Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 067

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 067
Về nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc trang điểm xong, thoát khỏi gong cùm xiềng xích hết hôn lại cắn của Đại ma vương, được Tiểu Mỹ nâng đỡ đi đến bên cạnh kiệu, theo lễ nghi, nàng nên đưa mắt nhìn Đại ma vương thần thái sáng láng đi vào triều.

"Ái phi, nàng sẽ nhớ trẫm chứ?" Nhưng Nạp Lan Lân lại chết sống cũng không đi, khóe môi nhẹ cười, giống như một bức tường đứng trước mặt nàng, lấy tay giúp nàng vén lên sợi tóc còn dính ít hơi nước.

".... ." Mặc Ngưng Sơ thật sự không nói nổi lời nói tình cảm đắm đuối dưới cái nhìn chăm chú của nhiều đôi mắt như thế.

Chỉ có hai ngày thôi, cần long trọng như sinh ly tử biệt thế không?

Nhưng lúc này chân mày Nạp Lan Lân khẽ nhíu: "Sơ Sơ.... ."

Mặc Ngưng Sơ rưng rưng khuất phục: "Sẽ."

"Sẽ cái gì?"

".... ."

Không thấy câu trả lời, lông mày Đại ma vương nhíu lại chặt hơn.

Mặc Ngưng Sơ nhếch khóe miệng: ".... . Nô tì nhất định sẽ rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ bệ hạ ngài."

Không đợi hắn tuôn ra câu nói tiếp theo, nàng đã giành nói: "Cung tiễn bệ hạ lâm triều, chuyện triều đình nếu bị trì hoãn, các vị quần thần sẽ trách cứ nô tì."

"Sơ Sơ, nàng đây là đang đuổi trẫm đi?" Hắn cúi đầu cười, nhìn chằm chằm nàng.

".... ." Nàng thật muốn cắn chết hắn, cắn chết hắn, cắn chết hắn!

Nhưng ngay sau đấy, một đôi môi mỏng liền tiến đến, nhẹ nhàng đặt lên cái miệng nhỏ nhắn quật cường của nàng, mọi người rối rít cúi đầu, đem tầm mắt rơi trên mặt đất, không dám coi thường thánh nhan.

Mặc Ngưng Sơ hóa đá tại chỗ, nam nhân không biết xấu hổ này, hắn, hắn lại vươn đầu lưỡi đến!

Ánh mặt trời như một tầng lụa mỏng sắc vàng rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng buông xuống trên thân hắn, tóc đen mềm mại như tơ lụa, mà hắn đang nâng mặt nàng, trước mắt bao người, hôn nàng thật sâu.

Đế vương trẻ tuổi như một nguồn ánh sáng rực rỡ, đã chói mắt lại càng chói mắt.

Hôn đôi môi đỏ mọng của Mặc Ngưng Sơ một lần, vốn đã hơi sưng chút sau đêm qua, nay càng thêm kiều diễm ướt át, hắn lưu luyến ở trên gò má nàng vẽ một vòng cung, lại nhẹ nhàng hôn nàng: "Sớm trở về."

Tai Mặc Ngưng Sơ hồng rực, cúi đấu nửa ngày mới nhỏ giọng nói một tiếng: "Vâng."

Lúc này Nạp Lan Lân mới vừa lòng, Thường Tự đã chuẩn bị xong Long kiệu, dưới sự hầu hạ của nhiều thái giám, cung nữ, hắn mới chậm rãi đi. Khi bóng dáng chiếc kiệu vàng rực rỡ này dần biến mất trong tầm mắt, Mặc Ngưng Sơ mới thở dài một hơi.

Trở về Mặc gia, thật ra thì đây cũng chính là tâm nguyện của nàng.

Nàng ở chỗ này như con ruồi không đầu phí sức tìm kiếm dấu vết những tơ nhện kia, không bằng trực tiếp đi hỏi cha mình, ông là người như thế nào, nàng đương nhiên biết.

Từ nhỏ ông nói nhiều nhất, chính là như thế nào phục vụ Xuyên Hạ vương triều này, như thế nào bồi dưỡng ra nhân tài trung thành tận tâm bên người Đế vương, ông nếu thật có tâm tư khác còn cần chờ đến bây giờ sao?

Kể cả là thật.... . nàng cũng muốn cứu vãn trở về!

Mặc Ngưng Sơ mấp máy môi, đẩy ra những cung nữ đang muốn tiến lên hầu hạ, xoay người vén rèm lên đi vào bên trong kiệu, trong các nàng, một phần rất lớn đều là người của Thái hậu, nàng phải đề phòng, nhưng ngay khi nàng bước vào kiệu ——

Đột nhiên!

Một cánh tay bắt được cổ tay nàng, vừa dùng lực liền lôi nàng vào, rèm nhanh chóng khôi phục như trước, mà ngay khi ấy, một bàn tay mềm mại đã bưng kín miệng mũi của nàng, vẻ mặt tươi cười cũng rơi vào tầm mắt Mặc Ngưng Sơ.

"Không được kêu lên, nếu bị hoàng huynh phát hiện, ta liền chết chắc!"

Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn, mới phát hiện, người tới là công chúa Tử Uyển!!

Nàng vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ gật đầu một cái, Tử Uyển mới chậm rãi buông nàng ra, cỗ kiệu rất rộng, nàng ta liền cười híp mắt ngồi một bên. Chỉ nghe tiểu thái giám bên ngoài kiệu hô một tiếng "Khởi kiệu", cỗ kiệu lung la lung lay bị nâng lên, chậm rãi đi về phía trước.

So với sự kinh nhạc của Mặc Ngưng Sơ, Tử Uyển hết sức bình tĩnh, nàng chớp chớp đôi lông mi như chú chim sơn ca, nhỏ giọng nói: "Ta sao có thể yên tâm để một mình ngươi trở về? Phụ thân kia của ngươi đã nói muốn đoạt tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi, làm sao ngươi có thể tự chui đầu vào lưới? Hoàng huynh cũng thật là, cũng không thay ngươi suy nghĩ một chút, hắn giờ tiêu diêu tự tại, để một mình ngươi chịu khổ vất vả! Ngươi yên tâm, có ta đi theo, lấy thân phận công chúa hoàng gia, phụ thân ngươi cũng không dám làm khó ngươi!"

Mặc Ngưng Sơ khóe miệng giật giật, hai huynh muội nhà này thật giống nhau trong việc khiến cho nàng ngạc nhiên, nàng thở ra một hơi, nhẹ nhàng hỏi: "Thật ra thì ta càng muốn biết, công chúa Tử Uyển ngài tại sao lại ở bên trong kiệu của ta.... ."

"Vậy còn phải hỏi, ta biết ngươi phải một mình về nhà thăm người thân, dĩ nhiên không yên lòng, từ đêm qua liền trốn trong kiệu, để cho ta đợi đã lâu!"

".... ." -_- nàng khi nào thì trở nên quan trọng như vậy?

Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, đột nhiên nói: ".... . Chẳng lẽ.... . vì đại ca ta?"

"Ai ai ai là đại ca ngươi?"

Tử Uyển ngay lập tức trợn to mắt nhìn nàng, "Bản công chúa là vì tốt cho ngươi, ngươi lại nói bản công chúa có mưu đồ khác! Bản công chúa thật sự là một lòng —— ưm ưm.... ."

Mặc Ngưng Sơ kịp thời đưa tay che miệng nàng lại, vẻ mặt hắc tuyến: "Công chúa Tử Uyển, bây giờ còn chưa xuất cung.... . Ngài nếu như bị bắt trở về, ta chỉ sợ cũng không thể giúp gì được.... ."

Tử Uyển đang mặt đỏ tới mang tai mới an tĩnh lại, giống như đứa bé làm chuyện sai bị bắt gặp, rất không được tự nhiên.

Mặc Ngưng Sơ cười: "Cám ơn công chúa Tử Uyển quan tâm, thâm cung này cũng buồn bực đến đáng sợ, công chúa cùng ta đi ra ngoài, coi như bị bắt được, bệ hạ nhất định cũng sẽ không trách phạt ngươi."

Tử Uyển vẫn không được tự nhiên như cũ, mơ hồ không rõ ừ hai câu, tai đều hồng rực.

Mặc Ngưng Sơ nhàn nhạt cười, một đường an ổn.

--- ------ -----

Ngự Thư Phòng.

"Bệ hạ."

Thường Tự trình lên mật báo mới gửi đến trong cả nước, bên trong ghi lại tất cả động tĩnh lớn bé mọi nơi, không bỏ sót chi tiết nào, không che dấu điều gì.

Nạp Lan Lân vuốt trán, lúc lâm triều một ít đại thần liền nói đến nói đi quanh chủ đề về Tiểu Đào Tử ngốc nghếch kia, sau chuyện Phong gia, hắn biết bọn họ sợ hãi, chỉ là trong Xuyên Hạ hoàng triều, nuôi một đám đại thần chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, yếu bóng vía, thật khiến cho hắn nhức đầu.

"Tiểu Đào Tử đến nơi chưa?"

Ánh mắt của hắn rơi trên một quyển mật báo, vẻ mặt banh chặt.

Thường Tự do dự: ".... . Người là đến rồi."

Nạp Lan Lân để quyển sổ trên tay xuống, ngước mắt nhìn hắn: "Nói trọng điểm."

Thường Tự lúc này mới cúi đầu nói: " Ngưng phi nương nương đã đến nơi, trên đường bình an, chỉ là.... . thêm một người."

Trước ánh mắt như đao càng ngày càng bén nhọn trên đỉnh đầu, Thường Tự nói thật nhanh: "Công chúa Tử Uyển, không biết từ lúc nào cũng đi theo.... . Hơn nữa, đi xuống từ cùng một chiếc kiệu."

*****

Một câu nói này cũng không lớn tiếng, nhưng lúc này Mặc gia an tĩnh như vậy, Mặc Ngưng Sơ thầm nói nhỏ cứ thế xông thẳng vào lỗ tai Mặc phụ, lập tức nổi giận, vẻ mặt hắn vốn giận dữ giờ lại càng đen kịt, cái gậy trong tay run run chỉ thẳng vào Mặc Ngưng Sơ: "Ngươi, cái đồ nữ nhi bất hiếu nhà ngươi!!!"

Mặc Ngưng Sơ dứt khoát đứng lên, vừa an ủi mẫu thân sắc mặt trắng bệch, vừa lớn tiếng nói: "Phụ thân, chẳng lẽ ngài thật sự cho rằng, nếu như bệ hạ dễ dàng bị một cái hậu phi nho nhỏ như ta thuyết phục, thiên hạ này, chẳng lẽ hắn còn có thể bảo vệ nổi sao?"

Lời vừa nói ra, một phòng yên tĩnh.

Mặc Huyền hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Ngưng Sơ sẽ nói ra những lời như vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Mặc Ngưng Sơ liền tiến lên phía trước một bước, nói: "Phụ thân, Xuyên Hạ hoàng triều phồn vinh đến nay, tất cả đều là minh quân, bệ hạ hai mắt sáng như đuốc, nhìn chuyện thấu đáo hơn so với bất luận kẻ nào, ta là một nữ tử, ở trong hậu cung thâm sâu, đoạn tuyệt với bên ngoài, làm sao biết chuyện đại sự của thiên hạ này?" Dứt lời, thu bộ mặt nghiêm nghị kia lại, uất ức mếu máo: "Ta nặng bao nhiêu cân lượng, phụ thân ngài không phải rõ ràng nhất sao?"

Mặc Huyền kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu.

Tiểu nữ nhi khi xưa giờ đã lớn, lúc bị bệ hạ nhập vào hậu cung, hắn cũng không kịp thấy nàng một lần. Hắn chỉ sợ nàng sẽ đột nhiên gây ra cái tai họa gì, trăm phương ngàn kế để con lớn nhất vào cung gặp nàng một lần, dặn dò những gì cần dặn dò.

