Tên khốn! Đây sẽ là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của ngươi (2)
← Ch.009 | Ch.011 → |
Chỉ chưa đầy 5 phút sau, bãi đất trống, nơi đây đã nồng nặc một mùi máu tanh đến ghê ng. Xác ng hầu như ko còn nguyên vẹn nằm dưới nền đất. Nói là xác ng chứ thật ra đám thanh niên đang nằm dưới đất này vẫn chưa chết hẳn, đang nằm quằn quại đau đớn dưới đất. Đứa thì đứt tay, đứa thì đứt chân, đứa thì tay chân gần như là lìa khỏi ra. Tất cả thứ này thôi đã tạo nên một khung cảnh đầy mùi máu tanh và những tiếng la rên rỉ đau đớn trong màn đêm tĩnh lặng. Phía cuối trân trời kia thôi, dù là ban đêm nhưng cũng đang rực lên một màu đỏ, màu của máu chói lọi...
Hai cái bóng đột nhiên dừng lại, đồng loạt nhìn đám thanh niên đang nằm rạp đau đớn trc mắt. 2 khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp ấy, trc khung cảnh và màn đêm quỷ mị, đồng loạt nở nụ cười ngạo nghễ.
- Vô dụng, nếu ko muốn như lũ ng này thì ta khuyên các ngươi nên biến khỏi đây đâu. Và trc khi đi đừng quên mang lũ rác rưởi này theo - Thùy Trâm tay mân mê thanh kiếm dính đầy máu trên tay mình lạnh giọng nói. Lũ ng này thật là chỉ lm bẩn thanh kiếm của cô thôi.
- Tụi mày.... mày... - một thằng to con mặt mày có vẻ bặn trợn đầy sẹo lắp bắp nói ko lên lời.
- Tụi tao sao, còn đứng đực ra đấy, ko mau biến - Hà My lạnh giọng tay đang cầm chiếc roi da dài hơn 2 m nói.
- Còn đứng đực ra đấy, lên lấy mạng hai con nhỏ khốn khiếp này cho tao - một thằng to con khác hét lên, có vẻ như thằng này chính là cái tên cầm đầu đám thanh niên này. Mặt mũi hắn đã xấu xí lại còn có rất nhiều sẹo, xem ra những vết sẹo này là những vết tích của các cuộc chém nhau của hắn đây mà.
Ngay sau lệnh của thằng đó, thế là cả lũ còn lại gần 100 thằng vẫn ko biết thần chết đang đợi mình xông về phía Thùy Trâm và Hà My. 3 ng con trai ki tức là tụi hắn thấy thế thì vẫn đứng khoanh tay, mắt dán vào trận chiến trc mặt để xem Thùy Trâm và Hà My 2 ng dc mệnh danh là huyền thoại của thế giới đêm sẽ xử trí như thế nào.
- Bỏ vũ khí nhá, sợ ko công bằng với mấy em nó - Hà My giọng đùa cợt quay sang nói với Thùy Trâm (lúc này là lúc nào rồi mà còn đùa dc hả chị?).
- Ok, hôm nay phải cho bọn chúng biết hai cái tên Thùy Trâm và hà My ở trong thế giới đêm ko phải là hữu danh vô thực - sau câu nói đó thì chiếc roi da của Hà My và thanh kiếm trên tay Thùy Trâm dính đầy máu ng sang một bên.
Và trận chiến tưởng chừng như đã dừng lại lại bắt đầu diễn ra.
****
- Buồn ngủ quá, tí nữa về phải đánh một giấc cho đến tận trưa mới dc - ngồi trên xe ô tô lấy tay che miệng nó ngáp ngắn ngáp dài. Lúc nãy sau khi đi mua đồ và dạo đêm tham quan Hà Nội xong thì nó gọi cho ông quản gia bảo ng ra đón (bó tay, ng ta đi thăm quan vào ban ngày thì chị Nhi lại ngược đời đi vào ban đêm). Bây giờ cũng đã hơn 2 giờ sáng, dg phố vắng tanh ko có một chiếc taxi nào. Nghĩ bụng nó cũng thấy thương cho ông quản gia vì đang ngủ cũng bị nó dựng dậy, nhưng nếu ko lm thế thì nó chỉ có cách quốc bộ về nhà thôi.
Chiếc xe sớm chốc đã đến ngoại thành ra khỏi thủ đô Hà Nội. Vùng ngoại ô này tuy gần Hà Nội nhưng theo nó thấy thì khác xa quá đi. Dg phố Hà Nội ít nhất hai ven dg còn có những cây đèn điện, soi sáng khắp các con phố, còn ở đây thì ko có một bóng đèn tối tăm quá đi.
- Dừng xe - đột nhiên nó thấy cái gì đó rồi lạnh giọng kêu tài xế dừng xe lại.
- Dạ - anh tài xế nghe thấy lệnh của nó thì phanh xe lại, chiếc xe ô tô dừng hẳn.
Nó bc ra khỏi xe.
- Về đi - nó nói rồi ko thương tiếc gì lấy tay đóng cái rầm cửa xe lại.
- Nhưng thưa tiểu... , à quên cô quản gia đã dặn là... - anh ta suýt nữa nói ra chữ tiểu thư nhưng nhớ ra lời nó ns ra tối hôm nay thì vội sửa lại, và chưa kịp nói hết câu thì đã bị giọng nói lạnh tanh pha chút khó chịu của nó chặn lại.
- Lênh của quản gia hay là của tôi to hơn.
- Dạ - anh tài xế nghe thấy thế thì im bặt luôn, đành lm theo lệnh của nó, rồi phóng xe đi về.
- Hình như có cái gì đó ở đằng kia thì phải - cách vị trí nó đang đừng ko xa, thấy có ánh đèn và có rất nhiều tiếng động lạ, thì tính tò mò của nó lại nổi lên. Ko sợ nó tiến thẳng về chỗ bãi đất trống đó.
Nhẹ nhàng tiến lại và nấp sau cái cây gần bãi đất trống, nó thích thú với khung cảnh đang diễn ra ở trc mặt.
- Thì ra là đang có uýnh lộn, ở đây xem kịch hay cái đã - tìm một chỗ bám, nhanh như gió, nó đã ngồi vắt vẻo trên cành cây, ánh mắt thích thú hướng về phía trc mặt, nơi đang xảy ra một cuộc hỗn chiến.
Vị trí của nó ngồi rất khuất nên khó có ai có thể phát hiện ra và đây cũng là một vị trí lí tưởng để nó có thể quan sát toàn bộ trận chiến kia. Đảo mắt một vòng, sớm muộn nó cũng đã nhận ra sự có mặt của 2 cô gái kia, đó là hai cô gái hôm nay nó gặp qua ở Lotte, bây giờ hình như một mình hai cô gái đó đánh với lũ thanh niên gần 100 ng kia thì phải. 3 ng con trai đứng im như pho tượng kia, sao ko giúp nhỉ, đừng nói con trai thời nay là thứ bỏ đi hết nhé, thấy chết là ko cứu. Thấy chàng trai ở giữa trông có vẻ quen quen, nó nheo mắt lại. Thì ra tên đó chính là cái tên nó đụng phải lúc nãy, trái đất đúng là tròn quá đi. Nhưng nó cũng chẳng thèm quan tâm đến sự có mặt của ba chàng trai đó, ánh mắt lại dời đi và quan sát vào trận chiến đang xảy ra trc mặt...
***
Quay về chỗ trận chiến, sau khi Thùy Trâm và Hà My, hai ng vứt hia thứ vũ khí xuống thì cuộc chiến thực sự mới bắt đầu.
Thùy Trâm lao vào, lấy đà, nhún ng nhảy bật lên để tránh những nhát kiếm của bọn chúng, cô đá bay thanh kiếm và tiếp đất một cách ngon lành. Lây thanh kiếm của bọn chúng, Thùy Trâm chém đứt tay của một con và dùng chân đá thẳng vào bụng một thằng to con định đánh lén bên cạnh, khiến thằng đó bay xa mấy mét và ngất ngay tại chỗ. Giơ tay chặn mã tấu đỡ thanh đao của một con khác, Thùy Trâm nhanh nhẹn gạt phăng mũi dao xuống chém đứt đôi chân của hai tên xấu số. Bọn chúng đâu quá ngã ra, ôm hai chân nhưng vì đau quá nên ko thể hét lên dc rồi ngất lịm đi lúc nào ko hay.
Thùy Trâm ko muốn có máu chảy nữa, cô lại chuyển sang dùng các thế võ để đánh bọn chúng. Từng cú xoay ng, đánh tay đến hoàn hảo. Tay và chân cô ra những chiêu võ nhanh nhất, nó nhằm vào chỗ hiểm hóc nhất trên cơ thế con ng. Khiến tên nào chúng những đòn đó cũng phải nằm vật ra đất, bất tỉnh ngay tại chỗ. Có một tên giả vờ ngất, nhân cơ hội lúc cô ko để ý cầm mã đao đứng dậy định chém Thùy Trâm. Tưởng chừng như tên đó đã có thể cười hả hê, vì Thùy Trâm vẫn ko hề hay biết gì về cú đánh lén đó nhưng. Đột nhiên Thùy Trâm xoay ng, cánh tay đỡ lấy thanh đao, mỉm cười với tên đó một cái. Dù nụ cười đó trông có vẻ rất là thân thiện nhưng tên đó tái xanh cả mặt lắp bắp nhìn Thùy Trâm nói.
- Chị... chị xin... xin chị tha cho em - thằng đó run rẩy xin tha mạng.
- Ok thôi - Thùy Trâm nói khiến tên đó mừng thầm - Nhưng mày là ngoại lệ, đợi kiếp sau đi - nhanh như cắt, Thùy Trâm cô đang thuận tay cầm lấy thanh đao trc mặt, chém bay đầu tên đó, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Trong màn đêm tĩnh lặng ng ta chỉ có thể nghe thấy một tiếng la thất thanh, và sau tiếng la đó một cái xác ko đầu ngã xuống. Một dòng máu đỏ bắn tung tóe trên ko trung. Trên gương mặt thiên sứ lúc này của Thùy Trâm dính be bét đầy máu, nó lm tăng lên vẻ đẹp ác quỷ cũng như thiên thần trong cô.
Tên này chính là tên đầu tiên dc Thùy Trâm chiếu cố, cho chết một cách nhẹ nhàng nhất trong đêm nay. Khốn khiếp, còn ko biết điều dám nhân cô hội chơi xấu cô, suýt chút nữa cô đã hứng trọn thanh đao đó rồi. May mà lúc đó Thùy Trâm thấy dc cái bóng của hắn dưới mặt đất, nếu ko thì ko biết lúc này chuyện gì sẽ xảy ra với cô khi cô hứng trọn thanh đao đó mất. Đám khác định lao vào đánh Thùy Trâm thấy cảnh tượng vừa rồi cũng phải khựng lại vì sợ sệt. Nhưng rồi bonj chúng vẫn ko biết điều, ko biết lưỡi hái tử thần đang đợi mình liều chết lao lên.
Thùy Trâm nhìn đám trc mặt, một lần nữa cô lại nở nụ cười khinh bỉ, cầm thanh đao trên tay chém vào những chỗ hiểm nhất trên ng chúng. Cứ chưa đầy 2 giây lại có một thân hình ngã xuống, sớm chốc Thùy Trâm đã giải quyết dc hết mấy tên này. Nhìn đám ng dưới đất cô hừ lạnh một cái vứt thanh đao xuống. Lúc này, dây buộc tóc của Thùy Trâm đột nhiên bị đứt ra. Mái tóc dc giải thoát tung bay khẽ trong gió. Nhanh, nhẹ và đầy uy lực đó chính là cách đánh của Thùy Trâm, bọn ng này cứ chết ko kịp ngáp dưới tay cô mà ko hiểu lí do vì sao.
Còn bên phía Hà My cô cũng đang trong tình thế mèo vờn chuột, phong cách đánh cũng đầy thư thái đến lạ thường. Có thể nói như Hà My, cô cũng giống như Thùy Trâm chưa bộc lộ hết một phần mười sức mạnh trong cơ thể của mình.
Quay ng ra sau, Hà My nhanh nhẹn đá vung hai cái dao của bọn nó rơi xuống đất. Rồi bằng một nhát chém của mình, Hà My cô đã cho 2 tên đứng gần đó đứt nguyên cánh tay. Từng thân hình xấu số lại ngã xuống, nhưng những thân hình này vẫn chưa chết hẳn, chúng quằn quại đau đớn một cách khổ sở. Có thể nói như bọn chúng may mắn lắm vì chưa mất mạng, nhưng sống mà phải chịu cơn đau đớn tột độ như thế này thì ko khác gì địa ngục cả. Máu của những tên đó đã dính cả vào mặt, vào cả ng của Hà My nhưng trông cô vẫn ko có gì là mệt cả, vẫn hăng say nhanh nhẹn giải quyết đám trc mặt.
Đám ng cứ lao vào đánh Hà My như một lũ điên nhưng khổ nỗi bọn chúng cứ lao vào ng Hà My thì lại bị đánh bay ra một cách ko thương tiếc. Cứ như thể thân ng Hà My là một cái lò xo vậy, thứ gì vào cũng ko bao giờ có thể trụ nổi và bị đánh bật ra một cách ko thương tiếc. Đám thanh niên này còn có cả con gái, mấy đứa con gái cứ lao vào đánh Hà My thì nhìn cái khuôn mặt đầy phấn của chúng là cô lại ngứa mắt cho bọn chúng hưởng nguyên một cú quay 360 độ khiến chúng lệch cả quai hàm mà ngất luôn.
Khác với Thùy Trâm thì Hà My chủ yếu là dùng chân để đánh, cái gót dày nhọn và hơn 15 phân của cô. Đế giày của cô mỗi lần vung lên là lại hạ cánh một cách an toàn vào mặt hay eo, bụng của bọn chúng khiến chúng đau quá nhiều tên bị vào bụng còn hộc nguyên cả máu mồm. Còn đứa nào xấu số bị gót giày của cô cho an tọa trên gương mặt thì khuôn mặt bầm tím, chảy máu và biến dạng một cách kinh khủng, khiến khuôn mặt chúng ng ko ra ng ma ko ra ma. Nhiều đứa đau vì mất máu quá mà ngất nguyên tại chỗ.
Cách đánh nhanh gọn lẹ ko khác gì của Thùy Trâm, Hà My cô cũng gây ra một thành tích ko hề kém gì. Gương mặt và quần áo Hà My lúc này dính đầy máu của bọn chúng, nhìn đám ng nằm rạp dưới đất Hà My dành tặng cho bọn chúng một cái nhìn thương hại. Thấy tên nào vẫn còn ngoan cố còn sức gượng dậy để đánh tiếc cô thì Hà My lúc này cũng ko nương tay nữa. Chân cô một lần nữa lại dc đưa lên cao và gót giày của cô an tọa và cắm xuyên qua cả cổ bọn chúng. Khiến cho bọn chúng cảm nhận thấy một cái chết đau đớn tột cùng.
Ko ai ngờ kết quả có thể như thế này, 2 cô gái chống chọi với đám thanh niên hơn 100 ng mà còn dành dc chiến thắng vẻ vang. Khuôn mặt của hai cô gái ko lấy một chút gì có là vẻ mệt mỏi. Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ thấy có một khung cảnh ghê rợn đang hiện ra trc mắt. Ko gian nơi đây nồng nặc mùi máu tanh, một mùi hương ghê rợn bay phảng phất trong gió cùng với xác ng la liệt đang nằm trên mặt đất. Có những ng chưa chết hẳn đang nằm quằn quại đau đớn trên mặt đất. Nhưng điều đáng chú ý nhất đó chính là hai cô gái của chúng ta, điều lm ghi nhớ nhất chính là màu mắt của họ. Nó vẫn sắc lạnh bình thản như ko có gì xảy ra, ghợn sóng nhẹ nhìn biển máu trc mắt một cách thích thú.
- Lâu lắm rồi mới chơi dc một trận như thế này sướng quá đi - Sau khi đánh nhau xong nhìn thành tích mà mình vừa gây ra, lúc này Thùy Trâm đã lấy lại tính cách thật của mình, hồn nhiên tươi cười nói.
- Mày nói đúng đó, nhưng chưa đã tay lắm - Hà My rút bỏ vỏ bọc lạnh lùng của mình hồn nhiên nói. Cô ko biết câu nói của mình tác động vào ba chàng trai kia như thế này đâu.
- Thế này còn chưa đã tay, em có phải là ng ko thế? - Quang Anh cùng hắn và Bảo Nam đi về chỗ Thùy Trâm và Hà My sau khi nghe câu nói hồn nhiên của cô suýt nữa té xỉu.
- Hỏi lạ, ko là ng chẳng lẽ là ma - Hà My quay sang chỗ Quang Anh nói.
- Ko phải, ý anh là ma đội lốt ng thì đúng hơn - Quang Anh châm chọc, xem ra anh đang rất muốn chọc tức cô nàng này đây mà.
- Hỏi thật nhé? - Hà My nở một nụ cười cực đểu nhìn Quang Anh khiến anh chàng thấy nụ cười đó thì tái xanh cả mặt rồi giả bộ ngây thơ nói tiếp - Anh có muốn nhập hội với lũ kia ko.
- Tất nhiên là có, à quên ko rồi - Quang Anh cười giả lả xua xua tay trc mặt.
- Xí, muốn nhập hội với bọn chúng thì cứ nói ra đi, em giúp cho còn lm trò - cho Quang Anh một câu ko thể nào phũ phàng hơn Hà My cố tình phớt lờ vẻ mặt đang ngơ ra của Quang Anh quay sang Thùy Trâm.
- Ê, bây giờ trong mấy anh ai đi dọn cái đống này vậy - Hà My nói tiếp hướng mắt xuống cái đám trc mặt, bọn chúng bây giờ tàn tạ kinh khủng, bộ dạng muốn sống cũng ko dc mà chết cũng ko xong.
- Là 2 em chứ ai - Bảo Nam cho Hà My một câu phũ phàng ko kém.
- Này, chính mấy anh mới là ng phải dọn ý, lm sao 2 đứa em dọn dc đống này, ko biết thương hoa tiếc ngọc gì hết - Thùy Trâm nghe thấy mình phải dọn thì cãi lại ngay, chưa để Bảo Nam nói thêm câu gì cô lại nói tiếp - Với lại chính mấy anh rủ bọn em đến đây mà, nên chính mấy anh phải dọn cái đống này mới đúng.
- Thôi, biết rồi em giảm bớt cái volum dùm cái đi. Muốn anh vào bệnh viện tai - mũi - họng để sửa lại tai à - Nghe thấy tiếng hét ko thể nào to hơn của Thùy Trâm mà cả bọn ở đây đứa nào cũng suýt thủng màng nhĩ, ngay cả mấy tên còn sống đang nằm dưới kia cũng phải cố gắng bịt tai lại.
- Đấy, nói thế còn dc, thế mới là bé ngoan chứ - Thùy Trâm vui mừng kiễng chân lên, giả vờ lấy tay xoa xoa đầu Bảo Nam (vì chị Trâm thấp hơn anh Nam rất nhiều mà, nên muốn xoa đầu anh ý thì chỉ còn cách phải kiễng chân lên thôi).
- Này, em gọi ai là bé ngoan đấy hả - Bảo Nam nghe thấy cái cụm từ "" bé ngoan "" thì nhăn mặt nói, ko biết Thùy Trâm lấy đâu ra cái biệt danh sến như con hến này nữa.
- Anh cũng đủ thông minh để tự hiểu mà - Thùy Trâm cười toe toét rồi quay sang nắm tay Hà My kéo đi ra chỗ mấy chiếc siêu xe ô tô của cả nhóm - Thế nhé, chúc mấy anh vui vẻ, em và My về ngủ trc đây. Bye bye.
Bảo Nam và Quang Anh nhìn Thùy Trâm và Hà My một cách chán nản rồi lắc đầu ngán ngẩm, xem ra hai cô nàng này còn trẻ con quá đi. Còn về phía hắn khuôn mặt vẫn băng lãnh ko có một chút biểu cảm nào cả.
Còn về phía Hà My và Thùy Trâm, lúc hai cô gái của chúng ta chuẩn bị mở cửa xe ô tô thì bỗng...
- Thùy Trâm, Hà My cẩn thận - ko hiểu có chuyện gì mà lúc chuẩn bị mở cửa thì họ nghe thấy tiếng hét của Bảo Nam và Quang Anh.
Lúc hai cô nàng giật mình quay mặt ra phía sau thì...
- Đoàng... - đây chắc chắn là tiếng súng, một tên nằm ở phía những cái xác trên mặt đất thì tự nhiên đứng dậy rú súng bắn thẳng vào chỗ Thùy Trâm và Hà My.
Do tình huống bất ngờ quá, nhất thời Hà My và Thùy Trâm ko phản ứng dc gì, chỉ biết nhìn vào phía viên đạn đang nhắm thẳng về phía hai ng.
Còn hắn thấy tình huống này thì vẻ mặt có một chút lo lắng hiện ra nhìn về phía hai cô bạn thân. Não hắn bắt đầu hoạt động hết cỡ để xử lí cho tình huống này, nhưng ko tốc độ của viên đạn nhanh quá, có lẽ là sẽ ko kịp rồi.
Tình huống lúc này như một thước phim quay chậm hắn, Quang Anh, Bảo Nam nhanh chóng chạy về phía Thùy Trâm và Hà My nhưng có lẽ là đã ko còn đủ thời gian. Viên đạn bay nhanh quá, nó xé toạc ko gian lao nhanh về phía hai cô gái trc mặt .
Hà My nhất thời sợ quá, ôm chặt lấy Thùy Trâm, hai ng đứng im chờ chết.
Keng...
1s
2s
3s
Đã ba giây rồi, sao chưa có chuyện gì xảy ra gì. Thùy Trâm và Hà My đang nhắm mắt chờ chết thì nghe thấy một tiếng động lạ. Hai ng đợi mấy giây nhưng ko có chuyện gì xảy ra, từ từ mở mắt. Đứng trc mặt của họ, họ thấy tấm lưng của một cô gái, ko hiểu cô gái này xuất hiện từ đâu ra, đừng nói chính cô gái này đã đỡ đạn cho họ nhá.
Còn ba anh chàng kia, nhất là hắn thì đột nhiên chết sững ng lại, ngay cả tên đang cầm súng cũng vậy. Một thanh âm trong trẻo phát ra.
- Chơi xấu mà ko biết nhục à - một giọng nói băng lãnh dc phất ra, dù là băng lãnh nhưng nó trong trẻo và hay đến kì lạ - Hai ng có sao ko? - Nó quay ra hỏi Thùy Trâm và Hà My, nhìn thấy nó Thùy Trâm và Hà My bất động, mắt mở to ra hết cỡ.
- Mày, ... mày là đứa nào mà tự nhiên xen vào chuyện này - tên đó lắp bắp nói.
- Tao là tao chứ còn là ai nữa, hỏi ngu - nó quay mặt lại nhàn nhàn đáp, giọng nói vẫn bình thản đến mức đáng sợ.
- Sao, ... sao... mày có thể viên đạn đó - tên đó lắp bắp nói.
- Tại viên đạn của mày, mà gót giày tao gãy rồi đây này, tiếc thật - đúng là giày ko xịn có khác, mới có hoạt động một tí mà đã gãy gót rồi. Nó chỉ xuống đôi giày của mình rồi vứt sang một bên.
Đúng, lúc nãy ngồi trên cây ngay phía trên ô tô của Hà My và Thùy Trâm, nó đã quan sát dc mọi vc. Và tất nhiên hành động giả chết chơi xấu, bắn lén của một thằng ko quá khỏi tầm mắt của nó. Định ngồi yên, ko giúp hai cô gái kia nhưng ko hiểu sao khi viên đạn xé tạc ko khí, gần bay đến ng họ thì nó có một cảm giác giấc kì lạ. Lí trí của nó bắt nó phải cứu hai cô gái này mà ko biết lí do tại sao.
Viên đạn bay gần đến ng Thùy Trâm và Hà My thì đột nhiên nó từ cây nhảy xuống, dùng cú xoay ng 360 độ trên ko của mình, dùng lực chân thật mạnh đá bay viên đạn đi ( cái này là mình chém đó nha). Nó lúc đấy với khả năng của mình thì cũng chẳng bị sao, nhưng vì đôi giày nó đang đi ko chịu dc lực tác động mạnh thì sau khi va chạm với viên đạn đó thì bị gãy mất đế. Và nó đã đạt dc mục đích của mình, viên đạn dc nó đá bay đi, dưới con mắt ngạc nhiên của tên bắn lén.
Còn về phía bọn hắn thì do hôm nay ko ai mang súng đi vì ko nghĩ trg hợp này có thể xảy ra vì nếu có súng thì sẽ dùng độc trị độc để đạn đối phó với đạn thôi. Đúng lúc tuyệt vọng nhất, thì trên cây ngay bên cạnh mấy chiếc ô tô thì có một cái bóng lao xuống . Cái bóng đó dùng cú xoay ng trên ko 360 độ của mình và đã bay viên đạn đi.
Cái bóng đó đáp xuống đất thì họ mới nhận ra đó là một cô gái. Quang Anh và Bảo Nam khi nhìn thấy gương mặt của nó thì rất ngạc nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt này một mảnh kí ức đã bắt đầu ùa về trong họ. Còn hắn thì nhận ra đây chính là cô gái mà mình đã đụng phải ở trung tâm thương mại.
- Con khốn, mày phải trả giá cho việc làm của mình - tên đó tức giận nói rồi nhân lúc nó ko để ý dùng súng bắn về phía nó. Thanh âm quen thuộc một lần nữa lại dc vang lên.
Đoàng , viên đạn một lần nữa lại dc bay ra và lần này nó đã chuyển đổi mục tiêu, mục tiêu của viên đạn lần này ko phải là ai khác mà nhằm vào chính nó.
- CẨN THẬN - 5 ng bọn hắn đồng loạt hét lên.
- Hả - nó giật mình khi nhìn thấy tên đó đã nhả đạn thì theo phản xạ tự nhiên nó đã né ng sang một bên.
Nó đã tránh dc viên đạn, nhưng ko có nghĩa là tránh dc hoàn toàn. Viên đoạn bay xoẹt qua mặt nó, để lại một vệt máu dài.
Tách , tách từng giọt máu nhỏ xuống đất, lấy tay đưa lên má nó thấy ướt quá , bỏ tay xuống nhìn thì tay nó bây giờ đã dính đầy máu.
Nhìn tên ko biết điều kia nó tức giận gằn từng chữ.
- TÊN - KHỐN - ĐÂY - SẼ - LÀ - SAI - LẦM - LỚN - NHẤT - TRONG - CUỘC - ĐỜI - CỦA NGƯƠI - nếu ai để ý kĩ thì lúc này màu mắt nó đã chuyển qua một màu đỏ rực, thể hiện là nó đang rất tức giận.
- A, A, A - Sau câu nói đó của nó thì ko hiểu chuyện gì xảy ra, tên đó chỉ hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã phịch xuống đất. Trên trán của hắn thì chảy đầy máu mà ko biết là do vật gì gây ra. Mắt hắn thì mở trừng trừng nhưng thân ng thì bất động (cái này gọi là chết mà ko nhắm dc mắt đó).
- Ko biết điều - nó lạnh lùng nói rồi ôm mặt bc đi, trên tay nó lúc này chảy ra rất nhiều máu.
- Khoan đã - Thùy Trâm thấy nó chảy nhiều máu thể thì hốt hoảng chạy theo giữ nó lại.
- Chuyện gì - nó lạnh lùng quay lại, một tay vẫn đang ôm má nói.
- Để bọn mình sơ cứu vết thương cho cậu nha, nếu để lâu sẽ nhiễm trùng đó - Hà My chạy đến nhìn tay nó đang ôm mặt chảy đầy máu trong lòng ko hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc kì lạ nói.
- Cảm ơn lòng tốt, tôi ko khiến. Muốn giúp tôi thì dọn luôn tên đó dùm tôi đi - nó ko thèm để ý đến hai cô gái trc mặt đang lo lắng cho mình nhường nào. Lạnh lùng nói rồi xoay ng ôm mặt bc đi.
- Nhưng... - Thùy Trâm gọi với lại.
- Kệ cô ta đi - hắn nhìn theo bongs nó trong lòng có dâng lên một nỗi xót xa.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |