Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 066

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 066
Quyết định
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


.... Có một ngày, nàng sẽ biết được là thiếu ta bao nhiêu.... Cả đời này, nàng đừng hòng.... .

Những lời kia vẫn còn rù rì bên tai, hắn đứng ở chỗ tối, ngoắc tay, muốn nắm lấy tay nàng đi vào trong bóng tối sâu thẳm của hắn. Nơi đó, sẽ làm nàng bị thương, làm nàng đau lòng, làm nàng khóc, khổ sở... Nơi đó đầy gai góc, đầy máu tươi, bước tiếp nữa, cũng sẽ máu chảy thành sông.

Nhưng mà, không sao cả.

Có hắn ở bên nàng, cùng nhau bị thương, cùng nhau đau đớn, cùng nhau trầm luân...

--- ------ ------ ------ ------ ---

"Càn rỡ. Cút ngay" Một tiếng quát lớn vang lên ở Ngưng Lộ Cung, Tiểu Mỹ vừa mở cửa đã thấy một đám người hùng hùng hùng hổ hổ xông vào, cho nàng một cái tát trời giáng, thiếu chút là đánh sái cổ nàng.

Mặc Ngưng Sơ nghe tiếng ầm ĩ, đem toàn bộ tài liệu phân tích trong tay mình cất đi, xách váy chạy nhanh ra, vẫn không khỏi sửng sốt, nữ nhân cầm đầu vô cùng giận dự, có cả đám cung nữ vây xung quanh.

"Ngưng Phi nương nương lá gan cũng thật là lớn, thấy ai gia cũng không quỳ, ngay cả bệ hạ cũng phải hành lễ nhân nhượng ai gia ba phần, phụ thân của ngươi - Tể tướng đương triều thấy ai gia cũng phải ba quỳ chín lạy. Ngươi chỉ là một giai nhân, ỷ vào bệ hạ ân sủng, có thể lớn lối đến như vậy sao?"

Ninh thái hậu híp mắt, vô cùng lạnh băng.

Vừa dứt lời, mấy mama liền xông lên, chế trụ cánh tay Mặc Ngưng Sơ, đạp đầu gối nàng một cái, bắt nàng quỳ rạp xuống đất.

Mà mấy thái giám lại càng càn rỡ hơn, xông thẳng vào tẩm điện Ngưng Lộ Cung, lấy tháp quý phi ra, đặt phía sau Ninh Thái hậu, cung kính đỡ bà ngồi xuống.

"Thái hậu nương nương đang hỏi ngươi, tiện nha đầu ngươi quật cường cái gì?" Một mama thân cận bên cạnh Ninh thái hậu ngang ngược bước tới, một tay nắm cằm của Mặc Ngưng Sơ, bắt buộc nàng ngẩng đầu để cho Ninh Thái Hậu nhìn thẳng nàng.

Đây cũng chính là lần đầu tiên Mặc Ngưng Sơ thấy rõ bộ dáng của Thái hậu, bà ta vẫn còn trẻ tuổi, chăm sóc vô cùng tốt, đồ trang sức thanh nhã, không trẻ tuổi như các Tần phi, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ, như một con phượng hoàng kiêu ngạo lạnh lùng, phượng mâu cụp xuống, cúi đầu cười: "Đúng là tiểu cô nương biết điều."

Ninh Thái Hậu liếc mắt nhìn nàng từ trên cao: "Bất quá, lại không nghĩ rằng đây là một tiện nhân độc ác, còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn cũng rất lợi hại."

Khóe mắt Mặc Ngưng Sơ cũng thu hồi lại từ trên người Tiểu Mỹ cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn bà, bất ti bất kháng: "Mặc Ngưng Sơ tham kiến Thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế vạn phúc, giá lâm Ngưng Lộ cung của thiếp, cũng không có ai thông báo thiếp chuẩn bị, nếu có chỗ thất lễ, xin Thái hậu nương nương tha lỗi."

"Thông báo?" Ninh thái hậu cười quái lạ "Thông báo trước cho ngươi, để ngươi tranh thủ với bệ hạ đem một ít tội vô danh đặt trên người ai gia, để bệ hạ xử lý ai gia ư?"

Mặc Ngưng Sơ mở to hai mắt, nhếch môi lên, mỉm cười hữu lễ "Thái hậu nương nương, ngài thật là quá nghiêm trọng rồi, Ngưng Sơ tuyệt không có ý bất kính."

Dừng một chút, hất bàn tay của mama kia ra, nói "Ngưng Sơ cũng không phải không thỉnh an bưng trà vời Thái hậu nương nương, cũng không phải cố ý đụng chạm với Quý phi nương nương. Chẳng qua là Ngưng Sơ phạm lỗi, bị bệ hạ giam lỏng, ngài thấy rồi đó, Ngưng Lộ Cung này vắng lạnh như lãnh cung. So với những cung khác, nơi này chỉ có thiếp và nha hoàn mang theo bên người từ Mặc Gia ở đây, mà nàng lại bị câm từ nhỏ. Chỉ là một Ngưng Lộ cung trống trải cô tịch, không có ai làm bạn. Thái hậu nương nương nói thánh sủng, thật sự là chê cười thiếp, mà chuyện nhiễu loạn hậu cung, lại càng không phải là ý của Ngưng Sơ, xin thái hậu nương nương minh giám."

"Vậy ngươi nói xem, ngươi phạm lỗi gì?... Phạm lỗi mà bệ hạ trước mặt văn võ bá quan, muốn phong ngươi làm hoàng hậu ư?" Ninh thái hậu cười chê "Ngưng phi nương nương, ngươi cho rằng ai gia đã lớn tuổi, có thể bị ngươi lừa gạt sao?"

