Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 090

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 090
Toàn thắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Du Tử Tu ngưng trọng nhìn hai người phía dưới, tay nắm chặt lại, giống như móng tay cùng lòng bàn tay liền nhau, khảm nhập vào, huyết nhục mơ hồ, nhưng ngay cả mình cũng không có phát giác.

"Chủ tử, nên rút lui."Trong đó một gã tử sĩ nhỏ giọng ở phía sau hắn nói.

Hải Đường cũng đã sắp điên rồi, nàng bụm mặt, thất thanh thét chói tai: "Ta muốn giết nha đầu kia!! Ta muốn giết nàng!!!"

"Ngươi muốn giết ta? Cũng không nhìn một chút người phía sau ta có đồng ý hay không." Mặc Ngưng Sơ ỷ vào vị núi dựa cường đại phía sau mình, nói chuyện cũng càng phát ra chọc tức: "Chúng ta một vật đổi lại một vật, rất công bằng."

Hải Đường nghiêng đi thân, nước mắt giọt lớn giọt lớn rơi xuống, ai oán nhìn Du Tử Tu: ".... . Tử Tu.... ."

Nhưng vừa vặn lại chạm vào ánh mắt của hắn, nàng vừa hoàn toàn tuyệt vọng cùng hỏng mất, ánh mắt chuyên chú như vậy, như một cây gai xuyên thấu đáy lòng của nàng, một khắc đó thần trí của nàng sụp đổ, giọng nàng đột nhiên cất cao, kêu to: "Du Tử Tu, đó là địch nhân của ngươi!!! Nhiều năm như vậy, là ai vẫn cùng ngươi? Là ai vẫn trợ giúp ngươi?!!! Là ta!!! Là ta!!!"

Nàng thống hận bộ dáng quyến luyến như cũ của Du Tử Tu, thống hận tới cực điểm! Giống như hắn làm nhiều như vậy, cũng là vì nữ nhân kia, từ đầu tới đuôi, cũng chưa từng có nhìn qua mình, giống như lại nhớ tới rất nhiều rất nhiều năm trước, hắn vì Mặc Ngưng Sơ, thiếu chút nữa đem mình đuổi ra khỏi Rừng Hoa Đào.

Nàng ở ngoài Rừng Hoa Đào quỳ hồi lâu, khóc hồi lâu, cơ hồ sắp chết đi, hắn mới nguyện ý lưu lại nàng, mà chính là loại sỉ nhục này, đau như vậy, nào có ai biết?

Nàng thét chói tai giống như là rên rỉ chất vấn, hoặc như là cầu khẩn.

Hải Đường chấp nhất là Mặc Ngưng Sơ cũng cảm thấy bội phục, nàng làm không được, Hải Đường làm được.

Vì một nam nhân, dùng hết tất cả thủ đoạn, ngay cả mình cũng bị cuốn vào. Hải Đường không để ý hậu quả tranh đoạt tất cả, hôm nay ước chừng cho là sắp đã được như nguyện, đáng tiếc lại bị mình cắt đứt rất nhiều lần, dự đoán, nàng cũng là hận mình hận đến trong xương.

Mặc Ngưng Sơ trầm thống nhíu mày: "Nếu là ngươi nguyện ý cho ta giải dược cổ độc, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, thậm chí, chỉ cần hắn nguyện ý buông tha tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ta tha các ngươi đi.... ."

Ngang hông lập tức bị nhéo một cái, Nạp Lan Lân nhỏ mọn trừng nàng, lệ khí trong mắt hắn còn chưa tan hết, mới vừa rồi bọn họ bày trận đem mình giam ở bên trong, cỗ tức giận này còn chưa bình phục, sao nói thả liền thả?

"Không!!!" Hải Đường nhưng lại nghiến răng nghiến lợi: "Ta không cần ngươi đồng tình, thả chúng ta đi? Các ngươi tốt nhất nên lo tình cảnh của chính các ngươi!!!!"

Nàng tiến lên một bước, cơ hồ là mang theo quyết tuyệt đồng quy vu tận, từ trong lòng ngực móc ra một cái hộp nhỏ, cũng là ở một khắc đó, bị Du Tử Tu ngăn trở.

"Ngưng Sơ, ngươi cho ta giải dược, ta nguyện ý cùng ngươi đổi lại."

Sắc mặt hắn nặng nề nhẹ nhàng câu lên một nụ cười khổ: "Hải Đường, ngươi nói rất đúng, nhiều năm như vậy, người cùng ta, vẫn là ngươi, ta thật xin lỗi ngươi, là ta.... . Xin lỗi."

Hải Đường sửng sốt, sau khi những lời đó vang lên ở bên tai, nàng thậm chí cho là mình lại nghe thấy ảo giác. Du Tử Tu lại đem nàng kéo về phía sau, đem cái hộp nhỏ này thu vào: "Cái này quá nguy hiểm, ngươi đừng đụng, ngươi cho nàng giải dược, về phần thứ gì thuộc về ta, ta một phần cũng sẽ không cho, mà không thuộc về ta.... ." Hắn cuối cùng nhìn Mặc Ngưng Sơ một cái, cùng với Nạp Lan Lân ôm nàng thật chặt trong ngực, giữa bọn họ đã không còn bất kỳ khe hở hắn có thể nhúng tay vào, giống như là thiếu niên chờ đợi, đã sớm theo năm tháng trôi qua không nhìn thấy dấu vết, ngay cả chút ký ức tốt đẹp, cũng dần dần bắt đầu rữa nát biến chất, hắn rất sợ, đến cuối cùng, bọn họ sẽ đem cái gì cũng không phải.

Hắn dừng một chút, mâu sắc trầm xuống: "Thứ không thuộc về ta, tóm lại không thuộc về ta, ta tranh giành cũng không có chút ý nghĩa nào, hôm nay có thể chế phục đối phương hay không, bằng bản lãnh, ta sẽ không để cho hắn một phần, hắn cũng đừng muốn từ chỗ này của ta chiếm được tiện nghi, hôm nay, chỉ mong trả lại một cái công đạo cho mẫu thân, còn có.... . Trả lại ngươi một danh phận."

Hải Đường không thể tin cứng ngắc ở đó, nước mắt lướt qua gương mặt sưng đỏ của nàng, nhưng nàng lại không chút nào cảm giác được đau đớn.

Nàng chỉ cảm thấy, giống như là đang nằm mơ, cảm giác không hề chân thật.

"Đi." Du Tử Tu đưa tay vuốt vuốt tóc Hải Đường, giọng nói mềm mại xuống tới.

Hải Đường cuối cùng khóc, nước mắt như giàn giụa, giống như một đứa nhỏ bất lực.

Mặc Ngưng Sơ phát hiện mình tựa hồ thúc đẩy một chuyện tốt, nếu như vào sâu hơn một chút, dụ dỗ hai người kia giơ tay đầu hàng, không phế người nào, chuyện này còn có thể giải quyết tốt hơn.

Nạp Lan Lân không khỏi ôm ôm nàng: "Ngươi chính là quá thiện lương, quá ngây thơ, Quả Đào ngu ngốc."

".... ." Chẳng lẽ không thể ở một khắc trọng yếu ý nghĩa như vậy nói tốt hơn nói sao? Giải quyết tình địch vừa giải quyết giải dược, khen một cái sẽ chết người sao? -_-

Hải Đường đã từ trên nóc nhà nhảy xuống, cầm trong tay ra một chồng đồ, nói: "Dựa theo cách điều chế thuốc trên này, liền có thể đuổi cổ độc trên người mẫu thân hắn, bất quá, về phần các ngươi có thể tìm được nữ nhân kia hay không, lại phải xem năng lực của các ngươi."

Mặc Ngưng Sơ cũng từ trong ngực Nạp Lan Lân đi ra, giả bộ từ trong lòng ngực móc ra dược hoàn, nói: "Ngươi ngâm nước uống, hai ngày sau, cũng sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì."

Hải Đường hừ lạnh một tiếng, tính tình vẫn lớn muốn chết, bất quá, không có giương cung bạt kiếm như lúc trước, hai người càng đến càng gần, đang muốn trao đổi giải dược, lại đột nhiên, một tiếng vang bén nhọn phá vỡ bóng đêm vốn là yên tĩnh, mang theo ánh lửa sáng ngời, mãnh liệt mà đến!!!!!

Nạp Lan Lân sửng sốt, đã tay mắt lanh lẹ đem Mặc Ngưng Sơ bắt trở về trong ngực, xoay người vừa chuyển, đã đem Mặc Ngưng Sơ kéo đến chỗ tối!!!

Này hẳn là mưa tên hỏa tiễn cùng độc tiễn cùng nhau trút xuống!!!!!

Chỗ này là trên sườn núi, rất bí mật, cũng là hết sức dễ dàng bị địch nhân phục kích ở đỉnh núi, đầu tên sáng rực này giống như dự mưu, chờ đợi một khắc bọn họ buông lỏng cảnh giác nhất, chi chít bay vụt mà đến!!!

Hải Đường cũng là ngẩn ra, vừa vặn là hành động quá trễ, một chồng giấy trên tay bị một mũi hỏa tiễn bắn trúng, lập tức bốc cháy lên, ánh lửa thổi quét qua, đốt không dư thừa một chút.

Một tòa sân bên cạnh bị hỏa tiễn tập kích, bắt đầu chậm rãi thiêu đốt, nơi này có lẽ ở một khắc sau, sẽ triệt để biến thành một biển lửa.

Nàng cũng muốn lập tức đi trốn, nhưng cước bộ bỗng nhiên trở nên rất nặng rất nặng, bộ ngực có cỗ đau đớn kịch liệt thật nhanh lan tràn ra, nàng mờ mịt cúi đầu nhìn một chút, "Tí tách" một tiếng, một giọt máu đen nhánh từ trên mũi tên bén nhọn rơi xuống, rơi vào trong lòng bàn tay của nàng.

Bên tai vút qua một mũi tên khác, nhưng nàng lại không cách nào trốn, nàng há miệng, tiếng nói khàn khàn cái gì cũng nói không ra.

*****

"Hải Đường!!" Một tiếng hét to truyền đến từ trên đỉnh đầu, mà ngay giây phút sau nàng đã rơi vào vòm ngực ấm áp của một người, nàng mong đợi cái ôm này đã quá lâu, nhưng ngay lúc này lại không cách nào vui nổi.

Gương mặt người kia hầu như lúc nào cũng vậy, luôn có cảm giác mơ hồ, nàng muốn đưa tay lên sờ, nhưng thân thể lại như bị người khác rút cạn sức lực, không thể nâng dậy được. Nàng muốn gọi tên hắn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, là khàn khàn đáng sợ.

Trước mắt chợt tối tăm, không còn nhìn thấy gì nữa.

"Dừng lại!! Tất cả các ngươi đều dừng lại!!!!" Du Tử Tu ôm Hải Đường yếu đuối điên cuồng ra lệnh, nhưng những mũi tên kia lại không dừng lại chút nào, vẫn ào ạt bắn về phía này, ám vệ liều chết bảo vệ Du Tử Tu, mà kiếm trong tay Nạp Lan Lân chợt lóe, chém đứt toàn bộ mũi tên bay đến!

"Đáng chết!!!" Mặc Ngưng Sơ hét ầm lên: "Thu Nguyệt sao vẫn còn chưa đến?!"

Vừa dứt lời, giữa sườn núi liền truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, mưa tên bỗng chốc bắt đầu chậm lại, thậm chí bắt đầu có chỗ dừng hẳn lại, Nạp Lan Lân híp mắt nhìn một loạt biến hóa này, dĩ nhiên không bỏ qua, mũi tên châm lửa làm sáng rực cả nửa bầu trời đang giết địch nhanh như chớp kia đều là thuộc về quân đội riêng của hắn.

Mà trong đó có một tên nhảy lên lợi hại nhất, chính là chỉ tên "yêu quái" đang được nhắc đến.

Mưa tên rốt cuộc dừng lại, bởi vì ngăn cản kịp thời nên nơi này chỉ bị thiêu cháy một tòa.

Mặc Ngưng Sơ ngẩn ngơ, ánh mắt chạm đến Du Tử Tu đang ôm chặt Hải Đường, lập tức nhảy thật nhanh từ trong ngực Nạp Lan Lân xuống, đến bên cạnh hắn, thay Hải Đường kiểm tra vết thương, đôi tay run run bắt đầu cầm máu cho nàng ấy, kể cả dùng ngâm châm cũng không cách nào làm cho nàng dễ chịu hơn.

Trong mưa tên Hải Đường không tốt số bằng cô, bên cạnh Hải Đường không có ai có thể kịp lúc bảo vệ nàng như Nạp Lan Lân, bản thân cũng không có võ công đủ tốt để có thể tránh nhưng mũi tên hung mãnh kia ——

Nàng bị trúng một tên, trên đầu mũi tên có độc, môi của nàng sớm đã thâm đen.

"Ta, ta nhất định có thể cứu nàng!" Mặc Ngưng Sơ hốt hoảng đổ mọi thứ trong túi mình ra đất, các bình lớn nhỏ nằm lộn xộn trên đất, lục trong đống đấy nàng tìm được một bình, lấy ra một viên thuốc đút vào miệng Hải Đường, nhưng nàng ấy không nuốt được lại nôn ra.

"Ngươi đút nàng!" Thanh âm Mặc Ngưng Sơ khẽ run, "Không thể dùng miệng, làm như vậy sẽ chỉ làm cho ngươi cũng trúng độc, dùng nội lực khiến nàng nuốt xuống, nhanh!!!"

Du Tử Tu lập tức làm theo, Mặc Ngưng Sơ giận mình mang theo không nhiều đồ, dụng cụ thanh độc cũng không mang, lại không có nhiều đồ giải độc, nàng nhìn nữ nhân trước mắt, lúc trước từng hung hãn bới móc mình nay lại an tĩnh nằm trên mặt đất, trong lòng liền vô cùng khó chịu.

Nhưng dấu hiệu sinh mệnh nàng càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, ít đến mức nàng gần như không bắt được.

"Tiểu chủ tử!!!" Tiếng gọi to đấy chắc là thanh âm Thu Nguyệt, hắn hả hê nhảy xuống từ lưng chừng núi, may mắn hắn mang người đến kịp lúc, bao vây đám người, bọ ngựa bắt ve, quả nhiên Tiểu chủ tử tính toán rất chính xác: "Tiểu chủ tử, bên ngoài bắt được mấy tên đặc phái viên và quân úy, quân đội đến đã bao vây nơi này, tất cả binh địch chạy trốn đã đầu hàng, chỉ là không tìm thấy Cửu vương gia, ta đã sai người lùng bắt chung quanh, Thường Tự đã trấn giữ Hoàng Thành, hắn trốn không thoát.... ."

Tiếng nói lại tạm ngừng.

Mặc Ngưng Sơ đang nửa quỳ trước một nữ nhân, trong tay nắm cổ tay nàng ấy, sắc mặt tái nhợt.

"Đi thôi."

Nạp Lan Lân rũ xuống con mắt, nắm tay nàng kéo về phía mình, nàng giãy giụa, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, để cho nàng an tĩnh nằm trong ngực hắn.

Mà cô gái kia cũng an tĩnh nằm trong ngực nam nhân mà nàng yêu đã nhiều năm, chờ mong hy vọng nàng mở mắt, đáng tiếc nàng lại không thể nhìn thấy.

Trước đó ngón tay Hải Đường giật giật khó khăn, Du Tử Tu lập tức nắm chặt, nhưng kia cũng là cử động cuối cùng trong cuộc đời nàng, cố gắng liều mạng, cuối cùng đi được vào đáy lòng hắn.

"Bọn họ buông tha ngươi, cho nên bây giờ ngươi không còn gì để tranh với ta." Thanh âm hờ hững của Nạp Lan Lân lướt qua tai Du Tử Tu, mang theo điểm tàn khốc, lại mang theo chút đồng tình, nhưng không có chế nhạo, cũng không có giễu cợt.

Hắn ôm Mặc Ngưng Sơ, chậm rãi đi ra ngoài, ấn chặt đầu nàng vào ngực mình, không cho nàng có cơ hội nhìn về phía nam nhân kia.

"Nàng yên tâm, ta sẽ không giết hắn." Nạp Lan Lân nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mặc Ngưng Sơ, ôm thân thể khẽ run của nàng chặt hơn: "Nữ nhân kia chết không phải là lỗi của nàng.... ."

Tên như châu chấu, ai cũng không ngăn cản được.

Có lẽ đây chính là số mạng.

Du Tử Tu ngồi tại chỗ rất lâu, trong ngực ôm Hải Đường đã mất đi hơi thở, một phút trước, nàng còn bởi vì lời hắn nói mà khóc như mưa, nhưng bây giờ, máu tươi đã thấm ướt xiêm y của nàng, mũi tên khiến người ta rét lạnh đâm xuyên qua cơ thể nàng.

Hắn trước cảm thấy con gái nên khéo léo đáng yêu, mà không phải hung mãnh dã man.

Nhưng hôm nay, hắn không thể lại nhìn thấy bộ dáng nữ tử này ngang ngược ương ngạnh như trước nữa.

Hắn từng oán nàng, bởi vì nàng bỗng nhiên xen ngang khiến Mặc Ngưng Sơ bắt đầu rời đi hắn, nhưng nàng từ lúc bắt đầu đến giờ mãi bên cạnh hắn, không xa không rời.

Đã quá muộn. Là lỗi của hắn, vì sao hắn không nhìn rõ từ sớm chứ, bị ghen tỵ che mờ tâm trí, bị thù hận lấy đi tâm hồn.... .

Nhớ từ lúc bắt đầu, nàng vẫn truy đuổi phía sau hắn, đáng tiếc, hai mắt của hắn vẫn nhìn quá xa, mà chưa bao giờ xoay người, dừng lại đợi nàng, hôm nay, nàng lại giống như con diều đứt dây, không thể nắm giữ lại.

.... . Không.... .

.... . Nàng còn chưa rời đi.... .

Du Tử Tu ôm chặt cô gái trong ngực, máu tươi từ thân thể nàng chảy ra, mặc hắn giữ chặt vết thương như thế nào cũng không thể ngăn cản chất lỏng ấm nóng kia chảy qua kẽ tay hắn, nhuộm đỏ cả vùng đất.

.... . Thật xin lỗi, đều là sai lầm của ta.

.... . Thật xin lỗi.

Gió thu thồi từng cơn, cuốn theo tro bụi xung quanh, cũng mang theo từng giọt bi thương của hắn.

Những giọt nước lạnh giá, trong suốt rơi trên khuôn mặt đã lạnh lẽo của Hải Đường, cô tịch mà thê lương.

*****

Chiến lợi phẩm rất phong phú.

Trừ Nạp Lan Ngôn, còn bắt được mấy tên thám tử cùng các mưu đồ bí mật, trọng điểm còn có Du Tử Du, hắn cùng ảnh vệ của mình Phượng Minh cùng nhau bị nhốt trong thiên lao, công tử Tịch bị giam lỏng tại nơi mà Mặc Ngưng Sơ không biết.

Thái Khanh phủ tìm được chứng cớ đủ để chứng minh Mặc gia bị oan uổng, Nạp Lan Ngôn bị truy nã cả nước, Mặc Lưu Vân có sổ sách chứng minh Thái Khanh phủ liên quan đến việc gài tang vật, mà hắn chỉ bị phán định tội danh bao che, cắt chức quan, lĩnh một trăm gậy ở Hình bộ liền bị đuổi về nhà, cấm túc một tháng.

Xét thấy Mặc gia có hai người con trai dính líu tội quá sâu, con trai thứ hai vẫn chưa trở về từ loạn quân, chức Tể tướng tạm thời bị miễn, có Cửu Môn Đề Đốc tạm thời điều tra. Trưởng tử Mặc gia phục hồi nguyên chức, làm tại thường lục viện viện sĩ, trông coi văn sử. Vụ án Thái Khanh phủ, từ Hộ bộ thượng thư đi xuống, phàm là dính líu, đều nhốt vào ngục tù, Đế Vương cải tổ triều đình, thực lực tích tụ đã lâu rốt cuộc bộc phát, qua nhiều năm như vậy, thế lực hắn âm thầm bồi dưỡng mới bắt đầu từng bước từng bước thay thế những thứ cũ kỹ kia, quan lại cổ hủ cũ kỹ, tự họ đã chứng thực một phần chính sách trên, ngay cả các châu phủ, thành trấn, thôn xóm cũng không có một tia sơ sót. Lại trị, thuế trị, thủy trị, các điều lệ đã sớm lạc hậu, hôm nay chỉ dùng một ít đã chứng minh được những điều trên là chính xác.

(lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa, thủy trị: các chính sách về đê điều, sông nước)

Sau thay đổi, trên triều đình sáng sủa hẳn lên, mỗi một bước đi đều được suy nghĩ chu toàn, nếu không phải chuẩn bị trong lâu dài thì không thể làm được đến trình độ này.

Điều lệnh tiết kiệm mua bán ban bố lần nữa, cường binh thủ vệ, bởi vì bị nắm giữ nhược điểm, lực cải tổ của Xuyên Hạ lại quá cường đại nên các nươc láng giềng rất kiêng kị, tạm thời buông tâm tư xâm lược, chuyển sang tư thế ngồi quan sát.

Mà thế lực Thập nhị vương gia di chuyển đến đông bắc, chiếm cứ một dãy bình nguyên sườn núi Bạch Thọ Lộc, nơi đây thế hiểm trở, dễ thủ khó công, nhìn ra được, âm thầm nuôi lòng mưu phản đã lâu, nếu là cử binh cùng chinh phạt, nhất định ảnh hưởng đến dân chúng trong thành trì, Hoàng đế Xuyên Hạ trạch tâm nhân hậu, không muốn dân chúng vô tội vất vả, chỉ phái binh tới giằng co lẫn nhau, tìm kiếm thời cơ công phá.

Ngày thu nhanh tối, thời tiết càng lúc càng lạnh.

Mà thêm một việc càng khiến cho người ta khiếp sợ chính là vị Đế vương kiêu ngạo trẻ tuổi đột nhiên tuyên bố không thể sinh con, phân phát hậu cung, trong đó bao gồm cả tiểu nữ Mặc gia vốn được coi là họa nước yêu phi Mặc gia, cô gái vốn nên bị lăng trì do Mặc gia lắm tội trạng, nhưng nhờ bề hạ hồng ân mênh mông cuồn cuộn, chỉ phạt làm thứ dân, đày đi phương xa, các cung nhân còn lại đều miễn danh hiệu, ban đồ cưới tái giá người khác.

Bởi vì không con nối dõi, lập một đứa trẻ phủ Hộ Quốc Đại tướng quân kiêm đại hoàng huynh Nạp Lan Húc làm con thừa tự, lập làm thái tử.

Mà vị hoàng muội kia, công chúa Tử Uyển, gả cho đại thiếu gia Mặc gia Mặc Chuẩn Du, thành hôn vào tháng mười hai, đứa con trai đầu tiên được phong làm hoàng tử, làm con nuôi cho Hoàng đế, đệ nhị thái tử.

Tác phong mạnh mẽ vang dội này gây nên dị nghị lập tức bị trấn áp, không có bất kỳ đường sống thương lượng nào.

Đến giờ, hai tháng đã qua.

Mặc Ngưng Sơ tỉnh dậy, bên cạnh giường trống trơn, chợt nhớ đến hôm nay là ngày Nạp Lan Lân gặp sứ giả các nước, trao đổi ngoại giao, hơn nữa còn là ngày giới thiệu thái tử.

Hai tháng nay, nàng không gặp cha, cũng không gặp mẹ, chiếu thư xuống liền đem "Ngưng phi" đày đi biên cương, khi đó nàng giả dạng làm tiểu thái giám phục vụ hắn đứng ở Kim Loan điện, nhìn cha mình dập đầu cảm ơn thiên ân vạn tạ, liền cực kỳ rối rắm, không biết đời này có phải mình gả nhầm người rồi hay không.

Ca ca sắp làm đám cưới, nàng còn không được gặp, coi như có gặp thì cũng chỉ có thể giả vờ là một ai đấy núp ở xa nhìn lại.

Chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy cuộc sống thật là âm u.

Mà từ sau ngày đấy, Du Tử Tu luôn không có tinh thần, đờ đẫn ngồi một góc, không ăn không uống, cần có người ép buộc mới có thể ăn cơm, qua hai tháng, cả người gầy một vòng, rất đáng thương.

Nhưng quỷ dị chính là không thấy công tử Tịch, nam nhân quỷ dị mà lần gặp cuối cùng đã nói "Tiểu Sơ, ta muốn hôn nàng", biến mất không thấy bóng dáng đâu, nhưng nàng nhớ rõ lúc hắn nói chỉ có mình nàng ở đấy, Thu Nguyệt cũng không ở đấy để mật báo, chuyện giết người diệt khẩu cũng sẽ không xảy ra mới đúng. -_-

Trong hậu cung này, trừ Tử Uyển, "nữ chủ tử" có thể tùy ý hoạt động chỉ sợ cũng chỉ còn Thái hậu.

Tung tích mẹ đẻ Lân còn không rõ, đem hậu cung phân phát, duy nhất lưu lại một nữ nhân chính là Ninh thái hậu, cho bà một vòng tròn lớn, để bà có thể hoạt động khắp nơi, lúc này giám thị bà chặt chẽ, Lân muốn bày ra trò chơi mèo vờn chuột, khiến "con chuột" Ninh Thái hậu ép từng chút một đến khi điên thì thôi để cho Nạp Lan Ngôn nhìn một chút.

Mặc Ngưng Sơ đột nhiên cảm thấy, chuyện gì đều dưới quyền nắm giữ của Nạp Lan Lân đều dần dần có quy luật tiến về phía trước.

"Thiên tài" như nàng đây cũng không có cơ hội tham gia vào.

Cứ tiếp như thế, một ngày nào đó, nàng sẽ luân lạc đến cuộc sống giống như oán phụ khuê phòng, hàng ngày chỉ có mỗi việc chờ đợi trượng phu đi làm về.... . Quả nhiên là cuộc sống rất âm u a.

Mặc Ngưng Sơ không khỏi rùng mình một cái, từ trên giường bò dậy, tóc xõa ngổn ngang, nàng đang cởi sạch sẽ để đi về phía phòng tắm, còn buồn ngủ nên phải nhanh xuống nước thôi, bỗng nhiên chú ý thấy một nam nhân nhìn ngắm thích ý đứng đối diện!!

"A a a a! Chàng không phải là vào triều gặp sứ giả rồi sao?" Mặc Ngưng Sơ chỉ vào nam nhân vẫn thích ý quan sát đứng nguyên tại chỗ kia.

"Nhưng đã trở lại." Nam nhân nhẹ nhàng cười nói: "Mặt trời lên cao, cuộc sống của nàng trôi qua thật thoải mái tự tại."

".... ."

"Chỉ là nàng để thân thể trần truồng không đề phòng như vậy xuất hiện trước mặt ta là muốn kiểm tra tính nhẫn nại của ta sao?"

".... ."

"Đến đây." Hắn cười ra lệnh.

Đến đấy mới đáng sợ.

Mặc Ngưng Sơ che bộ vị quan trọng khóc không ra nước mắt rụt lui về phía sau co lại, thời tiết nóng như vậy, cũng không có mặt trời, không có đồng hồ báo thức, nàng sao biết được mình ngủ một giấc đến trưa chứ. Nàng đang suy tính xem có nên mượn cớ rút lui, nàng không muốn cuộc sống vừa mới rời giường lại lập tức bị mệt nằm bẹp trên giường nữa đâu.

"Nàng không đến đây phải không?" Nạp Lan Lân híp mắt một cái."Vậy ta đến là được rồi."

Mặc Ngưng Sơ rưng rưng ngoan ngoãn nhảy vào trong nước.

*****

Một gáo nước trong vắt dội vào trên mặt của nàng, thắt lưng Mặc Ngưng Sơ truyền tới một sức lực, liền dễ dàng bị kéo quay trở lại.

"Gần đây nàng ngủ nhiều hơn so với bình thường." Ngón tay của hắn từ trên gò má của nàng trợt xuống xương quai xanh gầy yếu mà bóng loáng của nàng.

".... ." Chuyện này không phải là cần cảm tạ một vị bệ hạ đêm hôm sinh khí dồi dào khác thường ban tặng sao.

"Chẳng lẽ là sắp tới mùa đông rồi, gần đây Đại Hoa cũng không di chuyển mấy, cũng lười giống nàng.... ."

".... . !"

Quan trọng là —— Đại Hoa là một con rắn cực lớn vô cùng đẹp đẽ do người Tây Vực tiến cống

Nghe nói con rắn kia đặc biệt bổ dưỡng, Mặc Ngưng Sơ không chịu giết, liền khoanh một mảnh đất để nuôi nó.

"Quả đào nhỏ, nàng đang thầm oán ta sao?" Nạp Lan Lân mang vẻ mặt mỉm cười, chống một nửa đầu, lười biếng ngâm mình ở trong nước.

Gương mặt tuấn tú xinh đẹp đến nỗi cả người lẫn thần tiên đều phải ganh tị, động tác như vậy bày ra tư thái mê người, sợi tóc hòa tan ở trong nước, ướt sủng.

Mặc Ngưng Sơ khó khăn di chuyển tầm mắt: ".... . Không, không phải."

"Nàng như vậy là muốn trốn tránh ta sao?"

"Không, không dám.... ." -_-

"Vậy tại sao nàng không nhìn thẳng vào mắt ta?"

".... ." Ngươi thế này là muốn bức ta đến đường cùng sao!

Nàng cũng không dám nói, là bởi vì hắn quá lấp lánh mà khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

Mặc Ngưng Sơ bối rối đưa mắt nhìn vào trong nước, lại không cẩn thận chạm phải một vị trí của vị bệ hạ đang ở trong nước, mặt "phụt" một cái đỏ hồng hết cả, rối loạn ngẩng đầu lên, lập tức lại đối mặt với một đôi mắt sáng ngời.

"Rõ ràng đã xem rất nhiều lần, còn xấu hổ như vậy à." Hắn cười.

".... ." Không phải da mặt tất cả mọi người đều dày như da mặt của ngươi.

"Nàng đã rất lâu không chủ động âu yếm với ta."

".... ." Da mặt của ngươi sao lại dày như vậy.

"Lần nào cũng là ta chủ động, quả đào nhỏ này một chút bổn phận thê tử duy nhất của ta cũng không làm được."

".... ."

Mặt Mặc Ngưng Sơ vì mấy chữ "thê tử duy nhất " mà đỏ hơn.

Hơi nước mờ mịt, lượn lờ giống như ở trong sương mù, lông mi khẽ run, sắc mặt hồng như trái đào, tiểu cô nương thướt tha duyên dáng đứng ở trong nước không ngừng hốt hoảng như chú nai nhỏ, khiến cổ họng Nạp Lan Lân khẽ giật giật, ánh mắt càng thêm sâu xa, nụ cười trên khóe môi càng sâu.

"Ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì nàng, chẳng lẽ nàng không nên cảm tạ ta sao?"

".... ." Cảm tạ ngươi đem "Ngưng phi" đến một nơi không có tên, một nơi đến cả cứt chim cũng không có, quang minh chính đại giấu nàng bên dưới này sao.

Mặc Ngưng Sơ vô cùng uất ức.

"Giấu nàng đi, lần này sẽ không ai có biện pháp đến gần nàng." Nạp Lan Lân cười vô tội.

".... . Nhưng, nhưng ngươi ngay cả người nhà của ta cũng lừa gạt.... ." Đây là điều nho nhỏ Mặc Ngưng Sơ cảm thấy hối tiếc.

Lập thái tử, tiểu đệ Mặc Li của nàng trở thành bạn cùng học với thái tử, thậm chí có lúc nàng còn có thể nhìn thấy bọn họ ra vào ngự thư phòng, rõ ràng gần trong gang tấc, lại không có cách nào nói một câu, điều này khiến nàng hết sức rối rắm.

"Ít nhất, cũng nên thông báo với mấy huynh đệ và phụ thân mẫu thân.... ." Ngón tay Mặc Ngưng Sơ xoắn thành bánh quai chèo, thận trọng nhìn hắn, mặc dù khi Ma vương quyết định chuyện lớn, luôn luôn không ai có thể lường trước được, nhưng nàng vẫn hy vọng có thể thay đổi.

Nạp Lan Lân dừng một chút, giống như đang suy nghĩ về đề nghị của nàng, sức lực đặt ở trên eo nàng thu chặt, từ trên cao mỉm cười nhìn nàng: ".... . Vậy trước tiên nàng hãy hôn ta đã."

".... ."

".... . Không muốn sao?" Nạp Lan Lân có vẻ hết sức tiếc nuối.

Giống như nếu bỏ lỡ cơ hội này nàng cũng đừng mong còn có cơ hội nào khác thực hiện nguyện vọng.

Vì vậy Mặc Ngưng Sơ bị dụ dỗ mê hoặc.

Nàng chần chừ hướng lên phía trước, hướng tới gần đôi môi mỏng mềm ướt, nhẹ nhàng chạm một cái, rồi lập tức rụt trở về.

Không khí dừng lại mấy giây.

Nạp Lan Lân cười híp mắt nhìn nàng: ".... . Thế này cũng gọi hôn?"

".... . !"

"Nàng không có vươn đầu lưỡi, cũng không nghiêm túc, cho nên, không tính."

".... ."

Mặc Ngưng Sơ âm thầm dâng lên lệ nóng, nhắm ngay cái miệng ghê tởm của hắn hôn một cái, nhưng hắn thận trọng ngậm chặt lại, nàng thử vài cách, cũng không thể khiến môi hắn mở ra. Trong trí nhớ của nàng, thoáng một cái đã bị công thành đoạt đất vô cùng tự nhiên, nhưng tại sao lúc này lại hoàn toàn không thực hiện được với hắn.

"Chàng, chàng mở miệng ra."

Mặt của Mặc Ngưng Sơ đã đỏ nhừ.

Bả vai Nạp Lan Lân dường như nhịn không được rung rung, nụ cười trong mắt cơ hồ sắp bùng nổ, nhưng mà vẫn hết sức phối hợp khẽ mở môi ra.

Kỹ thuật của nàng không lưu loát cũng chẳng thuần thục, liếm liếm giống như chú mèo nhỏ, cái lưỡi thơm tho khéo léo chớp mắt đưa vào đến một cái, liền lập tức muốn rút lui.

Nạp Lan Lân thở dài giữ chặt gáy nàng, cuốn lấy cái lưỡi vừa đưa vào thăm dò của nàng.

Khuôn mặt đẹp nguy hiểm gần ngay gang tấc trước mặt nàng, mạnh mẽ càn quét cơ hồ sắp lấy đi tất cả hô hấp của nàng. Rõ ràng cũng cùng là một nụ hôn, nhưng hắn lại có sức mạnh có thể cướp đoạt tất cả của nàng, hôn nàng nghiêng trời lệch đất, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Sau lúc đôi môi rời đi, nàng vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt nhìn hắn, hơi nước ở chung quanh bay lên xoay tròn, cơ bắp của hắn cách một tầng hơi nước, mơ hồ như không thấy được.

Nàng dừng một chốc, thật vất vả để đầu óc thanh tỉnh lại, đang muốn mở miệng: "Chàng...."

Đôi môi lại bị chặn lại

Hắn đang giữ gương mặt của nàng, vững vàng hôn lên cánh môi của nàng, chỉ cảm thấy thân thể trời đất quay cuồng, toàn bộ bị ép vào trong nước. Tiếng "ào ào" rất nhỏ vang lên, sống lưng của nàng đã chạm tới đáy áo được nước ấm ở đáy ao ngâm ấm, tiếng thở hồng hộc bốn phía bị nước tràn qua đỉnh đầu che mất, xung quanh mãnh liệt, lỗ tai không nghe rõ bất cứ cái gì, chỉ có cảm giác hô hấp nóng rực của hắn trên cánh môi là hết sức chân thật.

Lần này, nàng thật sự sẽ chết chìm rồi.

Nàng khóc không ra nước mắt cố gắng tìm kiếm chút không khí để hô hấp, hơi thở trên đôi môi hắn quấn chặt xung quanh nàng, giống như một loại dây leo, quấn chặt lấy mỗi một tấc của nàng, tay chân nàng luống cuống chỉ biết ôm chặt thân thể đang áp xuống của hắn, đang lúc hết đường thối lui lại có một vật cưng cứng chống đỡ nàng, sinh ra cảm giác rất lo lắng. Nhưng có thể ngừng được sao.

"Bành bạch!"

Bọt nước văng khắp nơi.

Ngay trước lúc nàng chỉ thiếu chút nữa mất mạng, hắn rốt cuộc "tốt bụng" kết thúc nụ hôn kia, lôi nàng lên, nhìn nàng không còn hơi sức nằm ở trên lồng ngực của hắn, gương mặt trơn bóng đỏ bừng, cái miệng nhỏ đang ra sức thở, vẫn không quên "quan tâm đầy đủ" vuốt vuốt sống lưng nàng: "Ai bảo nàng quyến rũ ta?"

_________________

*****

Mặc Ngưng Sơ vuốt nước ở trên mặt, mắt nhìn chằm vào hắn khiếu nại: "Như vậy, chàng đã đồng ý rồi, không được nuốt lời."

"Ta đồng ý cái gì?" Hắn khoác lên mình bộ dạng của con sói đang phe phẩy đuôi, cười híp mắt.

".... ."

Mặc Ngưng Sơ nén giận đến đỏ bừng cả mặt, buông lỏng nắm tay nhỏ nhắn đang run rẩy tức giận, quyết định không cần.

Lông mi thật dài của Nạp Lan Lân rũ xuống, không để ý đến bộ dạng giương nanh múa vuốt của cô gái bé nhỏ, sáp đến gần nàng: "Chờ một chút."

".... ."

Hắn hôn lên khóe môi của nàng: "Bây giờ chưa phải lúc, nên chuyện này, đợi thêm một chút.... ."

".... ." Đợi đến ngày tận thế sao?

Nạp Lan Lân đưa tay, lần mò nơi mềm mại của nàng: "Hoặc là, trước tiên nàng có thể phục vụ ta thật tốt.... ."

Nếu vẫn còn tin lời hắn, tên của nàng sẽ không phải là Mặc Ngưng Sơ.

"Vậy ta phục vụ nàng cũng không sao."

".... ." Chẳng lẽ có gì khác nhau sao?

Mặc Ngưng Sơ đẩy tay hắn ra lắp bắp: "Này, Này! Sao chàng có thể vô lý như vậy?"

".... . Đối với nàng thì ta luôn không thể phân biệt được đâu là phải đâu là trái."

".... ." Ô ô, rốt cuộc nàng đã gả cho cái thứ gì vậy?

Nàng còn chưa kịp giãy giụa, đã bị ôm ngồi lên trên đùi của hắn.

Ao có một nơi được kiến tạo vô cùng nông, có thể nửa ngồi ở trong ao thong thả hưởng thụ suối nước nóng. Mặc Ngưng Sơ cảm thấy xấu hổ, hắn nhất định là cố ý tạo thành độ cao như vậy, bởi vì.... .

Vừa vặn, lúc nàng bị ôm lên, nước vừa khéo ngập đến thắt lưng nàng, cho nên, vị trí từ eo trở lên, không sao giấu diếm được, tạo điều kiện rõ rành rành cho hắn chiêm ngưỡng.

"Đừng, đừng...."

Nàng cố gắng chạy trốn.

"Vậy, nàng muốn lên bờ?" Sắc mặt hắn lần đầu tiên lộ vẻ tốt bụng hiếm thấy.

Mặc Ngưng Sơ ngạc nhiên gật đầu một cái.

".... . Tốt."

Tay hắn thật sự thả ra, ngửa đầu tựa vào bờ ao: "Nàng lên trước đi."

Mặc Ngưng Sơ có chút ngạc nhiên nghi ngờ: "Thật ư?"

"Thật."

Hắn cười cười, lại nói thêm: "Nhưng chỉ có thể trèo qua trên người của ta."

".... ."

Nạp Lan Lân tâm tình vô cùng tốt mỉm cười đưa tay, lương thiện nói: "Nàng có thể giẫm lên trên, ta tiễn nàng lên bờ."

Nghe giọng điệu giống như nàng giẫm lên ta liền tiễn đưa nàng xuống âm phủ.

"Ta, ta tự lên được." Mặc Ngưng Sơ chỉ chỉ bậc thềm thấp bằng đã cẩm thạch trắng bên cạnh bờ nước.

"Hả?" Nạp Lan Lân cười cười: "Nàng muốn cơ hội ngày mai được nhìn thấy bọn họ vì vậy biến mất sao?"

".... .".

Mặc Ngưng Sơ run rẩy: "Vậy, ta không đi lên nữa."

Chơi đùa ở dưới này xem ra tốt hơn là đi lên.... .

"Sao có thể nói chuyện không cân nhắc như vậy?" Mặt hắn nghiêm nghị: "Đương nhiên là phải lên rồi."

Vì vậy Mặc Ngưng Sơ run lẩy bẩy từ trong nước đứng lên, tay của hắn nắm chân nhỏ mềm mại như trẻ con của nàng, hết sức nghiêm túc nâng nàng lên.

Nàng trèo qua bờ vai của hắn, rốt cuộc bò lên bờ, nhưng tay của hắn không hề có dấu hiệu buông ra, Mặc Ngưng Sơ đạp đạp, không có kết quả: "Chàng buông ra.... ."

Hắn cười cười, khuôn mặt xinh đẹp lúc này nhìn thật quỷ dị.

Hai bên bờ ao có bậc thềm bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng trắng, vì để đề phòng Mặc Ngưng Sơ có thể bị ngã, Nạp Lan Lân còn cố ý trải lên trên một tấm thảm bằng vải bông mềm mại, lúc này ngón tay của hắn vừa động, chân tay của Mặc Ngưng Sơ liền không phối hợp ngã lên trên thảm.

Nạp Lan Lân cười lật ngửa nàng lên, giống như trêu chọc một con cún con ướt sũng, làm cho nàng ngửa mặt ra phía trước, giữa lúc Mặc Ngưng Sơ đang cảm thấy kinh hồn bạt vía, thì rốt cuộcchậm rãi tách hai đùi của nàng ra.

"Từ từ, đợi một chút.... ."

Đang lúc nàng kêu lên đầy sợ hãi, cái đầu tuấn mĩ như hoa của người nào đó đã chậm rãi vùi xuống, đôi môi tao nhã dán vào vùng đất thâm u mềm mại dưới hạ thân nàng, vô cùng tự nhiên, hơn nữa.... . hết sức vừa vặn.

Trong nháy mắt, Mặc Ngưng Sơ kinh hãi đỏ mặt hết cỡ, muốn lui về phía sau, lại bị hắn duỗi tay giữ lại, cảm giác run rẩy đầy rung động khiến nàng kinh hoàng, nàng càng giãy dụa, hắn càng hôn nhiều, nàng chỉ cảm thấy, mình sắp chết đến nơi rồi.

"Kêu thành tiếng cũng không sao." Nạp Lan Lân đưa lưỡi ra, chạm vào hoa huy*t đã bắt đầu ướt át, liếm từng chút từng chút một, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác, nhìn thân thể nóng bỏng của nàng đỏ lên, cười nói: "Ngoan, nghe lời.... . Không nên dùng sức kẹp chặt đầu của ta như vậy.... ."

".... . Ô ô.... ."

Mặc Ngưng Sơ vốn định buông ra, nhưng lại bị một cái hôn hung hăng hạ xuống, cả người cũng vì cảm xúc mạnh mẽ kinh hoàng mà sống lưng cong lên, cuối cùng theo phản xạ, mạnh mẽ kẹp chặt lại.

Nạp Lan Lân thở dài hôn sâu hơn, "Quả đào nhỏ thô lỗ này."

Động tác của hắn hiển hiện rõ ràng vô vàn dịu dàng, cuối cùng năm ngón tay nhỏ dài mềm mại của hắn dùng sức bóp chặt khiến cho nàng không thể vùng vẫy, tách thật rộng chân nàng ra hai bên, giúp đầu lưỡi của hắn vô cùng thuận lợi ra ra vào vào, lây dính mật hoa của nàng, từng chút từng chút, thổi ngọn lửa vào khắp thân thể nàng, sau đó bùng cháy hừng hực.

Nàng kìm nén lệ nóng phản kháng không có hiệu quả, bình thường vào thời điểm này, nàng luônbị thứ ấy của người kia tra tấn tơi bời, nhưng nàng không muốn mất hết khí phách như vậy!

Nàng góp nhặt hết dũng khí duỗi tay, lung tung bắt lấy tóc của hắn, dùng quyết tâm "ta liều mạng", thở dốc nói một cách khó nhọc: "Không, không được, ta cũng muốn hôn chàng như vậy!"

".... ."

Xung quanh chợt yên tĩnh.

Thân thể của nam nhân đang hôn vô cùng vui vẻ đột nhiên cứng đờ, từ chỗ của nàng nhìn lên, một bên lông mi của khắn khẽ run, hai gò má nhiễm khí nóng dường như nhộm một tầng màu khác, yêu nghiệt đến lạ lùng.

Nàng nhỏ giọng: "Chàng, chàng đỏ mặt.... ."

Hắn chợt đứng dậy, xoay người muốn rời đi.

"Ngay cả mang tai cũng đỏ!!"

Hai mắt Mặc Ngưng Sơ trợn to, giống như là vừa phát hiện ra một vùng đất mới, ngay cả một khắc trước mình bị ai đó ức hiếp đều quên hết, vùng dậy nhảy vào trong nước, kéo hắn lại, cố gắng vòng qua phía trước để nhìn rõ vẻ mặt hiện tại của hắn.

"Chờ một chút!" Nàng thấy hắn sắp lên bờ, không khỏi gọi lớn, xông lên giống hệt như con chó đang đào bới, cũng không đề phòng hắn bất chợt dừng lại, nàng không cẩn thận đụng phải thắt lưng của hắn, cánh môi mềm mại in lên da bụng của hắn, hắn lại run rẩy mãnh liệt một lần nữa.

"Ngay cả.... . ngay cả thắt lưng cũng hồng.... ."

Tiếng nói của Mặc Ngưng Sơ còn chưa dứt, cả người đã bị bế lên, cả đầu bị ấn vào lồng ngực của hắn, không còn nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào, sau đó hắn liền sải bước đi về phía phòng ở.

Lời của nàng chưa nói xong đã bị bóp tắt.

Thật ra thì, nàng còn muốn xem một chút, có phải cái mông của hắn cũng đỏ hay không......

*****

Mặc Ngưng Sơ cũng muốn hỏi nhưng nói tóm lại là không có hỏi ra lời, trên người còn ướt sũng những giọt nước, quẹo trái quẹo phải, còn chưa kịp phân biệt phương hướng rõ ràng, đã bị ném vào trong chăn.

"Chăn sẽ bị ướt a.... ." Nàng muốn từ trong chăn mềm mại chống lên thân thể, sau lưng đã duỗi đến một cái tay, từ phía sau lưng đem lấy nàng đè xuống, một đạo khí nóng bỏng đã dán lên lỗ tai nàng: "Dù sao đợi lát nữa cũng sẽ bị ướt."

".... ."

# đã che giấu #

Hắn luôn là tỉ mỉ, hắn sẽ không lúc nàng còn chưa có chuẩn bị xong cậy mạnh mà đi vào, cũng sẽ không quá mức thô lỗ làm đau nàng.

Ngược lại, hắn thích nhất thời điểm khơi lên khát vọng nguyên thủy của thân thể nàng, để cho nàng cầu xin hắn vào trong nàng, yêu thương nàng.

# đã che giấu # có thời điểm, Nạp Lan Lân cũng thật sâu hoài nghi, địa phương nho nhỏ này có phải hay không có thể đem hắn nuốt vào, mà sự thật chứng minh, mỗi một lần, cũng có thể làm cho hắn sắp nổi điên.

"Ưmh.... . Ưmh.... . Không.... ." cái mông Mặc Ngưng Sơ bị nâng cao, nửa quỳ ở trên chăn, tựa hồ lại như tiếng nước chảy từ phía sau truyền đến, chỉ cảm thấy chỗ đó lại một lần nữa bị tạo ra, để cho nàng cơ hồ xụi lơ.

Nam nhân đáng chết này, hắn rốt cuộc thả bao nhiêu ngón tay đi vào!

# đã che giấu #

Những tiếng rên rỉ vụn vặt phiêu đãng ở trong không khí, ở trong cung điện trống trải rộng rãi có vẻ hết sức mê người.

"Quả đào ngu xuẩn." Giọng nói của hắn tràn đầy nhàn nhạt nhỏ giọng, cúi người dính vào trên vành tai nàng, liếm liếm dái tai của nàng: "Ai dạy nàng nói những thứ lời nói ngu xuẩn kia?"

".... ."

Mặc Ngưng Sơ rất muốn trả lời, cái này là không cần người dạy, nhưng hắn càng nghiêm trọng an ủi lại làm cho nàng nói thật sao, chỉ là, trải qua một lần hắn nhắc nhở, đầu óc xưa nay chưa thấy thanh tỉnh, tựa hồ là mới bị nam nhân cao ngạo kích thích một nhánh thần kinh nào đó, chợt đỏ mang tai, nhẹ nhàng lông mi, ở trong đầu của nàng cũng một tấc một tấc có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Phản ứng như vậy, thật làm cho người ta cảm thấy, không thể tưởng tượng nổi.

Mà cũng bởi vì quá không thể tưởng tượng nổi, nàng thế nhưng ý nghĩ rõ ràng, rất khó để không bị lửa thiêu đốt không còn một mống.

Hắn.... . Đó là tại xấu hổ?

"Ta muốn nhìn chàng." Mặc Ngưng Sơ cuối cùng cũng liều lĩnh nói ra một câu.

Hắn không chút cử động, còn ngại kích thích không đủ, # đã che giấu #

Mặc Ngưng Sơ thở hổn hển, thanh âm trở nên nhu mềm: "Lân Xuyên, để cho ta hôn chàng.... ."

Hắn lại đột nhiên cứng, nàng đột nhiên phát hiện, người đàn ông này rất dễ dàng bị nắm nhược điểm trong tay, chỉ là hắn giấu quá tốt, nàng chưa bao giờ phát hiện.

Nàng đột nhiên cảm thấy, chính mình bỏ lỡ người đàn ông này rất nhiều rất nhiều thứ, hắn không biến sắc ẩn núp một mặt yếu ớt của mình, dùng cao ngạo, cường thế bề ngoài, thậm chí là nói giỡn cùng giọng điệu bàng quang, đem ngụy trang chính mình.

Mặc Ngưng Sơ chậm rãi xoay người, ẩm ướt bổ nhào lên trên chăn, tôn lên làn da sáng màu thoải mái mê người. Mà trong con ngươi nàng, rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là giờ khắc này, hắn xưa nay ưu nhã lạnh nhạt không cánh mà bay, trên gương mặt Đế Vương trẻ tuổi bao trùm tràn đầy vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt xinh đẹp của hắn giống như là sao trên trời, rồi lại mê ly nhảy nhót, lông mi thật dài tựa hồ đang run, phản chiếu hình ảnh trên mặt trắng, giống như là một cây quạt nho nhỏ.

Mặc Ngưng Sơ không khỏi đưa tay lướt nhẹ qua, mà tay nàng đi đến đâu, lại cũng quỷ dị xuất hiện từng phiến phấn hồng, giống như hoa tường vi, một đóa một đóa làm cho người ta ao ước vô cùng.

Ngực của hắn, xương quai xanh hắn, cổ của hắn.... .

Nàng đang muốn được voi đòi tiên, lúc muốn đi sờ cánh môi thật mỏng của hắn, hắn đột nhiên liền phục hồi lại tinh thần, bắt được eo nhỏ của nàng, đem lấy nàng nhấn trở về trong chăn: "... Tiểu yêu tinh."

Giọng điệu của hắn tựa hồ có chút rối loạn bất bình.

Hắn là sợ quá nhiều sẽ bị loạn.

Nhưng lại không ảnh hưởng đến kế hoạch ức hiếp Mặc Ngưng Sơ của hắn chút nào, lấy hành động ép khô khí lực của nàng làm mục đích.

Này mang theo độ cứng to lớn nóng bỏng, nâng lên mông trắng của nàng, kéo ra hai chân của nàng, liền mãnh liệt đem lấy nàng một lần đâm thủng.

# đã che giấu #

Mà nụ hôn của hắn rơi vào trên sống lưng bóng loáng của nàng, eo đầy một nắm tay cũng hạ xuống trong lòng bàn tay của hắn, # đã che giấu #.

".... . Lân.... ." Nàng run rẩy.

Âm thanh kiều như muốn khóc khiến kia đánh thẳng vào càng hung mãnh, giống như một đầu không bị khống chế, bởi vì nàng nhỏ giọng kêu gọi, mà trở nên điên cuồng, đem lấy nàng tất cả nuốt xuống bụng.

Một cái lại một cái, bất chấp tất cả đâm xỏ xuyên qua, mang theo thống khổ và khoái hoạt long trời lở đất, ở đó chặt chẽ mãnh liệt mà ra.

Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc ở cả quá trình không có thể chen vào một câu nói.

Nhưng không nghi ngờ chút nào, nàng rốt cuộc phát hiện, một chỉ phúc hắc lang lúc che giấu mình tâm hoảng ý loạn, liền thích dùng cái động tác cậy mạnh để che giấu nhược điểm của mình.

Mặc Ngưng Sơ mơ hồ nghĩ, lần sau, ban đêm dứt khoát tốt lắm.

Thừa dịp lúc hắn không để ý, từng miếng từng miếng, cắn chết hắn cắn chết hắn.... .

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)