Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 065

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 065
Vấn đề rối rắm
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc này Mặc Ngưng Sơ còn đang ra sức giãy dụa năm ngón tay hắn chế trụ nàng, phí sức muốn rút từng ngón từng ngón gông cùm xiềng xiếc của hắn ra, nhưng hắn đột nhiên nói một câu, cũng là đột nhiên làm cho động tác của nàng hoàn toàn cứng đờ như bị sét đánh, hắn chậm rãi cười, giống như là dự liệu được phản ứng của nàng, vươn ra bàn tay, lại đem hai ngón tay nàng thoát được kéo trở về, mềm nhẹ tinh tế xoa da thịt mu bàn tay nhẵn nhụi của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Sơ Sơ, nàng nguyện ý làm hoàng hậu của ta sao?"

Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng đầy đủ để cho người dựa ở gần chung quanh nghe được. Thái hậu tức xanh cả mặt, Mặc Ngưng Sơ bỗng nhiên cảm thấy cổ họng giống như có thứ gì mắc kẹt, nằm mơ cũng không có nghĩ đến hắn lại đột nhiên nói ra lời như vậy.

Mặc Ngưng Sơ nhất thời không biết nên làm phản ứng gì, chỉ sững sờ quay đầu nhìn hắn, tâm loạn như ma.

Tròng mắt của hắn như sao, đường nét môi mỏng duyên dáng mặc dù nhẹ nhàng mím môi, nhưng tùy thời tùy chỗ, đều giống như có thể nói ra lời càng làm cho người ta giật mình.

Hắn vĩnh viễn đều làm cho nàng đoán không ra.

"Bệ hạ! Tiểu nữ bất tài, tài sơ học thiển, sinh tính không tốt, khó có thể làm đại vị hoàng hậu, xin bệ hạ nghĩ lại!" Đột nhiên, Mặc Huyền đi ra, quỳ trên mặt đất, hung hăng dập đầu: "Tiểu nữ tiến cung chưa đầy bốn tháng, hôm nay vẫn là một giai nhân nho nhỏ, nàng có thể được thánh sủng, đã là đại hạnh của nàng, bệ hạ, hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, như lời Thái hậu nương nương, cần mẫu nghi thiên hạ tâm tính vững chắc, tiểu nữ có tài đức gì, lại có bản lãnh gì?"

"Ái phi của trẫm thông minh hơn người, rất được trẫm thích, chỉ bằng điểm này, trẫm muốn nàng làm đại vị vĩnh viễn nương theo trẫm, lại có sao không hài lòng? Trẫm sủng nàng, hậu cung liền cũng nghe nàng, ai dám ngỗ nghịch? Nữ tử không tài chính là đức, thiên hạ có trẫm nắm giữ, cần gì phải nàng tới quan tâm? Mà mẫu nghi thiên hạ này.... . Nàng tuổi còn nhỏ quá, chờ dựng dục con nối dòng của trẫm, liền sẽ có tâm tính vững chắc kia, năm đó mẫu hậu nương nương cũng không phải sinh hạ Cửu đệ, tâm mới định ra, không cùng các cung phi của phụ hoàng tranh đấu lung tung sao, cho nên, chúng ái khanh, không cần phải lo lắng."

Lời của hắn tựa hồ chỉ thứ khác, sắc mặt Thái hậu đã theo xanh chuyển trắng, đứng ở tại chỗ run a run a run, Mặc Ngưng Sơ thật lo lắng vị lão nhân gia này có run ra cái bệnh tim gì không.... .

Nạp Lan Lân đối với dưới đài cao yên tĩnh cứng ngắc một mảnh không có bất kỳ phản ứng, cánh tay hắn bừa bãi khoác lên ngang hông Mặc Ngưng Sơ, đem nàng ôm ở trong ngực mình, mà cái tay khác đổi thành nửa chống ở trên ghế rồng, sợi tóc màu mực như thác nước rơi xuống trên bầu trời, cao cao tại thượng giống như thiên thần. Mặc Ngưng Sơ mờ mịt tựa vào trên lồng ngực thêu rồng bằng chỉ vàng của hắn, giống như đóa hoa nhu nhược bị hắn che chở trong tay, làm cho người ta thương tiếc.

Môi mỏng mang theo mùi rượu của hắn cứ áp sát như vậy, cơ hồ sắp nhanh để ở trên tóc trán của nàng.

"Ái phi, nàng cho là như thế nào."

Chuyện không ngờ một lần nữa chuyển dời đến trên người nàng.

Thần kinh Mặc Ngưng Sơ nhảy một cái, hai cái, ba cái, chung quanh bởi vì tĩnh mịch mà làm cho suy nghĩ nàng trở nên càng thêm an tĩnh, nàng thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt của phụ thân mình, nhưng lại không biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào.

Nàng cho là mình độc lập ở ngoài thâm cung, có thể tùy ý xuất nhập hoàng cung, nhưng lại quên mất mình vẫn là con chim trong chiếc lồng này, tam cung lục viện, 72 phi tần, dưới có Quý Phi, hai bên có cung phi, nàng cố ý đi tránh né sự thật này, nhưng lại không cách nào tiếp nhận sự thật này.

Hắn nói, hắn muốn nhiều hơn, cần chính là tất cả của nàng.

Mà nàng cũng là một người tham lam, chỉ muốn tốt nhất, muốn mình thích, muốn chỉ thuộc về của mình, duy nhất.

Hắn muốn làm nhiều chuyện như vậy, nàng có thể cho hắn thân thể của nàng, tự do của nàng, lòng của nàng, trừ đó ra, nàng không biết mình còn có thể cho hắn cái gì, nàng không cần cái gọi là danh hiệu, cái gọi là thánh sủng, cái gọi là vinh hoa phú quý, nàng cần chính là có thể thời khắc làm bạn cả đời, cảng tránh gió an ổn.

Hắn ôm lấy nàng, nhưng cũng đem nàng dẫn tới nơi đầu sóng ngọn gió, bị thế nhân chê trách, đàm luận.

Hắn ban thưởng cho nàng thân phận đặc biệt, ban thưởng cho nàng quyền lợi chí cao vô thượng.

Nhưng hắn là không chân thật như vậy, giấu diếm khắc sâu, cả hoàng triều đều ở khống chế của hắn, đi tới phương hướng hành động hắn muốn, ở tại trong quá trình này, nàng đến tột cùng nổi lên dạng tác dụng gì? Mà những thứ treo ở dưới bề ngoài sáng lạn, đến tột cùng người nào mới thật sự là hắn?

Mặc Ngưng Sơ há miệng, nghĩ ra muốn nói những thứ gì, cũng là đột nhiên từ bụng nhỏ truyền tới một trận quặn đau như tê liệt, màu môi của nàng ầm ầm biến trắng, ngón tay cứng ngắc mạnh mẽ co rút nhanh, co quắp, thân thể cũng đi theo đau nhói mất đi thăng bằng, thiếu chút nữa liền từ trong ngực của hắn té xuống.

Sắc mặt Nạp Lan Lân trầm xuống, lập tức đưa tay đi đem nàng đỡ lấy, tức giận hướng phía dưới rống lên: "Thái y!! Thái y!! Lăn lên đây cho trẫm!!!"

Ngay lập tức mọi nơi hỗn loạn, đầu Mặc Ngưng Sơ hỗn độn, chung quanh xông tới người nào, mình lại trở nên như thế nào, tất cả đều đã phân không rõ, mà sau khi đau đến lâm vào bóng tối, nàng cắn môi thật chặt, sắc mặt trắng bệch, tay bối rối bắt được tay áo người kia, khó khăn tràn ra ba chữ: ".... . Thật xin lỗi.... ."

Nói xong, tất cả thanh âm bên tai đều biến mất không thấy gì nữa.

Nàng hôn mê bất tỉnh.

*****Tiểu Hạ phân cách tuyến*****

Công tử Tịch nhìn bóng dáng trên đài cao biến mất không thấy gì nữa, sợ run hồi lâu.

Tiểu Sơ đột nhiên té xỉu, điều này làm cho người bất ngờ, chẳng qua là mấy tháng không thấy, mấy người quen biết cũng đã biến hóa thân phận tướng mạo, trong lòng hắn mơ hồ lo lắng sợ hãi, người hắn muốn tìm kiếm đã sớm cảnh còn người mất, cho dù tìm được rồi, chỉ sợ cũng không hề kỳ vọng giống như lúc ban đầu.

Bệ hạ đã đi, Thái hậu cũng tức giận phẩy tay áo bỏ đi, còn dư lại một đám thần tử Tần phi sững sờ ở tại chỗ, không biết nên như thế nào cho phải.

Cho đến Hỉ công công cầm lấy thánh chỉ, cao giọng đọc chậm ngự chỉ của bệ hạ, ước chừng cũng là chút ít ban thưởng phần thưởng, chức vị lên chức. Công tử Tịch suy nghĩ trầm loạn, về phần có đọc đến tên của mình hay không, hắn cũng không cách nào chú ý.

Tiệc tàn, mọi người rối rít ra về.

Hắn đi ở cuối cùng, hoàng cung Xuyên Hạ có loại cảm giác bị đè nén chết đi, cũng như một loại giao thiệp phức tạp khó phân, gắt gao gông cùm xiềng xiếc hắn, không thở nổi.

Nơi này không thích hợp với hắn, nhưng hắn du lịch sông núi, tìm hết các quốc gia, cũng lại vô năng ngang hàng cùng tài tử U Liên phú, hắn mất mác hồi lâu, một lòng muốn tìm được người kia, vì như thế hắn cam nguyện nhảy xuống vực sâu vạn trượng này.

Sự thực dần dần hiện ra ở trước mặt hắn còn kém một góc, một đường nhỏ, hắn muốn làm cơ hồ đã làm xong, sống mà không tiếc, không thiếu ở trong nơi vực sâu này nhảy một hồi.

Hắn lấy lại bình tĩnh, thật sâu thở ra một hơi, có lẽ con đường này còn rất dài, hắn muốn làm tốt chuẩn bị lâu dài ngừng lại.

"Vụ Tịch."

Đột nhiên, phía sau đi tới một người, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

*****

Công tử Tịch sửng sốt, sau đó thở dài nói: "Cửu vương gia."

Trên người người đến tỏa ra hơi thở nồng đậm, hỗn hợp với hương rượu trong bữa tiệc, còn thêm một chút khí chất thâm trầm kín đáo.

Công tử Tịch theo trực giác chán ghét hơi thở hắc ám nồng đậm vây quanh người hắn, chỉ lạnh nhạt hành lễ, cũng không lại gần.

Nạp Lan Ngôn bật cười, nụ cười càn rỡ, cũng không cố kỵ, hắn nhếch đôi mày tuấn tú lên, không chấp nói: "Năm xưa bổn vương muốn mời Vụ Tịch ngươi đến vương phủ làm khách, muốn ngươi chỉ dạy âm luật cho mấy phi thiếp ngu dốt trong phủ, lại bị ngươi uyển chuyển cự tuyệt, còn nói ngươi là người không màng danh lợi, không nghĩ đến hôm nay ngươi lại tham gia khoa cử, còn đạt được Văn Trạng nguyên, quả thật rất đáng mừng."