"Ngưng Sơ không dám." Mặc Ngưng Sơ hai mắt mở to vô tội chớp chớp "Thái hậu nương nương, lúc Ngưng Sơ vừa tới hoàng cung đã bị ho lao nặng, làm sao mà bệ hạ có thể ân ái với một người bệnh chứ? Mặc dù sau đó Ngưng Sơ cũng không đến tuyệt lộ, bệnh được chữa khỏi, nếu theo lời của Thái hậu nương nương, Ngưng Sơ trời sinh không tốt, mấy lần đắc tội bệ hạ, trong cơn tức giận, bệ hạ muốn biến thiếp thành đối tượng cho mọi người chi trích, ném thiếp ở Ngưng Lộ Cung này từ từ hành hạ."

Ánh mắt Ninh thái hậu nhìn nàng khẽ lóe lên, nhưng trong thoáng lại biến mất. Yên lặng trong chốc lát, lại lập tức trở nên dữ tợn. Bà híp mắt, bước xuống tháp quý phi, đi tới trước mặt Mặc Ngưng Sơ, giơ tay tát nàng một cái, trên mặt nàng lập tức hiện lên 5 dấu tay đỏ, nụ cười bà càng dữ tợn hơn: "Mặc Ngưng Sơ, ngươi đừng giả vờ ngốc với ai gia."

Tiểu Mỹ thấy chủ tử mình bị đánh ở phía xa, muốn xông lên, lại bị mấy mama ngăn lại, đồng loạt đè nàng trên mặt đất.

Mặc Ngưng Sơ lại run lên trong chốc lát, sau đó quay đầu lại cười "Thái hậu nương nương đánh đúng, Ngưng Sơ đã mấy lần đắc tội với quý phi nương nương, đúng là nên dạy dỗ. Nhưng Ngưng Sơ có lòng, kính xin Thái hậu nương nương và Quý phi nương nương đại nhân đại lượng, đừng so đo với Ngưng Sơ."

Ninh Thái hậu híp mắt lại, nhìn nàng gắt gao rất lâu, như thấy quái vật vậy.

Hồi lâu sau, bà lại cười lạnh "Mặc Ngưng Sơ, người thật là nhân vật nham hiểm, ai gia thật đã nhìn lầm ngươi..."

Ninh Thái hậu gần như là cắn răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ "Ngươi có biết, bởi vì ngươi giá họa trúng độc, hôm nay Phong gia bị quét sạch. Mà Nhu Tuyết đáng thương của ta, danh hiệu quý phi bị bãi miễn thì thôi, còn bị biến thành thứ dân, đày tới biên cương, làm tỳ nữ giặt quần áo. Ngươi cho rằng, Mặc gia các ngươi còn có thể kiên trì được nữa sao? Không có Phong gia... kế tiếp, chính là Mặc gia các ngươi."

_________________

*****

Trái tim Mặc Ngưng Sơ hung hăng nhảy lên một cái.

Nàng từ từ hít một hơi, nói "Thái hậu nương nương, Mặc gia trung thành vì nước, nếu bệ hạ muốn lấy mạng của cả họ Mặc. Mặc gia có thể không cho sao? Thiếp chỉ là một cung phi nho nhỏ, làm sao có thể đến phiên thiếp bình phẩm từ đầu đến chân chứ?" Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn nữ nhân toàn thân lộng lẫy "Về phần nương nương Phong gia, thiếp cũng không có báo cho bệ hạ... những chuyện nàng đã làm gì để tỳ nữ đưa tới điểm tâm đã hạ độc, làm thế nào để ép buộc cung nữ kia uống thuốc độc, nếu không giết chết thiếp, thì cung nữ đó sẽ chết... chuyện như vậy, thiếp chưa hề nói qua một chữ. Nếu bệ hạ muốn quét sạch Phong gia, đây cũng là lấy một cái cớ mà thôi. Thái hậu nương nương, ngài ở thâm cung hơn mười năm, những chuyện đế vương muốn làm, ngài hẳn phải rõ hơn thiếp chứ."

Ninh thái hậu híp mắt nhìn thẳng nàng, hồi lâu, lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười của bà vang lên trong không gian Ngưng Lộ Cung, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại chuyển thành lạnh lùng ác độc "Ngưng phi... Hay cho một Ngưng phi, ai ai cũng nói, thiên kim của Mặc phủ ngu dốt vô cùng, nhưng hôm nay thấy được, cũng thật không giống kẻ tầm thường, thông minh đến khiến người ta kinh ngạc... càng làm người ta hoảng sợ."

Mặc Ngưng Sơ nhướng mắt, lẳng lặng đón nhận ánh mắt của bà.

Nàng đã đi một nước cờ hiểm, nhưng nhất định sẽ thắng.

"Thái hậu nương nương, hôm nay Phong gia tan hoang, phía sau ngài mất đi một ngọn núi dựa, mà quý phi nương nương duy nhất trong cung bị tiếng xấu, xin thứ cho Ngưng Sơ lớn mật nói thẳng, ở trong tiệc ngắm hoa, ngài chọn lựa mấy tỷ tỷ lần nữa, sợ rằng bệ hạ cũng không để vào mắt."

Mặc Ngưng Sơ hơi mỉm cười, nín cười, nói chậm rãi "Cứ như vậy nữa, vị trí Đế hậu này tràn ngập nguy cơ, hậu cung sẽ hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay ngài, quyền trong tay ngài cũng sẽ càng ngày càng ít, càng ngày càng ít..."

Ninh thái hậu như bị một bạt tai trước mặt mọi người, sắc mặt thoáng cái đã trở nên u ám, ánh mắt nhìn vào Mặc Ngưng Sơ như muốn ném nàng vào một cái hố.

"Cho nên, Ngưng Sơ bằng lòng làm một quân cờ trong tay ngài. Thái hậu nương nương, ngài mới chính là chủ nhân của hậu cung, Ngưng Sơ không dám hy vọng sẽ thay thế vị trí Quý phi nương nương, lại càng không hy vọng xa vời mình có thể làm được hoàng hậu. Thiếp chỉ cầu xin có một cuộc sống an ỗn trong cung... Mà không biết, có cùng kết quả với Quý Phi nương nương..." Mặc Ngưng Sơ run rẩy lông mày, sắc mặt hơi tái nhợt, thoạt nhìn hoàn toàn làm người khác cảm động, đôi mắt to sáng ngời tựa như bị ươn ướt, khiến người khác nhìn không thấy đáy.