Hắn vui mừng vì nàng chỉ bị phong là Mỹ nhân, nhưng bắt đầu kể từ tiệc ngắm hoa kia, bắt đầu từ khi bệ hạ đột nhiên nói muốn phong nàng làm hoàng hậu, lòng của hắn đột ngột trầm xuống.

Cái đứa nhỏ quá ngây thơ này, nhất thời trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích! Cầu xin bệ hạ đày nàng vào lãnh cung, cũng là vì để nàng một đời bình an, mặc dù có chút khổ, nhưng có thể cách xa thế tục phân tranh, không bị cuốn vào lục đục đấu đá trong bóng tối.

Mặc Huyền nặng nề vượt qua vẻ hoảng hốt kia, thở dài một hơi: "Mặc Ngưng Sơ, ngươi có biết, bây giờ đến tột cùng ngươi đã chọc bao nhiêu họa?"

Thấy phụ thân đã không còn kêu gào dùng gia pháp, Mặc Ngưng Sơ lập tức thay vẻ mặt ngây thơ nở nụ cười: "Chính là ta biết rõ, cho nên mới định trở lại tìm ca ca phụ thân thương lượng!"

Dưới ánh mặt trời mỏng manh, nụ cười của nàng không có một tia tì vết, người khoác y phục hồng nhạt, tôn lên dung mạo càng mỹ lệ hơn kia, thuần khiết như ánh mặt trời mùa xuân, làm cho không ai có thể nhẫn tâm trách phạt nàng.

Mặc Ngưng Sơ nghẹo đầu, giống như tiểu nữ nhi ham chơi đi trèo tường rất nhiều năm về trước, làm cho không người nào có thể làm gì, rồi lại muốn thương yêu đến cực điểm.

Nàng nói: "Phụ thân, hôm nay người đời truyền ta là hồng nhan họa thủy, nhưng đây chỉ là thủ đoạn nho nhỏ của bệ hạ, ta từng ham chơi quá độ, khi phụ thân dùng bồ câu đưa tin muốn ta vào kinh thì to gan tìm người bỏ trốn thoát đi.... . Nhưng đâu biết rằng, sẽ đụng phải bệ hạ cải trang vi hành!! Hắn trêu chọc ta dọc đường đến Hoa Điền Bắc, khá hơn nữa là rảnh rỗi trở lại hoàng cung nhìn ta chật vật, hắn buồn bực chuyện ta tự mình đào hôn, mất thể diện của hắn, mới muốn cho ta trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, bị vạn người phỉ nhổ, nữ nhi thật oan uổng!"

Mọi người lại sửng sốt.

Cho dù Mặc Huyền tức giận, nhưng khi nghe nguyên nhân không biết nên khóc hay nên cười như vậy, vẫn là không nhịn được dở khóc dở cười.

Bị áp đảo như thế, vốn là bầu không khí nghiêm khắc dạy dỗ nàng, cứ như vậy bị nàng khuấy loạn lên.

Tam ca Mặc Lưu Vân lập tức thừa cơ góp lời nói: "Phụ thân, tiểu Sơ đi đường mệt mỏi, hơn nữa còn có công chúa Tử Uyển đi theo, chuyện lớn thế này chờ ăn trưa xong rồi bàn lại cũng không muộn."

Mặc mẫu gật đầu một cái, lập tức khiến một đống lớn các gia nô đang đứng yên giải tán, làm cho bầu không khí áp bách cực điểm cũng theo đó tản ra. Mà tiểu nhi tử Mặc Li còn nhỏ, đã là đứa nhỏ mà Mặc gia vẫn lấy làm kiêu ngạo, so bạn cùng lứa tuổi xuất sắc hơn, cũng có chút vẻ mặt cụ non, đã có thể đoán được tương lai rực rỡ sáng chói. Lúc Mặc Ngưng Sơ bị đưa đến Lê thành, Mặc Li mới ba tuổi, hiện tại đã cao bằng nàng.

Hắn đi tới bên cạnh Mặc Ngưng Sơ, yên lặng kéo tay nàng, nói với phụ thân: "Ta đã lâu không gặp tỷ tỷ, cũng muốn tâm sự thật nhiều.... ." HiFd.

