← Ch.108 | Ch.110 → |
Đi lên cầu thang dài được trải thảm ở ngoài đại sảnh, Bảo Nhi và Trần An Khuê không ai nói với nhau một câu, không khí giữa hai người tưởng như tương đối dễ chịu nhưng chỉ người trong cuộc mới biết chẳng có ai là thích đối phương. Đây là một trong những mặt giả tạo của giới thượng lưu, bởi lẽ nếu bạn không ưa một người, bạn cũng phải nhìn vào gia thế của người ta để ứng xử sao cho phù hợp, có thể giễu võ giương oai trước những kẻ có thân phận tầm thường, nhưng tuyệt đối đừng gây sự với những loại ""con ông cháu cha"", có địa vị xã hội ngang hàng hoặc thậm chí là hơn bạn.
Có một hầu gái đi qua, cúi chào Trần An Khuê và Bảo Nhi, lúc này sự căng thẳng mới dịu lại đôi chút. Gần đi hết cầu thang, Trần An Khuê đột nhiên dừng lại, nó cũng dừng lại theo cô ta. Trần An Khuê đảo mắt, sau khi xác định xung quanh không có ai, mới nhiệt tình nói, ""Chị quên không dặn cô hầu lúc nãy lấy hai ly nước, em đi thẳng lên hành lang rồi quẹo phải, đi thẳng một đoạn nữa, căn phòng ở chính giữa là phòng chị, vào đó ngồi đợi chị nhé.""
Bảo Nhi định nói ""không cần"" nhưng cô ta đã dứt khoát xoay người đi xuống.
Khóe môi nở nụ cười lạnh, nó chậm rãi đi lên tầng hai của tòa thành, hành lang vắng lặng như tờ, không thấy bóng bất cứ một người làm, dù sàn gỗ bóng loáng, các bức tranh treo ở bức tường hai bên đều được lau chùi sạch sẽ, không dính một chút bụi bẩn nhưng vẫn tạo cảm giác tầng này bị bỏ trống, đã nhiều năm không có người ở. Dù biết đó chỉ là phán đoán vô căn cứ, nhưng nó cũng bất giác thấy hơi rùng mình.
Đi theo lời chỉ dẫn của Trần An Khuê, cuối cùng, nó đã dừng lại trước cửa phòng của cô ta. Cánh cửa làm từ gỗ màu nâu sẫm, với các vân thẩm mỹ và họa tiết cực kỳ cao. Nhìn kích thước, đây chắc là căn phòng lớn nhất ở trên này. Bảo Nhi trầm mặc. Có đúng đây là phòng của Trần An Khuê? Sao bỗng chốc nó lại có một linh cảm chẳng lành. Mà không, Bảo Nhi cười khẩy, kể từ khi biết tòa thành này do gia tộc nào sở hữu, nó liền nghĩ mình đã đang ở ""hang cọp"", đơn giản vì đây là nhà của Bảo Nam, nó có thể chạm mặt anh ta bất cứ lúc nào nên chắc mới nảy sinh những cảm xúc như vậy. Còn về phía Trần An Khuê, nếu cô ta thực sự có giở trò, nó nghĩ đối với loại tiểu thư bốc đồng như cô ta, nó có thể dư sức đối phó. Dù sao thì ""binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn"", tạm thời nó sẽ vào căn phòng ở trước mắt, theo đúng ý nguyện của Trần An Khuê, không biết là trong này có điều ""bất ngờ"" gì mà cô ta phải tốn công dụ nó đến đây như vậy.
Nghĩ là làm, không chần chừ thêm một giây, Bảo Nhi tiến tới, vặn nhẹ tay nắm cửa. Cửa không chốt, một tiếng ""cạch"" nhẹ vang lên, tựa như tiếng ai đó mở nắp một chiếc hòm, mà bên trong chiếc hòm đó có những bí mật mà người mở cũng không thể ngờ.
Khi cửa phòng khép lại, bản thân bị bao trùm bởi bóng tối, Bảo Nhi càng chứng thực suy nghĩ của mình. Phòng của Trần An Khuê ư? Nực cười, chẳng có đứa con gái nào lại thích sống trong không gian tối đen như ở nhà ma như vậy. Nhưng xung quanh có vẻ như chẳng có ""cái bẫy"" nào. Vậy Trần An Khuê, cô muốn cho tôi xem điều gì? Là người không có tính tò mò, nhưng ở cương vị là khách đến chơi nhà người khác, chẳng phải nó nên thuận theo cô ta hay sao?