"Ngưng phi, ngươi đang diễn trò gì ở đây?" Ninh thái hậu cúi đầu, móng tay bén nhọn xẹt qua làn da trắng của Mặc Ngưng Sơ, đặt tại trên cổ nàng, giọng nói lạnh lẽo "Nếu ngươi muốn giẫm lên đầu người khác để đi, ngươi cũng phải nhìn xem... ngươi có bản lĩnh kia hay không."

Lông mi nàng trong gió kẽ run rẩy, có chút bất an, có chút sợ hãi. Dưới sự bức bách của bàn tay to lớn của bà, khuôn mặt nhỏ nhắn làm ra vẻ nai con bối rối.

Nhưng nàng trong khoảnh khắc đó nói vô cùng rõ ràng "Thái hậu nương nương, ở trong cung này, ngài đã không có sự lựa chọn nào tốt hơn thiếp."

Hơi dừng lại, mím môi nói "Hôm nay, không phải ngài muốn thử xem, rốt cuộc ta có thể đạt tiêu chuẩn hay không... lựa chọn trừ khử hay là lợi dụng... Thái hậu nương nương, Ngưng Sơ là một người tham sống sợ chết, được bệ hạ cưng chiều, nhưng đến cuối cùng chỉ làm cho Ngưng Sơ bị thù hẳn đông đảo. Nếu thật sự có ngày đó, tất nhiên Ngưng Sơ biết hậu quả sẽ như thế nào. Thái hậu nương nương, ngài cao quý dưới một người trên vạn người, Ngưng Sơ làm sao dám đối địch với ngài."

Đôi mắt u tối của Ninh Thái Hậu vẫn chăm chú nhìn nàng như cũ.

Dường như tuyệt đối không tin tưởng chuyện vớ vẫn của nàng, rồi lại dao động, tự hỏi mình nhiều lần.

Hồi lâu, một lần nữa bà lại cúi đầu nở nụ cười, u ám dữ tợn hơn trước.

"Ngưng phi... Ngươi cũng cho là ta thật sự sẽ tin tưởng lời của ngươi ư?" Ninh thái hậu nhìn kẻ đáng thương dưới kia, ngón tay vừa mới nhẹ nhàng ve vuốt vừa rồi lại tát lên nửa khuôn mặt của nàng, bàn tay lạnh như băng, giống như muốn đem loại hắc ám lạnh băng kia thẩm thấu vào xương nàng.

Lông mi Mặc Ngưng Sơ run rẩy, cũng ngẩng đầu, an tĩnh chịu đựng sự cay nghiệt của Ninh thái hậu, ánh mắt sắc bén như dao.

--- ------ ------ ---------

Lúc Nạp Lan Lân hồi triều, lập tức có ảnh vệ báo lại chuyện Mặc Ngưng Sơ bị "mời" đến Càn Ninh Cung của Thái hậu.

Hắn lập tức nhíu mày, hôm nay vừa xử lý Phong gia, mẫu hậu nương nương cũng không đợi kịp ư? Chẳng lẽ bà không biết, quả đào ngu xuẩn này là người của hắn, nếu lộn xộn, sẽ có hậu quả như thế nào ư?

Có Thu Nguyệt đi theo, chắc Mặc Ngưng Sơ cũng không bị nguy hiểm như lần trước.

Thế nhưng đã lâu cũng không thấy nàng trở về, trong lòng hắn càng lo lắng, bỏ lại tất cả chính vụ, chạy như bay đến Càn Ninh Cung, đẩy mạnh cửa cung lạnh như băng, hung dữ đá đám nô tài đang khúm núm ấp úng. Lúc cửa đại môn bị đẩy ra, hắn lại sửng sốt nhìn cảnh trong tẩm điện....

Quả đào ngu xuẩn thích gây họa hoàn toàn không tổn hao gì, ngồi trước bàn trang điểm gỗ lê hoa, mang vẻ mặt tươi cười nói gì đó với Ninh thái hậu đang đứng phía sau.

Dường như hai người bọn họ chưa từng có chuyện mẫu hậu nương nương giận dữ mắng mỏ Mặc Ngưng Sơ, thậm chí cũng không có chuyện chửi ầm lên Mặc Ngưng Sơ là hồng nhan họa thủy ở tiệc ngắm hoa.

Thậm chí, ngay lúc này mẫu hậu nương nương không nói cười tùy tiện cũng đang thân mật chải tóc cho quả đào. Sau khi hắn xông vào, dường như mới vừa chải xong một phần, mái tóc mai của Mặc Ngưng Sơ đã cài xong trâm bươm bướm xinh đẹp, mà trên tay Thái hậu, cũng đang cầm một cây trâm phụng hoàng muốn đổi lại cho nàng.

Trong không khí kỳ quái yên lặng như vậy, hai người bọn họ hết sức ăn ý quay đầu lại nhìn hắn, nở một nụ cười... Nạp Lan Lân vội vã nhìn lướt qua vẻ mặt "đại gia khuê tú" tiêu chuẩn trên gương mặt Mặc Ngưng Sơ, cánh môi nàng cũng cong cớn nhiều hơn.

Sao quả đào này lại có thể lộ ra bộ dáng ôn tồn lễ độ tới vậy ư?

Sao một con khỉ hoang thích chạy tới chạy lui như nàng, lại có thể biết điều ngồi trong cái cung lạnh như băng, để cho lão thái bà kia chải đầu cho nàng vậy?

"Hoàng nhi." Ninh thái hậu mở miệng trước, mặt bà nhân hậu vuốt tóc Mặc Ngưng Sơ, nắm tay nàng đứng lên. Sau đó từ từ đi đến trước mặt Nạp Lan Lân, giao cô gái thoạt nhìn "hết sức thẹn thùng" vào tay hắn, nhẹ nhàng cười nói "Mới mời ái phi của con đến gặp một chút, con đã vội chạy tới rồi. Chẳng lẽ con còn sợ lão thái thái ta ức hiếp nàng hay sao?"

*****

Nạp Lan Lân nhìn lướt qua Mặc Ngưng Sơ ở bên cạnh, sau đó kéo nàng về phía sau mình, nói với Ninh thái hậu "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu nương nương vạn phúc."

Ninh thái hậu nhẹ nhàng che miệng cười "Hoàng nhi sủng ái Ngưng phi như thế, thật là phúc khí của nàng..." Bà mỉm cười nhìn nàng phía sau Nạp Lan Lân, nói "Tiểu Sơ nhi, con theo bệ hạ về đi, ngày khác lại đến Càn Ninh cung trò chuyện với ai gia, cung nữ Ngưng Lộ cung của con rất ít, ai gia rất lo lắng, bằng không để mấy tiểu nha đầu lanh lợi của ai gia qua đó hầu hạ cho con."

Mặc Ngưng Sơ nhếch miệng, nói biết điều "Tạ ơn thái hậu nương nương ban ân."

Nạp Lan Lân cau mày lạnh lùng liếc nàng, dùng sức bóp mạnh ngón tay nàng, giống như cố ý muốn làm nàng đau. Rồi lại nói chân thành thâm tình ân ái dị thường "Ngưng Phi, để trẫm tìm thật..."

Da đầu Mặc Ngưng Sơ tê dại, tầm mắt nhức nhối, cười cười "Nô tì ở Ngưng Lộ cung thật nhàm chán, đúng lúc Thái hậu nương nương cũng buồn bực, nô tì liền đến trò chuyện vài lời với Thái hậu nương nương..."

Khắc tiếp theo, Nạp Lan Lân lại không thèm nhìn nàng, nhẹ cúi đầu với Ninh Thái hậu "Nhi thần cáo lui."

Cũng không đợi phản ứng của đối phương, liền lôi nữ nhân chưa kịp phản ứng bước ra ngoài.

Hắn đi rất nhanh, cô gái nhỏ bị lôi phải gần như chạy mới có thể theo kịp bước chân của hắn.

Càn Ninh cung quá trang trọng, quá đẹp mắt, bóng dáng màu hồng kia lại giống như hoa đào bay đầy trời, làn váy múa trong gió, bươm bướm cài lên mái tóc của nàng cũng nhúc nhích theo bước chạy, y như những bươm bướm trong khóm hoa, trông rất sống động.

Ninh thái hậu đứng trước Càn Ninh cung, nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ dần xa khuất, nụ cười trên mặt dần lạnh lẽo, trở nên u ám, mất đi nhiệt độ.

"Thái hậu nương nương, đây là Quý phi nương nương ở Nhu Tuyết Điện sai người đưa tin."

Một cung nữ lặng lẽ bước đến, cung kính đưa một phong thư.

Ninh Thái hậu cầm lấy, từ từ giơ lên, đưa ra ánh mặt trời ngoài cửa, gần như có thể nhìn thấu cả chữ viết trắng đen trong đó, bà mím môi, phượng mâu híp lại thành một đường không thấy được ánh sáng "Bây giờ nàng ta đang ở đâu?"

"Hồi thái hậu, lúc sáng sớm Quý phi nương nương đã bị Ngự Lâm Quân giải đi, hoàn toàn biến thành thứ dân, đến giờ ngày mai sẽ bị áp giải đi... Đường xá xa xôi, nếu thật sự đến biên cương, Quý phi nương nương sợ là không chống được lâu như vậy."

"Không chống được sao..." Ninh thái hậu cúi đầu cười, ngón giữa nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy thô ráp, sau đó xé thành hai nửa.

Bà vẫy tay với người phía sau, lập tức sẽ có một tiểu thái giám tiến lên, cung kính dâng lên một ngọn nến trong tay. Ninh thái hậu đốt một góc phong thư, nhìn trang giấy mỏng manh kia bị ngọn lửa nuốt, rồi ném xuống đất.

Bà nhẹ nhàng nhếch khóe môi, móc ra một vật nhỏ từ trong tay áo, ném vào trong tay cung nữ kia "Ai gia niệm tới tình cũ, nếu nàng ta không chống đỡ được, ai gia sẽ tiễn nàng một đoạn đường cuối..."

Cung nữ sửng sốt, cúi đầu cất thuốc vào trong ngực.

Trang giấy trắng bị cháy trên đất hầu như không còn gì, biến thành mảnh vụn đen nhánh, gió nhẹ thổi lại biến mất đi.

Ninh thái hậu từ từ vểnh môi, nói với tiểu thái giám bên cạnh "Ai gia nhớ con của mình, phái người mời Cửu hoàng tử tới đây..." Dừng một chút, nụ cười hiện lên một sự quỷ dị, móng tay chạm vào đường vân phượng hoàng trên cửa gỗ lê hoa "Còn có tiểu tử uyển nghịch ngợm kia, cũng cho người mời đi theo đi."

--- ------ ------ ---

"Ta còn chưa hành lễ với Thái hậu nương nương, đi như vậy, bà ta có ghét hay không?"

Trên hành lang nhỏ yên lặng, phong cảnh hai bên sáng lạng.

Cấm quân và cung nữ, thái giám đi ngang cũng rối rít quỳ xuống, nhưng bóng dáng bọn họ xẹt qua như một trận gió, thổi lên những khóm hoa tựa như gấm.

Mà Nạp Lan Lân không nói câu nào, chỉ để người phía sau đi theo cái ót của hắn, tóc đen dày dặc, cũng như chính diện của hắn, làm cho người ta cảm thấy sắp gặp tai họa.

