Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 064

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 064
Hội ngắm hoa (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặc Ngưng Sơ vừa quay đầu, thấy một nam tử ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn nàng, đưa qua bàn tay trắng nõn lại thon dài, một đôi mắt phượng hẹp dài, khuôn mặt tuấn tú như hoa lê, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười lập tức như gió nhẹ chạm vào mặt... Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì!

"Tiểu cô nương, nàng là bằng hữu của vị điện hạ nào? Cũng không biết là chư hầu Quận chúa nhà nào?" Thanh âm của hắn ôn hòa, ánh mắt không dời Mặc Ngưng Sơ, liếc mắt thấy trên bàn nàng đã hết đồ ăn, nụ cười không khỏi càng sâu hơn, vẫy tay gọi người sau lưng, nói: "Đi chuẩn bị một phần thức ăn nhỏ nữa."

Mặc Ngưng Sơ lúng túng rút trừu khóe miệng: "Không cần... Ta... "

Nhưng khi người hầu mà hắn phân phó đứng dậy đi qua người nàng, nàng liền giật mình.

Người hầu mặc áo trắng vải thô, tướng mạo bình thường, lúc hắn đi lại, gió thổi ống tay áo hắn lên, trong một khắc kia, Mặc Ngưng Sơ dường như ngửi được mùi hương hoa đào quen thuộc như có như không, nhưng cũng liền biến mất trong tích tắc.

Nàng hơi ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu nhìn bóng lưng đi xa của người nọ, như muốn nhìn được gì đấy.

"Cửu ca, đây chính là Ngưng phi nương nương của bệ hạ, ngài đến gần như vậy, sẽ bị bệ hạ ghen ghét đấy." Đột nhiên, cách đó không xa cũng vang lên một tiếng cười hài hước, kéo lại suy nghĩ của Mặc Ngưng Sơ, mà chủ nhân của tiếng nói vừa rồi là Thập nhị vương gia của Xuyên Hạ hoàng triều, Nạp Lan Luật.

Mặc Ngưng Sơ biết hắn, lúc điều tra việc chôn kiếm ở Dã thành, Tri huyện Cửu phẩm ở Diêm thành - người cuối cùng mà vu sư gặp vốn là người Mặc gia nhưng đã tách ra từ lâu, nhưng vị Tri huyện kia qua lại nhiều nhất cũng không phải Mặc gia, mà là vị Thập nhị vương gia này, bởi vì thiên kim nhà Tri huyện gả cho hắn làm thiếp, chỉ là sau khi xảy ra sự kiện Diêm thành, Tri huyện tự vẫn chết, mà vị thiên kim Tri huyện này không hiểu sao bỗng nổi điên trong vương phủ, không lâu sau thì chết.

Vậy thì Cửu ca trong miệng Nạp Lan Luật chính là Cửu vương gia của Xuyên Hạ hoàng triều, Nạp Lan Ngôn.

Người này bí hiểm, nàng từng một lần muốn âm thầm điều tra hắn, nhưng một tháng nay, nàng ngay cả tướng mạo hắn cũng chưa gặp qua.

Mà lúc nãy suýt nữa thì bị hắn đùa cợt, thân phận mình đặc biệt như thế, hắn làm sao có thể không biết.

Nạp Lan Ngôn lại hết sức tự nhiên, hơi nghiêng đầu cười tao nhã lễ độ, "Thì ra là Ngưng phi nương nương, trách không được dung mạo tuyệt sắc như thế, bệ hạ thật có mắt nhìn, ngay cả thần đệ gặp cũng thấy tim đập nhanh, nhưng đáng tiếc a đáng tiếc, nếu có cơ hội, có thể đưa lên sính lễ, đi quý phủ cầu hôn."

Thật là khẩu phật tâm xà.

Mặc Ngưng Sơ thầm mắng trong lòng, vừa ngồi xuống, trên bàn đã đặt một đĩa điểm tâm tinh xảo, chính là hoa quế cao lâu ngày không gặp, còn có nước mật đào đựng trong bình thạch anh, óng ánh trong suốt, bên trong còn có trái đào được cắt thành miếng nhỏ - đây là đồ uống nàng thích nhất từ trước đến nay.

Nàng giật mình, quay đầu lại nhìn hắn.

