Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 070

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 070
Cắt đứt
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Từng trận gió mãnh liệt thổi qua bên tai, Mặc Ngưng Sơ nằm trên lưng của Thu Nguyệt, vừa nhìn ánh trăng dường như vô tận, lạnh lẽo đến mức giống như muốn hóa thành đầm nước sâu thẳm tĩnh mịch.

"Tiểu Chủ Tử, Mặc Huyền trúng độc gì? Có thể chết không? Vậy người làm gì với hắn vậy? Có thể giết hắn nhanh hơn không?" Ngược lại Thu Nguyệt một khắc cũng không thôi om sòm, thao thao bất tuyệt hỏi.

"Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại." Mặc Ngưng Sơ vỗ một đấm lên trên trán hắn.

"Vậy bây giờ đi Cửu vương phủ là muốn tìm ai? Tìm Cửu vương gia kia? Chẳng lẽ hắn chính là kẻ hạ độc? Người muốn đi nơi đó làm gì? Bắt hung thủ? Muốn thuốc giải? Hay là.... . Ưmh ưmh ưmh.... ."

Hai tay Mặc Ngưng Sơ bịt cái miệng kéo dài giống như vô tận của hắn, âm trầm cười cười: "Tiểu Thu Nguyệt, còn ồn ào một câu nữa, ta liền xé rách nó!"

".... ."

Thu Nguyệt ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng bỗng chốc, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, sát khí bùng lên khắp người!! Dừng lại thật nhanh, một tay đỡ Mặc Ngưng Sơ, một tay đánh bay ám khí dài nửa xích (1 xích = 1/3 mét), phi thân ngăn cản, giống như một trận gió lớn lao vùn vụt tới, cản lại công kích muốn thẳng tắp xuyên qua tâm mạch của hắn!!

Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, Thu Nguyệt đã nhỏ giọng nói: "U Để Ngân!!"

".... ."

Mặc Ngưng Sơ vạch đen đầy mặt buông tay đang bịt miệng hắn ra, hắn lặp lại một câu thật nhanh: "Tiểu Chủ tử, có kẻ địch!!"

Trong lúc nói chuyện, sát khí hắc ám đã từ bốn phương tám hướng vọt tới, chạy như bay trên nóc nhà, bọn họ cơ hồ đã bị hoàn toàn bao vây ở bên trong!!

Mặc Ngưng Sơ vỗ một chưởng trên người Thu Nguyệt, khí thế thái sơn áp đảo có một không hai: "Thu Nguyệt! Lên!! Cắn chết bọn họ!"

".... ." Ánh mắt Thu Nguyệt run rẩy, tiểu Chủ tử, ngài xem ta là chó sao?

"Ngưng phi nương nương, xin dừng bước."

Từ trong bóng tối vang lên một giọng nam xa lạ mà lạnh lùng.

Một khắc sau, một nam tử áo đen chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt thanh tú, hai tay nắm lấy nhau, thi lễ, hướng về phía Mặc Ngưng Sơ nói: "Tại hạ Phượng Minh, phụng lệnh chủ nhân, đặc biệt ở đây chờ đợi Ngưng phi nương nương, cũng đặc biệt để cho ta chuyển cáo, nếu muốn thuốc giải, xin bỏ những người khác qua một bên, một mình cùng ta đến nơi ở của chủ nhân, chủ nhân chỉ muốn nói chuyện một chút với Ngưng phi nương nương, cũng sẽ không tổn thương ngài."

Mặc Ngưng Sơ nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi nghĩ rằng sai khiến được người này?"

Thu Nguyệt rất không hài lòng với xưng hô "người này", nghẹo đầu nhìn Mặc Ngưng Sơ..

Phượng Minh không đổi sắc mặt: "Chủ nhân giao phó, chỉ đem một mình Ngưng phi nương nương đi thôi."

"Chủ nhân nhà ngươi là ai?"

"Ngưng phi nương nương đi rồi sẽ biết."

"Thu Nguyệt." Mặc Ngưng Sơ thản nhiên kêu: "Giải quyết bọn họ, đi Cửu vương phủ."

Thu Nguyệt cũng sửng sốt: "Tiểu Chủ tử?"

Phượng Minh lại càng nhíu mày: "Ngưng phi nương nương, độc của Tể tướng đại nhân không thể kéo dài, nếu ngài muốn bảo vệ tính mạng của hắn, liền theo ta đi, đi Cửu vương phủ chỉ tốn công vô ích, ngài hẳn là người biết việc này chứ, mời theo Phượng Minh đi trước."

Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, chậm rãi tuột xuống từ trên lưng Thu Nguyệt.

Phượng Minh hơi nghiêng người, không kháng cự làm ra tư thế "xin mời".

Mặc Ngưng Sơ nháy nháy mắt, đột nhiên giương giương môi nở nụ cười: "Ai nói bản nương nương cần thuốc giải kia?"

Sắc mặt Phượng Minh âm trầm: "Ngưng phi nương nương, nói như vậy, người hoàn toàn không để ý sống chết của phụ thân người?"

"Ai nói bản nương nương không thèm để ý?" Thanh âm Mặc Ngưng Sơ nhẹ nhàng khoan khoái lại âm vang, trong bóng đêm vô tận giống như chuông bạc.

Phượng Minh giơ tay lên đè xuống gân xanh giật giật trên trán, cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh: "Vậy liền xin nương nương đi với ta, chủ nhân đã nói qua, hắn sẽ không làm thương tổn.... ."

Mặc Ngưng Sơ làm như không có chuyện gì cắt lời hắn, nói với Thu Nguyệt: "Hắn thật là một kẻ ngu, nghe không hiểu tiếng người."

Thu Nguyệt đã hiểu được, cười càng thêm sáng lạn, "Vậy ta có thể không khách khí?"

Mặc Ngưng Sơ gật đầu một cái: "Ngàn vạn không cần khách khí."

Gân xanh nhảy loạn trên trán Phượng Minh, hắn hung hăng chen vào lời nói của hai người bọn họ không coi ai ra gì kia, tốn hơi thừa lời nói: "Xin người.... ."

"Bịch!!!!"

Một chưởng đã hung hăng đánh vào ngực chắn, nhất thời hắn không phản ứng kịp, chưởng phong của Thu Nguyệt đã quét ngang qua hắn mười bảy mười tám lần, cuối cùng một đấm đánh lên gương mặt bên trái của hắn, làm đầu hắn kêu ầm ầm một tiếng, trong miệng đầy máu tanh, hàm răng cũng bị đánh rớt mấy cái, công kích kia thừa lực níu lấy hắn thiếu chút nữa bị đánh bay ra ngoài, Mặc Ngưng Sơ hét lớn một tiếng: "Bắt sống!"

Thu Nguyệt lập tức đưa tay nắm lấy vạt áo Phượng Minh, không để cho hắn ngã thành bánh thịt trên đất, Mặc Ngưng Sơ lại bổ sung một câu: "Còn có bọn họ!"

Thu Nguyệt đầy vạch đen rồi, chỉ thấy" bọn họ" trong miệng Mặc Ngưng Sơ đã vèo vèo đánh tới từ bốn phương tám hướng, nhắm ngay mục tiêu, khóa chặt Mặc Ngưng Sơ ở giữa công kích, nhanh chóng đánh xuống!!!!!

"Cẩn thận!" Hắn giận dữ kêu một tiếng, cầm Phượng Minh trong tay coi như ám khí mà ném tới.

Hiển nhiên địa vị của Phượng Minh này không thấp, vừa đánh tới Ảnh Vệ rối rít tránh hắn ra, cũng thu lực đánh lại, muốn thừa lúc Thu Nguyệt bảo vệ Mặc Ngưng Sơ mà nhanh chóng cứu hắn về.

Nhưng ngay khi bọn họ nghĩ là thành công, Mặc Ngưng Sơ đột nhiên móc ra một vật từ trong tay áo, lớn tiếng quát: "Xem ám khí!!!!"

Mọi người sửng sốt, bị sát khí kinh người bao phủ khắp nơi, cũng không phân rõ thực hư, lập tức rối rít lui về phía sau mấy bước, nhưng lúc định thần lại, vật kia chỉ là một quả đào được giặt sạch sẽ.... .

".... ." Phượng Minh vô lực giãy giụa, cặp mắt suy yếu nhìn mình cứ như vậy thua trong tay đôi chủ tớ kì quái này, hắn bị đánh ngồi phịch ở trên nóc nhà, hận không thể róc xương lóc thịt một đám lớn ảnh vệ vô dụng.

Khóe miệng Thu Nguyệt khẽ co quắp, vừa trở tay đã giải quyết xong bảy người, sát khí của hắn vòng xung quanh Mặc Ngưng Sơ, mới có thể vừa vặn làm điệu bộ nàng ném ra quả đào yếu ớt kia giống như ám khí.

Lần này phái ra số lượng tử sĩ hơi nhiều, tầng tầng lớp lớp mai phục bốn phía, tính luôn đám tiếp theo, đã nhiều hơn năm mươi người, mặc dù không là đối thủ của hắn, nhưng nếu như thực sự đối phó, bên cạnh còn có một Mặc Ngưng Sơ có cũng như không, thì cũng không phải đơn giản như vậy. Xem ra "chủ nhân" trong miệng bọn họ muốn mạnh mẽ bắt Tiểu Chủ Tử, không mang nàng tới không bỏ qua!

Đám ảnh vệ vừa bị dọa lui được ăn một bài học, tức giận càng thêm sôi trào, đều bị Thu Nguyệt nhiễm sát ý, hai mắt đỏ bừng, lại một lần nữa như tổ ong mãnh liệt mà tấn công!!!

"Xem ám khí!!!"