Mặc Ngưng Sơ không được câu trả lời, tất nhiên biết tính xấu của hắn bộc phát. Cho dù nói nhiều hơn thì hắn cũng không trả lời gì hết. Chỉ yên lặng để hắn nắm đi, tận lực chú ý đến năm ngón tay dài của hắn nắm lấy tay nàng, thon thả xinh đẹp, Mặc Ngưng Sơ cười hì hì, chỉnh vị trí bàn tay mình một chút, đan mười ngón tay vào hắn thật chặt.

Ngay lập tức cảm giác được hắn cứng đờ, khí thế lạnh lẽo kia cũng hạ xuống.

Dường như Mặc Ngưng Sơ bắt được nhược điểm của hắn, dùng đầu ngón tay mình nhẹ nhàng vuốt tay của hắn, da thịt mát lạnh của hắn, ở giữa khí trời mùa hè làm cho cảm thấy thoải mái dị thường.

Mặc Ngưng Sơ vốn muốn đùa hắn, không nghĩ lại bị nghiện, càn đan chặt vào ngón tay của hắn... ngón tay khác lại vân vê cổ tay của hắn, lần mò vào trong tay áo đang bay của hắn. Không ngờ hắn đột nhiên dừng lại, nàng không chú ý liền đụng vào tấm lưng của hắn, đau đến nghiến răng.

Mà Nạp Lan Lân thản nhiên xoay người, khiêng nàng lên như một bao gạo, không để cho nàng có cơ hội hành hạ bàn tay của hắn nữa, mím môi bước đi như bay về lại Ngưng Lộ cung.

Tiểu Mỹ thấy chủ tử mình trở về, vô cùng mừng rỡ.

Nhưng mắt Nạp Lan Lân nhìn thẳng, đi thẳng vào trong tẩm điện, mở cửa ném Mặc Ngưng Sơ lên sạp quý phi, không cho ai đi vào.

Mặc Ngưng Sơ cho là hắn lại muốn "dạy dỗ" nàng, mà "dạy dỗ" như vậy cũng thật thê thảm, chắc chắn mấy ngày cũng không xuống giường được. Nàng vừa chạm vào sạp quý phi liền lập tức nhảy lên như con thỏ, chạy trốn vào phía sau tủ bên cạnh, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ "Ta, ta sẽ giải thích rõ ràng."

Đôi mắt Nạp Lan Lân lạnh lùng, thản nhiên nhìn nàng một cái.

Hắn ngồi xuống trước sạp, chống đầu, giống như một con hồ ly lười nhác, nhưng nhìn thế nào cũng giống như một con hồ ly nguy hiểm vô cùng.

Hắn vẫy tay với nàng "Tới đây, ngồi xuống!"

"Ta, ta ở chỗ này cũng được rồi."

"Tới đây."

"..."

Nạp Lan Lân đứng lên, đi đến hai bước, Mặc Ngưng Sơ lại nhanh như chớp vọt tới chỗ ngồi xuống.

Hắn hạ mắt, nhìn bóng dáng nàng đứng ngồi không yên, bộ đồ màu hồng của nàng, sợi tóc mảnh rơi xuống bên tai, cả người mềm mại êm ái, nhưng đối với người khác như giày xéo...

Hắn thở dài, ngón tay nhẹ nâng cằm của nàng, mắt nhìn vào lớp son phấn trên mặt nàng, nhưng một bên mặt vẫn còn thấy vết năm dấu tay màu đỏ mờ mờ...

*****

"Này là làm sao?" Thanh âm của hắn giống cây roi, tùy theo đợi quất nàng.

"Ta không cẩn thận dập đầu.... ."

".... ."

"Ta chính là ngủ quá say, sau đó không có chú ý tới cạnh góc giường quý phi, không cẩn thận liền.... ."

Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành muỗi kêu vo ve, nghe không rõ ràng.

Bởi vì nam nhân trước mặt không nói, hắn chỉ là vô cùng yên lặng nhìn nàng, đường nét thâm thúy, con ngươi giống như bảo thạch, những cũng căng thẳng nguội lạnh có thể đem người đông cứng, sắc lạnh như băng, sắc lạnh viu viu, chỉ dùng tầm mắt, cũng có thể đem nàng chia cắt như vậy.

"Cái kia.... ." Mặc Ngưng Sơ nhìn ánh mắt đen như mực của Nạp Lan Lân, vừa về tới Ngưng Lộ cung, nàng tựa như bóng da xì hơi, hoàn toàn lộ ra nguyên hình, "Thường xuyên tức giận.... . Sẽ sinh nếp nhăn.... ."

Hắn mặt không chút thay đổi vươn tay, Mặc Ngưng Sơ bỗng nhiên hoa dung thất sắc, sau đó giãy dụa giãy dụa lại giãy dụa.

Nhưng cánh tay nhỏ vẫn bị bắt được, nàng suy nghĩ có phải muốn dùng phương pháp mềm mại hơn tới hóa giải tức giận của vị đại gia này hay không, thình lình đã bị lôi dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh hộc tủ, cầm gì đó, lại chậm rãi kéo nàng, sải bước đi vào bên cạnh hồ tắm.

Nạp Lan Lân vung tay lên, liền rời đi cơ quan trên tường, đầu sư tử vây quanh ở bên cạnh ao lập tức bắt đầu chậm rãi phun ra nước, hơi thở ấm áp bỗng nhiên sôi trào ở trong không khí, Mặc Ngưng Sơ vẫn ở trong thất kinh, bỗng chốc hắn đã ôm nàng ngồi xuống ở bên cạnh ao, dùng ống tay áo dính nước, không chút khách khí liền hướng trên mặt phấn phúng phính của nàng chào hỏi.

Động tác của hắn vừa nặng vừa thô lỗ, Mặc Ngưng Sơ bị lau đến nước mắt lưng tròng, thật vất vả đem tầng son phấn biến hóa giống quỷ kia lau sạch, còn dư lại khuôn mặt nhỏ bé nhẹ nhàng mà sung sướng của nàng, khó chịu như là bị gọt sạch một lớp da.

