng của một tiểu thư bậc nhất. Quên ko chào cả bác tài, cố nhanh chân bước vào tìm cho ra phòng bệnh, vẻ mặt nó tuy lạnh lùng nhưng lo lắng ko thôi.

Nhưng khi mới đặt chân vào dc đến cửa bệnh viện từ đâu một đám ng lao tới khiến cho nó đột ngột cảm thấy ngột ngạt và không thích ứng nổi.

- Tôi là phóng viên của tờ báo C, xin hỏi cô là ai?

- Cô gái, cô là ai có thể cho chúng tôi biết rõ tên tuổi?

Hàng loạt câu hỏi như thế cứ đặt ra, bất giác khuôn mặt nó trở nên đanh lại, làm cho đám người trước mặt cũng ko khỏi rùng mình tự động đứng ra xa vài bước.

- Dọn dẹp đống này đi - chất giọng lạnh lùng đến thấu tim gan của nó vang lên khiến cho ai nấy cũng bất giác rùng mình.

Sau câu nói đó đi vội qua mấy hàng vệ sĩ nó đã đặt chân vào dc bệnh viện. Ko biết câu nói của nó lúc nãy là có ý gì nhưng hình như chỉ sau câu nói đó thôi hàng người mặc đồ đen kia lập tức nghe lệnh đi ra giải tán các nhà báo và nhóm phóng viên.

Bị đuổi ra khỏi bệnh viện đám phóng viên nhăn mặt tiếc nuối và trong đầu đang ko ngừng thắc mắc cô gái trẻ còn mặt đồng phục học sinh tiến vào lúc nãy là ai? Và làm sao cô gái đó có thể ra lệnh cho đám vệ sĩ đó như thế dc. Trog cái rủi lại có cái may, có lẽ trên khắp các trang báo quốc tế sẽ có tin giật gân mới đây.

Màu trắng của bệnh viện khiến cho nó có cảm giác rợn người. Nó đút hai tay vào túi áo, bàn tay nắm chặt ko cho ai thấy đến nỗi cái áo bằng chất vải thượng hạng dày đến thế cũng bục chỉ suýt nữa rách cả ra. Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khiến cho nó cảm thấy choáng váng, đầu cứ ong ong cả lên tường chừng bước đi không nổi. Đây là cảm giác gì, chính là sợ bệnh viện sao, từ nhỏ đến giờ đã là thế. Nó ko thể nào lý giải dc cái loại cảm giác này.

Bóng dáng quen thuộc trc cửa phòng bệnh hiện lên. Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đi đi lại lại, bà chắp tay ra sau lưng, lâu lâu lại ngó vào phòng bệnh.

Nó thương xót nhìn bà, đi tới hạ chất giọng lạnh lùng xuống nói.

- Mẹ, đứng lo lắng quá, không sao đâu sẽ ổn thôi!

Bà lắc đầu, ánh mắt bi thương ướt át có thể rơi lệ bất cứ lúc nào nhìn nó tuyệt vọng.

- Nhi à, anh của con làm sao lại xảy ra chuyện như thế này được? - Bà nắm chặt lấy bàn tay buông thõng của nó - Sau ca phẫu thuật đến giờ các bác sĩ nói nó vẫn chưa có dấu hiệu khả quan, tình trạng hết sức nguy kịch. Con nói đi mẹ phải làm sao đây. Con trai của mẹ!

- Mẹ yên tâm, anh ấy mạng lớn lắm, không xảy ra chuyện gì đâu. Đêm qua còn cãi nhau với con ầm ĩ trên điện thoại kia mà - nó cố trấn an bà, dáng vẻ lạnh lùng biến đi đâu mất, giọng nói cũng gần như là nghẹn lại gần như là sắp khóc đến nơi.

Kéo bà ngồi xuống băng ghế, mắt nó vẫn đang hướng về phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay bà thắp sáng một niềm hy vọng. Sao căn phòng chết tiệt kia đến bây giờ nó gần như là không hề cảm thấy có một tiếng động nào vậy, đừng nói là xảy ra chuyện gì không hay nhé.

Một lúc sau cửa phòng chăm sóc đặc biệt đột nhiên bật mở, bên trong một vị bác sĩ già trông có vẻ dày dặn kinh nhiệm bước ra. Lướt mắt nhìn những con người trước mặt trên mặt vị bác sĩ có thoáng lấy một tia lo lắng. Đây đều là người của gia tộc Nguyễn, còn có cả phu nhân nữa, tốt nhất ông nên nói vắn tắt tình hình rồi rút gọn. Nếu lỡ lời mà đắc tội với người của gia tộc Nguyễn thì ko chỉ ông mất chén cơm mà có khi ngay cả cái bệnh viện này cũng lập tức bị phá nát ý chứ.

- Bác sĩ - nó chạy vội đến hỏi - Tình trạng của bệnh nhân sao rồi?

Đứng trc mặt của vị bác sĩ già là một cô bé mặc đồng phục học sinh đẹp hơn thiên thần, vẻ đẹp có thể nói là khuynh nước khuynh thành tuyệt thế giai nhân mà khó có thể ai sánh dc. Cô bé này chính là đệ nhất mĩ nữ rồi, thật khó có thể tìm dc một ai trên đất Hàn à ko cái Trái Đất này có vẻ đẹp như thế. Nhưng sao giọng nói của cô bé lại lạnh lùng đến mức ông phát run ra như thế?

- Thiếu gia đã qua khỏi tình trạng nguy kịch, hiện nay người nhà có thể vào thăm - ông ta dùng giọng tôn kính nhất nói với nó. Dù ko biết thân phận thật sự của nó là ai nhưng lúc nãy còn an ủi và nắm tay đệ nhất phu nhân Lee Hanna thì chắc thân phận cũng ko phải là bình thường rồi, nên dùng cẩn kính để nói chuyện thì sẽ đỡ rước họa vào thân hơn.

Ko nói gì, nó chỉ liếc mắt nhìn tên vệ sĩ đứng ở gần đó, đôi mắt có phần vui hơn nhưng vẫn lãnh khốc mang đầy hành ý ra lệnh. Thấy dc đôi mắt đó, người vệ sĩ đó mặt mày ko khỏi tái mét hết lại và cũng đã hiểu ý của nó, đưa cho ông bác sĩ một vali gì đó rồi đuổi khéo đi.

- Mẹ à, ko sao nữa rồi, bác sĩ nói tình trạng của anh đã có tiến triển tốt hơn, chúng ta có thể vào thăm! - nó đi đến phía bà ấm áp nở một nụ cười nói.

(Từ bây giờ mình sẽ gọi đúng ma là mẹ còn pa thì là ba nha!).

Bà Lee Hanna nở một nụ cười tươi khiến cho tâm trạng nó cũng tốt hẳn lên, hai người bước vào căn phòng chăm sóc đặc biệt.

Đây là phòng chăm sóc đặc biệt nhưng rộng và sang trọng vô cùng phải gần đến 80m, tuy là phòng bệnh nhưng trông có vẻ còn đầy đủ tiện nghi hưn cả khách sạn 5 sao. Căn phòng có rất nhiều máy móc, đây đều là nhưng loại máy móc tốt nhất trên thế giới hiện nay, chỉ sau vài giờ đều dc tập trung tại đây.

Trc giường bệnh ga trắng cao cấp lạnh toát hiện lên trc mặt nó. Trên chiếc giường đó một người con trai đang ngủ, gương mặt đẹp trai nhưng nay đã tái nhợt đi vẫn còn những vết bầm và xước của vụ tai nạn. Đầu anh ta dc cuốn một lớp băng dày, dù là băng dày nhưng giữa trán miếng băng vẫn thấm một ít máu. Nó nhìn người con trai đó trong lòng tràn đầy lo lắng.

- Nhi, anh con không sao là tốt rồi. Nó vẫn còn chưa tỉnh lại, con vừa mới bay để mẹ sai người đưa con về biệt thự nghỉ ngơi. Ở đây có mẹ rồi - bà bây giờ khi nhìn thấy con trai mình thì có vẻ tâm trạng đã bình ổn lại hơn, quay sang nó chất giọng quan tâm mà ấp áp cất lên.

- Ko sao đâu thưa mẹ - nó nhìn bà mỉm cười nhẹ - Con mới là người phải nói câu đấy chứ, nếu con đoán ko nhầm thì mẹ đã ở đây suốt cả đêm đúng ko. Con không sao, mẹ về nghỉ ngơi một lát đi, tối vào cũng dc.

- Nhi à... - bà nhìn nó giọng nghẹn ngào chưa nói hết câu thì đã bị giọng nói có chút lạnh lùng có chút ấm áp tràn đầy quan tâm của nó chặn lại.

- Mẹ mà ko về là con bảo người đưa mẹ về đó. Nghe con đi đừng để con phải dùng biện pháp mạnh. Sức khỏe của mẹ mới là điều quan trọng nhất - Nó đành phải đổi sang giọng răn đe mà, đây là cách hiệu nhiệm nhất cà quả nhiên đúng là như vậy...

Bà nhìn nó rồi cốc yêu nói...

- Thôi dc rồi, mẹ về một lát, lát nữa sẽ vào ngay, chắc con cũng đói rồi để mẹ sai ng đi mua một chút đồ ăn nhé!

- Dạ thôi ko cần đâu, con ko đói, mẹ về nghỉ ngơi đi. Nhìn này mới có một đêm mà sao mẹ lại thành bộ dạng này hả? Hai mắt thâm quần tóc tai có chút bù xù rồi này, ng ngoài mà nhìn vào sẽ mất thể diện chết mất - nó biện minh quan tâm nói.

Bà nhìn về phía chiếc giường nơi cậu con trai của mình nằm rồi quay sang nhìn nó rời khỏi phòng bệnh. Qủa thật đêm qua gần như là bà đã thức trắng, nếu ko về nghỉ ngơi thì chắc là đến ngay cả mình cũng ngã khụy mà phải nhập viện mất.

Tiến đến bên chiếc giường ngồi xuống bên chiếc ghế bên cạnh nó nghẹn ngào nói.

- Này em về rồi đây, mở mắt ra đi chứ, em đã sai rồi mà, nếu anh tỉnh dậy em sẽ ở lại Hàn đi chơi với anh nguyên một tuần luôn - nc mắt bây giờ đã ko thể kiềm chế dc long lanh vô thức rơi trên hai gò má. Nó khóc, ai bảo nó là một con người lạnh lùng ko bao giờ biết khóc chứ, đó chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo dc tạp ra để che dấu đi cho vẻ ngoài yếu đuối và con tim mong manh dễ vữ của nó thôi.

Nghe thấy câu nói đó, ai nấy đột nhiên mở mắt ra ngồi bật dậy kích động nói.

- Này nha, anh có ghi âm lại rồi nhá. Ở bên này đi chơi với anh một tuần nhé, bé ngoan không được nuốt lời đâu.

- Á... - nó giật mình ngồi dậy hoảng hốt hét...

Nghe thấy câu nói đó, ai nấy đột nhiên mở mắt ra ngồi bật dậy kích động nói.

- Này nha, anh có ghi âm lại rồi nhá. Ở bên này đi chơi với anh một tuần nhé, bé ngoan không được nuốt lời đâu.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, theo phản xạ tự nhiên nó ko muốn có ai nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, vội vàng lấy tay lau đi nc mắt ngẩng mặt lên.

Dù là tiếng nói quen thuộc nhưng khii ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đó kề gần như là sát vào mặt mình nó cũng phải giật mình kêu lên...

- Á...

- Đừng hét - đặt ngón tay lên đôi môi anh đào ra dấu hiệu im lặng - Bé ngoan muốn lm cho anh thủng màng nhĩ luôn hả?

- Sao... , sao lại... - nó lắp bắp nhìn ng con trai trc mặt nói ko thành câu.

- Đừng thắc mắc, bây giờ em phải thực hiện lời hứa đúng ko. Anh tỉnh lại rồi, đi chơi với anh đi - ng con trai đó đột nhiên mắt sáng lên vui vẻ nói.

Trong đầu nó bây giờ bắt đầu thoáng qua vài tia nghi ngờ, khuôn mặt ngày càng tối đi, sự băng lãnh tột cùng toát ra bên ngoài khiến cho ai nấy ko khỏi rùng mình.

- ANH DÁM LỪA EM - nó nhìn ng con trai trc mắt tức giận gằn từng chữ.

- Đừng trách anh, tại em ngoan cố quá chứ bộ, ai bảo ko về đây chơi với anh. Em xem, phương pháp này lập tức có hiệu quả có đúng ko? - ai đó ko thèm để ý đến khuôn mặt tức giận hằm hằm sát khí của nó có thể giết ng bất cứ lúc nào dựa đầu vào chiếc gối trên thành giường bình thản nói.

- Anh bị điên cung có mức độ thôi chứ, có biết mẹ đã lo lắng như thế nào không hả?

- Bé ngoan đừng tức giận, thế sẽ không xinh đâu - anh ta chắp hai tay ra trc mặt ra điệu bộ thành khẩn nói - Lát nữa anh sẽ giải thích với mẹ sau. Có khi mẹ cũng phải cảm ơn anh vì anh lôi dc em về đây ý chứ.

- Cảm ơn cái đầu anh ý - nó tức giận liếc xéo ng con trai đang nằm trên giường - Dựng kịch xong khỏe rồi ý gì, em về.

Nhưng khi vừa đứng lên nó đã bị bàn tay ai kéo vào ngã luôn xuống giường, may mà nó còn cố giữ thăng bằng ko thì đã ko khách khí ngã luôn vào lòng ng đấy rồi. Thấy nó ko ngã vào lòng mình, biểu hiện của ng đó hoàn toàn thất vọng nhưng lại lấy lại giọng nũng nịu, lấy hai tay áp vào má nó nói.

- Này bé ngoan, đừng có nuốt lời. Lúc nãy bé ngoan hứa gì với anh, còn nhớ ko?

- Quên đi, anh mắc chứng bênh hoang tưởng à. Em còn chưa xử tội anh vì cái tội dám lừa em là may lắm rồi, muốn xin một xuất đi chơi với em á. Mơ đi - nó trừng mắt nói.

- Bé ngoan à, sao em lại còn có thể phũ phàng với anh dc như thế nhở. Em ko thấy anh đang bị trọng thương trầm trọng hay sao - bày ra bộ mặt đau đớn trầm trọng, ng đó ko biết ngưỡng vẫn cố gắng lm nũng.

- Tháo lớp băng giả tạo đó ra đi, với lại xóa phấn đầy trên mặt anh đi nữa. Ko biết nếu nhìn thấy cái bộ dáng lúc này của anh thì ko biết đám Fan nữ sẽ như thế nào nhỉ - nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra những vết thương xước xác trên mặt ng con trai này đều là do những chuyên gia trang điệp chuyên nghiệp tỉ mỉ tạo nên. Nếu nhìn lướt qua thì cũng khó lòng nào mà phát hiện dc.

- Ách, bé ngoan tinh thế, có biết là anh mất bao nhiêu thời gian vàng ngọc để hoàn thành dc những vết thương tuyệt đẹp như thế này ko?

- Đừng có gọi em bằng cụm từ bé ngoan nữa, nghe nhức cả tai - nó khó chịu ra mặt.

- Nhưng anh thích thế, ko bỏ dc.

- Ok, ko đề cập đến chuyện này nữa - nó đứng dậy - Nếu anh muốn ở lại đây thì cứ tự nhiên, em ko cấm. Em về Việt Nam trc!

- Thôi đã mất công sang đây rồi thì nể mặt đi chơi với ah một hôm đi. Cũng vì em mà anh phải hủy đi chiếc siêu xe đáng giá nhất đó. Còn khuôn mặt đẹp trai này nữa, nó tàn tạ đến mức này rồi - ng con trai đó nhanh như cắt vội đừng chặn ngay trc mặt nó chỉ vào khuôn mặt đầy vết bầm và thương tích nhân tạo nói.

Nó thở dài, dù sao vừa mới về đến Hàn Quốc nó cũng ko muốn quay lại Việt Nam vội. Về đến đó nó thực sự ko thích, lại phải đóng kịch trc mặt những ng đó nó hoàn toàn ko muốn. Có lẽ đi chơi sẽ là phương pháp giảm bớt căng thẳng của nó lúc này vậy.

- Thôi dc rồi, em sẽ đi chơi với anh một hôm vậy. Coi như để thư giãn đầu óc luôn.

- Em ở lại đây chờ anh nhé, anh vào kia chỉnh đốn lại bộ dạng với khuôn mặt đẹp trai này đã - anh ta vui mừng chưa kịp để cho nó nói gì đã chui ngay vào nhà vệ sinh trong phòng.

Nó thở dài, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. Khẽ dựa đầu vào thành ghế nhắm mắt lại. Nó muốn nghỉ ngơi chợp mắt một chút, có vẻ sau ảnh hưởng của chuyến bay nên nó cảm thấy rất mệt và buồn ngủ. Trong lúc đợi thay quần áo thì cứ tận dụng một chút thời gian nghỉ ngơi chút đã.