Lại một lần nữa, lúc âm thanh trong vắt này vang lên, không ai đi để ý ——

Nhưng lúc này đây, bột phấn bay đầy trời, phần lớn bay tới chỗ đám tử sĩ không hề cảnh giác, lập tức hít vào vài ngụm, tiếp đó đau đớn đến rơi thẳng xuống đất lăn qua lăn lại.

"Mới vừa rồi chỉ là ta lấy nhầm, đồ ngốc." Mặc Ngưng Sơ vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn Thu Nguyệt tựa như trách cứ: "Vì sao ngươi lại chậm chạp như vậy? Mau giải quyết, có chuyện quan trọng gấp rút hơn!"

Thu Nguyệt: ".... ."

*****

Lần đầu tiên Thu Nguyệt bị nói là "chậm", hắn là ảnh vệ đứng đầu về tốc độ, hận nhất người khác nói hắn "chậm"!!

Ngay lập tức gầm thét giơ chân, giống như một con sư tử xù lông lên nhằm vào đám tử sĩ, con dao vung lên như ngàn chiếc là lượn vòng, thân hình nhanh như điện, điên cuồng không ai có thể ngăn cản nổi!

Đập vào mắt là tử sĩ từng bước từng bước bị đánh rơi trong nháy mắt, tiếng kêu gào đau đớn khắp bốn phía vang lên trong không trung, trong phút chốc máu tanh văng lên, trong cơn gió mãnh liệt của mùa hè, giống như sao băng ầm ầm đánh tới, không thể nào chống đỡ được!!

Chỉ qua một lát, mọi nơi yên tĩnh như cũ, Thu Nguyệt thu đao, điều chỉnh hơi thở trở lại bên cạnh Mặc Ngưng Sơ, trong mắt có khí thế kiệt ngạo không thể khinh thường, những người đó, đều là một kích ngã xuống, tiểu Chủ tử muốn hắn bắt sống, hắn không đả thương tính mạng một ai, nhưng ít nhất từ nay về sau, bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ bò dậy được!!

Hắn chưa bao giờ là một kẻ dễ chọc!!

Chung quanh lơ lửng mùi máu, mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có chút gay mũi.

Mặc Ngưng Sơ lấy tay áo bịt mũi, nhíu mày nói: "Miễn cưỡng tạm được, kêu những người kia tới, bắt những tên thích khách này lại thẩm vấn."

Thu Nguyệt: ".... ." Nữ nhân này!

Nhưng vừa dứt lời, tất cả các tử sĩ cắn thuốc độc trong miệng, rên lên một tiếng, không còn hơi thở.

Mặc Ngưng Sơ nháy mắt mấy cái, chạy đến bên cạnh, thăm dò mạch đập, sau đó thở phì phò nhìn chằm chằm Thu Nguyệt: ".... . Giữ sống cho ta!"

——lại một lần nữa hắn bị nghi ngờ, nghi ngờ, nghi ngờ.... .

Thu Nguyệt rối rắm buông tay ra: " Tiểu Chủ tử, tử sĩ chỉ thi hành nhiệm vụ, không hỏi nguyên nhân, không hỏi người tới, lấy việc đạt đến mục tiêu là mục đích duy nhất, cho nên, coi như bị người khác bắt, cũng không thể hỏi ra cái gì, trong hàm răng bọn họ cất giấu độc dược, coi như bắt được, muốn lấy ra, cũng không kịp.... ."

"Trong răng?" Mặc Ngưng Sơ giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó chợt xoay người, tầm mắt dừng trên thân người nam nhân đang nằm trên nóc nhà, âm trầm cười cười.

"Hắn là thủ lĩnh tử sĩ, khẳng định cũng biết người giật dây là ai, hơn nữa.... . Hắn không có hàm răng!"

Tiểu cô nương áo trắng khẽ lên tiếng khiến cho Phượng Minh đang nằm bên trên rợn cả tóc gáy, tiếc rằng lúc này hắn hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích, xương sườn gãy ít nhất ba cái, áng chừng đầu gối cũng bể, nội thương toàn thân, ảnh vệ mặt đen bên cạnh nữ nhân kia thật sự quá lợi hại, có lẽ chưa từng nghe qua danh hào của hắn, người xuất hiện ngang trời như vậy, mới thực sự làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

"Thu Nguyệt, rốt cuộc ngươi cũng đáng khen ngợi một lần!!" Mặc Ngưng Sơ ngồi xổm xuống bên cạnh, níu lấy tóc Phượng Minh, nhấc hắn lên, ngay lúc này, hàm răng cất giấu độc của hắn bị đánh đi, nửa gương mặt sưng lên, rõ ràng vẻ bề ngoài đã bị phá hủy.

Dường như cuối cùng cũng được khen ngợi rồi, nhưng dạng tâm tình rất muốn đánh người là như thế nào? Thu Nguyệt nhìn tay của mình một chút, lại nhìn Mặc Ngưng Sơ một chút, thật muốn hung hăng nắm lấy gương mặt hồng hào kia mà giày vò một trận a.... .

