Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 083

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 083
Triệu Mộc huynh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặc Ngưng Sơ đang đi trên đường, lúc này nàng phải trở lại nơi ở của "Triệu Mộc" để Ảnh Vệ tráo đổi thân phận rồi mình giả làm người không liên quan đi ra ngoài từ cửa sau. Sau đó đến hoàng cung và mật đạo ngoài thành trở lại Ngưng Lộ điện. Nhưng đột nhiên nàng có chút hoài niệm lão bà bà bán đào mật đường, nghĩ thầm đi qua nhìn một chút, nhưng trên đường đi sẽ phải đi ngang qua tửu lâu trên sông Lê kia. Nàng biết hắn nhất định đã về rồi, nếu không hắn sẽ để Thường Tự ở Thái Khanh phủ chờ nàng, sẽ đón nàng lên lầu, dùng phương pháp vô cùng tà ác để tiếp đón nàng.

Rõ ràng là bà chủ mà ăn vẫn phải trả tiền.

Trong lòng Mặc Ngưng Sơ vô cùng bất bình. Đúng lúc này, trong tửu lâu truyền đến tiếng quát lớn: "Vụ Tịch, ngươi đứng lại cho bản công chúa!!!"

.... . Vụ Tịch.

Vụ Tịch!

Nghe cái tên đó, Mặc Ngưng Sơ đang muốn giơ chân tìm chỗ trốn, lại không đề phòng người kia lướt như gió ra khỏi tửu lâu, đi về phía nàng ——!!!

Dưới đáy lòng Mặc Ngưng Sơ rên lên một tiếng.

Nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi gì bước đi.... . Sau đó đi qua nàng.

".... ."

Ngay khi Mặc Ngưng Sơ thở phào một hơi, một nữ nhân đuổi theo từ trong lầu ra hét to: "Ngươi bước một bước nữa thử xem?!"

Công tử Tịch không để ý tới nàng ta mà đi thật nhanh.

Nàng ta lảo đảo đuổi theo, kết quả không có nhìn đường, kêu thảm một tiếng liền nặng nề té xuống đất. Mỹ nhân ngã xuống, làm mọi người xôn xao, không kiêng nể gì trách cứ công tử Tịch.

Vì vậy thân hình kia rốt cuộc dừng lại.

"Tại sao ngươi lại độc ác như vậy? Muốn bỏ lại một mình ta? Ngươi biết ta chờ ngươi bao lâu rồi không?" Hai mắt nữ tử rưng rưng, vô cùng đáng thương.

Mọi người lại ồn ào một trận, ngón tay công tử Tịch nắm thành quyền, vẫn đưa lưng về phía nàng ta, mím môi không nói lời nào.

Nhưng đến đây Mặc Ngưng Sơ nhận ra, nữ nhân kia chính là công chúa kiêu căng tự đại của cái nước "chim không thèm ỉa phân" mà nàng gặp trên sông khi từ Hoa Điền Bắc đến Lê thành—— Công chúa Vi Lộ!!!

Trong lòng nàng lạnh lạnh, không muốn trên địa bàn của mình gặp phải nhiều cố nhân như vậy. Mà hai người bọn họ đã chung đụng lâu như vậy, lại vẫn còn ở trạng thái dây dưa không rõ, thật là làm cho người ta quá sốt ruột.

Mặc Ngưng Sơ vốn định len lén chuồn đi, tiếc rằng đám người vây xem càng ngày càng nhiều, làm nàng chen chúc bên trong, không làm sao ra được. Tình hình như thế Thu Nguyệt cũng không thể đột nhiên xuất hiện mà cứu thoát nàng. Nàng chỉ có thể yên lặng rơi lệ giữa đám người, xem miễn phí vũ đài của đôi nam nữ si tình này, không sao cảm thấy giải trí nổi.

"Công chúa điện hạ, ta chỉ là một kẻ áo vải, mà ngài là công chúa xinh đẹp nhất Ô Siếp quốc, thân thể thiên kim, không thể ủy thân cho ta được." Giọng nói của công tử Tịch nhàn nhạt, lại có thể đại khái nói rõ ra "tình tiết chuyện xưa", làm những người xem đang suy đoán lung tung bừng hiểu. Thì ra là công chúa nước láng giềng dây dưa gắt gao, nhưng thân phận địa vị cách xa, khiến cho mỹ nhân vô phúc hưởng thụ, thật sự là đáng tiếc, mà mỹ nhân nước láng giềng lớn mật hơn rất nhiều so với nữ tử Xuyên Hạ, làm cho người ta mới lạ không thôi, nghị luận ầm ĩ.

Vi Lộ công chúa gắt gao cắn răng, nói: "Ta cùng ngươi đến Lê thành, đi tìm cái gọi là nữ tử ngươi yêu thương, nhưng cho tới bây giờ ngươi cũng không tìm được nàng. Ngươi âm thầm phái người đưa ta về Ô Siếp quốc, rồi ngươi lại một đi không trở lại, ta chờ ngươi lâu như vậy, vì sao ngươi cũng không chịu liếc nhìn ta lấy một cái?".

"Xin lỗi." Công tử Tịch lạnh nhạt rũ mắt xuống, bên trong là sắc lạnh vô cùng: "Xin công chúa tự trọng."

Vi Lộ dần dần nức nở lớn hơn, cuối cùng biến thành gào khóc, đứng dậy từ dưới đất, ba bước thành hai đi tới trước mặt của công tử Tịch, bỗng chốc ôm lấy hắn!

Mọi người đã ồn ào càng thêm ầm ĩ, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, giống như là xem diễn trò, bao vây toàn bộ ba tầng trong ba tầng ngoài.

