Việt Nam, mảnh đất xa lạ hay thân quen
← Ch.001 | Ch.003 → |
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa phá tan bầu ko khí tĩnh lặng vang lên.
- Ai - nó nghe thấy tiếng gõ cửa từ từ dụi mắt tỉnh dậy, uể oải lạnh lùng ns. Hôm nay có kẻ nào to gan đi gõ cửa phòng nó ko biết.
- Là ma (mẹ) đây - giọng một ng phụ nữ vang lên, chất giọng trong trẻo mà thật ấm áp.
- Ma vào đi, cửa ko khóa đâu - nghe thấy giọng ng ma nuôi nó, trong lòng nó ấm áp hẳn lên, ko phải mẹ đang đi kí hợp đồng thời trang quan trọng ở London hay sao, sao lại có mặt ở đây vào giờ này.
Cạch, tiếng mở cửa, bc vào phòng nó là một ng phụ nữ dù đã tầm tuổi trung niên nhưng vẫn rất đẹp, một vẻ đpẹ sang trọng mà quý phái, đậm chất của một phu nhân quý tộc. Dù thế, nhưng gương mặt bà vẫn toát lên một vẻ hiền từ thánh thiện
Bà bc vào mỉm cười hiền ánh mắt đầy yêu thương đang nhìn nó ngồi dụi dụi mắt như một chú mèo nhỏ trên giường. Đứa con gái yêu quý này, mọi hôm có bao giờ thấy nó ngủ vào ban ngày đâu, chắc là mệt mỏi lắm đây. Bà bc đến ngồi lên giường nó xoa mái tóc dài hơi rối của nó hỏi.
- Ma có phá giấc ngủ của con ko - ánh mắt bà đầy thương yêu cưng chiều nhìn nó.
- Dạ ko sao, nghe nói ma đang đi kí hợp đồng thời trang quan trọng ở London sao giờ này lại có mặt ở đây - nó cười rồi dụi dụi đầu vào vai bà, ngẩng đầu lên nhìn bà thắc mắc, khác hẳn với pa nuôi của nó, khi nó ns chuyện với ma nó lại hoàn toàn thay đổi giọng ns ấm áp và nhõng nhẽo hơn bình thường.
- Ta đã chuẩn bị bay vào sáng nay, những sẽ hoãn lại để tiếp cô con gái yêu quý ra sân bay chứ - bà vui vẻ ôm nó vào lòng, ánh mắt đượm buồn nhìn nó. Hành động này giống như là một ng mẹ đang giỗ dành đứa con nhỏ vậy.
- Pa nói với ma chuyện con sang Việt Nam à - nghe ma nói thế nó từ lòng bà ngồi dậy, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi bà.
Ko nói gì bà chỉ cười hiền gật đầu rồi nói.
- Con có thể ko tham gia vào nhiệm vụ lần này dc ko, nó quá lớn ta sợ con sẽ ko đủ sức - bà ns với nó với giọng có vẻ cầu khẩn.
- Ko dc ma à, nhiệm vụ lần này con ko thể ko tham gia dc. Con còn nợ pama, nợ hai anh, nợ gia đình, nợ gia tộc này rất nhiều. Con chỉ biết lm những nhiệm vụ này để báo đáp lại mọi ng mà thôi - nó đứng dậy đi đến phía cửa sổ đứng, như để tránh né ánh mắt của bà.
- Ta muốn con theo và tiếp quản tập đoàn của ma, ta ko muốn con bc vào con đường đầy tội lỗi này. Hãy nghe ta trc khi còn quá muộn, tay con đã nhúng chàm nhiều rồi. Quay đầu là bờ, đó sẽ là giải pháp tốt nhất cho con - bà đến phía bên nó quay ng nó lại. Đúng vậy bà ko muốn nó bc vào con dg này, một con dg đầy tội lỗi, máu me và chết chóc.