Công tử Tịch buông xuống lông mi như cánh vũ khẽ chuyển theo gió, đôi mắt không đổi, "Chuyện năm xưa, là do Vụ Tịch không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mong Cửu vương gia tha lỗi."

"Vụ Tịch ngươi quá khách khí, ta sao có thể khó dễ ngươi chứ?" Hắn nhỏ giọng nói, lại cười có mấy phần ác ý: "Ta còn đang chờ Vụ Tịch ngươi có thể theo bổn vương về phủ, một đám nữ nhân trong phủ kia không có người nào giỏi ca múa cả, hôm nay Nhu Tuyết Quý phi múa một điệu của ngươi, khiến bổn vương vô cùng kinh ngạc, cũng rất hâm mộ."

".... ." Công tử Tịch nhàn nhạt mím môi, trầm mặc đáp lại.

"A, đúng rồi." Nạp Lan Ngôn hình như quyết định nói đến vấn đề chính, nhẹ nhàng xoay tròn chiếc nhẫn ngọc tở ngón tay cái, trong thanh âm còn mang theo chút vui thích đè nén: "Bổn vương nhớ rõ, Vụ Tịch ngươi lúc trước từng làm lão sư ở phủ Tể tướng, tuy chỉ ngắn ngủn mấy tháng nhưng ngươi cũng coi như có quen Ngưng phi nương nương đi."

Nạp Lan Ngôn mỉm cười nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sâu sắc như hương thơm cây cỏ trong Ngự hoa viên.

Công tử Tịch buông tầm mắt xuống, khom lưng nói nhỏ: "Đúng vậy."

"Bổn vương còn nhớ rõ, năm đó có người khiêu khích âm luật của ngươi, khiến cả nước xôn xao." Xung quanh đều là những đóa hoa đang nở diễm lệ, hắn tùy ý ngắt một bông tử vi, cánh hoa chạm nhẹ lên chiếc nhẫn, rơi xuống một mùi hương thoang thoảng: "Nghe nói công tử hiện nay cũng đang tìm kiếm người kia, không biết đã tìm được chưa?"

"Chưa." Công tử Tịch đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, lễ phép mà xa cách.

Nạp Lan Ngôn cũng không để ý, nhìn như suy nghĩ một chút rồi nói: "Rất nhiều năm trước, bổn vương thật ra cũng đã gặp vị Ngưng phi nương nương kia."

Hắn dừng một chút, cười nói: "Ngẫu nhiên có một lần, đúng lúc Vụ Tịch ngươi đến phủ Tể tướng làm lão sư, ta không cẩn thận gặp nàng.... . Ưm.... . Hình như ngày đấy, bổn vương nghe thấy một cái tiểu cô nương đánh cuộc cùng một người thiếu niên, đánh cuộc ngươi thất bại đấy."

Hai mắt công tử Tịch bỗng chốc thoáng qua một tia kinh ngạc, nâng lên sắc mặt có vẻ mỏng manh trong gió.

Nạp Lan Ngôn tiếp tục nói: "Tất nhiên, tiểu cô nương kia là.... . Ngưng phi nương nương."

Người cùng thanh âm huyên náo trong Ngự hoa viên dần dần thưa thớt, lác đác, hầu như chỉ còn lại mấy cung nữ, thái giám đang vội vàng thu dọn bữa tiệc.

Bốn phía yên tĩnh.

Công tử Tịch nhìn chằm chằm Nạp Lan Ngôn, sắc mặt bình tĩnh, nhưng con ngươi đen nhánh của hắn rốt cuộc không giấu được cảm xúc bắt đầu quay cuồng, suýt chút nữa thì phá tan trói buộc, tuôn trào ra.

"Thời gian qua đã lâu, bổn vương cũng không nhớ rõ nội dung chính xác.... . Chỉ là có thể khẳng định, tiểu cô nương kia biết rõ người cùng tỷ thí với ngươi là ai.... . Vụ Tịch, ngươi cùng Ngưng phi nương nương từng có danh phận thầy trò, cũng có chút tình nghĩa, nếu như ngươi đi hỏi thăm, Bổn vương nghĩ nàng nhất định sẽ nói cho ngươi."

Nạp Lan Ngôn nhướn đôi mày xinh đẹp lên, nói thật nhỏ: "Thế nhưng bệ hạ thương yêu Ngưng phi nương nương như thế, không biết ngươi có thể một mình nói riêng với nàng một lúc được không nữa."

Hắn lại gần người đang toàn thân căng thẳng kia, thanh âm giống như cánh chim màu đen tăm tối: "Nhưng với Vụ Tịch, nếu là ngươi bổn vương còn có thể giúp một tay, ngươi không phải bận tâm, cánh cửa Cửu vương phủ lúc nào cũng rộng mở với ngươi, chờ đến ngày ngươi nghĩ thông suốt, hãy đến tìm ta."

.........

.........

Công tử Tịch đứng trong gió rất lâu, nụ cười Nạp Lan Ngôn vẫn lạnh như băng, hắn chỉ về phía sau nói: "Hình như có người đang tìm ngươi kìa."

Công tử Tịch quay đầu nhìn, là Mặc gia Mặc đại công tử, Mặc Chuẩn Du.

Lúc quay đầu về, Cửu vương gia đã đi xa, dưới sự vay quanh của một số cung nữ, thái giám, lười biếng rời khỏi bữa tiệc, căn bản giống như chưa từng dừng lại chỗ này vậy.

Bóng lưng của hắn giống như con người của hắn vậy, sâu kín không thấy đáy, Mặc Chuẩn Du nhìn theo ánh mắt công tử Tịch, không khỏi nhíu nhíu mày, nói: "Vụ Tịch, ngươi đừng dính đến người kia, hắn quá phức tạp, ngươi không phải là đối thủ của hắn."

Công tử Tịch bình thường lại, sắc mặt trắng nhợt, nói: "Chuẩn Du, e rằng gây thêm phiền toái cho ngươi rồi."

Mặc Chuẩn Du vì lo lắng tiểu muội, sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt, sau đó cũng thở phào một hơi: "Về sau, chỗ phiền phức còn nhiều hơn, cho nên không có gì đáng ngại cả."

Nhìn hắn có vẻ không hiểu, Mặc Chuẩn Du nói tiếp: ".... . Chẳng lẽ vừa nãy ngươi không nghe thấy Hỉ công công nói gì sao?"

".... ."

"Cho ngươi cai quản việc ở lục viện ty." Mặc Chuẩn Du thở dài một cái, cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không tìm cơ hội bắt nạt ngươi đâu."

******tiểu nhân phân cách tuyến ****

Ngưng Lộ cung.

Mặc Ngưng Sơ lại bị sự đau đớn này khiến cho tỉnh giấc, ôm bụng chạy đi nhà vệ sinh rất nhiều lần.

Trên đường cố gắng viết mấy phương thuốc, kêu Thu Nguyệt đi lấy, nghiền nhỏ, hòa cùng nước muối, uống hai lần mới tốt hơn chút.

Nàng mệt lả nằm trên giường, cái mông đau rát, rối rắm muốn chết.

Phong Nhu Tuyết cho nàng ăn "Tiêu dao tán", không chỉ lừa gạt tên thuốc, còn lừa gạt cả thời gian phát tác.

Đây rõ ràng là chất độc được lấy từ chồi non củ khoai tây, khiến cho người ta thượng thổ hạ tả, không ngừng đau bụng, bình thường nếu gặp bệnh chứng như vậy, có lẽ chỉ cần đơn giản uống chút thuốc tiêu chảy, nếu độc tính nặng hơn sẽ gây ra viêm ruột cấp tính, hơi không chú ý sẽ dẫn đến sốt cao, mất nước quá nhiều mà bị sốc.

Nàng định đợi đại yến kết thúc, lại đi nghiên cứu thành phần của "Tiêu dao tán" này, mà giờ bởi vì chủ quan, để bản thân lĩnh hội, quả thật sống không bằng chết.

Rên rỉ nửa ngày, bộ dáng vô cùng đáng thương, nhưng vẫn không thay đổi được tầm mắt khiến da đầu tê dại như trước, Mặc Ngưng Sơ mắt to chớp chớp, hạ quyết tâm, muốn vùi sâu vào gối ngủ.

Lại nghe thấy một thanh âm lạnh lùng trên đầu: "Nàng dám ngủ?"

".... ." Uy hiếp người, còn là uy hiếp trần trụi!

"Đêm khuya không về, còn 'không cẩn thận' bị người Nhu Tuyết điện hạ độc, cùng với.... . một tiếng 'thật xin lỗi' kia." Nạp Lan Lân âm u cười: "Tiểu Đào tử ngu ngốc, nàng có phải là nên giải thích rõ ràng cho ta không nhỉ?"

*****

Mặc Ngưng Sơ hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên ôm bụng, mày nhíu lại một chỗ, vô cùng khổ sở: "Ưm.... . Ta, ta đau quá.... . còn muốn đi.... ."

"Chết tiệt, Tiểu Đào tử, nàng còn tiếp tục giả vờ."

Nạp Lan Lân khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh lùng, con mắt khẽ nheo tà tà liếc người nằm phía dưới: "Tiếp tục giả vờ cho trẫm!!!"

Mặc Ngưng Sơ: ".... ." =_=

Nàng lúng túng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tay vẫn đặt trên bụng, xoa hai vòng mới đỡ hơn, trốn trong chăn, lộ ra đôi mắt to, bộ dáng hết sức dịu ngoan: "Bệ hạ, bớt giận.... ."

"Bớt giận?" Nạp Lan Lân vén chăn mỏng lên, sau đó dùng hai tay nâng gương mặt nữ nhân cực kỳ cứng đầu cứng cổ này lên, đem cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng ép vào trong, khiến nó cong lên, ánh mắt như kiếm, làm cho trái tim nhỏ nhắn của Mặc Ngưng Sơ thấp thỏm, hắn híp mắt, cãi nói: "Lúc nàng gây chuyện, sao không nghĩ đến để cho ta bớt giận? Hả?"

Mặc Ngưng Sơ làm bộ đáng thương chớp chớp đôi mắt ngập nước, miệng bị bóp méo chỉ phát ra được thanh âm "ô ô", Nạp Lan Lân âm u trừng mắt nhìn nàng, mới bỏ nàng vào trong chăn: "Hôm nay nếu nàng không nói rõ lý do, từ nay về sau, tịch thu chức vụ Ngự sử của nàng, theo ta trở về, làm một giai nhân nho nhỏ ngoan ngoãn ngây ngốc trong Ngưng Lộ cung, không được đi đâu cả!"

Mặc Ngưng Sơ thiếu chút nữa liền xông lên ôm lấy đùi đối phương khóc lóc, chỉ ngại lúc này đang nằm trên giường, ôm bắp đùi có chút khó khăn, chỉ có thể đổi thành ôm cánh tay, thản nhiên rúc đầu, toàn bộ bám người hắn, run rẩy nói: "Gia, người nhất định phải nghe tiểu nhân giải thích!"

Nạp Lan Lân mím môi, tròng mắt đen lạnh lẽo liếc nhìn nàng.

"Đêm qua bách quan tụ tập đế đô, chuẩn bị yến tiệc hôm nay, tiểu nhân nhận được tin, Tri huyện các nơi quan trọng cũng đến đây, mà gần đây Mạn thành chịu ảnh hưởng của lũ lụt, ngân lượng triều đình phân phát xuống chậm, Tri huyện Mạc thành về trước gặp vua, thỉnh cầu trợ giúp! Nhưng vốn nên nghèo túng, dọc đường đi hắn lại ngồi thuyền xa hoa, trước khi vào Hoàng thành, hắn lại đổi thành một thân mộc mạc, khiêm tốn vào thành —"

Mặc Ngưng Sơ rưng rưng đem cánh tay ôm chặt hơn, sau đó lại dứt như con mèo nhỏ bò đến trên người hắn, thấy Nạp Lan Lân không cự tuyệt, nặng nề thở ra một hơi, ngước đầu tiếp tục nói: "Mà ta kêu Thu Nguyệt cả đêm đi theo hắn, lại phát hiện hắn vào một nhà dân, nhìn như bình thường, cũng là không bình thường, ta lại cả đêm đi tra xét sổ ghi chép nhân khẩu đế đô, phát hiện một số nhà dân đấy thuộc sở hữu các hộ nông dân bình thường, nhưng cố tình những tên ghi trên đấy, ta lật xem tài liệu từng hộ mà hộ bộ đưa đến, cùng tên với chủ nhân ngôi nhà này lại có đến mười hai bộ, cứ coi như trùng tên trùng họ thì thôi, nhưng cố tình bản ghi chép đăng ký lại ghi cùng một ngày, phân bố rải rác ở phạm vi xung quanh, ta lập tức cho ám ảnh theo dõi --- chàng đoán xem ta thấy được ai?"

Nạp Lan Lân híp mắt nhìn chằm chằm nàng: "Trẫm phát hiện, Ngưng phi của trẫm không chỉ là nhân tài trong việc nhớ mặt người đã từng gặp qua, còn lại một người thông minh thích thừa nước đục thả câu."

Mặc Ngưng Sơ rối rắm với đồ nam nhân keo kiệt không biết nói giỡn này, bỉu môi nói: "Ta nhìn thấy chính là nam nhân tên Tư Vũ, kẻ trông coi quốc khố tài vụ phủ Thái Khanh, chức vị hắn không cao, nhưng cũng trực thuộc bộ tài vụ phủ Thái Khanh, một bộ phận công văn quan trọng cũng sẽ qua tay hắn. Đi cùng với một người vô danh dưới trướng Thập nhị vương gia, trong lúc ta xông vào Thập nhị vương phủ lúc đêm khuya không cẩn thận nhìn thấy gương mặt hắn, tuy chỉ một lần nhưng tuyệt sẽ không sai. Hai người này mặc dù không tiến vào một gian nhà giống nhau, nhưng lúc đi ra lại đi ra từ hai ngôi nhà khác hẳn."

Mặc Ngưng Sơ híp mắt, trầm giọng nói: "Đây có thể nói rõ cái gì —— chỉ có thể nói rõ đế đô hoàng triều Xuyên Hạ, bị người đào lỗ ngầm vô số! Liên miên không ngừng, mà những người đó đang âm thầm giữ kín, mưu đồ chuyện bí mật không để cho ai biết, chờ có ngày, vùng đất dưới chân chàng không thể chịu được trọng lượng của chàng nữa, lúc đó sẽ —— 'rầm'! Hủy diệt mọi thứ của chàng!"

Nàng nói đến khô cả miệng, đang muốn tìm nước uống, đem những phát hiện gần đây của mình nói rõ cho nam nhân bên cạnh nghe, lại thình lình ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen nhánh của hắn, ngay lúc này, hắn đang yên lặng nhìn nàng, an tĩnh, thâm thúy, ánh sáng nơi đáy mắt chậm rãi lưu động, giống như muốn hút cả người nàng vào.

Lông mi Mặc Ngưng Sơ nhẹ nhàng run rẩy, ngay sau đó lại cười hắc hắc thiếp lên: "Gia.... . tiểu nhân vừa rồi nói hơi nhiều, người đừng để ý.... ."

Nạp Lan Lân thở dài một tiếng, nâng hông của nàng, ôm nàng vào trong ngực, "Tiểu Đào tử, nếu có thể, ta hi vọng nàng có thể ngốc đi một chút."

".... ." Đại gia, đầu óc của ngài có chỗ nào bị phân dính vào sao? (-_-)

Nạp Lan Lân trầm mặc, ánh mắt dừng lại thật lâu trên mái tóc đen nhánh của nàng, tay nhè nhẹ nâng một lọn lên, đặt xuống một nụ hôn: "Tiểu Đào tử, nàng chỉ là một cô gái."

".... ." Nhưng nàng càng được việc hơn so với nam nhân.

"Nếu nàng gặp phải nguy hiểm, ta tình nguyện dùng một lồng chim nhốt nàng lại, đặt phía sau ta, nàng là nữ nhân của ta, chỉ là nữ nhân của ta, ta cho nàng quyền lực, là để nàng có thể bảo vệ mình, mà không phải để nàng đi mạo hiểm.... ." Thanh âm của hắn trầm lắng sâu kín, nhưng lại giống như một cành đào sai trĩu quả, cũng gặt hái lòng của nàng, tai nàng đỏ một chút, cũng không nghĩ đến ngữ điệu hắn đột nhiên vòng vo, khẽ nói lời vô cùng nguy hiểm: "ví dụ như chuyện 'xông vào Thập nhị vương phủ lúc nửa đêm' ——"

Chín chữ ở giữa được hắn nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng, giống như muốn đem lời nói trong miệng nàng cắn vụ nát, Mặc Ngưng Sơ kinh hoàng lui về phía sau, lại bị hắn bắt được cái cổ, nhấc đến trước mặt như con thỏ.

Hắn híp mắt, không nhúc nhích nhìn nàng: "Những chuyện này ta sẽ từ từ tính sổ với nàng, nàng chuẩn bị trước đi, không được giấu diếm cái gì."

Mặc Ngưng Sơ gật đầu như bằm tỏi.

Mà một phút sau, Nạp Lan Lân cười khẽ, khóe môi xinh đẹp cong lên trên gương mặt hoàn mỹ, ánh sáng trong con ngươi như viên trân châu đen tỏa ra bốn phía, thiếu chút nữa khiến đôi mắt Mặc Ngưng Sơ hoảng hốt, một dự cảm xấu bỗng tăng vọt ——

"Vậy ái phi, trước tiên nàng nên giải thích ý nghĩa đằng sau câu 'thật xin lỗi' kia đi chứ."

—— Quả nhiên, Ma vương tức giận, hơn nữa rất tức giận!

Mặc Ngưng Sơ cười hắc hắc, mang vẻ mặt cười làm lành nói: "Bẩm gia, đó là bởi vì lúc đấy đầu óc tiểu nhân bị phân dính vào.... ."

*****

Trong mắt Nạp Lan Lân nổi lên tiếu ý không thể khác được, sau đó đưa tay nắm được gò má của nàng: "Vậy bây giờ thì sao? Cũng bị phân dính?"

Mặc Ngưng Sơ cười gượng hai tiếng, bóp cổ tay của hắn một cái, muốn mượn cớ uống nước, tạm tránh cái vấn đề này, lại bị hắn chặn ngang kéo vào trong ngực.

Thanh âm của hắn đè xuống vô cùng thấp, mang theo từ tính thanh nhã, ghé sát vào bên tai."Tiểu đào tử, nàng để ý?"

".... ."

"Đế Vương Nạp Lan Lân tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần? Còn có lời nói của mẫu hậu nương nương, thái độ của phụ thân chàng đối với chàng? Chẳng lẽ là người đời hiểu lầm?".

Nạp Lan Lân ôm nàng, không để cho nàng bướng bỉnh tránh đi một chút nào: "Nàng để ý những thứ này sao? Nàng nên biết, sự tồn tại của các nàng ấy chẳng qua là hứng thú gì đó, họ chỉ là phụ hoàng.... ."

Mặc Ngưng Sơ đã thò đầu ra, một tay bưng kín cái miệng của hắn, sau đó cười hắc hắc: "Ta không có để ý, ta làm sao để ý, thật sự! Ta để tâm cái gì chứ? Ta tuyệt không để ý!"

Ánh mắt của hắn thâm thúy, nàng chột dạ dùng lông mi che con ngươi, liếm liếm lưỡi: "Chàng đừng ra vẻ vườn liễu xanh không cần hoa hồng, lại muốn quả đào khô như ta, ta còn nghĩ không ra cái gì? Có cái gì tốt để lưu tâm đâu chứ? Ta đã rất thỏa mãn.... ."

"Sơ Sơ.... ."

"Ta nói thật xin lỗi, chẳng qua là lúc đó bụng của ta đau, không trả lời được vấn đề của chàng.... . Thật, thật sự.... . Chàng.... ."

"Sơ Sơ." Nạp Lan Lân rốt cuộc ngắt lời nàng, môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên tay của nàng: "Nếu như những thứ này còn chưa đủ để tạo thành lý do nàng cự tuyệt ta.... ." Hắn chậm rãi, nói từng chút từng chút một: "Vậy có phải.... . Là về Mặc gia hay không?"

Nụ cười trên mặt Mặc Ngưng Sơ lập tức cứng đờ, ngay lúc này sắc mặt vốn có chút tái nhợt của nàng dường như lại càng trong suốt hơn, nàng mở trừng hai mắt, thật nhanh cười lên một chút: "Có quan hệ gì đến nhà ta.... ."

Nạp Lan Lân nhìn chằm chằm nàng: "Thu Nguyệt đã nói cho ta biết."

".... ."

Một chút tươi cười cuối cùng biến mất, Mặc Ngưng Sơ cứng ngắc cúi đầu, liều chết mím chặt môi.

Thật sâu trong con mắt của Nạp Lan Lân buông xuống một chút, chậm rãi vươn tay, giải thoát cho cánh môi nàng gần như muốn bị cắn đứt, ngón tay tỉ mỉ xoa nhẹ dấu răng nàng cắn, cảm xúc rõ ràng hời hợt mà lạnh nhạt chạm vào đáy lòng của nàng, lại quanh co uốn lượn vào máu của nàng, khiến cho tình cảm đè nén ở chỗ sâu nhất cũng cuồn cuộn sôi trào theo, khẽ run rẩy.

"Sẽ không." Lông mi của Mặc Ngưng Sơ toán loạn giống như bươm buớm bị mạng nhện cuốn lấy, thanh âm khàn khàn nói: "Những thứ kia.... . Cũng sẽ không là thật!"

Nạp Lan Lân trầm mặc, không nhúc nhích nhìn nàng.

Mặc Ngưng Sơ quay đầu, không muốn chống lại ánh mắt thâm thúy sâu sắc của hắn, giống như nhìn chăm chú như thế, sẽ làm nàng cảm thấy tuyệt vọng.

Môi đang nhẹ nhàng run rẩy, theo bản năng nàng định dùng hàm răng cắn chặt, bất ngờ cắn phải ngón tay đang duỗi đến của hắn, nàng cuống quít buông ra, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chàng phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ tìm được chứng cớ, chứng minh hết thảy đều không phải sự thật!"

Đáy mắt Nạp Lan Lân thâm thúy, chân mày khẽ giơ lên, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc khiến Mặc Ngưng Sơ cảm thấy xa lạ nhìn nàng, cúi đầu nói: "Sơ Sơ, đừng tra nữa."

*****

Mặc Ngưng Sơ tràn đầy lòng tin bắt tay vào điều tra về chuyện của Mặc gia, nếu như theo lời Lân Xuyên nói, tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng Mặc gia, ngay cả chính nàng, muốn phản bác, cũng khó khăn như muốn hô hấp trong lúc chết chìm.

Lân Xuyên cung cấp cho nàng tất cả tài liệu, thậm chí bao gồm "sổ sách quốc khố" của Xuyên Hạ gần mười năm nay, một phần là số liệu thật hắn đang giữ, một phần là số liệu ghi chép của Thái Khanh phủ trình lên —— hai người mỗi người một nửa, dưới thời Xuyên Hạ thịnh thế, nguy cơ ẩn nấp chủ yếu là quốc khố trống không, một khi chiến tranh tràn ngập, sẽ liên quan đến việc phá hủy toàn bộ nền tảng của hoàng triều, hơn nữa hạn hán lũ lụt ở các nơi liên tục xảy ra, ngân lượng phát ra cứu tế bị ăn bớt một phần lại một phần, bị nuốt riêng, thực tế dùng cho dân sinh chỉ có một phần nhỏ như vậy, tất nhiên sẽ dẫn đến nội loạn.

Ở phía đông, nơi thế lực của thập nhị vương gia chiếm cứ, bọn họ lũng đoạn buôn muối, khống chế kinh tế, hết thảy kéo dài như nước chảy trên sông, bên dưới bề ngoài hoa lệ của thịnh thế, lại là những giao dịch vô cùng dơ bẩn.

Mà biên giới phía tây, tiếp giáp với tiểu quốc, bọn họ tích cực tích trữ lương thảo ở bên trong Xuyên Hạ, mang danh là lui tới mua bán, kì thực là mua chuộc quan viên lớn nhỏ các nơi, dùng giá cao kiếm lấy lợi ích trên trời. Mặc dù nói, kiến càng không lay được đại thụ, nhưng nếu đại thụ một năm lại một năm bị đám kiến ăn thịt người này gặm nuốt, rồi sẽ có một ngày rỗng từ bên trong ra bên ngoài.

Tất cả những điều này, Lân Xuyên đã nhìn rõ ràng hơn so với bất kì kẻ nào, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, kiềm chế, chờ đợi.

Những thế lực này đã tồn tại ngay từ khi tiên hoàng mới lên, hắn bỏ lại một vỏ ngoài to lớn, hoa lệ giao cho Lân Xuyên, nhưng bên trong triều đình này đã mục nát, mặc dù hắn kiêu ngạo cao cao tại thượng, khinh thường muôn dân, nhưng lại cần cù bổ sung lỗ hổng từng chút từng chút một, hắn gánh vác khó khăn còn nhiều hơn mấy chục lần so với người bình thường.

Mà trong đó, ngoại trừ thế lực của người trong hoàng thất ra, căn cơ Mặc gia khổng lồ, bắt đầu từ Mặc thị gia chủ, rải rác ra khắp nơi nhiều không kể xiết, chức vị từ lớn đến nhỏ nhiều không kể xiết, hầu như trên mỗi bậc quan, vị trí trọng yếu đều thuộc về bọn họ.

Tể Tướng phụ thân nhà mình coi như công minh chính trực, nhưng bên dưới Mặc gia, cũng đã không thể tránh được từng đoạn dây leo dư thừa, bên dưới hào quang của "Tể Tướng", "trung thần", "thanh liêm", đã bị hắc ám xâm nhập làm bẩn.

Sự cố Diêm thành cùng Mặc gia không thể tách rời, thậm chí Mặc Ngưng Sơ nắm giữ chứng cớ tri huyện Diêm thành cùng một phân gia của Mặc thị giao dịch tiền bạc qua lại, từng nét từng nét bút làm đau nhói con mắt của nàng, mà làm cho nàng kinh hãi là trong suốt một tháng nàng ở nơi này, dưới số liệu đã sửa sang lại, gần một nửa tài phú trôi ra từ quốc khố trong gần mười năm, lại có tới một phần ba chảy vào trong "Mặc thị".

Không chỉ có phân gia, còn có sản nghiệp trên danh nghĩa của gia chủ, đều có tài vụ không minh bạch khổng lồ đang lưu động —— nhìn xuống từng nhóm lưu động đó, cùng với vài tỉnh thành chế tạo binh khí quan trọng của Xuyên Hạ giao dịch chặt chẽ không rời!!!!

Nàng tình nguyện tin tưởng, hết thảy tất cả, đều là giả. Hết thảy tất cả, ca ca của mình, phụ thân của mình, mẫu thân, cũng không biết, cũng chẳng hay biết gì, tất cả những thứ này đều là người khác bày ra giá họa —— hoặc tất cả đều là lỗi của phân gia, cho dù muốn làm, Mặc gia nhiều nhất là mất đi hào quang vô cùng chói lọi này, mà không đến mức để tất cả tính mệnh của họ dính líu vào trong đó.

Nhưng là, nhiều chuyện như vậy toàn bộ tiến hành sau khi nàng bị đưa đến Lê Thành.

Rất nhiều rất nhiều giao dịch bất minh, đều bắt đầu từ một năm kia khi nàng bị đưa đi, trở nên lớn lối không chút kiêng kỵ.

Mặc Ngưng Sơ tìm kiếm qua rất nhiều rất nhiều tài liệu khác nhau, tổng hợp chúng lại, từ trong đó phát hiện ra một kẽ hở, nhưng kết quả, cũng không như nàng mong muốn.

Nàng hy vọng biết bao, việc nàng tra xét chuyện có cạm bẫy, có sai lầm, là kẻ địch quá mức giảo hoạt, che đi ánh mắt của nàng.

Nhưng nếu hết thảy đều là thật, vậy Lân Xuyên muốn vung xuống một đao, lại chính là ——" Mặc thị", gia tộc đã kéo dài mấy trăm năm này.

Muốn diệt trừ Mặc gia, bước đầu tiên nhất định là bãi nhiệm Tể Tướng, liên luỵ cửu tộc, chém tới các dây mơ rễ má, đem toàn bộ thế lực của các chi nhánh từng bước từng bước thanh trừ——

Bao gồm.... . Mình.

Mà điều làm Mặc Ngưng Sơ vô cùng lo lắng, cũng là Lân Xuyên.

Năm năm qua. Tình cảm của hắn chôn vùi thật sâu trong huyết dịch của hắn, nồng đậm không tan ra được.

Ngay cả nàng cũng không có cách nào thể nghiệm tình cảm, từng bước từng bước chạm vào bên trong, liên tục không ngừng làm nàng kinh hãi.

Trong danh sách cung phi của tiên hoàng, không có tên tuổi Mặc gia, chính là lo lắng hậu cung rối loạn chính sự —— nhưng hắn vẫn kiên trì cưới nàng, cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, cho nàng tất cả.

Hắn muốn lập nàng làm hậu, hắn muốn dùng quyền lực chân chính của hắn trước, bảo vệ nàng.

Coi như nếu có một ngày, bị bất đắc dĩ, Quốc Hậu có thể miễn tội chết, ở lại trong lãnh cung, cho đến khi chết đi. Coi như là lãnh cung, có hắn ở đây, hết thảy nàng không cần lo lắng.

Nhưng nàng sợ, có phải một bước kia khi Lân Xuyên muốn nạp nàng làm phi tử, đúng là hắn đã muốn bắt đầu rồi không?

Hắn mang theo nàng bỏ trốn, dẫn nàng vào hoàng cung, có phải là tuyên bố không có đường lui hay không?

Vậy về hắn, về Mặc gia, nàng có thể lựa chọn gì?

**** tiểu Hạ rơi xuống đường phân cách ****************

Mặc Ngưng Sơ nháy mắt mấy cái, một giọt nước mắt liền rơi xuống không có dấu hiệu nào.

Nạp Lan Lân muốn đưa tay lau đi, thình lình nàng đột nhiên từ từ đi tới, hai cánh tay vươn ra, bỗng chốc vòng trên cổ hắn, đem những giọt lệ nóng bỏng rơi vào cổ hắn, giống như là muốn đốt cháy hắn.

Gian phòng cực kỳ yên tĩnh.

Hắn lẳng lặng ôm nàng, bởi vì nàng ở trong ngực hắn run rẩy, nàng gầy yếu như thế, một tay hắn liền có thể dễ dàng nắm hông của nàng, coi như sức nặng của nàng đè trên người của hắn như vậy, cũng nhẹ như một cái lông chim. Mà nàng nằm ở trong ngực hắn, liền giống như đóa hoa bị mưa làm cho ướt nhẹp, tùy lúc tùy nơi, giống như đều có thể đánh ngã nàng.

".... . Lân Xuyên, ta muốn tiếp tục."

Nhưng nàng lại kiên cường ngoài dự đoán, giống như tảng đá, sừng sững như núi. Luôn luôn khiến hắn thán phục, thích, không nhịn được thương tiếc.

Thanh âm của nàng mang theo nghẹn ngào, lại quật cường làm cho không người nào có thể cự tuyệt nàng.

Mặc Ngưng Sơ giơ lên hai con mắt giống như quả đào, nhìn Nạp Lan Lân không nhúc nhích: "Nếu như chàng là Lân Xuyên, sẽ để cho ta tiếp tục, cho dù kết quả như thế nào, ta sẽ không ngăn cản chàng, sẽ không oán giận chàng, ta sẽ chấp nhận tất cả chân tướng.... . cho dù đó là thật.... ." Nàng hít mũi một cái, vừa nhấc con mắt, như ngôi sao trong nháy mắt tỏa ra quang mang vạn trượng: "Ta cũng sẽ giúp chàng!"

_________________

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)