Mặc Ngưng Sơ bị chen đến choáng váng đầu óc, lại nghe công tử Tịch vô cùng lạnh lùng tách ngón tay của nàng kia ra, gằn từng chữ một: "Bởi vì ngươi cố ý phóng trận hỏa kia, thiếu chút nữa khiến tiểu Sơ vùi thân trong biển lửa, còn hãm hại đổ hết trách nhiệm lên người nàng.... . Sau chuyện này, ta liền không giữ ngươi ở bên cạnh mình được nữa, ngươi đường đường công chúa của một nước, lại so đo với một tiểu cô nương, lòng dạ như vậy, làm cho không ai không sợ hãi."

Mặc Ngưng Sơ sửng sốt.

Trận hỏa kia?

Là do công chúa cái nước chim không thèm ỉa phân kia đốt sao?!!!!

Cũng bởi vì nàng ta, thiếu chút nữa nàng chìm trong biển lửa, Lân Xuyên cũng vì vậy mà bị trọng thương, nên hắn mới mua lại cả tòa tửu lâu —— để nàng làm bà chủ. Thì ra, thủ phạm hủy hoại tửu lâu khi đó chính là nàng ta!

Khó trách khi lửa cháy, nàng ta còn kêu thảm thiết hơn bất cứ ai, nhưng lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Mặc dù không biết các tình tiết, nhưng công tử Tịch nói ra trước mặt dân chúng như vậy, cũng đã không cố kỵ mặt mũi của Vi Lộ. Theo như lời nói, nhất định có căn cứ của hắn.

"Không, không phải là ta!" Sắc mặt Vi Lộ trắng bệch.

Sau đó, Công tử Tịch cũng không muốn giải thích gì nữa, gỡ mấy ngón tay của nàng ta đang vòng quanh hắn ra, lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách nhất định với nàng ta: "Vi lộ công chúa, xin ngài trở lại Ô Siếp quốc của ngài, nơi này là Xuyên Hạ, đế đô không phải là nơi ngài có thể càn rỡ."

Một người bị khi dễ cho dù hiền lành thì khi tức giận lên quả nhiên vô cùng khủng bố a.

Mặc Ngưng Sơ rối rắm. Lúc này, xem ra Vi lộ hết sức đáng thương, nàng cũng không nhẫn tâm để cho nàng ta thê thảm thêm một chút nữa. Ít nhất, nàng ta thật lòng thích công tử Tịch, bị người mình thương cự tuyệt ngay dưới con mắt mọi người, chỉ sợ là nàng đã phát điên đến muốn tự tử.

Vi Lộ khóc lớn lên: "Ngay cả ý chỉ phụ hoàng đưa cho ngươi mà ngươi cũng không cần sao?"

"Hôm nay ta đã là thần tử của Xuyên Hạ, tự nhiên chỉ nghe thánh chỉ của bệ hạ anh minh sáng suốt của Xuyên Hạ."

"Vậy ngay cả cái điều kiện mà Xuyên Hạ Vương Gia của ngươi kia đưa ra ngươi cũng không cần sao?!!!" Nàng ta nghẹn ngào gào thét, nhưng lại không biết vừa hô lên khiến cho không ít người đang ẩn nấp phải chấn động.

Sắc mặt của Mặc Ngưng Sơ lạnh lẽo. Mấy thị vệ bên cạnh Vi lộ đã phát hiện công chúa nhà mình đang nói những lời ngu xuẩn, lập tức lôi kéo nàng muốn rời đi, mà công tử Tịch cũng không muốn nói chuyện nhiều, trực tiếp đi về hướng ngược lại, nhưng ngay khi lướt qua Mặc Ngưng Sơ thì đột nhiên ngừng lại, nghiêng đầu phát hiện nàng.

Mặc Ngưng Sơ vạch đen đầy mặt, đang muốn tránh đi.

"Triệu.... . Mộc?" Hắn ngẩn người, ngay sau đó mím môi, lôi kéo nàng cùng nhau chạy ra khỏi đám người.

*****

Nhân vật nam nữ chính của vở kịch rối rít rời đi, những người đi theo bàn tán cũng thấy không còn gì mới lạ, tản ra như đàn chim bay đi, trở về lấy cái chuyện thú vị này làm đề tài trà dư tửu hậu. (là đề tài để tám chuyện ấy ^^)

Mặc Ngưng Sơ bị kéo đi qua vài con đường, vội vàng hấp tấp muốn hất hắn ra, nhưng sức lực của hắn quá lớn, vô luận thế nào cũng không thoát ra nổi, bị kéo đi một mạch như một con diều giấy, bay bay đến chân không chạm đất, rốt cuộc thì nàng không nhịn được hét lớn: "Viện sĩ đại nhân! Ngài làm cái gì vậy? Tiểu sinh là nam tử, nam tử! Bị người ta nhìn thấy, tiểu sinh phải làm sao! Tiểu sinh còn chưa lập gia đình như bông hoa nở đẹp thế này! Ngài không, không cần như vậy ——"

Tay hắn cứng đờ, giống như bị bỏng mà vội vàng buông ra, mới phát hiện mình quá mức thất lễ, quay đầu thấp giọng nói: ".... . Xin lỗi.... . Hù dọa ngươi."

Sắc mặt Công tử Tịch hơi khẽ biến xấu, tựa hồ còn bị chuyện của Vi Lộ công chúa ảnh hưởng, khí thế lẫm liệt còn chưa thối lui, khí lạnh bao quanh cả người. Vì để cho mình nhìn như không hung ác, hắn miễn cưỡng cười một cái, nói với Mặc Ngưng Sơ: "Triệu Mộc huynh, ban nãy để ngươi chê cười rồi."

Mặc Ngưng Sơ lui về phía sau mấy bước, khóe miệng co giật, cung kính khom người với hắn, cười khan nói: "Viện sĩ đại nhân, trong nhà mỗi người đều có một quyển kinh khó niệm, huống chi ngài chính trực, trẻ tuổi lại lỗi lạc, tài hoa phong lưu, làm các nữ tử khuê các mặt đỏ tim đập ngưỡng mộ ngài không thôi là chuyện hết sức bình thường. Ngài thấy sắc không động, thấy phú quý không ham, thật sự làm cho người ta bội phục không thôi."

Công tử Tịch dường như nở nụ cười, mím môi, ánh mắt lại rơi trên mặt của nàng.

Nàng bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, sợ hãi khách sáo nói: "Viện sĩ đại nhân, trong nhà tiểu sinh còn có chuyện, nếu ngài không có phân phó gì khác, tiểu sinh liền đi trước, cáo từ."

Vái chào tùy tiện một cái liền xoay người rời đi, nhưng hắn đúng là âm hồn bất tán bám theo sau nàng, nàng cũng không dám quay đầu lại, rối rắm chỉ muốn một đường chạy trở về đại viện của mình, nhưng hắn lại vô cùng không nguyện ý, đột nhiên gọi nàng lại: "Xin chờ một chút.... . Triệu Mộc quân.... ."

Mặc Ngưng Sơ thật muốn chạy nhanh như làn khói tan đi, nhưng hiện tại nàng là Triệu Mộc, cho dù bây giờ nàng chạy được rồi, công tử Tịch cũng có thể đi Thái Khanh phủ chặn nàng. Nếu làm lớn chuyện lên thì không có nửa văn tiền chỗ tốt nào cho nàng cả.

Nhắm mắt chậm rãi xoay người, trong lòng chột dạ: "Viện sĩ đại nhân, ngài.... . Ngài còn có phân phó gì?"

Công tử Tịch nhìn nàng, giống như hơi suy tư một chút: "Triệu Mộc, trước kia chúng ta.... . Đã từng gặp qua sao?"

Mặc Ngưng Sơ cười khổ: "Viện sĩ đại nhân ngài cũng thật là biết nói đùa, tất nhiên tiểu sinh gặp qua viện sĩ đại nhân. Trong Thường Lục viện, còn ai không biết tên ngài? Tiểu sinh chỉ là chính là một người mới nhận chức tuần quan của Thái Khanh phủ, tài hoa bình thường, viện sĩ đại nhân tự nhiên không có bao nhiêu ấn tượng với tiểu sinh, nhưng nói gặp qua, sợ là thấy vô số lần rồi!"

Công tử Tịch sửng sốt, giống như là bừng tỉnh ngộ, chậm rãi thu hồi ánh mắt lộ liễu của mình, cười xin lỗi một tiếng: "Là ta đa tâm rồi.... . Triệu Mộc, chậm trễ ngươi rồi, ngươi đi đi.... ."

Mặc Ngưng Sơ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay đầu bỏ chạy, chạy được hai bước, dừng lại, quay đầu lại thở dài, có chút ý tứ khuyên giải nói: "Viện sĩ đại nhân, tiểu sinh nghe qua rất nhiều tin đồn về ngài. Mà thôi tiểu sinh xem ra, ngài tài hoa xuất chúng, nhưng cũng không thích hợp với danh lợi nơi quan trường này, ngài là Tán Tiên Tiêu Dao (*) cần gì phải làm khó mình chìm trong thế tục này. Nghe nói ngài tìm người phổ ra đoạn sau của khúc U Liên phú nhiều năm như vậy cũng không có kết quả gì. Thật ra thì ngài cần gì chứ, lấy năng lực của ngài, muốn phổ ra khúc nhạc tốt hơn là hoàn toàn không có khó khăn gì. Chỉ là chấp nhất ở trước mắt, sẽ không thấy được tương lai, dừng bước không tiến, chỉ trói buộc ngài mà thôi. Quá chấp nhất cũng không phải là chuyện tốt, ngài là Thần Tiên công tử làm cho người ta kính ngưỡng ao ước, ngài nên đứng xa hơn, cao hơn, trở nên xuất sắc hơn! Đoạn sau khúc U Liên phú căn bản không đáng nhắc tới! Ngài hoàn toàn không cần để ý!"

(*): ý nói anh ấy như thần tiên sống tiêu dao. Tán tiên là những người tu tiên nhưng không phi thăng thành công nên ở lại dưới trần ^^

Nàng nói xong, cung kính hành lễ với công tử Tịch một cái rồi mới xoay người cố gắng làm mình trấn định rời đi.

Đi chưa được vài bước, dường như phía sau truyền đến tiếng cười của hắn: "Cám ơn."

Nàng chột dạ chạy đi.

Nàng cho là như vậy sẽ làm cho hắn nghĩ thông suốt, sẽ làm hắn buông xuống những thứ truy đuổi như âm hồn bất tán kia, sẽ làm hắn không nhìn gà hoá cuốc mà bất luận ai cũng nhìn chằm chằm.... . Nhưng dường như nàng sai lầm rồi, nàng tận tình khuyên bảo như thế, dường như cũng không làm cơn ác mộng kết thúc, dường như, chỉ là một mở đầu khóc không ra nước mắt khác.... . Mà thôi.

*****Tiểu Hạ phân cách tuyến*****

Mặc Ngưng Sơ trở lại Ngưng Lộ cung, Tiểu Mỹ vội vàng thay y phục toàn thân cho nàng, lại bưng nước sạch tới cho nàng rửa mặt.

Từ cái ngày Mặc Ngưng Sơ ngày bắt đầu bị giam cầm kia, nàng liền bị bắt đi học thuật chế địch, để cho nàng hoàn toàn lợi dụng việc nàng không có một tí sức lực nào, đơn giản có thể giúp Mặc Ngưng Sơ một tay khi gặp nguy hiểm một chút, mà không đến mức hai tay trói gà không chặt, bị người ta túm lấy cái chân đau.

Mà đặc biệt, người dạy dỗ nàng là Thường Tự mặt đen.

Phần lớn thời gian Thường Tự bảo vệ bên người Nạp Lan Lân, trừ lúc chủ tử nghỉ ngơi thì hắn mới rảnh rỗi, mà lúc này phần lớn đã là buổi tối. Tiểu Mỹ cũng không phải quá thông minh, một động tác cần phải dạy lại nhiều lần, Mặc Ngưng Sơ thường thường cười nhạo nàng, này rõ ràng chính là quá trình bồi dưỡng gian tình, tay cầm tay, vai kề vai, ban đêm ái muội cọ sát lẫn nhau, quả thật chính là củi khô đụng phải lửa mạnh, một ngày nào đó, sẽ cháy rừng rực, không cách nào ngăn trở!!

Trước kia Tiểu Mỹ là nữ nhân ngay cả chạy bộ cũng không muốn kiên trì, hiện giờ bị té đến mặt mũi bầm dập cũng không khóc không ồn ào, ngược lại ngây ngô cười.

Đoán chừng chuyện tốt sắp tới rồi, ngày đẩy nha đầu này ra ngoài đã sắp tới rồi!

Lúc này Tiểu Mỹ ư ư: "tiểu thư, bệ hạ phân phó, nếu như ngài trở lại liền trực tiếp đi tẩm điện của ngài ấ, nghe nói, phương pháp giải cổ độc Miêu Cương đã có một chút manh mối, đã cho người đến thúc giục nhiều lần rồi.... ." Tiểu Mỹ khoa tay múa chân nói.

Mặc Ngưng Sơ vui mừng: "Thật sao?"

Cũng không suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng theo mật đạo chạy tới tẩm điện của Nạp Lan Lân.

Tiểu Mỹ đứng tại chỗ, trong tay còn cầm áo choàng của quân nhân mà nàng vừa mới thay ra, hơi lo lắng, nàng còn chưa kịp cho nói cho chủ tử, lúc bệ hạ tới thúc giục, dường như không quá vui mừng, mặt xanh mét, giống như là người nào thiếu hắn mấy vạn lượng vàng vậy, làm cho người ta rất sợ nha.

Chẳng lẽ là chủ tử lại gây họa ở bên ngoài?

Tiểu Mỹ không khỏi run lên, tiểu thư nha, người cần phải đứng mà trở lại nha.... .

*****

Bên trong tẩm điện lộng lẫy, một quả đào mới vừa đi vào, lập tức phát hiện bầu không khí là không thích hợp.

So sánh tâm không. Hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn ở trên không trung cung điện nguy nga hùng vĩ, khiến mấy con Cự Long lượn vòng ở trên cột đá xem ra trông rất sống động, giống như vật sống của người gây sự —— giống như nam nhân lười biếng nửa nằm bừa bãi ở trên giường êm, có một loại hơi thở không khỏi nguy hiểm.

"Đã trở về?" Hắn cười nói, khóe môi mân ra một đường vòng cung ưu nhã, độ cong lành lạnh giống như muốn đem người sống lột sạch sẽ.

Mặc Ngưng Sơ run lên, lập tức hắc hắc cười làm lành đổi chủ đề: "Nghe nói, Triệu Xuyên huynh ngươi tìm được phương pháp giải cổ độc của Miêu Cương rồi hả?"

Nạp Lan Lân không chút cử động, từ trên tháp chậm rãi đi xuống, tiến lên một bước bắt được cánh tay thật nhỏ của nàng: "Cái này đợi bàn lại..." Dừng một chút, đem nàng ôm cả vào trong lòng, xoay người đến trên sập ngồi, giống như là ôm một con mèo nuôi trong nhà, vừa thuận mao vừa kích thích nàng: "Chúng ta xem một xuất diễn trò trước, được không?"

".... ." Nàng có thể nói không được sao.

Nạp Lan Lân đã miễn cưỡng kêu: "Các ngươi, ra ngoài."

Vì vậy, có hai người hết sức không tình nguyện, bóng dáng thập phần không được tự nhiên đứng ở trước mặt bọn họ, Nạp Lan Lân chỉ chỉ Thu Nguyệt: "Ngươi, nắm tay hắn lại."

(beta: theo bạn edit thì là "bắt tay", nhưng mình "tự tiện" đổi thành "nắm tay", vì như thế đoạn kế tiếp phù hợp và đọc trôi hơn, ☺)

Mặc Ngưng Sơ thiếu chút nữa phun ra, bởi vì một người khác kia, chính là Bạch Trạch!

Bạch Trạch mang vẻ mặt tráng sĩ một đi không trở lại, cứng ngắc và khuất nhục đành cùng một con Nhân yêu "thân mật khăng khít" – nắm tay, mắt hắn hung thần ác sát muốn đem hành động ghê tởm này trước mặt chủ tử nhanh chóng thể hiện xong."Hiện!"

Nạp Lan Lân lại nói: "Kéo hắn đi về phía trước mấy bước.... ." Khóe môi khẽ câu, cười hết sức hiền hòa: "Phải giống như công tử Tịch bình thường dịu dàng."

"Phốc.... ."

Mặc Ngưng Sơ không bình tĩnh, rối rắm vô cùng quay đầu nhìn hắn, gò má tuấn mĩ dưới bóng tối có vẻ vô cùng thâm thúy.

Thu Nguyệt gian nan kéo Bạch Trạch đi về phía trước mấy bước, trong lúc đem cổ tay hắn nắm lấy liền vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, tỏ vẻ tính của mình "dịu dàng vô cùng."

Bạch Trạch đau đến không muốn nói chuyện, buồn bực nhưng lại không có mệnh lệnh, không cách nào phản kháng, đôi con ngươi đen nhánh trừng to, trong mắt nhấp nháy ánh lửa.

Mặc dù không khí có chút không bình thường, nhưng là hình ảnh trong tiết mục này cùng với khi Mặc Ngưng Sơ muốn hất tay công tử Tịch nhưng không thành công thì hết sức phù hợp.

Nạp Lan Lân miễn cưỡng hài lòng, hướng về phía Bạch Trạch nói: "Móng vuốt của ngươi lui về phía sau co lại một phần, giữ chặt cổ tay hắn nơi ba phần học vị, để cho nửa tay hắn tê dại, buông ra trói buộc đối với ngươi, đồng thời, hướng trên bắp chân hắn đá mạnh xuống, khi hắn phản kháng hoặc là quỳ xuống trong nháy mắt, từ hông rút đao ra chống đỡ lên cổ của hắn, nếu không có đao, liền dùng móng tay khảm vào dưới cổ hắn ba tấc, dùng sức một trảo ——".

Bạch Trạch nhanh chóng trả thù sự ngược đãi của Thu Nguyệt, sảng khoái tinh thần ấn hắn trên mặt đất, chỉ là ba tấc dưới ngón tay không có thật đi vào, chiêu này hung ác vô cùng, nhẹ thì vĩnh viễn phế võ công, nặng thì đưa người vào chỗ chết, thực hiện liên tiếp chuỗi động tác này, nếu là thuần thục, đặc biệt là đối với người ở gần nhưng phòng bị không lớn, tuyệt đối bách phát bách trúng!

Nhưng trong bọn họ, người thích hợp với động tác nhẹ nhưng không tốn nhiều sức như vậy, tựa hồ cũng chỉ có một ——

Nạp Lan Lân khẽ mỉm cười, vuốt vuốt Mặc Ngưng Sơ, "Quả đào nhỏ, về sau gặp phải tình huống như thế sẽ phải làm giống như vậy, hiểu không hả?"

".... ." Mặc Ngưng Sơ nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Thu Nguyệt từ dưới đất đứng dậy, nhe răng nhếch miệng, vung tay vung chân làm bộ muốn lôi kéo Bạch Trạch ra bên ngoài hung hăng đánh một trận, Nạp Lan Lân phất tay một cái: "Nội thị doanh luận võ đài, chớ làm hư cây cột."

Trong nháy mắt, hai đạo bóng dáng đã như gió bình thường biến mất ở trước mắt.

"Chàng để cho bọn họ đánh nhau?!" Mặc Ngưng Sơ nhảy dựng lên, kinh ngạc nói.

"Đây là niềm vui thú của bọn hắn." Trên mặt trái viết 'tiểu' trên má phải viết 'tức' nam nhân sâu kín cười, nhìn mặt quả đào trước mắt không ngừng kéo dài, thật lòng an ủi nói: ".... . Chúng ta đều là như vậy tới được, trước kia, thắng là có thể sống, thua tiếp theo nghĩa là chết.... . Hôm nay bọn họ như vậy, chỉ là niềm vui thú."

Hắn cười vô cùng thích ý, nhưng Mặc Ngưng Sơ lại tựa hồ như thấy được gương mặt một thế giới nàng chưa bao giờ thấy qua, tràn đầy tử vong cùng hắc ám, tàn khốc không chịu nổi, và cần bao nhiêu khả năng mới có thể đem quá khứ đen tối như vậy nhìn như "vân đạm phong kinh".

"Nàng tới thử một chút?" Hắn đột nhiên nói.

".... . Thử?"

Hắn đã đem nàng kéo xuống giường, bỏ giầy chân không đi lên giường to lớn có thể làm võ đài.

"Mới vừa rồi ta dạy cho nàng gì đó, nàng làm cho ta xem."

Hắn bắt được cổ tay của nàng, chính xác vô cùng bao trùm ở các đốt ngón tay bị công tử Tịch bắt, năm ngón tay dài nhỏ giống như là mở ra lưới, bao phủ lên tay nàng.

Mặc Ngưng Sơ thận trọng rụt một cái, bắt lên trên cổ tay hắn, cũng không nhẫn tâm đè nén xuống, hướng về phía chân của hắn đá đá, vị trí chính xác vô cùng, lại mềm nhũn giống như một đóa miên hoa, mềm mại phất qua cách áo khoác da của hắn, trêu chọc hắn cả người ngứa ngáy, này giống như tiểu trùng tử bò qua huyết mạch của hắn, để cho hắn cơ hồ không nhịn được muốn đem nàng vồ đến đệm trắng tinh, cứ như vậy từng miếng từng miếng ăn hết nàng.

Còn không được.

Hắn không thể bảo đảm hắn có thể tùy lúc tùy chỗ bảo vệ ở bên cạnh nàng, Ảnh Vệ cũng không cách nào tùy lúc bại lộ thân phận che chở nàng chu toàn, nàng nhất định phải học được cách tự bảo vệ mình, thậm chí chống cự những nam nhân tham lam mơ ước kia.... .

Coi như một ngón tay, một sợi tóc, bị người khác đụng phải, hắn cũng sẽ vô cùng lo lắng, tâm tình không thể đè nén.

Mà quả đào này năng lực phản kháng nhỏ yếu vô cùng, nhưng hắn cũng không cách nào hạ tâm sắc đá, chân chính đem nhốt nàng, để cho hai ánh mắt sáng ngời của nàng mất đi sắc thái.

Nạp Lan Lân chìm chìm sắc, đem giọng nói khẽ nhỏ trở nên lạnh lùng: "Lại tới, nếu không thể đem ta đánh ngã, nàng liền cả ngày làm động tác này, khi nào nàng học được mới thôi, nếu thời gian kéo dài, chính nàng chịu trách nhiệm."

Mặc Ngưng Sơ run rẩy, nhiệt độ âm điệu của hắn đủ nói cho nàng biết, lời nói này là nghiêm túc.

Ở trên giường lớn này lăn lộn đi lăn lộn lại, nàng không cảm thấy nửa phần mập mờ, nhắm mắt muốn không làm cho hắn quá đau, lại bị hắn nghiêm nghị mắng trở về: "Nàng là đang khoe khoang nàng nhu nhược sao? Nàng khoa chân múa tay như vậy, là muốn đối với kẻ địch đang tán tỉnh nàng mà cự tuyệt mang vẻ mời chào?"

Sửa đúng hai ba lần nàng còn không làm được, hắn trực tiếp trở tay, lạnh lùng đem nàng ném qua vai ngã ở trên giường, buông mắt xuống nhìn nàng: "Tự mình đứng lên, tiếp tục."

Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc hiểu rõ Thường Tự là như thế nào được dạy dỗ ra ngoài, hắn lãnh khốc cùng lạnh lẽo đủ để đem bất kỳ lo lắng nào làm cho đông cứng, giống như là huấn luyện viên ma quỷ huấn luyện bộ đội đặc chủng, tuy rằng hắn đối với nàng đã nhận lấy giữ lại tình cảm, nhưng nàng trời sinh mềm yếu cùng ương ngạnh từ nhỏ đã không dứt.

Nàng không thể không nghiêm túc, chuyên tâm mỗi một cái động tác.

Mà nàng không biết là ——

Kế hoạch vốn là muốn đợi nàng sau khi trở về thì lôi kéo nàng hảo hảo làm chút công việc trên giường, cứ như vậy bị gác xuống.

Vì thế cảm thấy vô cùng vô cùng lo lắng cùng bất đắc dĩ, cũng chính là một nam nhân vô cùng hẹp hòi lại khó chịu còn không được tự nhiên.

*****

Bị hất bay nhiều lần, gần như được nghiêm khắc dạy dỗ, tựa hồ rốt cuộc có thành quả tốt hơn.

Khí Đạo như vậy. Dù là ngược đãi người, tựa hồ hắn luôn có thể thời khắc giữ vững thân hình vô cùng đẹp đẽ, Mặc Ngưng Sơ vẻ mặt hoảng hốt nhìn Nạp Lan Lân rốt cuộc bị nàng đè trên sống lưng ở trên giường, khi nhìn trở lại, tầm mắt rơi vào một xấp sổ sách cứng nhắc trước mặt, nàng ai oán thở dài một cái.

Bởi vì quá mệt nhọc, vì vậy ở ngày thứ hai không tự chủ lại tới trễ.

Nhậm chức không lâu, lại tổ chức điều tra ghi chép, lập hồ sơ sát hạch để bản thân đại danh sáng lạng, bắt đầu từ lần thứ nhất dùng một hai lượng bạc ròng đến mà tính toán, tổng cộng hai mươi lượng bạc ròng của nàng cứ như vậy mà hoàn toàn nói hẹn gặp lại.

Mặc Ngưng Sơ ngồi phịch trên bàn mà yên lặng rơi lệ, trong đầu nhanh chóng nhớ lại lúc sáng sớm nàng vội vàng xem qua sách Cổ độc, đó là do Nạp Lan Lân từ trong lãnh thổ tra ra được gì đó, nhưng chủng loại độc quá nhiều, Cổ Thuật cao thâm trừ hạ độc người, căn bản không có cách nào chữa khỏi, coi như tìm được phương pháp giải cứu, cũng không có tác dụng.

Nạp Lan Ngôn là một người cực kỳ khiêm tốn mà giảo hoạt, người bên cạnh hắn tài ba cũng không bộc lộ tài năng, việc tìm kiếm hết sức phiền toái, hắn tuyên bố ra bên ngoài chính mình bị trọng thương phải ở trong phủ tịnh dưỡng, nhưng thực tế hắn căn bản không ở bên trong vương phủ, trọng thương chỉ là ngụy trang, hắn âm hiểm vô cùng núp trong bóng tối, ở sau lưng điều khiển tất cả.

Chỉ là, nàng có thể ăn miếng trả miếng, không có cổ độc, nàng ngược lại có thể tự chế tạo ra dược vật có bản chất tương tự cổ độc, Thái hậu đang ở trong hoàng cung, hạ độc rất dễ dàng, lão thái bà kia yêu thích xinh đẹp, nàng sẽ để cho bà ta khắp người nổi đỏ, đau nhức, thối rữa nứt toác!

"Triệu Mộc huynh, tinh thần không tốt sao?" Tư Tường ở một bên hỏi.

Kể từ hôm qua nàng vô tình để cho hắn kinh ngạc, hắn liền thời khắc chú ý nàng, loại thu hút này làm nàng nghĩ mình như người lập dị, làm nàng vô cùng phiền não, miễn cưỡng duy trì nụ cười, nói: "Chỉ là đêm qua nghỉ ngơi quá muộn, quá mệt nhọc mà thôi."

Tư Tường lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc, trong mắt kia tựa hồ có thứ gì lóe lóe, có chút ranh mãnh cùng lúng túng nói: "Triệu Mộc huynh thân hình nhỏ gầy, ngược lại thật sự là có chút không nhìn ra.... ."

Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, lập tức biết hắn hiểu sai ý của nàng, cũng lười giải thích, trước mặt vẫn trước sau như một để đầy sổ sách không hề mới, nàng vốn cho là trải qua khảo hạch ngày hôm qua, nàng liền có thể thuận lợi thăm dò vào bên trong nội bộ, ý nghĩ như vậy vẫn còn quá ngây thơ sao?

"Cũng không biết Triệu Mộc huynh có từng nghe qua đại sự trong triều?" Tư Tường thấy Mặc Ngưng Sơ không để ý hắn, cũng cảm thấy lời nói của mình sợ rằng quá đường đột, nghĩ muốn xóa đi không khí không được tự nhiên này, liền đổi đề tài.

Mặc Ngưng Sơ nhún nhún vai, sáng sớm nàng từ Ngưng Lộ cung ra, Nạp Lan Lân đã đi lâm triều, nàng đến muộn, đoán chừng hắn đã hạ triều, lười biếng trở về ngủ gật rồi.

Hôm nay hắn trong triều nói những gì, nàng cũng không có thời gian để biết.

Nàng nhàn nhạt nhấp một miếng trà trên bàn, nói: "Không biết."

Tư Tường nhỏ giọng: "Có chuyện lớn xảy ra, Tư Vũ đại nhân cũng bị triệu đi, lúc này vẫn chưa trở lại."

Cho nên cái kia Quyển Liêm ca ca hiện tại cũng không có tìm tới nàng. Mặc Ngưng Sơ bừng tỉnh hiểu ra.

"Nghe nói, là họa quốc Yêu Phi rốt cuộc cũng bị xử tử!"

"Phốc.... ."

Mặc Ngưng Sơ phun toàn bộ lên thân hắn, nháy nháy mắt: "Ngươi nói cái gì?"

Tư Tường từ trong ngực áo móc ra một cái khăn tay lau lau khuôn mặt toàn nước trà, Mặc Ngưng Sơ tinh mắt phát hiện ở góc khăn có thêu một chữ "Lan", chữ viết rất đẹp, chắc là đại gia khuê tú tặng cho.

"Ta cũng vậy chỉ là nghe được đôi câu từ Tư Vũ đại nhân, nghe nói, bệ hạ ở trong triều tuyên bố, muốn vào ngày hai mươi tám cuối thàng, đem Yêu Phi lăng trì xử tử, lấy đó an ủi lòng dân." Hắn đưa tay thận trọng thu hồi khăn lụa để vào trong tay áo, mới tiếp tục nhỏ giọng nói. Nhưng vẻ mặt, lại tựa hồ như có một ti sảng khoái, đặc biệt ở hai chữ "lăng trì", nói đặc biệt rõ ràng.

"Cái gì Yêu Phi?" Mặc Ngưng Sơ phát hiện, mình hỏi một vấn đề hết sức ngu xuẩn.

Quả nhiên, Tư Tường kỳ quái nhìn nàng một cái, nói: "Chính là Mặc gia Tam Tiểu Thư, Mặc Ngưng Sơ, yêu nữ tội ác tày trời này, tai họa cực kỳ, nàng mị hoặc Quân Vương, dùng yêu thuật, không chỉ phá hủy Phong gia, còn làm cho Mặc gia muôn đời muôn kiếp không trở mình được, nếu không phải bệ hạ cưng chiều nàng, nàng sớm nên chết đi vô số lần —— chẳng lẽ ngươi không biết?"

Mặc Ngưng Sơ lúc này đang nhớ lại lúc sáng sớm Đại Ma Vương cùng nàng nói những thứ gì, hắn tựa hồ đã từng muốn đem nàng tỉnh ngủ để thảo luận chút đề tài nghiêm chỉnh, nhưng bởi vì chính mình ngủ như chết, mơ hồ nghe được mấy câu lộn xộn lung tung, liền phất tay một cái đem mặt của hắn không chút khách khí đá ra, hay là dùng chiêu thức tối hôm qua hắn dạy nàng —— đánh hắn rời giường?

Nhưng cũng không thể đem loại chuyện này nói lúc rời giường a!

Mặc Ngưng Sơ cắn cán bút nghĩ mãi không xong, theo lý thuyết, nếu như là chuyện quan trọng, hắn nhất định sẽ cùng nàng thương lượng, nhưng đây nào phải chuyện nhỏ? Nếu để cho nhị ca biết được, đó không phải là đang ép hắn thật mưu phản?!

"Mặc dù đột nhiên, chỉ là điều này cũng là chuyện cực tốt." Tư Tường lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, tựa hồ đối với Mặc Ngưng Sơ trong truyền thuyết vô cùng bất mãn: "Yêu nữ họa nước, vốn là điềm không may, hôm nay đem nàng xử tử, lòng dân được an ủi, bệ hạ mới quan tâm đến chánh sự theo gió vượt sóng, mở đầu vinh quang."

Mặc Ngưng Sơ chợt nhíu mày: "Tư Tường huynh, ta từ nhỏ ra đời từ thương nhân thế gia, đối với chuyện hậu cung không hiểu nhiều, Yêu Phi này thật lợi hại như vậy? Một nữ nhân, mà có thể khuấy đảo long trời lở đất?"

"Chẳng lẽ không đúng? Nếu không phải gió thổi bên gối bệ hạ quá lợi hại, Phong gia cùng Mặc gia sao có thể rơi vào tình trạng như vậy? Tự gây nghiệt không thể sống, sớm biết như thế, lúc đầu sao phải làm?"

Vậy thật sự là xin lỗi, nàng thiếu chút nữa bật thốt lên, nếu thật có lừa dối Đại Ma Vương như vậy, Xuyên Hạ sớm xong rồi.

Nếu không phải nàng "tự gây nghiệt không thể sống" họa loạn Yêu Phi, Đại Ma Vương sợ rằng đã sớm xuất động tử sĩ, đem bọn ngươi giết không chừa mảnh giáp, không cần quản ngươi vô tội, cũng đã đưa bọn ngươi xuống gặp Diêm La từ lâu, như vậy thật vẫn chưa hết giận.

"Nói cho cùng, Yêu Phi này chẳng phải là có yêu pháp?" Mặc Ngưng Sơ cong ánh mắt dừng một chút, "Nếu nàng biết ngươi ở đây nói xấu sau lưng nàng, nói không chừng ngay lúc này liền đứng ở phía sau ngươi, quơ múa lưỡi hái y hệt ma trảo xé ngươi nát bươm?"

"Chuyện cười này một điểm cũng không buồn cười, Triệu Mộc huynh." Tư Tường có chút không vui nhìn hắn một cái.

Mặc Ngưng Sơ ngậm cây viết cười.

Nàng tựa hồ là nghĩ tới một chuyện, nếu là Nạp Lan Lân thật tuyên bố như thế, đây chẳng phải là không tiếng động nói cho nàng biết, kỳ hạn cho nàng chính là ngày hai mươi tám cuối tháng?

*****

Vốn là công việc chỉnh lý khô khan vô vị, đột nhiên lại vì một đạo mệnh lệnh được hạ xuống liền trở nên vô cùng bận bịu, cũng không biết đầu óc của quan trên chỗ nào bị tật bệnh, yêu cầu những tiểu tuần quan mạng khổ như bọn họ đem tài vụ thu chi của Xuyên Hạ tính đến năm Tân Đế lên ngôi tiến hành chỉnh lý lại hết.

"Thật là gặp quỷ." Mặc Ngưng Sơ tức giận bỏ xuống cây bút trong tay, mực nơi đầu bút vẩy tung tóe lên sổ sách trên bàn, nàng thở dài một tiếng, sau đó dựa vào trên ghế tựa, tận lực làm cho mình không phải phát điên.

Nàng vốn cũng không phải là người chăm chỉ gì, hơn nữa cho dù liều mạng làm những công việc không thú vị này, nàng bị trừ tiền lương vẫn là không có cách nào trở lại, sức lao động giá rẻ thật sự là làm cho nàng rối rắm không dứt, cho tới bây giờ nàng cũng không có đối xử với cấp thấp như vậy, nàng nhìn lên trần nhà, không ngừng kiềm chế ý nghĩ "đem những sổ sách nhàm chán này xé nát hết".

"Triệu Mộc huynh, ngươi thật là rất đặc biệt." Tư Tường bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Hắn là bé ngoan vô cùng nghe lời, Tư Vũ đại nhân của hắn phân phối cho hắn nhiệm vụ lớn, hắn xử lý thật tình không qua loa, một câu oán hận cũng không có.

"Ngươi cũng rất đặc biệt." Đầu đặc biệt cổ hủ, cùng ca ca ở trong quan trường như cá gặp nước kia hoàn toàn thiên soa địa biệt.

Mặc Ngưng Sơ không chút khách khí đáp lễ qua, lại bị Tư Tường tự động nghe thành một loại "tán dương" tốt khác, hắn tựa hồ hết sức ngượng ngùng."Sao bằng trí tuệ như Triệu Mộc huynh, hiện tại công việc mặc dù gian nan, có thể sau này Triệu Mộc huynh nhất định sẽ có đại tác phẩm."

"Quá khen." Mặc Ngưng Sơ hứng thú rã rời lật xem những bộ sổ sách kia."Ta cũng vậy không biết còn có thể chống được đến ngày ta làm được đại tác phẩm không nữa."

Hai mươi tám tháng sau người sẽ bị lăng trì, hiện tại được khen tặng, nghe sao cũng không dễ nghe.

"Chẳng lẽ.... ." Sắc mặt Tư Tường có chút kinh nhẹ.

"Ừ?" Thì ra Tư Tường không chỉ là một người cẩn thận tỉ mỉ, còn là một người thích ảo tưởng. Mặc Ngưng Sơ vẫn là rất nể tình gật đầu, "Cũng như Tư Tường huynh suy đoán."

Tư Tường bỗng nhiên có chút lúng túng cùng tiếc hận, điều chỉnh giọng thích hợp nói: "Ta biết một đại phu y thuật rất tốt, mặc dù có thể so ra kém ngự y trong cung, bất quá, Triệu Mộc huynh có thể thử một lần.... .".

Mặc Ngưng Sơ hơi thở mong manh muốn cự tuyệt, cũng ở câu tiếp sau đó của hắn mà thay đổi chủ ý.

"Lần trước ca ca của ta nhiễm phong hàn nghiêm trọng, nhiều đại phu cũng không dùng được, người nọ chỉ dùng một con sâu nhỏ làm thuốc dẫn, bệnh ca ca liền tốt." Tư Tường nhớ lại nói: "Có lẽ hắn là đại phu giang hồ, cùng lang trung tầm thường không giống nhau, có lẽ Triệu Mộc huynh sẽ cần."

Hai tròng mắt dưới lông mi Mặc Ngưng Sơ chợt lóe lên toan tính, nhanh chóng ở trước mặt Tư Tường ngừng chốc lát, chậm rãi cười: "Vậy làm phiền Tư Tường huynh rồi."

Sâu nhỏ, cùng phương pháp thi cổ của Miêu Cương cổ thuật rất giống.

Tư Vũ là người của Cửu vương gia, phỏng đoán chữa bệnh cho Tư Vũ, căn bản là hạ cổ.

Nếu Tư Tường nói là sự thật, vậy liền sợ rằng thật có thể tìm được người hạ cổ độc này, nếu là giả....

Ánh mắt Mặc Ngưng Sơ rơi vào trên bàn chậm rãi thâm thúy, nếu là giả, thế thì thật thú vị.

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)