Vẫn là người hầu cũ lúc nãy, hắn yên lặng đem điểm tâm bỏ vào trong đĩa nhỏ của nàng, lại rót nước mật đào rót vào chén ngọc của nàng, dùng động tác vô cùng quen thuộc, lấy ra một miếng đào nhỏ bỏ vào trong chén ngọc.

Cuối cùng, hắn cũng không liếc nhìn nàng một cái, sau khi làm xong tất cả, hắn yên lặng gật đầu rút tay về, lui trở về sau lưng Cửu vương gia, ngồi yên tĩnh.

.........................

.........

Thời gian đó, nàng còn nhỏ, kiễng chân cũng chỉ đến dưới vai hắn.

Mùa xuân qua, cả vườn hoa đào biến thành rừng đào, cây nào cây nấy trĩu nặng quả.

Trong rừng đào, quả đào vừa lớn vừa ngọt, nàng liền thường xuyên nghĩ muốn hái xuống mang cho hắn, nhưng cây đào quá cao, thân thể nhỏ gầy của nàng căn bản không với tới, vì vậy tìm một sợi dây đến, buộc thành một vòng, buộc một nút vào cành cây, muốn mượn lực leo lên, kết quả cành cây bị gãy, cả người nàng ngã từ trên cây xuống, bị thương khắp người.

Lúc hắn chạy đến, nàng đang ngồi một mình khóc lớn dưới gốc đào, vừa mắng quả đào thật đáng ghét, vừa muốn tìm cách khác để leo lên, kết quả bị hắn mắng cho một trận, bắt nàng không được như thế nữa, nếu không hắn sẽ không gặp lại nàng nữa.

Nàng càng thêm uất ức, kêu to chỉ muốn làm nước mật đào cho hắn, mắng hắn lòng lang dạ sói, không biết tốt xấu.

Hắn yên lặng để nàng mắng, không nói lời nào đưa nàng ra rừng đào.

Nàng vì thế khóc cả buổi tối.

Nhưng đến ngày thứ hai, hắn kêu người mang đến một bình nước mật đào, một đĩa hoa quế cao.

Nàng không để ý đau đớn khắp người, khập khễnh chạy vào rừng đào, khi đó hắn đứng dưới tán cây, dùng ống tao áo ôm những trái đào to.

Nàng cười hắn trông như người trồng cây, thế nhưng hắn lại than thở, dẫn nàng đến ngồi trên băng đá.

"Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, muội muốn ăn cái gì, ta đều có thể cho muội."

Hắn định xem qua vết thương cho nàng, nhưng lại nghĩ đến nam nữ có khác, liền tay áo nàng cũng không dám chạm, chỉ lấy một đống thuốc chữa thương cho nàng, dặn dò nàng về nhà sớm, kêu Tiểu Mỹ bôi thuốc cho nàng.

Nàng muốn trêu chọc hắn, liền cố ý làm bộ như tức giận, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tuyết trắng đưa đến trước mặt hắn, mắng to: "Huynh xem, là huynh hại ta bị thương, huynh còn không bôi thuốc cho ta!"

Lỗ tai hắn bỗng đỏ ửng, xoay tầm mắt không nhìn nàng.

Nàng nhất quyết không tha, cuối cùng hắn chỉ chạm vào ngón tay của nàng, cổ liền nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi, mà hắn vẫn cứng ngắc như thế, lúc bôi thuốc, lại hơi run rẩy: "Vậy được rồi, chỉ bôi cánh tay... "

"Nhưng chân cũng bị thương!"

Hắn đành phải cắn chặt môi hơn, dùng bàn tay nóng rực, cách một tầng vải vóc quần áo xoa bóp mắt cá chân cho nàng.

Động tác của hắn vô cùng êm ái, nàng lập tức nhếch môi cười hắc hắc, nụ cười vô cùng rực rỡ, khiến ánh mắt hắn choáng váng.

"Tiểu Ngưng Sơ, muội lớn lên nhất định sẽ rất đẹp." Khi trời chiều đến, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ngón tay nóng bỏng cơ hồ muốn thiêu đốt nàng: "Nếu có thể, ta thật sự muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy."

.....................

Mặc Ngưng Sơ nhìn chén nước mật đào mà run sợ một lúc, cho đến khi nhìn thấy tờ giấy nho nhỏ ở dưới đấy đĩa mới chợt tỉnh, lấy lại tinh thần. Nàng nheo mắt, nhìn về phía Cửu vương gia, nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu, hắn có lẽ đã rời đi, người hầu sau lưng Cửu vương gia đã biến thành một tiểu cung nữ xinh đẹp.

Cửu vương gia nghĩ nàng đang nhìn hắn, liền cười một tiếng, nụ cười khiến cho da đầu Mặc Ngưng Sơ tê dại, quay đầu không nhìn hắn nữa.

Hoàng tộc chào hỏi, nói chuyện cách một lớp tầng lụa mỏng, Thập nhị vương gia chỉ nói đôi câu, cũng mím môi ngồi ở chỗ mình trêu chọc cô gái bên cạnh, cười khẽ nhìn vũ cơ trên sàn nhảy.

Mà trên đài cao, bệ hạ tôn quý rũ mắt xuống, cũng không nhìn về phía nàng, chỉ chậm rì rì hưởng thụ thức ăn nhóm cung phi đưa lên, thần thái lười biếng, như một con sư tử đang nằm an nhàn.

Cúi đầu xuống. Mặc Ngưng Sơ hít sâu một hơi, trong bóng tối nhẹ nhàng mở tờ giấy ra, khi ánh mắt chạm đến chữ viết, lại làm cho nàng sửng sốt một trận.

"Đừng làm chuyện nguy hiểm, nếu như muội chỉ là muốn Mặc gia không có chuyện gì, ta có thể giúp muội... Hôm nay muội rất đẹp, ta rất thích."

Trí nhớ tràn về như nước thủy triều, Mặc Ngưng Sơ siết chặt tờ giấy, cẩn thận xé nát trong tay áo, cho đến khi nát vụn như lông tơ, mới ngưng động tác của mình, môi cắn chặt đến tái nhợt, trong lòng thở dài, khi nàng đã buông tay, tâm lặng như nước, hoàn toàn đi ra thế giới của hắn, thế nhưng hắn lại quyết định muốn nàng quay trở về ngay khi nàng vừa muốn chấm dứt mối tình đơn phương hèn mọn này... Sao phải vậy chứ?

Đột nhiên, âm nhạc ngừng.

Lại biến đổi thành một đoạn nhạc du dương, chỉ thấy mười thiếu nữ dáng như cành liễu đang cầm nhạc khí bằng ti trúc nối đuôi nhau lên đài, xen lẫn với nhạc công vừa rồi, phối hợp nhịp nhàng, tiếng cầm vừa vang lên, lập tức giống như sóng nhỏ nổi lên khắp trời, ánh nước dập dờn, mà một khắc sau, mấy thiếu nữ che khăn lụa chậm rãi bay lên sàn nhảy, váy dài màu xanh lục, ở cuối cùng xuất hiện một bông sen lớn màu đỏ như ngọn lửa, cùng nhau tỏa ra, bên trong cánh hoa sen nở rộ này xuất hiện một nữ tử trong sáng thuần khiết, nhẹ nhàng nhảy múa, mềm mại uyển chuyển tựa như gợn sóng lưu động, trong phút chốc liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tiếng giật mình than thở tràn ngập khắp nơi.

Mà nữ tử đứng ở đầu kia càng thêm sáng rọi một khoảng, y phục gọn gàng, xinh đẹp động lòng người, mặc dù khăn lụa đã che đi một phần gương mặt, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được dung nhan thanh tú của nàng, lộ ra sóng mắt lưu chuyển, đoạt hồn phách của mọi người.

Nàng khẽ cong chiếc eo xinh đẹp, đứng ở giữa đóa sen, từ từ dâng lên, dưới ánh mặt trời vàng óng, bảo thạch dưới tay áo nàng phản xạ ra những tia sáng óng ánh, giống gợn sóng lăn tăn, nhất cử nhất động, níu thật chặt lấy lòng của người ta, vô cùng hoàn mỹ.

Một khúc du dương, người nhìn mà hoa cả mắt, cho đến khi vũ khúc này chấm dứt, tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong bầu không khí chưa thỏa mãn này, còn nữ tử kia chậm rãi quỳ lạy ở trên đài cao, tháo xuống khăn lụa, một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vô cùng động lòng người, nhẹ nhàng dập đầu một cái, lộ ra dáng vẻ yêu mị: "Kỹ thuật múa của nô tỳ kém cỏi, dùng điệu múa này kính dâng bệ hạ cùng thái hậu nương nương, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Dưới đài lập tức vang lên tiếng than thở không dứt, Mặc Ngưng Sơ cũng nhìn đến mất hồn, nhưng không chú ý đến người đang ngồi trên đài cao kia vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nàng, trong môi lặng lẽ tràn ra mấy tiếng nhỏ: Tiểu Đào tử ngu ngốc, lại còn xem nghiêm túc như vậy.

"Hoàng nhi, Bách Hoa yến hôm nay, ai gia sớm đã nghe nói Quý Phi nương nương tỉ mỉ chuẩn bị một khúc U Liên phú*, vừa xem chỉ thấy như điệu múa của các vị thần, quá đẹp, khó được nàng có cái tâm này, lại đứng đầu cung phi, hiền lương thư tuệ, về lý nên ngợi khen." Ngón tay Thái hậu nương nương khẽ vuốt đầu phượng hoàng trên ghế phượng của bà, nụ cười động lòng người.

(U Liên: hoa sen tĩnh mịch, phú: thể thơ phú hoặc điệu múa)

"À...?"

Nạp Lan Lân vẫn lạnh nhạt rốt cuộc mở miệng nói: "Nếu vậy mẫu hậu nghĩ nên thưởng cho nàng cái gì?"

Thái hậu mím môi cười một tiếng: "Hoàng nhi cũng đã đến độ tuổi như thế, còn chưa có con cháu nối dõi, lòng ai gia như lửa đốt, cũng thẹn với dặn dò của tiên hoàng... Nay ai gia nghĩ, Hoàng tử đầu tiên này cũng nên do Hoàng hậu sinh mới đúng, hoàng nhi lại vừa lúc thiếu một vị Hoàng hậu, nếu không, hôm nay hoàng nhi liền chọn ra Hoàng hậu luôn được không?"

Lời vừa nói ra lập tức dẫn đến một trận hít sâu.

*****

Phong Nhu Tuyết quỳ trên mặt đất, nghe được lời nói của Thái hậu, trong lòng mừng như điên, nếu phần thưởng lần này chính là vị trí Hoàng hậu kia, nàng có chịu uất ức nhiều hơn nữa cũng không sao!

Nàng nở một nụ cười rực rỡ, hơi nâng khóe mắt lên nhìn về phía Mặc Ngưng Sơ, thấy nàng ta cũng đang nhìn mình, không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý khiêu khích, xem ra cung nữ kêu Tiểu Đào kia thất bại rồi, nhưng vậy cũng không sao, để cho nữ nhân ngu xuẩn này trơ mắt nhìn nàng được phong hậu, sau đó chậm rãi hành hạ nàng.

Nàng ta lại không biết rằng Mặc Ngưng Sơ còn đang khâm phục kỹ thuật múa của nàng quá tốt, trong mắt tất cả đều là ý khâm phục nàng, vì một người đàn ông, vì một địa vị, Phong Nhu Tuyết có thể làm ra nhiều chuyện khiến người ta khó có thể tin được, thật sự cần phải có một nghị lực mạnh mẽ. Mà với U Liên phú, nàng vừa nhảy vừa hát nửa đoạn sau, có người có thể múa đến cảnh giới này, nàng ngược lại rất hài lòng.

Ngay lúc này, tâm tình của nàng rất tốt, đối với địch ý mà Phong Nhu Tuyết phóng tới, nàng cũng cười khanh khách đáp lại, điều này khiến cho Phong Nhu Tuyết càng thêm giận dữ.

"Tại sao chỉ dựa vào một điệu múa lại có thể đưa vị trí Hoàng hậu cho Quý phi nương nương?" Đột nhiên, một thanh âm mạnh mẽ vang lên.

Tử Uyển điện hạ một thân trang phục màu tím trong lúc ánh mắt mọi người đang có vẻ khác thường, không biết khi nào đã về ngồi cạnh Mặc Ngưng Sơ, một lần nữa khiến chỗ ngồi này thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Mặc Ngưng Sơ nghiêng đầu sang chỗ khác, lặng yên rơi lệ, thật muốn đào một cái hố để chui vào.

Thái hậu lập tức nheo mắt, Tử Uyển không sợ hãi chút nào, nàng nâng cao đầu, nhìn thẳng về: "Tử Uyển tất nhiên biết mẫu hậu thiên vị Nhu Tuyết Quý phi nương nương, nhưng biết khiêu vũ cũng không chỉ có một mình nàng!"

Mặc Ngưng Sơ lập tức thấy có dự cảm xấu, chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Tử Uyển đã lớn tiếng nói luôn: "Ngưng phi nương nương cũng am hiểu ca múa, kỹ thuật múa lại càng giống như thiên tiên, quả thật là thần tiên cũng không bằng nàng!"

"Tử Uyển, không được làm càn." Thái hậu nheo mắt, một loại cảm xúc nguy hiểm không ngừng xuất ra.

"Mẫu hậu nương nương, ba nghìn mỹ nữ hậu cung này, mỗi người đều có quyền lợi được phong hậu, tại sao lại có thể chỉ thiên vị Quý phi nương nương? Thứ văn võ bá quan ở đây muốn chính là công bằng!" Tử Uyển nhíu mày, nàng từ trước đến giờ đều nói thẳng, tuyệt không nể tình.

Thái hậu bình tĩnh nhìn nàng một lúc, hơn nửa ngày sau, mới chậm rãi nói: "Như vậy Tử Uyển con nói, cái gì gọi là công bằng?"

"Theo Tử Uyển biết, vũ khúc mà Quý Phi nương nương múa do một người soạn, mà người nọ tham gia khoa cử lần này, dựa vào tài hoa của mình, vừa thi đã đạt được danh hiệu Văn Trạng nguyên của Xuyên Hạ hoàng triều ta! Lần này mẫu hậu tổ chức Bách hoa yến, Văn Võ Trạng Nguyên cùng nhau làm lễ bái Hoàng thượng, giờ phút này đang đợi ngoài Ngự hoa viên, đợi triệu kiến!"

Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, dự cảm xấu kia đang không ngừng chạy loạn trong lòng nàng, dẫm đạp lên nơi yếu nhất của nàng, sau đó lại nghe Tử Uyển vô cùng hào hùng nghĩa khí nói: "Tài ca múa thi từ của công tử Tịch nổi tiếng thiên hạ, nếu hắn đến phán xét tiêu chuẩn thắng bại, tin tưởng không ai không phục!"

Mặc Ngưng Sơ trong đầu như nổ tung, thật là hắn! Thật sự là hắn! Nàng biết người kia, khí chất văn nhân của hắn nồng đậm, không tiêu tan được, mà trời sinh tính tình hắn lạnh nhạt, không muốn tham gia quan trường, thế nhưng, lúc này không hiểu sao hắn lại vào cung làm Văn Trạng nguyên!

Quay đầu, nhìn về phía nam nhân trên đài cao kia, lại thấy hắn cười như thường, môi mỏng chỉ nhàn nhạt phát ra một chữ: "Tuyên."

Hỉ công công đứng một bên, cao giọng nói: "Tuyên —— Tân khoa Trạng nguyên, vào điện gặp vua!"

Phía dưới không biết tiếp tục hô bao nhiêu lần: "Tuyên —— Tân khoa Trạng nguyên, vào điện gặp vua!"

"Tuyên ——Tân khoa Trạng nguyên, vào điện gặp vua!".

"Tuyên ——!"

Cho đến cuối cùng, một ít thái giám xếp thành hàng trên đường nhỏ Ngự hoa viên đứng lại, sau đó dưới sự hướng dẫn của cung nhân, hai người chậm rãi vào điện ——

Trong đó một người mặc áo gấm xanh, tóc mang mũ gấm, diện mạo tuấn tú thanh nhã, mặc dù cùng hành động như Võ Trạng nguyên, nhưng không mất chút phong độ nào, trước đài cao, nâng cao đầu, tiến lên trước mặt thảm hoa lệ, cùng quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Vi thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Mặc Ngưng Sơ ngơ ngác nhìn người nọ dưới đài, tự hỏi hắn phải bị bao nhiêu kích động, mới nghĩ quẩn như vậy, đem tất cả tài hoa của mình chôn vùi nơi đây? Hoàng cung này chính là một cái động không đáy, tham lam cắn nuốt từng chút từng chút một, nơi này là quan trường mà không phải là nghệ thuật.