Đưa tay bật đèn, cả không gian sáng trưng trong chốc lát, vừa nhìn thấy toàn cảnh căn phòng, Bảo Nhi lập tức chấn động, đồng thời nó cũng không ý thức được dù là khi không nhìn thấy gì, vì sao nó lại biết chính xác chỗ có công tắc điện như vậy...
Bên ngoài, mặt trời đã nhô lên cao, tòa thành Trần gia được dát dưới nắng vàng rực rỡ, vì thế mà càng thêm vẻ mỹ lệ. Đáng tiếc, lòng của Bảo Nam từ lâu đã chẳng còn hơi ấm, khung cảnh mà nhiều người cho rằng rất thơ mộng này, đổi lại còn không lấy được một cái liếc nhìn của anh.
Vị quản gia già từ đại sảnh của tòa thành đi nhanh tới, đối với vẻ mặt hiếm khi cười của thiếu gia, ông dù không có ý kiến nhưng vẫn rất đau lòng. Ông nhìn Bảo Nam lớn lên từ nhỏ, bản thân lại không có người thân, chẳng khác nào đã coi anh là con trai, thấy đứa con của mình đang ở độ tuổi 17, độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mà lại dùng vẻ lãnh đạm để che đi sự chua xót, đau khổ trong lòng mỗi khi về chính nơi mình lớn lên như vậy, có bậc cha mẹ nào là không nghẹn lời.
Bảo Nam đóng cửa xe, trên tay anh ôm một bó hồng trắng, anh không đưa chiều khóa cho vệ sĩ cất xe vào gara mà đi thẳng vào nhà, có vẻ như Bảo Nam chỉ về nhà một lát rồi lại đi ngay. Nghe quản gia nói có một người bạn thân của mẹ đến thăm, anh cũng không có ý định đến phòng tiếp khách để chào hỏi, mà trực tiếp đi lên tầng.
Đúng lúc này Trần An Khuê đi xuống, nhìn thấy Bảo Nam, mặc kệ sự hờ hững không thể hiện rõ của quản gia và thái độ lạnh lùng, coi cô ta như người vô hình của anh, Trần An Khuê vẫn lễ phép chào hỏi, ""Anh hai, anh mới về.""
Thấy Bảo Nam còn không tôn trọng mình bằng bó hồng trên tay, đáy mắt Trần An Khuê lóe lên tia trào phúng. Ngày mai mới là ngày giỗ của Candy, anh tưởng nhớ nó sớm thế ư?
Lúc Bảo Nam đi lướt qua Trần An Khuê, cô ta đột nhiên như cố, cũng như vô tình nói, nhưng không phải là nói với Bảo Nam, mà là nói với hầu gái đang lau dọn ở gần đó, đây cũng là cô hầu mà cô ta và Bảo Nhi vừa gặp ở cầu thang ban nãy, ""Này chị, con của vị khách lúc nãy đâu rồi? Tôi mới nghe điện thoại mà lúc quay sang đã thấy cô ấy đi đâu mất.""
Hầu gái nhìn thấy sắc mặt của Trần An Khuê không tốt, vội vã trả lời, ""Tiểu thư, tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như vị tiểu thư đó đi lên tầng hai rồi ạ.""
Bảo Nam khựng lại, mặt quản gia biến sắc, mặc dù là người điềm tĩnh nhưng lúc này ông không dấu nổi cơn tức giận, quay xuống quát mắng cô hầu khiến cô ta sợ hãi, ""Cô làm ở đây bao lâu rồi? Tôi đã bảo không ai được phép đặt chân lên tầng hai ngoại trừ thiếu gia, ông chủ và bà chủ rồi cơ mà.""
""Tôi...""
""Thôi được rồi bác, cô ấy mới đến đây làm việc được hai hôm, chắc chưa biết quy định này."" Trần An Khuê nhẹ giọng giải thích. Mặc dù là nói với quản gia nhưng trong mắt cô ta lại là hình ảnh bóng lưng cao ngạo quen thuộc, trầm ổn của Bảo Nam. Chỉ có điều bước chân anh có chút nhanh hơn, lãnh khí khiến người khác run sợ phát ra từ người cũng lạnh lẽo hơn thường ngày.
Là ai không an phận chạy lên kia? Nếu cô ta không thức thời đi lên tầng ba mà lại rẽ sang tầng hai, dù là con của bạn mẹ cũng đừng mong rời khỏi đây một cách an toàn.
Quản gia sao có thể không cảm nhận được sát khí của Bảo Nam, ở trong tòa thành này, khách đến chơi có thể tự do đi lại tham quan mọi nơi (trừ một số nơi cơ mật), nhưng tuyệt đối không được có tư tưởng đặt chân lên tầng hai, bởi toàn bộ không gian trên tầng này là nơi ở trước đây của Candy - vị tiểu thư quá cố. Hồi nhỏ trong lúc dỗi hờn, cô bé ấy đã cấm không cho phép ai, nhất là vài người không được phép bước vào ""địa phận"" của mình, sau khi nói ra lời đó, ngày hôm sau, cô bé ấy đã mất. Mặc dù biết đó chỉ là lời buột miệng trong lúc nhất thời tức giận, nhưng Bảo Nam, ông chủ, bà chủ vẫn nguyện ý làm theo lời của em và con gái. Kể từ lúc đó, trong gia tộc này lại có thêm một điều kỵ húy nữa. Ông nhớ hai năm trước đây, có một vị tiểu thư vì muốn thu hút sự chú ý của thiếu gia mà cố tình đi lên tầng hai, kết quả cô ta rất thảm, bị thiếu gia đánh gãy hai chân, bố mẹ của cô ta dù tức và xót con nhưng vì e ngại thế lực của Trần gia mà không dám có ý kiến gì.
Nhớ đến khuôn mặt dễ mến của Bảo Nhi, không hiểu sao dù lúc nãy có tức giận, nhưng ông một mực cũng không muốn nó bị tổn hại. Vị quản gia già không theo sau Bảo Nam nữa, hướng xuống phòng tiếp khách đi tới, vừa hay, cũng là lúc Lee Hanna ra về.
Ở trên tầng, sắc mặt của Bảo Nam ngày một tối. Anh vẫn cầm bó hồng, hướng về phía phòng của Candy, đi tới. Vừa đi qua đoạn rẽ, đèn điện của căn phòng trước mắt đã lọt qua cánh cửa khép hờ, thu hút tầm nhìn của Bảo Nam. Ý niệm hung ác vụt ngang qua đầu, đứa con gái đó, lại ngang nhiên vào phòng của Candy, hôm nay, dù có bị mẹ trách mắng, anh cũng phải cho cô ta về chầu trời.
Đẩy cửa, bước vào phòng của Candy, đôi mắt Bảo Nam lập tức đỏ ngầu. Quả cầu thủy tinh, món quà có giá trị không lớn mà trong sinh nhật lần thứ năm, Candy đòi anh mua cho bằng được được trưng bày ở trên kệ đồ chơi giờ đã cùng vài con gấu bông nằm chỏng chơ ở dưới đất, vỡ tan tành thành từng mảnh, nhìn không ra hình dạng ban đầu. Vậy mà kẻ phá hoại đó dường như chẳng mấy bận tâm, cô ta lại đứng ở trước tấm ảnh chân dung lớn của em gái anh, vô tư cầm máy điện thoại để chụp hình, thậm chí, cô ta còn chăm chú đến nỗi không ý thức được có người vừa mới vào phòng.
Nhìn thấy điều này, Bảo Nam không kìm nổi nỗi chán ghét và oán hận, gần như mất hết lý trí, anh để bó hồng lên tủ đồ chơi, sau đó lao đến đứng ngay sau lưng cô ta, không để cho người phía trước có cơ hội phản ứng, anh đã giật chiếc điện thoại, ném nó vào bức tường, chiếc điện thoại cảm ứng bị đập mạnh đến nỗi sập nguồn, màn hình nứt làm đôi. Giây tiếp theo, anh xoay mạnh người phía trước, để cho cô ta đối diện với mình, tay còn lại siết chặt cổ đối phương, dường như Bảo Nam muốn bóp chết cô gái này ngay lập tức.
Bấy giờ, đã có chể nhìn xem đây là ai, đáy mắt của Bảo Nam càng hằn lên tơ máu. Bảo Nhi, cô to gan lắm, tay anh cùng lúc tăng thêm lực đạo, nếu cứ như vậy, chỉ chưa đến một phút nữa thôi, Bảo Nhi sẽ mất mạng. Nhưng cận kề với cái chết, Bảo Nhi thậm chí còn không phản kháng. Đôi mắt nâu không có sức sống, vô hồn đến đáng sợ, tựa như không có bất cứ cảm xúc, sau đó, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Bảo Nhi nhìn thẳng vào Bảo Nam, nhắm mắt lại, giờ phút này sinh mệnh của nó đang ngày càng cạn kiệt, nhưng bỏ qua tất cả, kể cả những dự định mà nó chưa thực hiện được, nó can tâm tình nguyện nhận lấy cái chết. Đối với Bảo Nhi, cái chết bây giờ còn không đáng sợ bằng việc chấp nhận sự thật, ngược lại, nó có lẽ còn là một sự giải thoát.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, người ta nói, con người trước khi chết đi, vào thời khắc cuối cùng, não bộ sẽ tua lại tất cả những kỉ niệm, những gì đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Hình như đúng là như vậy, Bảo Nhi nhớ lần đầu tiên nó cất tiếng gọi ba mẹ, nhớ ngày đầu tiên đi học, nhớ lúc chọc phá Trí Phong và Trí Long, nhớ cả những kỉ niệm ngọt ngào bên Hà Duy... nhớ nhiều hình bóng mơ hồ chạy xẹt qua ký ức mà nó không tài nào nắm bắt được. Dù nhắm nghiền hai mắt, nước mắt Bảo Nhi vẫn trào ra không ngừng, mẹ ơi, con xin lỗi, con đi tìm Hà Duy đây.
Trước lúc không khí trong lồng ngực bị rút sạch, bàn tay bóp cổ nó đột nhiên buông ra, Bảo Nhi ngã phịch xuống đất, ho sặc sụa. Lúc này, có một người vội đến đỡ lấy nó, nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng với nước mắt giàn giụa trên mặt Bảo Nhi, Trần Yên Đan vô cùng đau lòng. Bà vừa xoa lưng, vừa ân cần hỏi nó, chắc Trần Yên Đan nghĩ Bảo Nhi đã bị Bảo Nam dọa cho sợ hãi, nhưng thực chất không phải như vậy, mà trong thâm tâm, nó lại ước Bảo Nam làm nó khóc thì tốt biết mấy, ""Bảo Nhi, cháu có sao không, mẹ cháu có việc bảo cháu ở đây chơi đến chiều thì về, vậy mà không ngờ lại xảy ra sự việc này. Bác xin lỗi."" Nói rồi Trần Yên Đan tức giận, quay sang mắng Bảo Nam, ""Con bé chỉ là vô tình, sao con lại có thể hành xử như vậy?""
Bảo Nam cười lạnh, ""Con sẽ giết cô ta ngay lập tức nếu các người không đưa cô ta ra ngoài.""
Trần Yên Đan dìu Bảo Nhi đứng lên, bà không phải là không biết tính con trai mình, Bảo Nam giống như bố nó, không sợ bất cứ thứ gì, một khi đã đưa ra quyết định thì không ai có thể ngăn cản, sẽ bất chấp hậu quả để đạt được mục đích, ""Lát nữa con vào thư phòng gặp mẹ.""
""...""
""Bảo Nhi, ra ngoài thôi cháu."" Khi Trần Yên Đan đưa nó ra khỏi phòng, lúc này, trước khi trả lại không gian riêng tư cho Bảo Nam, quản gia lên tiếng, ""Thiếu gia, cậu không nên làm vậy với tiểu thư Bảo Nhi. Tôi tin, khi cậu thông suốt, cậu sẽ biết ai mới thực sự là người đáng chết.""
Quản gia đi rồi, căn phòng quay trở lại trạng thái vắng lặng vốn có, bấy giờ, Bảo Nam mới đi đến gần tủ trưng bày đồ chơi, khuỵu xuống. Thủy tinh từ quả cầu xuyên qua quần âu đâm vào đầu gối Bảo Nam, chân anh rướm máu. Nhưng Bảo Nam không hề thấy đau, dù vậy, bên khóe mắt anh, một giọt nước mắt vẫn rơi xuống mảnh thủy tinh lạnh lẽo. Quả cầu thủy tinh vỡ rồi, không khôi phục được nữa, cũng giống như minh chứng cho việc người chết không thể sống lại. Bảo Nam thủ thỉ trong tuyệt vọng, ""Candy, anh xin lỗi.""
← Ch. 108 | Ch. 110 → |