Ánh mắt Mặc Ngưng Sơ nháy nháy sáng: "Li Li, đệ trở nên thật đáng yêu!!"

".... ."

Ma trảo của nàng đã bò lên mặt của thiếu niên, ra sức chà đạp cái khuôn mặt non nớt lại mê ly của hắn.

Mặc Li cực kỳ bình tĩnh, vô cùng yên lặng kéo xuống móng vuốt của Mặc Ngưng Sơ, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đáng yêu hơn."

Trong nháy mắt bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất hầu như không còn, Mặc Huyền khẽ thở dài, nhẹ nhàng ho khan, sau đó gõ cây gậy, chậm rãi trở về chỗ ngồi trong đại sảnh, rót cho mình một ly trà, làm thế nào cũng uống không xong.

Vật đổi sao dời, chuyện của nữ nhi làm lão già như hắn lo lắng, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, trở nên bất lực như vậy.

Mặc Ngưng Sơ một mặt cười đùa với người nhà, ánh mắt sáng ngời lại lặng lẽ dừng trên người phụ thân, chợt lóe lên lo lắng, rồi sau đó bị bao phủ bên trong nụ cười lúm đồng tiền sáng rực rỡ.

Nàng phải như thế nào để hỏi nên lời với phụ thân mình, về những chứng cứ trần trụi của Mặc gia kia?

——— —————— ———— tiểu Hạ rơi xuống đường phân cách ——— ———

Về nhà thăm phụ mẫu chỉ có hai ngày.

Lớn nhỏ Mặc gia hận không thể đem hai ngày chia thành vô số ngày, Mặc mẫu muốn lôi kéo Mặc Ngưng Sơ ôn chuyện, Tam ca Mặc Lưu Vân lại muốn mang theo Mặc Ngưng Sơ đi ra ngoài vui đùa hóng gió, Mặc Li rất an tĩnh, Mặc Ngưng Sơ đi đến đâu, hắn liền theo đến đó, ngoan ngoãn bị giày vò, ngoan ngoãn nghe tỷ tỷ nói chuyện, ngoan ngoãn hưởng thụ niềm vui thú trong một đống lớn nam nhân ở đây rốt cuộc có tỷ tỷ. Chỉ có đại ca Mặc Chuẩn Du bị công chúa Tử Uyển quấn quýt, không thể phân thân.

Mặc gia ở đế đô có hai sản nghiệp, một chỗ là chế y điếm ở phía tây, Mặc mẫu đã từng là tú nữ xuất sắc của Giang Nam, gả vào Mặc gia, cũng không dựa vào tài thêu duy trì kiếm sống, nhưng lại không nỡ bỏ tài nghệ kia, liền thu một ít đồ đệ, mở ra một tác phường, hiện nay nhân duyên dồi dào, nổi tiếng xa gần.

Mà một chỗ khác, là tửu lâu ở phía bắc, tam ca Mặc Lưu Vân tính tình phong lưu, mang cái mác quan nhỏ có cũng như không ở Hộ bộ, phần lớn thời gian, hắn đều lăn lộn ở chỗ này, tửu lâu xa hoa, tạo điều kiện cho các công tử vương tôn quý tộc vui đùa.

Mặc Ngưng Sơ thật sự không muốn tin tưởng, hai nơi sản nghiệp vô tâm dựng nên như vậy, lại có dòng tiền bạc kếch xù chảy vào, che giấu những giao dịch đen tối. Một là mẫu thân, một là ca ca, bọn họ có thể làm ra cái gì?

Vẻ mặt lần lữa, nàng chần chừ đợi đến buổi tối, sẽ hẹn phụ thân đến thư phòng nói chuyện một chút.

Đột nhiên bị một cái bóng che phủ, Mặc Ngưng Sơ ngẩng đầu, đối diện với gương mặt của Mặc Li, hắn dừng một chút, nói: "Tỷ tỷ, tỷ có còn nhớ rõ công tử Tịch?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)