Nạp Lan Lân thu hồi ánh mắt từ chỗ Mặc Ngưng Sơ về, con mắt sâu thẳm chợt lóe tia sáng rồi biến mất, độ cong nơi khóe môi càng thêm sâu sắc, lạnh nhạt nói: "Bình thân."

Hai người cúi lạy tạ ơn, khom người đứng một bên.

Tuy nhiên lúc ngước mắt lên, ánh mắt chạm đến người đang cao cao tại thượng kia, thân hình thư sinh gầy yếu chợt cứng đờ ——

"Công tử Tịch nổi danh hậu thế có thể ra sức vì Xuyên Hạ ta, chắc chắn sẽ là một nhân tài ..." Nạp Lan Lân miễn cưỡng chống đầu, giọng nói không mặn không nhạt, một đôi mắt sáng ngời giờ nửa khép, nửa cười nhìn người phía dưới, ý tứ hàm xúc bên trong có lẽ chỉ có hai người bọn họ hiểu.

Chiều tà bên bến tàu, hai người ngồi đối diện nhau, uống say như chết, sáng nay, một cao cao tại thượng, một cúi đầu xưng thần.

Thì ra mỗi người đều mang trên mình một tấm mặt nạ, khiến cho ai cũng không thể nhìn ra họ đang cất giấu điều gì.

Khắp nơi yên lặng như tờ.

Bỗng nghe một hồi ho khan nhắc nhở bên người, công tử Tịch mới chợt nhận ra mình phạm thượng, vội vàng thu hồi tầm mắt không kiêng kỵ của mình, khom người đứng một bên, muốn nói gì đấy, mở miệng ra lại không nói được gì.

Mà lúc thu hồi ánh mắt lại không cẩn thận nhìn thấy Mặc Ngưng Sơ đang ngồi dưới đài cao.

Nàng mặc cung trang chốn hậu cung, một thân hoa lệ ngồi giữa nơi ánh sáng rực rỡ.

Sắc mặt công tử Tịch biến trắng, hắn biết Tiểu Sơ bị đưa vào cung làm phi, nhưng không nghĩ đến bệ hạ lại là người kia.... .

Mà người kia từng nói cho hắn biết, chỉ cần thi đỗ tân khoa, mình có thể nhìn thấy người mình muốn tìm —— nhưng hôm nay trong biển người mênh mông này, người khiến cho hắn khổ sở biết tìm đâu?

*****

"Ái khanh tinh thông âm luật, vừa rồi Quý Phi của trẫm khiêu vũ một khúc U Liên phú, thực tại cực kỳ xinh đẹp, đáng tiếc ngươi cũng chưa từng nhìn thấy, thật là đáng tiếc." Nạp Lan Lân híp mắt, câu lên khóe môi thấy không rõ nguôi giận.

Công tử Tịch liền giật mình, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ rơi vào trên người nữ tử mặc lụa mỏng, nhưng thoáng qua rồi biến mất, lại cúi đầu nói: "Kỹ thuật nhảy của Quý Phi nương nương tất nhiên là khuynh thành tuyệt sắc, có thể dùng khúc của vi thần, là may mắn của vi thần."

Tử Uyển nhưng không kịp đợi, nói: "Có thể khiêu vũ cũng không chỉ có Quý Phi nương nương, Thái hậu nương nương nghĩ lấy một khúc khiêu vũ mà định ra hậu vị, sợ rằng sẽ mất thỏa đáng, công tử Tịch, ngươi tài hoa trác tuyệt, liền lấy một khúc U Liên phú của ngươi, để bình luận tốt xấu, như thế nào?".

Lông mi Công tử Tịch run rẩy, rũ mắt xuống, nói: "Kỹ thuật nhảy của các Tần phi nương nương, lại há để cho ta khinh nhờn?"

"Ai nha, chính là để nhìn một chút các phi tử nương nương khiêu vũ, nói vài lời nói, ngươi cần gì từ chối như vậy?" Tử Uyển quýnh lên, không cho chút thể diện nào.