"Sơ Sơ, nàng có thể lừa gạt bất luận kẻ nào, nhưng nàng không thể lừa gạt ta." Nạp Lan Lân mở miệng, thanh âm rất nhạt, hắn đem thân thể của nàng ngay ngắn, lấy ra đồ vừa mới cầm ở trong hộc tủ ra, đó là một hộp thuốc mỡ, là lúc trước, nàng bị bỏng, dùng để tiêu trừ sưng đỏ, nàng lại chiếu theo làm một chút, trong hộc tủ nho nhỏ đó, tất cả đều là thành quả của nàng.

Mà hắn đem cái hộp mở ra, ngón trỏ quét một chút, chậm rãi vẽ loạn ở trên gương mặt bị thương của nàng, ngón tay nhẹ nhàng hơn so với vừa nãy rất nhiều, đụng vào da thịt mềm mại của nàng, tinh tế xẹt qua dấu vết màu đỏ này.

Lỗ tai Mặc Ngưng Sơ đỏ bừng, cũng không biết là hắn vừa lau quá đau, hay là động tác hắn quá chọc người, nàng cảm thấy da mặt đều rát, thật lâu bình tĩnh xuống, cẩn thận "ừ" một tiếng.

Hắn mím môi, ngón tay tiếp tục, hơi thở phun ở trên mặt nàng mang theo mùi thơm bạc hà tươi mát, hai tròng mắt đen nhánh ở gang tấc chảy xuôi theo ánh sáng như lưu ly, mà ở dưới khóe mắt hắn, ẩn giấu một nốt ruồi lệ không muốn người biết, hắn từng nói, đó là chỉ cho một mình nàng nhìn.

Hô hấp Mặc Ngưng Sơ có chút không yên, đầu óc sôi trào suy nghĩ muốn cố gắng tìm chút đề tài, tới đánh vỡ sự yên lặng quá mập mờ này.

Thế nhưng hắn lại nói trước: "Ta quét sạch Phong gia, Phong Nhu Tuyết bị ta đuổi ra hậu cung, nhân vật quan trọng ở trong triều của Phong gia ta cũng sẽ từng bước từng bước loại bỏ, hạ chức, thậm chí đày đi."

Mặc Ngưng Sơ khó thở, tầng không khí mông lung kia biến mất như nàng mong muốn, nhưng áp đến nàng có chút không thở nổi: "Tại sao? Chỉ là bởi vì ta trúng độc?"

Nạp Lan Lân nhẹ cười: "Nàng cũng không soi gương đi?"

".... ." > 皿<

"Phong gia là thuộc về thế lực của thập nhị hoàng đệ, bọn họ lợi dụng tư quyền lũng đoạn nghiệp muối, nếu là tùy tiện đả kích sẽ tạo thành kênh đào nghiệp muối bạo loạn, ở rất nhiều năm trước, ta cũng đã âm thầm phái người đi từng chút từng chút tiếp nhận nghiệp muối nơi đó, mà hôm nay đã cơ hồ nuốt sống một nửa, nắm giữ danh sách chủ yếu của thương hội, làm cho bọn họ không cách nào phản kháng cùng triều đình, mà hôm nay một lần quét sạch Phong gia là đã sớm chuẩn bị hồi lâu, không liên quan gì đến nàng."

".... ."

Mặc Ngưng Sơ vừa chợt hiểu ra, suy nghĩ hỗn loạn trong gió, sau khi ở Hoa Điền Bắc, người nam nhân này cũng đã có tiền cỡ nào!

Làm một Đế Vương, hắn âm thầm làm nghề phụ, sợ rằng chính là siêu cấp thủ phủ bí mật nhất Xuyên Hạ hoàng triều! Cho dù đem ngôi vị hoàng đế của hắn đoạt đi, hắn phất tay một cái, cũng vẫn có thể đem Xuyên Hạ chấn động!

"Sơ Sơ a."

Thình lình, trên đỉnh đầu lại rơi xuống thanh âm ngoài cười nhưng trong không cười kia, Mặc Ngưng Sơ bỗng nhiên sợ hãi, "Ta, ta thẳng thắn!!!"

Nạp Lan Lân yên lặng nhìn nàng, tựa hồ là đang cười.

Mặc Ngưng Sơ rụt lại đầu ngoan ngoãn nói: "Hôm nay, Thái hậu bởi vì chàng quét sạch Phong gia, đem Phong quý phi biến thành thứ dân, bà bị buộc gấp, liền thừa dịp chàng lâm triều đi tới Ngưng Lộ cung, thử dò xét ta, nếu như ta phản ứng không cơ trí, chỉ sợ hiện tại chàng đã không thấy được Tiểu Đào Tử đáng yêu lại động lòng người của chàng rồi!!"

Nạp Lan Lân tà tà liếc nhìn nàng, yên lặng dùng tầm mắt rửa sạch nàng.

"Ninh thái hậu là mẹ đẻ của Cửu vương gia, mà Cửu vương gia nhìn như chỉ biết hưởng lạc, nhưng cùng thập nhị vương gia, thậm chí các thành đô quận, giữa sứ giả các quốc gia có thiên ti vạn lũ liên lạc, nhưng hắn lại quá giảo hoạt, ta chưa hạ thủ được, vừa lúc Ninh thái hậu đưa tới cửa, ta liền lợi dụng bà tự nguyện làm cớ, làm cho bà lưu giữ ta ở bên người, thời gian lâu dài, tổng hội sẽ lỡ miệng."

"Yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không cho ngươi thêm phiền toái!" Mặc Ngưng Sơ chớp chớp mắt làm nũng cọ qua: "Lân Xuyên, chàng đừng tức giận, lần này là đột phát trạng huống, ta làm quyết định cũng không có kịp báo cho đại gia ngài, sau này, nhất định sẽ không lại xuất hiện chuyện như vậy!"

Nạp Lan Lân nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên câu lên một nụ cười.

Nụ cười kia như xuân tháng ba, ấm áp ấm áp, Mặc Ngưng Sơ thở một hơi, liền nghe được hắn nói: "Tiểu Đào tử, ta tha thứ nàng."

Mặc Ngưng Sơ cho là lỗ tai mình nghe lầm, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn, đơn giản như thế đã bỏ qua cho nàng, tuyệt không phù hợp tính tình Đại Ma Vương!

Nạp Lan Lân nhàn nhạt cười nói, "Thật ra thì, Sơ Sơ a.... . Ta cũng quên mất nói một chuyện với nàng, quét sạch Phong gia, mặc dù là ta bày ra đã lâu, nhưng lúc này đây, cũng là dùng danh nghĩa của nàng, Ngưng phi trúng độc, Quý Phi hạ độc, toàn Phong gia ý đồ mưu phản ——"

Hắn dừng một chút, cười dị thường xinh đẹp: "Cho nên, phụ thân tể tướng của nàng nghĩ đến là nàng xúi giục ta làm ác như thế, hắn trong cơn tức giận, tuyên bố muốn cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, thậm chí tại triều đường thỉnh cầu ta đem nàng biếm lãnh cung.... ."

Hắn nhẹ nhàng cười đi vuốt ve bộ dáng trợn mắt há mồm của nàng, gằn từng chữ nói: "Nhưng là Tiểu Đào Tử của ta, ta làm sao nỡ đem nàng biếm lãnh cung? Cho nên, ta đương nhiên cự tuyệt, còn cho hắn một tội lớn, ngỗ nghịch Quân Vương, coi rẻ quốc phi, đem hắn ném vào phủ tể tướng tu dưỡng một tháng."

Nạp Lan Lân lại cười một cái: "Tiểu Đào tử, ta cảm thấy ta không quản được tiểu yêu tinh giảo hoạt nàng, mà đúng lúc, Tể Tướng đại nhân bởi vì quá tức giận, hôm nay ở trong nhà bệnh không dậy nổi.... . Ta đồng ý nàng về nhà mấy ngày thăm người thân, như thế nào? Ta nghĩ, da của nàng quá ngứa, ta lại không nỡ dạy dỗ, nhạc phụ đại nhân hẳn là hết sức nguyện ý làm giúp."

Mặc Ngưng Sơ run rẩy, đầu ngón tay run không thành hình -——

Quá, quá âm hiểm rồi.... . !

Quá, quá độc ác rồi.... . !

Người nam nhân này, nhất định là nam nhân nhỏ mọn nhất trên thế giới!

*****

Chuyện Ngưng phi nương nương được bệ hạ sủng ái nhất muốn về nhà mẹ đẻ thăm bố mẹ lập tức được truyền ra, mà lúc trước không lâu, Quý Phi nương nương từng ở trên cao cũng bị đày đi lãnh thổ quốc gia nuốt độc tự sát ở trên đường, sản nghiệp Phong gia bị niêm phong, quét sạch gọn gàng.

Lời đồn đãi, tiểu nữ Mặc gia đẹp như thiên tiên, làm bệ hạ trầm mê, giấu ở trong Ngưng Lộ, hàng đêm lưu luyến. Mà Quý Phi Phong gia đắc tội một giai nhân nho nhỏ này, liền dẫn đến một tộc Phong gia toàn bộ xuống dốc.

Điều này làm cho người thổn thức không ngừng, đồng thời cũng đối với vị phi tử trong truyền thuyết này cảm thấy thật hiếu kỳ.

Đường phố chợ lớn, rối rít nghị luận, mà sự tích có thể nghe được về nàng, đã ít lại càng ít. Phần lớn chính là lúc bé nghịch ngợm bướng bỉnh, cùng với lúc tám tuổi đưa đến Lê thành tu dưỡng, sau rất nhiều năm, mọi người căn bản cũng không có đem nàng chú ý, cho tới hôm nay, sủng phi khuynh thành ngang trời xuất thế, lại không biết bao nhiêu người kinh diễm ao ước.

.... .

Mà ở trong cung điện của "họa thủy".

Sáng sớm tinh mơ, cỗ kiệu đã ở ngoài hậu cung, hôm nay đúng là ngày vị Ngưng phi nương nương kia trở về nhà thăm người thân, cung tỳ thái giám xếp thành hàng cung kính chờ, thời gian vừa đến, nương nương liền lên kiệu. Vị chủ tử này sao mà quý giá, nhưng người hầu hạ nàng chỉ có một nô tỳ câm tên là Tiểu Mỹ, về họ nàng như thế nào, cũng không ai biết. Nhưng đại đa số cung phi được sủng ái cũng là cực kỳ kiêu căng lớn lối, bọn họ ai cũng không dám đắc tội, ngay cả tư thế đứng chờ cũng căng thẳng khẩn trương, không dám qua loa một phân.

"Ta phải đi.... ."

Một thanh âm suy yếu từ trong chăn chui ra, một đôi mắt to đang hung hăng lên án hành động "tàn nhẫn" lại đáng giận của đối phương.

Nhưng bàn tay to vòng ở ngang hông nàng không có chút khuynh hướng muốn rời đi chút nào, ngược lại siết càng chặt, động thân một cái, Mặc Ngưng Sơ liền giống như bị đụng đi ra ngoài, ôm gối, đem tiếng rên rỉ thiếu chút nữa kêu lên nuốt trở về.

"Còn có nửa giờ, Tiểu Đào Tử.... . Thì ra nàng nóng lòng muốn rời khỏi ta như vậy?" Một đạo thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính cúi đầu dán tại bên tai của nàng, khuôn mặt tuyệt sắc nhẵn nhụi này cơ hồ dán ở chóp mũi nàng, hơi thở quấn quýt, nóng hổi mà nồng liệt.

Trong chăn, thân thể bị quấn quýt cơ hồ bị mồ hôi thấm ướt của Mặc Ngưng Sơ, đã không rõ là của ai, ngày mùa hè trong khí trời nóng bức như thế, bị đặt ở trong chăn mềm quay cuồng cả đêm, thể lực vô luận như thế nào cũng tiêu hao sắp hết.

Hai đùi trơn bóng của nàng bị nâng lên, bị đầu gối của hắn đỡ, làm sao cũng không khép được, phơi bày tư thế mặc vua thưởng thức này, nhưng nàng đã mệt không thể giãy dụa được, ôm gối thẳng rút ra, hôm nay chính là ngày nàng muốn cầu xin "về nhà thăm cha mẹ", thật không nghĩ đến tối muộn, hắn liền bắt đầu điên cuồng yêu cầu, đầu tiên là trêu chọc nàng, rồi sau đó ăn hết nàng, cuối cùng kéo dài đến bây giờ, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn nàng sắp mệt chết, ở mỗi lần nàng sắp ngủ, lại bị hung hăng đỉnh đến, hành hạ nàng hai mắt đỏ lên, thiếu chút nữa liền hận không thể lập tức dị biến thành thây ma đi cắn xé hắn cắn xé hắn cắn xé hắn!

Nạp Lan Lân yên lặng dừng lại ở bên trong thân thể nàng, khẽ cười cúi đầu đi hôn cánh môi khéo léo của nàng, "Sơ Sơ.... . Ta thật không nỡ bỏ nàng.... ."

".... ."

Là cái tên hỗn đản nào muốn cho nàng về nhà thăm bố mẹ để bị mắng? Là cái tên hỗn đản nào nói da nàng quá ngứa, đáng đời bị dạy dỗ? Là cái tên hỗn đản nào tự tiện định ngày, tự tiện báo cho Mặc gia, hôm nay phải đi về?

Hiện tại đã là tên lắp vào cung không bắn không được, lại là cái tên hỗn đản đột nhiên nói không nỡ bỏ nàng đi?

Mặc Ngưng Sơ vung hai con mắt to hung hăng trừng hắn, cũng không hiểu sao hắn đột nhiên cứ như vậy nắm đùi nàng, bắt đầu điên cuồng luật động, máu trong tứ chi bách hài đều muốn bị hắn va chạm đến sôi trào, rõ ràng mệt chết đi, nhưng lại vẫn nhịn không được rên rỉ lên tiếng, rõ ràng rất muốn đá văng hắn ra, nhưng tóc đen trêu chọc người, làn da của nam nhân tuấn mỹ ở tình triều như sương động, cùng với cơ ngực bền chắc, thậm chí đường nét thân hình rõ ràng, còn có từng giọt mồ hôi theo làn da hắn trượt xuống, trong nháy mắt như lưu ly trong suốt, rồi sau đó nước bắn ở trên thân thể của nàng, kinh lên một mảnh run rẩy.

Mỗi một dạng, đều có một loại rung động kinh tâm động phách, làm cho nàng vô luận nhìn bao nhiêu lần, cũng dời không ra cặp mắt của nàng.

Tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt đụng nhau cùng không khí kiều diễm, lại chỉ càng thêm nóng bỏng.

Mặc Ngưng Sơ bị run rẩy đến thất điên bát đảo, thẳng tắp kéo lấy một lần nữa xông lên mây xanh, xuân triều hung mãnh hướng lên bụng nhỏ, giữa lúc co quắp không ngừng, hắn mới rốt cục buông thả mình, mầm móng trắng sữa phun vào trong cơ thể của nàng, sau đó cúi đầu nằm ở cổ của nàng, đem hơi thở nóng hổi phun ở bên tai của nàng: "Sơ Sơ a, đầy người nàng đều là mùi vị của ta, nếu để cho tể tướng phụ thân của nàng ngửi thấy được, lại phỏng đoán nàng mê hoặc Quân Vương.... . Nhưng trên thực tế, nàng thật sự mê hoặc ta, vậy phải làm sao bây giờ? Hả?.... ."

Mặc Ngưng Sơ sắp muốn khóc, dùng hết khí lực đẩy ra, sau đó nhảy xuống từ trên giường, khập khễnh liền xông vào trong bồn tắm, đem tinh dầu hoa đào bôi hết lên người, nước ấm trôi ở trên làn da, vãn hồi không ít thần trí, lại làm cho nàng giật mình thấy không ít dấu vết tình ái trên thân.

Thời gian không còn sớm, nếu là trễ nữa, cha chắc chắn tức giận đến ngay cả cửa đều không cho nàng vào!

Nàng thật nhanh hướng về phía nước, nhắm mắt lại gội đầu, một đôi tay duỗi tới từ phía sau thân nàng, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào.

Người nam nhân kia cho dù giằng co cả đêm, ngón tay vẫn không an phận bò lên bộ ngực nhỏ mượt mà của nàng, theo đường cong nhẹ nhàng chà đạp, rồi sau đó đầy cõi lòng vui mừng nói: "Sơ Sơ, tựa hồ trở nên biến lớn không ít.... . So với hạt đào trước kia, hiện tại cũng thật giống như quả đào rồi."

Mặc Ngưng Sơ lệ rơi đầy mặt đứng ở trong nước, không phản kháng không từ chối, đại gia, ngài thích động sao thì động.... .

Có thể coi như ôm tâm tính, câu tiếp theo của Nạp Lan Lân làm nàng kinh hãi thiếu chút nữa đụng vào đầu sư tử phun nước này ——

"Rõ ràng có lớn lên, tại sao vẫn không thể sinh đứa bé cho ta đây?"

".... ."

"Chẳng lẽ là ta không đủ cố gắng?"

".... ."

"Hay là...." Nạp Lan Lân híp mắt, nhìn chằm chằm nàng: "Nàng giấu ta ăn thuốc gì không nên ăn?"

"Ô ô ô! Chàng vô sỉ! Không biết xấu hổ!! Chàng mới uống thuốc! Cả nhà chàng đều uống thuốc!" Mặc Ngưng Sơ mạnh mẽ đẩy hắn ra, chảy nước mắt chạy đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)