"Chủ nhân nhà ngươi là ai?" Mặc Ngưng Sơ cười híp mắt.

"Không thể trả lời." Phượng Minh hạ quyết tâm, khép đôi mắt: "Ngươi giết ta đi."

"Vì sao ta phải giết ngươi?" Vẻ mặt của Mặc Ngưng Sơ giống như muốn nói "ngươi có bệnh", khiến Phượng Minh cảm thấy như vậy còn nhục nhã hơn so với chết.

Hắn hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng bây giờ ngay cả hơi sức để cắn đứt đầu lưỡi cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái nữ nhân rõ ràng trói gà không chặt này hành hạ hắn, làm hắn nhục nhã, vẫn không quên đả kích hắn! HiFd.

"Ta muốn đi Cửu vương phủ, ngươi cố tình muốn ngăn cản, như vậy nói cách khác, các ngươi không muốn ta đến nơi đó.... ." Mặc Ngưng Sơ híp mắt, trầm giọng nói từng từ từng từ một: "Nếu như ngươi không nói thật.... . Ta liền cho Thu Nguyệt lột sạch ngươi, trần trụi treo ngược lên phơi nắng trên cửa thành! Cho dù ngươi chết, cũng phải chết dưới con mắt của mọi người!"

".... ."

Ngay cả Thu Nguyệt cũng run rẩy, nữ nhân này, thật là ác độc! Một mặt muốn giày vò, một mặt còn muốn mượn tay hắn, hắn mới không cần lột y phục của nam nhân!

Phượng Minh chỉ còn ánh mắt có thể đối chọi với ánh mắt của Mặc Ngưng Sơ, con mắt của nàng trong veo sáng rực như thế, lấp lánh có hồn chiếu rọi làm hắn mở mắt không ra, trong rối rắm, hắn nhịn đau nói: "Tùy ngươi."

Mặc Ngưng Sơ mím môi, buông hắn ra, "Cũng rất có khí phách."

Dừng một chút, kêu: " Thu Nguyệt."

Thu Nguyệt dời tầm mắt, làm bộ như không nghe thấy gì hết.

Mặc Ngưng Sơ giận: "Thu Nguyệt, nếu như ngươi thẩm vấn không được gì, ngươi liền trần truồng thay hắn!"

Thu Nguyệt lau mồ hôi, thì ra là không phải bắt hắn làm cái kia.... . Chậm rãi đi tới, bẻ bẻ xương tay, tiếng bôm bốp vang lên, nếu chỉ là thẩm vấn, chuyện nhỏ như vậy hoàn toàn không thành vấn đề, làm cho người ta sống không bằng chết, hắn rất am hiểu.

——— —————— ————— tiểu Hạ rơi xuống đường phân cách ——— —————

Một lúc sau.

Trên đường hướng ngược lại với Cửu vương phủ, một tay Thu Nguyệt đỡ Mặc Ngưng Sơ, một tay nhấc Phượng Minh nửa sống nửa chết, chạy thật nhanh về phía Ngọc hồ ngoài thành.

"Tiểu Chủ tử, vì sao lại không đi Cửu vương phủ? Mặc dù người này bị bức cung, nhưng cũng không thể thật sự tin tưởng lời của hắn, nếu như Ngọc hồ này có người của bọn chúng mai phục.... ." Ánh mắt Thu Nguyệt trầm xuống: "Hay là, ta gọi thêm những người kia tới?"

"Ngươi sợ ngươi đánh không lại?" Mặc Ngưng Sơ cực kì kinh ngạc.

Thu Nguyệt rối rắm, hắn hận nhất người khác nghi ngờ hắn!

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo gân xanh đầy đầu xuống: "Không, Tiểu Chủ Tử, chuyện này liên quan đến an nguy của người, cho dù ta lợi hại hơn nữa, cũng không dám làm liên lụy đến người khác."

Mặc Ngưng Sơ cũng trầm mặt, nghiêm túc nói: "Thu Nguyệt, ta hiểu, mỗi người đều có nhược điểm, ta sẽ không giễu cợt ngươi."

".... ." Thu Nguyệt phát điên, gầm thét gào khóc chạy như điên, giống như tên bay vèo vèo vèo, tốc độ tăng nhanh gấp mấy lần.

Mặc Ngưng Sơ hài lòng nằm trên vai của hắn, nhìn đích đến càng ngày càng gần, tinh thần chậm rãi chìm xuống.

Coi như người này nói dối, nhất định Ngọc hồ cũng có cứ điểm của bọn chúng.

Không đi Cửu vương phủ, theo như lời của Phượng Minh, nếu bọn họ đã phái người tới ngăn lại, cho dù trong Cửu vương phủ có cái gì, thời gian lâu như vậy, khẳng định bọn họ cũng đã che giấu ổn thỏa, bọn họ đi vào lúc này, cũng không nhất định có thể phát ra hiện cái gì.

Chủ yếu hơn chính là, suy đoán kia ở trong lòng nàng.... .

Mặc Ngưng Sơ mím môi, ánh mắt lạnh lẽo.

_________________

*****

Bên hồ thanh tịnh và đẹp đẽ, quanh quẩn nhiều đốm sáng của đom đóm.

Trăng giữa hè sáng ngời thấu đáo, như gương trên mặt hồ, cái bóng tỏa ra một màu ánh sáng bạc, bốn phía cây cối rậm rạp chằng chịt bao quanh hồ thiên nhiên này, như ngọc lóe sáng bóng.

Thu Nguyệt phi thân xuống, đem Phượng Minh ghét bỏ vứt trên mặt đất. Hắn vốn định một đao kết liễu hắn, có tiểu chủ tử không cho, không thể làm gì khác hơn là cũng mang theo, nếu hắn gạt người, giới lúc lại đem hắn róc xương lóc thịt!!

Mặc Ngưng Sơ chậm rãi từ trên lưng của Thu Nguyệt leo xuống, không xa, đưa lưng về phía bọn họ đứng một người, thân hình thon dài dưới ánh trăng, có vẻ nhu hòa, mực phát nhẹ nhàng cuồn cuộn nổi lên, nhưng Mặc Ngưng Sơ trong mắt, là như thế chói mắt!!!

"Tiểu Chủ Tử, mọi nơi chỉ có hơi thở của một mình hắn! Chờ ta giải quyết hắn, sẽ đem hắn kéo tới gặp người!" Thu Nguyệt không đợi Mặc Ngưng Sơ mở miệng, đã giành nói: "Ngươi yên tâm, lần này, nhất định sẽ không để cho hắn có cơ hội uống thuốc độc!"

Mặc Ngưng Sơ mím môi ngăn hắn lại, người đứng kia là ai, nàng rất quen, trong lòng nàng đoán chuyện tình, cuối cùng thành thật.... . Là hắn, thật sự là hắn! Người phái tới gọi "Phượng Minh, còn gọi đến nhiều Ảnh Vệ như vậy, muốn dùng "thuốc giải cho phụ thân" uy hiếp người của nàng.... .

Nàng cười tự giễu một tiếng, đáy lòng lạnh lẽo, chuyện cho tới bây giờ, ở giữa hai cá nhân, đã không cách nào tiếp tục nữa, từ nay tất cả, cũng như châm chọc nàng đau nhói.

Du Tử Tu, tốt cho một Du Tử Tu!!

Cho tới nay, sợ rằng đều là nàng sai lầm, vào nhầm rừng đào, đem một lòng quyến luyến tất cả đều cho hắn, hắn cùng với Mặc gia ân oán, nàng chưa từng nhúng tay vào, ai cũng không thể nói người nào đúng, nói người nào sai, nhưng hắn làm tổn thương người của Mặc gia, chính là đối lập với nàng.

Hắn có sứ mạng của hắn, nàng có muốn phải bảo vệ người nhà nàng.

Chỉ một điều này thôi, bọn họ một tia ràng buộc cuối cùng cũng mất đi!!!

Mặc Ngưng Sơ hít sâu một hơi, mím môi chậm rãi đi tới, Thu Nguyệt muốn cùng đi, lại bị Mặc Ngưng Sơ nhạt lệnh cưỡng chế chờ đợi tại chỗ.

Lúc nàng nghiêm túc, luôn khiến người khác không cách nào cự tuyệt.

Thu Nguyệt liên tục nghĩ, cuối cùng là không có đi theo, chỉ là đoản kiếm cầm trong tay đề phòng, từ nơi này dưới gốc cây kia, hắn còn là lòng tin nếu người đó muốn công kích tiểu chủ thì phi thân đánh tới, đem tiểu chủ không hao tổn cứa ra.

Tiếng gió im ắng.

Cả vùng đất, nhẹ nhàng vang từng hồi một lá cây bốc lên tiếng rào rào, mặt hồ lăn tăn sóng gợn, hoa dại không ngừng nở rộ xinh đẹp rực rỡ, bóng dáng màu hồng từng bước từng bước đi lên trước, dừng lại cách hắn khoảng ba trượng, lành lạnh nói: "Ngươi tìm ta chuyện gì?"

Hắn cuối cùng quay lại, khuôn mặt thanh tú thon gầy không ít, cẩm y hoa phục, ngay cả thành thị vệ, lại nhìn ra được địa vị của hắn đã vượt quá xa tưởng tượng của nàng.

Nàng đối với hắn, chung quy là hiểu quá ít.

Anh trăng rơi xuống khuôn mặt Du Tử Tu tao thành một bóng mờ, ánh mắt chạm đến chỗ Thu Nguyệt đứng không xa, cùng với Phượng Minh đang hôn mê, hơi hơi giật mình, cười khổ một tiếng: "Ngưng Sơ, ta vốn là muốn một mình gặp nàng.... ."

"Một mình gặp ta?" Âm thanh Mặc Ngưng Sơ xa lánh và lạnh nhạt: "Cho nên ngươi phái nhiều tử sĩ như vậy đến bắt ta? Ngươi hạ độc dược cha ta? Cho nên ngươi muốn dùng thuốc giải cùng ta trao đổi?!!!"

Âm điệu nàng từ từ cất cao, một tiếng một tiếng, bén nhọn đâm Du Tử Tu sắc mặt tái nhợt.

"Tiểu Ngưng Sơ, nếu như ta nói, độc không phải là ta hạ, ta chỉ là thay ngươi tìm được thuốc giải, nghĩ một mình cho ngươi.... ." Du Tử Tu nhẹ nhàng nói, ánh mắt ôn hòa mà êm ái rơi vào người Mặc Ngưng Sơ, muốn đến gần, lại bị nàng lui về phía sau né tránh. Có thể tâm ngưng.

"Ta không cần." Mặc Ngưng Sơ lạnh lùng cười lên, "Người thân của ta, tự ta sẽ cứu, không cần phải ngươi quan tâm!"

Nàng hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn hắn: "Nhưng ngươi đã có thuốc giải, vậy ngươi nhất định biết kẻ hạ độc là ai!! Vậy ngươi có thể hay không nói cho ta biết, thân phận của người kia?"

Sắc mặt của Du Tử Tu ở dưới ánh trăng tái nhợt trong suốt, hắn dừng một chút, xen lẫn tất cả bất đắc dĩ: ".... . Xin lỗi."

Mặc Ngưng Sơ một tia nhiệt lạnh lẽo cuối cùng, con mắt sắc trong, bị thất vọng cực độ thay thế: "Du Tử Tu, ngươi không phải nói, là bởi vì ngươi cùng một bọn với hắn! Các ngươi đứng ở cùng một phía, vô luận ngươi có nguyện ý hay không, ngươi cuối cùng cũng sẽ làm tổn thương Mặc gia!! Trả thù Mặc gia!! Ngươi ngay lúc này, hết sức lấy cho ta thuốc giải, chẳng lẽ là về sau Mặc gia mỗi người trúng độc, ngươi cũng sẽ hào phóng như vậy đem thuốc giải đưa tới cho ta?! Chẳng lẽ về sau Mặc gia đều chết sạch, ngươi còn có thể đem bọn họ sống trở lại hay sao?!"

"Tiểu Ngưng Sơ.... ."

Du Tử Tu hơi hơi nhíu lông mày, "Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy? Ta nói rồi, ta có thể bảo toàn Mặc gia, ngươi vì sao không tin?"

"Bảo toàn?" Mặc Ngưng Sơ cười khẽ: "Ngươi như thế nào bảo toàn? Nếu là ngươi thật muốn bảo toàn, cha ta còn có thể trúng độc, thiếu chút nữa mất mạng, được ngươi bảo toàn chết đi sao?"

Du Tử Tu không nhúc nhích nhìn nàng, đối với lời nói của nàng mười phần bốc đồng tức giận vô cùng không thích.

Hắn không muốn như vậy cùng nàng chung đụng, mà kết quả hắn muốn, càng không phải là như vậy.

"Tiểu Ngưng Sơ, trước kia ngươi không phải như thế này." Du Tử Tu rũ xuống con mắt, lông mi thon dài ở trong gió nhẹ nhàng rung động, cả người tựa hồ cũng muốn dung nhập vào trong ánh trăng, trong suốt tản đi.

"Du Tử Tu, chẳng lẽ ngươi trước kia chính là như vậy?" Mặc Ngưng Sơ cắn răng: "Nếu là, vậy chính là ta nhìn lầm ngươi!!"

"Ta cũng không muốn cùng ngươi cãi vã.... . Trong đó có hiểu lầm, chung quy một ngày sẽ sáng tỏ, ta chỉ muốn cho ngươi trở lại bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, bảo vệ Mặc gia." Du Tử Tu lòng dạ nặng trĩu, hô hấp dồn dập ý vị, "Chỉ cần ngươi buông tha thân phận Ngưng phi, buông tha người đàn ông kia, Mặc gia nhất định sẽ không có việc gì, ngược lại, còn có thể phồn vinh thịnh vượng!"

Mặc Ngưng Sơ nhìn chằm chằm hắn.

Con ngươi khẽ chớp chớp, bên trong một lóe lên ý lạnh nhưng môi nàng nở nụ cười nguội lạnh đến cực điểm: "Cho nên.... . Đây chính là điều kiện của ngươi sao? Du Tử Tu?"

*****

"Đây không phải là điều kiện!" Du Tử Tu mím môi, âm thanh bắt đầu kích động mang theo vài phần giận tái đi, hắn thật sâu nhìn Mặc Ngưng Sơ, con ngươi thâm thúy giống như là muốn đem nàng cuốn vào, "Tiểu Ngưng Sơ, ngươi cái gì cũng không biết.... ."

"Ta có thể làm thế nào?!!" Mặc Ngưng Sơ tức giận theo dõi hắn, hô hấp nặng nề: "Các ngươi đem toàn bộ chuyện gạt ta, lừa gạt ta, không để cho ta tham dự một phân một hào, hôm nay còn nói ta cái gì cũng không biết, ta có thể làm thế nào?!"

"Vậy ngươi cho là.... ." Hắn đột nhiên thật thấp nở nụ cười: "Người kia, hướng ngươi nói bao nhiêu sự thật?"

Mặc Ngưng Sơ ngẩn ra, lông mi bởi vì cười lạnh mà run rẩy, hàm răng lạnh run lập cập, hô hấp vào đều là rét lạnh, nàng bị tức sắp phát điên, một chữ cũng không nói ra được.

Con ngươi màu đen thoáng qua một tia bi thống, Du Tử Tu nhìn chằm chằm nàng, bởi vì nàng tức giận như con thú nhỏ mà níu chặt tâm, hắn lắc đầu một cái: "Tiểu Ngưng Sơ, hắn không thích hợp với ngươi.... ."

"Đủ rồi!!!" Mặc Ngưng Sơ hét ầm lên, nàng cắn răng, đi về phía trước hai bước, gắt gao nhìn hắn: "Vậy ngươi thích hợp với ta?"

Nàng quả thật tức giận đều muốn cười: "Du Tử Tu, ngươi lại nói cho ta biết bao nhiêu chân tướng? Bao nhiêu về "nỗi khổ tâm" của ngươi?"

Hai chữ kia cơ hồ muốn đem hàm răng cắn nát, Mặc Ngưng Sơ một chữ một từ mà nói: "Du Tử Tu, điều kiện của ngươi ta không cách nào đồng ý, mà người nhà tự ta bảo hộ, ngươi bảo toàn! Ta không với cao nổi!! Ta đến đây, chỉ muốn gặp người hạ độc, hôm nay hẳn là cố nhân, ta niệm tình cũ, không cùng người so đo, mà người đứng sau chuyện này, ta tự sẽ tra ra, từ đó về sau, chúng ta không còn liên quan, lần sau gặp mặt lại, chúng ta —— chính là kẻ địch."

Nàng xoay người liền muốn đi, Du Tử Tu tiến lên một bước, thật nhanh giữ nàng lại, mạnh mà có lực hung hăng lui về phía sau, một thanh liền muốn lôi nàng vào trong ngực, mà chính là một khắc đó, một đạo bóng tối cuốn tới, đoản kiếm trong tay hung hăng đánh xuống!!

Du Tử Tu sắc mặt trầm xuống, trong tay áo rơi ra vô số hoa đào, nhìn cánh hoa mềm mại lại chặn lại tập kích của Thu Nguyệt, đem thân kiếm cuồn cuộn nổi lên, ầm ầm đánh lui, mà một khắc sau, Du Tử Tu ống tay áo một quyển, bắt được ngang người Mặc Ngưng Sơ, vừa lui chính là mấy chục bước, trong một khắc kia dưới tàng cây xanh um tươi tốt đứng lại, ngón tay đã để lên cổ trắng nõ của Mặc Ngưng Sơ, dừng một chút, hắn đã hướng về phía Thu Nguyệt lạnh nhạt nói: "Lui ra, chủ tử nói chuyện, không tới phiên ngươi chen miệng."

Thu Nguyệt cau mày, cắn răng nhìn về phía Mặc Ngưng Sơ.

Lông mi Mặc Ngưng Sơ rung động giống cánh bươm buớm bay, không thể tưởng tượng nổi cười lên: "Du Tử Tu, ngươi buông ta ra."

"Ta không muốn thả.... ." Hô hấp của hắn trầm trầm phun ở một bên cổ của nàng, "Ta thả, ngươi muốn đi."

Cánh tay của hắn là như thế dùng sức, cơ hồ muốn làm nàng hít thở không thông. Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy cổ họng bị thứ gì cho tạp này, thương hết sức lợi hại, nàng thật sâu hô hấp, thanh âm chìm tựa như này ám trầm nước hồ: "Đừng làm cho ta hận ngươi."

Động tác của hắn cứng đờ, mà ngay cả ngón tay cũng tái nhợt.

"Tiểu Ngưng Sơ.... ." Hắn trầm thấp gọi, như là muốn đem lấy lý trí của nàng cũng kêu tỉnh: "Ngươi đừng như vậy.... ."

Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc mất đi nụ cười.

Nàng rũ con mắt, đem tầm mắt rơi trên mặt đất, vô cùng an tĩnh chậm rãi nói: "Ta đã từng hy vọng có thể gả cho ngươi..."

Hắn hai mắt trong nháy mắt bị điểm phát sáng, nhưng nàng lại lập tức đem ngọn lửa dập tắt, từ đầu đánh xuống, đem hắn nhìn thấu đáo: "Nhưng, bây giờ ta đã gả cho người, nhưng người kia, không phải ngươi."

"Ta tới đó tìm ngươi, đã cho ngươi một cơ hội cuối cùng."

"Nhưng ngươi không có lưu lại ta."

Mặc Ngưng Sơ chậm rãi cười nhẹ một tiếng, âm thanh trong không khí tràn ra lại nặng nề đụng chạm lấy trái tim Du Tử Tu.

Năm ngón tay hắn bỗng chốc co rúc lại, giống như là muốn khảm vào da của mình, đem chính trái tim đau toàn bộ chôn xuống dưới, chôn dưới, chôn dưới nữa —— nhưng hắn lại đau tựa hồ quá lợi hại, này siết chặt lấy tay của nàng rốt cuộc chậm rãi, chậm rãi mở.

Giống như là không có hơi sức gông cùm xiềng xích nàng, trói buộc nàng, lưu lại nàng. Bóng dáng mảnh khảnh của nàng rõ ràng liền đều ở gang tấc, nhưng hắn lại không bắt được.

Thu Nguyệt nhân cơ hội này, bỗng chốc liền đem Mặc Ngưng Sơ kéo tới đây, đặt ở sau lưng che chở: "Tiểu Chủ Tử, muốn ta giết hắn sao?"

Mặc Ngưng Sơ kéo tay áo hắn lại, xuyên qua Thu Nguyệt, chậm rãi nhìn về phía Du Tử Tu.

Hắn cũng liếc nhìn nàng, đau xót ưu thương mất đi, tĩnh mịch, trơ trọi, bi thương.

Nàng xoay tầm mắt, sau đó nhặt lên một gốc cây Liên sinh thảo trên mặt đất, nâng tới trước mặt, trầm giọng nói: "Du Tử Tu, từ nay chúng ta cắt đứt quan hệ."

"Bốp" một tiếng.

Liên Sinh thảo bị gãy thành hai nửa, vứt bỏ ở trong bụi cỏ.

Du Tử Tu cứng ngắc nhìn, này dứt tiếng vừa vang lên, cực kỳ giống âm thanh trong lòng hắn thứ gì vỡ vụn.

Mặc Ngưng Sơ hơi nhếch môi, bò lên lưng Thu Nguyệt: "Đi."

Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Du Tử Tu, lưỡi đao trong tay cũng tình nguyện thu lại, xoay người muốn đem Phượng Minh bắt trở về, nhưng lại thiếu chút nữa va chạm vào hắn, mấy đạo hàn quang lóe ra, cuốn sạch mà đến, Thu Nguyệt sợ run lên, trước mặt đã xuất hiện vài bóng dáng, mà bốn phía tựa hồ càng đậm sát khí tiến sát.

Quả nhiên có mai phục.

Chắc chắn không muốn thả. Thu nguyệt bám chặt Mặc Ngưng Sơ, lúc chuẩn bị tốt khai sát giới, phía sau lại vang lên một dạo âm thanh đau thương _____

"Thả bọn họ đi."

Du Tử Tu run rẩy lông mi, chậm rãi khom người nhặt lên một gốc cây thúy thảo bị bẻ gãy, Thu Nguyệt quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một chút, sau đó cõng Mặc Ngưng Sơ phi thân đi, một cái chớp mắt, liền biến mất ở trong bóng tối, cũng nhìn không thấy nữa

..........

Du Tử Tu đứng thật lâu ở trong đêm tối, lâu đến ngay cả hắn cũng muốn quên mất.

Liên Sinh thảo trong tay, giống như là rất cô đơn cô đơn.

.........

Mà trong bóng tối.

Tồn tại một cỗ tà mị, như muốn đem người kéo xuống địa ngục.

Âm thanh mị hoặc kia cuối cùng vang lên thật thấp.

Gằn từng chữ vang lên trong tai Du Tử Tu

"Tử Tu...... Ngươi đừng do dự, tiểu cô nương kia căn bản không đem ngươi đặt ở trong mắt, ngươi muốn giải thích, nàng cũng không tin ngươi......... Nàng căn bản không thích ngươi, càng không đem ngươi đặt ở trong lòng......... Nếu ngươi thích nàng, hãy cướp đoạt........ Nàng sẽ oán hận ngươi cả đời, ít nhất, cũng thuộc về ngươi.........."

"Tử Tu....... Đi đi........ lúc quên nàng, ngươi muốn trưởng thành, để cho nàng biết, ngươi mới là tốt nhất......... Tốt nhất........."

Như một sợi dây câu, đem tâm của Du Tử Tu níu chặt, gắt gao ràng buộc.

Hắn không thể hô hấp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)