Mặc Ngưng Sơ cảm thấy thật sâu tiếc hận thay công tử Tịch, tuổi trẻ quý báu vì sao lại đi vào địa phương phức tạp khó phân này? Chẳng lẽ hắn không biết, vừa tiến vào, chính là rất khó lui ra ngoài, không cẩn thận sẽ lên lụy tính mệnh, đắc tội quan trường?

Nơi này cũng không có người sẽ coi hắn là công tử Tịch nổi tiếng bốn biển, hắn ở nơi này, chỉ là một Tân Khoa Trạng Nguyên nho nhỏ, không có bất kỳ quyền lợi đi cự tuyệt một công chúa.

Sắc mặt công tử Tịch có chút trắng bệch, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ trong suốt không rõ.

Tử Uyển từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó đi kéo Mặc Ngưng Sơ: "Ngưng phi, ngươi cũng đừng khách khí, ngươi lớn lên khuynh thành tuyệt sắc, kỹ thuật nhảy nhất định lộng lẫy."

—— là ai lúc trước, tùy tiện an ủi nàng, không cần lo lắng khiêu vũ, sẽ mời cho mình người tốt nhất đến chỉ đạo.

Mặc Ngưng Sơ rối rắm, nghĩ thầm lấy Tử Uyển là người thô lỗ như vậy, sợ là đã sớm quên không còn một mống, ngay lúc này liền nghĩ tới vì nàng ra mặt, cũng không có cố kỵ nhiều như vậy.

Nàng nhất thời giữa lúc tiến cũng không được, lui cũng không xong, nàng ở trong mắt mọi người chính là một nữ nhân chỉ có vẻ thùy mị, tài nghệ bình thường, thoáng cái ở trên nghệ thuật bắn ra trình độ quang mang vạn trượng, sợ là ngay cả người nhà cũng sẽ giật mình, đừng nói chi là công tử Tịch còn ở tại chỗ từng tuyên bố khắp thiên hạ muốn tìm người phổ U Liên phú.

Tử Uyển còn ở bên cạnh đẩy đẩy, mà mấy Vương gia chung quanh ôm thái độ xem kịch vui, lại càng tăng thêm ồn ào.

Mắt thấy Mặc Ngưng Sơ sẽ bị đẩy đến trên đài, mà ở lúc này, lại thấy Đế Vương đột nhiên hướng bên này vẫy vẫy tay, tiếng nói trầm thấp từ tính chậm rãi vang lên ở trong ngự hoa viên "Tiểu Ngưng nhi, nàng đi lên."

.... . Tiểu Ngưng nhi.

Mặc Ngưng Sơ sợ đến một trận ác hàn, chén lưu ly trong tay run lên, thiếu chút nữa vòng lại lật úp ở trên váy xinh đẹp.

Đối với dạng chữ mới mẻ này, chỉ có thể nói rõ một chuyện, hiện tại tâm tình Đại Ma Vương không tốt, liền muốn tìm cách hành hạ nàng, làm cho tâm tình nàng cũng không tốt theo, dùng cái này tới làm cho tâm tình hắn tốt.

Trong một thoáng, mọi ánh mắt trong ngự hoa viên đều rơi vào trên đầu nàng, từ "hồng nhan họa thủy" đánh giá nàng như vậy là trốn không thoát.

Tầm mắt Phong Nhu Tuyết nhìn chằm chằm nàng, cơ hồ muốn đem nàng đào ra mất ngàn mất vạn động, đáy mắt của lão thái bà bên cạnh Đại Ma Vương, giống như là quay cuồng mấy trăm tấn thuốc nổ, muốn đem nàng nổ hài cốt không còn.

Bên cạnh còn có Tử Uyển họa tinh hưng phấn vô cùng đặc biệt chọc cho phiền toái cũng không tự biết, dưới còn có ánh mắt lo lắng của phụ huynh Mặc gia, cùng với nơi không xa, nhóm phi tần hâm mộ ghen tỵ oán hận, nhóm văn võ bá quan híp mắt tinh tường dò xét.

Ngự Hoa Viên biến thành hết sức an tĩnh, da đầu Mặc Ngưng Sơ tê dại, đẩy lấy tất cả tầm mắt, vạn phần không tình nguyện đi tới.

Mới vừa bước lên đài cao, đối phương liền duỗi một cái tay, đột nhiên đem nàng ôm vào trong ngực, động tác vô cùng thân mật, vị bệ hạ nào đó thậm chí không coi ai ra gì dùng ngón tay thon dài đi vén lên tóc dày ở trán nàng, rõ ràng nói cho người khác biết, hắn chính là sủng nàng, ai dám phản đối?

Mặc Ngưng Sơ khóc không ra nước mắt, hai con mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm hắn, oán niệm xẹt xẹt bay lên, Nạp Lan Lân lại giống như không có nhìn thấy, chỉ đem nàng ôm vào lòng, một cái tay ấn gáy nàng, làm cho nàng hiện lên hình dáng "chim nhỏ nép vào người" ngoan ngoãn, nằm ở đầu vai hắn, động cũng không được.

Rồi sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, hắn "làm theo giai nhân", mới chậm rãi ngẩng đầu, cao cao tại thượng khinh thường liếc mọi người ở dưới một cái, giọng điệu không cao không thấp: "Ái phi của trẫm tại sao có thể ở trước mặt các ái khanh hiến vũ đây? Chuyện như vậy, chỉ cần có vũ nữ xuất sắc để làm, là đủ rồi.... ."

Trong một lúc sắc mặt Phong Nhu Tuyết trở nên trắng bệch.

Tính cả mặt mũi Thái hậu cũng quét hết sạch, không khí căng thẳng giống như là dây cung chờ phát động, người Phong gia ngồi ở dưới bàn tiệc, sắc mặt người người lại càng xanh mét.

"Mà Quý Phi của trẫm dụng tâm lương khổ, thật sự là rất nên ngợi khen, nay ban thưởng mấy rương châu báu, mấy tên cung nữ, liền lui ra đi." Thanh âm của hắn nhàn nhạt, không có một tia tình cảm. Hắn vốn là Đế Vương vô tình, mạnh mẽ vang dội xử lý sạch chướng ngại vật che ở trước mặt mình, khí thế bức người, dù ai cũng không cách nào cãi lời.

Phong Nhu Tuyết quỳ tạ ơn, nhưng hồi lâu không nhìn tới, chỉ không nhúc nhích nhìn chằm chằm bàn chân ở dưới đất, hai mắt nhìn thẳng rất dọa người, giống như là lập tức muốn khóc.

"Nhi hoàng! Hôm nay là đại yến, há lại cho một giai nhân nho nhỏ này hồ nháo?" Thái hậu nương nương rốt cục đứng lên, cả người tức phát run, hai mắt bà nhìn chằm chằm Mặc Ngưng Sơ "vô cùng thân mật" trong ngực Nạp Lan Lân, hận không thể tiến lên đem nàng giật xuống: "Nhi hoàng! Nếu tiên hoàng trên trời có linh, làm sao có thể tha cho ngươi bị sắc đẹp mê hoặc? Nàng này chẳng phân biệt được vị cấp, không hiểu cung quy, không tôn trọng triều cương! Từ xưa Đế Vương, không muốn loạn hậu cung đừng quá độc sủng một người, đọa vào sắc đẹp, chây lười chiến tích, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ chi tôn, há lại cho một giai nhân như nàng lẫn vào trong đó?!"

Mặc Ngưng Sơ rối rắm, nàng thậm chí đều có thể nghĩ đến phụ thân tức giận cỡ nào, giãy dụa muốn từ trên người hắn ngồi dậy, lại bị hắn giữ ở năm ngón tay, mười ngón tay quấn giao, ngón giữa nhẵn nhụi vuốt nhẹ da thịt mềm mại của nàng.

Hắn cũng không để ý tới Thái hậu bệnh tâm thần, lại cúi đầu, đôi môi xinh đẹp hướng bên tai của nàng ấn xuống —— cặp môi mỏng mềm nhũn kia, lành lạnh, còn mang theo mùi rượu rất nhẹ, xúc cảm giống như tơ tằm, hạ giọng lặng lẽ nói: "Sơ Sơ, mặc dù hiện tại quá sớm, nhưng là nàng nguyện ý làm hoàng hậu của ta sao?"

_________________

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)