- Xin đừng ns điều gì lm con rối trí thêm nữa. Con dg này là con dg con đã chọn và con sẽ không bao giờ hối hận vì điều đó. Ma biết ko tay con đã quá dơ bẩn rồi dù có lm gì đi nữa nó cũng ko thể rửa sạch mọi tội lỗi mà con đã gây ra đâu - nó lãnh đạm nhìn bà ns. Nó ko thể để bà lm nó lung lay, mủi lòng dc. Dù rất muốn thay đổi nhưng nó sợ pa sẽ phật lòng ko vui. Ông là ng đã ban cho nó mạng sống thứ hai cơ mà. Chính vì thế những gì lm cho ông cảm thấy hài lòng và tốt nhất cho gia tộc thì nó chắc chắn sẽ lm.
- Nhi à, con hãy nghe lời ta đi. Ko có gì là quá muộn cả, con có rất nhiều thời gian để thay đổi bản thân mình - bà ra sức khuyên ngăn nó nhưng đâu có dc.
- Ma hãy tôn trọng con dg mà con đã chọn. Xin thứ lỗi, nhưng ma co thể đi ra để con chuẩn bị hành lí dc ko - nó giả vờ như ko quan tâm đến bà nữa nhưng trong lòng ko phải như vậy. bc ra phía cửa lớn của phòng nó mở cửa.
- Nhi à, con thật là một cô gái cứng đầu. Dù thế nào đi nữa ta vẫn luôn tôn trọng quyết định của con. Nhưng con hãy suy nghĩ về những điều ta đã ns hn. Con dg con chọn ta nghĩ sẽ khiến rất nhiều ng đau khổ và có khi chính con cũng sẽ bị tổn thương và đau khổ như vậy - bà nhìn nó rồi bc ra khỏi phòng.
- Con sẽ đau khổ và tổn thương ư, ko bao giờ có chuyện có đâu - mó ko hiểu câu ns đầy ẩn ý của ma mình, ko biết bà còn chuyện gì dấu nó ko đây.
Đằng sau cánh cửa kia, bà đang buồn bã dựa vào cánh cửa phòng nó. Sao nó ko nghe lời khuyên của bà chứ. Nhưng khi đã biết dc sự thật liệu nó co đủ can đảm mà lm nhiệm vụ đó ko đây. Trc đây nó đã chịu một cú sock lớn rồi, bà ko muốn nó gặp bất cứ truyện gì nữa, như vậy bà sẽ rất đau lòng. Dù ko phải là ma ruột của nó nhưng bà vẫn luôn dành tình thương yêu cho nó nhất và coi nó như con ruột của mình.
- Phu nhân ng chưa đi sao - một cô hầu gái đi qua thấy bà thì ngạc nhiên dừng lại hỏi, ko phải bây giờ phu nhân phải ở London sao?
- À, tí nữa tiểu thư qua Việt Nam, ta muốn ở lại để đưa con bé ra sân bay. Hợp đồng lần này cũng ko quan trọng lắm có thể hoãn hoặc hủy cũng dc - bà nhìn cô hầu gái nói, giọng ns ấm áp ko hề có chút kiêu căng của những vị phu nhân khác lm cho ai cũng phải quý.
- Dạ, vậy xin phép phu nhân, tôi phải đi lm vc - cô hầu gái cúi đầu chào bà, có vẻ như cô cũng rất quý nữ chủ nhân của mình. Thật là ng tốt và ấm áp ko như ông chủ.
- À, dặn ng chuẩn bị xe cho ta và tiêu thư, chỉ cần một chiếc thôi, ko cần gây sự chú ý đâu. Hn ta và ông chủ sẽ đưa tiểu thư ra sân bay - trc khi cô hầu gái đi bà ko quên dặn dò.
- Vâng, nhưng ông chủ hình như có vc đến tập đoàn rồi ạ.
- Uk, vậy cứ ns với quản gia là chuẩn bị xe đi một mình ta sẽ đưa tiểu thư ra sân bay.
- Dạ - cô ng hầu cung kính chào bà rồi đi lm nhiệm vụ dc dao.
"" Ông thật ko có lòng ng, từ ngày nhận con bé về ông chỉ coi nó như một quân cờ mà thôi. Thật lạnh nhạt và vô tâm con gái đi ra nc ngoài mà cũng ko đưa nó ra sân bay dc "" cười nhạt bà thấy thương cho nó vì có một ng cha vô tâm như vậy. Nếu ko có sự quan tâm của bà và hai đứa con trai thì chắc nó cũng chẳng bao giờ nghĩ đây là một gia đình thật sự đâu.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |