Bắn bên trong
← Ch.30 | Ch.32 → |
Toàn Minh mệt mỏi tới cực điểm, ngả đầu xoay người ngủ thiếp đi, 𝐭𝐡*ở ♓ổ*n ⓗ*ể*n đưa lưng về phía Chung Chấp, kéo khoảng cách ra với anh, dùng cách này để bày tỏ nội tâm nho nhỏ c♓·ố·𝐧·ⓖ đ·ố·ï trong yên lặng. Trước giờ chỉ có Chung Chấp không để ý tới cô, không có chuyện cô không để ý tới Chung Chấp.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Cũng là lần đầu tiên cô bị Chung Chấp làm cho chật vật tới vậy.
Buổi sáng Toàn Minh tỉnh dậy từ trong mơ, cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên le lưỡi một cái theo bản năng, vô tình bị cuốn tới ký ức của cơ thể tối qua, đau đến nhe răng há miệng. Da miệng bị chà sát tới nóng rát đau đớn, ngay cả răng cũng run cầm cập vừa mềm vừa đau, cuống lưỡi sâu trong cũng bị sưng không thể tả. Còn đầu gối thì do quỳ xuống sàn nhà vừa lạnh vừa cứng nên cũng giống như bị tảng đá lớn cán qua, bóp một cái là vỡ.
Cả người bị Chung Chấp ⓣà*ⓝ 🅿️𝒽*á lại một lần nữa hợp lại.
"Toàn Toàn?" Toàn Minh cảm thấy Chung Chấp ở sau lưng khẽ gọi mình một tiếng.
Nhưng lúc này cô còn đang bực bội, hoàn toàn không muốn để ý tới nha, liếc một cái thầy mình đang vùi trong 𝖓🌀ự●c anh, trong lòng lập tức khua chiêng gõ trống bắt đầu phản đối, mặc dù lưu luyến nhiệt độ của anh nhưng vẫn liều 𝐜h*ế*𝖙 muốn thể diện, đành phải nhắm hai mắt quật cường giãy người ra xa, thoát khỏi cái ôm của anh, cuộn tròn thành một con tôm nhỏ, để chiếc gáy tròn trịa hướng về phía anh.
"Còn đang giận ư?" Chung Chấp vươn tay dài vòng qua một bên xương sườn của cô, ôm cô kéo người qua, ngang ngược ôm vào lòng, dính chặt vào 𝓃●ɢự●↪️ mình, vùi đầu nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai thon gầy của cô, lộ ra vẻ dò xét và lấy lòng: "Chút này đã không chịu nổi rồi sao?"
"Cầm thú." Cô lẩm bẩm nhỏ giọng oán giận nhưng sau lưng vô thức thả lỏng, phối hợp với Chung Chấp.
"Ba cầm thú." Anh thú nhận không kiêng dè, lại ⓣh-â-𝓃 Ⓜ️ậ-† ôm chặt Toàn Minh, thấp giọng nói ôn tồn: "Không phải ba đang thỏa mãn nguyện vọng của con sao." Nói xong anh cúi đầu áp môi lên bờ vai mượt mà, nụ ♓ô*ռ đơn thuần không nhuốm tình dục rồi nhẹ nhàng phả qua gáy cô, miêu tả phác họa đường cần cổ thon dài của cô.
Chừng mấy lượt, Toàn Minh cảm thấy tiếp xúc nhẹ nhàng như vậy rất thoải mái, rất dễ chịu, thỏa mãn giống như động vật nhỏ rên lên vài tiếng, ngay cả bên tai cũng nhiễm màu hồng nhạt.
"Ba biến thái ghê." Cô hơi khó kiềm chế, trở người, ngâm nga, dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn anh, muốn nhưng vẫn tỏ vẻ, uốn éo như chiếc móc câu.
Nhìn Toàn Minh như vậy, trong lòng Chung Chấp chợt gõ một tiếng, yết hầu chuyển động, khóe miệng khẽ cong, hơi híp mắt có phần nghiền ngẫm: "Ba còn có thể biến thái hơn chút nữa."
Anh vừa định đè lên, Toàn Minh sững sờ đành luống cuống chân tay ấn lên người anh, ra sức lắc đầu: "Đừng!"
Chung Chấp khẽ cười tự giễu, bây giờ cô giống như chỉ cần một ánh mắt như có như không đã có thể khởi lên 𝒹ụ-𝐜 v-ọ-n-🌀 của anh, bây giờ lập trường của hai người so với lúc ban đầu gần như vừa khéo ngược lại.
Tình dục chưa thỏa mãn tối qua vẫn chưa nguội xuống hoàn toàn, bởi vì cô mà bị ép đơn phương kết thúc. Nghĩ vậy, anh mặc kệ lời từ chối đáng yêu của cô, vẻ khí khái trên mặt nhiễm chút sắc tình, không nói lời nào bấu vào tay cô ấn cô vào đầu giường, đè Toàn Minh dưới người nhắm thẳng vào đôi môi anh đào đỏ tươi tắn kia 𝐡ô●𝖓 xuống.
Cô lạt mềm buộc chặt khẽ đẩy đẩy mấy cái, giương mắt nhìn nghẹn ngào: "Lát nữa con không muốn dùng miệng."
"... Được." Chung Chấp hiếm khi dịu dàng đáp lại cô rồi lại lật người lên.
Toàn Minh lập tức uốn éo phần eo và cơ thể áp chặt với xúc cảm ấm nóng quen thuộc kia.
Cô đó, không có cách nào thật sự từ chối Chung Chấp.
𝐇_ơ_ⓘ 𝖙_♓_ở 𝐧ó_𝐧_ɢ rự_↪️ giống như muốn thiêu đốt t𝐡-â-𝓃 ⓣ♓-ể hai bên, bọn họ ⓗ_ô_𝖓 sâu 𝐪*u*ấ*n 🍳⛎ý*🌴, khẽ buông lỏng, chóp mũi chạm nhau, tình yêu tâm đồng ý hợp ăn ý nhìn nhau cười một tiếng rồi lại thiết tha hợp lại kề sát dây dưa quấn lấy nhau, trao đổi nước miếng giống như muốn hòa tan đối phương trong miệng mình vậy.
"Hư... ưm..." Hơi 𝐭*♓*ở ⓗổ*𝓃 ♓ể*ռ bất ổn của Chung Chấp phả lên mặt cô, Toàn Minh bị ♓ô●𝖓 tới hai mắt mờ đi, tiếng 𝐫.ê.п 𝐫.ỉ trầm bổng nhẹ nhàng 𝐪ⓤ𝐲_ế_𝓃 𝐫_ũ từ cánh môi tràn ra.
Dường như trên người cô có mùi hương cơ thể mê hoặc, ngửi vài lần là sẽ nghiện.
Tay Chung Chấp nắm lấy bánh bao trắng như tuyết, non mềm, trơn láng, đầu ngón tay khẽ niết quả anh đào gồ lên, bắt lấy phần thịt 𝐦ề-m 𝐦ạ-𝒾 chắc nịch căng ra như thể xoa mạnh mấy cái sẽ nặn ra được dịch sữa, xúc cảm hạnh phúc dạt dào này sung 𝖘ướ-п-ⓖ tới mức đầu óc anh muốn Ⓜ️-ê 〽️𝒶-п đi.
Chung Chấp nâng đầu hướng xuống, bộ ռ·gự·🌜 sữa tuyết trắng cứ thế không giữ lại chút nào lộ ra trước mắt anh, hình cầu nở nang hoàn mỹ, anh chăm chú nhìn đỉnh nụ hoa cao vút trên quầng n🌀ự-𝐜 sẫm màu, ánh mắt u ám thâm sâu, sau đó khẽ cười trầm thấp ngậm lấy nụ hoa giống như đứa trẻ ngây thơ nhất b* sữa mẹ vậy, từng bước từng bước có tiết tấu dùng sức 〽️ú-✞ vào, đầu lưỡi trêu chọc nụ hoa, thưởng thức một cách thích thú, thi thoảng lại phát ra tiếng khó lọt tai. Bộ 𝓃🌀ự_𝖈 sữa vừa non vừa mềm tựa như tơ lụa, cực kỳ đàn hồi, cảm giác vào miệng vô cùng tốt.
Toàn Minh bị anh 𝐦ú●𝖙 tới cả người 𝐫𝖚·𝓃 rẩ·🍸, hô hấp thoáng cái bất ổn, cổ họng khô khốc, cô vô thức duỗi hai chân sau đó không kiềm chế được ôm lấy đầu anh túm tóc, nhìn anh đang vùi đầu giữa bộ 𝓃-🌀-ự-🌜 đong đưa, trong nháy mắt bị 𝖐í●↪️●𝖍 𝐭●♓●í𝒸●𝐡 bản năng làm mẹ, kìm lòng không đặng mà buông tay vỗ nhẹ đầu anh, dịu dàng nói: "Ngoan... Ngoan... Đừng vội... Đừng vội..."
Chung Chấp có vẻ không nhịn được nữa, cắn mạnh hai cái, chống tay lên hai bên người cô, đưa tay dò dẫm xuống miệng huyệt dính ướt chất lỏng, sau đó đem vật cứng 𝖓óռ.ℊ ⓑ.ỏ𝓃.ℊ chui vào giữa hai đùi trắng bóng của cô, trắng trợn va chạm qua lại, gom sức hành động, gậy th*t nóng rực thiêu đốt dưới thân cô đến tê dại.
Toàn Minh mơ màng bám lấy đ.ườ.п.ℊ 𝐜.𝐨.ⓝ.𝖌 căng chặt sau lưng anh, để người mình dán chặt lên phần nℊ●ự●𝒸 nóng hầm hập của anh, cảm giác toàn thân trống rỗng cần an ủi bị gặm nhấm gần như không còn, chỉ trong thoáng chốc cơ thể và tinh thần cũng trở nên hoảng hốt náo loạn, cô đặt một nụ h●ô●ռ lên khóe mắt anh, giọng nói khàn khàn mờ ám: "Tới đi... nhớ nhẹ chút."
Ánh mắt Chung Chấp tối sầm lại, thật sự chuyển động cơ lưng, chậm rãi 𝖈●ắ●m ѵà●🅾️ mật huyệt cực lạc mất hồn. Động tác lần này của anh rất chậm khiến cơ thể Toàn Minh run lên, dường như có thể cảm giác được miệng huyệt nhỏ nhắn bị một cây gậy th*t vừa cứng rắn lại ⓝó.𝓃.g 🅱️.ỏn.𝖌 vươn vào như thế nào, sau đó từ từ chui vào vách tường chật hẹp, lớp ngoài của gậy th*t va chạm đè ép lấy phần thịt bên trong vách tường, 〽️ú-t lấy 💲·❗ế·✞ 𝒸♓ặ·†, cảm giác được lấp đầy càng lúc càng chân thực, đâ*ⓜ tới chỗ sâu nhất, thịt huyệt mũm mĩm cũng bị căng ra đến tận cùng.
Toàn thân Toàn Minh hiện ra màu hồng phấn, cô lơ đãng nhìn vào chỗ hai người ⓖï-𝐚-ο ⓗợ-𝐩 dấp dính, có chút không tin nổi với dưới thân có thể chứa được gậy th*t dài như vậy. Cô ôm vai Chung Chấp, nhíu chặt mày, hô hấp dồn dập hỗn loạn có phần theo không kịp, chỉ có thể mặc cho vật thể hình trụ п*ó*𝐧*🌀 𝖇*ỏ*ռ*𝖌 thiêu vỏ sò Ⓜ️ề·m 〽️ạ·i.
N-ⓖự-𝖈 Chung Chấp phập phồng, vừa đâ_〽️ 𝐯_à_🔴 cơ thể cô, vừa bẻ chân cô thành một độ cong khiến tất cả đàn ông điên đảo, căng ra nơi nõn nà lầy lội giữa hai chân kia, Toàn Minh thảng thốt muốn khép lại thì bị anh dùng lực mạnh đẩy ra, sau đó bắt đầu ngang ngược đuổi theo 🅓ụ-🌜 ✌️ọ-n-🌀 hừng hực sục sôi.
Lúc vừa bắt đầu vẫn là sự ⓧ_â_𝖒 n_♓ậ_🅿️ điềm tĩnh mạnh mẽ, không trượt phát nào, từng lần đều cắm tới chỗ sâu nhất chiếm đoạt chen vào.
Càng về sau Chung Chấp bắt đầu nảy sinh ý nghĩ độc ác, điên cuồng tăng tốc độ va chạm, ga trải giường bị cô túm lấy xốc xếch không chịu nổi, dáng người 〽️·ảп·♓ 𝐤♓·ả·n·ⓗ cũng đung đưa dữ dội theo chiếc giường yếu ớt, lực va chạm lớn giống như đang xâm phạm cô một cách gian ác khiến Toàn Minh vừa đau lại vừa ⓢ·ướ·ռ·𝐠.
"A a a!! Ba... ưm..." Nghe Toàn Minh г.ê.𝐧 r.ỉ giống như tiếng nức nở vô lực, tinh thần mơ hồ kêu loạn: "Ưm a! Không muốn..."
Cảm giác ♓🔴ⓐ*п á*ı với người mình yêu, rõ là, thật là...
Đến thời khắc tình dục đan xen nước sữa hòa hợp, lý trí và sức mạnh của Chung Chấp sẽ mất khống chế, mặc sức giải phóng thú tính từ tận trong xương, không nhịn được dữ dội cắm rút người dưới thân, cắm cô đến hỏng, sau đó bắt đầu dùng những từ ngữ tục tĩu. Anh chăm chú nhìn gương mặt Toàn Minh nhuốm màu tình dục và đẫm mồ hôi, trong con ngươi lộ rõ cảm xúc nào đó đang kìm nén, bờ môi mỏng của anh khép lại mở, kiềm chế lại khôi hài: "... Cắm con tới thỏa mãn chưa."
Chung Chấp nghĩ, dù là anh 𝐜ⓗế·𝖙 trước cô cũng không phải là vì ⓒ𝖍●ế●t già mà là ⓒ●ⓗ●ế●✞ trên người cô.
"A a... ư..." Móng tay Toàn Minh khảm thật sâu vào lưng anh, 🎋●𝖍🔴á●ı ↪️ả●ⓜ thoải mái đã đời dưới người khiến giọng nói cô cũng trở nên phát run, không có cách nào nói ra một lời nói toàn vẹn bình thản, không thể không nộp v·ũ ⓚ·♓·í đầu hàng.
Mỗi lần Chung Chấp 𝐫ú·✞ г·𝖆 từ trong cơ thể cô, vách tường lập tức co lại đến hẹp nhất, sau đó đẩy mạnh hông, ưỡn dương v*t to lớn đ-â-m mạnh vào, cứng rắn kéo căng tiểu huyệt, tiến quân thần tốc cắm thẳng vào, phụt phụt bạch bạch, vách thịt hồng phấn thảm thương bị tách sang hai bên.
"Ba!" Toàn Minh nhíu chặt mày, hai gò má đỏ ửng, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, dưới thân giống như lửa cháy, cô có phần không chịu nổi sự tấn công mãnh liệt của Chung Chấp, nắm đấm trắng trẻo 𝖒ề·〽️ 𝐦ạ·𝐢 khẽ đặt lên nℊự-c anh, muốn mắng nhưng lại không nỡ mắng.
Lần này cô biết, thì ra trước kia Chung Chấp không, hề, dùng toàn bộ sức lực!!
"Con vẫn luôn... ừm... uống thuốc sao?" Chung Chấp chìm trong tình dục bị cô bao bọc sảng khoái tới tận cùng, âm thanh khàn khàn dụ hoặc lại đầ*𝖚 đ*ộ*𝐜 lòng người, hoàn toàn ngược lại sự hung dữ mạnh mẽ bên dưới người, anh vừa hỏi vừa cúi đầu khẽ khàng 𝖍·ô·ⓝ lên khóe mắt trào ra nước mắt của cô.
"Ừm... có..." Mặc dù Toàn Minh có phần sợ sệt ⓡ⛎_ⓝ гẩ_𝓎 đáp lời nhưng hai cánh tay vẫn ôm lấy Chung Chấp dùng hết sức chui vào trong ngự●🌜 anh, 🌴hâ·𝐧 ✝️♓·ể 〽️ảп*h 𝐤♓*ả𝐧*𝐡 gầy yếu giống như bị anh bẻ gãy.
Nhìn cô lộ rõ vẻ sợ anh muốn lẩn tránh theo bản năng nhưng vẫn coi anh là người duy nhất có thể dựa vào, dáng vẻ dâng hiến giao hết cho anh thoáng cái khôi phục h🅰️*m 𝖒*ⓤ*ố*𝐧 bảo vệ và 𝐝ụ·ⓒ 𝐯ọ·𝓃·🌀 chiếm hữu trong tim anh.
Còn một chuyện nữa, Chung Chấp luôn muốn làm nhưng không có khả năng làm.
Anh 🌴.♓.ở ℊ.ấ.ⓟ một tiếng, đột nhiên gia tăng tốc độ cắm rút, vật cứng hung hãn không ngừng trào ra chất lỏng, càn quấy giày xéo tiểu huyệt non mềm của cô, cuồng dã buông thả, cơn sóng tình dữ dội sôi trào cuối cùng ↪️ắ*𝐦 ✔️*à*𝖔 thật sâu, thỏa thích phun trào trong cơ thể cô, chất lỏng ⓝó𝓃·ⓖ 𝐛ỏп·🌀 bắn vào bên trong khiến người cô run lên, đôi chân nhỏ nhắn đạp một cái, đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Chung Chấp vội vàng ôm lấy Toàn Minh gần như ngất xỉu, trong mắt cô mờ mịt hơi nước, lông mi run run, môi giật giật, cuối cùng hết hơi cạn sức lườm anh một cái.
Không để ý tới anh nữa thật!
Cho đến khi Chung Chấp гú*✞ 𝐫*a khỏi cơ thể cô, chất lỏng trắng đục mang theo hương nồng của phái nam chen nhau tiết ra từ những cánh hoa".
"Con muốn về trường học!" Nghĩ đến chuyện trước khi â*𝓃 á*ï với anh, cô lập tức bừng bừng lửa giận, cả người tựa như bông, thế mà cô còn hưởng thụ như vậy.
"Được được được." Sau khi hoàn toàn thoải mái, lúc này Chung Chấp mới tỉnh táo lại, không ngừng gấp gáp dỗ dành cô, chiều theo ý Toàn Minh.
Chung Chấp ôm cô tới phòng tắm rửa sạch dưới thân xong, rửa ráy xong rồi mới đưa cô về trường học.
Sau khi cô về kí túc xá, Bạch Sơ Ý nhìn dáng vẻ ốm yếu của cô lại ân cần dịu dàng hỏi thăm cô: "Toàn Minh, bụng cậu còn đau không?"
Toàn Minh thầm mắng Chung Chấp một câu.
Đau, sao lại không đau, từ miệng tới chân, từ trong ra ngoài, trên dưới cả người đều đau.
Cô uể oải xoa vai, lặng lẽ liếc nhìn, tỉnh bơ đáp: "Không đau."
← Ch. 30 | Ch. 32 → |