Một lúc sau, từ cửa nhà vệ sinh bước ra một ng con trai khác hẳn với bộ dạng lúc nãy. Khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đến kỳ lạ có thể thu hút dc rất nhiều cô gái nay đã hồng hào trở lại, khuôn mặt ko còn một vết thương hay một chút bầm tím. Dải băng trắng ngụy trang trên đầu nay đã dc tháo bỏ ra, kiểu tóc thời trang dc vuốt gọn lên. Thay bộ quần áo bênh nhân đi, người con trai đó khoác lên người mình chiếc áo khoác oversized, áo thun gam xáo, quần đen giày khỏe khoắn, trên cổ còn khoác một chiếc tai nghe ko dây. Nhìn vào bộ dạng của anh ta lúc này ai cũng phải thừa nhận rằng đây là một thiếu gia ăn chơi chính hiệu nhưng cũng ko ai có thể phủ nhận rằng đây là một ng con trai rất đẹp trai, trên gương mặt lẫn dáng ng khó có thể tìm thấy một điểm ko hoàn hảo.

- Bé ngoan, xong rồi... - anh bước ra hồ hởi lên tiếng, nhưng chưa nói hết câu thì bỗng khựng lại bởi một thân ảnh nhỏ đang ngủ một cách ngon lành ở trên chiếc ghế tựa gần giường bệnh.

- Mới đó mà đã ngủ rồi sao, ... - Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn gương mặt có chút ửng hồng của nó khi say ngủ bất giác trên môi và ánh mắt anh lộ rõ một tia cười. Xem ra điệu bộ của bé ngoan khi ngủ nhất là ngủ gật như thế này rất là đáng yêu nha.

Nó nhắm mắt nhưng chưa phải là ngủ hẳn, có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào mặt mình . Lông mày thanh tú khẽ cau lại rồi dần dần mở mắt ra, tên con trai mà nó cho là đáng ghét đang nhìn chằm chằm vào nó nhoẻn miệng cười.

- Nhìn gì, còn ko mau đi ko em đổi ý bây giờ.

- Có nhìn gì đâu - đứng dậy phóng nhanh ra phía cửa ra vào, anh mở cửa rồi đặt một tay trc ngực, một tay chĩa ra phía bên ngoài lm ra vẻ trịnh trọng rồi nhìn nó nói tiếp - Đi chứ...

Nhìn ng con trai trc mặt , ánh mắt nó ko dấu khỏi ý cười nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. Cầm cái balo đi nhanh ra khỏi phòng bệnh mà ko thèm để ý đến người con trai ở đằng sau dậm chân mấy cái vì tức tối vì hành động phớt lờ đó, nhưng rồi anh ta cũng nhanh chóng chạy theo.

Đám vệ sĩ đứng canh ở ngay cửa phòng bệnh thấy cậu chủ mình đi ra dc một lúc thì cũng tự động tản đi. Dãy hành lang lúc nãy còn thấy có một hàng ng áo đen đứng trang nghiêm nay đã ko còn một bóng người.

********

21 giờ cùng ngày tại Việt Nam.

Ngoại ô nằm cách thành phố Hà Nội thoạt nhìn vào rất xa hoa và sang trọng. Vùng ngoại ô này ko khí trong lành dễ chịu, tách biệt hoàn toàn với thủ đô ồn ào. Nổi bật nhất ở vùng ngoại ô này là căn biệt thự nguy nga tráng lệ to hơn vài nghìn ha của Trần Gia, gia tộc đứng đầu thế giới về mọi mặt ngày nay...

Bảo Nam ngồi thơ thẩn bên cửa sổ, lòng nặng trĩu nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu mà lòng thắt lại khi nhớ đến một thân ảnh. Tuy đã hơn gần 10 năm nay, nhưng chỉ cần nhớ đến ánh mắt trong veo thuần khiết của một cô bé là tim anh bỗng giác nhói đau. Nhìn lên mặt trăng to, tròn trĩnh tỏa sáng trên bầu trời ko một gợn mây lại là một khoảng kí ức ùa về.

- Em có một thắc mắc nha - cô bé tầm 5-6 tuổi đứng trong khu vườn biệt thự ngước mặt lên trời ánh mắt tò mò nói.

- Thắc mắc gì? - cậu bé Bảo Nam bên cạnh dời mắt khỏi cái máy chơi game nhìn sang cô bé ánh mắt ko dấu nổi vẻ tò mò hỏi.

- Cái vật to tròn trên bầu trời kia là gì hả anh? - cô bé dời mắt khỏi bầu trời ánh mắt nhìn Bảo Nam long lanh như để chờ một lời giải đáp.

- Sao em ngốc quá vậy, trăng chứ còn gì nữa. Anh trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này của em bao nhiêu lần rồi có biết ko? - Bảo Nam cốc yêu đầu cô bé trong giọng có pha lẫn một chút cưng chiều lẫn một chút chế giễu.

- Nhiều đâu mà nhiều em nhớ mới gần có 100 lần thôi chứ bộ - xoa xoa quả ổi trên đầu mình cô bé quay mặt đi giả bộ hờn dỗi Bảo Nam.

- Lại giả bộ dỗi hả? Anh biết tỏng cái trò này rồi, đừng giả bộ nữa - Bảo Nam nhìn cô bé trc mặt lắc đầu, lại dán mắt vào cái máy game cao cấp mới mua.

- Ai bảo giả bộ, anh Nam anh mà ko trả lời câu hỏi này của em là em giận anh luôn đó - cô bé ko quay lại cao giọng nói nhưng trong giọng nói ngày càng có vẻ trùng xuống.

- Thôi được rồi, chịu thua em luôn. Cái vật to tròn tỏa sáng trên bầu trời kia kìa là trăng hay tên gọi đầy đủ của nó là mặt trăng được chưa.

- Vậy tại sao mặt trăng lại phát sáng hả anh - cô bé nghe thấy câu trả lời của Bảo Nam thì quay phắt người lại hồ hởi chạy đến bên cạnh Bảo Nam dựt cái máy chơi game rồi ném sang một bên hỏi tiếp.

- Em làm cái gì vậy hả? Cái máy chơi game của anh, có biết đấy là mẫu mới nhất trên thế giới ko hả - Bảo Nam nhìn cái máy chơi game bị vất sõng xoài một bên sau đó trừng mắt nhìn cô bé nói.

Nhìn thấy cô bé mắt đã rơm rớm nước mắt, cậu bé Bảo Nam cũng phải chịu thua cái tính nhõng nhẽo này đành nuốt cục tức trong lòng hạ giọng cớ nở một nụ cười trả lời.

- Theo trang Livescience nhận định, Mặt trời chiếu sáng vào ban ngày và Mặt Trăng chiếu sáng vào ban đêm là những hiện tượng vô cùng tự nhiên, tuy nhiên ánh sáng từ Mặt Trăng chỉ là ảo giác. Trên thực tế, Mặt Trăngkhông có khả năng tự phát sáng mà chỉ là một tấm gương phản chiếu ánh sáng Mặt Trời.

Khi các phi hành gia đặt chân lên Mặt Trăng đã khám phá ra rằng bề mặt Mặt Trăng có màu xám đen như màu bê tông, cũng chính vì bề mặt ghồ ghề cùng gam màu tối này mà Mặt Trăng chỉ có thể phản chiếu khoảng 3% đến 12% ánh sáng Mặt Trời. Lượng ánh sáng Mặt Trăng chiếu xuống Trái Đất phụ thuộc vào vị trí của Mặt Trăng trong quỹ đão xoay quanh Trái Đất. Một vòng quỹ đạo quanh Trái Đất của Mặt Trăng kéo dài 29, 5 ngày và trong một vòng này Mặt Trăng được Mặt Trời chiếu sáng từ các góc khác nhau. Chuyển động của Mặt Trăng quanh Trái Đất và chuyển động của Trái Đất quanh Mặt Trời đã tạo ra các pha của Mặt Trăng như pha Trăng tròn, pha Trăng khuyết .... Mặt Trời chỉ chiếu sáng được một nửa của Mặt Trăng trong quỹ đạo chuyển động của nó quanh Trái Đất, nửa còn lại không được chiếu sáng sẽ chìm trong bóng tối. Mặt Trăng sáng nhất khi ở vào vị trí xung đối với Mặt Trời hay nói theo cách khác là khi kinh độ hoàng đạo của Mặt Trời và Mặt Trăng chênh nhau giá trí 180 độ. Lúc này, toàn bộ nửa Mặt Trăng được Mặt Trời chiếu sáng và có thể nhìn thấy toàn bộ nửa này từ Trái Đất. Hiện tượng này được gọi là Trăng tròn (còn được gọi là Trăng rằm).

Em sẽ không thể quan sát được Mặt Trăng ở pha Trăng non, đó là khi Mặt Trăng ở vị trí giữa Mặt Trời và Trái Đất nên phần được chiếu sáng của Mặt Trăng không quay về phía Trái Đất. Trong khoảng thời gian vài ngày trước và sau khi pha Trăng non diễn ra, chỉ nhìn thấy một phần nhỏ của Mặt Trăng sáng rõ nhờ phản chiếu ánh sáng Mặt Trời (Trăng lưỡi liềm), phần Mặt Trăng còn lại sẽ có ánh sáng mờ, đây là hiện tượng "Trái Đất chiếu sáng", là khi phần Mặt Trăng không nhận được ánh sáng trực tiếp từ Mặt Trời nhưng nhận được ánh sáng Mặt Trời do Trái Đất phản chiếu ra.

Cô bé gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi chạy ra nhặt cái máy chơi game chìa trc mặt Bảo Nam. Bảo Nam vui vẻ đưa tay định lấy cái máy chơi game nhưng chưa kịp chạm vào cái máy thì cô bé đã kịp dấu ngay ra sau lưng rồi nở một nụ cười thiên thần.

- Em làm cái gì vậy, anh đã trả lời rồi đưa cái máy cho anh - Bảo Nam trừng mắt nhìn cô bé "" đáng ghét "" trc mặt.

- Trả lời nốt em một câu rồi em đưa cho.

- Ko trả lời gì nữa, đưa anh.

- Cái máy chơi game đang ở trong tay em, nếu em lỡ tay ném nó xuống bể bơi thì sẽ thế nào nhỉ? - cô bé đe dọa dùng bộ mặt đáng yêu nhưng ko kém phần ác quỷ nói.

- Em... - cậu bé Bảo Nam tức giận cô bé khôn lỏi trc mặt nhưng cũng đành chịu thua mở lời - Dc rồi hỏi đi, nốt câu cuối.

- Vậy tại sao cái đó - cô bé chỉ tay lên mặt trăng - Lại có tên là trăng hay còn gọi là mặt trăng hả anh?

- Em giả ngốc hay là ngốc thật đó hả, anh chịu. Đưa cái máy đây nhanh... - từ lên chưa dc nói ra thì.

Tõm...

- Chết sorry anh nha, em lỡ tay ném vào bể bơi đằng kia mất rồi - cô bé chỉ tay ra bể bơi ở phía xa - Nếu anh tiếc thì em sẽ bảo ng mò xuống dấy vớt lên cho anh nhá. Mà thôi mất công lắm rơi xuống nước chắc hỏng rồi vớt lên mất công, lấy bể bơi lm mộ cho cái máy luôn nhé. Thôi bye anh nha, em vào nhà xem TV đây.

Cậu bé Bảo Nam khuôn mặt lúc này ko còn giữ dc bình tĩnh nữa, ngùn ngụt sát khí như muốn giết ng khiến cho mấy tên vệ sĩ hay mấy cô hầu gái đứng ở đó cugx phải run. Lập tức đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa đuổi theo kẻ cố tình phá kia.

- CON BÉ KIA, MỘT NGÀY EM KHÔNG QUẬY LÀ KHÔNG CHỊU ĐƯỢC HẢ. ĐỨNG LẠI CHO ANH , HÔM NAY ANH MÀ KHÔNG ĐÁNH EM MỘT TRẬN THÌ ANH KHÔNG PHẢI LÀ TRẦN GIA BẢO NAM.

- A, ba mẹ ơi, quản gia ơi, mấy chị giúp việc hay mấy chú vệ sĩ ơi cứu con với anh Nam nổi điên sắp đánh con rồi.

- Ba mẹ đi dự tiệc rồi sáng mai mới về ko ai cứu nổi em nữa đâu, còn ko mau đứng lại đó...

- A, A, A mấy chú vệ sĩ ơi cứu con với.

- Không ai cứu nổi em đâu, đứng lại đó...

- A, A, A

Tiếng la hét thảm thiết nhưng pha đầy vui đùa của Bảo Nam và cô bé vang vọng khắp căn biệt thự.

Kết thúc hồi ức.

Bảo Nam nhìn ánh trăng thở dài, trong ánh mắt ko còn vẻ sắc lạnh như thường ngày nữa mà chứa đầy buồn rầu tâm sự.

- Làm thế nào để có thể quay trở lạo ngày xưa đây? Dù chỉ là một chút thôi cũng được!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-153 )